Tự mình thì đưa tay lên ôm lấy nữ hoàng, chạy nhanh vào tẩm cung, trong lúc nhất thời, mọi người luống cuống tay chân, chung quanh lộn xộn, lúc này, Hoa Văn Bác vẫn đứng yên, tiếng nói đột nhiên vang lên: “Yên tĩnh một ít, yên tĩnh một ít, đừng hoảng hốt mà loạn, đừng hoảng hốt mà loạn, đến, hít sâu, chớ khẩn trương…”
Thanh âm của hắn hình như có ma lực, mọi người vừa rồi hoảng loạn bất kham đều yên tĩnh lại, ánh mắt rời rạc, ngay cả mời ngự y đến bắt mạch cũng đã quên, tựa hồ đem chuyện nữ hoàng quên sạch.
Trong tẩm cung, Cơ Tuyết rất nhanh buông nữ hoàng ra, mà một đường xóc nảy làm cho nữ hoàng tỉnh lại, vừa nhìn thấy Cơ Tuyết, mài liền cau lại, ghét mở miệng: “Ngươi ở tại chỗ này làm cái gì, cút ra ngoài.”
Cơ tuyết vốn có chút mềm lòng, tuy rằng nữ nhân này không phải là mẫu thân ruột của nàng, thế nhưng nàng đã kêu mẫu hoàng hơn hai mươi năm, cũng đã xem nàng là mẫu thân ruột, hiện tại muốn giết nàng, trong lòng cũng khó chịu, nhưng ai ngờ nữ nhân này vừa mở mắt, lại nói những lời làm cho người ta chán ghét, ánh mắt Cơ Tuyết tối sầm lại, nụ cười âm lãnh liền đọng ở bên môi.
Động tác gọn gàn lấy ra một bao phấn bột trắng, nhét vào trong miệng nữ hoàng, nữ hoàng mở to mắt, giận dữ trừng nàng, liều mạng lắc đầu, đáng tiếc lại tránh không ra cái tay của Cơ Tuyết, đang bóp cổ của nàng, làm cho nàng khó thở, phải há to mồm, phấn bột liền toàn bộ nuốt vào, Cơ Tuyết đợi một hồi, tới khi hô hấp của nữ hoàng càng ngày càng yếu ớt, mới thất thanh hướng ra phía ngoài kêu lên.
“Người đến a, người đến a, ngự y đâu, thế nào còn chưa tới?”
Bên ngoài tẩm cung, lập tức có người đi tìm ngự y, mà bên trong thư phòng, Hoa Văn Bác khí định thần nhàn phất phất tay: “Nữ hoàng bệnh nặng, còn không mau đi gọi ngự y.”
Mấy người kia ngẩn ra, tựa hồ chuyện vừa rồi chỉ phát sinh trong nháy mắt, căn bản không có nghi ngờ gì, phi thân đi thỉnh ngự y, có người đi thông tri các đại thần trong triều.
Rất nhanh, ngự y đã tới, đại thần cũng tới, hoàng thất tử nữ cũng chạy tới.
Bên trong tẩm cung đứng đầy người, mọi người cùng nhau nhìn ngự y kia, chỉ thấy hắn mài ngưng kết lại, cuối cùng vô lực lắc đầu: “Nữ hoàng đã đi về cõi tiên.”
Một tiếng vừa rơi, trong tẩm cung vang lên tiếng khóc nhu hoà, Cơ Tuyết nhào vào trên người nữ hoàng. Thất thanh kêu lên.
“Mẫu hoàng, là nữ nhi không tốt a, không nên đi thỉnh tội a, làm hại mẫu hoàng nóng ruột mà chết a.”
Tiếng khóc của hoàng thái nữ Cơ Tuyết vang lên như sấm, trong tẩm cung, đồng loạt quỳ đầy đất, gào thét thành một mảnh.
Một đời kiêu nữ, cuối lại chết trong cuộc nội đấu của hoàng cung, nữ hoàng cứ như vậy mà bị mưu hại, còn thần không biết quỷ không hay.
Nữ hoàng chết đột ngột, nên không có lập di triệu, đương nhiên là hoàng thái nữ Cơ Tuyết đăng vị.
Bất quá đối với cái chết của nữ hoàng, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, bởi vậy rất nhiều đại thần không tán thành Cơ Tuyết đăng vị, liền liên kết dâng tấu chương để cho lục hoàng nữ đăng vị.
Đáng tiếc kiến nghị này, liền cùng mấy đại thần dẫn đầu chết ở trong nhà, ngay cả lục hoàng nữ có liên quan cũng biến thành câm điếc, tất cả mọi chuyện không cần nói cũng biết, toàn bộ Phượng Liên thành bao phủ trong màn tinh phong huyết vũ, người người đều cảm thấy bất an, rất nhiều người trong lòng đều biết rõ ràng, Đan Phượng quốc là thật sẽ vong.
Cơ Tuyết thuận lợi đăng vị, thành Đan Phượng quốc tân nữ hoàng, tân hoàng vừa bước lên vị, liền điều trọng binh, ngăn cản Mộc Thanh Dao bắc thượng…
Mùa đông, tuyết lớn bay tán loạn, thiên địa một mảnh mênh mông, Thanh Dao mặc một kiện áo choàng màu tím, lặng yên đứng ở hành lang, bên ngoài hành lang, có một cành hàn mai vươn ra, ngạo nghễ nỡ rộ ra đóa hoa xinh đẹp đến say lòng người.
Trong tuyết trắng mịt mùng nó ngông nghênh ngạo nghễ.
Phía sau có người tới gần, Ngân Hiên vô thanh vô tức đi tới, hắn cũng mặc một kiện áo khoác, cùng đứng ở bên cạnh nàng, nhìn hồng mai ngoài hành lang.
“Tuyết ngược phong hào dũ lẫm nhiên
Hoa trung khí tiết tối cao kiên.
Quá thì tư hội phiêu linh khứ
Sỉ hướng đông quân canh khất liên.”
Thanh Dao ngẫu hứng thuận miệng mà ngâm, Ngân Hiên ở bên cạnh khóe môi nhất câu, lên tiếng tán thưởng: “Hay cho một câu Sỉ hướng đông quân canh khất liên, đem sự ngông nghênh của hàn mai bộc lộ ra hết, thơ hay, thật tài tình.”
Thanh Dao vốn thuận miệng mà ngâm, nhưng nghe người bên cạnh thực lòng tán thưởng, mà không khỏi chột dạ, đây cũng không phải là thơ của nàng, chỉ bất quá ngẫu hứng, lấy đến dùng một chút mà thôi, nàng xoay người đi vào phía bên trong: “Năm nay đại tuyết tới thật là sớm a, mai cũng nở sớm, năm sau mùa xuân cũng sẽ đến sớm, thật là một năm có khí hậu tốt a.”
“Đúng vậy.” Ngân Hiên theo phía sau của nàng vào phòng, Tiểu Ngư nhi mặc áo bông thiêu hoa, giống như một viên đường chạy qua đây, sang năm, nàng liền ba tuổi, càng lúc càng lớn.
“Mẫu thân, mẫu thân.”
Nàng cùng Thanh Dao cảm tình rất tốt, so với mẹ con còn muốn thân thiết hơn, bởi vì nàng các chẳng có huyết thống mẫu tử, mà còn là thân nhân, có đôi khi có người biết mình là ai, trong lòng mới không tịch mịch.
“Làm sao vậy?”
Thanh Dao nhìn một đoàn bóng dáng nhào tới, chỉ phải vươn tay tiếp được nàng, hướng một bên ghế ngồi xuống, lúc này, đại tướng quân An Định Phong từ ngoài cửa đi đến, trên người còn có chút ít tuyết còn dính, vừa đi vào đến, liền cung kính ôm quyền: “Nguyên soái, xem ra chúng ta chỉ có thể ở nơi này làm lễ mừng năm mới, nếu muốn bắc thượng, chỉ phải để sang năm sau.”
Các nàng cuối cùng đã đi được năm tháng, cũng đoạt hết sáu toà thành trì của Đan Phượng quốc, một đường đi về hướng bắc, hơn nữa người ta vừa nghe đến các nàng tới, rất nhiều thành trì tự động đầu hàng, bởi vì đánh, chỉ có một con đường chết.
Trong triều đình Huyền Nguyệt lại tăng thêm năm vạn binh mã qua đây, trong tay các nàng binh mã càng ngày càng nhiều, mọi người lòng tin ngày càng cao.
Ai ngờ lúc này lại bị nhốt ở Đại thành, bởi vì Đại thành chỉ có một đường núi, bão tuyết lớn nên hai bên là thiểm cốc, khó khăn hiểm trở, mặt đường lại trơn trợt, nên nàng không thể lấy tính mạng các tướng sĩ đi mạo hiểm, bởi vậy tất cả mọi người phải ở lại bên trong đại thành, nghĩ ngơi dưỡng sức, đợi qua năm sau, đại tuyết tan chảy, liền đi qua đường núi, hướng về phía bắc, qua không xa liền đến kinh thành Phượng Liên Thành của Đan Phượng quốc.
Ánh mắt Thanh Dao chợt lóe ra ánh sáng, Hoa Văn Bác, ta cũng muốn nhìn xem ngươi trốn tới chỗ nào, mặc kệ ngươi núp ở chỗ nào, ta đều phải đem ngươi móc ra.
Còn có Cơ Tuyết, nữ nhân giết tỷ kia, cuối cùng đã đem tay đưa tới trên đầu nữ hoàng, hoàn toàn là do nữ hoàng tự tìm đường chết, nàng ta không chịu suy nghĩ, một kẻ dám can đảm giết tỷ như vậy, đương nhiên sẽ dám giết nàng ta, đáng tiếc nàng ta đại khái đến chết mới hiểu được đạo lý này, đáng tiếc hối hận cũng vô ích.
“Ngồi xuống đi, nếu không có biện pháp bắc thượng, cứ để đoàn người an tâm ở Đại thành trải qua năm mới, vốn đang xa xứ, cũng đủ thê lương rồi” Thanh Dao chậm rãi mở miệng, mà nàng thì không có loại tiếc nuối này, Tiểu Ngư nhi ở chỗ này, mà Ngân Hiên cũng ở nơi đây, theo ý nghĩa nào đó mà nói, các nàng thật ra là người một nhà.
Thanh âm của hắn hình như có ma lực, mọi người vừa rồi hoảng loạn bất kham đều yên tĩnh lại, ánh mắt rời rạc, ngay cả mời ngự y đến bắt mạch cũng đã quên, tựa hồ đem chuyện nữ hoàng quên sạch.
Trong tẩm cung, Cơ Tuyết rất nhanh buông nữ hoàng ra, mà một đường xóc nảy làm cho nữ hoàng tỉnh lại, vừa nhìn thấy Cơ Tuyết, mài liền cau lại, ghét mở miệng: “Ngươi ở tại chỗ này làm cái gì, cút ra ngoài.”
Cơ tuyết vốn có chút mềm lòng, tuy rằng nữ nhân này không phải là mẫu thân ruột của nàng, thế nhưng nàng đã kêu mẫu hoàng hơn hai mươi năm, cũng đã xem nàng là mẫu thân ruột, hiện tại muốn giết nàng, trong lòng cũng khó chịu, nhưng ai ngờ nữ nhân này vừa mở mắt, lại nói những lời làm cho người ta chán ghét, ánh mắt Cơ Tuyết tối sầm lại, nụ cười âm lãnh liền đọng ở bên môi.
Động tác gọn gàn lấy ra một bao phấn bột trắng, nhét vào trong miệng nữ hoàng, nữ hoàng mở to mắt, giận dữ trừng nàng, liều mạng lắc đầu, đáng tiếc lại tránh không ra cái tay của Cơ Tuyết, đang bóp cổ của nàng, làm cho nàng khó thở, phải há to mồm, phấn bột liền toàn bộ nuốt vào, Cơ Tuyết đợi một hồi, tới khi hô hấp của nữ hoàng càng ngày càng yếu ớt, mới thất thanh hướng ra phía ngoài kêu lên.
“Người đến a, người đến a, ngự y đâu, thế nào còn chưa tới?”
Bên ngoài tẩm cung, lập tức có người đi tìm ngự y, mà bên trong thư phòng, Hoa Văn Bác khí định thần nhàn phất phất tay: “Nữ hoàng bệnh nặng, còn không mau đi gọi ngự y.”
Mấy người kia ngẩn ra, tựa hồ chuyện vừa rồi chỉ phát sinh trong nháy mắt, căn bản không có nghi ngờ gì, phi thân đi thỉnh ngự y, có người đi thông tri các đại thần trong triều.
Rất nhanh, ngự y đã tới, đại thần cũng tới, hoàng thất tử nữ cũng chạy tới.
Bên trong tẩm cung đứng đầy người, mọi người cùng nhau nhìn ngự y kia, chỉ thấy hắn mài ngưng kết lại, cuối cùng vô lực lắc đầu: “Nữ hoàng đã đi về cõi tiên.”
Một tiếng vừa rơi, trong tẩm cung vang lên tiếng khóc nhu hoà, Cơ Tuyết nhào vào trên người nữ hoàng. Thất thanh kêu lên.
“Mẫu hoàng, là nữ nhi không tốt a, không nên đi thỉnh tội a, làm hại mẫu hoàng nóng ruột mà chết a.”
Tiếng khóc của hoàng thái nữ Cơ Tuyết vang lên như sấm, trong tẩm cung, đồng loạt quỳ đầy đất, gào thét thành một mảnh.
Một đời kiêu nữ, cuối lại chết trong cuộc nội đấu của hoàng cung, nữ hoàng cứ như vậy mà bị mưu hại, còn thần không biết quỷ không hay.
Nữ hoàng chết đột ngột, nên không có lập di triệu, đương nhiên là hoàng thái nữ Cơ Tuyết đăng vị.
Bất quá đối với cái chết của nữ hoàng, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, bởi vậy rất nhiều đại thần không tán thành Cơ Tuyết đăng vị, liền liên kết dâng tấu chương để cho lục hoàng nữ đăng vị.
Đáng tiếc kiến nghị này, liền cùng mấy đại thần dẫn đầu chết ở trong nhà, ngay cả lục hoàng nữ có liên quan cũng biến thành câm điếc, tất cả mọi chuyện không cần nói cũng biết, toàn bộ Phượng Liên thành bao phủ trong màn tinh phong huyết vũ, người người đều cảm thấy bất an, rất nhiều người trong lòng đều biết rõ ràng, Đan Phượng quốc là thật sẽ vong.
Cơ Tuyết thuận lợi đăng vị, thành Đan Phượng quốc tân nữ hoàng, tân hoàng vừa bước lên vị, liền điều trọng binh, ngăn cản Mộc Thanh Dao bắc thượng…
Mùa đông, tuyết lớn bay tán loạn, thiên địa một mảnh mênh mông, Thanh Dao mặc một kiện áo choàng màu tím, lặng yên đứng ở hành lang, bên ngoài hành lang, có một cành hàn mai vươn ra, ngạo nghễ nỡ rộ ra đóa hoa xinh đẹp đến say lòng người.
Trong tuyết trắng mịt mùng nó ngông nghênh ngạo nghễ.
Phía sau có người tới gần, Ngân Hiên vô thanh vô tức đi tới, hắn cũng mặc một kiện áo khoác, cùng đứng ở bên cạnh nàng, nhìn hồng mai ngoài hành lang.
“Tuyết ngược phong hào dũ lẫm nhiên
Hoa trung khí tiết tối cao kiên.
Quá thì tư hội phiêu linh khứ
Sỉ hướng đông quân canh khất liên.”
Thanh Dao ngẫu hứng thuận miệng mà ngâm, Ngân Hiên ở bên cạnh khóe môi nhất câu, lên tiếng tán thưởng: “Hay cho một câu Sỉ hướng đông quân canh khất liên, đem sự ngông nghênh của hàn mai bộc lộ ra hết, thơ hay, thật tài tình.”
Thanh Dao vốn thuận miệng mà ngâm, nhưng nghe người bên cạnh thực lòng tán thưởng, mà không khỏi chột dạ, đây cũng không phải là thơ của nàng, chỉ bất quá ngẫu hứng, lấy đến dùng một chút mà thôi, nàng xoay người đi vào phía bên trong: “Năm nay đại tuyết tới thật là sớm a, mai cũng nở sớm, năm sau mùa xuân cũng sẽ đến sớm, thật là một năm có khí hậu tốt a.”
“Đúng vậy.” Ngân Hiên theo phía sau của nàng vào phòng, Tiểu Ngư nhi mặc áo bông thiêu hoa, giống như một viên đường chạy qua đây, sang năm, nàng liền ba tuổi, càng lúc càng lớn.
“Mẫu thân, mẫu thân.”
Nàng cùng Thanh Dao cảm tình rất tốt, so với mẹ con còn muốn thân thiết hơn, bởi vì nàng các chẳng có huyết thống mẫu tử, mà còn là thân nhân, có đôi khi có người biết mình là ai, trong lòng mới không tịch mịch.
“Làm sao vậy?”
Thanh Dao nhìn một đoàn bóng dáng nhào tới, chỉ phải vươn tay tiếp được nàng, hướng một bên ghế ngồi xuống, lúc này, đại tướng quân An Định Phong từ ngoài cửa đi đến, trên người còn có chút ít tuyết còn dính, vừa đi vào đến, liền cung kính ôm quyền: “Nguyên soái, xem ra chúng ta chỉ có thể ở nơi này làm lễ mừng năm mới, nếu muốn bắc thượng, chỉ phải để sang năm sau.”
Các nàng cuối cùng đã đi được năm tháng, cũng đoạt hết sáu toà thành trì của Đan Phượng quốc, một đường đi về hướng bắc, hơn nữa người ta vừa nghe đến các nàng tới, rất nhiều thành trì tự động đầu hàng, bởi vì đánh, chỉ có một con đường chết.
Trong triều đình Huyền Nguyệt lại tăng thêm năm vạn binh mã qua đây, trong tay các nàng binh mã càng ngày càng nhiều, mọi người lòng tin ngày càng cao.
Ai ngờ lúc này lại bị nhốt ở Đại thành, bởi vì Đại thành chỉ có một đường núi, bão tuyết lớn nên hai bên là thiểm cốc, khó khăn hiểm trở, mặt đường lại trơn trợt, nên nàng không thể lấy tính mạng các tướng sĩ đi mạo hiểm, bởi vậy tất cả mọi người phải ở lại bên trong đại thành, nghĩ ngơi dưỡng sức, đợi qua năm sau, đại tuyết tan chảy, liền đi qua đường núi, hướng về phía bắc, qua không xa liền đến kinh thành Phượng Liên Thành của Đan Phượng quốc.
Ánh mắt Thanh Dao chợt lóe ra ánh sáng, Hoa Văn Bác, ta cũng muốn nhìn xem ngươi trốn tới chỗ nào, mặc kệ ngươi núp ở chỗ nào, ta đều phải đem ngươi móc ra.
Còn có Cơ Tuyết, nữ nhân giết tỷ kia, cuối cùng đã đem tay đưa tới trên đầu nữ hoàng, hoàn toàn là do nữ hoàng tự tìm đường chết, nàng ta không chịu suy nghĩ, một kẻ dám can đảm giết tỷ như vậy, đương nhiên sẽ dám giết nàng ta, đáng tiếc nàng ta đại khái đến chết mới hiểu được đạo lý này, đáng tiếc hối hận cũng vô ích.
“Ngồi xuống đi, nếu không có biện pháp bắc thượng, cứ để đoàn người an tâm ở Đại thành trải qua năm mới, vốn đang xa xứ, cũng đủ thê lương rồi” Thanh Dao chậm rãi mở miệng, mà nàng thì không có loại tiếc nuối này, Tiểu Ngư nhi ở chỗ này, mà Ngân Hiên cũng ở nơi đây, theo ý nghĩa nào đó mà nói, các nàng thật ra là người một nhà.
Danh sách chương