Edit: Tuyết Lâm

Hai tay đem Niếp Kỳ ôm lấy đặt lên trên người, nhẹ nhàng dùng cơ ngực của mình ma sát vào đầu v* sau khi qua cao trào vẫn còn hơi đứng thẳng, nhìn Niếp Kỳ trong lúc ngủ vẫn khó chịu nhíu mày, Âm Tường không khỏi vì hành động cuồng dã của mình lúc nãy mà cảm thấy hối hận, anh vươn tay đặt lên phần lưng trơn bóng của Niếp Kỳ, chậm rãi trượt xuống dưới hai cánh mông mềm mại, nhẹ nhàng xoa xoa vòng quanh huyệt khẩu đã gần đóng kín.

Niếp Kỳ bởi vì đụng chạm phía sau hậu đình mà chậm chạp mở mắt, ánh mắt sau khi khoái cảm qua đi lóe ra thần thái thập phần mê muội, làm cho dục vọng của Âm Tường lại có xu thế ngẩng đầu, bất quá anh cũng biết Niếp Kỳ không thể nào chịu thêm một hồi hoan ái.

“Tường, đừng mà, em mệt lắm, để cho em ngủ đi…”

“Em cứ ngủ, để anh giúp em lau sạch, hay là em luyến tiếc thứ đó của anh, không muốn anh lấy nó ra?”

“Anh thật đáng ghét, anh khi dễ em, sớm biết lúc trước em đã không cứu anh.” Niếp Kỳ đem gương mặt ửng hồng vùi vào khoảng ngực nam tính nhẹ giọng oán trách.

“Em thực sự có thể bỏ mặc anh được sao?” Âm Tường nhìn chằm chằm dục vọng thô to của chính mình, tuy rằng nó chỉ nằm im chứ không hung ác như lúc đầu hoan ái, thế nhưng chung quy vẫn không phải là thứ có thể trêu đùa, nhìn thấy cảnh đó Niếp Kỳ hơi run sợ âm thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng.

“Tường, anh muốn trở về sao? Anh nghĩ rằng ba của anh sẽ tìm đến anh sao?” Niếp Kỳ vừa hỏi vừa vẽ loạn trên ngực Âm Tường.

“Kỳ, em nếu còn tiếp tục như thế, anh cũng rất sẵn lòng làm thêm một lần nữa nha, em xem, nó cũng cao hứng đồng ý với anh lắm đó.”

Nhìn đến ánh mắt tràn ngập dục vọng của Âm Tường, kế đến là côn th*t đang rục rịch ngẩng đầu, Niếp Kỳ sợ tới mức bật người ngoan ngoãn rúc vào ngực Âm Tường không dám nhúc nhích, im lặng đến mức làm cho Âm Tường cũng có chút trầm tư.

Tự mình theo tiến vào phiến rừng rậm này đến bây giờ ít nhất cũng được ba tháng, lúc trước khi chưa gặp được Kỳ anh định cứ như vậy sống hết một đời cũng không sao, cho nên liền cố ý cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, chính là từ khi gặp được Kỳ anh đã bị thu hút bởi ánh mắt ngây thơ khả ái đó, hơn nữa sau khi biết được quá khứ của cậu, liền muốn cùng cậu chung sống cả đời. Bởi vậy, anh quyết định rời khỏi nơi này, một lần nữa đứng trên ngôi cao của tập đoàn Âm thị, hủy diệt tất cả những người đã khi dễ Kỳ, ai bảo bọn họ dám động đến Kỳ đáng yêu của anh! ……………………

“Cái gì? Mày muốn đi đến khu rừng rậm nguyên thủy kia? Không được, tao không đồng ý!” Trước bàn làm việc một vị lão nhân quát.

“Tôi không phải đến đây để hỏi ý kiến của ông, tôi chỉ là đến để nói cho ông biết.”

“Tao là cha của mày, tao có quyền không cho mày đi!”

Đúng vậy sao? anh không nhớ rõ là mình có một người cha đã nhẫn tâm bức chết mẹ anh, thậm chí còn suýt đem anh bán cho công ty đối địch.

“Ông hiện tại là tổng giám đốc của tập đoàn Âm thị, còn tôi mới là chủ tịch của tập đoàn. Cho nên hãy thu lại bộ dáng người cha hiền từ giả dối ấy của ông đi, sau khi tôi rời khỏi mọi thứ sẽ thuộc về ông, là tiền đó, thứ đó sẽ nhắc nhở ông đã từng vì nó mà bán đi cả cốt nhục tình thân, nhưng ông yên tâm, tôi cũng không muốn báo chí đăng tin lung tung ra, nói tổng giám đốc của tập đoàn Âm thị chúng ta vì tiền mà làm ra những hoạt động không hợp pháp, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn.”

Nghe những lời anh nói, lão nhân giống như người bệnh nặng lập tức ngã ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn ánh mắt hoàn toàn xa lạ của đứa con kia, lão biết quyết định vô nhân tính của lão lúc trước đã khiến lão mất đi tư cách làm cha.

“Ta không hy vọng con có thể tha thứ cho ta, cũng không dám thân phận người cha để ra lệnh cho con, nhưng ta mong con hãy nghĩ đến lợi ích của tập đoàn Âm thị, con có đi cũng đừng cắt đứt liên lạc, như vậy mặc kệ có chuyện gì ra thì tập đoàn Âm thịđều có thể có biện pháp giải quyết.”

Âm Tường không trả lời mà chỉ đứng dậy yên lặng rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện