Chu Thiên Giáng lại nhìn mọi người một cái, mở miệng nói:

- Sư phụ, ở đây đều là người của mình, Thiên Giáng tin mấy huynh đệ đều một lòng theo con nên chúng ta cứ nói thẳng ra đi. Sư phụ, có phải người cho rằng người đứng sau vụ việc năm đó là…Vệ Triển đúng không? Chu Thiên Giáng vừa nói xong thì mấy người Chu Nhất cũng gật đầu theo. Trong lòng bọn họ cũng nghĩ giống như Chu Thiên Giáng nhưng địa vị khác nhau nên mấy người Chu Nhất không thể mở miệng nói ra được.

- Thiên Giáng, không giấu gì mọi người, chuyện này đến 80% là mưu kế Vệ Triển lập ra để tranh quyền.

Lâm Phong chua xót nói.

- Nếu như là y thật thì người…muốn làm gì?

Chu Thiên Giáng nhìn Lâm Phong, cẩn thận hỏi.

Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng:

- Năm đó bốn huynh đệ ta tình như thủ túc, nếu như Vệ Triển có hành động bỉ ổi như vậy thật thì Lâm Phong ta nhất định sẽ cắt đoạn tình nghĩa này, tự tay giết y để trả thù cho hai huynh đệ.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu:

- Các huynh đệ, có nghe thấy gì không? Nếu như sư phụ động thủ thật thì chúng ta phải có kế hoạch lâu dài mới được. Nói về binh lực thì An Viễn trấn huyện thành của chúng ta mới chỉ có một ngàn binh mã, còn lâu mới là đối thủ của Đại Phong. Nếu hiện giờ trở mặt với Đại Phong thì e là những cố gắng trước kia sẽ đổ sông đổ bể. Sư phụ, con cảm thấy cho dù mọi chuyện là do Vệ Triển gây ra nhưng người cứ nhẫn một thời gian đã, cũng không lâu lắm đâu, chỉ cần cho con một năm thì Thiên Lôi đại pháo của chúng ta có thể đối phó bất cứ ai.

Chu Thiên Giáng biết việc chế tạo đại pháo rất chậm, một, hai tháng mới có thể được một khẩu, một năm là có thể có tám đến mười khẩu đại pháo, nếu cùng bắn thì hoàn toàn có thể đánh gục bất cứ kẻ địch nào.

Chu Thiên Giáng không đợi mọi người nói gì đã nói tiếp:

- Hơn nữa, tuy những lời như vậy trước đây trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng ta chưa bao giờ chính thức nói đến, các huynh đệ theo ta lâu như vậy, ta cũng không thể chuyên quyền độc đoán được. Mọi người cũng có thể suy nghĩ cho kĩ xem theo ta tiếp hay đi một con đường khác thì hãy nhân lúc còn sớm mà rời đi. Mọi người cứ nói ra đừng ngại, Chu Thiên Giáng ta thề sẽ không can thiệp đến sự lựa chọn tiền đồ của mọi người.

Chu Thiên Giáng nói xong thì yên lặng nhìn mọi người với khuôn mặt xanh đỏ.

Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đang suy nghĩ tính nghiêm trọng của vấn đề. Đi theo Chu Thiên Giáng thì chẳng khác nào đánh cuộc cả cuộc đời mình, nếu như Chu Thiên Giáng thắng, có thể tự xưng vương thì bọn họ sẽ trở thành những công thần khai quốc nhưng một khi thua canh bạc này thì e là cả đời này phải mai danh ẩn tích, trốn tránh sự truy sát của Niêm Can Xử.

- Đại nhân, Đại Ngưu ta theo ngài là cái chắc rồi, dù sao ngài cũng phải gả “tròn tròn” cho ta.

Đại Ngưu là người đầu tiên đứng lên nói.

- Huynh đệ Hạ Thanh và Thường Võ ta vốn là thổ phỉ giang hồ, về sau chỉ cần đại nhân cho hai huynh đệ ta có cơm ăn thì chúng ta sẽ theo ngài.

Hạ Thanh nói theo.

Chu Nhất cười nói:

- Ta thì càng không vấn đề gì, muốn đá cũng không đá được đâu.

Chu Thiên Giáng nhìn Chu Nhị và Chu Tứ, Chu Tứ cũng cười nói:

- Đừng nhìn ta, ta không theo ngài thì sau này ai truyền tin cho đại nhân chứ?

- Ta thì lại càng không thể đi rồi, binh mã đều do ta huấn luyện, ta mà đi thì chẳng phải là loạn sao?

Chu Tứ ung dung nói.

Chu Thiên Giáng cảm động ôm quyền:

- Các huynh đệ, về sau chúng ta có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, không bỏ không rời, tuyệt đối không vứt bỏ bất cứ huynh đệ nào.

Tuy trước đây mọi người đều biết hành động của Chu Thiên Giáng chẳng khác gì tạo phản nhưng vừa nói thẳng ra thì Chu Thiên Giáng vẫn không nhịn được muốn rơi lệ.

- Đại nhân, ngài khóc gì chứ? Đúng là không có tiền đồ.

Đại Ngưu chế nhạo nhìn Chu Thiên Giáng.

- Má nó, ai khóc chứ? Là do mặt ta đau!

Chu Thiên Giáng che giấu sự cảm động trong lòng.

Nếu như đã thống nhất suy nghĩ của mọi người thì Chu Thiên Giáng cũng bắt đầu sắp xếp chuyện ngày mai đến Ô tộc. Mọi người vừa nghe Chu Thiên Giáng muốn đích thân xuất mã thì đều cực lực phản đối.

- Đại nhân, ngài không thể mạo hiểm được, có Lâm gia ra mặt là được rồi.

Chu Nhất phản đối nói.

Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:

- Không được, ta nhất định phải đi chuyến này, vừa hay có thể lợi dụng sự tiếp xúc trên đường mà thuyết phục Chiêm Hãn hòa đàm. Bất kể chuyện của Cung tiền bối có phải do Vệ Triển gây ra hay không thì chúng ta cũng phải hoàn thành sứ mệnh bên Thiên Thanh này, nói là vì Đại Phong thì không bằng nói là vì tránh cho dân chúng gặp phải chiến loạn chết chóc. Nói cách khác, một khi Chiêm Hãn thống nhất được Thiên Thanh thì nhất định sẽ nhằm Đại Phong như hổ rình mồi, đến lúc chúng ta cắt đứt với Đại Phong thì Chiêm Hãn có thể tìm cớ phát binh Đại Phong. Dù thế nào thì chúng ta cũng là người Đại Phong, không thể vì tư lợi cá nhân mà bỏ qua cơ hội giúp dân chúng tránh được chiến tranh.

Lam Phong tán thưởng gật gật đầu, Chu Thiên Giáng có thể nói được như vậy thì ông cảm thấy rất vui mừng.

- Mọi người yên tâm đi, có ta ở đây thì ta sẽ không để cho ai làm tổn thương đồ đệ bảo bối này của ta đâu.

Lâm Phong cười nói với mọi người.

Mọi người thấy Chu Thiên Giáng và Lâm Phong đều khăng khăng như vậy thì biết dù có khuyên nữa cũng vô ích, chỉ đành thôi. Mấy người bàn bạc về việc phòng ngự mấy ngày nay, tuy Chiêm Hãn đã đến Ô tộc nhưng tiểu tử Huyền Minh kia vẫn còn ở đây nên ngoài mặt vẫn phải giả bộ Tạp Sắt thành sắp đánh nhau.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Nhất và Lâm Phong ra ngoài Tạp Sắt thành trước, Đại Ngưu đánh một chiếc xe ngựa chậm rãi từ soái phủ ra. Chiêm Linh và Chu Thiên Giáng ngồi bên trong, bọn họ không thể để cho tướng sĩ Ương Kim tộc biết được, chỉ có thể bí mật ra khỏi thành.

Chiêm Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, nghĩ đến hành động vô lễ của hắn ngày hôm qua là trong lòng Chiêm Linh lại vừa ngại vừa tức, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Chu Thiên Giáng bị thảo dược nhuộm xanh đỏ thì không nhịn được muốn cười.

- Nhìn cái gì mà nhìn? Tất cả đều là kiệt tác của ngươi đấy!

Chu Thiên Giáng quệt miệng nói.

- Đáng đời!

- Cắt! Cái này có là gì chứ? Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi mà. Đúng rồi, người cô thơm lắm.

Chu Thiên Giáng liền sẹo thì quên đau, vẻ mặt xấu xa cười nói.

- Không bị đánh thì ngươi không câm miệng lại được hả?

Chiêm Linh đỏ mặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng không “câm miệng” mà còn huýt sáo, đôi mắt quét lên quét xuống bộ ngực của Chiêm Linh như một tên trộm. Chiêm Linh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giả bộ không nhìn thấy nhưng trong lòng lại hận tên lưu manh này đến nghiến răng nghiến lợi.

Ngoài thành năm dặm, Chu Nhất và Lâm Phong đã sớm đứng chờ ở đó. Chu Thiên Giáng và Chiêm Linh xuống xe đổi sang chiến mã, Chu Thiên Giáng lặng lẽ phân phó mấy câu rồi Chu Nhất và Đại Ngưu ôm quyền quay trở về Tạp Sắt thành.

- Chiêm Linh, chúng ta đi thôi! Ca ca Chiêm Hãn của con sẽ tụ họp với chúng ta ngoài năm mươi dặm. Chuyện này phải giữ bí mật, hiện giờ bất kể là đại quân Ô tộc hay người Ương Kim tộc cũng đều không biết chúng ta đã bí mật tiếp xúc với nhau.

Lâm Phong cưỡi ngựa nói.

Chiêm Linh kỳ quái nhìn Chu Thiên Giáng:

- Sao thế? Ngươi cũng cùng đến Ô tộc à?

- Đương nhiên rồi, nếu không có ta đi cùng thì ngươi sẽ rất cô đơn trên quãng đường này.

Chu đại quan nhân trêu tức nói.

Lần này Chiêm Linh cũng không đấu võ mồm với Chu Thiên Giáng nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra nụ cười quỷ dị, Chu đại quan nhân nhìn nụ cười này mà nổi cả da gà.

- Ngươi cười gì hả? Chúng ta đã nói rồi, đến Ô tộc của các ngươi thì ngươi đừng có đùa giỡn, nếu không sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Ngươi đừng đi…ta đảm bảo với ngươi…chờ đã!

Không đợi Chu Thiên Giáng nói xong thì Lâm Phong đã cười khổ lắc lắc đầu, dẫn đầu xông ra. Chiêm Linh bỏ ngoài tai sự khiêu khích của Chu Thiên Giáng, vung roi ngựa lên xông ra theo.

Chu Thiên Giáng không giỏi về cưỡi ngựa nhưng nếu như ngồi xe ngựa thì tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều. Không còn cách nào khác, Chu đại quan nhân chỉ có thể chịu sự lắc lư của chiến mã mà đi theo huynh muội Chiêm Hãn đến mộ của Cung Lục Kỳ.

Ba người Chu Thiên Giáng và Chiêm Hãn gặp nhau ở một chỗ, Chiêm Hãn không đi một mình mà còn mang theo bốn gã thiết vệ, trên vai mỗi gã thiết vệ còn có một con chim ưng đầu bạc đứng. Chiêm Hãn là tộc trưởng Ô tộc, lại là đại thống soái binh mã nên nhất định phải nắm rõ hướng đi của quân, bốn con chim ưng đầu bạc này chuyên dùng để truyền tin tức, về mặt này thì Chu Thiên Giáng không thể bì được.

Chiêm Hãn nhìn thấy muội muội quả thực bình an vô sự thì cũng đau lòng tức giận mắng mấy câu đồng thời răn nàng sau khi trở lại tộc thì phạt cấm túc trăm ngày.

Chiêm Linh bị ca ca răn dạy đến rơi nước mắt, trước mặt Chiêm Hãn thì Chiêm Linh biểu hiện như một cô gái ngoan ngoãn. Vừa nghĩ đến ba vạn đại quân bị tên Chu Thiên Giáng trời đánh này tiêu diệt thì Chiêm Linh lại hận không thể rút Xích Huyết Kiếm ra chém hắn ngay tại chỗ.

Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Chiêm Linh thì Chu Thiên Giáng vội vàng nói:

- Chiêm Hãn, chúng ta đã nói trước rồi, lần này ta đến Ô tộc các ngươi chỉ để bái tế Cung Lục Kỳ tiền bối, nếu như ngươi vẫn còn muốn báo thù cho tộc nhân của mình thì bây giờ động thủ đi. Chu Thiên Giáng ta đường đường là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối sẽ không trả đòn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện