Edit: Tuyết Lâm
Mùi thịt nướng lan tỏa làm Niếp Kỳ bừng tỉnh ngây ngốc chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm vào thức ăn đang giữ trên tay Âm Tường, tiếng vang “tách tách” cộng thêm mùi vị thơm lừng khiến cho Niếp Kỳ không ngừng nuốt nước miếng.
Âm Tường nhìn thân thể quang lỏa của người yêu được ánh lửa chiếu rọi xuống càng tôn lên vẻ diễm lệ huyền ảo vô cùng, cả người đều toát ra một loại mị thái như không thuộc về nhân thế. Khó trách lần đầu tiên anh nhìn thấy Niếp Kỳ còn tưởng rằng cậu vốn là tinh linh đang ẩn sâu trong rừng rậm.
Nhìn cậu như thế Âm Tường cảm thấy yêu thương vô hạn, ngoắc ngoắc tay ý bảo cậu đến ngồi ăn với mình, Niếp Kỳ thấy vậy liền từ giường nhanh chóng bước xuống nhu thuận ngồi vào lòng Âm Tường, tiếp nhận thức ăn hắn đưa cho và bắt đầu thưởng thức.
Vuốt ve mái tóc mềm mại của Niếp Kỳ, Âm Tường nghĩ nghĩ vẫn là quyết định hỏi cậu vì sao bị vứt bỏ ở đây nhiều năm như thế.
“Kỳ, em từ từ ăn, vừa ăn vừa nghe anh nói là được, nhưng nếu em không muốn nói anh cũng không ép em, được không?”
Cái miệng nhỏ nhét đầy thịt của Niếp Kỳ không lên tiếng nhưng cậu lại gật gật đầu, cậu biết Âm Tường sẽ không buộc cậu nếu cậu không thích, cũng tuyệt đối sẽ không hại cậu, dù sao thì anh cũng đã yêu thương cậu rất nhiều.
“Kỳ, em còn nhớ tại sao em lại đến đây không? Anh không nói là trong hang động này mà ý anh là tại sao em lại ở trong khu rừng này ấy?”
“Ưm ~ em không nhớ rõ, em chỉ nhớ rõ lúc bắt đầu em còn đang bay trên trời, sau khi em tỉnh lại… chỉ thấy mình nằm trong bụi cỏ ở bên kia, trước sau một bóng người cũng đều không có, chỉ phát hiện bên người có mấy bình nước cùng mấy mẩu bánh mì.”
“Vậy em có nhớ lúc ấy em đã từng ở cùng ai không, thời điểm em tỉnh xung quanh có còn thứ nào khác?”
“Em không nhớ a, bất quá em biết bên cạnh em trừ bỏ nước cùng bánh mì cái gì cũng đều không có, chỉ có một mìnhem ở đó mà thôi…”
Mùi thịt nướng lan tỏa làm Niếp Kỳ bừng tỉnh ngây ngốc chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm vào thức ăn đang giữ trên tay Âm Tường, tiếng vang “tách tách” cộng thêm mùi vị thơm lừng khiến cho Niếp Kỳ không ngừng nuốt nước miếng.
Âm Tường nhìn thân thể quang lỏa của người yêu được ánh lửa chiếu rọi xuống càng tôn lên vẻ diễm lệ huyền ảo vô cùng, cả người đều toát ra một loại mị thái như không thuộc về nhân thế. Khó trách lần đầu tiên anh nhìn thấy Niếp Kỳ còn tưởng rằng cậu vốn là tinh linh đang ẩn sâu trong rừng rậm.
Nhìn cậu như thế Âm Tường cảm thấy yêu thương vô hạn, ngoắc ngoắc tay ý bảo cậu đến ngồi ăn với mình, Niếp Kỳ thấy vậy liền từ giường nhanh chóng bước xuống nhu thuận ngồi vào lòng Âm Tường, tiếp nhận thức ăn hắn đưa cho và bắt đầu thưởng thức.
Vuốt ve mái tóc mềm mại của Niếp Kỳ, Âm Tường nghĩ nghĩ vẫn là quyết định hỏi cậu vì sao bị vứt bỏ ở đây nhiều năm như thế.
“Kỳ, em từ từ ăn, vừa ăn vừa nghe anh nói là được, nhưng nếu em không muốn nói anh cũng không ép em, được không?”
Cái miệng nhỏ nhét đầy thịt của Niếp Kỳ không lên tiếng nhưng cậu lại gật gật đầu, cậu biết Âm Tường sẽ không buộc cậu nếu cậu không thích, cũng tuyệt đối sẽ không hại cậu, dù sao thì anh cũng đã yêu thương cậu rất nhiều.
“Kỳ, em còn nhớ tại sao em lại đến đây không? Anh không nói là trong hang động này mà ý anh là tại sao em lại ở trong khu rừng này ấy?”
“Ưm ~ em không nhớ rõ, em chỉ nhớ rõ lúc bắt đầu em còn đang bay trên trời, sau khi em tỉnh lại… chỉ thấy mình nằm trong bụi cỏ ở bên kia, trước sau một bóng người cũng đều không có, chỉ phát hiện bên người có mấy bình nước cùng mấy mẩu bánh mì.”
“Vậy em có nhớ lúc ấy em đã từng ở cùng ai không, thời điểm em tỉnh xung quanh có còn thứ nào khác?”
“Em không nhớ a, bất quá em biết bên cạnh em trừ bỏ nước cùng bánh mì cái gì cũng đều không có, chỉ có một mìnhem ở đó mà thôi…”
Danh sách chương