Tòa tháp cổ xưa này là nơi người trong bộ lạc dùng để tế thiên, xung quanh không hề có nhà dân. Chu Tứ rất có kinh nghiệm, cậu ta không cho toàn bộ quân bao vây dưới tòa tháp mà lui lại vài mét, cứ mười người một đội, mỗi đội cách nhau chừng sáu bảy bước chân tạo thành tầng tầng lớp lớp bao vây tòa tháp lại. Làm như vậy, cho dù Chiêm Linh có khinh công giỏi tới đâu thì cũng không thể bay qua hàng tầng đao trận như vậy được.

Có mấy người của Chu Tứ canh gác, Chu Nhị và Hạ Thanh lập tức nhảy lên trên đỉnh tòa tháp, chuẩn bị giúp Chu Nhất bắt Chiêm Linh.

Đáng thương cho Chiêm Linh, trải qua mấy canh giờ đánh giết, lúc này nàng ta đã miệng đắng lưỡi khô, mồ hôi đầm đìa. Võ công của Chu Nhất vốn dĩ đã cao hơn nàng ta một bậc, nếu không phải nhờ thanh Xích Huyết Kiếm trong tay thì e rằng Chiêm Linh sớm đã thua rồi.

Thấy Hạ Thanh và Chu Nhị xuất hiện, Chiêm Linh chợt thấy trong lòng ớn lạnh. Nếu thể lực đang lúc cường thịnh thì Chiêm Linh cũng chẳng sợ mấy người này vây đuổi, cùng lắm là một mình trốn thoát, cũng chỉ tại sự tự tin vào tài khinh công của mình mà Chiêm Linh mới rơi vào bước đường này.

- Chu Nhất, lâu vậy mà ngay cả một nữ nhân cũng không đối phó được. Ta thấy sau này huynh nên đổi tên thành Chu Ngũ đi.

Hạ Thanh ôm thanh trường đao cười nói.

- Lão Nhất, có cần chúng ta hỗ trợ hay không? Chu Nhị cũng nói theo.

- Không cần, Hạ Thanh, đem đao của ngươi cho ta mượn dùng một chút.

Chu Nhất nói xong liền nhảy khỏi chiến đoàn, vứt chiếc “răng cưa” sắp đứt rời trong tay cho Hạ Thanh.

Chiêm Linh lấy kiếm chống xuống đất, tranh thủ thở dốc vài hơi. Thuận theo ô cửa sổ cũ nát nhìn xuống, Chiêm Linh phát hiện từng hàng từng hàng kỵ binh tay cầm trường đao nghiêm nghị đứng gác, nàng ta cũng tự hiểu muốn trốn chạy e rằng không thể được. Chiêm Linh cắn răng, chuẩn bị liều chút sức lực cuối cùng làm trọng thương Chu Nhất, sau đó dùng kiếm tự sát. Trong suy nghĩ của Chiêm Linh thì tuyệt đối không thể còn sống rơi vào tay tên vô lại Chu Thiên Giáng được.

Chu Nhất đổi thanh trường đao xông lên không để Chiêm Linh có cơ hội để thở nhưng Chu Nhất ngay lập tức phát hiện kiếm pháp của Chiêm Linh đã thay đổi, không phải trở lại đấu pháp linh hoạt vừa rồi mà đổi sang liều mạng đôi bên cùng chết.

Hạ Thanh là người từng trải, vừa thấy Chiêm Linh liều mạng như vậy lập tức đoán ngay ra ý đồ của nàng ta. Hạ Thanh bí mật cầm ba cây Kim Tiền Phiêu trong tay, cảnh giác chờ thời cơ. Không chỉ có Hạ Thanh nhìn ra ý đồ của Chiêm Linh, ngay cả Chu Nhất cũng phát giác ánh mắt nha đầu kia có vẻ liều chết. Chu Nhất cầm thanh trường đao chặt hơn, lúc này cậu ta cũng không cần quan tâm liệu mình có làm hỏng thanh trường đao trong tay hay không nữa.

Chiêm Linh cuối cùng cũng không chống được một đòn tấn công của Chu Nhất, đôi mắt bỗng hoa lên, chân bước lảo đảo. Hạ Thanh nắm lấy cơ hội, vèo vèo vèo ba mũi tiêu đã vọt tới chân Chiêm Linh. Đầu mũi tiên vô cùng sắc bén nhưng lần này Hạ Thanh đã khống chế được hướng bay của mũi tiêu, nếu không thì cho dù không bị thương tới xương cốt cũng đứt hết gân mạch.

”Phập” - mắt cá chân Chiêm Linh bị đánh trúng vô cùng đau đớn, nàng ta không làm chủ được bản thân mà đổ người về phía trước. Chiêm Linh cắn lưỡi, cầm Xích Huyết Kiếm kề lên cổ, nhưng một thanh trường đao đã chặn đứng ngay trước cổ của Chiêm Linh. Chính lúc cơ thể Chiêm Linh đang rơi xuống đất, Chu Nhất đã túm lấy cổ tay của Chiêm Linh, chặn đứt ý đồ của nàng. Chiêm Linh còn muốn phản kháng nhưng chỉ thấy đầu óc mơ hồ, nàng đã bị Chu Nhất đánh ngất.

Bóng đêm trời Bắc kéo tới khá sớm, nhưng toàn bộ Tạp Sắt thành vẫn được những ngọn đuốc soi sáng rực, mấy vạn dân chúng đều đang dọn dẹp nhà của mình. Các tướng sĩ Ương Kim tộc lại càng giống như đang có đại lễ quốc gia vậy, người nào người nấy chạy ngược chạy xuôi khắp thành hô hào chúc mừng thắng lợi.

Trong soái phủ, vài viên thống lĩnh cùng Da Luật Đậu Cáp đã tập trung ở bên trong đại sảnh. Da Luật Đậu Cáp tập kích thành công đại doanh Chiêm Linh, đánh cho đám tàn binh còn lại của Ô tộc tán loạn khắp nơi nhưng điều khiến Da Luật Đậu Cáp nuối tiếc nhất đó chính là không bắt được Chiêm Linh.

- Chu Nhị, đã có thống kê tình hình thương vong trong thành chưa?

Chu Thiên Giáng ngồi sau soái án, tâm trạng vui mừng hỏi.

- Bẩm báo đại quan, theo báo cáo của các doanh trại với dân phòng, quân ta có một ngàn bốn trăm người tử trận, trong đó có sáu Bách phu trưởng, hai Thiên phu trưởng. Về dân phòng, có hai ngàn tám trăm người tử trận, ngoài ra, có hơn hai ngàn người bị thương. Về quân Ô tộc, theo tình hình dọn dẹp thi thể, tổng cộng một vạn chín ngàn bảy trăm bốn mươi người.

Chu Nhị nhìn tờ báo cáo nghiêm trang nói.

- Bên Ô tộc có bao nhiêu người bị thương?

- Không có người nào cả, toàn bộ đều bị người dân phẫn nộ đánh chết.

Chu Nhị xấu hổ nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu, Ương Kim tộc và Ô tộc đã có mối thù truyền kiếp không thể hóa giải, cho dù có ngăn cản bọn họ chém giết tù binh thì e rằng cũng không thể ngăn cản được.

- Da Luật đại muội tử, những chuyện còn lại có thể giao lại cho muội rồi. Hy vọng Da Luật Sát đại vương thương cảm những tướng sĩ và dân chúng đã bỏ mạng mà bồi thường cho họ một chút.

Chu Thiên Giáng nhìn Da Luật Đậu Cáp nói.

Lúc huy động mọi người, Da Luật Đậu Cáp đã lớn tiếng khoe khoang. Mặc dù dân chúng trong thành đều hy vọng Ương Kim bộ tộc đại thắng nhưng chẳng ai muốn mạo hiểm chịu chết cả, cho dù Ương Kim tộc thất bại, bọn họ cùng lắm cũng chỉ trở thành thuộc tộc của Ô tộc mà thôi, vậy nên, Da Luật Đậu Cáp đã hứa hẹn một số tiền lớn mới có thể khiến dân chúng trong thành chung sức đánh đuổi đại quân Ô tộc.

- Thiên Giáng đại ca, về điều này huynh cứ yên tâm. Thiên Thanh các tộc có ai không biết Da Luật Tát Khắc gia tộc nắm giữ tài sản chứ. Cho dù Da Luật Sát thúc phụ không đồng ý thì tiền riêng của bổn tiểu thư cũng đủ bồi thường rồi.

Da Luật Đậu Cáp đắc ý nói.

Chu Thiên Giáng cười cười, chỉ cần đừng khiến cho dân chúng trong thành nghĩ hắn nuốt lời là được rồi, còn về ai bỏ tiền ra bồi thường thì hắn cũng chẳng quản được, dù sao hắn cũng chẳng phải bỏ ra đồng nào.

Chu Thiên Giáng hạ lệnh giết ngựa mổ dê, toàn thành tiến hành hoạt động ăn mừng thắng lợi. Dù sao cũng có tới mấy ngàn con ngựa nửa sống nửa chết, thịt cũng đủ ăn. Người dân trong thành cũng lấy rượu lúa mạch chôn dưới đất lên uống, người khóc người cười, ai nấy đều thể hiện hết cảm xúc trong lòng mình ra.

Trong soái phủ, Chu đại quan nhân bưng bát rượu đi chúc một vòng rồi lấy cớ tửu lượng kém lặng lẽ lui về hậu viện. Vì không để Da Luật Đậu Cáp làm khó, Chu đại quan nhân đã giao cho Đại Ngưu một nhiệm vụ, đêm nay để Đại Ngưu coi chừng Da Luật Đậu Cáp, uống rượu cùng nàng.

Tiền viện soái phủ vô cùng náo nhiệt, nhưng trong hậu viện lại yên tĩnh khác thường. Bất kể là trạm canh gác ở ngoài sáng hay trong tối đều đang cẩn thận cảnh giới.

Trong một căn phòng phía góc khuất, Lâm Phong ánh mắt thâm thúy, một tay vuốt ve Xích Huyết Kiếm, vẻ mặt như đang giao lưu với Xích Huyết Kiếm vậy. Trên giường là Chiêm Linh đã là tù binh đang ngồi. Cổ tay nàng ta cũng bị Lâm Phong cầm lấy, Chu Thiên Giáng không hề cho người trói Chiêm Linh lại, chỉ để Chu Nhị cho nàng ta uống chút “thuốc”, Niêm Can Xử có dược sư chuyên nghiên cứu mấy thứ này, sau khi uống hết thuốc người uống sẽ mất hết sức lực, muốn chạy cũng chạy không nổi.

- Hài tử, ta hỏi một lần nữa, làm thế nào con lại có được thanh kiếm này?

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Chiêm Linh, ông không biết mình đã hỏi bao nhiêu lần nhưng Chiêm Linh tuyệt nhiên không chịu nói gì cả.

- Hài tử à, ta nói thật chocon biết, chủ nhân thật sự của thanh kiếm này có chút thâm giao với ta. Năm đó y bị người khác bán đứng mà chết ở đất khách quê người, vụ án này tới nay vẫn chưa có lời giải. Kể từ lúc ta nhìn thấy con rút thanh Xích Huyết Kiếm này ra, lão phu lúc nào cũng nhớ tới chuyện này. Ta không làm khó, nếu như con nói cho ta biết làm thế nào có được thanh kiếm này thì có khi ta sẽ tha cho con.

Lâm Phong nhẹ giọng nói.

Chiêm Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, nàng ta rất hoài nghi lời của Lâm Phong, bởi vì thanh kiếm này rõ ràng là bội kiếm sư phụ nàng ta luôn mang theo mình. Từ sau khi sư phụ mất, ca ca Chiêm Hãn mới đem Xích Huyết Kiếm cho nàng sử dụng. Từ nhỏ tới lớn, Chiêm Linh biết sư phụ vô cùng yêu quý thanh kiếm này, nó sao có thể là thanh kiếm đoạt từ tay người khác được chứ?

- Thế nào, con không tin lời của lão phu sao? Nói thật cho con biết, Chu Thiên Giáng là đồ đệ của ta, ta muốn nó thả con thì nó cũng không dám làm trái.

Lâm Phong còn tưởng rằng Chiêm Linh hoài nghi ông nói mạnh miệng nên cố tình giải thích như vậy.

- Hừ, lão già, xem công phu của ngươi chắc nói cũng giữ lời, nhưng đồ đệ mà ngươi dạy lại là một tên rác rưởi. Có bản lĩnh thì kêu hắn dùng năng lực của mình chiến đấu với bổn tiểu thư một trận, lấy đông hiếp yếu thì có bản lĩnh gì chứ?

Chiêm Linh cuối cùng cũng tức giận nói mấy câu.

- Ha ha, giữa sự sống và cái chết không cần quan trọng quy tắc gì cả, chỉ cần có thể sống tiếp thì thủ đoạn nào cũng có thể dung.

Lâm Phong bình tĩnh nói.

Chiêm Linh sửng sốt, những lời nay nghe rất quen tai, hình như sư phụ đã từng nói như vậy, nhưng mà những lời đó là sư phụ nói cho ca ca Chiêm Hãn nghe, khi dạy Chiêm Linh sư phụ luôn dựa vào đại nghĩa giang hồ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện