“Mẹ … mẹ …” Niếp Kỳ sợ hãi nhìn nguời đàn bà ở trước mặt này có thể giết chết mình.
“Mẹ không phải là đang bị bệnh nặng sao?”
“Hừ. Không nói như vậy, mày chịu vác xác quay về sao? Cái tốt không làm, tự nhiên lại đi làm đồng tính luyến ái, ghê tởm muốn chết, đừng có tới đây, cút ra xa đằng kia một chút, tránh xa tao ra.” Nhìn thấy nước mắt của Niếp Kỳ, người đàn bà vẫn nói ra những lời rắn độc.
“Nếu … mẹ không có chuyện gì … con về đây…Tường sẽ rất lo lắng …”
“Trở về??? Muốn về chỗ nào hả? Đây mới thực sự là nhà của mày, đừng nghĩ tới việc đi tới chỗ khác.” Niếp Hữu cầm lấy dây thừng đi tới chỗ Niếp Kỳ.
“Ông … Ông muốn làm gì …” Sợ hãi nhìn vẻ mặt người đàn ông đang cười gian, Niếp Kỳ xoay người về phía cửa chạy đi.
“Muốn chạy?” Niếp Hữu một tay nắm tóc của Niếp Kỳ kéo về đằng sau, làm cậu bị đau mà ngã trên mặt đất, Niếp Hữu tiến lên nắm lấy hai lỗ tai của Niếp Kỳ, đánh cho cậu đầu óc quay cuồng, khóe miệng cũng chảy ra máu tươi.
“Đem nó vứt ra ngoài kia. Không cần phải làm bẩn tay mình…” Nghe được lời nói của người mẹ đã sinh ra mình, Niếp Kỳ cuối cùng cũng không chịu được mà hôn mê bất tỉnh.
“Như thế này khỏi cần phải đánh nữa, cứ hôn mê như thế này đi, tha nó xuống dưới kia đi …” Thanh âm của người mang danh mẹ đó vẫn quanh quẩn ở trong phòng.
Mà lúc này Âm Tường cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại, hởi xung quanh thì được biết có người thấy một ai đó đem Niếp Kỳ đi. Anh nhanh chóng bảo thám tử tư của em họ đi điều tra, cũng chỉ là gọi một cú điện thoại cho Âm Lôi.
“Giúp tôi tìm ra địa chỉ của Từ Vi. Đúng, sau một giây phải cho tôi đuợc kết quả.” Âm Tường căn bản là không nghe thấy tiếng gầm rú ở đầu dây bên kia, nhanh chóng tắt di động.
Đứng truớc một ngôi nhà gỗ hẻo lánh, Âm Tường hỏi người bên cạnh “ Xác định là bọn họ đang ở trong này?”
“ Khẳng định là như vậy…Còn có người nào mà Âm Lôi em không thể tìm ra đâu.”
Trong phòng đang trình diễn một màn đông cung đồ sống động, Âm Lôi thấp giọng cười nhạo nói.
“Đều sắp chết hết, còn có thể làm ra những chuyện như thế này, thật sự là không biết sống chết là gì mà?” Âm Tường đang lo lắng, không thèm để ý đến người bên cạnh, chỉ là đi xung quanh tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé của Niếp Kỳ.
“Không phải nói Tiểu Kỳ bị mang tới này sao? Người đâu…..”
“Em nói anh họ này, nơi này có nhiều phòng như vậy, bọn họ sao có thể đem chị dâu nhỏ mà bắt giam ở trong này … Anh thật sự là lo đến loạn luôn rồi ….” Âm Lôi trêu chọc Âm Tường.
“Ầm” một cái, chỉ nghe thấy tiếng đạp cửa cực mạnh, Âm Lôi kinh ngạc ngây người nhìn người vừa rồi vẫn còn đang ở bên cạnh mình, lắc đầu chỉ có thể bất đắc dĩ mà theo vào.
Hai người trên giường hiển nhiên là bị Âm Tường dọa đến sửng sốt, nửa ngày cũng không nói đuợc câu nào.
“ Nói. Niếp Kỳ đang ở đâu?” Nhìn Âm Tường trước mặt giống như tử thần, ngay cả Âm Lôi đứng ngay bên cạnh cũng không khác gì cánh ve đang trú đông.
“Mày… mày nói bậy … cái gì đó …c ó bằng chứng nào nói nó ở … chỗ của tao?” Niếp Hữu bị dọa đến suýt thì cắn trúng lưỡi nhưng vẫn không chịu trả lời.
“Nói. Niếp Kỳ đang ở đâu?” Lặp lại câu hỏi, Âm Tường trong mắt lộ ra tơ máu chằng chịt.
“Có … có chứng cứ không … A …” Còn không nói đuợc hết câu, Niếp Hữu thống khổ kêu la, chỉ nhìn thấy Âm Tường thả cánh tay đã bị bẻ trật khớp của mình xuống, tiếp tục hỏi “Nói.Niếp Kỳ đang ở đâu?”
“Tao thật … thật … sự … A..” Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, cánh tay kia cũng không thoát khỏi vận đen.
“A. Mày điên rồi …. mày là thằng điên …. thằng điên …” Nam nhân bị bẻ gãy hai tay chỉ có thể nằm sấp trên giường mà rên rỉ, Từ Vi hoảng sợ chỉ tay vào Âm Tường “Điên rồi … mày điên … điên rồi …”
“Nói. Niếp Kỳ đang ở đâu?” Buớc tới gần Từ Vi đang sợ phát run. “Đừng tới đây … xin mày … tha cho tao đi … tao nói … tao nói … nó ở dưới tầng hầm …” Từ Vi đã bị dọa đến ý thức không còn được rõ ràng mà vội vàng nói ra địa điểm.
“Sớm nói có phải là tốt hơn không, các ngươi chọc tới hắn, thật sự là không có mắt à nha..”Âm Lôi xoay người xuống tầng hầm, trước khi ra cửa lại nghe được tiếng kêu la thảm thiết của người đàn bà kia, “Ai, lần này không phải là chặt đứt tay thì cũng là gãy chân.”
“Tường. Anh … anh không cần em nữa hay sao. Em … đau quá … đau quá …” Trong tầng hầm âm u truyền tiếng tiếng kêu cứu nho nhỏ của Niếp Kỳ. Âm Tường nghe thấy nhất thời đau lòng vô cùng, nhắm mắt đứng yên tại chỗ.
Ở trong chỗ sâu nhất, thân thể nhỏ bé cuộn ở một góc vẫn không ngừng run rẩy, hai mắt nhắm chặt cho thấy sự yếu đuối của Niếp Kỳ, Âm Tường đi đến, ôm lấy người yêu, rồi ra ngoài cửa, nói với Âm Lôi ở bên trong “Khiến cho bọn họ cả đời này phải sống không bằng chết.”
Trong phòng sáng ngời đang có một người không ngừng đi đi lại lại mãi đến khi có người kiểm tra toàn bộ thân thể của Niếp Kỳ xong, đem bản báo cáo kết quả kiểm tra nói lại cho Âm Tường. Cẩn thận xem xong báo cáo rồi, biết được người yêu chỉ bị thương ngoài da, Âm Tường gật đầu bảo các bác sĩ có thể lui xuống. Lấy tay xoa lên gương mặt đầy các vết tím xanh, càng cảm thấy đau lòng hơn, dùng đầu ngón tay ma sát đôi môi bị cắn nát, cúi đầu hàm trụ nó trong miệng mình.
Hô hấp khó khăn khiến Niếp Kỳ tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy Âm Tường gần trong gang tấc, vươn cánh tay ôm lấy cổ anh.
“Tường. Anh cuối cùng cũng đã tới, em sợ lắm …sợ lắm.. sợ anh không tới đây để tìm em. Sợ lắm … sợ sẽ không còn được gặp lại Tường nữa …em sợ ” Nước mắt chảy xuống ngay trước mặt Âm Tường, rơi vào bàn tay anh.
“Kỳ, sẽ không đâu… không bao giờ … có ai làm tổn thương em nữa đâu … chúng ta sẽ mãi ở bên nhau…..vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau…”
“Uhm. Chúng ta đều phải ở bên nhau.”
“Tường, anh xác định muốn chúng ta như thế này sao? Cha sẽ không đồng ý đâu … vẫn là từ bỏ đi ….”
“Bà xã. Lâu không chịu nghe lời ông xã, tự nhiên lại đi nghe lời của lão già kia, em có phải muốn bị ông xã trừng phạt không hả.”
Một năm sau Âm Tường mang Niếp Kỳ vừa mới khỏi bệnh nặng xong tới Hà Lan kết hôn gấp. Lúc ấy vì nguyên nhân Niếp Kỳ sinh bệnh kia khiến Âm Tường có thể hảo hảo yêu thương bà xã một phen.
CHÍNH VĂN HOÀN
“Mẹ không phải là đang bị bệnh nặng sao?”
“Hừ. Không nói như vậy, mày chịu vác xác quay về sao? Cái tốt không làm, tự nhiên lại đi làm đồng tính luyến ái, ghê tởm muốn chết, đừng có tới đây, cút ra xa đằng kia một chút, tránh xa tao ra.” Nhìn thấy nước mắt của Niếp Kỳ, người đàn bà vẫn nói ra những lời rắn độc.
“Nếu … mẹ không có chuyện gì … con về đây…Tường sẽ rất lo lắng …”
“Trở về??? Muốn về chỗ nào hả? Đây mới thực sự là nhà của mày, đừng nghĩ tới việc đi tới chỗ khác.” Niếp Hữu cầm lấy dây thừng đi tới chỗ Niếp Kỳ.
“Ông … Ông muốn làm gì …” Sợ hãi nhìn vẻ mặt người đàn ông đang cười gian, Niếp Kỳ xoay người về phía cửa chạy đi.
“Muốn chạy?” Niếp Hữu một tay nắm tóc của Niếp Kỳ kéo về đằng sau, làm cậu bị đau mà ngã trên mặt đất, Niếp Hữu tiến lên nắm lấy hai lỗ tai của Niếp Kỳ, đánh cho cậu đầu óc quay cuồng, khóe miệng cũng chảy ra máu tươi.
“Đem nó vứt ra ngoài kia. Không cần phải làm bẩn tay mình…” Nghe được lời nói của người mẹ đã sinh ra mình, Niếp Kỳ cuối cùng cũng không chịu được mà hôn mê bất tỉnh.
“Như thế này khỏi cần phải đánh nữa, cứ hôn mê như thế này đi, tha nó xuống dưới kia đi …” Thanh âm của người mang danh mẹ đó vẫn quanh quẩn ở trong phòng.
Mà lúc này Âm Tường cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại, hởi xung quanh thì được biết có người thấy một ai đó đem Niếp Kỳ đi. Anh nhanh chóng bảo thám tử tư của em họ đi điều tra, cũng chỉ là gọi một cú điện thoại cho Âm Lôi.
“Giúp tôi tìm ra địa chỉ của Từ Vi. Đúng, sau một giây phải cho tôi đuợc kết quả.” Âm Tường căn bản là không nghe thấy tiếng gầm rú ở đầu dây bên kia, nhanh chóng tắt di động.
Đứng truớc một ngôi nhà gỗ hẻo lánh, Âm Tường hỏi người bên cạnh “ Xác định là bọn họ đang ở trong này?”
“ Khẳng định là như vậy…Còn có người nào mà Âm Lôi em không thể tìm ra đâu.”
Trong phòng đang trình diễn một màn đông cung đồ sống động, Âm Lôi thấp giọng cười nhạo nói.
“Đều sắp chết hết, còn có thể làm ra những chuyện như thế này, thật sự là không biết sống chết là gì mà?” Âm Tường đang lo lắng, không thèm để ý đến người bên cạnh, chỉ là đi xung quanh tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé của Niếp Kỳ.
“Không phải nói Tiểu Kỳ bị mang tới này sao? Người đâu…..”
“Em nói anh họ này, nơi này có nhiều phòng như vậy, bọn họ sao có thể đem chị dâu nhỏ mà bắt giam ở trong này … Anh thật sự là lo đến loạn luôn rồi ….” Âm Lôi trêu chọc Âm Tường.
“Ầm” một cái, chỉ nghe thấy tiếng đạp cửa cực mạnh, Âm Lôi kinh ngạc ngây người nhìn người vừa rồi vẫn còn đang ở bên cạnh mình, lắc đầu chỉ có thể bất đắc dĩ mà theo vào.
Hai người trên giường hiển nhiên là bị Âm Tường dọa đến sửng sốt, nửa ngày cũng không nói đuợc câu nào.
“ Nói. Niếp Kỳ đang ở đâu?” Nhìn Âm Tường trước mặt giống như tử thần, ngay cả Âm Lôi đứng ngay bên cạnh cũng không khác gì cánh ve đang trú đông.
“Mày… mày nói bậy … cái gì đó …c ó bằng chứng nào nói nó ở … chỗ của tao?” Niếp Hữu bị dọa đến suýt thì cắn trúng lưỡi nhưng vẫn không chịu trả lời.
“Nói. Niếp Kỳ đang ở đâu?” Lặp lại câu hỏi, Âm Tường trong mắt lộ ra tơ máu chằng chịt.
“Có … có chứng cứ không … A …” Còn không nói đuợc hết câu, Niếp Hữu thống khổ kêu la, chỉ nhìn thấy Âm Tường thả cánh tay đã bị bẻ trật khớp của mình xuống, tiếp tục hỏi “Nói.Niếp Kỳ đang ở đâu?”
“Tao thật … thật … sự … A..” Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, cánh tay kia cũng không thoát khỏi vận đen.
“A. Mày điên rồi …. mày là thằng điên …. thằng điên …” Nam nhân bị bẻ gãy hai tay chỉ có thể nằm sấp trên giường mà rên rỉ, Từ Vi hoảng sợ chỉ tay vào Âm Tường “Điên rồi … mày điên … điên rồi …”
“Nói. Niếp Kỳ đang ở đâu?” Buớc tới gần Từ Vi đang sợ phát run. “Đừng tới đây … xin mày … tha cho tao đi … tao nói … tao nói … nó ở dưới tầng hầm …” Từ Vi đã bị dọa đến ý thức không còn được rõ ràng mà vội vàng nói ra địa điểm.
“Sớm nói có phải là tốt hơn không, các ngươi chọc tới hắn, thật sự là không có mắt à nha..”Âm Lôi xoay người xuống tầng hầm, trước khi ra cửa lại nghe được tiếng kêu la thảm thiết của người đàn bà kia, “Ai, lần này không phải là chặt đứt tay thì cũng là gãy chân.”
“Tường. Anh … anh không cần em nữa hay sao. Em … đau quá … đau quá …” Trong tầng hầm âm u truyền tiếng tiếng kêu cứu nho nhỏ của Niếp Kỳ. Âm Tường nghe thấy nhất thời đau lòng vô cùng, nhắm mắt đứng yên tại chỗ.
Ở trong chỗ sâu nhất, thân thể nhỏ bé cuộn ở một góc vẫn không ngừng run rẩy, hai mắt nhắm chặt cho thấy sự yếu đuối của Niếp Kỳ, Âm Tường đi đến, ôm lấy người yêu, rồi ra ngoài cửa, nói với Âm Lôi ở bên trong “Khiến cho bọn họ cả đời này phải sống không bằng chết.”
Trong phòng sáng ngời đang có một người không ngừng đi đi lại lại mãi đến khi có người kiểm tra toàn bộ thân thể của Niếp Kỳ xong, đem bản báo cáo kết quả kiểm tra nói lại cho Âm Tường. Cẩn thận xem xong báo cáo rồi, biết được người yêu chỉ bị thương ngoài da, Âm Tường gật đầu bảo các bác sĩ có thể lui xuống. Lấy tay xoa lên gương mặt đầy các vết tím xanh, càng cảm thấy đau lòng hơn, dùng đầu ngón tay ma sát đôi môi bị cắn nát, cúi đầu hàm trụ nó trong miệng mình.
Hô hấp khó khăn khiến Niếp Kỳ tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy Âm Tường gần trong gang tấc, vươn cánh tay ôm lấy cổ anh.
“Tường. Anh cuối cùng cũng đã tới, em sợ lắm …sợ lắm.. sợ anh không tới đây để tìm em. Sợ lắm … sợ sẽ không còn được gặp lại Tường nữa …em sợ ” Nước mắt chảy xuống ngay trước mặt Âm Tường, rơi vào bàn tay anh.
“Kỳ, sẽ không đâu… không bao giờ … có ai làm tổn thương em nữa đâu … chúng ta sẽ mãi ở bên nhau…..vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau…”
“Uhm. Chúng ta đều phải ở bên nhau.”
“Tường, anh xác định muốn chúng ta như thế này sao? Cha sẽ không đồng ý đâu … vẫn là từ bỏ đi ….”
“Bà xã. Lâu không chịu nghe lời ông xã, tự nhiên lại đi nghe lời của lão già kia, em có phải muốn bị ông xã trừng phạt không hả.”
Một năm sau Âm Tường mang Niếp Kỳ vừa mới khỏi bệnh nặng xong tới Hà Lan kết hôn gấp. Lúc ấy vì nguyên nhân Niếp Kỳ sinh bệnh kia khiến Âm Tường có thể hảo hảo yêu thương bà xã một phen.
CHÍNH VĂN HOÀN
Danh sách chương