Binh mã của Chu Tứ đã đóng bên ngoài cách Khỏa Thành mười dặm, một khi bên trong xảy ra chuyện thì một ngàn huynh đệ này có thể xông đến dưới thành. Tuy nhân thủ bên Chu Tứ không nhiều nhưng đều là những tinh anh được chọn từ hàng vạn người, hơn nữa xưởng chế tạo của Chu Thiên Giáng cũng không chỉ chế tạo mỗi một khẩu đại pháo mà còn chế tạo một loạt vũ khí tinh xảo theo thiết kế của hắn, đặc biệt trong đó là một loạt trường đao có tính chất đặc biệt, lực sát thương rất lớn.
Loạt trường đao này không những sắc bén mà trên sống đao còn có thêm một cái ống dài, bên trong trang bị thêm ba ám tiễn có lò xo, khi giao chiến cùng đối thủ, chỉ cần nhấn vào cơ quan ở cán là ba cây ám tiễn sẽ bắn ra. Ý tưởng tổn hại như vậy cũng chỉ có Chu đại quan nhân mới nghĩ ra được, vì tuy rằng các võ sĩ thời đại này rất thiện chiến nhưng lại có đức, những dũng sĩ chân chính không bao giờ sử dụng thủ đoạn xấu xa này. Nhưng dưới sự dạy bảo ân cần của Chu Thiên Giáng thì hầu hết các quan quân đều dùng loại trường đao này.
Đám người Chu Tứ chẳng những có vũ khí tốt mà mỗi con chiến mã còn có nhuyễn giáp đặc biệt hộ thân. Có được những trang bị hoàn hảo như vậy nên Chu Tứ tin rằng cho dù có gặp đại quân vạn người thì bọn họ cũng có thể đánh cho đối phương chạy trối chết.
Trong Khỏa Thành, các huynh đệ thương đội trong xa mã điếm cũng đã chuẩn bị kĩ càng. Chu Thiên Giáng lần này đi sứ Thiên Thanh quốc, coi như đêm nay là lần đầu tiên hắn gặp khó khăn. Tuy thành chủ Da Luật Tát Khắc đích thân tiễn bọn hắn ra khỏi tòa thành nhưng chẳng ai đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì cả. Chu đại quan nhân không tin vào lời hứa lời thề gì cả, nếu muốn sống thì phải nghĩ đường lùi trước đã, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính bản thân mình.
Trong tòa thành, hai ông cháu Da Luật Tát Khắc cũng đang bàn bạc đối sách, việc Chu Thiên Giáng đến đây vừa là chuyện vui vừa là nguy hiểm với bọn họ.
- Viên Viên (*), nếu Chu Thiên Giáng ngoài sáng thì giúp Ương Kim tộc chúng ta nhưng lại lén cấu kết với Ô tộc thì chẳng phải chúng ta sẽ mất gốc rễ sao? Da Luật Tát Khắc lo lắng nói.
(*) Da Luật Đậu Cáp rất béo nên Da Luật Tát Khắc gọi là viên viên, nghĩa là tròn trịa.
- Gia gia, ông đừng quên lần này Chu Thiên Giáng đi sứ Thiên Thanh là thay mặt cho Đại Phong. Theo tôn nữ đoán thì điều đau đầu nhất hiện nay của thiên tử Đại Phong chính là Chu Diên Thiên ở ngoài Hổ Khẩu quan. Lão tặc này đã chiếm mười bảy thành trì và phần lớn đất đai ngoài Hổ Khẩu quan của Đại Phong, việc thiên tử Đại Phong luôn muốn xuất binh đánh Chu Diên Thiên chỉ là không có thời cơ thích hợp. Trước đây Chu Diên Thiên có chúng ta làm hậu thuẫn, thiên tử Đại Phong biết cho dù có xuất binh cũng khó mà chọi được với dũng sĩ Thiên Thanh, hơn nữa lại xảy ra chuyện Hoàng tử soán quyền càng khiến cho thiên tử Đại Phong không rảnh mà quan tâm đến Chu Diên Thiên. Nhưng lần này Ô tộc làm loạn lại có ích với họ, khiến thiên tử Đại Phong thấy có cơ hội nên tôn nữ đoán lần hợp tác này của Chu Thiên Giáng hẳn là có thành ý.
Da Luật Đậu Cáp bình tĩnh phân tích.
- Nếu đã vậy thì tại sao Chu Thiên Giáng không trực tiếp suất lĩnh đại quân tấn công Chu Diên Thiên đi? Đừng quên rằng hiện giờ dù họ có tấn công thì Thiên Thanh quốc của chúng ta cũng sẽ không xuất nửa quân binh nào giúp Chu Diên Thiên cả.
Da Luật Tát Khắc nhìn cháu gái.
- Gia gia, đây chính là chỗ khôn khéo của Chu Thiên Giáng. Nếu hắn trực tiếp xuất binh tấn công Chu Diên Thiên, bất luận là thắng hay thua thì đều bất lợi cho Đại Phong. Nếu xuất binh thất bại thì thế lực của Chu Diên Thiên sẽ càng được củng cố, tướng sĩ Đại Phong cũng sẽ không gượng dậy nổi. Nếu như thắng lợi thì Chu Diên Thiên sẽ suất lĩnh tàn quân lui vào địa giới của Thiên Thanh, nếu như vậy mà binh mã Đại Phong không thừa thắng xông lên thì Chu Thiên Giáng chẳng khác gì chưa công đã lui, Chu Diên Thiên vẫn tự do tự tại như cũ, nhưng nếu thừa thắng xông lên thì lại xâm lấn vào địa giới của Thiên Thanh ta. Đến lúc đó bất kể là Ương Kim tộc hay Ô tộc sau nội chiến đều có thể dùng cái cớ này dấy binh thảo phạt Đại Phong. Vậy nên Thành Võ Hoàng đã phái đương kim đệ nhất chiến tướng Chu Thiên Giáng đến giúp chúng ta nhằm chặt đứt đường lui của Chu Diên Thiên, chấm dứt hoàn toàn hậu họa.
- Viên Viên, cháu nói sai rồi. Hệ thống tin tức của Đại Phong cũng không phải là đồ ăn hại, chẳng lẽ bọn họ không biết rằng Ô tộc đã chiếm thế thượng phong sao? Nếu biết thì hẳn bọn họ nên giúp Ô tộc chứ không phải là Ương Kim tộc chúng ta. Hơn nữa, Ương Kim tộc hùng cứ Thiên Thanh hơn trăm năm, vẫn luôn là kẻ thù của Đại Phong, nếu đổi lại là ta thì chắc chắn ta sẽ giúp Ô tộc chứ không phải là Ương Kim tộc.
Da Luật Tát Khắc nghiêm túc nói.
Da Luật Đậu Cáp không đáp lời ngay mà lại cầm mấy phần chiến báo trên bàn lên nhìn nhìn:
- Gia gia, căn cứ vào chiến báo thì Ương Kim tộc chúng ta đã bị Ô tộc đánh cho chỉ có thể hoạt động trong phạm vi trăm dặm. Theo suy đoán của ông, nếu không mượn lực lượng bên ngoài thì liệu chúng ta có thể kiên trì được bao lâu đây?
Da Luật đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn ông nội, khuôn mặt đẫy đà hiện ra vẻ nghiêm túc.
Sắc mặt Da Luật Tát Khắc trầm xuống, đây là vấn đề mà ông ta không muốn đối mặt nhất. Trước mặt người khác thì ông ta có thể tuyên bố Vương Đô “đại thắng”, mấy ngày nữa là Ô tộc sẽ bị diệt vong nhưng trước mặt tôn nữ thì Da Luật Tát Khắc cũng không cần phải giấu diếm.
- Aizzz!!! Hài tử à, không giấu gì cháu, theo như tình hình chiến báo viết thì e là cũng chỉ cầm cự được tầm ba tháng. Chiêm Hãn của Ô tộc đã thu phục được bốn tộc khác, hiện giờ lương thảo và nguồn binh lực dồi dào, nếu không có sự trợ giúp bên ngoài thì sớm muộn gì Ương Kim tộc cũng phải đầu hàng thôi.
Khuôn mặt già nua của Da Luật Tát Khắc lộ vẻ đau khổ.
Nhưng Da Luật Đậu Cáp lại mỉm cười:
- Gia gia, bây giờ nói mấy lời xui xẻo này vẫn còn hơi sớm. Ương Kim tộc chúng ta đều là vương giả thảo nguyên mà trời xanh đại thần ban thưởng, cũng không dễ đánh như bốn tộc kia. Lúc nãy người hỏi con sao Đại Phong triều không giúp Ô tộc mà lại giúp Ương Kim tộc chúng ta phải không? Đây chính là câu trả lời đấy. Bởi vì Ương Kim tộc chúng ta đã xuất hiện dấu hiệu thất bại nên bọn họ mới lấy tư thái của ân nhân đến giúp chúng ta. Nếu Ương Kim tộc chúng ta mạnh mẽ thì Đại Phong chắc chắn sẽ không tham dự vào nội chiến của Thiên Thanh.
- Thử hỏi nếu hiện giờ Chu Thiên Giáng đi giúp Ô tộc thì người cảm thấy Ô tộc sẽ đồng ý với điều kiện của hắn sao? Với tình hình hiện giờ của Ô tộc thì bọn họ chẳng cần một quân một tốt nào của Đại Phong, nếu có thể bình định được Thiên Thanh thì cần gì phải chấp nhận điều kiện của Đại Phong chứ? Hơn nữa Ô tộc và Chu Thiên Giáng đã sớm đạt thành hiệp nghị, có một đội quân kẹp giữa Thiên Thanh và Đại Phong thì cũng bớt một lượng lớn binh lực đóng trên địa giới Thiên Thanh, vậy nên Đại Phong chỉ có thể giúp chúng ta mới đạt được những điều kiện mà họ muốn. Tuy Chu Thiên Giáng không nói gì nhưng cháu phỏng chừng là sau khi gặp Da Luật Đại vương thì hắn sẽ còn đề ra điều kiện hà khắc hơn.
Khuôn mặt của Da Luật Đậu Cáp lộ ra nụ cười trí tuệ khác hẳn vẻ bề ngoài của nàng.
Da Luật Tát Khắc gật gật đầu, ông ta rất khâm phục đầu óc khôn khéo của tôn nữ nhà mình. Nói thật thì ông ta rất hy vọng Chu Thiên Giáng đến giúp Ương Kim tộc, chỉ có điều một người đã già thành tinh như Da Luật Tát Khắc lại sợ Chu Thiên Giáng phản lại một kích. Nghe tôn nữ phân tích xong thì Da Luật Tát Khắc quyết định mạo hiểm một lần. Nếu như thành xông thì Ương Kim tộc sẽ có thể tiếp tục đứng vững xưng vương trên thảo nguyên, nếu như thất bại thì coi như để thất bại đến sớm hơn chút. Về phần yêu cầu binh quyền của Chu Thiên Giáng thì Da Luật Tát Khắc chỉ có thể bảo tôn nữ Da Luật Đậu Cáp đích thân đưa Chu Thiên Giáng về Vương Đô để thuyết phục Da Luật Sát.
Chu Thiên Giáng thấp thỏm không yên trải qua một đêm. Hôm sau trời vừa sáng thì Da Luật Tát Khắc đã phái người mời Chu Thiên Giáng đến tòa thành nói chuyện. Chu Thiên Giáng mang theo đám người Lâm Phong đến tòa thành lần nữa. Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy Da Luật đại tiểu thư muốn đến Vương Đô cùng bọn họ thì có chút ngoài dự liệu của hắn. Theo phân tích của Chu Thiên Giáng, nếu Da Luật Tát Khắc thực sự có thành ý thì chắc chắn sẽ đích thân đến Vương Đô, thuyết phục trưởng lão trong tộc, nhưng để một nha đầu mập ra tay thì Chu Thiên Giáng lại sợ là không đủ nặng. Nhưng hắn cũng không tiện nói ra, dù sao đây cũng là chuyện nội bộ của người ta. Thực ra Chu Thiên Giáng cũng không biết về sức ảnh hưởng của Da Luật Đậu Cáp trong tộc. Nha đầu này cũng có danh tiếng khá cao, hơn nữa còn quen biết rất nhiều người.
Da Luật Tát Khắc không tuyên bố thân phận của Chu Thiên Giáng mà chỉ nói với bên ngoài rằng Da Luật Đậu Cáp hồi Vương Đô thăm họ hàng, Da Luật Tát Khắc không muốn để người khác biết chuyện Chu Thiên Giáng đến Thiên Thanh. Chu Thiên Giáng suất lĩnh thương đội đến địa điểm tập kết của Chu Tứ trước, hắn bảo Chu Tứ đi song song cùng thương đội cách nhau năm dặm, Chu Nhị cũng phái ra thám báo, phòng ngừa gặp phải nhân mã của Ô tộc.
Loạt trường đao này không những sắc bén mà trên sống đao còn có thêm một cái ống dài, bên trong trang bị thêm ba ám tiễn có lò xo, khi giao chiến cùng đối thủ, chỉ cần nhấn vào cơ quan ở cán là ba cây ám tiễn sẽ bắn ra. Ý tưởng tổn hại như vậy cũng chỉ có Chu đại quan nhân mới nghĩ ra được, vì tuy rằng các võ sĩ thời đại này rất thiện chiến nhưng lại có đức, những dũng sĩ chân chính không bao giờ sử dụng thủ đoạn xấu xa này. Nhưng dưới sự dạy bảo ân cần của Chu Thiên Giáng thì hầu hết các quan quân đều dùng loại trường đao này.
Đám người Chu Tứ chẳng những có vũ khí tốt mà mỗi con chiến mã còn có nhuyễn giáp đặc biệt hộ thân. Có được những trang bị hoàn hảo như vậy nên Chu Tứ tin rằng cho dù có gặp đại quân vạn người thì bọn họ cũng có thể đánh cho đối phương chạy trối chết.
Trong Khỏa Thành, các huynh đệ thương đội trong xa mã điếm cũng đã chuẩn bị kĩ càng. Chu Thiên Giáng lần này đi sứ Thiên Thanh quốc, coi như đêm nay là lần đầu tiên hắn gặp khó khăn. Tuy thành chủ Da Luật Tát Khắc đích thân tiễn bọn hắn ra khỏi tòa thành nhưng chẳng ai đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì cả. Chu đại quan nhân không tin vào lời hứa lời thề gì cả, nếu muốn sống thì phải nghĩ đường lùi trước đã, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính bản thân mình.
Trong tòa thành, hai ông cháu Da Luật Tát Khắc cũng đang bàn bạc đối sách, việc Chu Thiên Giáng đến đây vừa là chuyện vui vừa là nguy hiểm với bọn họ.
- Viên Viên (*), nếu Chu Thiên Giáng ngoài sáng thì giúp Ương Kim tộc chúng ta nhưng lại lén cấu kết với Ô tộc thì chẳng phải chúng ta sẽ mất gốc rễ sao? Da Luật Tát Khắc lo lắng nói.
(*) Da Luật Đậu Cáp rất béo nên Da Luật Tát Khắc gọi là viên viên, nghĩa là tròn trịa.
- Gia gia, ông đừng quên lần này Chu Thiên Giáng đi sứ Thiên Thanh là thay mặt cho Đại Phong. Theo tôn nữ đoán thì điều đau đầu nhất hiện nay của thiên tử Đại Phong chính là Chu Diên Thiên ở ngoài Hổ Khẩu quan. Lão tặc này đã chiếm mười bảy thành trì và phần lớn đất đai ngoài Hổ Khẩu quan của Đại Phong, việc thiên tử Đại Phong luôn muốn xuất binh đánh Chu Diên Thiên chỉ là không có thời cơ thích hợp. Trước đây Chu Diên Thiên có chúng ta làm hậu thuẫn, thiên tử Đại Phong biết cho dù có xuất binh cũng khó mà chọi được với dũng sĩ Thiên Thanh, hơn nữa lại xảy ra chuyện Hoàng tử soán quyền càng khiến cho thiên tử Đại Phong không rảnh mà quan tâm đến Chu Diên Thiên. Nhưng lần này Ô tộc làm loạn lại có ích với họ, khiến thiên tử Đại Phong thấy có cơ hội nên tôn nữ đoán lần hợp tác này của Chu Thiên Giáng hẳn là có thành ý.
Da Luật Đậu Cáp bình tĩnh phân tích.
- Nếu đã vậy thì tại sao Chu Thiên Giáng không trực tiếp suất lĩnh đại quân tấn công Chu Diên Thiên đi? Đừng quên rằng hiện giờ dù họ có tấn công thì Thiên Thanh quốc của chúng ta cũng sẽ không xuất nửa quân binh nào giúp Chu Diên Thiên cả.
Da Luật Tát Khắc nhìn cháu gái.
- Gia gia, đây chính là chỗ khôn khéo của Chu Thiên Giáng. Nếu hắn trực tiếp xuất binh tấn công Chu Diên Thiên, bất luận là thắng hay thua thì đều bất lợi cho Đại Phong. Nếu xuất binh thất bại thì thế lực của Chu Diên Thiên sẽ càng được củng cố, tướng sĩ Đại Phong cũng sẽ không gượng dậy nổi. Nếu như thắng lợi thì Chu Diên Thiên sẽ suất lĩnh tàn quân lui vào địa giới của Thiên Thanh, nếu như vậy mà binh mã Đại Phong không thừa thắng xông lên thì Chu Thiên Giáng chẳng khác gì chưa công đã lui, Chu Diên Thiên vẫn tự do tự tại như cũ, nhưng nếu thừa thắng xông lên thì lại xâm lấn vào địa giới của Thiên Thanh ta. Đến lúc đó bất kể là Ương Kim tộc hay Ô tộc sau nội chiến đều có thể dùng cái cớ này dấy binh thảo phạt Đại Phong. Vậy nên Thành Võ Hoàng đã phái đương kim đệ nhất chiến tướng Chu Thiên Giáng đến giúp chúng ta nhằm chặt đứt đường lui của Chu Diên Thiên, chấm dứt hoàn toàn hậu họa.
- Viên Viên, cháu nói sai rồi. Hệ thống tin tức của Đại Phong cũng không phải là đồ ăn hại, chẳng lẽ bọn họ không biết rằng Ô tộc đã chiếm thế thượng phong sao? Nếu biết thì hẳn bọn họ nên giúp Ô tộc chứ không phải là Ương Kim tộc chúng ta. Hơn nữa, Ương Kim tộc hùng cứ Thiên Thanh hơn trăm năm, vẫn luôn là kẻ thù của Đại Phong, nếu đổi lại là ta thì chắc chắn ta sẽ giúp Ô tộc chứ không phải là Ương Kim tộc.
Da Luật Tát Khắc nghiêm túc nói.
Da Luật Đậu Cáp không đáp lời ngay mà lại cầm mấy phần chiến báo trên bàn lên nhìn nhìn:
- Gia gia, căn cứ vào chiến báo thì Ương Kim tộc chúng ta đã bị Ô tộc đánh cho chỉ có thể hoạt động trong phạm vi trăm dặm. Theo suy đoán của ông, nếu không mượn lực lượng bên ngoài thì liệu chúng ta có thể kiên trì được bao lâu đây?
Da Luật đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn ông nội, khuôn mặt đẫy đà hiện ra vẻ nghiêm túc.
Sắc mặt Da Luật Tát Khắc trầm xuống, đây là vấn đề mà ông ta không muốn đối mặt nhất. Trước mặt người khác thì ông ta có thể tuyên bố Vương Đô “đại thắng”, mấy ngày nữa là Ô tộc sẽ bị diệt vong nhưng trước mặt tôn nữ thì Da Luật Tát Khắc cũng không cần phải giấu diếm.
- Aizzz!!! Hài tử à, không giấu gì cháu, theo như tình hình chiến báo viết thì e là cũng chỉ cầm cự được tầm ba tháng. Chiêm Hãn của Ô tộc đã thu phục được bốn tộc khác, hiện giờ lương thảo và nguồn binh lực dồi dào, nếu không có sự trợ giúp bên ngoài thì sớm muộn gì Ương Kim tộc cũng phải đầu hàng thôi.
Khuôn mặt già nua của Da Luật Tát Khắc lộ vẻ đau khổ.
Nhưng Da Luật Đậu Cáp lại mỉm cười:
- Gia gia, bây giờ nói mấy lời xui xẻo này vẫn còn hơi sớm. Ương Kim tộc chúng ta đều là vương giả thảo nguyên mà trời xanh đại thần ban thưởng, cũng không dễ đánh như bốn tộc kia. Lúc nãy người hỏi con sao Đại Phong triều không giúp Ô tộc mà lại giúp Ương Kim tộc chúng ta phải không? Đây chính là câu trả lời đấy. Bởi vì Ương Kim tộc chúng ta đã xuất hiện dấu hiệu thất bại nên bọn họ mới lấy tư thái của ân nhân đến giúp chúng ta. Nếu Ương Kim tộc chúng ta mạnh mẽ thì Đại Phong chắc chắn sẽ không tham dự vào nội chiến của Thiên Thanh.
- Thử hỏi nếu hiện giờ Chu Thiên Giáng đi giúp Ô tộc thì người cảm thấy Ô tộc sẽ đồng ý với điều kiện của hắn sao? Với tình hình hiện giờ của Ô tộc thì bọn họ chẳng cần một quân một tốt nào của Đại Phong, nếu có thể bình định được Thiên Thanh thì cần gì phải chấp nhận điều kiện của Đại Phong chứ? Hơn nữa Ô tộc và Chu Thiên Giáng đã sớm đạt thành hiệp nghị, có một đội quân kẹp giữa Thiên Thanh và Đại Phong thì cũng bớt một lượng lớn binh lực đóng trên địa giới Thiên Thanh, vậy nên Đại Phong chỉ có thể giúp chúng ta mới đạt được những điều kiện mà họ muốn. Tuy Chu Thiên Giáng không nói gì nhưng cháu phỏng chừng là sau khi gặp Da Luật Đại vương thì hắn sẽ còn đề ra điều kiện hà khắc hơn.
Khuôn mặt của Da Luật Đậu Cáp lộ ra nụ cười trí tuệ khác hẳn vẻ bề ngoài của nàng.
Da Luật Tát Khắc gật gật đầu, ông ta rất khâm phục đầu óc khôn khéo của tôn nữ nhà mình. Nói thật thì ông ta rất hy vọng Chu Thiên Giáng đến giúp Ương Kim tộc, chỉ có điều một người đã già thành tinh như Da Luật Tát Khắc lại sợ Chu Thiên Giáng phản lại một kích. Nghe tôn nữ phân tích xong thì Da Luật Tát Khắc quyết định mạo hiểm một lần. Nếu như thành xông thì Ương Kim tộc sẽ có thể tiếp tục đứng vững xưng vương trên thảo nguyên, nếu như thất bại thì coi như để thất bại đến sớm hơn chút. Về phần yêu cầu binh quyền của Chu Thiên Giáng thì Da Luật Tát Khắc chỉ có thể bảo tôn nữ Da Luật Đậu Cáp đích thân đưa Chu Thiên Giáng về Vương Đô để thuyết phục Da Luật Sát.
Chu Thiên Giáng thấp thỏm không yên trải qua một đêm. Hôm sau trời vừa sáng thì Da Luật Tát Khắc đã phái người mời Chu Thiên Giáng đến tòa thành nói chuyện. Chu Thiên Giáng mang theo đám người Lâm Phong đến tòa thành lần nữa. Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy Da Luật đại tiểu thư muốn đến Vương Đô cùng bọn họ thì có chút ngoài dự liệu của hắn. Theo phân tích của Chu Thiên Giáng, nếu Da Luật Tát Khắc thực sự có thành ý thì chắc chắn sẽ đích thân đến Vương Đô, thuyết phục trưởng lão trong tộc, nhưng để một nha đầu mập ra tay thì Chu Thiên Giáng lại sợ là không đủ nặng. Nhưng hắn cũng không tiện nói ra, dù sao đây cũng là chuyện nội bộ của người ta. Thực ra Chu Thiên Giáng cũng không biết về sức ảnh hưởng của Da Luật Đậu Cáp trong tộc. Nha đầu này cũng có danh tiếng khá cao, hơn nữa còn quen biết rất nhiều người.
Da Luật Tát Khắc không tuyên bố thân phận của Chu Thiên Giáng mà chỉ nói với bên ngoài rằng Da Luật Đậu Cáp hồi Vương Đô thăm họ hàng, Da Luật Tát Khắc không muốn để người khác biết chuyện Chu Thiên Giáng đến Thiên Thanh. Chu Thiên Giáng suất lĩnh thương đội đến địa điểm tập kết của Chu Tứ trước, hắn bảo Chu Tứ đi song song cùng thương đội cách nhau năm dặm, Chu Nhị cũng phái ra thám báo, phòng ngừa gặp phải nhân mã của Ô tộc.
Danh sách chương