- Chiêm Linh, xem ra sư thúc chẳng những dạy các ngươi võ mà còn dạy thơ từ văn hóa của Đại Phong nữa.

Vừa nhắc tới sư phụ thì Chiêm Linh yên lặng gật gật đầu. Trong lòng nàng, ngoài ca ca ra thì sư phụ thậm chí còn thân thiết hơn cả cha mẹ sinh dưỡng.

- Từ nhỏ ta cũng rất muốn đến vùng đất lành chim đậu mà sư phụ nói nhưng e là cả đời này cũng không thấy được nơi đó.

Chiêm Linh ôm hai chân, dáng vẻ thất thần.

Dưới ánh trăng, Chu Thiên Giáng nhìn đến mức ngây người, Chiêm Linh và thảo nguyên hồn nhiên cứ như một bức tranh. Chu Thiên Giáng rất muốn lại gần ngồi dựa vào nhau một chút nhưng hắn lại sợ cái cảm giác khi cái roi ngựa kia quất vào người.

Trong lòng Chu đại quan nhân vừa động:

- Linh muội muội, dù sao ngồi không cũng chán, ta kể mấy câu chuyện cho muội nghe nhé.

Tiếng muội muội này gọi khá thân thiết, Chu Thiên Giáng đã chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào nhưng kỳ quái là Chiêm Linh không thể hiện sự bất mãn gì cả.

Chu đại quan nhân vừa thấy có cửa thì trong lòng thầm nhủ, chỉ cần để lão tử mở miệng thì sợ gì không vào được cái lều nhà ngươi. Chu đại quan nhân giọng điệu truyền cảm bắt đầu kể chuyện, mấy cái kĩ xảo lừa gạt tiểu cô nương này hắn đã dùng vô cùng thành thạo, giọng nói âm dương ngắt nghỉ vô cùng hấp dẫn nhưng những gì hắn kể toàn là những câu chuyện kinh hãi như “Nửa đêm kinh hoàng” hoặc là “Con rắn độc trong đêm”.

Mới bắt đầu Chiêm Linh đã bị những tình tiết của câu chuyện thu hút nhưng càng nghe thì càng thấy nổi da gà, vốn định bảo Chu Thiên Giáng câm miệng nhưng nội dung quá phấn khích và nhân vật chính đáng thương trong truyện khiến Chiêm Linh rất muốn nghe tiếp. Nghe đến đoạn sau thì Chiêm Linh đã bị dọa cho ôm chặt hai vai, nghe thấy tiếng chim sơn ca hót cách đấy xa xa, cuối cùng Chiêm Linh cũng không nhịn được nữa.

- Chu…Chu Thiên Giáng, ngươi…hay là ngươi vào trong này ngồi đi, nhưng không được nằm xuống.

Tuy Chiêm Linh rong ruổi chiến trường, giết người vô số nhưng dù sao cũng là một cô gái, trong lòng vô cùng sợ hãi, không kìm được phải có người để dựa vào.

Chu đại quan nhân vừa thấy âm mưu được thực hiện thì vội vàng chạy vào. Hai người ngồi gần sát nhau, Chiêm Linh hơi cau mày, không khỏi hơi hối hận nhưng nếu đã bảo người ta vào rồi thì cũng không thể đuổi ra được.

- Linh muội muội, nếu muội thấy chuyện này không hay thì để ta kể chuyện khác vui hơn nhé.

Chu Thiên Giáng cười xấu xa nói.

- Uhm, đêm hôm khuya khoắt mà kể chuyện này, ta thấy ngươi đúng là cố ý, mau đổi chuyện khác đi, nếu đêm nay để bổn cô nương mất hứng xem ta xử lý ngươi thế nào.

Chiêm Linh tức giận trừng mắt nhìn.

Chu đại quan nhân cười ha hả, bắt đầu kể về những câu chuyện tình bi hài kịch của bà bác Quỳnh Giao, đương nhiên Chu đại quan nhân chỉ thay đổi tình tiết sang thời cổ đại. Chiêm Linh bị những tình tiết của câu chuyện làm cảm động, trong lúc bất tri bất giác đã dựa sát vào bờ vai của Chu Thiên Giáng, mà một cánh tay xấu xa của Chu đại quan nhân cũng ôm lấy hông của nàng.

Như trong những bài hát, bóng đêm trên thảo nguyên rất yên tĩnh, đầu óc của Chiêm Linh đã bị dẫn vào một thế giới khác, tràn đầy sự tốt đẹp và khát khao. Nhiều năm như vậy, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai kể cho nàng nghe những câu chuyện kỳ diệu như vậy, tâm sự của Chiêm Linh dần dần bị Chu Thiên Giáng mở ra.

Tất cứ thuận theo tự nhiên như vậy, hai người ngồi mệt liền nằm xuống tấm thảm. Gió lạnh thổi tới, trong lúc mơ màng Chiêm Linh chui vào lòng Chu Thiên Giáng theo bản năng. Chu đại quan nhân thấy người ta chủ động như vậy thì còn chờ gì nữa, nghiêng người đặt Chiêm Linh xuống rồi cúi đầu xuống hôn.

Thân hình Chiêm Linh đột nhiên cứng đờ, giờ phút này dường như sức lực của nàng đã bị Chu Thiên Giáng rút hết, muốn phản kháng nhưng lại không đẩy được Chu Thiên Giáng phía trên ra.

Đôi tay xấu xa của Chu Thiên Giáng chạy khắp người Chiêm Linh, mệt đến mức mồ hôi đầy đầu hắn mới cởi được áo và nới dây lưng của Chiêm Linh ra. Hắn biết đối phó với nha đầu này không nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng thì không chừng sáng mai nàng vừa phản ứng lại được thì chắc hắn sẽ bị thiến mất.

Trong tiếng thở dốc, Chiêm Linh nhắm chặt hai mắt, giờ phút này dường như gió lạnh trên thảo nguyên cũng không thổi tan được lửa nóng trong người nàng.

Khi Chu đại quan nhân đang mải tán gái trên thảo nguyên thì sư phụ Lâm Phong của hắn và ca ca của Chiêm Linh là Chiêm Hãn đã ngựa không dừng vó chạy về phía Ô Mộc Nhai. Bớt đi cái tên phiền toái Chu Thiên Giáng thì tốc độ của mấy người này rất nhanh, rạng sáng ngày hôm sau đã đến Ô Mộc Nhai.

Bốn gã thiết vệ canh giữ dưới vách núi, Lâm Phong và Chiêm Hãn thi triển công phu, chưa tới một canh giờ đã trèo đến đỉnh Ô Mộc Nhai. Đây là nơi Cung Lục Kỳ chỉ định khi còn sống, thứ nhất là địa thế hiểm không có người đến quấy rầy, thứ hai là đây là nơi cao nhất của Ô tộc. Cung Lục Kỳ bảo Chiêm Hãn chôn mình ở đây cũng là muốn nhìn về quê hương Đại Phong triều.

Chiêm Hãn lấy ra đồ cúng tế, châm hương bái tế sư phụ xong mới mở mộ khẩu, lấy ra một cái hộp đá sư phụ tự làm khi còn sống.

- Sư bá, đây chính là di vật của sư phụ con, năm đó người nhắc nhở huynh muội con là nếu có khả năng đánh lại được Đại Phong thì hãy mở ra. Chiêm Hãn con tự nhận hiện giờ đã có bản lĩnh này, cho dù sư phụ con không phải là Cung Lục Kỳ thì vãn bối cũng sẽ chiếu theo sự dạy bảo của lão nhân gia, tôn xưng người một tiếng sư bá.

Chiêm Hãn nói xong thì đặt cái hộp đá lên trên hòn đá.

Lâm Phong nhìn cái hộp đá, phía trên còn treo một chiếc chìa khóa đồng sặc sỡ bị rỉ sét. Ông gật gật đầu, vươn tay hai chỉ một xoay thì cái khóa đồng đã kêu lên rồi gãy.

Hộp đá vừa mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Lâm Phong là tấm lệnh bài hai mặt, một mặt điêu khắc con mãnh hổ vẫn lộng lẫy còn mặt kia điêu khắc một con chu tước đỏ rực.

Ánh mắt Lâm Phong hơi ướt, dưới tấm lệnh bài là một chồng thư viết trên da dê, vừa nhìn thấy chữ viết phía trên thì Lâm Phong đã lui hai bước, cao giọng hô trước bia mộ.

- Nhị đệ! Đại ca tới thăm đệ!

Lâm Phong hô xong thì quỳ một chân trên đất, chậm rãi bái tế.

Thời khắc này Chiêm Hãn cũng xác định được thân phận thật sự của sư phụ, xem ra sư phụ quả thực đã từng là nhị đương gia của Đại Phong Niêm Can Xử.

Lâm Phong bái biệt xong thì vội vàng lấy phong thư ra đọc kĩ. Chiêm Hãn nhìn nội dung bên trên, tuy có nhiều chỗ không hiểu nhưng Chiêm Hãn cuối cùng cũng hiểu tại sao sư phụ lại bảo mình có khả năng đối kháng Đại Phong thì mới mở di vật ra.

Lâm Phong cau mày, thân mình hơi run rẩy, bí mật được chôn vùi gần hai mươi năm cuối cùng cũng được mở ra. Lâm Phong không ngờ rằng người năm đó tiết lộ hành tung sau lưng dẫn đến cái chết của hai huynh đệ tốt lại chính là ông.

Trên thảo nguyên, Chu đại quan nhân tao nhã lấy ra một cái lược gỗ nhỏ chải vuốt đầu tóc. Sau một đêm nghỉ ngơi Chu Thiên Giáng càng cảm thấy toàn thân đau nhức hơn, vừa sáng sớm Chiêm Linh đã rời khỏi tấm thảm, một mình đứng bên con ngựa nhìn xa xăm về phía thảo nguyên vô tận.

Nội tâm của Chiêm Linh rất mâu thuẫn, nàng không hiểu tại sao đêm qua mình lại có thể làm ra chuyện đó với tên vô liêm sỉ này. Nếu nói tự nguyện thì Chiêm Linh có chút không cam lòng, nếu nói là ép buộc thì Chu Thiên Giáng còn không chịu nổi một kích của nàng. Lẽ nào mình yêu cái tên này rồi sao? Chiêm Linh lắc lắc đầu, nàng cảm thấy không thể nào, tên tiểu tử này chính là kẻ thù đã giết ba vạn đại quân của nàng.

Chiêm Linh quay đầu lại thấy Chu Thiên Giáng đắc ý thì không khỏi tức giận, rút ra Xích Huyết Kiếm.

Chu đại quan nhân đang đắm chìm trong dư hương tuyệt vời của đêm qua, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo về lạc hồng loang lổ trên tấm thảm. Từ khi đến thế giới này hắn cảm thấy bản thân mình đã chịu thiệt lớn, về mặt đàn bà thì không được hài lòng như kiếp trước.

Chu Thiên Giáng đang nghĩ ngợi thì đột nhiên một đạo hồng quang lóe lên, Xích Huyết Kiếm đã kề trên cổ hắn.

- Ngươi…ngươi muốn làm gì? Chu Thiên Giáng ngẩn ra, cái lược gỗ trong tay cũng rơi xuống tấm thảm.

- Chết tiệt, làm vấy bẩn sự trong sạch của ta, hôm nay bổn cô nương muốn giết ngươi.

Chiêm Linh nghiến răng nghiến lợi nói.

Tuy Chiêm Linh nói rất hung ác nhưng kiếm trong tay lại dừng trên cổ Chu Thiên Giáng chứ không tiến thêm nửa tấc nào nữa.

Chu Thiên Giáng kinh nghiệm đầy mình, không hề cảm thấy một tia sát khí nào trên kiếm của Chiêm Linh:

- Aizzz…thực ra đêm qua ta cũng rất hối hận, ta không nên làm chuyện vượt quá lễ tiết, đương nhiên ta là nam nhân bình thường, trong tình huống đó lại bị ngươi ôm như vậy, ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi.

- Câm miệng! Ai cho ngươi nói những điều này, còn có lời trăn trối nào thì mau nói, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi đấy!

Sắc mặt Chiêm Linh hơi hồng lên nói.

- Vậy được thôi.

Chu Thiên Giáng nói xong thì nhìn Chiêm Linh đầy chân thành:

- Trước khi chết ta không có yêu cầu gì cả, chỉ mong ngươi về sau chăm sóc con của chúng ta cho tốt, chờ nó lớn lên thì nói với con rằng phụ thân nó là một đại anh hùng, từng oai phong không ai địch nổi. Đương nhiên, nếu con hỏi ta chết thế nào thì cứ nói ta không cẩn thận ngã xuống vách núi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện