Chu Thiên Giáng nói xong, chỉ vào trận đồ hắn vừa bày xong:

- Mọi người đến nhìn xem, dựa vào tình hình hiện tại của hai bên, Ô Tộc đứng một bên căn bản không hề chịu tổn thương tới gân cốt. Ba trận đại chiến chỉ bị thương ngoài da, hơn nữa còn dẫn Da Luật Bình rời thành hơn trăm dặm. Ở đó không có khả năng phòng thủ, căn bản chính là dụ ra để tiêu diệt. Tất cả mọi người đều biết, nếu binh lực hai bên ngang nhau, thì tổn hại bên công được so sánh là một đấu với bốn. Đối phương lại chỉ dùng bốn trăm quân tốt, đổi lấy tính mạng ba vạn quân của Da Luật Bình, giao dịch này rất đáng giá.

Chu Thiên Giáng nói xong, không khỏi khâm phục vị thống lãnh binh sĩ của Ô Tộc. Người này có bản lĩnh lại quyết đoán, dám dùng tính mạng bốn trăm tộc nhân, đổi lấy chiến thắng tuyệt đối. Thật ra Chu Thiên Giáng không hề biết, những binh sĩ bị giết kia căn bản không phải người Ô Tộc, mà là hàng binh của các bộ tộc khác.

Chu Thiên Giáng vừa phân tích như vậy, Chu Tứ là người đầu tiên nhìn ra vấn đề. Trong những người này, đối với kế hoạch tác chiến Chu Tứ hiểu rõ hơn cả, lập tức phát hiện nơi có vấn đề.

- Đại nhân nói không sai, nếu Ô Tộc công thành, cho dù hạ được thành cũng là lưỡng bại câu thương. Đối phương làm như vậy, thành công dẫn dụ tướng sĩ Ương Kim tộc ra ngoài. Hoặc là vị Da Luật Bình này quá vội vã thu hồi vùng đất bị mất rồi, lại có thể chỉ để vài trăm binh sĩ ở lại thủ thành, thật đúng là đi tìm cái chết. Đối phương quanh co một vòng, đem binh mã chặn ở ngoài thành Tạp Sắt, trong thành có mấy trăm binh mã, chỉ có thể giương mắt nhìn Da Luật Bình ở ngoài thành bị giết chết, sau đó chính là ra ngoài thành đầu hàng vận mệnh.

Chu Tứ chỉ vào bố cục nói.

Da Luật Đậu Cáp mặt biến sắc, tuy rằng nàng cũng thấy có vấn đề, nhưng lại không nghĩ được sâu xa như vậy. Tuy nhiên, trong lòng Da Luật Đậu Cáp vẫn tồn tại một tia hi vọng.

- Đại ca Thiên Giáng, nếu thực sự đối phương bị Da Luật Bình đuổi giết thì sao, hắn không thừa thắng xông lên thì chẳng phải là....bỏ lỡ thời cơ sao? - Đại muội tử, đối phương mà thực sự bị đánh tan tác, Da Luật Bình sẽ không chọn gò đất kia để dựng trại đóng quân. Ở sâu phía trong năm mươi dặm chính là một thành nhỏ bị Ô Tộc chiếm lĩnh, bọn họ sẽ vào trong đó đóng quân.

Chu Thiên Giáng chỉ vào bản đồ chiến lược nói.

Lần này, Da Luât Đậu Cáp cũng không tiế tục ương ngạnh nữa, Da Luật Bình là con trai của Da Luật Phàm, thống soái binh mã tộc Ương Kim. Nếu hắn bị bắt hoặc giết chết, sẽ là đả kích vói toàn bộ tộc Ương Kim. Huống chi, ba vạn đại quân nếu bị tiêu diệt, tộc Ương Kimm càng khó có thể trở mình.

- Không được. Ta phải lập tức tiến cung nói với thúc phụ, nếu không sợ xảy ra chuyện lớn rồi.

Da Luật Đại Cáp nói xong đi thẳng ra ngoài.

- Đợi một chút, nghe ta nói đã muội tử. Đại ca nhờ ngươi một chuyện, nhờ ngươi thông báo cho Đại vương Da Luật Sát, nói Chu Thiên Giáng muốn gặp ông ta. Hơn nữa, chuyện này tạm thời không cần nhắc đến. Ta muốn mượn cơ hội này, cùng Da Luật Phàm làm một vụ giao dịch.

Chu Thiên Giáng khẩn cầu nhìn Da Luật Đậu Cáp.

Da Luật Đậu Cáp hiểu Chu Thiên Giáng muốn dùng cơ hội này, để thoát khỏi cục diện bế tắc. Da Luật Đậu Cáp gật gật đầu:

- Được rồi, ta đi thuyết phục thúc phụ, khuyên ông ấy truyền ngươi vào hoàng cung.

Da Luật Đậu Cáp không dám kéo dài thêm nữa, Da Luật Bình và ba vạn đại quân nếu thực sự bị đối phương nuốt trọn, bộ tộc Ương Kim sẽ không có cơ hội trở mình.

Mọi người tiễn Da Luật đại tiểu thư xong, Lâm Phong lo lắng hỏi:

- Thiên Giáng, ngươi có thực chắc chắn đây là một âm mưu?

Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:

- Chỉ là đoán như vậy, không dám cam đoan.

- Nếu suy đoán của ngươi là sai lầm, chỉ sợ sau này bộ tộc Ương Kim sẽ không tin tưởng ngươi nữa.

- Không sao, nếu ta đoán sai, chứng tỏ rằng thế cục chiến tranh ở Thiên Thanh nghịch chuyển, vừa đúng để Thành Võ Hoàng và bọn họ ở thế giằng co. Ta là muốn đánh cược. Thắng, chúng ta chính là ân nhân của bộ tộc Ương Kim. Bất kể thế nào đi nữa, ta vừa lúc muốn mượn cơ hội này thoát ra ngoài, sô với bị giam lỏng trong này tốt hơn nhiều.

Chu Thiên Giáng không quan tâm nói.

Mọi người nghe thấy vậy cũng đều đồng ý. Đến đây vài ngày, vô duyên vô cớ bị giam lỏng ở binh trạm, huynh đệ bên dưới trong lòng cũng đã sớm nổi giận.

Hai ngày sau, tại chiến khu thảo nguyên bắc bộ thành Tạp Sắt, cờ soái của Tả Kỳ phía Ô Tộc đi tiên phong. Không thèm để ý lời khuyên của ca ca, Chiêm Hãn cuối cùng cũng triển khai kế hoạch vây bắt Da Luật Bình.

Mấy ngày trước còn bị Ương Kim tộc truy đuổi như chuột, lúc này tướng sĩ Ô Tộc như thành mãnh hổ rời rừng, hò reo thẳng hướng về phía đại doanh của Gia Luật Bình chém giết. Chiêm Linh chỉ dùng hơn hai vạn người, liền khiến Da Luật Bình và ba vạn đại quân chạy trối chết.

Da Luật Bình thống lình tàn binh, thấy chỉ còn cách thành Tạp Sắt năm sáu dặm là có thể trốn vào. Đột nhiên, một đội binh mã xông ra, chặt đứt đường lui của Da Luật Bình. Đội binh mà này là do Chiêm Linh hai ngày trước, lệnh cho họ lui về phía sau ba mươi dặm. Chạy hơn nửa vòng, mai phục tại đây đợi tàn binh chạy qua.. Trận chiến này, dù thế nào Chiêm Linh cũng muốn giết được Da Luật Bình, hạ thành Tạp Sắt.

Ba vạn đại quân của Da Luật Bình chỉ còn không tới hai vạn. Tuy phục binh đối phương chỉ có sáu ngàn người, nhưng quân Ương Kim vừa bị đánh tơi bời, đã sớm không còn sức chiến đấu.

Thấy đại quân đối phương chạy thẳng về phía đại kỳ của mình, Da Luật Bình sắc mặt tái nhợt, trong lòng tự nhủ lần này xong đời rồi. Cho dù còn sống chạy được, trốn về Vương Đô Thành cũng sẽ bị Đại vương Da Luật Sát tức giận giết chết.

Đúng lúc này, một đạo quân khoảng một nghìn người từ phía Tạp Sắt thành lao đén. Kèm theo một tiếng nổ lớn, tiếng người gào thét cùng tiếng ngựa hí vang lên phía sau phục binh của Ô Tộc, không ít người kêu thảm gã xuống dưới ngựa.

Da Luật Bình đưa mắt nhìn qua, đại kỳ bên trên đập vào mắt, là cờ hiệu cảu Da Luật Tát Khắc. Ở giữa đội ngũ, có một chiếc xe đặc biệtt gây chú ý, trên xe chỉ thấy một màu đỏ tươi, đang hướng ề phía đại quân Ô Tôc. Phía trước đội ngũ, là một nữ tử khổng lồ, tay cầm búa to, cưỡi một con trâu xanh.

- Muôi muội Đậu Cáp, cứu ta.

Da Luật Bình vừa thấy Da Luật Đậu Cáp dẫn binh đánh tới, kích động hô lớn một tiếng.

Đại quân Ô Tộc giả bộ thua liên tiêp ba trận, mấy ngày nay nghẹn một bụng tức giận. Sáu ngàn phục binh do Thiên phu trưởng Ô Cáp Xích thống lĩnh, thấy phía sau chỉ xuất hiện khoảng một ngàn binh mã, căn bản không để vào mắt. Tuy nhiên, âm thanh rung chuyển trời đất vừa rồi khiến hắn thấy khó hiểu..

- Phân ra một nghìn binh mã đối phó với mặt sau, những người khác tiếp tục xông lên. Ai có thể giết chết Da Luật Bìn trọng thưởng hai trăm con dê bò.

Ô Cáp Xích quơ trường mâu, kéo sĩ khí quân Ô Tộc.

Da Luật Đậu Cáp đến, cũng khiến cho binh sĩ tộc Ương Kim thấy được hy vọng. Tàn bình bên người Da Luật Bình lập tức đầy dũng khí, hai bên cùng hô hào chém giết.

Một nghìn binh mã từ thành Tạp Sắt đi ra, mang theo cờ hiệu của gia tộc Da Luật Tát Khắc, nhưng người chỉ huy là Chu đại quan nhân. Da Luật Đậu Cáp một tay cầm dây cương, thanh ngưu (con trâu xanh) đạp móng trên mặt cỏ phát ra tiếng phì phì trong mũi, chỉ cần chủ nhân giật dây cương, thanh ngưu ngay lập tức dùng sừng húc tới.

Nhìn đối phương tách một phần binh mã đến, Chu Thiên Giáng đối với pháo xa hô:

- Đem họng pháo kéo ngang, đăt thêm hai quả pháo nữa.

Chu Thiên Giáng ra lệnh, pháo thủ liền chuẩn bị xong. ‘ĐOÀNG, ĐOÀNG’! Hai tiếng nổ vang lên liên tục. Bốn gã bác phu trưởng của quân Ô Tộc xông lên phía trước, chưa kịp kêu một tiếng, đầu đã lăn xuống đất. Phía trước đội ngũ người ngựa ngã một đống, phía sau thu binh không kịp tiến lên liền đụng phải.

Nhìn tướng sĩ Ô Tộc bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, Chu Thiên Giáng múa đao hét:

- Các huynh đệ, giết.

Chu Thiên Giáng ra lệnh một tiếng, Da Luật Đậu Cáp kéo dây cương trong tay, xông lên đầu tiên. Thú cưỡi của nàng không giống với người bình thường, mà là một loại trâu rừng hàn địa hiếm thấy, trời sinh tính điên cuồng hiếu chiến. Con trâu này đươc Da Luật Đậu Cáp mua từ người lái buôn trong bộ tộc hoang dã. Mất ba năm mới thuần phục được nó thành thú cưỡi của mình. Từ sau khi đi Khoả thành, thanh ngưu vẫn được nuôi dưỡng trong gia tộc. Chu Thiên Giáng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy giống trâu cường tráng như vậy. Đại Ngưu thì lại càng ao ước có thú cưỡi như vậy, đã từng cầu Da Luật Đậu Cáp dùng đồ vật để trao đổi thú cưỡi.

Chu Tứ thống lĩnh một ngàn binh mã theo Da Luật Đậu Cáp xông lên. Da Luật Đậu Cáp vốn có huynh đệ trong thương đội bảo vệ, còn lại toàn lực bảo hộ pháo xa và Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng cũng không ra lệnh cho pháo xa dừng lại, vẫn tiếp tục phía sau đội ngũ của Chu Tứ tiến lên.

Đại quân Chu Tứ như một trụ thép lạnh, liều lĩnh xông lên tạo thành một vành đai rộng chừng vài mét, bảo hộ lấy Chu Thiên Giáng và Da Luật Đậu Cáp phía trong. Đại quân vừa tiến lên, vài trăm binh sĩ Ô Tộc đã đầu rơi xuống đất. Đội quân Chu Tứ sức chiến đấu dũng mãnh, khiến vài nghìn binh sĩ Ô Tộc bị đánh tới mức mơ hồ. Không chỉ có bọn họ, ngay cả Da Luật Đậu Cáp cũng vậy, không rõ Da Luật Tát Khắc khi nào thì huấn luyện được đội quân mạnh mẽ như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện