Da Luật Đậu Cáp giành nói trước:

- Đại ca Thiên Giáng, nếu đánh bừa ta sợ năm phần chưa chắc đã nắm được. Cũng không phải ta diệt uy phong mình kéo chí khí địch, vì dù sao chũng ta cũng chỉ có hai vạn binh mã, mà đại quân Ô Tộc của Chiêm Linh ít nhất phải nhiều hơn chúng ta mấy nghìn người. Nếu Chiêm Hãn lại cấp thêm người để nàng ta có đủ ba vạn binh, vậy thì chúng ta sẽ rơi vào thế yếu. Đại thống lĩnh Ô Tộc Chiêm Hãn đã chặt đứt thông đạo giữa thành Tạp Sắt và Vương đô, cho dù thúc phụ Da Luật Phàm phái binh viện trợ, trên đường cũng sẽ bị Chiêm Hãn giết chết. Cho nên, chúng ta nếu muốn đánh tan binh mã Chiêm Linh, ta thấy phải dùng tới đại pháo Thiên Lôi.

- Không được, tuyệt đối không được.

Chu Thiên Giáng lập tức hủy bỏ lời đề nghị của Da Luật Đậu Cáp:

- Uy lực lớn nhất của Thiên lôi là sự uy hiếp, một khi để cho đối phương tìm ra đối sách kháng cự, pháo xa Thiên Lôi uy lực sẽ bị giảm bớt. Hơn nữa, dù có dùng Thiên lôi đánh bại được đại quân Chiêm Linh, Chiêm Hãn cũng sẽ thay đổi sách lược. Như vậy, sẽ hình thành thế trận giằng co. Tộc Ương Kim các ngươi có thể đợi, nhưng chúng ta lại không có nhiều thời gian để tiêu hao ở đây như vậy.

Chu Thiên Giáng trong lòng hiểu rất rõ nhược điểm của pháo xa, nếu đối phương phân tán kỵ binh tới công kích, pháo xa uy lục có lớn đến đâu cũng rơi vào thế yếu, cuối cùng thành chiến lợi phẩm của quân địch. Trước mắt uy lực của đại pháo đều mượn nguyên lý của lựu đạn, nếu nổ ở trên không diện tích sát thương sẽ lớn nhất. Nhưng dù sao cũng chỉ có một cỗ đại pháo, lực sát thương lớn hơn nữa cũng chẳng thấm vào đâu. Nói trắng ra, thì Chu Thiên Giáng cũng là dựa vào trí nhớ học đại học từ kiếp trước, nên dù sao đại pháo làm ra cũng không thể có uy lực lớn như lúc đại pháo dùng trong chiến tranh kháng Nhật.

- Đại nhân, ta có một biện pháp.

Chu Tứ mở miệng nói.

- Biện pháp gì? Trong lòng Chu Thiên Giáng vui vẻ, nhìn Chu Tứ.

- Đại nhân, ta có thể dẫn một nghìn binh mã, ra khỏi thành tập kích đội cấp dưỡng của đại quân Ô Tộc. Cứ như vậy, khiến họ phải phái ra đội tuần tra, vây bắt chúng ta. Chúng ta có thể nhân cơ hội đó, nuốt gọn các đội binh mã nhỏ lẻ của đối phương. Nếu chẳng may gặp phải đại đội nhân mã, chúng ta liền lợi dụng ưu thế tốc độ để thoát khỏi đối phương.

Trong lòng Chu Tứ biết rõ, lần này tới nước Thiên Thanh bọn họ đã chọn giống ngựa tốt nhất, hơn nữa chiến giáp kị binh lại nhẹ, hành động nhanh nhẹn. Cho nên muốn lợi dụng ưu thế này tiến hành đấu pháp.

Chu Thiên Giáng cười:

- Tốt lắm, giỏi cho kế từng bước lấn chiếm, rất có hương vị chiến tranh du kích. Tuy nhiên cách đánh này cũng không duy trì lâu dài được, dù sao các huynh đệ không phải là làm bằng sắt. Đánh một hai trận còn được, chứ đánh liền mấy trận mọi người sẽ mệt mỏi. Còn nữa, cách đánh này quá tốn thời gian, nếu không may bị đại đội nhân mã của đối phương giữ chân, chúng ta sẽ gục không dậy nổi.

Chu Thiên Giáng nói xong, lắc lắc đầu.

- Đại nhân, nếu không làm như vậy, thì chúng ta chỉ còn cách tử thủ trong thành.

Chu Tứ bất đắc dĩ nói.

Chu đại quan nhân chắp tay sau lưng, đi qua đi lại vài bước, chuyển sang hướng Da Luật Đậu Cáp hỏi:

- Đại muội tử, trong thành Tạp Sắt đều là người Ương Kim sao?

Da Luật Đậu Cáp ngẩn ra, lắc đầu nói:

- Khoảng sáu phần là người tộc Ương Kim, những phần còn lại đều là những tộc dân sau khi bị đại quân Ô Tộc diệt tộc chạy thoát tới.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu:

- Vậy thì tốt rồi, ra có một nước cờ hay, có thể quyết định thắng thua. Tuy nhiên, nước cờ này cần dùng tới một vài người biết ăn nói của tộc Ương Kim.

- Đại nhân, ý của ngài là muốn chiêu mộ binh mã?

Chu Nhất kỳ quái hỏi.

- Không phải chiêu mộ binh mã, lần này bản đại nhân muốn toàn thành đều trở thành binh. Tin tức Thiên lôi bị hủy dã được truyền ra vài ngày, ta đoán nha đầu Chiêm Linh kia hẳn là đứng ngồi không yên. Nàng ta nếu muốn đánh, chúng ta sẽ cùng nàng ta đánh một trận lớn. Trận đánh này, lão tử phải khiến cho đại quân Ô Tộc của nàng ta xong đời.

- Đại nhân…toàn thành…đóng băng? Không được, vậy phải đợi hai ba tháng nữa mới đến đầu mùa đông.

Đại Ngưu vẻ mặt đau khổ nói.

- Liệt não, cái lỗ tai ngươi nghe thế nào vậy, là toàn thành mọi người đều là binh, không phải là kết băng, ngươi lại còn lắm miệng. (Từ binh trong binh mã, cùng âm với từ băng trong băng giá, nên Đại Ngưu mới nghe nhầm).

Chu Thiên Giáng đảo cặp mắt trắng dã quát.

Đại Ngưu bị hù không dám cãi lại, tuy nhiên trong lòng không phục vẫn lầm bầm nói:

- Rõ ràng ta nghe là kết băng, còn nói người ta lắm miệng.

Chu Thiên Giáng lấy bản đồ ra nhìn:

- Các ngươi nghe đây, ý của ta là như thế này. Binh mã đối phương khi chống đỡ đã chết chỉ còn ba vạn người, chúng ta trong thành có sáu bảy vạn dân. Trừ những người già yếu bệnh tật, ít nhất còn có hai vạn người có thể chiến đấu. Đến lúc đó chúng ta vận động dân chúng trong thành đứng lên, chủ động dẫn đại quân Ô Tộc vào thành, sau đó sẽ triển khai chiến đấu trên đường phố. Đóng cửa đánh chó, lúc này sẽ đem ba vạn người ăn sạch.

Chu Thiên Giáng nói xong, mọi người đều không hẹn mà cùng lắc đầu. Hạ Thanh cười khổ nói:

- Đại nhân, cho dù có thêm một hai vạn tân binh, bọn họ căn bản đều không có sức chiến đấu. Đưa đối phương vào thành, chẳng khác gì đem thành Tạp Sắt tặng không cho họ.

Da Luật Đậu Cáp cũng hừ lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ loại danh tướng chó má gì vậy, biện pháp kiểu này mà không biết xấu hổ còn nói ra. Để ba vạn binh mã của đối phương vào thành, vậy như thả sói vào bầy cừu, cuối cùng đến sức kháng cự cũng không có.

- Chu Thiên Giáng, ngươi không phải là coi trọng nha đầu chết tiệt kia chứ? Đây rõ ràng là cố ý đem nam nhân Ương Kim đẩy vào hố lửa.

Da Luật Đậu Cáp tức giận nói.

- Ta nói này muội tử, chúng ta có thể nghĩ cao xa một chút được không? Chu Thiên Giáng ta là kẻ tài tử, làm người ngay thẳng, trong đầu đều là tư tưởng thánh hiền, nào có xấu xa như ngươi nghĩ. Lời của ta còn chưa nói hết, các người đừng nóng vội.

Chu Thiên Giáng nói xong, đem mọi người gọi lại, chỉ vào bản đồ nói:

- Các ngươi xem, thành Tạp Sắt chỉ có ba tuyến đường chính, nếu như có thể phát động mọi người….

Chu Thiên Giáng huy động miệng lưỡi không xương của mình, từng chút một nói ra kế hoạch. Trong đại sảnh, mọi người nghe không ngừng gật đầu, ánh mắt nghi hoặc từ từ mất đi.

Cách thành Tạp Sắt khoảng hai mươi dặm là doanh trại đại quân Ô Tộc. Chiêm Linh đang muốn phái binh khiêu chiến, bỗng nhiên nhận được tin tức, nói là thành Tạp Sắt đóng chặt cửa, nội bất xuất ngoại bất nhập. Không chỉ vậy, trên tường thành xuất hiện đầy cung thủ, đến chim bay qua thành Tạp Sắt cũng bị bắn chết.

Chiêm Linh vốn định phái ra một đội quân đến khiêu chiến, đánh vài trận, nếu Thiên lôi thật sự không xuất hiện, nàng mới mở rộng quy mô tiến công, trực tiếp phá vỡ cổng thành, tróc nã Chu Thiên Giáng. Nhưng hiện tại cửa thành đóng chặt, Chiêm Linh không biết tình hình trong thành nhưu thế nào. Trong lòng nghi ngờ khiến cho nàng bỏ kế hoạch đi khiêu chiến.

Đại thống lĩnh Ô Tộc Chiêm Hãn từng vài lần hạ mệnh lệnh, lệnh muội muội ổn định, không nên chủ động công kích. Trên quân lệnh Chiêm Hãn nói với muội muội Chiêm Linh, Chu Diên Thiên bí mật phái một đại quân đến viện trợ. Nhiệm vụ của Chiêm Hãn bây giờ chủ yếu là khống chế binh lực Vương đo, không để bọn họ Bắc tiến viện trợ thành Tạp Sắt. Ý của Chiêm Hãn là Chiêm Linh đợi đại quân Chu Diên Thiên vừa tới, dùng ưu thế binh lực vượt trội để tiêu diệt Chu Thiên Giáng.

Dựa theo lời Chu Diên Thiên nói, chỉ cần Chu Thiên Giáng chết, Da Luật Sát sẽ chẳng còn chút hy vọng nào. Dù triều Đại Phong có binh, nhưng cũng sẽ không xuất binh hỗ trợ tộc Ương Kim, bởi vì Đại Phong không còn tướng có thể dẫn binh. Mà nước Đương Vân cách xa trăm núi ngàn song, có Đại Phong ngăn trở, đại quân cũng không đến được.

Lại qua hai ngày, Chiêm Linh thật sự không nhịn được, dẫn theo thị nữ Cổ Nhất Mạn đi tới ngoài tường thành. Đứng xa xa nhìn cửa thành, Chiêm Linh không hiểu Chu Thiên Giáng đang làm cái gì, chẳng lẽ định đóng thành tử thủ? Nếu thật sự như vậy, thì vị đại tướng này cũng chẳng có gì đáng sợ.

- Cổ Nhất Mạn, thám tử trong thành đưa tin tức ra không?

Chiêm Linh cau mày hỏi.

- Thống lĩnh đại nhân, cửa thành đóng chặt người của chúng ta không ra được. Trước mắt chưa nhận được tin tức gì từ bọn họ.

Cổ Nhất Mạn nhẹ giọng nói.

- Vậy đợi thêm một ngày nữa, ngày mai lệnh Mạn Khắc Trát đi khiêu chiến, thăm dò bọn họ một chút.

Chiêm Linh nói xong, đánh ngựa đi về.

Nếu theo lộ trình thì đại quân Chu Diên Thiên, nhanh nhất cũng mất tám ngày sau mới đến được thành Tạp Sắt. Chiêm Linh bây giờ đã không chờ nổi, nàng cảm thấy bản thân có thể đánh bại Chu Thiên Giáng, không cần mượn sức ngoại bang. Hơn nữa, Chu Diên Thiên cũng không phải kẻ tốt đẹp gì, mục đích của hắn chính là đợi sau khi Ô Tộc bình định tộc Ương Kim, Ô Tộc sẽ giúp hắn tấn công triều Đại Phong.

Chiêm Linh dẫn theo thị nữ Cổ Nhất Mạn vừa mới về đến đại doanh một lát, liền thấy một tên lính liên lạc chạy vào.

- Bẩm Thống lĩnh đại nhân, vừa rồi có một tiểu đội binh mã từ thành Tạp Sắt tiến tới đây. Bọn họ hướng về phái đại doanh bắn ra ba mươi mấy phong thư, sau đó liền chạy về. Đại nhân Mạn Khắc Trát vừa dẫn quân ra khỏi doanh truy kích.

- Cái gì, thư gì?

Chiêm Linh nghi hoặc đứng lên hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện