Edit: Tiếu Tử Kỳ
Beta: Vũ ca
Kinh ngạc khi nghe xong lời Âm Tường nói, Niếp Kỳ không hề mở miệng, chỉ là trượt từ trên người của anh xuống dưới, ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn đống lá cây ở đầu giường, đây là đống lá cây mà tự bản thân đã phải vất vả rất lâu với tìm được.
“Tường, em trước kia là người có cha mẹ, nhưng trong gia đình không ai coi em là người nhà cả, hơn nữa mẹ đã muốn bỏ em khi em còn nhỏ, bởi vậy em căn bản là không có nhà để về nữa rồi. Mà lần này tại sao ta lại bị bỏ đến chỗ này, đến như thế nào, căn bản không ai muốn biết cả, cũng đơn giản là không ai muốn tìm kiếm em cả, cho nên….anh cho rằng em còn có nơi nào đó để trở về hay sao?”
Niếp Kỳ nói ra những lời bấy lâu nay luôn che dấu dưới đáy lòng không hề mang chút cảm tình,”Nên khi một ngày lại qua một ngày, Âm Tường anh không có khả năng cả đời ở trong khu rừng rậm này, làm dã thú bầu bạn với em cả đời, mà chính bản thân em cũng không có khả năng biến nơi này thành vườn địa đàng của chúng ta được.”
Không có oán hận, không có bất mãn, không có phẫn nộ, thậm chí ngay cả một tia sắc thái nhỏ nhoi Niếp Kỳ cũng không biểu lộ ra ngoài với Âm Tường, cứ dõi theo người trước mặt nhưng cũng không thấy gì cả, vẫn cứ lãnh đạm, hờ hững như vậy.
“Kỳ, như vậy không được, em còn có anh mà. Còn có anh ở bên cạnh em. Anh sẽ không bỏ mặc em. Tin tưởng ta, ta yêu ngươi …” Âm Tường nâng cao giọng muốn phá tan vỏ ốc mà Niếp Kỳ đang chui vào.
Ánh mắt trong suốt nhìn thẳng tắp vào Âm Tường, trong đó tràn nhập sợ hãi cùng không xác định.
Nhìn cặp mắt ngây thơ luôn toát ra vẻ tự do nay bị thay thế bởi bi thương khiến cho Âm Tường cảm thấy đau lòng.
“Kỳ, anh là ai, em nói cho anh biết, anh rốt cuộc là ai, dùng tấm lòng của em suy nghĩ thật kỹ, dùng ánh mắt của em nhìn rõ, xem anh là ai…”
Ngữ khí kiên định cùng ánh mắt tràn ngập thâm tình, khiến cho Niếp Kỳ đang bấp bênh giữa dòng chảy cảm xúc liền bừng tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm trên khuôn mặt của Âm Tường, Niếp Kỳ vươn tay ra ôm lấy Âm Tường.
“Tường, anh là người yêu của em, anh là của em- Tường…anh là người mà cả đời này em yêu nhất…”
Lấy tay ôm thật chặt lấy Niếp Kỳ, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu, “Kỳ, tin tưởng anh, có anh ở đây không có ai có thể tổn thương đến em được đâu, em là của anh, cũng là người mà Âm Tường này yêu thương nhất.”
Nước mắt đồng loạt rơi xuống, Niếp Kỳ không muốn người yêu nhìn thấy mình khóc, cậu vùi đầu vào lòng anh thật nhanh, nhưng không sao che dấu được một mảnh ướt át ngay ngực. Âm Tường đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của Niếp Kỳ lên, đầu lưỡi liếm lên khuôn mặt đẫm lệ, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng của cậu, đem tâm ý cùng tình yêu mà mình dành cho cậu bộc lộ, mượn đầu lưỡi triền miền quấn quýt để nói ra tình yêu vô tận của mình.
Tình ý sâu đậm của Âm Tường làm trái tim Niếp Kỳ rung nhẹ, cậu cũng hiểu có thể được một người như vậy yêu thương là một hạnh phúc. Thế là chủ động vươn đầu lưỡi của mình ra quấn lấy cái lưỡi của Âm Tường, ở trong khoang miệng mà thăm dò lẫn nhau.
Chậm rãi rời khỏi thân thể người yêu, nước bọt không kịp thu hồi giữa hai người hình thành một đạo chỉ bạc dâm mỹ.
Âm Tường dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Niếp Kỳ,”Kỳ, không phải là em kêu đói bụng sao? Trước khi muốn cái khác thì cần phải lấp đầy cái bụng đi đã.”
Âm Tường cố ý dùng ánh mắt hạ lưu nhìn chằm chằm vào ngọc hành nhỏ nhắn ở hạ thân của Niếp Kỳ, một hành động kia đã thành công đổi lấy một cái nhíu mày khinh thường của người yêu.”Tường, anh nói cái gì đó. Người ta không hề giống với anh…”
“Đúng, đúng, đúng, Kỳ của anh sao có thể giống anh được cơ chứ,em cùng lắm cũng chỉ là thường xuyên câu dẫn anh mà thôi…”
“Tường….”
“Tốt lắm, người yêu của anh sinh khí, anh nói không là được, đi, chúng ta đi bắt thỏ ăn.”
“Anh xác định anh có thể bắt được sao?”
“Được lắm, cư nhiên dám nghi ngờ người yêu của em,….Tiểu Kỳ,….em thật sự là càng ngày càng không coi anh ra gì rồi đó….”
Thanh âm dần dần khuất xa, chỉ còn thấy hai thân thể nằm cùng một chỗ.
Beta: Vũ ca
Kinh ngạc khi nghe xong lời Âm Tường nói, Niếp Kỳ không hề mở miệng, chỉ là trượt từ trên người của anh xuống dưới, ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn đống lá cây ở đầu giường, đây là đống lá cây mà tự bản thân đã phải vất vả rất lâu với tìm được.
“Tường, em trước kia là người có cha mẹ, nhưng trong gia đình không ai coi em là người nhà cả, hơn nữa mẹ đã muốn bỏ em khi em còn nhỏ, bởi vậy em căn bản là không có nhà để về nữa rồi. Mà lần này tại sao ta lại bị bỏ đến chỗ này, đến như thế nào, căn bản không ai muốn biết cả, cũng đơn giản là không ai muốn tìm kiếm em cả, cho nên….anh cho rằng em còn có nơi nào đó để trở về hay sao?”
Niếp Kỳ nói ra những lời bấy lâu nay luôn che dấu dưới đáy lòng không hề mang chút cảm tình,”Nên khi một ngày lại qua một ngày, Âm Tường anh không có khả năng cả đời ở trong khu rừng rậm này, làm dã thú bầu bạn với em cả đời, mà chính bản thân em cũng không có khả năng biến nơi này thành vườn địa đàng của chúng ta được.”
Không có oán hận, không có bất mãn, không có phẫn nộ, thậm chí ngay cả một tia sắc thái nhỏ nhoi Niếp Kỳ cũng không biểu lộ ra ngoài với Âm Tường, cứ dõi theo người trước mặt nhưng cũng không thấy gì cả, vẫn cứ lãnh đạm, hờ hững như vậy.
“Kỳ, như vậy không được, em còn có anh mà. Còn có anh ở bên cạnh em. Anh sẽ không bỏ mặc em. Tin tưởng ta, ta yêu ngươi …” Âm Tường nâng cao giọng muốn phá tan vỏ ốc mà Niếp Kỳ đang chui vào.
Ánh mắt trong suốt nhìn thẳng tắp vào Âm Tường, trong đó tràn nhập sợ hãi cùng không xác định.
Nhìn cặp mắt ngây thơ luôn toát ra vẻ tự do nay bị thay thế bởi bi thương khiến cho Âm Tường cảm thấy đau lòng.
“Kỳ, anh là ai, em nói cho anh biết, anh rốt cuộc là ai, dùng tấm lòng của em suy nghĩ thật kỹ, dùng ánh mắt của em nhìn rõ, xem anh là ai…”
Ngữ khí kiên định cùng ánh mắt tràn ngập thâm tình, khiến cho Niếp Kỳ đang bấp bênh giữa dòng chảy cảm xúc liền bừng tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm trên khuôn mặt của Âm Tường, Niếp Kỳ vươn tay ra ôm lấy Âm Tường.
“Tường, anh là người yêu của em, anh là của em- Tường…anh là người mà cả đời này em yêu nhất…”
Lấy tay ôm thật chặt lấy Niếp Kỳ, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu, “Kỳ, tin tưởng anh, có anh ở đây không có ai có thể tổn thương đến em được đâu, em là của anh, cũng là người mà Âm Tường này yêu thương nhất.”
Nước mắt đồng loạt rơi xuống, Niếp Kỳ không muốn người yêu nhìn thấy mình khóc, cậu vùi đầu vào lòng anh thật nhanh, nhưng không sao che dấu được một mảnh ướt át ngay ngực. Âm Tường đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của Niếp Kỳ lên, đầu lưỡi liếm lên khuôn mặt đẫm lệ, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng của cậu, đem tâm ý cùng tình yêu mà mình dành cho cậu bộc lộ, mượn đầu lưỡi triền miền quấn quýt để nói ra tình yêu vô tận của mình.
Tình ý sâu đậm của Âm Tường làm trái tim Niếp Kỳ rung nhẹ, cậu cũng hiểu có thể được một người như vậy yêu thương là một hạnh phúc. Thế là chủ động vươn đầu lưỡi của mình ra quấn lấy cái lưỡi của Âm Tường, ở trong khoang miệng mà thăm dò lẫn nhau.
Chậm rãi rời khỏi thân thể người yêu, nước bọt không kịp thu hồi giữa hai người hình thành một đạo chỉ bạc dâm mỹ.
Âm Tường dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Niếp Kỳ,”Kỳ, không phải là em kêu đói bụng sao? Trước khi muốn cái khác thì cần phải lấp đầy cái bụng đi đã.”
Âm Tường cố ý dùng ánh mắt hạ lưu nhìn chằm chằm vào ngọc hành nhỏ nhắn ở hạ thân của Niếp Kỳ, một hành động kia đã thành công đổi lấy một cái nhíu mày khinh thường của người yêu.”Tường, anh nói cái gì đó. Người ta không hề giống với anh…”
“Đúng, đúng, đúng, Kỳ của anh sao có thể giống anh được cơ chứ,em cùng lắm cũng chỉ là thường xuyên câu dẫn anh mà thôi…”
“Tường….”
“Tốt lắm, người yêu của anh sinh khí, anh nói không là được, đi, chúng ta đi bắt thỏ ăn.”
“Anh xác định anh có thể bắt được sao?”
“Được lắm, cư nhiên dám nghi ngờ người yêu của em,….Tiểu Kỳ,….em thật sự là càng ngày càng không coi anh ra gì rồi đó….”
Thanh âm dần dần khuất xa, chỉ còn thấy hai thân thể nằm cùng một chỗ.
Danh sách chương