“Tuyết nhi, có phải ta đã tạo nghiệt nhiều lắm hay không? vì thế ông trời rốt cuộc cũng trả thù ta.”
Hắn mềm mại vô lực mở miệng, Cơ Tuyết nội tâm run lên, nàng vẫn cho là nam nhân này âm hiểm độc ác, lãnh huyết vô tình, kỳ thực người xấu cũng có một mặt yếu đuối, đồng thời người tốt cũng có mặt xấu xa.
Lúc này thần thái hắn như thế, làm cho nàng không đành lòng gật đầu nói một tiếng phải, tuy rằng nàng vẫn nghĩ như vậy, nhưng lúc chân chính muốn mở miệng thì lại thấy rất khó.
“Thôi bỏ đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Nàng vươn tay chạm đến tóc hắn, sợi tóc mềm nhẵn xuyên thấu đầu ngón tay của nàng, rơi xuống phía dưới, nàng vỗ nhẹ lưng hắn, một hành động cực kỳ tự nhiên.
“Ân” Hoa Văn Bác lên tiếng trả lời, hắn yên lặng không nhúc nhích, như rơi vào trầm tư, chẳng qua sự an nhàn này chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh hắn ngẩng đầu lên, mang theo sát khí mười phần, con ngươi âm ngao đến cực điểm, thanh âm lạnh lùng vang lên.
“Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nữ nhân Mộc Thanh Dao kia.”
“Ân, ta tin ngươi, chúng ta cùng nhau hợp lực đoạt lại trần đường quan đi.”
Cơ tuyết thở dài, nhớ tới Cơ Mộng, trong lòng không khỏi buồn bực, nếu như có thể đoạt lại trần đường quan, nữ hoàng còn không đến mức tước đoạt đi thân phận hoàng thái nữ của nàng, nếu như không đoạt trần đường quan trở về, thì sẽ như Cơ Mộng nói, nàng cái gì cũng đều không phải, vì địa vị này nàng đã nỗ lực bao nhiêu năm mới có được, tại sao có thể để cho Cơ Mộng lấy được đây? Nghĩ vậy, Cơ Tuyết nhịn không được khẽ run lên một cái, tựa hồ nhìn thấy tương lai một mảnh thảm đạm của mình.
Hoa văn bác vươn tay ôm chầm thân thể của nàng, thanh âm nhu hòa mê hoặc vang lên: “Cơ tuyết, ngươi còn không nghĩ thông suốt sao? Nếu như nữ hoàng thực sự phế đi ngươi, thì cái gì ngươi cũng không có, đúng không? Cái gì cũng đều không phải, nếu để cho Cơ Mộng hoặc thành viên khác của hoàng thất phát hiện ngươi chân chánh không phải huyết mạch của hoàng thất, ngươi nghĩ, ngay cả vinh hoa phú quý đều giữ không được, đừng nói chi ngôi vị cao cao tại thượng, vì thế nếu muốn làm nữ hoàng, ngươi chỉ có thể dựa vào ta.”
“Dựa vào ngươi?”
Cơ tuyết ngẩng đầu lên, hừ lạnh một tiếng, tránh khỏi tay Hoa Văn Bác, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ không tin: “Dựa vào ngươi chỉ sợ bị chết nhanh hơn, ngươi đừng quên chuyện Cơ Mộng nói, đại thần trong triều đang thượng tấu làm cho hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng ngươi tội chết, nếu như có thể đoạt lại trần đường quan, thì ngươi sẽ không có chuyện gì, nếu như mất đi trần đường quan, nữ nhân kia nhất định sẽ đến công phá Hóa Thành, nếu tiếp tục đánh mất Hóa Thành, ngươi thật sự chỉ có một con đường chết.”
Cơ tuyết lời nói vừa rơi xuống, Hoa Văn Bác thoáng cái yên tĩnh, con ngươi híp lại, ánh sáng nguy hiểm đầy rẫy ở bên trong, hắn cúi người nhẹ nhàng dán môi ở bên tai Cơ Tuyết, chậm rãi mở miệng: “Nếu như ta chết, ngươi cũng không sống nổi, ta vì sợ hãi người tịch mịch, cho dù muốn chết, cũng sẽ kéo đi cùng, vì thế muốn bản thân mình sống, ngươi sẽ phải nghe lời của ta, hãy ngoan ngoãn nghe theo.”
Sự uy hiếp nồng đậm vừa hiện ra, Cơ Tuyết giận dữ, rất nhanh từ trên giường thoát xuống, lạnh lùng căm tức nhìn hắn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi không phải đối với ta làm cái gì chứ?”
Ánh mắt đầy sự hoài nghi, nàng thực sự là đầu óc nước vào, trong nháy mắt vừa rồi còn đi đồng tình với hắn, nam nhân này căn bản là một con rắn độc.
“Nha, ta quên nói cho ngươi biết, ta đã hạ đồng tâm cổ vào ngươi, nếu như ta chết, ngươi cũng sẽ chôn cùng.”
Tiếng nói của Hoa Văn Bác nhẹ nhàng, hắn ngửa người nằm lên giường, sau đó chắp hai tay để sau ót, thần thái thản nhiên tự đắc, coi như bản thân làm những chuyện như vậy, là lẽ đương nhiên.
Cơ tuyết mở to mắt khó tin, rút lui một bước, đôi môi nhịn không được mà run rẩy lên, chỉ vào Hoa Văn Bác: “Ngươi đang gạt ta, có phải hay không? Chuyện khi nào, vì sao ta một điểm cũng không biết.”
Vô luận như thế nào nàng cũng không tin việc này, hắn nhất định là đang gạt nàng, nếu như hắn thực sự hạ cổ với nàng, vì sao nàng một điểm cảm giác cũng không có vậy? Toàn thân không đau không ngứa, không khó chịu, hoàn toàn nhìn không ra bị hạ cổ.
“Ở trong lúc chúng ta hoan ái, đó là thời gian tốt nhất để hạ cổ, mà đồng tâm cổ, lúc bình thường căn bản nhìn không ra, chỉ đến khi có một người chết, thì cổ trùng mới sống lại, xâm nhập vào trái tim, khiến người ta đau đớn đến chết.”
Hắn cười phiêu dật như gió thổi, thế nhưng Cơ Tuyết cảm thấy căn bản là bộ dáng tươi cười của ma quỷ, nàng lúc nào mà chấp thuận cho hắn làm chuyện này, nàng cùng hắn có cái gì đồng tâm chứ, Cơ Tuyết phẫn nộ nhào tới, nắm cánh tay Hoa Văn Bác hung hăng cắn xuống, sử dụng hết khí lực mà người nam nhân kia vẫn không nhúc nhích mặc cho nàng cắn xé, thật giống như đó không phải là cánh tay của hắn vậy, chỉ tới khi miệng nàng tràn đầy máu tanh, mùi vị đầy rẫy ở trong cổ họng làm người ta muốn nôn khan, nàng nhịn không được nữa hé miệng, rồi nhảy xuống giường ói lên ói xuống.
Hoa văn bác đứng dậy làm như không có việc gì xảy ra, từ bên cạnh giường biên cầm lấy băng gạc màu trắng, bao lấy vết thương.
“Cái này là ta nợ ngươi, nếu còn lần tiếp theo, ngươi nên kiềm chế một chút cho ta.”
Thanh âm của hắn lạnh như một tảng băng, một điểm cảm tình cũng không có, có thể thấy người như hắn vậy, từ lâu đã không có tim, thỉnh thoảng đôi khi quá mệt mỏi, muốn tìm một người để an ủi, mà nàng là người trong thời gian ngắn ngủi hắn muốn dựa vào.
Cơ tuyết còn có thể nói cái gì, nàng tin những gì người nam nhân này nói là thật, nàng đã trúng đồng tâm cổ, chỉ cần hắn chết, nàng sẽ không có cách nào tiếp tục sống được.
“Giải cổ cho ta, ta sẽ nghe mệnh lệnh của ngươi, giết nữ hoàng.”
Cơ tuyết ngẩng đầu lên, trên môi tất cả đều là máu, hàm răng đều đầy tơ máu, dữ tợn đến cực điểm, cực kỳ giống ma cà rồng trong bóng đêm.
Nàng cho rằng đây là thỏa hiệp thấp nhất của nàng rồi, đáng tiếc nam nhân trên giường làm như không thấy được, hắn chậm rãi mở miệng: “Ngươi đừng nghĩ đến việc giải cổ, đồng tâm cổ này, không có cách nào khác để giải.”
Cơ tuyết cơ hồ tuyệt vọng, hiện tại nàng chỉ có một nguyện vọng, giết hắn trước, sau đó chờ chết, cứ dằn vặt như vậy quá đau khổ.
“Vì sao lại bi quan như vậy, ngươi hoàn toàn có thể sống được thoải mái một chút, chỉ cần chiếu theo lời ta nói mà làm, ta sẽ cho ngươi lên làm nữ hoàng, hơn nữa cũng mặc kệ hậu cung của ngươi, ngươi chỉ cần đem vị trí chính phu giữ lại là được, đây không phải là chuyện cả hai cùng có lợi sao?”
Cơ tuyết đứng bậc dậy nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Hoa Văn Bác, hận không thể xé hắn ra, bất quá cuối cùng cái gì nàng cũng không làm, chỉ vô lực mở miệng: “Được, ta bây giờ nghe lời của ngươi mà hành sự.”
Nói xong lắc mình ly khai, nhìn cũng không nhìn Hoa Văn Bác một cái.
Bên trong gian phòng, nam nhân lộ ra nụ cười âm ngao khó hiểu, nữ hoàng, ngươi đã vô tình, như vậy cũng đừng trách ta vô nghĩa…
Trong Trần đường quan, mười vạn binh mã đã nghĩ ngơi và hồi phục đầy đủ, chúng tướng sĩ cũng không có quấy rầy đến bách tính ở đây, tuy rằng chưa mở cửa thành để thông hành, nhưng bách tính bên trong thành có thể tự do hoạt động, phát triển trái ngược với Cơ Tuyết, các nàng ở chỗ này náo nhiệt hơn một ít.
Trên những con đường lớn mặc dù không có người ta tấp nập di chuyển, nhưng thỉnh thoảng cũng có người đi lại, người bán hàng rong bắt đầu buôn bán tiếp, bởi vì chiến tranh không phải chuyện một ngày hai ngày, những người như bọn họ còn muốn có cơm ăn, nên cũng không thể để trận chiến không đánh xong, đã chết đói trước.
Thanh Dao dẫn Tiểu Ngư nhi mang theo hai binh tướng mặc trang phục hạ nhân, ở trên đường cái đi bộ.
Trần đường quan bách tính không ít, có thể tự cấp tự túc, đủ để sinh tồn, vì thế một thời lâu không mở cửa thành, cũng không có ảnh hưởng chút nào, hơn nữa Băng Tiêu đã truyền tin qua, tất cả đều như dự liệu, Lưu Vân Phong quả nhiên có chút hai mặt, chỉ là chưa có xuất binh mà thôi, hơn nữa dù muốn cũng không dám mạo muội xuất binh, đối với những biến hóa trên triều đình, hắn cũng không hiểu rõ ràng lắm, vì sao hoàng thượng hạ chỉ xong, hiện tại lại có mật thư gửi qua đây.
Bất quá công tâm mà nói, hắn không dám tùy tiện xuất binh đánh binh tướng Huyền Nguyệt, bởi vì chủ soái là người lợi hại như thế nào, hắn đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở, nếu như chọc giận nàng, chỉ sợ mình có đi mà không có về, nếu như không đánh, thì không có biện pháp giao phó cùng người hạ mật thư.
Hắn lâm vào thế khó xử, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, suy nghĩ hết một ngày, tới buổi tối thì bắt đầu điều động binh mã, Băng Tiêu núp trong bóng tối đã nhìn ra, cuối cùng hắn cũng không vượt qua được trách nhiệm trong lòng, xem ra đang chuẩn bị cùng Đan Phượng quốc vây công trần đường quan, mà nàng đâu cho hắn có cơ hội như vậy.
Ban đêm, nàng ẩn vào Lưu phủ, giết Lưu Vân Phong.
Ngày thứ hai, tổng binh Thạch Thành bỏ mình, toàn bộ Thạch Thành náo loạn thành một đoàn, lúc này, trùng hợp thánh chỉ đến, muốn điều tổng binh thạch thành hồi kinh nhâm chức, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này, rất nhiều quan viên thạch thành thở dài không ngớt, người này vốn nên hưởng phúc, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, đến tột cùng là ai máu lạnh vô tình mà giết hắn thế?
Theo thánh chỉ, còn có một quan viên khác mới đến nhậm chức tổng binh, niên kỷ chỉ có hơn hai mươi, mặt vô biểu tình, cả người như một khối băng sương, không nói lời nào đã khiến người cảm thấy áp lực rất lớn, mà tổng binh mới vừa xuất hiện, tất cả quan viên địa phương tại Thạch Thành, liền cảm thấy bất an, Lưu tổng binh vừa chết, thánh chỉ của hoàng thượng liền tới, hơn nữa liên đới toát ra một vị tổng binh, đối với nhân vật đột nhiên nhô ra này, làm rất nhiều người khó chịu, chỉ là không có nói ra miệng, bất quá thần thái ngôn ngữ tất nhiên không có chút nào cung kính.
Mạc Sầu nhìn hết thảy trước mắt, không khỏi cảm thấy lo lắng thay vị tổng binh này, chỉ là nam nhân tuổi còn trẻ này vẻ mặt lạnh lùng lơ đễnh, hắn là thân tín của Mạc Ưu, trước đây hắn cũng rất bình thường, hiện tại đúng lúc trọng dụng hắn.
“Ngươi có thể ứng phó được không?”
Mạc Sầu trước khi rời đi cuối cùng nhịn không được hỏi một câu, mà Đới tổng binh hiếm thấy được xé ra một chút khóe môi, gật đầu rời đi.
Tất cả tình huống phát sinh ở bên trong Thạch thành, Hoa Văn Bác ở Hóa Thành hoàn toàn không biết gì cả, hắn phái người bí mật truyền tin đến Thạch Thành, ước định thời gian, hai nhà bao vây đánh trần đường quan.
Trần đường quan – trong quân cơ đại doanh, một đám người đang ngồi ngay ngắn, bầu không khí nghiêm túc thâm trầm.
Ngồi phía trên nhất chính là Mộc Thanh Dao, cả người tan ở trong ánh sáng lạnh, một thân nguyệt nha y, cổ tay áo cùng cổ áo thêu viền màu xanh lục, càng tăng thêm vài phần thanh dật, tóc đen trên đầu nhẹ buộc, rồi xỏa xuống trên vai, ở nơi bắt đầu thả tóc xuống cài một cây trâm ngọc hoa nhỏ, cả người thêm tinh xảo uyển chuyển hàm xúc, chỉ là trên mặt phủ một tấm sa mỏng che lại dung nhan của nàng, làm cho rất nhiều người không tự chủ được mà suy đoán.
Hắn mềm mại vô lực mở miệng, Cơ Tuyết nội tâm run lên, nàng vẫn cho là nam nhân này âm hiểm độc ác, lãnh huyết vô tình, kỳ thực người xấu cũng có một mặt yếu đuối, đồng thời người tốt cũng có mặt xấu xa.
Lúc này thần thái hắn như thế, làm cho nàng không đành lòng gật đầu nói một tiếng phải, tuy rằng nàng vẫn nghĩ như vậy, nhưng lúc chân chính muốn mở miệng thì lại thấy rất khó.
“Thôi bỏ đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Nàng vươn tay chạm đến tóc hắn, sợi tóc mềm nhẵn xuyên thấu đầu ngón tay của nàng, rơi xuống phía dưới, nàng vỗ nhẹ lưng hắn, một hành động cực kỳ tự nhiên.
“Ân” Hoa Văn Bác lên tiếng trả lời, hắn yên lặng không nhúc nhích, như rơi vào trầm tư, chẳng qua sự an nhàn này chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh hắn ngẩng đầu lên, mang theo sát khí mười phần, con ngươi âm ngao đến cực điểm, thanh âm lạnh lùng vang lên.
“Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nữ nhân Mộc Thanh Dao kia.”
“Ân, ta tin ngươi, chúng ta cùng nhau hợp lực đoạt lại trần đường quan đi.”
Cơ tuyết thở dài, nhớ tới Cơ Mộng, trong lòng không khỏi buồn bực, nếu như có thể đoạt lại trần đường quan, nữ hoàng còn không đến mức tước đoạt đi thân phận hoàng thái nữ của nàng, nếu như không đoạt trần đường quan trở về, thì sẽ như Cơ Mộng nói, nàng cái gì cũng đều không phải, vì địa vị này nàng đã nỗ lực bao nhiêu năm mới có được, tại sao có thể để cho Cơ Mộng lấy được đây? Nghĩ vậy, Cơ Tuyết nhịn không được khẽ run lên một cái, tựa hồ nhìn thấy tương lai một mảnh thảm đạm của mình.
Hoa văn bác vươn tay ôm chầm thân thể của nàng, thanh âm nhu hòa mê hoặc vang lên: “Cơ tuyết, ngươi còn không nghĩ thông suốt sao? Nếu như nữ hoàng thực sự phế đi ngươi, thì cái gì ngươi cũng không có, đúng không? Cái gì cũng đều không phải, nếu để cho Cơ Mộng hoặc thành viên khác của hoàng thất phát hiện ngươi chân chánh không phải huyết mạch của hoàng thất, ngươi nghĩ, ngay cả vinh hoa phú quý đều giữ không được, đừng nói chi ngôi vị cao cao tại thượng, vì thế nếu muốn làm nữ hoàng, ngươi chỉ có thể dựa vào ta.”
“Dựa vào ngươi?”
Cơ tuyết ngẩng đầu lên, hừ lạnh một tiếng, tránh khỏi tay Hoa Văn Bác, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ không tin: “Dựa vào ngươi chỉ sợ bị chết nhanh hơn, ngươi đừng quên chuyện Cơ Mộng nói, đại thần trong triều đang thượng tấu làm cho hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng ngươi tội chết, nếu như có thể đoạt lại trần đường quan, thì ngươi sẽ không có chuyện gì, nếu như mất đi trần đường quan, nữ nhân kia nhất định sẽ đến công phá Hóa Thành, nếu tiếp tục đánh mất Hóa Thành, ngươi thật sự chỉ có một con đường chết.”
Cơ tuyết lời nói vừa rơi xuống, Hoa Văn Bác thoáng cái yên tĩnh, con ngươi híp lại, ánh sáng nguy hiểm đầy rẫy ở bên trong, hắn cúi người nhẹ nhàng dán môi ở bên tai Cơ Tuyết, chậm rãi mở miệng: “Nếu như ta chết, ngươi cũng không sống nổi, ta vì sợ hãi người tịch mịch, cho dù muốn chết, cũng sẽ kéo đi cùng, vì thế muốn bản thân mình sống, ngươi sẽ phải nghe lời của ta, hãy ngoan ngoãn nghe theo.”
Sự uy hiếp nồng đậm vừa hiện ra, Cơ Tuyết giận dữ, rất nhanh từ trên giường thoát xuống, lạnh lùng căm tức nhìn hắn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi không phải đối với ta làm cái gì chứ?”
Ánh mắt đầy sự hoài nghi, nàng thực sự là đầu óc nước vào, trong nháy mắt vừa rồi còn đi đồng tình với hắn, nam nhân này căn bản là một con rắn độc.
“Nha, ta quên nói cho ngươi biết, ta đã hạ đồng tâm cổ vào ngươi, nếu như ta chết, ngươi cũng sẽ chôn cùng.”
Tiếng nói của Hoa Văn Bác nhẹ nhàng, hắn ngửa người nằm lên giường, sau đó chắp hai tay để sau ót, thần thái thản nhiên tự đắc, coi như bản thân làm những chuyện như vậy, là lẽ đương nhiên.
Cơ tuyết mở to mắt khó tin, rút lui một bước, đôi môi nhịn không được mà run rẩy lên, chỉ vào Hoa Văn Bác: “Ngươi đang gạt ta, có phải hay không? Chuyện khi nào, vì sao ta một điểm cũng không biết.”
Vô luận như thế nào nàng cũng không tin việc này, hắn nhất định là đang gạt nàng, nếu như hắn thực sự hạ cổ với nàng, vì sao nàng một điểm cảm giác cũng không có vậy? Toàn thân không đau không ngứa, không khó chịu, hoàn toàn nhìn không ra bị hạ cổ.
“Ở trong lúc chúng ta hoan ái, đó là thời gian tốt nhất để hạ cổ, mà đồng tâm cổ, lúc bình thường căn bản nhìn không ra, chỉ đến khi có một người chết, thì cổ trùng mới sống lại, xâm nhập vào trái tim, khiến người ta đau đớn đến chết.”
Hắn cười phiêu dật như gió thổi, thế nhưng Cơ Tuyết cảm thấy căn bản là bộ dáng tươi cười của ma quỷ, nàng lúc nào mà chấp thuận cho hắn làm chuyện này, nàng cùng hắn có cái gì đồng tâm chứ, Cơ Tuyết phẫn nộ nhào tới, nắm cánh tay Hoa Văn Bác hung hăng cắn xuống, sử dụng hết khí lực mà người nam nhân kia vẫn không nhúc nhích mặc cho nàng cắn xé, thật giống như đó không phải là cánh tay của hắn vậy, chỉ tới khi miệng nàng tràn đầy máu tanh, mùi vị đầy rẫy ở trong cổ họng làm người ta muốn nôn khan, nàng nhịn không được nữa hé miệng, rồi nhảy xuống giường ói lên ói xuống.
Hoa văn bác đứng dậy làm như không có việc gì xảy ra, từ bên cạnh giường biên cầm lấy băng gạc màu trắng, bao lấy vết thương.
“Cái này là ta nợ ngươi, nếu còn lần tiếp theo, ngươi nên kiềm chế một chút cho ta.”
Thanh âm của hắn lạnh như một tảng băng, một điểm cảm tình cũng không có, có thể thấy người như hắn vậy, từ lâu đã không có tim, thỉnh thoảng đôi khi quá mệt mỏi, muốn tìm một người để an ủi, mà nàng là người trong thời gian ngắn ngủi hắn muốn dựa vào.
Cơ tuyết còn có thể nói cái gì, nàng tin những gì người nam nhân này nói là thật, nàng đã trúng đồng tâm cổ, chỉ cần hắn chết, nàng sẽ không có cách nào tiếp tục sống được.
“Giải cổ cho ta, ta sẽ nghe mệnh lệnh của ngươi, giết nữ hoàng.”
Cơ tuyết ngẩng đầu lên, trên môi tất cả đều là máu, hàm răng đều đầy tơ máu, dữ tợn đến cực điểm, cực kỳ giống ma cà rồng trong bóng đêm.
Nàng cho rằng đây là thỏa hiệp thấp nhất của nàng rồi, đáng tiếc nam nhân trên giường làm như không thấy được, hắn chậm rãi mở miệng: “Ngươi đừng nghĩ đến việc giải cổ, đồng tâm cổ này, không có cách nào khác để giải.”
Cơ tuyết cơ hồ tuyệt vọng, hiện tại nàng chỉ có một nguyện vọng, giết hắn trước, sau đó chờ chết, cứ dằn vặt như vậy quá đau khổ.
“Vì sao lại bi quan như vậy, ngươi hoàn toàn có thể sống được thoải mái một chút, chỉ cần chiếu theo lời ta nói mà làm, ta sẽ cho ngươi lên làm nữ hoàng, hơn nữa cũng mặc kệ hậu cung của ngươi, ngươi chỉ cần đem vị trí chính phu giữ lại là được, đây không phải là chuyện cả hai cùng có lợi sao?”
Cơ tuyết đứng bậc dậy nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Hoa Văn Bác, hận không thể xé hắn ra, bất quá cuối cùng cái gì nàng cũng không làm, chỉ vô lực mở miệng: “Được, ta bây giờ nghe lời của ngươi mà hành sự.”
Nói xong lắc mình ly khai, nhìn cũng không nhìn Hoa Văn Bác một cái.
Bên trong gian phòng, nam nhân lộ ra nụ cười âm ngao khó hiểu, nữ hoàng, ngươi đã vô tình, như vậy cũng đừng trách ta vô nghĩa…
Trong Trần đường quan, mười vạn binh mã đã nghĩ ngơi và hồi phục đầy đủ, chúng tướng sĩ cũng không có quấy rầy đến bách tính ở đây, tuy rằng chưa mở cửa thành để thông hành, nhưng bách tính bên trong thành có thể tự do hoạt động, phát triển trái ngược với Cơ Tuyết, các nàng ở chỗ này náo nhiệt hơn một ít.
Trên những con đường lớn mặc dù không có người ta tấp nập di chuyển, nhưng thỉnh thoảng cũng có người đi lại, người bán hàng rong bắt đầu buôn bán tiếp, bởi vì chiến tranh không phải chuyện một ngày hai ngày, những người như bọn họ còn muốn có cơm ăn, nên cũng không thể để trận chiến không đánh xong, đã chết đói trước.
Thanh Dao dẫn Tiểu Ngư nhi mang theo hai binh tướng mặc trang phục hạ nhân, ở trên đường cái đi bộ.
Trần đường quan bách tính không ít, có thể tự cấp tự túc, đủ để sinh tồn, vì thế một thời lâu không mở cửa thành, cũng không có ảnh hưởng chút nào, hơn nữa Băng Tiêu đã truyền tin qua, tất cả đều như dự liệu, Lưu Vân Phong quả nhiên có chút hai mặt, chỉ là chưa có xuất binh mà thôi, hơn nữa dù muốn cũng không dám mạo muội xuất binh, đối với những biến hóa trên triều đình, hắn cũng không hiểu rõ ràng lắm, vì sao hoàng thượng hạ chỉ xong, hiện tại lại có mật thư gửi qua đây.
Bất quá công tâm mà nói, hắn không dám tùy tiện xuất binh đánh binh tướng Huyền Nguyệt, bởi vì chủ soái là người lợi hại như thế nào, hắn đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở, nếu như chọc giận nàng, chỉ sợ mình có đi mà không có về, nếu như không đánh, thì không có biện pháp giao phó cùng người hạ mật thư.
Hắn lâm vào thế khó xử, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, suy nghĩ hết một ngày, tới buổi tối thì bắt đầu điều động binh mã, Băng Tiêu núp trong bóng tối đã nhìn ra, cuối cùng hắn cũng không vượt qua được trách nhiệm trong lòng, xem ra đang chuẩn bị cùng Đan Phượng quốc vây công trần đường quan, mà nàng đâu cho hắn có cơ hội như vậy.
Ban đêm, nàng ẩn vào Lưu phủ, giết Lưu Vân Phong.
Ngày thứ hai, tổng binh Thạch Thành bỏ mình, toàn bộ Thạch Thành náo loạn thành một đoàn, lúc này, trùng hợp thánh chỉ đến, muốn điều tổng binh thạch thành hồi kinh nhâm chức, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này, rất nhiều quan viên thạch thành thở dài không ngớt, người này vốn nên hưởng phúc, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, đến tột cùng là ai máu lạnh vô tình mà giết hắn thế?
Theo thánh chỉ, còn có một quan viên khác mới đến nhậm chức tổng binh, niên kỷ chỉ có hơn hai mươi, mặt vô biểu tình, cả người như một khối băng sương, không nói lời nào đã khiến người cảm thấy áp lực rất lớn, mà tổng binh mới vừa xuất hiện, tất cả quan viên địa phương tại Thạch Thành, liền cảm thấy bất an, Lưu tổng binh vừa chết, thánh chỉ của hoàng thượng liền tới, hơn nữa liên đới toát ra một vị tổng binh, đối với nhân vật đột nhiên nhô ra này, làm rất nhiều người khó chịu, chỉ là không có nói ra miệng, bất quá thần thái ngôn ngữ tất nhiên không có chút nào cung kính.
Mạc Sầu nhìn hết thảy trước mắt, không khỏi cảm thấy lo lắng thay vị tổng binh này, chỉ là nam nhân tuổi còn trẻ này vẻ mặt lạnh lùng lơ đễnh, hắn là thân tín của Mạc Ưu, trước đây hắn cũng rất bình thường, hiện tại đúng lúc trọng dụng hắn.
“Ngươi có thể ứng phó được không?”
Mạc Sầu trước khi rời đi cuối cùng nhịn không được hỏi một câu, mà Đới tổng binh hiếm thấy được xé ra một chút khóe môi, gật đầu rời đi.
Tất cả tình huống phát sinh ở bên trong Thạch thành, Hoa Văn Bác ở Hóa Thành hoàn toàn không biết gì cả, hắn phái người bí mật truyền tin đến Thạch Thành, ước định thời gian, hai nhà bao vây đánh trần đường quan.
Trần đường quan – trong quân cơ đại doanh, một đám người đang ngồi ngay ngắn, bầu không khí nghiêm túc thâm trầm.
Ngồi phía trên nhất chính là Mộc Thanh Dao, cả người tan ở trong ánh sáng lạnh, một thân nguyệt nha y, cổ tay áo cùng cổ áo thêu viền màu xanh lục, càng tăng thêm vài phần thanh dật, tóc đen trên đầu nhẹ buộc, rồi xỏa xuống trên vai, ở nơi bắt đầu thả tóc xuống cài một cây trâm ngọc hoa nhỏ, cả người thêm tinh xảo uyển chuyển hàm xúc, chỉ là trên mặt phủ một tấm sa mỏng che lại dung nhan của nàng, làm cho rất nhiều người không tự chủ được mà suy đoán.
Danh sách chương