Ngân hiên ôm chặt nàng, nhìn một đêm, nói một đêm, tận mắt thấy hồng ban chậm rãi biến mất trên mặt của nàng, từng chút từng chút một biến thành da thịt hoàn mỹ trong suốt, gương mặt nàng tinh tế, tựa như một cánh hoa đầy hương thơm, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền muốn đui mù, lúc nàng dịu ngoan yên tĩnh, thì làm cho người ta nhịn không được muốn nâng niu che chở trong lòng bàn tay, không đành lòng buông tay, khi buông tay không biết có bao nhiêu đau đớn? Lúc trời sắp sáng, Ngân Hiên đem nàng đắp chăn kỹ, rồi lặng yên không một tiếng động rời đi, trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm, Tiểu Ngư nhi liền chạy vào phòng ngủ của Thanh Dao, đêm qua nàng vẫn đợi ở bên ngoài, lúc gần đến hừng đông, rốt cuộc cũng mệt mỏi mà ngủ, Mạc Sầu đem nàng ôm vào gian phòng nghỉ ngơi, thế nhưng nàng vừa nằm xuống giường là tỉnh lại, rất sợ mẫu thân xảy ra chuyện gì, nếu như nương thực sự xảy ra chuyện, nàng tuyệt đối không sẽ không sống nữa.
Trên giường lớn trong Phòng ngủ.
Áo ngủ màu trắng, phù hợp với thân hình lả lướt tinh tế của nàng, mái tóc dài đen như mực phân tán ở trên gối thêu, giống như một đóa nở rộ hoa, gương mặt đó cùng đôi mài liễu, và hai hàng lông mi thật dài thật dày che giấu đi ánh nhìn lạnh thấu xương, cái mũi nhỏ cao cùng đôi môi phấn nộn đáng yêu là một tổ hợp hoàn mỹ, da thịt thì trơn truột như tơ lụa, càng giống bảo ngọc thượng đẳng, cả người thanh linh xinh đẹp, đâu có chút hồng ban nào, đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Ngư nhi hoài nghi bản thân mình nhìn lầm rồi, nên liều mạng chớp mắt tình, cuối cùng xác mắt mình không thành vấn đề, mới hướng bên ngoài bình phong mở miệng gọi: “Mạc Sầu, mau vào, mau vào.”
Người ở phía ngoài cho rằng đã xảy ra chuyện gì, nên vội vàng lắc mình tiến vào, chỉ thấy Tiểu Ngư nhi há to mồm, chỉ vào chủ tử đang nằm trên giường, tâm trạng Mạc Sầu cùng Băng Tiêu liền căng thẳng, cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì, nên nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn sang, sau đó liền giật mình, hồng ban trên mặt chủ tử đã không thấy, bỗng nhiên không trị mà hết, thực sự quá thần kỳ, tại sao lại như vậy?
Trong phòng ngủ, ba người mắt cứ mở to mà nhìn, thật lâu không lên tiếng.
Nhưng lúc trước tiếng quát tháo của Tiểu Ngư nhi, đã kinh động người trên giường, nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt loé ra nhứ ánh sáng ngọc, nhưng đồng thời cũng sắc bén và sâu u như biển khơi, đôi mài hơi cau lại, người đẹp ngay cả động tácgiản đơn khi nhìn qua đều đấy ưu nhã đến cực điểm, hơn nữa bản thân nàng có khí chất lạnh lùng, chỉ cần người ta liếc mắt nhìn, liền dời không ra tầm mắt.
“Làm sao vậy?”
Thanh Dao chậm rãi mở miệng, nội lực trong người chảy xuôi, buổi tối hôm qua Ngân Hiên chữa nội thương cho nàng, trãi qua một đêm, nàng lại không có cảm giác khác thường, chẳng qua cảm thấy kỳ quái vì hành động của ba nữ nhân trong phòng, họ đều há to mồm trợn mắt như thấy quỷ, làm nàng không khỏi sờ sờ mặt, trên mặt nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ hồng ban đã khó coi hơn sao?
“Chủ tử, xảy ra chuyện là “
Mạc Sầu đi qua bàn trang điểm, lấy gương đồng đến, đưa tới trước mặt Thanh Dao.
Thanh Dao vô ý thức lảng tránh một chút, từ sau khi trúng cổ, nàng rất ít soi gương, bởi vì cổ đại gương ở cổ đại có chút mơ hồ, hơn nữa trên mặt lại có hồng ban doạ người, khi chiếu vào gương đồng, càng làm cho người ta sợ hãi thêm, nàng cũng không muốn tự mình doạ mình.
Nhưng hôm nay tại sao Mạc Sầu lại không biết chừng mực như thế, Thanh Dao u ám nghĩ, hai tròng mắt tùy ý liếc qua gương đồng một cái, chỉ thấy nữ nhân trong gương, mặt như hoa đào, đôi mắt xinh đẹp uyển chuyển, trời sinh đoan trang, nơi đó đâu còn hồng ban gì, Thanh Dao nghi hoặc sờ sờ cái gương: “Cái gương này có vấn đề à?”
“Không có, hồng ban trên mặt chủ tử đã không còn, một chút cũng không thấy.”
“Đúng vậy, nương, người thật xinh đẹp a” Tiểu Ngư nhi hưng phấn vọt tới bên giường, vươn tay sờ mặt nàng, từ nay mẫu thân không cần lấy khăn mỏng che mặt nữa, vẫn là một mẫu thân xinh đẹp như trước.
“Thật không có?”
Thanh Dao lập tức cao hứng hẳn lên, một lần nữa cầm lấy gương đồng nhìn kỹ, không sai, đúng là gương mặt mình, hơn nữa da thịt trắng trẻo trong suốt mịn màng như ngọc, đừng nói hồng ban lớn như vậy, ngay cả một điểm tỳ vết cũng không có, thật sự là quá tốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Dao ở cao hứng rất nhiều, không khỏi nghi hoặc, tỉ mỉ nhớ lại chuyện xảy ra buổi tối hôm qua.
Ngân hiên vận lực giúp đỡ nàng chữa thương, sau đó nàng quá mệt mỏi, liền tựa ở trong ngực của hắn ngủ một hồi, về sau vì nàng ngủ, nên căn bản không biết đã phát sinh chuyện gì không bình thường, chẳng lẽ là Ngân Hiên giải cổ cho nàng, điều này cũng không có khả năng, Hoa Văn Bác cùng nàng thề đối đầu đến chết, làm sao lại cho nàng giải dược đây?
Thanh Dao nghĩ mãi vẫn không hiểu ra sao, cuối cùng không nghĩ nữa, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Sầu cùng Băng Tiêu trong phòng ngủ: “Ngân hiên lúc nào thì trở về.”
“Lúc trời gần sáng, thuộc hạ nhìn hắn quá mệt mỏi, chắc bây giờ đang nghỉ ngơi.”
“Ân, hôm nay một đừng quấy rầy hắn” Thanh Dao ân cần phân phó, Băng Tiêu gật đầu, Mạc Sầu tiến lên hầu hạ chủ tử đứng dậy, nàng bây giờ không cần che che giấu giấu nữa, trở về làm một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp.
Bất quá hôm nay nàng sợ làm cho người trong quân thất kinh, ai sẽ nghĩ tới chủ soái lại là một nữ tử xinh đẹp như hoa, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy.
Nhưng An tướng quân cùng mấy người phó tướng mới hẳn là kinh ngạc nhất, bởi vì hôm qua vừa mới nhìn thấy dung mạo thực của chủ tử, hôm nay liền nhô ra một người xinh đẹp như thiên tiên, Mạc Sầu vừa nghĩ vậy, liền mím môi nở nụ cười hai tiếng.
Thanh Dao mặc kệ nàng, thu dọn xong tất cả, nhàn nhạt phân phó xuống: “Đem đồ ăn sáng đưa qua đây.”
“Dạ” Mạc Sầu đến ngoài cửa phân phó người đem đồ ăn sáng đã chuẩn bị tiến vào.
Thanh Dao lại nhìn Băng Tiêu: “Ngươi đi thông tri An tướng quân bọn họ, lập tức đến chính sảnh quân cơ đại doanh thương thảo sự tình.”
“Dạ” Băng Tiêu cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi thấy không ai, liền ngước lên đôi mắt ẩm ướt: “Nương, xin lỗi, làm hại ngươi bị thương.”
Kỳ thực hôm qua nàng đã quyết tâm liều chết, nàng không muốn làm cho nương bị nửa điểm thương tổn, mà người nam nhân kia âm hiểm tàn nhẫn, chỉ sợ sẽ đối với nương bất lợi, vì thế chỉ cần nàng chết đi, mới có thể bảo toàn nương, chỉ là không nghĩ tới nương sẽ liều mạng cứu mình như vậy.
“Ngươi nói cái gì đó? Tiểu Ngư nhi, ngươi là nữ nhi của ta, ta sanh ra, sao ta có thể trơ mắt nhìn ngươi chết.”
“Cám ơn.”
Tiểu Ngư nhi nước mắt trượt rơi xuống, nàng cuối đầu, Thanh Dao vươn ta ôm lấy nàng, để lên ghế ngồi bên cạnh bàn, ôn hòa mở miệng: “Bảo hộ ngươi là trách nhiệm của ta, là ta đem ngươi sanh ra, sau này ngươi đừng nghĩ nhiều quá, nếu quả thật yêu thương ta, tương lai phải hiếu thuận ta gấp bội đi.”
“Ân, ta sẽ.”
Sáng sớm, Tiểu Ngư nhi liền chạy vào phòng ngủ của Thanh Dao, đêm qua nàng vẫn đợi ở bên ngoài, lúc gần đến hừng đông, rốt cuộc cũng mệt mỏi mà ngủ, Mạc Sầu đem nàng ôm vào gian phòng nghỉ ngơi, thế nhưng nàng vừa nằm xuống giường là tỉnh lại, rất sợ mẫu thân xảy ra chuyện gì, nếu như nương thực sự xảy ra chuyện, nàng tuyệt đối không sẽ không sống nữa.
Trên giường lớn trong Phòng ngủ.
Áo ngủ màu trắng, phù hợp với thân hình lả lướt tinh tế của nàng, mái tóc dài đen như mực phân tán ở trên gối thêu, giống như một đóa nở rộ hoa, gương mặt đó cùng đôi mài liễu, và hai hàng lông mi thật dài thật dày che giấu đi ánh nhìn lạnh thấu xương, cái mũi nhỏ cao cùng đôi môi phấn nộn đáng yêu là một tổ hợp hoàn mỹ, da thịt thì trơn truột như tơ lụa, càng giống bảo ngọc thượng đẳng, cả người thanh linh xinh đẹp, đâu có chút hồng ban nào, đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Ngư nhi hoài nghi bản thân mình nhìn lầm rồi, nên liều mạng chớp mắt tình, cuối cùng xác mắt mình không thành vấn đề, mới hướng bên ngoài bình phong mở miệng gọi: “Mạc Sầu, mau vào, mau vào.”
Người ở phía ngoài cho rằng đã xảy ra chuyện gì, nên vội vàng lắc mình tiến vào, chỉ thấy Tiểu Ngư nhi há to mồm, chỉ vào chủ tử đang nằm trên giường, tâm trạng Mạc Sầu cùng Băng Tiêu liền căng thẳng, cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì, nên nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn sang, sau đó liền giật mình, hồng ban trên mặt chủ tử đã không thấy, bỗng nhiên không trị mà hết, thực sự quá thần kỳ, tại sao lại như vậy?
Trong phòng ngủ, ba người mắt cứ mở to mà nhìn, thật lâu không lên tiếng.
Nhưng lúc trước tiếng quát tháo của Tiểu Ngư nhi, đã kinh động người trên giường, nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt loé ra nhứ ánh sáng ngọc, nhưng đồng thời cũng sắc bén và sâu u như biển khơi, đôi mài hơi cau lại, người đẹp ngay cả động tácgiản đơn khi nhìn qua đều đấy ưu nhã đến cực điểm, hơn nữa bản thân nàng có khí chất lạnh lùng, chỉ cần người ta liếc mắt nhìn, liền dời không ra tầm mắt.
“Làm sao vậy?”
Thanh Dao chậm rãi mở miệng, nội lực trong người chảy xuôi, buổi tối hôm qua Ngân Hiên chữa nội thương cho nàng, trãi qua một đêm, nàng lại không có cảm giác khác thường, chẳng qua cảm thấy kỳ quái vì hành động của ba nữ nhân trong phòng, họ đều há to mồm trợn mắt như thấy quỷ, làm nàng không khỏi sờ sờ mặt, trên mặt nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ hồng ban đã khó coi hơn sao?
“Chủ tử, xảy ra chuyện là “
Mạc Sầu đi qua bàn trang điểm, lấy gương đồng đến, đưa tới trước mặt Thanh Dao.
Thanh Dao vô ý thức lảng tránh một chút, từ sau khi trúng cổ, nàng rất ít soi gương, bởi vì cổ đại gương ở cổ đại có chút mơ hồ, hơn nữa trên mặt lại có hồng ban doạ người, khi chiếu vào gương đồng, càng làm cho người ta sợ hãi thêm, nàng cũng không muốn tự mình doạ mình.
Nhưng hôm nay tại sao Mạc Sầu lại không biết chừng mực như thế, Thanh Dao u ám nghĩ, hai tròng mắt tùy ý liếc qua gương đồng một cái, chỉ thấy nữ nhân trong gương, mặt như hoa đào, đôi mắt xinh đẹp uyển chuyển, trời sinh đoan trang, nơi đó đâu còn hồng ban gì, Thanh Dao nghi hoặc sờ sờ cái gương: “Cái gương này có vấn đề à?”
“Không có, hồng ban trên mặt chủ tử đã không còn, một chút cũng không thấy.”
“Đúng vậy, nương, người thật xinh đẹp a” Tiểu Ngư nhi hưng phấn vọt tới bên giường, vươn tay sờ mặt nàng, từ nay mẫu thân không cần lấy khăn mỏng che mặt nữa, vẫn là một mẫu thân xinh đẹp như trước.
“Thật không có?”
Thanh Dao lập tức cao hứng hẳn lên, một lần nữa cầm lấy gương đồng nhìn kỹ, không sai, đúng là gương mặt mình, hơn nữa da thịt trắng trẻo trong suốt mịn màng như ngọc, đừng nói hồng ban lớn như vậy, ngay cả một điểm tỳ vết cũng không có, thật sự là quá tốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Dao ở cao hứng rất nhiều, không khỏi nghi hoặc, tỉ mỉ nhớ lại chuyện xảy ra buổi tối hôm qua.
Ngân hiên vận lực giúp đỡ nàng chữa thương, sau đó nàng quá mệt mỏi, liền tựa ở trong ngực của hắn ngủ một hồi, về sau vì nàng ngủ, nên căn bản không biết đã phát sinh chuyện gì không bình thường, chẳng lẽ là Ngân Hiên giải cổ cho nàng, điều này cũng không có khả năng, Hoa Văn Bác cùng nàng thề đối đầu đến chết, làm sao lại cho nàng giải dược đây?
Thanh Dao nghĩ mãi vẫn không hiểu ra sao, cuối cùng không nghĩ nữa, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Sầu cùng Băng Tiêu trong phòng ngủ: “Ngân hiên lúc nào thì trở về.”
“Lúc trời gần sáng, thuộc hạ nhìn hắn quá mệt mỏi, chắc bây giờ đang nghỉ ngơi.”
“Ân, hôm nay một đừng quấy rầy hắn” Thanh Dao ân cần phân phó, Băng Tiêu gật đầu, Mạc Sầu tiến lên hầu hạ chủ tử đứng dậy, nàng bây giờ không cần che che giấu giấu nữa, trở về làm một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp.
Bất quá hôm nay nàng sợ làm cho người trong quân thất kinh, ai sẽ nghĩ tới chủ soái lại là một nữ tử xinh đẹp như hoa, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy.
Nhưng An tướng quân cùng mấy người phó tướng mới hẳn là kinh ngạc nhất, bởi vì hôm qua vừa mới nhìn thấy dung mạo thực của chủ tử, hôm nay liền nhô ra một người xinh đẹp như thiên tiên, Mạc Sầu vừa nghĩ vậy, liền mím môi nở nụ cười hai tiếng.
Thanh Dao mặc kệ nàng, thu dọn xong tất cả, nhàn nhạt phân phó xuống: “Đem đồ ăn sáng đưa qua đây.”
“Dạ” Mạc Sầu đến ngoài cửa phân phó người đem đồ ăn sáng đã chuẩn bị tiến vào.
Thanh Dao lại nhìn Băng Tiêu: “Ngươi đi thông tri An tướng quân bọn họ, lập tức đến chính sảnh quân cơ đại doanh thương thảo sự tình.”
“Dạ” Băng Tiêu cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi thấy không ai, liền ngước lên đôi mắt ẩm ướt: “Nương, xin lỗi, làm hại ngươi bị thương.”
Kỳ thực hôm qua nàng đã quyết tâm liều chết, nàng không muốn làm cho nương bị nửa điểm thương tổn, mà người nam nhân kia âm hiểm tàn nhẫn, chỉ sợ sẽ đối với nương bất lợi, vì thế chỉ cần nàng chết đi, mới có thể bảo toàn nương, chỉ là không nghĩ tới nương sẽ liều mạng cứu mình như vậy.
“Ngươi nói cái gì đó? Tiểu Ngư nhi, ngươi là nữ nhi của ta, ta sanh ra, sao ta có thể trơ mắt nhìn ngươi chết.”
“Cám ơn.”
Tiểu Ngư nhi nước mắt trượt rơi xuống, nàng cuối đầu, Thanh Dao vươn ta ôm lấy nàng, để lên ghế ngồi bên cạnh bàn, ôn hòa mở miệng: “Bảo hộ ngươi là trách nhiệm của ta, là ta đem ngươi sanh ra, sau này ngươi đừng nghĩ nhiều quá, nếu quả thật yêu thương ta, tương lai phải hiếu thuận ta gấp bội đi.”
“Ân, ta sẽ.”
Danh sách chương