Chu Nhị và Chu Tứ liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ căn bản không tin lời Đại Ngưu nói. Đặc biệt Chu Tứ, biết Chu Thiên Giáng đang quan sát số liệu. Đại pháo được chế tạo chính là lúc gã ở thị trấn An Viễn, Chu Tứ nhỡ rõ người đúc kiếm lúc đó cũng giống như Chu Thiên Giáng bây giờ, đo tới đo lui số liệu.

Da Luật Đậu Cáp vừa định tiến lên, liền bị Chu Tứ kéo lại:

- Tiểu thư Da Luật, không nên quấy rầy đại nhân. Đại nhân đang xem mức độ hư hại của Thiên lôi.

- Thiên lôi này...còn có thể dùng hay không? Da Luật Đậu Cáp khẩn trương nhỏ giọng hỏi.

Chu Tứ lắc đầu:

- Chỉ có đại nhân nhà ta mới biết được. Thứ này do chính tay đại nhân chế tạo ra.

Chu Tứ nói xong, lập tức phát giác nói lỡ miệng. Nhưng nói cũng đã nói ra, muốn thu lại cũng không được.

Da Luật Đậu Cáp ngẩn ra, ánh mặt lập tức tràn đầy sùng bái và kinh ngạc. Nàng vốn hồn nhiên cho rằng đây là thần vật, không nghĩ tới lại là do Chu Thiên Giáng chế tạo ra.

Quan sát nửa ngày, Chu Thiên Giáng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Xem ra chỉ lửa bình thường cũng không thể khiến tinh thiết(sắt) bị biến hình, ngoại trừ phải rửa sạch nòng pháo, cũng không có gì tổn hại.

- Liệt não, cuối cùng cũng không khiến lão tử thất vọng, bằng không không thể không trừ tiền công bọn họ.

Chu Thiên Giáng than thở một câu, từ từ đứng thẳng thắt lưng đã mỏi nhừ. Xem ra người đúc nòng pháo rất nghiêm túc, xúng đáng với tiền công trả cho họ.

- Đại ca Thiên Giáng, thế nào, hư hại có lớn không?

Da Luật Đậu Cáp nhìn Chu Thiên Giáng đứng lên, vội vã tiến lại hỏi.

Không riêng gì Da Luật Đậu Cáp, cả Chu Nhị Chu Tứ lẫn Đại Ngưu đều vểnh lỗ tai lên nghe.

Chu Thiên Giáng thở dài một hơi:

- Đã là thần khí, sao có thể dễ dàng bị phá hư chứ. Đừng nói đại hỏa, dù trời sụp xuống cũng đừng nghĩ hủy được Thiên lôi của lão tử.

Chu Thiên Giáng bốc phét nói.

Đại Ngưu ngồi bệt xuống đất, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nếu đại pháo thât sự bị phá hư, cho dù Chu Thiên Giáng không trách phạt, thì trong lòng Đại Ngưu cũng không chịu nổi. Thứ này không phải đao kiếm, không có đại pháo, có lẽ khi lên chiến trường đại cục có thể vì vậy mà thay đổi.

Da Luật Đậu Cáp lập tức lộ vẻ vui mừng:

- Người đâu, truyền lệnh xuống, nói Thiên lôi không bị làm sao cả.

Da Luật Đậu Cáp vừa hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng nàng biết chuyện bí mật đêm nay khó mà giữ được, ít nhiều tin tức cũng sẽ bị lộ ra ngoài. Nếu đại hỏa cũng không phá hủy được Thiên lôi, Da Luật Đậu Cáp cảm thấy nên để tất cả mọi người đều biết.

- Đợi đã.

Chu Thiên Giáng hô lên một tiếng.

- Đem tin tức thả ra, nói đại pháo Thiên lôi đã bị hủy, chỉ còn lại vỏ không.

Chu Thiên Giáng nói xong, trên khuôn mặt vô cùng bẩn lộ ra một nụ cười xấu xa.

- Đại nhân, ý của ngài là?

Chu Nhị nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng:

- Có thứ này, cho dù đánh tan binh mã ngoài thành, thì Chiêm Hãn thống lĩnh của Ô Tộc cũng không dám cùng chúng ta xung đột chính diện. Không nói đến Chu Nhất Hạ Thanh có thể bắt được Chiêm Linh hay không, nếu trong tay chúng ta còn có pháo xa, Chiêm Hãn khi chưa nắm rõ được tình hình, sẽ không chủ động cùng chúng ta đối chiến. Nếu chúng ta dựa vào đại pháo Thiên lôi đánh thắng đại quân ngoài thành, Chiêm Hãn sẽ càng cẩn thận hơn. Vì vậy, muốn mau chóng chấm dứt trận chiến này, chỉ có thể tìm cách kéo Chiêm Hãn lại đây, dùng đạn pháo giết chết gã.

Chu đại quan nhân nói với mọi người suy nghĩ trong lòng mình.

- Đại ca Thiên Giáng nói không sai, Thiên lôi đã khiến người Ô Tộc sợ hãi, lộ ra tin tức giả, có lẽ có thể dụ cho Chiêm Hãn mắc câu. Nếu Thiên lôi không có việc gì, vậy hãy đem trọng điểm đặt lên người Chiêm Linh. Cho dù là đào ba thước đất, cũng phải tìm được Chiêm Linh. Các ngươi bảo hộ đại ca Thiên Giáng, bản tiểu thư tự mình dẫn quân kiểm tra toàn thành. Nếu gặp được mấy người Chu Nhất, ta sẽ đem đầu Chiêm Linh ngắt xuống.

Da Luật Đậu Cáp cũng là thân nữ nhân, rất muốn gặp được Chiêm Linh của Ô Tộc. Nghe nói vài lần đại chiến vừa rồi, đều là nữ tử này đánh lùi đại quân Ương Kim, Da Luật Đậu Cáp muốn được cùng nàng ta giao đấu một lần.

- Đại muội tử nghe ta nói này, ngươi có thể đi, nhưng không thể giết nàng. Địa vị Chiêm Linh ở Ô Tộc không hề thấp, bắt sống được nàng ta sẽ rất có lợi.

Chu Thiên Giáng vội nói.

Da Luật Đậu Cáp gật gật đầu, bất kể thế nào, nếu Chiêm Linh đã dám đến thành Tạp Sắt, Da Luật Đậu Cáp cảm thấy nàng ta đúng là không coi ai ra gì rồi.

Da Luật Đậu Cáp vừa đi, Chu đại quan nhân lau mặt, chuẩn bị xử lý tên vi phạm kỷ luật Đại Ngưu. Đúng lúc này một bóng đen ngoài cửa chợt lóe, Lâm Phong đứng ở cửa.

Thấy Lâm Phong xuất hiện, Chu Thiên Giáng vừa muốn hỏi đã bắt được người chưa, nhưng đột nhiên mấy người Chu Thiên Giáng đều giật mình ngây người ra.

Trong tay Lâm Phong là đoản kiếm, cả người quần áo rách nát, miếng giáp trên vai còn cắm một mũi tên. Lâm Phong loạng choạng đi vào đại sảnh, bộ dạng mệt mỏi không chống đỡ được.

- Mau truyền quân y.

Chu Thiên Giáng hốt hoảng hô to, chạy vọt tới trước mặt Lâm Phong.

Lâm Phong trải qua hàng trăm trận chiến, nhiều lần thâm nhập hiểm địa đều bình an vô sự, một thân công phu xuất quỷ nhập thần, ở trong mắt Chu Thiên Giáng thì gần như là vô địch. Tại sao chỉ truy đuổi mấy tên phóng hỏa liền bị thương thế này. Chẳng lẽ công phu mấy kẻ phóng hỏa so với Chiêm Linh còn lợi hại hơn?

Không chỉ Chu Thiên Giáng, mà đám người Đại Ngưu cũng khiếp sợ khó hiểu. Đến cả Lâm gia cũng bị thương thành như vậy. Đại Ngưu nghĩ mà sợ trong lòng, cũng may lúc đó bản thân không đuổi theo mấy kẻ bán ưng, bằng không khẳng định bị người ta băm thành tám phần rồi.

Chu Thiên Giáng chạy lên trước vài bước, đỡ lấy Lâm Phong:

- Sư phụ, ngài tại sao lại bị thương vậy?

- Rượu, mau lấy cho ta bình rượu mạnh đến.

Lâm Phong thở hổn hển nói.

Chu Nhị vội vã chạy tới, ở trên bàn xách một bình rượu lúa mạch qua. Chu Nhị biết rằng không phải Lâm Phong muốn uông, hẳn là muốn xử lý vết thương. Chỉ thấy Lâm Phong một tay cầm mũi tên, đột nhiên rút ra. Máu tươi lập tức phun lên người Chu Thiên Giáng.

Chu Tứ sớm đã chuẩn bị xong vải bông, được sự giúp đỡ của Chu Nhị, tưới một bầu rượu trên vết thương Lâm Phong. Chu Thiên Giáng không kịp hỏi han gì, lập tức ôm lấy Lâm Phong đi vào nội đường, đem Lâm Phong đặt lên trên giường.

- Sư phụ, còn nơi nào bị thương không?

Chu Thiên Giáng vội vã hỏi.

Lâm Phong mim cười lắc lắc đầu:

- Không làm sao cả, chỉ hơi choáng váng mà thôi, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏi.

Chu Thiên Giáng biết nguyên nhân là do mất máu quá nhiều, Lâm Phong không ở ngoài rút tên ra, mới có thể cố gắng về được tới soái phủ, nếu không chắc đã sớm ngất ngoài soái phủ rồi. Nếu như không bị nội thương thì người như nào mới có thể đả thương được sư Lâm Phong thành như vậy. Lẽ ra với thân thủ và kiếm pháp của Lâm Phong, khi giao đấu không ai có thể chiếm thế thượng phong. Nếu đại quân Ô Tộc thực sự có cao thủ như vậy, Chu Thiên Giáng cảm thấy ngoài cách dùng đại phảo bắn ra, không biết còn phương pháp nào khác có thể giết chết cao thủ như vậy.

Hai gã quân y chạy vào, hai người bọn họ là thủ hạ của Chu Tứ. Đối với người của mình Chu Thiên Giáng rất tin tưởng tín nhiệm. Nếu như là quân y trong doanh y của tộc Ương Kim, thì Chu Thiên Giáng cũng không dám để họ động thủ.

Hai người cẩn thận đem trang phục rách nát của Lâm Phong cởi ra. Lúc thấy những vết thương trên người Lâm Phong, đám người Chu Thiên Giáng đều sợ ngây người. Trên cơ thể gầy gò của Lâm Phong, máu thịt lẫn lộn, có chỗ còn lộ cả xương trắng. Những vết thương này so với vết thương bị trúng tên thì đáng sợ hơn nhiều.

- Sự phụ, đây là do ai gây ra?

Chu Thiên Giáng nghiến răng phẫn nộ hỏi.

Lâm Phong cười khổ một tiếng:

- Không phải là người, mà là năm con hàn địa Tuyết lang. Ta vốn muốn một mẻ tóm gọn cả hang ổ của bọn chúng trong thành, nhưng không ngờ những kẻ này còn cất gấu chiêu ấy.

Giọng Lâm Phong hơi chậm, bắt đầu kể lại sự tình xảy ra trên người ông.

Lúc thấy ánh lửa từ tả viện phát ra, Lâm Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới tả viện. Nhưng lúc ông đuổi tới nơi, ấy người Mạn Khắc Trát đã phi thân lên tường rào. Thị vệ trong viện đều vội vã đi cứu hỏa, đối với thị vệ mà nói thì pháo xa so với kẻ phóng hỏa quan trọng hơn nhiều.

Sau khi Lâm Phong đuổi theo ra khỏi soái phủ, thị nữ của Chiêm Linh cùng mấy người Mạn Khắc Trát đang hội hợp. Lâm Phong không hạ thủ, chỉ âm thầm bám theo, tới tận một viện nhỏ trong thành.

Để chuẩn bị cho lần hành động này, Chiêm Linh đã bỏ ra một số tiền lớn. Các nàng đóng giả thương đội man di đi vào thành, mang theo hàng da và kim ưng, còn đem theo năm con Tuyết lang mà Ô Tộc thu phục được, giấu trong xe mang vào thành.

Chiêm Linh làm như vậy, vốn là định dùng lúc mọi người thoát thân. Hàn địa Tuyết lang lớn hơn sói bình thường rất nhiều, lực công kích cũng cực đáng sợ. Loại Tuyết lang này cũng giống linh miêu có thể trèo tường, răng nanh sắc bén, móng vuốt có thể xé rách da gấu đen. Chỉ có điều là loài thú này cực kỳ hiếm thất, nhiều năm như vậy Ô Tộc cũng chỉ có thể bắt được năm con, hơn nữa huấn luyện chúng cũng cực khó khăn. Cho nên, ở Ô Tộc chỉ có huynh muội Chiêm Hãn là có quyền sử dụng. Tuy chỉ là năm con Tuyết lang, nhưng sức chiến đấu của chúng đủ để giết chết đội kỵ binh một trăm người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện