Trời xanh mây trắng, phố xá sầm uất.

"Bên này an toàn." Giọng Lâm Chí Hàn từ một góc nhỏ vang lên.

"Bên này cũng vậy." Trương Vô Minh ung dung ngồi trên trà lâu, nhấp một ngụm trà.

Trên mái nhà bên kia, hai bóng trắng chạy lạch bạch, sau đó nằm rạp trên mái nhà. Thuấn Giai lập tức truyền âm: "Chưa thấy chuyện khả nghi."

"Đã rõ, tiếp tục quan sát." Hàn Tuyết Âm bạch y khinh phiêu, đứng trên mái nhà nhìn chằm chằm một bóng hình đang giơ bảng

"Ha, các ngươi chơi thật sự vui vẻ." Hại Thiên Thu trào phúng truyền âm lại cho bọn họ. Vừa nói nàng vừa cụ mặt, vác theo hòm gỗ tiếp tục đi đường.

Phong Hào vội truyền âm: "Tiền bối chịu khó một chút đi, ai bảo số của người dễ chiêu phiền toái nhất."

Hại Thiên Thu càng nghe càng phẫn nộ. Trở về một canh giờ trước, trong lúc nàng đang ăn, Thuấn Giai liền ở bên tai Hàn Tuyết Âm nói bóng nói gió. Cái gì mà muốn tìm hiểu kỹ càng ngọn ngành, liền để nàng đi qua đi lại trên đường là được. Lúc đó phiền toái sẽ tự bám vào Hại Thiên Thu nàng, mọi người đỡ mất sức đi tìm. Hại Thiên Thu nàng khinh!

Hàn Tuyết Âm tuy thật sự cảm giác tội lỗi, cơ mà nàng cũng không phản bác được. Bởi vì sự thật phơi bày trước mặt mà. Nàng chỉ đành truyền âm lại một câu cho Hại Thiên Thu: "Ngoan, xong việc có thưởng."

"Ta không cần thưởng." Hại Thiên Thu xách theo hợp gỗ, trề môi giận dỗi, sau lại tiếp tục rao: "Chuẩn bệnh đây! Coi bói đây! Năm văn tiền một lần, mại dô mại dô!"

"Bánh ngọt tráng đường phèn đây!"

Hại Thiên Thu lập tức ngừng bước chân. Tai nàng khẽ nhúc nhích, xoay người bước về phía người vừa rao bánh ngọt. Nàng nhìn nam tử ngồi cạnh bên giỏ bánh, hỏi: "Bánh ngọt tráng đường, bao nhiêu một cái?"

Nam tử đội nón lá che mặt, ngẩng đầu đáp: "Bánh ngọt thơm ngon, tiền bán tùy tâm người mua."

Hại Thiên Thu: "Một vạn lượng một cái" Nói rồi nàng lập tức quay người, chui vào một ngõ khuất gần đó.

Nam tử lập tức xách theo giỏ bánh, theo sát sau Hại Thiên Thu. Quả nhiên, nam tử bán bánh chính là tên thuộc hạ của Vô Sắc Vương, đã nhiều lần liên hệ với Hại Thiên Thu!

Hại Thiên Thu đợi cho nam tử tới gần, từ trong hợp gỗ lấy ra một tờ giấy trắng cùng một cây bút lông. Tay nàng nhanh như gió, lướt bút trên nền giấy. Mực đen từ trên giấy lập tức bay bổng, tạo thành một vòng bùa hình tròn sau đó tan biến trong không khí. Đồng thời một kết giới cách âm với bên ngoài cũng được dựng lên.

Đám người Hàn Tuyết Âm nhìn hai người Hại Thiên Thu, bản tính tò mò lập tức nổi lên. Nhưng dù cho bọn họ có cố gắng cỡ nào, cũng vô pháp nghe được hai người bên trong trò chuyện.

"Ngươi cũng khá lắm." Hại Thiên Thu nhàn nhạt nói: "Hư Không Huyễn Cảnh ngươi cũng lẻn vào được."

Nam tử chấp tay nói: "Vương quá khen, ta chỉ là cố gắng làm tròn chức trách mà thôi."

Hại Thiên Thu nhìn hắn, xong lại nhàn nhạt nhìn Hàn Tuyết Âm trên mái nhà một cái, nói: "Việc làm sao rồi?"

"Đã có kết quả tường tận, thỉnh vương nhìn xem." Nói rồi nam tử lập tức lấy ra một quyển giấy mỏng đưa cho Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu không nghĩ nhiều, lập tức phá phong ấn, cuộn giấy lên trán. Lại qua một lúc, linh quang trong mắt Hại Thiên Thu tản đi, lúc này nàng mới gật gù nói: "Thì ra là vậy. Thảo nào ta có thể vượt qua tiểu thiên phạt nhanh như vậy."

Dừng một lúc, nàng lại hướng nam tử nói: "Chuyện này còn ai biết nữa?"

Nam tử như cũ cung kính đáp: "Ngài biết, vương của thuộc hạ biết, thuộc hạ biết. Ngoài ra không có người thứ tư."

Hại Thiên Thu nghe hắn nói, mày liễu khẽ nhướng, phong tình mà lại đầy nguy hiểm.

Nam tử lập tức hiểu ý, giơ nắm tay phải đặt lên vị trí quả tim. Trên trời lập tức hiện nhàn nhạt linh quang. Quả nhiên là hắn đã thề với thiên đạo, có thiên đạo làm chứng!

Nếu đã có thiên đạo chứng thực, Hại Thiên Thu cũng hoàn toàn yên tâm dùng hắn. Cũng không phải là nàng không tin người của Vô Sắc Vương, mà là tâm phòng bị người lúc nào cũng phải nên có.

Nàng vỗ vai hắn, nói: "Ngươi cũng biết rõ, loại chuyện này truyền ra đối với nàng ấy không có lợi. Ít nhất là trước khi nàng ấy đủ sức gánh vác một phương."

"Thuộc hạ rõ ràng." Nam đáy huyệŧ kính nói, tay cũng thuận tiện xách lên đòn gánh.

Hại Thiên Thu cũng sẵn tay đưa cho hắn một bức thư, nói: "Đưa cái này cho Vương của ngươi. Nói với hắn mọi chuyện cứ án binh bất động. Còn việc Điệp Tuyết Cung, ta sẽ nhanh chóng tìm lối vào. Tới lúc đó mọi chuyện khẳng định rõ ràng."

Nam tử tiếp nhận phong thư cất kỹ vào trữ vật giới. Cất xong lại, hắn ngẩng đầu lên thấy Hại Thiên Thu vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay. Hắn ngây ngốc, khó hiểu nhìn Hại Thiên Thu: "Vương còn có việc?"

Hại Thiên Thu trợn mắt nhìn hắn: "Đưa ta bánh." Nàng vẫn còn đói nha, tên này đầu óc thật là thiếu lanh lợi.

Nam tử im lặng, không biết nói gì hơn. Cuối cùng hắn vẫn gói bánh kỹ càng, đưa cho Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu cầm bánh trong tay, hài lòng vẫy vẫy cho hắn lui. Đợi nam tử đi mất rồi, nàng mới giơ giơ gói bánh, hướng Hàn Tuyết Âm trên mái nhà cười.

Hàn Tuyết Âm ngồi xổm trên mái nhà, vừa đưa hạt dưa vào miệng. Đang tính cắn, lại nhìn thấy Hại Thiên Thu nhìn về phía này, động tác ngay lập tức đình chỉ. Gương mặt của nàng biến hóa vi diệu, từ đen thành hồng, cuối cùng trở lại vẻ băng sương lúc đầu, hướng Hại Thiên Thu gật gật. Còn hạt dưa trong tay từ lúc nào cũng bị nàng đem linh lực nghiền nát thành bụi.

Hại Thiên Thu thu hồi tầm mắt, lại vác lên hộp gỗ đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Thuấn Giai cắn một cái hạt dưa, đồng thời đưa gói hạt dưa sang cho Hàn Tuyết Âm: "Sư tỷ, thêm không?"

Hàn Tuyết Âm nhìn gói hạt dưa, vẻ mặt âm trầm. Nàng lấy tay đẩy ra tay Thuấn Giai đưa tới: "Bại hoại hình ảnh sư môn. Về sau cấm hạt dưa." Nói rồi nàng liền khinh công tiếp tục đuổi theo Hại Thiên Thu.

Thuấn Giai tay cả người cứng đờ. Đây là loại lý do vô lý gì?!

Hại Thiên Thu xách theo hộp gỗ đi qua đi lại trên phố. Ngẫu nhiên nàng còn quẹo đông quẹo tây, làm chút công tác giao lưu với người dân.

Đại khái là chuyện quỷ bắt người đã xuất hiện từ khoảng một tháng trước. Theo như một cô nương bán rau kể lại, ngày ấy có một nhóm tu sĩ người đầy máu hớt hải bay vào thành. Sau đó nhóm người đó lại được một nhóm tu sĩ khác mang đi.

Mà cũng từ đó, ngoài thành liền không an bình. Nghe người nói, chỉ cần ra khỏi phạm vi kết giới của Kiếm Thành, tiến về hướng Kiếm Vọng sẽ vô tình bị lạc trong sương mù. Có người nói lúc bị vây trong sương mù sẽ gặp ma nữ ăn thịt. Có kẻ lại nói sẽ gặp yêu thú, thậm chí còn có người không hiểu vì sao ngủ dậy lại ở ngay trong vụ sương mù.

Các tu sĩ vừa nhập Hư Không Huyễn Cảnh như đám người Hại Thiên Thu tất nhiên cũng sớm biết được tin này. Lập tức ồn ào đổ xô về đây. Mang tiếng là vì dân trong thành trừ hại, nhưng có trời mới biết bọn họ chủ yếu tới xem náo nhiệt!

Cũng không phải không có người mang tâm tư tìm cơ duyên mà tới. Nhưng đáng tiếc, một đám người đều bị đánh chạy toán loạn ngược trở lại thành. Lại nói tu sĩ mà, bọn họ càng bị đánh càng cay cú. Cuối cùng biến thành cục diện bây giờ, một đám người ở lì trong thành, thề không giải quyết việc này không đi.

Hại Thiên Thu đối với điều này cũng không biết nói gì hơn. Chỉ là càng ngày càng thấy giới tu chân càng ngày càng có vấn đề.

Lại tiếp tục rải bước trên đường, Hại Thiên Thu vừa đi vừa truyền âm: "Nói vậy chúng ta muốn tiến vào Kiếm Vọng, nhất định phải giải quyết chuyện này trước."

Hàn Tuyết Âm đáp lời: "Chính là như vậy."

"Ngươi xem..." Hại Thiên Thu lại cất lời, vừa nói vừa dùng vạt áo thấm mồ hôi: "Hay là ngày mai lại tiếp tục đi. Ta cũng đi cả một ngày trời rồi. Mồ hôi đổ ra cũng sắp thành cái xác khô!"

Hàn Tuyết Âm nhìn mặt trời chính ngọ trên đỉnh đầu. Lại nhìn xung quanh mấy người Thuấn Giai héo queo trên mái nhà. Cuối cùng nàng đưa ra quyết định: "Chúng ta trở về trước."

Mọi người nghe vậy, như được đại xá, vội vã đánh lên tinh thần chuẩn bị trở lại khách điếm. Trong đó cao hứng nhất phải là Lâm Chí Hàn. Hắn ở trên mái nhà cả buổi, chỉ sợ làm da trắng hồng cũng bị nướng thành than đen.

Hại Thiên Thu càng là vui mừng, xoay người hướng khách điếm mà đi. "A!" Đang lúc vui sướng, Hại Thiên Thu ngoài ý muốn đụng trúng một cái đầu nhỏ. Nàng nhe răng trợn mắt, xoa xoa cái bụng bị đụng đau: "Cẩn thận một chút chứ."

Nhưng kỳ lạ là nàng vừa ngước mắt lên lại không thấy người đâu. Hại Thiên Thu ngơ ngác nhìn xung quanh. Kỳ lạ, rõ ràng cảm giác đau vẫn còn mà.

"Hại Thiên Thu?" Hàn Tuyết Âm đi được một lúc, quay đầu lại hỏi.

Không có tiếng đáp lại, dưới phố cũng hoàn toàn không có bóng dáng của Hại Thiên Thu.

Thuấn Giai đi sau Hàn Tuyết Âm, cũng nghi hoặc quay đầu lại xem xét. Không thấy người đâu, hắn lập tức cầm lên chuông Trúc Âm bên hông: "Tiền bối! Tiền bối!"

Vẫn như cũ không có hồi đáp, cũng không hề cảm nhận được linh lực từ chuông của Hại Thiên Thu. Thuấn Giai một mặt mờ mịt, nhìn về phía Hàn Tuyết Âm lắc đầu. Hại Thiên Thu giống như... nháy mắt liền bốc hơi...

Cảm giác như có một đợt lạnh gáy truyền tới, Hàn Tuyết Âm cắn răng phóng người đi: "Mau đi tìm nàng!"

---------------

Hại Thiên Thu không biết bản thân mình ở đâu, chỉ có vô tận bóng đen. Bên tai cũng yên ắng tới lạ thường.

"Gàoo!" Thình lình đập vào trước mắt nàng là một gương mặt lộn ngược, trắng như giấy không rõ nam nữ. Chỉ biết rằng gương mặt kia chỗ chỗ lở loét, mục nát thảm thương cùng bám đầy rong rêu.

Hại Thiên Thu lập tức bừng tỉnh. "Lục bục lục bục. Ào!" Nàng ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Đợi cho nàng hoàn toàn tỉnh táo, lúc này Hại Thiên Thu mới nhận ra bản thân đang ở trong nước. Sương mù mờ ảo quanh quẩn xung quanh, dày tới nỗi cũng khó thấy được năm ngón tay.

Cũng vì sương mù hạn chế tầm nhìn, Hại Thiên Thu cũng không biết rõ đây là hồ hay biển. Nếu là hồ thì cũng không biết rõ là hồ này rộng bao nhiêu. Bức quá nàng cũng không có dư sức lực nghĩ nhiều như vậy. Nàng nhắm mắt chọn đại một hướng bơi đi, vừa bơi vừa lên tiếng: "Hàn Tuyết Âm? Âm nhi? Tiểu nha đầu! Thuấn Giai! Lâm Chí Hàn!"

Đáp lại nàng chỉ có sông nước mênh mông cùng tiếng vọng xa xa. Hại Thiên Thu bơi được một lúc, mới nhận ra bản thân ngu ngốc. Sao nàng phải bơi trong khi bản thân cũng có pháp bảo phi hành? Đúng là làm dân thường riết, thành ra cũng muốn biến thành dân thường.

Hại Thiên Thu tự vỗ đầu một cái, từ trong trữ vật giới lấy ra một cái thuyền giấy tinh xảo. Thuyền giấy nhìn qua tầm thường, lại không hề thấm nước. Nàng lặng lẽ niệm chú một cái, thuyền giấy lập tức phóng to, lơ lửng trên mặt nước.

Nàng lập tức trèo lên trên thuyền giấy. Thuyền giấy cũng không tính là to, chỉ đủ cho một người Hại Thiên Thu. Lại nói xung quanh tầm nhìn hạn chế, Hại Thiên Thu cũng không dám đi nhanh bay cao, mà chỉ điều khiển thuyền giấy bay thấp trên mặt nước, chậm rãi từ từ.

Vừa đi nàng vừa sử dụng chuông Trúc Âm của bản thân, hy vọng liên lạc được với đám người Hàn Tuyết Âm. Nhưng câu trả lời vẫn là vô vọng, không hề có kết quả.

Hại Thiên Thu trong lòng thầm phỉ nhổ: "Chẳng lẽ số ta thật sự dễ gọi phiền toái tới cửa? Không được, trở về phải bảo Vô Danh làm một tấm bùa giải hạn!"

Thuyền giấy cứ trôi mãi, không biết đã qua bao lâu. Có thể rất lâu rồi, bởi vì hai mí mắt mắt của Hại Thiên Thu cũng bắt đầu đánh lộn. Nàng thật sự là cực kỳ buồn ngủ. Nhưng cũng không giờ phút nào dám lơ là xung quanh. Ai biết được ẩn trong sương mù sẽ là loại nguy hiểm tiềm tàng nào? Cuối cùng ông trời cũng coi như không muốn Hại Thiên Thu nhàm chán mà ngủ mất. Nàng cuối cùng thấy bờ!

Hại Thiên Thu điều khiển thuyền cập sát bờ, sau đó lập tức nhảy xuống. Hai chân vừa chạm đất, nàng cũng ngay lập tức thu thuyền giấy.

Sương mù vẫn như cũ dày đặc, không hề có dấu hiệu muốn tan đi. Hại Thiên Thu nắm chặt quai hòm gỗ, cẩn thận đi tới trước.

Ở đây không rõ đêm ngày, chỉ có tiếng gió bên tai làm bạn. Ngoài ra hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh gì. Người ta nói, không khí càng tĩnh, đến lúc động sẽ càng ác liệt. Mà nơi càng im ắng, thì nguy hiểm càng cao.

Hại Thiên Thu cảm giác từng bước đi như đi trên băng mỏng. Cũng không phải nàng sợ hãi loại yêu ma quỷ quái này. Mà chủ yếu nàng không tiện đem tu vi triển lộ ra ngoài. Lỡ bị hai tộc kia phát hiện, xử lý yêu quái là chuyện nhỏ, tránh đi truy sát mới là chuyện lớn.

Cách bờ hồ không xa là một phiến rừng cây. Hại Thiên Thu nhìn rừng cây trước mắt, lại nhìn bờ hồ đầy sỏi đá phía sau, quyết định đi tiếp vào rừng.

Vừa đi nàng vừa như có như không ngâm nga khúc hát, vẻ mặt tương đối... gợi đòn: "Đồng cỏ xanh có bông hoa vàng~"

Hại Thiên Thu vừa hát vừa nhảy chân sáo đi tới, bỗng nhưng liền dừng chân. Lời hát trong miệng không dứt, nhưng nàng lại ngồi xổm xuống đất: "Có ngọn núi nọ có con dê con~"

Ngay dưới chân Hại Thiên Thu, là một vệt máu nhỏ. Hại Thiên Thu hát tiếp: "Con dê con có lão dê mẹ~" Tay lại chạm vào vệt máu trên đất.

Máu đỏ tươi, vẫn chưa khô hoàn toàn, mùi cũng rất tương đối nồng. Chứng tỏ vết máu mới vừa xuất hiện ở đây không lâu. Lại nói Hại Thiên Thu là kẻ nhạy cảm với mùi máu, lập tức liền phát hiện trong không khí có mùi tanh của máu. Chủ nhân của vết máu này chắc chắn cũng không ở quá xa.

Hại Thiên Thu ánh mắt ngưng trọng: "Lão dê mẹ dẫn con dê con đi tìm cỏ~" Chân đồng thời hướng về phía mùi tanh phát ra đi tới.

Chẳng mấy chốc, thân hình của nàng lại tiếp tục biến mất sau sương trắng...

----------------

Tác giả: Sửa lỗi sửa lỗi hahaha

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện