- Vậy nếu như Chu Thiên Giáng không cầm cự được thì sao? Da Luật Đan không phục nói.

Da Luật Sát cũng gật đầu nhìn Da Luật Phàm, y cũng cảm giác Chu Thiên Giáng không thể cầm cực nổi. Chiêm Hãn không phải một tướng lĩnh bình thường, về mặt dùng binh y cũng là một thiên tài.

Da Luật Phàm lộ vẻ đau buồn:

- Nói thật, nếu như họ không cầm cự nổi, đệ tin các dũng sĩ ở Tạp Sắt thành sẽ liều mạng tới giọt máu cuối cùng. Cho dù Chiêm Hãn có chiếm được Tạp Sắt thành thì tám vạn đại quân của chúng cũng bị trọng thương. Tới lúc đó, Da Luật Phàm đệ sẽ đích thân thống lĩnh đại quân báo thù rửa hận cho các dũng sĩ Ương Kim tộc ta.

Da Luật Sát và Da Luật Đan vừa nghe liền hiểu ngay ý của Da Luật Phàm. Xem ra y muốn lợi dụng đại quân không còn đường lui trong Tạp Sắt thành liều mạng với Ô tộc đánh tới hơi thở cuối cùng, sau đó Vương Đô mới nhân cơ hội tấn công đại quân Ô tộc đã mệt mỏi. Tuy đây cũng coi là một diệu kế, nhưng cái giá phải trả thật quá lớn.

Da Luật Đan trợn mắt khiển trách:

- Da Luật Phàm, huynh căn bản là có lòng muốn trả thù. Quân pháp của Chu Thiên Giáng đã trừng trị con trai huynh, huynh làm như vậy là cố ý đẩy mọi người vào chỗ chết.

Da Luật Phàm giơ tay ngăn Da Luật Đan lại:

- Tộc đệ, đệ không nên tức giận như vậy, hãy nghe vi huynh nói một lời. Nói thật, với binh lực hiện giờ của chúng ta, chiến đấu trường kỳ chắc chắn sẽ thất bại. Điều này tin rằng vương huynh và tộc đệ trong lòng đều rõ. Nếu như Ương Kim tộc chúng ta vẫn còn muốn xưng vương trên thảo nguyên này thì cần phải từ bỏ một số thứ nhất định. Trước mắt đây chính là cơ hội cho Ương Kim tộc chúng ta, Chiêm Hãn vì muốn trả thù Chu Thiên Giáng chắc chắn sẽ dốc toàn lực tấn công Tạp Sắt thành, như vậy thương vong sẽ vô cùng nghiêm trọng. Dùng hai vạn binh lực đổi lấy thắng lợi toàn cục, ta cảm thấy vẫn xứng đáng, nếu không, cứ chiến đấu trường kỳ thì dũng sĩ của tộc ta sẽ càng phải chết nhiều hơn. Tới cuối cùng, rất có thể chúng ta cũng sẽ trở thành nô lệ của chúng.

Da Luật Phàm nói xong, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người kia.

Da Luật Sát gật gật đầu, y biết Da Luật Phàm nói không sai, đây cũng là việc bất đắc dĩ. Nếu muốn bảo vệ địa vị của Ương Kim tộc, kế sách của Da Luật Phàm có thể thử một lần.

Da Luật Sát quay đầu nhìn về phía Da Luật Đan an ủi nói:

- Da Luật Đan tộc đệ, về mặt vận dụng binh pháp ta và đệ cũng không thể bằng Da Luật Phàm được. Ta biết đệ lo lắng cho Viên Viên, bổn vương cũng lo lắng cho Viên Viên, nhưng bổn vương tin Viên Viên cát nhân tất có thiên tướng, nó sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này. Huống hồ, cho dù nó có rơi vào tay Ô tộc, dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền bản vương cũng sẽ chuộc nó về.

Da Luật Sát nói như vậy cũng có nghĩa là đã đồng ý với đề nghị của Da Luật Phàm. Da Luật Đan tuy nóng lòng nhưng y cũng chỉ là tài thần, cũng không có binh quyền trong tay. Da Luật Đan biết mình không thể thuyết phục được hai vị huynh trưởng nên đành phải quay về nhanh chóng phái người tới Tạp Sắt thành, hy vọng là có thể kịp thời thông báo với nữ nhi một tiếng để nó thoát thân.

Bên trong Tạp Sắt thành, mấy ngày nay Chu đại quân nhân vô cùng thoải mái. Mọi việc trong thành hắn đều giao cho Da Luật Đậu Cáp khiến cho vị nữ tướng quân này chẳng còn thời gian mà quấn lấy hắn nữanhưng lại có một chuyện khiến Chu đại quan nhân dở khóc dở cười.

Đêm đó hắn để Đại Ngưu và Da Luật Đậu Cáp đấu rượu với nhau, ai ngờ tên tiểu tử Đại Ngưu lại đấu không bằng người ta, đã ngã gục trước. Ngày hôm sau khi Ngưu đại thị vệ tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong lều ấm áp của Da Luật Đậu Cáp nằm úp sấp lên người người ta. Theo những lời giải thích oan ức của Đại Ngưu, Chu đại quan nhân đoán rằng hai mươi mấy năm thanh xuân của tên tiểu tử này chắc đã bị chiếm đoạt bởi bà mập này rồi. Da Luật Đậu Cáp ở Khỏa thành đã nuôi mấy tên trai lơ, cô ta thì không vấn đề gì nhưng Đại Ngưu lại cảm thấy mình bị thiệt thòi lớn. Hơn nữa với đầu óc cứng nhắc của Đại Ngưu, y nghĩ nữ nhân nào đã có quan hệ xác thịt với mình thì chính là người của mình. Kể từ đêm đó, Da Luật Đậu Cáp xem như bị Đại Ngưu quấn lấy rồi. Ngưu đại thị vệ ngày nào cũng khuyên cô nàng cải tà quy chính, sau này gả cho y rồi về nhà trồng trọt. Da Luật Đậu Cáp sắp bị Đại Ngưu làm cho phát điên rồi, nàng ta chưa từng gặp người đàn ông nào như vậy. Bị ép tới bước đường cùng, Da Luật Đậu Cáp bèn dùng Thanh Ngưu của mình làm vật bồi thường nhưng Đại Ngưu lại không chịu, nhất quyết đòi cả người cả ngưu.

Chu đại quan nhân cũng không muốn hỏi mấy việc riêng tư nam nữ này, hằng ngày cứ có thời gian rảnh là hắn chui tới phòng của Chiêm Linh mong lấy được tin tức.

Ngay từ đầu Chiêm Linh đã chuẩn bị cảnh giác lấy cái chết đã giữ gìn sự trong sạch của mình. Ai ngờ Chu đại quan nhân không hề làm gì nàng, ngày nào cũng chỉ tới nói chuyện đọc thơ, cùng lắm là chen vào vài câu xấu xa. Dần dần, Chiêm Linh phát giác ra người này cũng không phải là xấu, ít nhất cho tới bây giờ cũng còn giống một chính nhân quân tử. Hơn nữa, về mặt tài hoa hắn quả thật cũng làm cho Chiêm Linh có chút khâm phục.

Thân đang ở trong doanh trại địch, bề ngoài Chiêm Linh tỏ ra bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng lại nóng như lửa đốt. Nàng không biết hiện giờ ca ca mình thế nào, tại sao nhiều ngày như vậy mà Tạp Sắt thành vẫn yên lặng như cũ. Có lẽ vì cảm thấy cô độc nên Chiêm Linh dần dần cũng bắt đầu nói chuyện với Chu Thiên Giáng.

- Chu Thiên Giáng, ngươi không sợ ca ca của ta dẫn binh tới san bằng Tạp Sắt thành sao?

Chiêm Linh nhìn Chu Thiên Giáng nói.

- Ha ha, có muội ở đây, y dám sao?

Chu đại quan nhân nhìn Chiêm Linh, bỗng nói tiếp.

- Ta nói này Linh muội muội, nhìn kỹ muội mới phát hiện muội đúng là đẹp hơn Đậu Cáp muội tử một chút.

Chiêm Linh không nhịn được bật cười lớn:

- Ngươi nằm mơ đi, ngươi mới là heo đó.

- Đúng vậy, bản đại nhân chính là họ Chu.

- Ngươi… ta không rảnh nói lung tung với ngươi. Ta hỏi ngươi, ngươi định làm gì ta?

Chiêm Linh trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, vẻ mặt lạnh lùng nói.

Chu Thiên Giáng sờ cằm, chăm chú nhìn Chiêm Linh:

- Haizz! Thôi đi, ta vốn là người mềm lòng, cưới muội về làm vợ ba đi.

- Ngươi…muốn ăn đòn phải không!

Chiêm Linh tức giận nhấc chân đá một cước, tiếc rằng thân thể cô như nhũn ra, lại bị Chu đại quan nhân dễ dàng bắt được chân.

- Ồ, đôi chân cũng không tệ, cho làm người mẫu cũng được.

Chu đại quan nhân nhéo một cái lên đùi Chiêm Linh như một tên vô lại.

- Ngươi…mau buông tay ra!

Chiêm Linh cắn môi xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nàng dùng sức rút đôi chân ngọc về.

Chiêm Linh tức giận cầm tách trà trên bàn muốn ném tới, nhưng Chu đại quan nhân lại nở nụ cười xấu xa nhanh như chớp chạy ra cửa phòng.

Đi vào trong nội viện, Chu đại quan nhân hít sâu một hơi, đối diện với vẻ đẹp của Chiêm Linh hắn cũng có chút động lòngnhưng Chu đại quan nhân lại cảm thấy có lỗi với Quách Dĩnh và Ngọc Nhi, trong lòng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Tuy nhiên, Chu đại quan nhân chỉ nghĩ thôi chứ thực sự cũng không nghĩ hai người có thể đến với nhau.

Đúng lúc này thì Chu Nhị vội vàng chạy vào:

- Đại nhân, theo tin báo thì Chiêm Hãn suất lĩnh đại quân đang tiến về phía chúng ta, khoảng một canh giờ nữa bọn họ sẽ dựng doanh trại tạm thời cách đây hai mươi dặm.

- Hả? Có bao nhiêu nhân mã?

Chu Thiên Giáng vội vàng hỏi.

- Theo thám báo, có lẽ là tám vạn đại quân.

- Giỏi lắm, tám vạn người. Ta đã đợi bao nhiêu ngày rồi, lập tức thông báo toàn bộ nhân mã, kể từ bây giờ, đóng thành.

- Đại nhân, nếu như đóng thành thì chúng ta sẽ bị bao vây. Chúng ta có nên phái một đạo binh mã ra ngoài thành, chờ có thời cơ sẽ nội ứng ngoại hợp không?

Chu Nhị lo lắng nói.

Đã nhiều ngày trôi qua như vậy không ai rõ ý đồ của Chu Thiên Giáng là gì, nhưng từ thái độ thoải mái của Chu Thiên Giáng, các huynh đệ đều cực kỳ tin tưởng vào hắn.

- Không cần, nếu có khai chiến thật, chút binh mã đó ra ngoài thành cũng vô dụng. Đúng rồi, để đề phòng bất trắc, chuyển đại bác mà chúng ta cải trang lên cửa thành ngụy trang lại. Nói với Chu Tứ, ngoài huynh đệ của chúng ta ra, bất kỳ ai cũng không được tiếp cận đại bác.

Chu Thiên Giáng nói xong thì Chu Nhị liền vội vàng chạy đi sắp xếp. Tám vạn đại quân bao vây Tạp Sắt Thành, trong lòng ai cùng áp lực nặng nề.

Chu Thiên Giáng lại trở về phòng Chiêm Linh. Vừa thấy Chu Thiên Giáng quay lại, Chiêm Linh liền tức giận mắng:

- Ngươi lại tới làm gì, ngươi còn làm nhục bổn cô nương nữa, ta sẽ chết cho ngươi xem.

- Ngươi dám làm như vậy, cho dù ngươi chết rồi ta cũng lột sạch quần áo ngươi đem ra dạo phố.

Chu Thiên Giáng vừa nói vừa đi tới chỗ Chiêm Linh.

- Ngươi…đồ vô lại!

Đôi bàn tay trắng ngần của Chiêm Linh tức giận đánh về phía mặt Chu Thiên Giáng.

Nếu không phải Chu Nhị đã cho nàng uống thuốc thì một quyền này đã có thể khiến Chu đại quan nhân răng rơi đầy đất rồi, nhưng bàn tay mềm nhũn vô lực lại dễ dàng bị Chu Thiên Giáng ngăn lại, Chu Thiên Giáng khẽ vươn tay liền rút chiếc trâm cài trên búi tóc của Chiêm Linh xuống.

- Ngươi muốn làm gì, đó là vật nương ta để lại cho ta, trả lại đây.

Chiêm Linh tức giận, tròng mắt ngấn lệ.

- Ồ, vừa hay, coi như là vật đính ước của hai ta đi.

Chu Thiên Giáng cười nói xong liền xoay người rời đi.

Chiêm Linh đứng trong phòng, uất ức rớt nước mắt. Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai dám ức hiếp nàng như vậy. Đối mặt với tên ác tặc Chu Thiên Giáng này, Chiêm Linh cũng không có cách nào.

Chu Thiên Giáng bước nhanh vào trong thư phòng của mình, hắn cầm bút viết một bức mật hàm cho Chiêm Hãn. Chu Thiên Giáng đem trâm cài nhét vào bên trong bức mật hàm rồi dán kín lại.

- Người đâu, mời Chu Nhất thống lĩnh lại đây.

Chu Thiên Giáng nói một tiếng, chẳng bao lâu sau Chu Nhất đã tới soái phủ.

Chu Thiên Giáng ra lệnh cho Chu Nhất thay trang phục thường dân, mang theo bức mật hàm này lập tức tới đại doanh của Ô tộc, phải đích thân đưa bức mật hàm này tới tay Chiêm Hãn.

Trong lòng Chu Thiên Giáng cũng không tự tin, ngộ nhỡ Chiêm Hãn vì đại cục mà từ bỏ muội muội của mình, vậy thì Chu đại quan nhân chỉ có thể trông chờ vào pháo xa oanh mở đường máu đưa mình thoát thân mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện