Cuộc đàm phán trên thảo nguyên dưới ánh trăng, không thấy cảnh đao quang huyết ảnh như mấy người Chu Nhất tưởng tượng lúc đầu, cũng không thấy cảnh Chu Thiên Giáng khóc lóc hận không thể dập đầu bái thành huynh đệ. Ngoài Lâm Phong tâm trạng đang thay đổi ra thì cuộc đàm phán cũng không có kết quả nào chân thực.
Dính dáng đến lợi ích của cả tộc nên Chiêm Hãn không thể thêm một sư bá như Lâm Phong mà chia đều thiên hạ với Ương Kim Tộc đã định trước sẽ thất bại. Bên cạnh những điều kiện mà Chu Thiên Giáng đưa ra thì Chiêm Hãn cũng ném mồi ra, nói chỉ cần Chu Thiên Giáng giúp Ô tộc hạ được Vương Đô thì những chuyện trước kia coi như xí xóa và hai vạn đại quân của Chu Diên Thiên trong nháy mắt có thể trở thành miếng thịt bên miệng của bọn hắn.
Miếng mồi của Chiêm Hãn đối với Chu Thiên Giáng mà nói rất hấp dẫn. Theo lý mà nói thì bọn hắn không thân không thích với Ương Kim tộc, không cần phải chạy đến đây liều mạng vì bọn chúng, nhưng Chu Thiên Giáng vẫn kiên quyết giữ những điều kiện của mình. Lật lọng là điều tối kỵ của binh gia, làm như vậy sẽ hủy danh dự của hắn, hơn nữa, Chu Thiên Giáng phát hiện Chiêm Hãn có bản lĩnh xuất chúng, một khi y thống nhất Thiên Thanh cũng không phải là chuyện tốt gì với Đại Phong.
Thiên Giáng suy tính rất xa, lần này sau khi giải quyết xong Thiên Thanh thì bước tiếp theo sẽ là đại địch phía nam Đương Vân quốc. Tuổi tác của Quách Thiên Tín cũng ngày càng cao, sớm muộn gì cũng phải về kinh dưỡng lão, Chu Thiên Giáng cho dù không vì Thành Võ Hoàng thì cũng phải nghĩ cách giúp nhạc phụ của hắn ổn định Nam Cương, vậy nên việc ổn định phía bắc rất quan trọng. Để Chiêm Hãn thống nhất Thiên Thanh chẳng khác gì nuôi hổ thành họa.
Song phương đàm phán không có kết quả nhưng ước định là đình chiến mấy ngày để lập ra nội dung đàm phán lần nữa. Chiêm Hãn cũng không muốn làm cứng, tuy Tạp Sắt thành chỉ có hai vạn nhân mã nhưng nếu cố thủ thì khúc xương này cũng không dễ gặm, hơn nữa hiện giờ thêm một sư bá là Lâm Phong cũng khiến Chiêm Hãn phải suy nghĩ lại ý kiến của đám người Chu Thiên Giáng.
Lâm Phong khẩn cầu Chiêm Hãn muốn đi xem di vật của Cung Lục Kỳ. Chiêm Hãn không ngăn cản mà đồng ý sẽ dành bốn ngày để đi thăm mộ sư phụ cùng Lâm Phong, đồng thời mở cái hộp được phong kín mà Cung Lục Kỳ để lại, nhưng Chiêm Hãn cũng có một điều kiện là muội muội Chiêm Linh của y cũng đi cùng. Nếu đã đến quan hệ thế này thì Chu Thiên Giáng biết cũng không thể dùng Chiêm Linh để áp chế nữa, cho dù hắn không nỡ lòng nào nhưng sư phụ Lâm Phong cũng sẽ không đồng ý.
Hai bên trở về đại bản doanh của mình. Mấy người Chu Thiên Giáng đến dưới cổng thành, Chu Tứ đã sớm sắp xếp người của mình đêm nay trực giữ cổng thành, mấy người Chu Thiên Giáng yên lặng vào Tạp Sắt thành.
Mấy người hắn vừa đến cửa soái phủ đã cảm thấy có gì đó là lạ, canh ba nửa đêm sao trong soái phủ lại ầm ĩ như vậy? - Đại nhân, cuối cùng ngài cũng trở về, xảy ra chuyện lớn rồi, hậu viện sắp đánh nhau rồi.
Một gã thị vệ vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng thì vội vã chạy đến nói.
- Có chuyện gì vậy? Ai sắp đánh nhau?
Chu Thiên Giáng sửng sốt.
- Da Luật đại tiểu thư nhất định đòi gặp ngài, bọn ta không ngăn được. Kết quả là nàng ấy phát hiện ra Chiêm Linh ở hậu viện, bọn hậu viện không cho nàng ta đưa người đi, đang giằng co nhau ạ.
Chu Thiên Giáng vừa nghe đến đây thì trong đầu “ông” một tiếng. Canh ba nửa đêm cái nàng mập kia chạy đến tìm mình làm gì? Chắc không phải đến tìm Đại Ngưu đấy chứ? Đám người Chu Thiên Giáng vội vàng chạy về phía hậu viện, nhỡ đánh nhau thì rắc rối rồi.
Trong hậu viện, Da Luật Đậu Cáp một tay túm Chiêm Linh một tay giơ một băng ghế dài lên, đang giằng co cùng mười mấy thị vệ. Chiêm Tinh ánh mắt bình tĩnh, dường như đã chuẩn bị hy sinh vì đại nghĩa.
- Chết tiệt, tránh hết ra cho cô nãi nãi, nếu không ta hạ lệnh một tiếng, thiêu trụi soái phủ của các ngươi đấy.
Da Luật Đậu Cáp đêm nay chỉ đến một mình, cũng không đưa theo tùy tùng, nếu không đã đánh nhau từ lâu rồi.
- Da Luật tiểu thư, không có phân phó của đại nhân nhà ta thì người không thể đem người đi.
Bọn thị vệ lạnh lùng nhìn Da Luật Đậu Cáp, nếu như nàng ta cương quyết đưa người đi thì bọn họ đành phải bắt hết lại rồi.
Da Luật Đậu Cáp biết Chu Thiên Giáng quân kỷ nghiêm minh, nếu nàng ta cương quyết xông ra thì đối phương chắc chắn sẽ không nương tay, nhưng Chiêm Linh vô cùng quan trọng với cả Ương Kim tộc, không ngờ chuyện lớn như vậy mà Chu Thiên Giáng dám giấu nàng ta. Từ đáy lòng Da Luật Đậu Cáp dâng lên một cỗ hàn ý, nàng ta lo liệu có phải Chu Thiên Giáng đang lén làm giao dịch với Ô tộc, đưa Ương Kim tộc vào miệng hổ.
- Đại muội tử…đại muội tử Da Luật thân yêu của ta ơi, đừng có kích động, tất cả mọi người đừng có kích động…Lui xuống, tất cả lui hết xuống đi!
Chu đại quan nhân vừa tiến vào hậu viện đã vội vã cao giọng hô.
Vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng bước vào thì Da Luật Đậu Cáp và bọn thị vệ đều thở phào nhẹ nhõm. Chiêm Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng thầm nhủ để xem ngươi xử lý thế nào, giao ta cho Ương Kim tộc hay là chuẩn bị lấy ta ra làm giao dịch với ca ca của ta?
- Chu Thiên Giáng, đây là chuyện gì? Nếu hôm nay ngươi không cho bổn tiểu thư một công đạo thì đừng trách bổn tiểu thư không khách khí.
Da Luật Đậu Cáp uy hiếp.
Tuy Chu Thiên Giáng là chủ soái của Tạp Sắt thành nhưng trên cơ bản thì Tạp Sắt thành đều là đại quân của Ương Kim tộc, chỉ cần Da Luật Đậu Cáp triệu tập một cái thì chắc chắn những người này sẽ bao vây soái phủ lại.
Chiêm Linh cười lạnh một tiếng:
- Da Luật tiểu thư, bổn cô nương đã sớm đạt thành hiệp nghị với Chu đại nhân. Chu đại nhân chuẩn bị dẫn binh phản kích, Ương Kim tộc các ngươi sắp tiêu rồi.
Chiêm Linh bị Chu Thiên Giáng nhốt mấy ngày nên không biết rõ tình hình bên ngoài nhưng có thể chia rẽ sự tín nhiệm giữa Chu Thiên Giáng và Da Luật Đậu Cáp thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Đầu Chu Thiên Giáng sắp nổ tung rồi, trong lòng thầm nhủ cái nha đầu chết tiệt kia đang nói lung tung cái gì vậy? Không đợi Chu đại quan nhân mở miệng thì đã nghe thấy Da Luật Đậu Cáp tức giận nói:
- Chu Thiên Giáng, nếu ngươi dám làm thế thì bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không để ngươi còn sống mà ra khỏi Tạp Sắt thành.
- Ha ha!!!
Chiêm Linh cất tiếng cười như chuông bạc:
- Da Luật tiểu thư, đừng quên đây là soái phủ, Thiên Giáng ca hạ lệnh một tiếng là có thể lấy cái mạng nhỏ của ngươi rồi.
Chiêm Linh không sợ chết mà còn xưng hô vô cùng thân thiết.
- Hừ, vậy thì bổn tiểu thư sẽ giết ngươi trước!
Một cánh tay của Da Luật Đậu Cáp vừa kẹp một cái đã kéo Chiêm Linh vào trước ngực.
- Khoan đã…hai người đều câm hết miệng cho ta có được không hả? Đại muội tử, muội đừng có nghe nàng ta nói vớ vẩn, muội cứ thả nàng ta ra đã rồi chúng ta đến tiền sảnh, ta sẽ giải thích rõ ràng cho muội.
Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn hai người.
Hiện giờ hai nha đầu này hắn không thể chọc vào ai được, chọc giận Da Luật Đậu Cáp thì cả thành sẽ loạn, nếu Chiêm Linh xảy ra chuyện thì lại càng rắc rối.
- Không được, hôm nay ta nhất định phải đưa Chiêm Linh đi.
- Hừ, Thiên Giáng ca chắc chắn sẽ không để ngươi đưa bổn cô nương đi đâu.
- Ôi mẹ ơi, ngươi đừng có làm loạn thêm nữa được không hả?
Chu Thiên Giáng biết Chiêm Linh cố ý thêu dệt chuyện nhưng đây không phải lúc để khiêu khích nhau, không chừng Da Luật Đậu Cáp còn tưởng là thật thì toi.
Da Luật Đậu Cáp nhìn Chu Thiên Giáng, trong mắt lóe lên ánh sáng:
- Chu Thiên Giáng, tuy Da Luật Đậu Cáp ta là nữ nhân nhưng ý chí không thua kém nam nhi chút nào. Từ khi chúng ta ra khỏi Khỏa Thành, Da Luật Đậu Cáp ta luôn thẳng thắn với ngươi nhưng ngươi lại lén câu kết với Ô tộc, nổi lên tâm sắc, bị tiểu hồ ly tinh này mê hoặc. Ngươi đừng quên ngươi đã đánh tan ba vạn đại quân của nàng ta, nha đầu chết tiệt này sao có thể thật lòng với ngươi chứ?
Chiêm Linh đỏ mặt lên, cắn răng nói:
- Ta không phải là hồ ly tinh, e là chẳng có nam nhân nào thích ngươi đâu.
- Ai bảo thế? Ta đây thích những người tròn tròn.
Đại Ngưu ồm ồm nói.
Mặc dù Đại Ngưu giải vây cho Da Luật Đậu Cáp nhưng vào tai nàng ta thì lại có vẻ không được tự nhiên.
Chu Thiên Giáng vội vàng nói:
- Tất cả mọi người mỗi người bớt một câu đi, nghe ta nói đã. Đại muội tử, muội thả người ra trước đi, Chu Thiên Giáng ta không phải là loại người mà muội nghĩ đâu, nếu không muội bắt Đại Ngưu đi, nếu ta làm gì có lỗi với Ương Kim tộc của muội thì mặc tiểu tử này cho muội xử lý.
Chu Nhất cũng tiến lên nói:
- Da Luật tiểu thư, Tạp Sắt thành có mấy vạn người Ương Kim tộc, lẽ nào còn sợ bọn ta chạy mất sao? Đại trượng phu quang minh lỗi lạc, nếu là bằng hữu thì hãy tin tưởng lẫn nhau. Chiêm Linh còn có ích với bọn ta, có lẽ tính mạng của toàn thành đều nằm trên người nàng ấy, nếu như muội còn tin tưởng đại nhân nhà ta thì buông tay ra đi.
Chu Nhất bình thường rất ít nói chuyện nhưng uy tín trong quân rất cao. Da Luật Đậu Cáp vừa nghe Chu Nhất nói vậy, nhìn Chiêm Linh một cái rồi không cam lòng thả nàng ta ra. Nếu đã đến nước này thì Da Luật Đậu Cáp biết là cũng không mang được người đi, nhưng đây là Tạp Sắt thành, nàng ta cũng sẽ không để cho Chiêm Linh chạy khỏi soái phủ.
Dính dáng đến lợi ích của cả tộc nên Chiêm Hãn không thể thêm một sư bá như Lâm Phong mà chia đều thiên hạ với Ương Kim Tộc đã định trước sẽ thất bại. Bên cạnh những điều kiện mà Chu Thiên Giáng đưa ra thì Chiêm Hãn cũng ném mồi ra, nói chỉ cần Chu Thiên Giáng giúp Ô tộc hạ được Vương Đô thì những chuyện trước kia coi như xí xóa và hai vạn đại quân của Chu Diên Thiên trong nháy mắt có thể trở thành miếng thịt bên miệng của bọn hắn.
Miếng mồi của Chiêm Hãn đối với Chu Thiên Giáng mà nói rất hấp dẫn. Theo lý mà nói thì bọn hắn không thân không thích với Ương Kim tộc, không cần phải chạy đến đây liều mạng vì bọn chúng, nhưng Chu Thiên Giáng vẫn kiên quyết giữ những điều kiện của mình. Lật lọng là điều tối kỵ của binh gia, làm như vậy sẽ hủy danh dự của hắn, hơn nữa, Chu Thiên Giáng phát hiện Chiêm Hãn có bản lĩnh xuất chúng, một khi y thống nhất Thiên Thanh cũng không phải là chuyện tốt gì với Đại Phong.
Thiên Giáng suy tính rất xa, lần này sau khi giải quyết xong Thiên Thanh thì bước tiếp theo sẽ là đại địch phía nam Đương Vân quốc. Tuổi tác của Quách Thiên Tín cũng ngày càng cao, sớm muộn gì cũng phải về kinh dưỡng lão, Chu Thiên Giáng cho dù không vì Thành Võ Hoàng thì cũng phải nghĩ cách giúp nhạc phụ của hắn ổn định Nam Cương, vậy nên việc ổn định phía bắc rất quan trọng. Để Chiêm Hãn thống nhất Thiên Thanh chẳng khác gì nuôi hổ thành họa.
Song phương đàm phán không có kết quả nhưng ước định là đình chiến mấy ngày để lập ra nội dung đàm phán lần nữa. Chiêm Hãn cũng không muốn làm cứng, tuy Tạp Sắt thành chỉ có hai vạn nhân mã nhưng nếu cố thủ thì khúc xương này cũng không dễ gặm, hơn nữa hiện giờ thêm một sư bá là Lâm Phong cũng khiến Chiêm Hãn phải suy nghĩ lại ý kiến của đám người Chu Thiên Giáng.
Lâm Phong khẩn cầu Chiêm Hãn muốn đi xem di vật của Cung Lục Kỳ. Chiêm Hãn không ngăn cản mà đồng ý sẽ dành bốn ngày để đi thăm mộ sư phụ cùng Lâm Phong, đồng thời mở cái hộp được phong kín mà Cung Lục Kỳ để lại, nhưng Chiêm Hãn cũng có một điều kiện là muội muội Chiêm Linh của y cũng đi cùng. Nếu đã đến quan hệ thế này thì Chu Thiên Giáng biết cũng không thể dùng Chiêm Linh để áp chế nữa, cho dù hắn không nỡ lòng nào nhưng sư phụ Lâm Phong cũng sẽ không đồng ý.
Hai bên trở về đại bản doanh của mình. Mấy người Chu Thiên Giáng đến dưới cổng thành, Chu Tứ đã sớm sắp xếp người của mình đêm nay trực giữ cổng thành, mấy người Chu Thiên Giáng yên lặng vào Tạp Sắt thành.
Mấy người hắn vừa đến cửa soái phủ đã cảm thấy có gì đó là lạ, canh ba nửa đêm sao trong soái phủ lại ầm ĩ như vậy? - Đại nhân, cuối cùng ngài cũng trở về, xảy ra chuyện lớn rồi, hậu viện sắp đánh nhau rồi.
Một gã thị vệ vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng thì vội vã chạy đến nói.
- Có chuyện gì vậy? Ai sắp đánh nhau?
Chu Thiên Giáng sửng sốt.
- Da Luật đại tiểu thư nhất định đòi gặp ngài, bọn ta không ngăn được. Kết quả là nàng ấy phát hiện ra Chiêm Linh ở hậu viện, bọn hậu viện không cho nàng ta đưa người đi, đang giằng co nhau ạ.
Chu Thiên Giáng vừa nghe đến đây thì trong đầu “ông” một tiếng. Canh ba nửa đêm cái nàng mập kia chạy đến tìm mình làm gì? Chắc không phải đến tìm Đại Ngưu đấy chứ? Đám người Chu Thiên Giáng vội vàng chạy về phía hậu viện, nhỡ đánh nhau thì rắc rối rồi.
Trong hậu viện, Da Luật Đậu Cáp một tay túm Chiêm Linh một tay giơ một băng ghế dài lên, đang giằng co cùng mười mấy thị vệ. Chiêm Tinh ánh mắt bình tĩnh, dường như đã chuẩn bị hy sinh vì đại nghĩa.
- Chết tiệt, tránh hết ra cho cô nãi nãi, nếu không ta hạ lệnh một tiếng, thiêu trụi soái phủ của các ngươi đấy.
Da Luật Đậu Cáp đêm nay chỉ đến một mình, cũng không đưa theo tùy tùng, nếu không đã đánh nhau từ lâu rồi.
- Da Luật tiểu thư, không có phân phó của đại nhân nhà ta thì người không thể đem người đi.
Bọn thị vệ lạnh lùng nhìn Da Luật Đậu Cáp, nếu như nàng ta cương quyết đưa người đi thì bọn họ đành phải bắt hết lại rồi.
Da Luật Đậu Cáp biết Chu Thiên Giáng quân kỷ nghiêm minh, nếu nàng ta cương quyết xông ra thì đối phương chắc chắn sẽ không nương tay, nhưng Chiêm Linh vô cùng quan trọng với cả Ương Kim tộc, không ngờ chuyện lớn như vậy mà Chu Thiên Giáng dám giấu nàng ta. Từ đáy lòng Da Luật Đậu Cáp dâng lên một cỗ hàn ý, nàng ta lo liệu có phải Chu Thiên Giáng đang lén làm giao dịch với Ô tộc, đưa Ương Kim tộc vào miệng hổ.
- Đại muội tử…đại muội tử Da Luật thân yêu của ta ơi, đừng có kích động, tất cả mọi người đừng có kích động…Lui xuống, tất cả lui hết xuống đi!
Chu đại quan nhân vừa tiến vào hậu viện đã vội vã cao giọng hô.
Vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng bước vào thì Da Luật Đậu Cáp và bọn thị vệ đều thở phào nhẹ nhõm. Chiêm Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng thầm nhủ để xem ngươi xử lý thế nào, giao ta cho Ương Kim tộc hay là chuẩn bị lấy ta ra làm giao dịch với ca ca của ta?
- Chu Thiên Giáng, đây là chuyện gì? Nếu hôm nay ngươi không cho bổn tiểu thư một công đạo thì đừng trách bổn tiểu thư không khách khí.
Da Luật Đậu Cáp uy hiếp.
Tuy Chu Thiên Giáng là chủ soái của Tạp Sắt thành nhưng trên cơ bản thì Tạp Sắt thành đều là đại quân của Ương Kim tộc, chỉ cần Da Luật Đậu Cáp triệu tập một cái thì chắc chắn những người này sẽ bao vây soái phủ lại.
Chiêm Linh cười lạnh một tiếng:
- Da Luật tiểu thư, bổn cô nương đã sớm đạt thành hiệp nghị với Chu đại nhân. Chu đại nhân chuẩn bị dẫn binh phản kích, Ương Kim tộc các ngươi sắp tiêu rồi.
Chiêm Linh bị Chu Thiên Giáng nhốt mấy ngày nên không biết rõ tình hình bên ngoài nhưng có thể chia rẽ sự tín nhiệm giữa Chu Thiên Giáng và Da Luật Đậu Cáp thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Đầu Chu Thiên Giáng sắp nổ tung rồi, trong lòng thầm nhủ cái nha đầu chết tiệt kia đang nói lung tung cái gì vậy? Không đợi Chu đại quan nhân mở miệng thì đã nghe thấy Da Luật Đậu Cáp tức giận nói:
- Chu Thiên Giáng, nếu ngươi dám làm thế thì bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không để ngươi còn sống mà ra khỏi Tạp Sắt thành.
- Ha ha!!!
Chiêm Linh cất tiếng cười như chuông bạc:
- Da Luật tiểu thư, đừng quên đây là soái phủ, Thiên Giáng ca hạ lệnh một tiếng là có thể lấy cái mạng nhỏ của ngươi rồi.
Chiêm Linh không sợ chết mà còn xưng hô vô cùng thân thiết.
- Hừ, vậy thì bổn tiểu thư sẽ giết ngươi trước!
Một cánh tay của Da Luật Đậu Cáp vừa kẹp một cái đã kéo Chiêm Linh vào trước ngực.
- Khoan đã…hai người đều câm hết miệng cho ta có được không hả? Đại muội tử, muội đừng có nghe nàng ta nói vớ vẩn, muội cứ thả nàng ta ra đã rồi chúng ta đến tiền sảnh, ta sẽ giải thích rõ ràng cho muội.
Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn hai người.
Hiện giờ hai nha đầu này hắn không thể chọc vào ai được, chọc giận Da Luật Đậu Cáp thì cả thành sẽ loạn, nếu Chiêm Linh xảy ra chuyện thì lại càng rắc rối.
- Không được, hôm nay ta nhất định phải đưa Chiêm Linh đi.
- Hừ, Thiên Giáng ca chắc chắn sẽ không để ngươi đưa bổn cô nương đi đâu.
- Ôi mẹ ơi, ngươi đừng có làm loạn thêm nữa được không hả?
Chu Thiên Giáng biết Chiêm Linh cố ý thêu dệt chuyện nhưng đây không phải lúc để khiêu khích nhau, không chừng Da Luật Đậu Cáp còn tưởng là thật thì toi.
Da Luật Đậu Cáp nhìn Chu Thiên Giáng, trong mắt lóe lên ánh sáng:
- Chu Thiên Giáng, tuy Da Luật Đậu Cáp ta là nữ nhân nhưng ý chí không thua kém nam nhi chút nào. Từ khi chúng ta ra khỏi Khỏa Thành, Da Luật Đậu Cáp ta luôn thẳng thắn với ngươi nhưng ngươi lại lén câu kết với Ô tộc, nổi lên tâm sắc, bị tiểu hồ ly tinh này mê hoặc. Ngươi đừng quên ngươi đã đánh tan ba vạn đại quân của nàng ta, nha đầu chết tiệt này sao có thể thật lòng với ngươi chứ?
Chiêm Linh đỏ mặt lên, cắn răng nói:
- Ta không phải là hồ ly tinh, e là chẳng có nam nhân nào thích ngươi đâu.
- Ai bảo thế? Ta đây thích những người tròn tròn.
Đại Ngưu ồm ồm nói.
Mặc dù Đại Ngưu giải vây cho Da Luật Đậu Cáp nhưng vào tai nàng ta thì lại có vẻ không được tự nhiên.
Chu Thiên Giáng vội vàng nói:
- Tất cả mọi người mỗi người bớt một câu đi, nghe ta nói đã. Đại muội tử, muội thả người ra trước đi, Chu Thiên Giáng ta không phải là loại người mà muội nghĩ đâu, nếu không muội bắt Đại Ngưu đi, nếu ta làm gì có lỗi với Ương Kim tộc của muội thì mặc tiểu tử này cho muội xử lý.
Chu Nhất cũng tiến lên nói:
- Da Luật tiểu thư, Tạp Sắt thành có mấy vạn người Ương Kim tộc, lẽ nào còn sợ bọn ta chạy mất sao? Đại trượng phu quang minh lỗi lạc, nếu là bằng hữu thì hãy tin tưởng lẫn nhau. Chiêm Linh còn có ích với bọn ta, có lẽ tính mạng của toàn thành đều nằm trên người nàng ấy, nếu như muội còn tin tưởng đại nhân nhà ta thì buông tay ra đi.
Chu Nhất bình thường rất ít nói chuyện nhưng uy tín trong quân rất cao. Da Luật Đậu Cáp vừa nghe Chu Nhất nói vậy, nhìn Chiêm Linh một cái rồi không cam lòng thả nàng ta ra. Nếu đã đến nước này thì Da Luật Đậu Cáp biết là cũng không mang được người đi, nhưng đây là Tạp Sắt thành, nàng ta cũng sẽ không để cho Chiêm Linh chạy khỏi soái phủ.
Danh sách chương