Hại Thiên Thu không đợi mọi người ổn định, quăng ra một câu: "Nó lại tới!" Xong lập tức dùng bút lông viết lên không trung một phần đồ án.

Một đám vội vàng kéo nhau bu lại gần chỗ Hại Thiên Thu. Bọn họ chỉ thấy dưới chân tạo thành một vòng sáng, sau đó một tầm kết giới được hình thành.

Mà ngay lúc kết giới được hình thành, cũng là lúc bọn họ thấy một con quái vật há to mồm đánh vào kết giới. 

Nhìn quái vật cùng kết giới va chạm với nhau phát ra từng trận "đùng đùng", Lâm Chí Hàn không khỏi nuốt nước miếng nói: "Đây là thứ gì vậy?! Cũng xấu quá đi!"

Hại Thiên Thu cũng gật gật đầu: "Vừa xấu vừa hôi." 

Nhờ vào kim quang từ kết giới, đám người Hại Thiên Thu cuối cùng cũng thấy rõ thứ yêu quái đuổi theo các nàng nãy giờ. Thân nó dài như con lươn khổng lồ, đuôi giống nòng nọc. Cái đầu thì tròn vo như con sâu, không có mắt. Mà đáng sợ hơn hết, là cái miệng tròn, chứa hàng trăm cái răng nhọn!

"Là Bách Nha Ngư Trùng!" Phong Hào vừa liếc mắt liền nhận ra nó.

Hại Thiên Thu nghi hoặc, quay đầu lại nói: "Ta cũng không nhớ là Bách Nha Ngư Trùng có kích cỡ khổng lồ như vậy? Con to nhất cũng chỉ dài bằng lòng bàn tay thôi!"

"Không thể sai được!" Phong Hào kích động nói: "Bách Nha Ngư Trùng đôi khi dùng để chiết xuất một số loại độc đặc thù. Ở sư môn sư phụ ta có một lọ nuôi bọn chúng. Ngày thường đều là ta chăm sóc, không có khả năng sai."

"Vậy đạo hữu có cách nào đối phó thứ này không?" Dương Thời Minh một bên ninh chặt mày, một bên hỏi.

Phong Hào suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Bình thường bọn chúng rất nhạy cảm với các loại thuốc khư trùng, có mùi cay như Kim Sang Dược. Có thể thử dùng mấy vị thuốc tương tự thử xem."

Hại Thiên Thu nghe xong hai người đối thoại, liền phẩy tay gọi Hàn Tuyết Âm: "Tiểu nha đầu sang đây. Ngươi thay ta giữ kết giới."

Hàn Tuyết Âm lập tức gật đầu, chấp kiếm đi qua. Hại Thiên Thu chỉ dẫn nàng truyền linh lực vào đồ án bằng mực đen trước mặt. Sau đó nàng lại cắn nát đầu ngón tay, kéo qua tay mấy người còn lại. 

Trên mu bàn tay mỗi người nàng dùng máu vẽ một cái đồ phù nhỏ. Xong lại xếp mỗi người đứng thành vòng tròn, mặt hướng ra khỏi kết giới. Chỉ trừ Phong Hào bị nàng kêu qua điều chế thuốc khư trùng đứng ở giữa, còn lại đều nghiêm túc đứng vào vị trí.

Hại Thiên Thu an bài xong tất cả, mới bắt đầu nói tiếp: "Trận thế đã bày, các ngươi tập trung truyền linh lực vào phù án trên tay. Mọi chuyện tiếp theo, pháp trận sẽ tự động phát huy. Lúc ta ra hiệu, tất cả lập tức truyền linh lực vào đồ phù, hiểu rõ chưa?"

"Đây là pháp trận gì?" Cố Thu Hà nhịn không được, nghi hoặc hỏi.

"Pháp trận cứu mạng các ngươi, cũng đồng thời mở mang tầm mắt các ngươi.." Hại Thiên Thu tràn đầy tự tin đáp lại nàng: "Cứ việc dồn hết sức, không cần suy nghĩ nhiều." 

Mọi người đồng loạt tỏ ý hiểu rõ, cũng không hỏi thêm. Hại Thiên Thu lại quay sang với Phong Hào, mở ra trữ vật giới ẩn trong hộp gỗ: "Cần thứ gì cứ lấy."

Phong Hào gật gật đầu, lần mò bên trong trữ vật giới. Cuối cùng lấy ra một lượng lớn Thanh Hà Thảo cùng Bạc Trùng Thảo. Hắn nhanh chóng phối hợp hai loại dược liệu với nhau, lại nhờ Hại Thiên Thu dùng linh lực kích phát quá trình luyện chế. 

Qua khoảng hai khắc, cuối cùng hai người cũng hoàn thành một lượng lớn Khư Trùng Dược. Hại Thiên Thu cùng Phong Hào dùng linh lực đem dược biến thành một quả cầu nước, xong quay sang nói: “Được rồi, tất cả chuẩn bị, phát lực!”

Nàng vừa dứt lời, mấy người còn lại đồng loạt vận khởi linh lực. Trong nháy mắt, giữa sương trắng, trời đen xuất hiện từng đạo ngân quang. Mỗi một màu mỗi khác, tượng trưng cho linh lực của từng người trong bọn họ. 

Từng người trong bọn họ cảm giác cơ thể như nóng bừng, đặt biệt vết ấn trên tay. Giống như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt phù án trên tay của bọn họ. Nóng rát là thật sự, nhưng cũng bất giác khiến cho tim của từng người đập nhanh. Không phải là loại đập nhanh vì sợ hãi, mà chính là đập nhanh vì kích động. Giống như có từng trận trống trận, đem dòng máu nhiệt huyết ẩn trong người của bọn họ kích phát.

“Đại đạo vô tình.” Hại Thiên Thu quỳ trên đất, áp hai lòng bàn tay xuống nền đất: “Thiên cục khó dò, phàm là kẻ thuận theo thiên đạo, chớ phá tàn cục. Kẻ phá tàn cục, tham gia vào hồng trần, lúc ấy nhân quả quấn thân.”

Tiếng nói của nàng hùng hồn lại thật êm dịu, khiến cho người nghe như bất giác bị cuốn theo: “Phải chăng kẻ tu đạo là phải vô tình? Đạo mỗi người mỗi khác, đạo thâm sâu khó lường. Hỏi đạo chi bằng hỏi mình. Vấn Đạo Khai!”

Lời của Hại Thiên Thu vừa dứt, trên không trung liền truyền tới trận tiếng: “Ầm ầm ầm!”. Linh quang đủ loại sắc thái của đám người Hàn Tuyết Âm cũng theo đó dần hòa quyện với nhau, hóa thành một cột sáng màu trắng rực rỡ, một đường xuyên thẳng lên trời cao. 

Linh quang bạo khởi, xé rách hư không. Đất trời rung chuyển, sấm chớp chấn động, mà mây mù cũng dần bị xua tan, lộ ra tinh không lấp lánh ánh sao.

Những kẻ tu tiên trong phạm vi sương mù cũng cảm nhận chấn động cực lớn, từng người sôi nổi bàn hoàng: “Đây là chuyện gì vậy?”

Một nam tử lên tiếng hô với bằng hữu: “Sương mù đang tan bớt!”

“Nhìn mau!” Một người khác vừa chỉ về phương hướng sáng chói lóa vừa nói.

Bọn họ ai cũng bất chấp nguy hiểm, đạp lên phi kiếm, chỉ để có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Bọn họ chỉ thấy trời đêm lúc nãy vẫn còn âm u, giờ đã hoàn toàn trong vắt, cao vút bất tận. Mà ngay chỗ phát ra cột sáng, dần dần xuất hiện một quả cầu khổng lồ hình dạng giống một cái *Hỗn Thiên Nghi.

Lâm Chí Hàn nhìn Hỗn Thiên Nghi trên đầu của bọn hắn, vẻ mặt không thể tin được: “Cái đó… là do chúng ta tạo ra?”

“Vậy các ngươi nghĩ linh lực đang tiêu tốn là của ai?” Hại Thiên Thu nhướng mày đáp lại hắn.

Thuấn Giai cũng đồng dạng cảm thán: “Cái này cũng quá bá đạo rồi!”

“Mấy thứ này cũng dễ thôi.” Hại Thiên Thu hất tóc kiêu ngạo nói, xong lại quay sang nhìn Hàn Tuyết Âm. Ngươi thấy chưa, ta quá lợi hại phải không? Hàn Tuyết Âm nhìn vẻ mặt nhỏ kiêu ngạo của nàng, không khỏi liên tưởng đến con mèo sư phụ nuôi. Mỗi lần cho ăn đều ra vẻ rất kiêu ngạo, quả thật cả hai như cùng một khuôn đúc ra. Cuối cùng, theo mạch suy nghĩ khác người của Hàn Tuyết Âm, kết luận thành một khái niệm. Nuôi Hại Thiên Thu không khó, chỉ cần dựa theo cách nuôi tiểu miêu bảo đảm sẽ thành công.

Cũng may Hại Thiên Thu đang bị vẻ đẹp của Hàn Tuyết Âm thêm vào việc khoe mẽ che lấp não. Nếu nàng tỉnh táo một chút, đoán được ý nghĩ hiện tại của Hàn Tuyết Âm. Ngày sau rất có khả năng Hại Thiên Thu gặp con mèo nào liền gϊếŧ con đó! 

“Không ngờ cô nương là thâm tàng bất lộ.” Trương Vô Minh kích động nói: “Không có sương mù, chúng ta cuối cùng cũng có thể tìm ra lối ra!”

“Đúng vậy!” Giang Mi kích động nói: “Mà nè, pháp trận lát hồi có công kích gì không? Kiểu như một chưởng diệt hết đám yêu quái ấy!”

Mọi người cũng sôi nổi kích động, nhưng câu trả lời của Hại Thiên Thu lại hoàn toàn dập tắt bọn họ: “Với linh lực hiện tại không thể.” Nàng cau mày nói tiếp: “Linh lực của các ngươi dùng để khai trận đã tiêu hao một lượng lớn rồi. Nếu tiếp tục tiến tới thức thứ hai, đồng nghĩa với vắt kiệt đan điền. Như vậy chẳng khác nào chịu chết.”

“Với lại...” Nàng vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, ngữ điệu trầm trọng: “Lượng yêu quái hiện tại không thể nào nói là dễ đối phó.”

Quả nhiên như Hại Thiên Thu nói, một khi sương mù tan đi, yêu quái cũng dần lộ diện. Không chỉ riêng nhóm người Hại Thiên Thu đang bị bao vây bởi hàng chục con Bách Nha Ngư Trùng khổng lồ. Mà những nhóm tu sĩ khác cũng đồng loạt gặp đủ loại yêu quái. 

Đám yêu quái này hình thù kỳ dị, mạnh có, yếu có. Thậm chí có một số con đã mơ hồ khai linh trí, nguy hiểm cực kỳ. Tình hình hiện tại, có thể xứng với câu một câu “bách quỷ dạ hành.”

Hàn Tuyết Âm duy trì kết giới, đồng thời cũng cảm nhận rõ nhất sự bất lợi của các nàng. Nàng một bên dồn thêm linh lực, một bên hỏi Hại Thiên Thu: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”

Hại Thiên Thu suy nghĩ một chút, đáp: “Vấn Đạo Khai thức thứ nhất chỉ đủ tạm thời xóa tan sương mù. Một khi chúng ta buông tay, trận liền sẽ mất.” Nàng vừa nói, bỗng dưng ngồi xổm xuống lục hộp gỗ: “Hiện giờ cách duy nhất của chúng ta là dùng hết sức lực chạy ra khỏi đây. Mà nếu như ta đoán không lầm, những kẻ khác hiện giờ có lẽ cũng đã chạy trở về rồi.”

Sau đó nàng lại đưa cho mọi người thêm mấy là băng phù: “Bùa chú chỉ còn có nhiêu đây thôi, các ngươi giữ xài đỡ đi. A, các ngươi còn giữ Dịch Chuyển Phù ta đưa không?”

“Vẫn còn đây.” Trương Vô Minh vỗ ngực nói: “Trước khi tới Hàn cô nương có đưa cho bọn ta mỗi người hai cái.”

Hại Thiên Thu gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, mọi người chú ý tiết kiệm linh lực. Ít nhất cũng phải còn đủ linh lực để kích phát bùa.”

“Bọn chúng lại tới.” Đang nói chuyện, Hàn Tuyết Âm lập tức ninh chặt mi. Hơn mười con Bách Nha Ngư Trùng đồng loạt công kích đám người các nàng. 

Hàn Tuyết Âm duy trì kết giới, chỉ đành phải rót thêm một lượng lớn linh lực vào. Hai bên va chạm, lại là một loạt tiếng vang khủng bố. Mà sau va chạm, kết giới cũng bắt đầu có vết nứt. Hàn Tuyết Âm thấy vậy, lập tức quay sang nói: “Kết giới sắp không trụ được.”

Mọi người thấy vậy, cũng bắt đầu gấp rút lên. Hại Thiên Thu vội đưa cho Dương Thời Minh cùng Trần Tô Lâm mỗi người một lá Dịch Chuyển Phù, xong liền đeo hộp gỗ lên vai hô: “Đi!”

Phong Hào ngay lập tức đem Khư Trùng Dược tạc ra ngoài. Đúng như bọn họ dự đoán, đám trùng bên ngoài lập tức bị mùi cay nồng dọa sợ. Bọn chúng kêu mấy tiếng “oe oe oe”, sau đó liền nối đuôi nhau né sang một bên.

Mấy người còn lại cũng gấp rút thu linh khí, nhảy lên phi kiếm bay vọt lên. Hại Thiên Thu đồng dạng, nhảy vọt lên phi kiếm của Hàn Tuyết Âm.

Một khoảnh khắc im ắng. Hại Thiên Thu nhìn bọn người đang phi kiếm trên cao, càng bay càng xa. Mà bản thân các nàng giống như không hề di chuyển. Nàng nhịn không được, quay lại nhìn Hàn Tuyết Âm: “Hình như… chúng ta bị bỏ hơi xa. Có chuyện gì vậy?”

Hàn Tuyết Âm bạch y phấp phới không nhiễm bụi trần. Một gương mặt băng nhân tuyệt thế, trong khốn cảnh cũng không lộ vẻ nao núng. Môi mỏng khẽ mở, phong thái đẹp tới mê người, mà nội dung tiếp theo làm không kẻ nào đỡ nổi: “Hồi nãy dồn hết linh lực vào kết giới, hiện tại không thể ngự kiếm.”

“...” Hại Thiên Thu không biết nên khóc hay nên cười. Tiểu băng nhân của ta. Nhiều lúc ta thật là mong ngươi có nhiều hơn một loại vẻ mặt!

“Oe oe oe!” Không đợi Hại Thiên Thu kịp bi thương, đám Bách Nha Ngư Trùng lại một lần nữa rục rịch muốn tấn công.

Giờ phút nghìn cân treo sợi tóc, ý chí cầu đường sống của Hại Thiên Thu nổi dậy. Nàng một phen đem Hàn Tuyết Âm vác lên vai, ba chân bốn cẳng mà chạy.

Chỉ có những lúc như thế này, Hại Thiên Thu mới thật sự biết ơn sư phụ của nàng. Một luyện thể cuồng, đào tạo ra nàng là một thể tu, không có linh lực vẫn còn có sức chạy.

“Đại sư tỷ cùng Hại tiền bối đâu?” Sau khi bay được một lúc, Thuấn Giai mới nhận ra thiếu mất hai người bọn họ.

Lâm Chí Hàn nhìn quanh một chút, lắc đầu nói: “Không rõ. Không phải hai người đó vẫn luôn theo sau chúng ta sao?”

Dương Thời Minh cùng Trần Tô Lâm ngự kiếm đi cuối cùng, thấy tình thế không ổn liền lên tiếng: “Bọn ta đi cuối cùng nãy giờ cũng không thấy hai nàng!”

Thuấn Giai nghe xong, sắc mặt không thể nói là đẹp. Hắn vội vàng hô: “Vì đại sư tỷ! Vòng về!”

Thế là bọn hắn lập tức vòng ngược lại. Trên đường đi, Cố Thu Hà nhìn sương mù đang dần bao phủ lại, vội nói: “Sương mù đang trở lại!”

“Kia rồi!” Phong Hào cũng ngay lúc đó chỉ về phía trước: “Đại sư tỷ cùng tiền bối ở ngay bên dưới!”

“Đâu đâu đâu?” Lâm Chí Hàn rướn cổ lên nhìn. Không nhìn thì thôi, đã nhìn bọn hắn đều bị dọa cho chết khiếp.

Hại Thiên Thu vác Hàn Tuyết Âm trên vai, khinh công như bay qua từng ngọn cây. Theo sau là một đạo quân yêu quái, đủ thứ hình dạng. Hai người chạy tới đâu, yêu quái liền theo tới đó, cuốn theo một vùng cát bụi mù mịt.

Trong tích tắc, đám người Thuấn Giai có xúc cảm muốn bỏ lại cả hai người mà chạy thoát thân.

Hại Thiên Thu thấy đám người quay trở lại, ngay tại chỗ lão lệ tung hoành: “Ta biết các ngươi sẽ trở lại mà! Cứu mạng aaaaaaaaaaa!”

Mà trái ngược với nàng, Hàn Tuyết Âm lại bình tĩnh tới lạ thường, tâm không gợn sóng niệm nhập môn tâm kinh: “Vạn vật trên thế gian, có sinh ắt có chết. Phúc thọ đã cạn, theo lẽ tự nhiên sẽ trở về với đất trời. Chỉ có thần hồn vĩnh hằng, theo luật nhân quả mà đầu thai chuyển sinh. Ấy vậy nên, sống chết là lẽ thường tình...”

Hại Thiên Thu nghe tiếng niệm đều đều, quả thật khổ không chỗ nói: “Ngươi đừng có niệm nữa mà! Ta còn chưa có sống đủ! Ngươi cũng còn trẻ, chưa sống đủ!”

“Đại sư tỷ, Hại tiền bối bọn ta tới đây!” Lâm Chí Hàn anh dũng dẫn đầu bay tới, đưa tay ra muốn tiếp lấy hai người lên phi kiếm: “Đại sư tỷ mau bắt lấy tay ta!”

Đang lúc tay hắn chuẩn bị chạm tới tay Hàn Tuyết Âm, từ đằng sau liền truyền tới một tiếng gào rống kinh hồn. Đại Thiên Lang thân hình to lớn lộ diện, gây chấn động một vùng trời.

“Aaaaaaaaaa!” Lâm Chí Hàn hét lên thất thanh, bỏ lại tất cả mọi người mà chạy.

Hại Thiên Thu: “...”

Hàn Tuyết Âm giữ nguyên động tác vươn tay: “...”

Mấy người còn lại: “...”

Hại Thiên Thu nhịn không được, lửa giận cao ba thước: “Tổ sư nhà ngươi!”

Thuấn Giai cùng Phong Hào giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, đồng loạt gật đầu. Hai người vô cúng ăn ý, điêu luyện điều khiển phi kiếm bay ngang vớt lấy Hàn Tuyết Âm. Xong không suy nghĩ nhiều, lập tức bay nhanh.

Hại Thiên Thu thấy Hàn Tuyết Âm đã lên phi kiếm an toàn, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Khoan đã! Nàng vội vàng biến sắc mặt: “Còn ta thì sao! Còn ta nữa mà!”

Giang Mi rút ra roi da, phẩy một cái về hường Hại Thiên Thu. Roi dài như có linh tính, quấn liền mấy vòng quanh eo Hại Thiên Thu, kéo nàng lên không.

Hại Thiên Thu bị thắt chặt eo, một cái bụng đầy đồ ăn, xém xíu nữa ngay tại chỗ phun ra. Lại nhìn tới một con yêu quái lấy đà, bay về phía nàng. Hại Thiên Thu kinh hồn chưa định, la một tiếng, co lại chân. Cũng may ông trời phù hộ, cũng chỉ là xém cắn trúng mà thôi. 

----------------------------------

*Hỗn Thiên Nghi: thiết bị dùng để xem thiên văn thời xưa[BHTT][Đang Viết]Thiên địa vãn hồi - Chương 89: sống chết là chuyện thường tình

------------------------------

Tác giả: tự nhiên chương này cảm thấy số Hại Thiên Thu thật xui xẻo hahaha

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện