Hoàng thượng lời nói quỷ mị mê hoặc lòng người mang theo nồng đậm cảnh cáo, nhẹ nhàng rơi vào bên tai Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao nội tâm cứng lại, khí lạnh bao phủ hai gò má trên mặt, đột nhiên nàng hất lên hỉ khăn trên đầu, thẳng tắp nhìn về phía người nam nhân bên cạnh.
Nhìn Mộ Dung Lưu Tôn ở khoản cách gần như vậy, Mộc Thanh Dao không thể không thừa nhận, Huyền đế đúng là mỹ nam tử hiếm thấy trong thiên hạ, sắc mặt như chạm ngọc, bóng láng tỉ mỉ, thật giống như mảnh ngọc thượng đẳng rất quý báu, một đôi mài hẹp dài, dưới nó là đôi mắt xếch sâu u tĩnh lặng, lông mi vừa đen vừa dài phối hợp với tròng mắt màu đen, sáng đẹp như thủy tinh, mũi rất thẳng, làm cho không người nào có thể quên sự cao ngạo không kềm chế kia, đôi môi lạnh mỏng như nước lại thêm vòng cung quanh môi rất đẹp mắt, có người nói nam tử môi mỏng đều bạc tình, không biết là thật hay giả? (TT: giả đó…)
Mộc Thanh Dao mặc dù thán phục tuyệt sắc phong tư của Huyền đế, thế nhưng nàng cũng không đồng ý cảnh cáo của hắn…
“Hoàng thượng làm cho Thanh Dao tiến cung, chẳng lẽ không phải là nhìn trúng Thanh Dao tâm tư hơn người sao, bằng không thiên hạ này còn rất nhiều kỳ nữ tử, tội gì cho Thanh Dao làm hậu, hiện tại lại đưa ra lời cảnh cáo này, nếu không vì thế Thanh Dao sẽ tự buộc mình sao?”
Mộc Thanh Dao lạnh lùng chất vấn, Mộ Dung Lưu Tôn ngẩn người ra, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, thu hồi tầm mắt, trong lòng có nhợt nhạt chán nản, ngay vừa rồi, khi hắn nhìn gương mặt tinh xảo của nữ nhân này, trong thoáng chốc đã bị chói mắt.
Nữ nhân này mặc giá y đỏ thẫm, tuyệt đại phong tư, một thân xinh đẹp nhưng mang theo tận trời ánh sáng trí tuệ, ánh mắt khôn khéo, quanh thân thanh cao mỏng manh như mây, tựa như trên bầu trời thổi qua một luồng mây trôi, làm cho người ta muốn nắm nó thật chặt.
Hắn bị mê hoặc, luôn luôn tự cho mưu lược hơn người, tỉnh táo đều khiển cảm xúc, thế nhưng tâm thần lại giao động một chút, mặc dù chỉ là thời gian rất ngắn, nhưng đều này làm cho hắn phiền muộn.
Mộ Dung Lưu Tôn điều chỉnh tốt suy nghĩ của mình, xoay người lại nhìn Mộc Thanh Dao, đôi mắt màu đen che giấu đi cảm xúc, nó trở lại như trước sâu không lường được, đôi tay to lớn thon dài vươn ra, đem hỉ khăn trên đầu Mộc Thanh Dao buông xuống, thanh âm tĩnh mịt cùng với ngữ điệu ngàn năm khó gặp, nhu hòa mở miệng.
“Kiền Thanh môn sẽ nhanh đến, đừng làm mất lễ nghi, nàng là hoàng hậu.”
“Ngươi?” Mộc Thanh Dao trừng mắt nhìn khăn hồng, nam nhân này có thể thay đổi nhanh như vậy, khi thì thị máu, giống như dã thú trong rừng, khi thì lãnh khốc giống như phán quan của địa ngục, bây giờ ôn nhu như nước hồ mùa xuân, làm cho người ta hận không thể hòa tan ở trong đó, hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu khuôn mặt? Mộc Thanh Dao đang định phát tác, thì hai bàn tay to thon dài đưa qua nắm lấy đôi tay mềm mại của nàng, lúc ban đầu tay hắn lạnh như băng, đến thời khắc này thì rất ấm áp, hắn cũng là con người sao có chuyển hoán được nhanh như vậy, người nam nhân này thật sự quá bí hiểm, thế gian có bao nhiêu người là đối thủ của hắn…
Thanh âm của hắn lại vang lên, kiên định mang theo mệnh lệnh không cho nàng nghi vấn.
“Trẫm đáp ứng ngươi, chỉ cần không động chạm đến ranh giới cuối cùng, trẫm cho phép ngươi tự do phát huy.”
Hắn biết, lời của hắn nàng hiểu, nữ nhân này thông minh tuyệt đỉnh, đúng là người hắn mong muốn, ngón tay nắm chặt, kích thước bàn tay hai người rất phù hợp, bỗng nhiên hắn sinh ra một loại cảm xúc, cuộc đời này thầm nghĩ chỉ nắm lấy bàn tay này là đủ, trên đời không người nào có thể xứng ở bên cạnh hắn, chỉ có nàng, có thể cùng hắn song song ở trên đỉnh cao.
Thanh Dao nghe xong lời của hắn, cuối cùng cũng thở dài một hơi, tuyên bố được đến bực này xem như đã là thiên đại ban ân, nàng lại không muốn ở lại, chỉ cầu sau khi xong việc có thể toàn thân trở ra.
Nếu hai người nói ước định rồi, cũng không cần phải dây dưa không ngớt nữa, Mộc Thanh Dao dùng một chút lực rút bàn tay của mình ra, an phận ngồi ở một bên như trước.
Mà nam nhân bên cạnh, khẽ nở nụ cười trên ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân, ánh mắt mờ mịt, làm cho người ta thấy không rõ tâm tư của hắn…
Trong lúc này, đã đến Kiền Thanh môn.
Qua nhiều thế hệ chỉ có hoàng hậu mới có thể theo Kiền Thanh môn mà đi vào, Mộ Dung Lưu Tôn lúc này đã quyết định một cái kết cục, nếu Mộc Thanh Dao theo Kiền Thanh môn đi vào, thì cuộc đời này của hắn ngoài nàng sẽ không có bất kỳ nữ nhân nào đi qua cửa này, mà giờ khắc này, trong lòng hắn cảm thấy rất may mắn, tựa hồ cuộc đời này thực sự chỉ có nàng một người khi họ đi qua cánh cửa kia, những người khác so với nàng đều là bùn loãng. (TT:nếu Dao tỷ biết suy nghĩ này của ca chắc sẽ cảm động lắm)
Tuy rằng đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt…
Trước Kiền Thanh môn, nhạc trúc lại vang lên, triền miên du dương, trỗi lên một khúc cuối cùng, ở ngoài long liễn A Cửu công công tiếng nói vang lên: “Cung thỉnh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương xuống long liễn.”
Bọn thái giám thanh âm phụ họa: “Cung thỉnh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương xuống long liễn.”
Trước Kiền Thanh môn, đứng thẳng các đại quan nhị phẩm trong triều trở lên, bây giờ đã quỳ rạp hai bên, cao giọng mà hô: “Chúng thần cung thỉnh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương xuống long liễn, chúc hoàng thượng, hoàng hậu nương nương trăm năm hảo hợp.”
Mộc Thanh Dao nghe tiếng kêu như vậy, da đầu thật có chút tê dại, tuy rằng nàng kiêu ngạo tự phụ, thế nhưng lúc này lại có một chút mất tự nhiên…
Người nam nhân bên cạnh chậm rãi đứng dậy, bàn tay trắng trẻo thon dài vươn tay ra, thanh âm ôn nhuận mát mẻ vang lên: “Hoàng hậu, xuống long liễn, tiếp thu đủ loại quan lại triều bái đi.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Nàng đem tay bỏ vào bàn tay to của hắn, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng nếu đã đi tới bước này, còn có cái gì để thoái thác đâu.
Mộ Dung Lưu Tôn tiếu ý chợt lóe lên trên ngũ quan tuấn mỹ rồi biến mất, ở giữa ánh nắng chói mắt, hắn nắm lấy tay Mộc Thanh Dao chậm rãi ra khỏi long liễn, bước trên thềm đá bạch ngọc.
Một đôi tuyệt xứng làm cho thế gian vạn vật đều thất sắc, tuy rằng hoàng hậu nương nương trùm hỉ khăn, thế nhưng dóc người uyển chuyển, đứng ở bên cạnh thân hình cao to của hoàng đế thì rất là phù hợp, màu vàng cùng màu đỏ, đều là màu sắc gai mắt, nhưng lúc này lại phát ra những tia sáng tuyệt đẹp.
Giờ lành đến, Khâm Thiên giám cao giọng mở miệng.
“Lạy hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
Trước Kiền Thanh môn, mọi người đồng loạt quỳ đầy đất: “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.”
Mộc Thanh Dao mặt lạnh, không muốn nói chuyện, bên cạnh Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn nhéo nhéo bàn tay mảnh khảnh của nàng, nhắc nhở nên có lễ nghi, Mộc Thanh Dao nhất nhíu mày, chậm rãi cùng hoàng đế đồng thời lên tiếng: “Đứng lên đi.”
“Dâng tặng lễ vật.”
Thanh âm của Khâm Thiên giám vừa rơi xuống, lập tức có hữu thừa tướng Sở Phong Ngọc tiến lên một bước, dâng quà tặng, một pho tượng tống tử Quan Thế Âm bằng ngọc, tinh xảo đặc sắc, ánh sáng ngọc óng ánh, thực sự là khó có được hàng cao cấp tốt như vậy, nhưng Sở Phong Ngọc kia lại mang theo sắc mặt có chút không cam lòng, trong lòng kêu hận đến cắn răng, vốn vẫn cho là Ngữ Yên mới có thể là hoàng hậu nương nương, hắn và đủ loại quan lại tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật trân quý như thế, không nghĩ tới người mặc giá y lại là nàng.
Nhìn Mộ Dung Lưu Tôn ở khoản cách gần như vậy, Mộc Thanh Dao không thể không thừa nhận, Huyền đế đúng là mỹ nam tử hiếm thấy trong thiên hạ, sắc mặt như chạm ngọc, bóng láng tỉ mỉ, thật giống như mảnh ngọc thượng đẳng rất quý báu, một đôi mài hẹp dài, dưới nó là đôi mắt xếch sâu u tĩnh lặng, lông mi vừa đen vừa dài phối hợp với tròng mắt màu đen, sáng đẹp như thủy tinh, mũi rất thẳng, làm cho không người nào có thể quên sự cao ngạo không kềm chế kia, đôi môi lạnh mỏng như nước lại thêm vòng cung quanh môi rất đẹp mắt, có người nói nam tử môi mỏng đều bạc tình, không biết là thật hay giả? (TT: giả đó…)
Mộc Thanh Dao mặc dù thán phục tuyệt sắc phong tư của Huyền đế, thế nhưng nàng cũng không đồng ý cảnh cáo của hắn…
“Hoàng thượng làm cho Thanh Dao tiến cung, chẳng lẽ không phải là nhìn trúng Thanh Dao tâm tư hơn người sao, bằng không thiên hạ này còn rất nhiều kỳ nữ tử, tội gì cho Thanh Dao làm hậu, hiện tại lại đưa ra lời cảnh cáo này, nếu không vì thế Thanh Dao sẽ tự buộc mình sao?”
Mộc Thanh Dao lạnh lùng chất vấn, Mộ Dung Lưu Tôn ngẩn người ra, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, thu hồi tầm mắt, trong lòng có nhợt nhạt chán nản, ngay vừa rồi, khi hắn nhìn gương mặt tinh xảo của nữ nhân này, trong thoáng chốc đã bị chói mắt.
Nữ nhân này mặc giá y đỏ thẫm, tuyệt đại phong tư, một thân xinh đẹp nhưng mang theo tận trời ánh sáng trí tuệ, ánh mắt khôn khéo, quanh thân thanh cao mỏng manh như mây, tựa như trên bầu trời thổi qua một luồng mây trôi, làm cho người ta muốn nắm nó thật chặt.
Hắn bị mê hoặc, luôn luôn tự cho mưu lược hơn người, tỉnh táo đều khiển cảm xúc, thế nhưng tâm thần lại giao động một chút, mặc dù chỉ là thời gian rất ngắn, nhưng đều này làm cho hắn phiền muộn.
Mộ Dung Lưu Tôn điều chỉnh tốt suy nghĩ của mình, xoay người lại nhìn Mộc Thanh Dao, đôi mắt màu đen che giấu đi cảm xúc, nó trở lại như trước sâu không lường được, đôi tay to lớn thon dài vươn ra, đem hỉ khăn trên đầu Mộc Thanh Dao buông xuống, thanh âm tĩnh mịt cùng với ngữ điệu ngàn năm khó gặp, nhu hòa mở miệng.
“Kiền Thanh môn sẽ nhanh đến, đừng làm mất lễ nghi, nàng là hoàng hậu.”
“Ngươi?” Mộc Thanh Dao trừng mắt nhìn khăn hồng, nam nhân này có thể thay đổi nhanh như vậy, khi thì thị máu, giống như dã thú trong rừng, khi thì lãnh khốc giống như phán quan của địa ngục, bây giờ ôn nhu như nước hồ mùa xuân, làm cho người ta hận không thể hòa tan ở trong đó, hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu khuôn mặt? Mộc Thanh Dao đang định phát tác, thì hai bàn tay to thon dài đưa qua nắm lấy đôi tay mềm mại của nàng, lúc ban đầu tay hắn lạnh như băng, đến thời khắc này thì rất ấm áp, hắn cũng là con người sao có chuyển hoán được nhanh như vậy, người nam nhân này thật sự quá bí hiểm, thế gian có bao nhiêu người là đối thủ của hắn…
Thanh âm của hắn lại vang lên, kiên định mang theo mệnh lệnh không cho nàng nghi vấn.
“Trẫm đáp ứng ngươi, chỉ cần không động chạm đến ranh giới cuối cùng, trẫm cho phép ngươi tự do phát huy.”
Hắn biết, lời của hắn nàng hiểu, nữ nhân này thông minh tuyệt đỉnh, đúng là người hắn mong muốn, ngón tay nắm chặt, kích thước bàn tay hai người rất phù hợp, bỗng nhiên hắn sinh ra một loại cảm xúc, cuộc đời này thầm nghĩ chỉ nắm lấy bàn tay này là đủ, trên đời không người nào có thể xứng ở bên cạnh hắn, chỉ có nàng, có thể cùng hắn song song ở trên đỉnh cao.
Thanh Dao nghe xong lời của hắn, cuối cùng cũng thở dài một hơi, tuyên bố được đến bực này xem như đã là thiên đại ban ân, nàng lại không muốn ở lại, chỉ cầu sau khi xong việc có thể toàn thân trở ra.
Nếu hai người nói ước định rồi, cũng không cần phải dây dưa không ngớt nữa, Mộc Thanh Dao dùng một chút lực rút bàn tay của mình ra, an phận ngồi ở một bên như trước.
Mà nam nhân bên cạnh, khẽ nở nụ cười trên ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân, ánh mắt mờ mịt, làm cho người ta thấy không rõ tâm tư của hắn…
Trong lúc này, đã đến Kiền Thanh môn.
Qua nhiều thế hệ chỉ có hoàng hậu mới có thể theo Kiền Thanh môn mà đi vào, Mộ Dung Lưu Tôn lúc này đã quyết định một cái kết cục, nếu Mộc Thanh Dao theo Kiền Thanh môn đi vào, thì cuộc đời này của hắn ngoài nàng sẽ không có bất kỳ nữ nhân nào đi qua cửa này, mà giờ khắc này, trong lòng hắn cảm thấy rất may mắn, tựa hồ cuộc đời này thực sự chỉ có nàng một người khi họ đi qua cánh cửa kia, những người khác so với nàng đều là bùn loãng. (TT:nếu Dao tỷ biết suy nghĩ này của ca chắc sẽ cảm động lắm)
Tuy rằng đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt…
Trước Kiền Thanh môn, nhạc trúc lại vang lên, triền miên du dương, trỗi lên một khúc cuối cùng, ở ngoài long liễn A Cửu công công tiếng nói vang lên: “Cung thỉnh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương xuống long liễn.”
Bọn thái giám thanh âm phụ họa: “Cung thỉnh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương xuống long liễn.”
Trước Kiền Thanh môn, đứng thẳng các đại quan nhị phẩm trong triều trở lên, bây giờ đã quỳ rạp hai bên, cao giọng mà hô: “Chúng thần cung thỉnh hoàng thượng, hoàng hậu nương nương xuống long liễn, chúc hoàng thượng, hoàng hậu nương nương trăm năm hảo hợp.”
Mộc Thanh Dao nghe tiếng kêu như vậy, da đầu thật có chút tê dại, tuy rằng nàng kiêu ngạo tự phụ, thế nhưng lúc này lại có một chút mất tự nhiên…
Người nam nhân bên cạnh chậm rãi đứng dậy, bàn tay trắng trẻo thon dài vươn tay ra, thanh âm ôn nhuận mát mẻ vang lên: “Hoàng hậu, xuống long liễn, tiếp thu đủ loại quan lại triều bái đi.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Nàng đem tay bỏ vào bàn tay to của hắn, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng nếu đã đi tới bước này, còn có cái gì để thoái thác đâu.
Mộ Dung Lưu Tôn tiếu ý chợt lóe lên trên ngũ quan tuấn mỹ rồi biến mất, ở giữa ánh nắng chói mắt, hắn nắm lấy tay Mộc Thanh Dao chậm rãi ra khỏi long liễn, bước trên thềm đá bạch ngọc.
Một đôi tuyệt xứng làm cho thế gian vạn vật đều thất sắc, tuy rằng hoàng hậu nương nương trùm hỉ khăn, thế nhưng dóc người uyển chuyển, đứng ở bên cạnh thân hình cao to của hoàng đế thì rất là phù hợp, màu vàng cùng màu đỏ, đều là màu sắc gai mắt, nhưng lúc này lại phát ra những tia sáng tuyệt đẹp.
Giờ lành đến, Khâm Thiên giám cao giọng mở miệng.
“Lạy hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
Trước Kiền Thanh môn, mọi người đồng loạt quỳ đầy đất: “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.”
Mộc Thanh Dao mặt lạnh, không muốn nói chuyện, bên cạnh Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn nhéo nhéo bàn tay mảnh khảnh của nàng, nhắc nhở nên có lễ nghi, Mộc Thanh Dao nhất nhíu mày, chậm rãi cùng hoàng đế đồng thời lên tiếng: “Đứng lên đi.”
“Dâng tặng lễ vật.”
Thanh âm của Khâm Thiên giám vừa rơi xuống, lập tức có hữu thừa tướng Sở Phong Ngọc tiến lên một bước, dâng quà tặng, một pho tượng tống tử Quan Thế Âm bằng ngọc, tinh xảo đặc sắc, ánh sáng ngọc óng ánh, thực sự là khó có được hàng cao cấp tốt như vậy, nhưng Sở Phong Ngọc kia lại mang theo sắc mặt có chút không cam lòng, trong lòng kêu hận đến cắn răng, vốn vẫn cho là Ngữ Yên mới có thể là hoàng hậu nương nương, hắn và đủ loại quan lại tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật trân quý như thế, không nghĩ tới người mặc giá y lại là nàng.
Danh sách chương