Mạn Khắc Trát một tay để trước ngực:

- Thống lĩnh đại nhân, ta dùng danh dự để thề, cho dù linh hồn tiêu vong, cũng nhất định cùng với ‘Thiên lôi’ đồng quy vu tận.

- Mạn Khắc Trát, tộc thần sẽ chúc phúc cho ngươi Vừa rồi ta chỉ nói tới tình huống xấu nhấ, sau khi đạt được mục đích, Cổ Nhất Mạn sẽ dẫn người ở bên ngoài tiếp ứng, nếu còn có cơ hội sống thì đừng vội buông tay. Chiến trường vẫn chờ các ngươi xung phong giết địch. Trong thành có cứ điểm bí mật của chúng ta, chỉ cần cửa thành vừa mở, các ngươi lập tức ra khỏi thành.

Chiêm Linh nhỏ giọng nói.

- Thống lĩnh đại nhân, nghe ý của ngài hình như ngài không có ý định đi dùng với chúng ta? Cổ Nhất Mạn giật mình hỏi.

- Tường thành này không giữ chân ta được, nếu ta muốn ra khỏi thành bất cứ lúc nào cũng có thể đi. Tuy nhiên, ta muốn mang theo đầu của Chu Thiên Giáng, đem đầu hắn cắm trên cột cờ chúng ta, tế linh hồn những huynh đệ đã chết.

Chiêm Linh lạnh lùng nói.

Nhóm người Mạn Khắc Trát cực ỳ sùng bái Chiêm Linh, bọn họ cũng không cảm thấy lo lắng chút nào. Ở trong Ô Tộc, Chiêm Linh được coi trọng gần như Đại thống lĩnh Chiêm Hãn, anh hùng của bọn họ.

Chiêm Linh sắp xếp xong, Mạn Khắc Trát dán râu giả lên, mang theo sáu dũng sĩ Ô Tộc, mang theo Kim Ưng được nhốt trong bao vải, hướng về phía soái phủ bước đến.

Đại Ngưu mặc dù không được Chu đại quan nhân phong làm thống lĩnh, nhưng lại được phong danh hiệu Thị vệ trưởng. Mặt trời vừa xuống, Đại Ngưu liên gấp gáp ra lệnh cho thị vệ ra cửa chờ đợi. Chuyện như thế này Đại Ngưu cũng không dám xin chỉ thị của Chu Thiên Giáng. Gã chẳng qua cảm thấy mấy người man di này chỉ muốn nhìn xem một chút, cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Nếu như mua được Kim Ưng, có thể Chu đại nhân còn trọng thưởng mình. Dù sao Kim Ưng cũng là loài hiếm thấy, cực kỳ có linh tính.

Thị vệ chờ ở cửa nhìn thấy có vài tên man di đi tới, tiến lên nhỏ giọng hỏi, sau đó lặng lẽ mang Mạn Khắc Trát vào soái phủ. Đối với mấy thị vệ này mà nói, Đại Ngưu còn đáng sợ hơn Chu đại quan nhân, tên kia mà nổi giận thì nguy. Cho nên, đối với mệnh lệnh của Ngưu đại thị vệ, bọn họ cũng không dám mách lẻo đâm thọc.

Đại Ngưu mang theo thiết côn, đang ở bên cạnh pháo xe cùng vài tên thị về khoác lác về kim ưng nhìn thấy ngày hôm nay. Vừa thấy thương nhân man di đến rồi, Đại Ngưu hớn hở đi tới.

- Ưng đâu, kim ưng của ta đâu?

Đại Ngưu kích động hỏi.

Mạn Khắc Trát liếc mắt ra hệu một cái, bên cạnh một gã tộc nhân nhanh chóng cầm lên bao vải, đầu kim ưng lộ ra bên ngoài.

- Đại nhân, trước khi kim ưng được huấn luyện, đều phải dùng vải bố vây lại. Bằng không kim ưng tính tình hung liệt, rất khó chế ngự được nó.

Mạn Khắc Trát cong người lại cúi đầu nói.

Đại Ngưu cẩn thận đưa tay nhận lấy kim ưng:

- Chúng ta nói rõ rồi, hai mươi lượng bạc, một xu cũng không hơn. Hôm nay có thể xem thần khí ‘Thiên lôi’, cũng là do tổ tông ngươi tích đức.

Đại Ngưu nói xong, lấy ra túi bạc vụn đưa tới.

Mạn Khắc Trát nhận lấy bạc vụn, Đại Ngưu liền ôm kim ưng xoay người hướng về phía pháo xa đi tới. Gã muốn khoe khoang vói các huynh đệ một chút.

- Đợi đã.

Mãn Khắc Trát bỗng nhiên gọi Đại Ngưu lại.

- Sao vậy, hối hận rồi? Từ trước tới nay, ta là người nói lì giữ lời, ngươi dám đổi ý có tin ta đánh ngươi hay không?

Đại Ngưu trừng mắt quát, trong lòng tự nhủ Chu ddiaaij nhân không cho ức hiếp dân chúng, nhưng lão tử đã trả bạc. Bọn họ nếu dám đổi ý, lão tử đánh người cũng không coi như ức hiếp bọn họ.

- Đại nhân hiểu lầm rồi, ta muốn nói là kim ưng này sợ người lạ, ngài muốn mang đến cho huynh đệ xem, tốt nhất phải là nơi đất trống trải.

Mạn Khắc Trát sớm đã nhìn thấy quanh pháo xa có đứng hơn hai mươi người, gã muốn lợi dụng Đại Ngưu, đem những người này dẫn đi.

Đại Ngưu bừng tỉnh, hăng hái gật đầu:

- Ngươi nói phải, không thể để bảo bối này hoảng sợ được.

-Haha, đại nhân, chúng ta có thể đi vòng quanh Thiên lôi nhìn một chút?

Mạn Khắc Trát a dua mỉm cười, điệu bộ như là muốn bái lạy thánh vật gì đó.

- Nhanh lên, đừng để quân tuần tra của đại nhân nhà ta lại đây, thấy các ngươi là phiền toái.

Đại Ngưu nói xong, khoát tay với thủ hộ pháo xa nói:

- Các huynh đệ, không ai được lớn tiếng nói chuyện, qua đây xem bảo bối của ta.

Đại Ngưu nhìn đầu chim ưng lộ ra bên ngoài, nếu không sợ bị mổ, gã thực muốn ôm hôn một cái.

Mạn Khắc Trát kích động gần như phát điên, vốn tưởng rằng rất khó tiếp cận ‘Thiên Lôi’, không ngờ gặp phải kẻ ngu, còn thật sự đem theo người bảo vệ trước mặt điều đi.

Mạn Khắc Trát đưa mắt liếc qua, vài người vội vàng đi tới, vừa mới đi được nửa vòng, đám người này đồng thời xé vạt áo, bên trong là bông tẩm dầu. Khi tàn lửa rơi trên áo bông, ánh lửa lập tức bùng lên.

Đại Ngưu đưa lưng về phía pháo xa, hưng phấn cỏi bỏ bao vải, muốn cho mọi người thưởng thức diện mạo của kim ưng. Một người trong số đó giật mình nhìn phía sau Đại Ngưu, há hốc mồm nói không nên lời.

- Đồ liệt não, ngươi nhìn bộ dạng của ngươi xem, đây là của lão tử, không phải của ngươi.

Đại Ngưu cười mắng.

- Không phải... không xong rồi....giết.

Người huynh đệ bất chấp tất cả, rút ra binh khí thả người chạy vọt qua Đại Ngưu.

Làm cho Đại Ngưu giật mình sợ hãi, ôm chặt lấy kim ưng. Đồ liệt não, đây là lão tử ra giá cao mới mua được, vậy mà tiểu tử ngươi muốn giết.

- Không xong, bọn họ phóng hỏa.

Các huynh đệ khác cũng bị dọa sắc mặt trắng bệch, vội vàng lao tới. Lúc này Đại Ngưu mới nghe tiếng lốp bốp của lửa cháy, Đại Ngưu vừa quay đầu, giật mình ngã ngồi ra đất.

- Khốn khiếp, lần này đại nhân đánh chết ta mất. Người đâu, mau tới cứu hỏa, gõ chiêng cảnh báo.

Đại Ngưu kêu to hai tay chống xuống đất, ra sức vọt tới. Miệng bao nhốt kim ưng bị mở ra chim ưng liền vươn cánh bay lên trời.

Mấy người Mạn Khắc Trát sau khi phóng hỏa xong, lập tức hướng về bên tường chạy tới. Bọn họ đều nghĩ lần này ‘Thiên lôi’ coi như xong rồi. Hơn nữa, tất cả mọi người đang bận cứu hỏa, người đuổi tới không nhiều, bảy người Mạn Khắc Trát đều là cao thủ, dễ dàng trốn thoát được.

Tại hậu viện phía sau, Chu Thiên Giáng đang cùng Lâm Phong uống rượu đối ẩm, nghe tiếng chiêng hai người đều lập tức đứng lên.

- Không hay rồi, pháo xa xảy ra chuyện. Sư phụ, chúng ta mau qua xem.

Chu Thiên Giáng nhìn đến ánh lửa đỏ ở tả viện, giật mình hô lớn một tiếng. Mặc dù pháo xa không sợ hỏa thiêu, nhưng Chu Thiên Giáng lo lắng lửa quá lớn, đốt nòng pháo thay đổi hình dạng.

Lâm Phong không nói hai lời, thả người vượt tường chạy đi. Chu Thiên Giáng cũng vội vàng chạy qua cổng vòm, chuẩn bị tự mình đi qua xem.

Ngay khi Chu Thiên Giáng cuống quít chạy ra khỏi hậu viện, một người mặc hắc y sau núi giả lập tức phi ra. Bóng đen trong tay cầm một thanh kiếm đỏ sắc bén. Chu Thiên Giáng bị dọa khẽ run rẩy, không đợi hắn hô cứu mạng, một chiếc ủng thô đá vào huyệt Thái Dương của Chu Thiên Giáng.

Từ khi Mạn Khắc Trát đi vào soái phủ, Chiêm Linh cũng từ một đường khác, vượt tường đột nhập vào soái phủ. Địa hình nơi này nàng chưa quen thuộc, căn bản không biết Chu Thiên Giáng nghỉ ngơi ở đâu. Chiêm Linh cũng không muốn cả đêm đợi ở đây, chẳng qua muốn tới thám thính đường đi lối lại trong phủ. Hỏa hoạn bên tả viện đã giúp Chiêm Linh việc lớn, nhìn thị vệ chạy tới chạy lui, Chiêm Linh liền thừa dịp hỗn loạn tiến vào hậu viện.

Hậu viện là trọng địa của soái phủ, ngoại trừ Chu Thiên Giáng và mấy người Chu Nhất Hạ Thanh, người bình thường đều bị cấm đi vào. Chu đại quan nhân thế nào cũng không nghĩ tới, thân là chủ tướng Chiêm Linh lại dám mạo hiểm vào thành ám sát hắn. Lẽ ra có Lâm Phong ở bên cạnh, Chu Thiên Giáng cũng không sợ có kẻ tới ám sát. Tiếc rằng Lâm Phong đi trước một bước, Chu Thiên Giáng vừa vặn gặp phải Chiêm Linh.

Chiêm Linh một cước liền đá ngất Chu Thiên Giáng, cũng không có lập tức giết hắn. Không phải Chiêm Linh đột nhiên nổi lòng tốt, cũng không phải vì Chu đại quan nhân lớn lên tuấn tú, mà đơn giản là Chiêm Linh không nhận ra Chu Thiên Giáng. Ngày đó hai bên cách nhau mấy trăm mét, chỉ thấy được hình dáng đại khái của đối phương. Hơn nữa, Chu đại quan nhân không mặc soái phục, mà ăn mặc như một văn sĩ. Chiêm Linh ẩn trong bóng tối không ngờ tới, kẻ chui đầu vô lưới này chính là Chu Thiên Giáng.

Chiêm Linh đem Chu Thiên Giáng kéo vào núi giả, ấn vào huyệt nhân trung của hắn, Chu Thiên Giáng choáng váng tỉnh lại.

- Không được nói, nếu không ta giết chết ngươi.

Chiêm Linh bịt miệng Chu Thiên Giáng, đem xích huyết kiếm để ngang cổ Chu đại quan nhân.

Chu Thiên Giáng chỉ cảm thấy một cỗ hương thơm thấm vào mũi, thanh kiếm rét lạnh kề trên cổ khiến Chu đại quan nhân lập tức tỉnh táo lại. Hai người gần như dính sát vào nhau, nương theo ánh trăng Chu Thiên Giáng thấy rõ gương mặt diễm lệ lạnh lùng của Chiêm Linh. Trong lòng Chu Thiên Giáng khẽ động, vội chớp chớp mắt.

Chiêm Linh buông tay bịt miệng Chu Thiên Giáng ra, thấp giọng hỏi:

- Ngươi là ai, ở trong soái phủ có thân phận gì?

Chu Thiên Giáng nhúc nhích thân mình, muốn từ sau mông rút ra bút vàng. Chiêm Linh một tay ấn xuống:

- Chớ lộn xộn, nếu không ta đưa ngươi xuống địa ngục.

Chiêm Linh nói xong đong đưa thanh kiếm trong tay.

Hồng quang chợt lóe, Chu Thiên Giáng thấy rõ sắc đỏ ở chuôi kiếm, thoáng cái rùng mình, lập tức đoán ra thân phận của đối phương. Ngày đó tuy khoảng cách xa, nhưng cái chuôi kiếm độc đáo của xích huyết kiếm chỉ sợ thiên hạ tìm không thấy chiếc thứ hai. Hơn nữa đối phương lại là nữ tử, Chu Thiên Giáng không khó đoán ra nàng là ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện