RẦM! Chu Thiên Giáng vốn yên lặng, nay tay đập trên soái án:
- Bản đại nhân ngàn dặm xa xôi tới giúp bộ tộc Ương Kim các ngươi, vậy mà các ngươi còn dám trắng trợn uy hiếp bản quan. Người đâu, đem Da Luật Bình bắt lại cho ta.
Vì phòng ngừa có người làm loạn, Chu Nhất đã sớm chuẩn bị xong, bên ngoài thính đường đều là người của Chu Thiên Giáng. Nghe thấy tiếng Chu đại quan nhân hét to, Chu Nhất mang theo bốn thị vệ vọt vào.
- Kẻ nào dám động vào ta? Da Luật Bình không dám làm gì đường muội Da Luật Đậu Cáp, nhưng đối với người Đại Phong gã không thèm quan tâm.
Chu Nhất cũng không thèm dừng lại, cười lạnh một tiếng giơ tay phải túm vào miếng lót vai trên áo giáp Da Luật Bình. Trong mắt Da Luật Bình lộ ra hung quang, gã biết nếu không cho Chu Thiên Giáng nếm mùi, sau này trong tộc mình cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên được. Da Luật Bình tay run lên, kiếm trong tay sắc ngọt hướng cổ tay Chu Nhất quét tới.
Chu Nhất thấy tên tiểu tử này đủ độc ác thật, muốn trực tiếp chém đứt một tay của mình. Chu Nhất thân mình lùi lại, Da Luật Bình thấy đối phương lùi lại, chưa kịp đắc ý đã thấy Chu Nhất nhấc chân lên, đạp vào giữa ngực Da Luật Bình.
Cước này của Chu Nhất sức lực không nhỏ, trược tiếp đá Da Luật Bình bay ra ngoài. Da Luật Bình vừa rơi xuống đất, bốn người thị vị liền tiến lên đem gã trói lại. Chu Nhất và mấy người này làm việc nhanh nhẹn, mọi người chưa kịp phản ứng, Da Luật Bình đã thành tù nhân.
Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng:
- Da Luật Bình, bản quân nể mặt mũi của cha ngươi Da Luật Phàm, tha cho ngươi một mạng. Nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Dẫn đi, đánh một trăm trượng, rồi áp giải về vương đô để Đại vương Da Luật Sát tự mình xử lý.
Các tướng quân trong đại sảnh nghe xong đều ngớ người, năm mươi trượng có thể đem quân nhan đánh dập da tróc thịt. Một trăm trượng đánh xuống, không chết cũng sẽ tàn phế.
- Ai dám đả thương Thống soái nhà ta, lão tử liều mạng với người.
Một gã Thiên phu trưởng đứng dậy hô lớn một tiếng.
Có một người đi đầu, cả sảnh lập tức loạn lên. Không ít người chặn đường, có người thì không nói một lời tư thế như chuẩn bị rút đao.
Chu Thiên Giáng sợ nhất là xảy ra chuyện như thế này, tuy rằng hắn mang theo hơn một nghìn binh mã đều ở bên ngoài doanh trướng, nhưng cũng không thể dựa theo quân pháp, đem chém hết các tướng quân ở đây. Da Luật Đậu Cáp sắc mặt cũng khó coi, dưới tình huống này nếu đứng về phía Chu Thiên Giáng, truyền đi sẽ khiến danh tiếng của nàng ở trong tộc bị quét sạch. Nhưng nếu không giúp Chu Thiên Giáng, Da Luật Đậu Cáp thấy Chu Thiên Giáng khó có thể áp chế được đám người này.
- To gan.
Chu đại quan nhân quát to một tiếng, một tay nhấc thủ lệnh của Da Luật Sát:
- Bản đại nhân là chủ soái do Vua Thiên Thanh Da Luật Sát mới tới. Có thủ lệnh ở đây, kẻ nào dám làm càn kháng lại ý chỉ Vua Thiên Thanh, bản quan nhất định xử trảm kẻ đó tội thông đồng với địch.
Tiếng Chu Thiên Giáng vừa nói dứt, đám người Hạ Thanh Chu Tứu đồng loạt đứng ở cửa ra, phía sau là cung thủ nhắm vào các tướng quân trong trướng. Đại Ngưu tay nắm thiết côn, lạnh mắt chỉ hận không thể giết hết mọi người.
Các tướng quân một đám nhìn trước ngó sau, bọn họ không e ngại cung thủ Đại Phong. Đang ở trong thành Tạp Sắt, dù họ có bị bắn chết, thì những người Đại Phong cũng không trốn thoát được. Nhưng Chu Thiên Giáng có thủ lệnh của Đại vương, chẳng may chết rồi mà vẫn bị mang tội thông đồng với địch. Đây là tội lớn, cũng không phải nói chơi, truyền đến vương đô, ngay cả người nhà mình cũng không ngóc đầu lên được. Không ít người bắt đầu chùn bước, không ai muốn đứng ra làm người dẫn đầu. Danh tiếng của Da Luật Bình trong quân chưa đủ để bọn họ liều mạng đấu.
Chu Nhất thấy mọi người lùi ra tạo thành một lối đi, không nói ha lời, kéo theo Da Luật Bình hướng ra ngoài. Da Luật Bình vừa rồi còn vênh váo hống hách đến lúc này chân cũng mềm nhũn.
- Viên viên.....cứu ta. Chu đại nhân, mạt tướng biết sai rồi, ngài tha cho ta đi. Mạt tướng sẽ lập tức rời khỏi thành Tạp Sắt.
Da Luật Bình bị bốn gã thị vệ kéo đi, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Hắn không cầu xin con được, lúc này mở miệng, khiến cho ánh mắt các tướng quân lộ vẻ kinh bỉ. Đường đường là thống lĩnh thành Tạp Sắt, lại sợ hãi quân côn như vậy, thật khiến cho đàn ông Ương Kim mấ mặt.
Vì để ra uy với mọi người, Hạ Thanh tự mình chấp hành quân pháp. Ở cửa đại sảnh tiếng bang bang bắt đầu vang lên. Sau hai mươi côn, tiếng gào thét lên từ cổ họng Da Luật Bình cũng lệch đi âm điệu. Hạ Thanh tất nhiên sẽ không tới mức đánh gã tàn phế. Khi người đã ngất đi, Hạ Thanh cũng chỉ đánh cho có lệ, côn đánh xuống cũng rất nhẹ. Da Luật Bình đúng là kẻ không có tự trọng, vừa rồi hộ tống gã cũng không chịu đi. Giờ thì tốt rồi, đánh xong quân côn trực tiếp bị áp giải về vương đô, thể diện đúng là bị mất hết.
Da Luật Bình vừa đi, không khí trong đại sảnh lập tức có thay đổi lớn. Mọi người nhìn ánh mắt Chu Thiên Giáng, đều trở nên sợ hãi.
Tảng đá trong lòng Chu đại quan nhân rốt cục cũng rơi xuống. Xem ra hành động của Da Luật Bình vừa rồi, ngược lại là giúp hắn lập uy. Chu Thiên Giáng một lần nữa ngồi trở lại sau soái án, ánh mắt uy nghiêm quét qua mọi người, lúc này mới chính thức sử dụng quân quyền trong tay. Chu Thiên Giáng đem đại quân chia làm bốn phần, phía dưới Thiên phu trưởng vẫn là Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng vẫn là bách phu trưởng, chẳng qua Chu Thiên Giáng đem Chu Nhất Hạ Thanh Chu Tứ Chu Nhị bốn người, bổ nhiệm chức thống lĩnh bốn đại quân này. Mà Chu Thiên Giáng cũng tự phong mình thành Đại nguyên soái.
Trải qua trận chiến vừa rồi, tuy binh mã chết nhiều, nhưng sĩ khí lại đại chấn. Chu Thiên Giáng không hạ lệnh đóng cửa thành, mà phái ra đội tuàn tra ở phụ cận để cảnh báo. Trải qua một ngày nghỉ ngơi và chỉnh đốn, trong thành lại tiếp tục có hơn ba nghìn binh sĩ chạy trốn về. Hơn nữa trong thành tuyển nhận tráng đinh, Chu Thiên Giáng lại lần nữa tập kết được đại quân hai vạn người.
Cách thành Tạp Sắt không đến ba mươi dặm, tả kỳ đại quân Ô Tộc cũng hạ trại đóng quân Chiêm Linh tự giam mình trong đại trướng, không gặp bất cứ ai. Cùng Chu Thiên Giáng lần đầu giao tranh, khiến cho vị nữ tử Ô Tộc này nếm được tư vị của thất bại. Khiến cho Chiêm Linh buồn bực nhất chinh là, thất bại lần này không phải loại song phương liều mạng đấu với nhau. Mà là đối phương chiếm thế thượng phong, hoàn toàn áp đảo nàng, khiến đại quân Ô Tộc lần đầu xuất hiện cục diện chưa đánh mà lui.
Từ khi Ô Tộc khai chiến tới nay, đây cũng là lần đầu tiên xuất hiện thương vong lớn như vậy. Chiêm Linh rơi vào đường cùng, đành phải viết một phong thư thỉnh tội, gửi cho ca ca Chiêm Hãn, đợi trừng phạt từ trong tộc.
Một ngày sau, Da Luật Đậu Cáp lệnh cho bốn mươi tên thị vệ, áp tải Da Luật Bình, dùng tốc độ nhanh nhất để tới Vương đô Thiên Thanh. Da Luật Đậu Cáp tự tay viết phong thử kể lại tỉ mỉ tình hìn, sai thị vệ cấp tốc chuyển giao cho thúc phụ Da Luật Sát.
Da Luật Bình bị người ta khiêng tới hoàng cung, vừa nhìn thấy phụ thân Da Luật Phàm cùng Đại vương Da Luật Sát, Da Luật Bình liền gào khóc một phen. Nước mắt nước mũi chảy ra, kể lể Chu Thiên Giáng hành vi kiêu ngạo, tội lỗi chồng chất. Hai huynh đệ Da Luật Sất cũng không quan tâm đến gã, tuy con mình bị đánh như vậy, nhưng tâm tư của Da Luật Phàm vẫn chủ yếu đặt trên chiến báo mà Da Luật Đậu Cáp gửi về.
Vua Thiên Thanh Da Luật Sát sắc mặt âm trầm, Da Luật Phàm thì lạnh lùng dị thường. Hai người đều bị nội dung chiến báo là trấn động, ba vạn đại quân thiếu chút nữa tan thành mây khói. Nếu Chu Thiên Giáng không tới kịp, chỉ sợ đến tòa thành vương đô cuối cùng ở phía bắc của tộc Ương Kim cũng bị mất đi. Không chỉ có vậy, tổn thất ba vạn quân tinh nhuệ, nếu Ô Tộc buông tay đánh cược một lần, đến lúc đó Vương Đô cũng phải bỏ, chỉ còn cách hướng xuống phía nam chạy trốn.
- Đại ca, nghĩ mà sợ, thần đệ thực sự cảm thấy có chút sợ hãi. Nếu không phải Chu Thiên Giáng tiên liệu được thiên cơ, thì ba vạn nam tử tộc Ương Kim sợ phải hồn phi phách tán. Thần đệ chỉ có một đứa con trai chết không đáng tiếc, nhưng ba vạn binh sĩ Ương Kim bởi Bình nhi phán oán sai lầm mà diệt vong, thần đệ thật sự không biết phải đối mặt thế nào với người trong tộc. Ngoại trừ thay Bình nhi chịu phạt, thần đệ còn không có mặt mũi gặp lại phụ lão trong tộc.
Da Luật Phàm than thở nói.
Da Luật Sát nghe ra được lời này là vì Da Luật Bình cầu tình, ông sợ con trai mình bị trọng phạt. Nếu dựa theo quân pháp, Da Luật Bình khó lòng thoát chết. Tuy nhiên Da Luật Pháp nào còn tâm trạng xử phạt Da Luật Bình, tâm tư ông đều đặt ở trên chiến sự phía bắc.
- Thần đệ không nên tự trách, đã là chinh chiến tất có thương vong, thật ra bổn vương trấn kinh không phải vì chiến sự, mà là tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia. Vị tướng quân Đại Phong trẻ tuổi này, đáng sợ ở chỗ dù không có chiến báo, vẫn có thể đem chiến cuộc phân tích thấu triệt như vậy. Hơn nữa, chỉ dẫn theo có một nghìn binh mã tiếp ứng, có thể ngăn cản cơn sóng dữ của đại quân Ô Tộc. Thử hỏi, cho dù chính ngươi dẫn binh có thể đạt được năng lực này không?
Da Luật Sát ánh mắt thâm thúy nhìn Da Luật Phàm.
Da Luật Phàm ngẩn ra, lắc lắc đầu:
- Thần đệ sợ rằng không làm được.
- Không diệt kẻ này, đợi một thời gian nữa, tất trở thành họa hoạn của Thiên Thanh.
Da Luật Sát lạnh lùng nói.
- Bản đại nhân ngàn dặm xa xôi tới giúp bộ tộc Ương Kim các ngươi, vậy mà các ngươi còn dám trắng trợn uy hiếp bản quan. Người đâu, đem Da Luật Bình bắt lại cho ta.
Vì phòng ngừa có người làm loạn, Chu Nhất đã sớm chuẩn bị xong, bên ngoài thính đường đều là người của Chu Thiên Giáng. Nghe thấy tiếng Chu đại quan nhân hét to, Chu Nhất mang theo bốn thị vệ vọt vào.
- Kẻ nào dám động vào ta? Da Luật Bình không dám làm gì đường muội Da Luật Đậu Cáp, nhưng đối với người Đại Phong gã không thèm quan tâm.
Chu Nhất cũng không thèm dừng lại, cười lạnh một tiếng giơ tay phải túm vào miếng lót vai trên áo giáp Da Luật Bình. Trong mắt Da Luật Bình lộ ra hung quang, gã biết nếu không cho Chu Thiên Giáng nếm mùi, sau này trong tộc mình cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên được. Da Luật Bình tay run lên, kiếm trong tay sắc ngọt hướng cổ tay Chu Nhất quét tới.
Chu Nhất thấy tên tiểu tử này đủ độc ác thật, muốn trực tiếp chém đứt một tay của mình. Chu Nhất thân mình lùi lại, Da Luật Bình thấy đối phương lùi lại, chưa kịp đắc ý đã thấy Chu Nhất nhấc chân lên, đạp vào giữa ngực Da Luật Bình.
Cước này của Chu Nhất sức lực không nhỏ, trược tiếp đá Da Luật Bình bay ra ngoài. Da Luật Bình vừa rơi xuống đất, bốn người thị vị liền tiến lên đem gã trói lại. Chu Nhất và mấy người này làm việc nhanh nhẹn, mọi người chưa kịp phản ứng, Da Luật Bình đã thành tù nhân.
Chu Thiên Giáng cười lạnh một tiếng:
- Da Luật Bình, bản quân nể mặt mũi của cha ngươi Da Luật Phàm, tha cho ngươi một mạng. Nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Dẫn đi, đánh một trăm trượng, rồi áp giải về vương đô để Đại vương Da Luật Sát tự mình xử lý.
Các tướng quân trong đại sảnh nghe xong đều ngớ người, năm mươi trượng có thể đem quân nhan đánh dập da tróc thịt. Một trăm trượng đánh xuống, không chết cũng sẽ tàn phế.
- Ai dám đả thương Thống soái nhà ta, lão tử liều mạng với người.
Một gã Thiên phu trưởng đứng dậy hô lớn một tiếng.
Có một người đi đầu, cả sảnh lập tức loạn lên. Không ít người chặn đường, có người thì không nói một lời tư thế như chuẩn bị rút đao.
Chu Thiên Giáng sợ nhất là xảy ra chuyện như thế này, tuy rằng hắn mang theo hơn một nghìn binh mã đều ở bên ngoài doanh trướng, nhưng cũng không thể dựa theo quân pháp, đem chém hết các tướng quân ở đây. Da Luật Đậu Cáp sắc mặt cũng khó coi, dưới tình huống này nếu đứng về phía Chu Thiên Giáng, truyền đi sẽ khiến danh tiếng của nàng ở trong tộc bị quét sạch. Nhưng nếu không giúp Chu Thiên Giáng, Da Luật Đậu Cáp thấy Chu Thiên Giáng khó có thể áp chế được đám người này.
- To gan.
Chu đại quan nhân quát to một tiếng, một tay nhấc thủ lệnh của Da Luật Sát:
- Bản đại nhân là chủ soái do Vua Thiên Thanh Da Luật Sát mới tới. Có thủ lệnh ở đây, kẻ nào dám làm càn kháng lại ý chỉ Vua Thiên Thanh, bản quan nhất định xử trảm kẻ đó tội thông đồng với địch.
Tiếng Chu Thiên Giáng vừa nói dứt, đám người Hạ Thanh Chu Tứu đồng loạt đứng ở cửa ra, phía sau là cung thủ nhắm vào các tướng quân trong trướng. Đại Ngưu tay nắm thiết côn, lạnh mắt chỉ hận không thể giết hết mọi người.
Các tướng quân một đám nhìn trước ngó sau, bọn họ không e ngại cung thủ Đại Phong. Đang ở trong thành Tạp Sắt, dù họ có bị bắn chết, thì những người Đại Phong cũng không trốn thoát được. Nhưng Chu Thiên Giáng có thủ lệnh của Đại vương, chẳng may chết rồi mà vẫn bị mang tội thông đồng với địch. Đây là tội lớn, cũng không phải nói chơi, truyền đến vương đô, ngay cả người nhà mình cũng không ngóc đầu lên được. Không ít người bắt đầu chùn bước, không ai muốn đứng ra làm người dẫn đầu. Danh tiếng của Da Luật Bình trong quân chưa đủ để bọn họ liều mạng đấu.
Chu Nhất thấy mọi người lùi ra tạo thành một lối đi, không nói ha lời, kéo theo Da Luật Bình hướng ra ngoài. Da Luật Bình vừa rồi còn vênh váo hống hách đến lúc này chân cũng mềm nhũn.
- Viên viên.....cứu ta. Chu đại nhân, mạt tướng biết sai rồi, ngài tha cho ta đi. Mạt tướng sẽ lập tức rời khỏi thành Tạp Sắt.
Da Luật Bình bị bốn gã thị vệ kéo đi, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Hắn không cầu xin con được, lúc này mở miệng, khiến cho ánh mắt các tướng quân lộ vẻ kinh bỉ. Đường đường là thống lĩnh thành Tạp Sắt, lại sợ hãi quân côn như vậy, thật khiến cho đàn ông Ương Kim mấ mặt.
Vì để ra uy với mọi người, Hạ Thanh tự mình chấp hành quân pháp. Ở cửa đại sảnh tiếng bang bang bắt đầu vang lên. Sau hai mươi côn, tiếng gào thét lên từ cổ họng Da Luật Bình cũng lệch đi âm điệu. Hạ Thanh tất nhiên sẽ không tới mức đánh gã tàn phế. Khi người đã ngất đi, Hạ Thanh cũng chỉ đánh cho có lệ, côn đánh xuống cũng rất nhẹ. Da Luật Bình đúng là kẻ không có tự trọng, vừa rồi hộ tống gã cũng không chịu đi. Giờ thì tốt rồi, đánh xong quân côn trực tiếp bị áp giải về vương đô, thể diện đúng là bị mất hết.
Da Luật Bình vừa đi, không khí trong đại sảnh lập tức có thay đổi lớn. Mọi người nhìn ánh mắt Chu Thiên Giáng, đều trở nên sợ hãi.
Tảng đá trong lòng Chu đại quan nhân rốt cục cũng rơi xuống. Xem ra hành động của Da Luật Bình vừa rồi, ngược lại là giúp hắn lập uy. Chu Thiên Giáng một lần nữa ngồi trở lại sau soái án, ánh mắt uy nghiêm quét qua mọi người, lúc này mới chính thức sử dụng quân quyền trong tay. Chu Thiên Giáng đem đại quân chia làm bốn phần, phía dưới Thiên phu trưởng vẫn là Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng vẫn là bách phu trưởng, chẳng qua Chu Thiên Giáng đem Chu Nhất Hạ Thanh Chu Tứ Chu Nhị bốn người, bổ nhiệm chức thống lĩnh bốn đại quân này. Mà Chu Thiên Giáng cũng tự phong mình thành Đại nguyên soái.
Trải qua trận chiến vừa rồi, tuy binh mã chết nhiều, nhưng sĩ khí lại đại chấn. Chu Thiên Giáng không hạ lệnh đóng cửa thành, mà phái ra đội tuàn tra ở phụ cận để cảnh báo. Trải qua một ngày nghỉ ngơi và chỉnh đốn, trong thành lại tiếp tục có hơn ba nghìn binh sĩ chạy trốn về. Hơn nữa trong thành tuyển nhận tráng đinh, Chu Thiên Giáng lại lần nữa tập kết được đại quân hai vạn người.
Cách thành Tạp Sắt không đến ba mươi dặm, tả kỳ đại quân Ô Tộc cũng hạ trại đóng quân Chiêm Linh tự giam mình trong đại trướng, không gặp bất cứ ai. Cùng Chu Thiên Giáng lần đầu giao tranh, khiến cho vị nữ tử Ô Tộc này nếm được tư vị của thất bại. Khiến cho Chiêm Linh buồn bực nhất chinh là, thất bại lần này không phải loại song phương liều mạng đấu với nhau. Mà là đối phương chiếm thế thượng phong, hoàn toàn áp đảo nàng, khiến đại quân Ô Tộc lần đầu xuất hiện cục diện chưa đánh mà lui.
Từ khi Ô Tộc khai chiến tới nay, đây cũng là lần đầu tiên xuất hiện thương vong lớn như vậy. Chiêm Linh rơi vào đường cùng, đành phải viết một phong thư thỉnh tội, gửi cho ca ca Chiêm Hãn, đợi trừng phạt từ trong tộc.
Một ngày sau, Da Luật Đậu Cáp lệnh cho bốn mươi tên thị vệ, áp tải Da Luật Bình, dùng tốc độ nhanh nhất để tới Vương đô Thiên Thanh. Da Luật Đậu Cáp tự tay viết phong thử kể lại tỉ mỉ tình hìn, sai thị vệ cấp tốc chuyển giao cho thúc phụ Da Luật Sát.
Da Luật Bình bị người ta khiêng tới hoàng cung, vừa nhìn thấy phụ thân Da Luật Phàm cùng Đại vương Da Luật Sát, Da Luật Bình liền gào khóc một phen. Nước mắt nước mũi chảy ra, kể lể Chu Thiên Giáng hành vi kiêu ngạo, tội lỗi chồng chất. Hai huynh đệ Da Luật Sất cũng không quan tâm đến gã, tuy con mình bị đánh như vậy, nhưng tâm tư của Da Luật Phàm vẫn chủ yếu đặt trên chiến báo mà Da Luật Đậu Cáp gửi về.
Vua Thiên Thanh Da Luật Sát sắc mặt âm trầm, Da Luật Phàm thì lạnh lùng dị thường. Hai người đều bị nội dung chiến báo là trấn động, ba vạn đại quân thiếu chút nữa tan thành mây khói. Nếu Chu Thiên Giáng không tới kịp, chỉ sợ đến tòa thành vương đô cuối cùng ở phía bắc của tộc Ương Kim cũng bị mất đi. Không chỉ có vậy, tổn thất ba vạn quân tinh nhuệ, nếu Ô Tộc buông tay đánh cược một lần, đến lúc đó Vương Đô cũng phải bỏ, chỉ còn cách hướng xuống phía nam chạy trốn.
- Đại ca, nghĩ mà sợ, thần đệ thực sự cảm thấy có chút sợ hãi. Nếu không phải Chu Thiên Giáng tiên liệu được thiên cơ, thì ba vạn nam tử tộc Ương Kim sợ phải hồn phi phách tán. Thần đệ chỉ có một đứa con trai chết không đáng tiếc, nhưng ba vạn binh sĩ Ương Kim bởi Bình nhi phán oán sai lầm mà diệt vong, thần đệ thật sự không biết phải đối mặt thế nào với người trong tộc. Ngoại trừ thay Bình nhi chịu phạt, thần đệ còn không có mặt mũi gặp lại phụ lão trong tộc.
Da Luật Phàm than thở nói.
Da Luật Sát nghe ra được lời này là vì Da Luật Bình cầu tình, ông sợ con trai mình bị trọng phạt. Nếu dựa theo quân pháp, Da Luật Bình khó lòng thoát chết. Tuy nhiên Da Luật Pháp nào còn tâm trạng xử phạt Da Luật Bình, tâm tư ông đều đặt ở trên chiến sự phía bắc.
- Thần đệ không nên tự trách, đã là chinh chiến tất có thương vong, thật ra bổn vương trấn kinh không phải vì chiến sự, mà là tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia. Vị tướng quân Đại Phong trẻ tuổi này, đáng sợ ở chỗ dù không có chiến báo, vẫn có thể đem chiến cuộc phân tích thấu triệt như vậy. Hơn nữa, chỉ dẫn theo có một nghìn binh mã tiếp ứng, có thể ngăn cản cơn sóng dữ của đại quân Ô Tộc. Thử hỏi, cho dù chính ngươi dẫn binh có thể đạt được năng lực này không?
Da Luật Sát ánh mắt thâm thúy nhìn Da Luật Phàm.
Da Luật Phàm ngẩn ra, lắc lắc đầu:
- Thần đệ sợ rằng không làm được.
- Không diệt kẻ này, đợi một thời gian nữa, tất trở thành họa hoạn của Thiên Thanh.
Da Luật Sát lạnh lùng nói.
Danh sách chương