Hại Thiên Thu, Hàn Tuyết Âm nhìn hai bóng đen trước mặt quần đấu, chỉ cảm thấy một trận mờ mịt. Một bên là quái nhân, một bên là Vãng Sinh. Rốt cuộc là đang có chuyện gì? Lâm Chí Hàn tiến lên cạnh các nàng, mở miệng hỏi: "Người quen?"

"Hơi quen." Hại Thiên Thu nói: "Có gặp qua một lần."

Hàn Tuyết Âm nói: "Không chỉ quen, còn có thù."

Thuấn Giai một bên chen miệng vào: "Hay cứ xông ra đánh cả hai người?"

Hại Thiên Thu hít một ngụm khí, nói: "Chỉ sợ là không ổn. Ngươi nhìn đi, tu vi của tên Vãng Sinh sợ là đã tới nguyên anh. Còn bị tên quái nhân kia vờn quanh, nếu cả hai tên đó hợp sức lại, càng khó đối phó." Vừa nói nàng vừa đưa tay chỉ về phía Vãng Sinh.

Hàn Tuyết Âm cau mày một chút, nói: "Đêm đó quái nhân nghe lén ta và tiền bối nói chuyện. Lại còn tóm lấy Thu Nguyệt đang giả trang. Sau đó liền mất tích không thấy dấu vết." Dừng một chút nàng lại nói: "Ta cảm thấy người này hành tung có chút cổ quái."

Hại Thiên Thu gật gật đầu: "Đúng vậy. Nếu không phải hôm nay vô tình thấy, ta và ngươi cũng xém nữa quên mất có một quái nhân như thế này. Với lại, ta không nhìn thấy được tu vi của hắn."

Hại Thiên Thu vừa dứt lời, cả một đám người đồng loạt hít khí lạnh. Phải nói, trong đám bọn họ, tu vi cao nhất là Hại Thiên Thu. Nếu Hại Thiên Thu không thể nhìn thấy tu vi của người kia, vậy có nghĩa là người nọ tu vi còn cao hơn Hại Thiên Thu!

Nhưng điều làm Hại Thiên Thu bối rối hơn, chính là quái nhân có khả năng lấy mạng Vãng Sinh trong một chiêu. Cớ sao lại phải phí sức vờn quanh, là chơi đùa sao?

Một đám người đang trong cơn mờ mịt, bỗng nhiên bị một đạo linh khí xẹt qua ngay bên cạnh. Tiếng nổ "bùm" một cái, năm người Hại Thiên Thu nhìn sang phải. Chỉ thấy sát bên bọn họ đã nhiều hơn một cái hố.

Hại Thiên Thu lòng toát mồ hôi hột, thầm hô vạn hạnh. Cũng may không có trúng các nàng, nếu không hiện giờ các nàng đã sớm quy tiên.

Hàn Tuyết Âm vẫn là người bình tĩnh hơn hết, quay lại đã thấy quái nhân nhìn về phía các nàng. 

Quái nhân nhìn thấy đám người Hại Thiên Thu, liền dừng lại việc trêu đùa Vãng Sinh. Hắn ta quay lưng liền phi thân chạy mất.

Hàn Tuyết Âm vội hô: "Hắn chạy mất."

Hại Thiên Thu cũng vừa vặn lấy lại tinh thần, nói: "Bí kíp hành tẩu giang hồ, điều thứ ba, địch nhân của địch nhân là bằng hữu. Xông ra đánh!"

Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn cùng Phong Hào sắn tay áo, hào hứng hô: "Rõ!"

Khoan đã, Lâm Chí Hàn vội vàng quay lại, ngơ ngác hỏi: "Mà đánh ai?"

Hại Thiên Thu tức giận, đạp một cước vào mông hắn: "Tất nhiên là đánh tên Vãng Sinh!"

Vãng Sinh thấy quái nhân rời đi, âm thầm thở ra một hơi. Nhưng ông trời cho hắn an nhàn không lâu, lập tức đã cảm thấy một luồng sát khí tiến tới. Hắn xoay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy đám người Hại Thiên Thu. Vãng Sinh thu kiếm, trở lại dáng vẻ công tử hào hoa, cười híp mắt nói: “Hại cô nương, Hàn cô nương, chúng ta thật có duyên.”

Hại Thiên Thu tay chắp sau lưng, ý cười không dứt, nhẹ nhàng bước ra: “Vãng công tử, quả nhiên là có duyên. Hôm nay không có Thu Nguyệt cô nương đồng hành sao?”

“Hang sâu tối tăm, nữ nhi gia không tiện tới.” Vãng Sinh cười cười nói: “Còn Hại cô nương, làm sao sẽ di bước tới nơi này?” Nói rồi hắn còn không quên liếc mắt sang nhìn Hàn Tuyết Âm.

Hại Thiên Thu vẫn giữ một bộ mặt cười tươi như hoa, tay chắn trước người Hàn Tuyết Âm nói: “Chỉ là thuận đường đi ngang qua. Không biết lần này công tử tới đây lại muốn chiếm bảo bối gì đây?”

“Lần này cũng không phải bảo bối gì. Chỉ là vâng mệnh chủ tử làm chút chuyện thôi.” Vãng Sinh xua xua tay nói.

Hắn vừa dứt câu, cả không gian liền rơi vào trầm mặt. Đám người Hàn Tuyết Âm nhìn Hại Thiên Thu, lại nhìn sang Vãng Sinh. Hai kẻ này rõ ràng đều đang cười rất tươi, nhưng lại khiến cho bọn họ cảm giác như đứng giữa bão kiếm mưa tên. Thật không khỏi khiến cho người ta cảm thấy run sợ!

Hai bên giằng co bằng ánh mắt, mặc cho tiếng nước ngầm vẫn cứ từng giọt “tí tách” vang giòn. Vãng Sinh thu lại nụ cười, trong tay bất thình lình tung ra một quả cầu. “Bùm” một tiếng, khói trắng lập tức bây mờ mịt.

Hại Thiên Thu một chưởng đem theo kình phong, đánh tan khói trắng: “Muốn chạy?!”

Vãng Sinh tặc lưỡi một tiếng, rút kiếm hướng về Hại Thiên Thu đánh tới.

Hại Thiên Thu nào thèm để chút chiêu mọn của hắn vào mắt, hừ lạnh tung quyền: “Hôm nay ngươi nên ngoan ngoãn một chút, khai ra toàn bộ mục đích của các ngươi đi.”

Vãng Sinh cắn răng nâng kiếm đỡ một đòn của Hại Thiên Thu nói: “Hôm nay dù chết, tại hạ quyết cũng không hé nửa lời.”

Hại Thiên Thu bật cười một tiếng: “Hay cho một tên kín miệng. Vậy thì để cho bổn vương tiễn ngươi đi luân hồi luôn đi!” Nói rồi Hại Thiên Thu liền tung quyền đánh về phía Vãng Sinh.

Trong vòng phút chốc, cả hai hình bóng liền quần đấu tới long trời lở đất. Kẻ tới ta đi, chiêu chiêu không ngớt, đến cả bốn người Hàn Tuyết Âm nhìn mà cũng phải hoa mắt.

Gắng gượng được hơn chục chiêu, Vãng Sinh cảm thấy bản thân gần như tới giới hạn. Nếu còn không tìm cách, sợ rằng hắn thật sự đi luân hồi. 

Vừa lúc này, một giọng nói bỗng nhưng truyền vào đầu hắn: "Lần này vật không lấy được thì phá đi. Cũng không quá quan trọng."

Giọng nói này không phải của ai khác, chính là từ chủ tử của hắn. Vãng Sinh âm thầm nói tạ, mắt lập tức nhìn tới trụ đá hình người bên kia. 

Lại nhìn tới Hại Thiên Thu, hắn cường ngạnh đỡ tiếp một đòn của nàng. Cả người lập tức bị đẩy lùi về phía sau. Vừa hay chính là ngay gần trụ đá hình người. Vãng Sinh nghĩ cũng không nghĩ, một nhát kiếm chém vào trụ đá kia.

Hại Thiên Thu tức giận thầm nghĩ, có bệnh hay sao lại đi phá đá. Nhưng rất nhanh nàng liền nhận ra tình hình không ổn. 

Trụ đá hình người sau nhát chém, bắt đầu rạn nứt. Từng vết nứt "rắc rắc" vang giòn, lan ra khắp trụ đá. Cuối cùng là một tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng một chùm khói đen được phóng thích ra.

Hại Thiên Thu nhanh tay nhảy lùi về sau cả trượng, mặt bị áp lực của khói đen áp tới mức mở mắt cũng khó.

Vãng Sinh đồng dạng cũng bị chấn tới bay ra ngoài, lăn lóc trên mặt đất đầy xương khô.

Làn khói đen như vũ bão, hợp thành một hình dạng giống con người. Chỉ có điều nó lại đen xì, nhìn qua vô cùng kỳ dị.

Hại Thiên Thu cũng chẳng phải dạng người có trí nhớ siêu phàm. Chỉ là vừa nhìn bóng đen kia, nàng lại có cảm giác như đã từng gặp qua. Không chỉ gặp qua vài lần, mà còn là rất nhiều lần. Có điều vẫn như cũ, nàng không nhớ nổi người gặp ở đâu.

Tiếp tới là một áp lực áp kinh cả đám người. Lực ép vô hình, giống như muốn chấn cho bọn họ xương cốt gãy vụn.

Hại Thiên Thu còn đỡ, đám người Hàn Tuyết Âm chật vật không thôi. Hàn Tuyết Âm hai đầu gối hung hăng nện trên nền đất, miệng phun ra một búng máu.

Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn thì nằm bẹp trên đất, không gượng dậy nổi. Còn Phong Hào tệ hơn, trực tiếp bị đánh tới xuất khiếu bất tỉnh.

Hại Thiên Thu phóng ánh mắt về chỗ Vãng Sinh, chỉ thấy mặt đất trống trơn. Hiển nhiên đã thừa cơ tẩu thoát.

Nàng khó khăn lại chỗ đám người Hàn Tuyết Âm, tay như chớp làm một cái pháp ấn. Kết giới màu vàng nhạt lan tỏa, bao lấy cả đám người. Lực áp chế cũng theo đó mà giảm ít không bớt.

Hại Thiên Thu đỡ Hàn Tuyết Âm dậy: "Ngươi không sao chứ?"

Hàn Tuyết Âm lấy tay lau máu bên khóe môi, nói: "Không sao."

Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn mỗi người một bên lôi Phong Hào lại gần. Thuấn Giai cau mày hỏi: "Đây là tàn hồn của ma đế sao?"

Hại Thiên Thu nhìn bóng đen hình người, lắc đầu đáp: "Không rõ. Một mảnh tàn hồn mà còn mạnh hơn ta. Có lẽ lúc còn sống đã sắp đột phá đại năng."

"Không đùa chứ?" Lâm Chí Hàn hít ngụm khí lạnh, bật thốt: "Vậy còn ở đây làm gì? Mau chạy!" Nói rồi hắn liền đứng lên, tính bỏ chạy.

Thuấn Giai vội tóm lại cổ hắn mắng: "Ngươi chạy cái gì? Thoát khỏi kết giới ngươi một bước cũng bước không nổi."

"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Lâm Chí Hàn đáng thương nhìn Thuấn Giai nói: "Ta còn trẻ, ta chưa muốn chết. Ta còn gia nghiệp, ta vẫn chưa kiếm lời đủ a hu hu…"

Hàn Tuyết Âm nhìn Lâm Chí Hàn, thở dài lắc đầu nói với Hại Thiên Thu: "Chúng ta vẫn còn mấy tấm bùa truyền tống. Có thể truyền ra được khoảng tới tửu lâu."

Hại Thiên Thu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Các ngươi đi."

"Không được!" Hàn Tuyết Âm nghe nàng nói xong, mặt lập tức trầm xuống: "Chuyện lần này đã vượt xa những lần trước rồi. Quá nguy hiểm."

Hại Thiên Thu trước điệu bộ quyết liệt của tiểu nha đầu, cảm thấy như một dòng mật ngọt rót vào tim. Hàn Tuyết Âm cương liệt, nhưng Hại Thiên Thu cũng là kẻ cũng là kẻ cứng đầu, nàng nói: "Không thắng nổi nhưng năm phần sống ta vẫn có thể giữ."

Hàn Tuyết Âm vẫn như cũ lạnh lùng lắc đầu, nói: "Dù cho là tám phần cũng không thể."

"Đại sư tỷ, tiền bối…" Lâm Chí Hàn ngần ngại nhìn lên kết giới đang xuất hiện từng vết nứt "răng rắc", giọng run run nói: "Kết giới hình như sắp vỡ rồi."

Hại Thiên Thu cũng cảm giác được kết giới nàng lập nên sắp trụ không nổi. Nàng quyết chí bỏ ngoài tai lời nói của Hàn Tuyết Âm, thi phép rút ra mấy tờ truyền tống phù trong người nàng ấy.

"Đi mau!" Hại Thiên Thu quát to một tiếng, tay bấm thủ pháp giúp đám người Hàn Tuyết Âm khởi động bùa.

Phù chú lóe sáng, bao quanh lấy cả bốn người Hàn Tuyết Âm. Tranh thủ trước khi thân ảnh bọn họ biến mất, Hại Thiên Thu còn nhanh tay đánh ra thêm một đạo phép, giúp bọn họ tránh cương thi.

Lâm Chí Hàn sụt sùi nói: "Tiền bối, nếu người làm ma quá nghèo khổ nhớ về nói ta. Ta hứa sẽ đốt cho người thật nhiều giấy tiền vàng mã."

"Ta cũng vậy." Thuấn Giai một bên cõng Phong Hào, cũng thâm tình nói: "Ta hứa mỗi năm ngày giỗ của người sẽ cúng một con gà luộc, thêm một bầu rượu."

Hại Thiên Thu đen mặt không đáp lời. Mệt cho ta còn lo cho các ngươi. Các người thì hay rồi, trù ta đi làm ma ăn cơm cúng!

Ánh sáng từ đạo phù càng ngày càng chói lọi, bóng dáng của mấy người Hàn Tuyết Âm cũng bắt đầu mờ dần. Hàn Tuyết Âm giơ tay muốn bắt lấy Hại Thiên Thu, tuy nhiên tay nàng chạm tới nàng ấy, thì bóng dáng bản thân cũng đã hóa thành trong suốt: "Hại Thiên Thu!"

Hại Thiên Thu nhìn bốn bóng người biến mất giữa ánh sáng chói lọi, bật cười như nông dân được mùa. Tiếng cười dứt, kết giới cũng vỡ, Hại Thiên Thu ánh mắt lạnh xuống: "Giờ chỉ còn ta với ngươi, A Thất."

-----------------

Trong bóng đêm âm u, cũng không biết là đêm hay ngày. Quang cảnh vẫn như cũ vắng vẻ tới ghê người, chỉ là thêm vào đó từng trận rung chuyển, báo hiệu đại nạn sắp tới.

Bất giác một đạo tia sáng lóe lên, bốn người Hàn Tuyết Âm vững chãi đứng giữa tửu lâu đổ nát. 

Hàn Tuyết Âm vẻ mặt âm trầm như băng tuyết ngàn năm, mắt rủ xuống không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. 

Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn vừa nhìn liền biết đại sư tỷ của bọn hắn kỳ này động nộ thật rồi. Thuấn Giai nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt hỏi: "Đại sư tỷ, chúng ta nên đi đâu đây?"

Hàn Tuyết Âm liếc nhìn hắn một chút, lại nhìn mặt đất xung quanh đang không ngừng run chuyển, nói: "Trở lại huyện nha đưa người dân ra ngoài trước."

Nói rồi nàng liền phi thân đi trước. Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn nhìn nhau, xong cũng phi thân cõng Phong Hào đi theo.

Trên đường đi, Phong Hào bị gió tạt cho tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, hắn chỉ thấy bản thân đang bay lên bay xuống, hốt hoảng kêu: "Á! Chuyện gì vậy?!"

"Ngươi tỉnh rồi!" Lâm Chí Hàn phi thân đằng trước, mừng rỡ quay đầu hô: "Vừa nãy ngươi bị khí lực trấn áp tới bất tỉnh."

Phong Hào bình ổn hơi thở, cảm giác như sống sót sau đại nạn, nói: "Xin lỗi các vị sư huynh sư tỷ, là ta vô dụng liên lụy tới mọi người."

Thuấn Giai lắc đầu nói: "Không thể trách ngươi, bọn ta cũng xém nữa bất tỉnh. Là nhờ có tiền bối xuất thủ."

Phong Hào nghe tới đây, ngẩng đầu lên nhìn đông nhìn tây. Ngoài đại sư tỷ bộ dạng như muốn gϊếŧ người ở đằng trước, Lâm Chí Hàn đang theo sau thì không thấy Hại Thiên Thu đâu. Hắn nghi hoặc hỏi: "Sao không thấy Hại tiền bối đâu hết?"

Thuấn Giai trầm mặt một lát, nói: "Nàng nói rằng còn có việc muốn làm rõ, bảo chúng ta đi trước."

Phong Hào nghe tới đây, cũng im lặng không nói nữa.

Vừa hay, bọn họ đã trở lại phủ huyện nha. Mặt đất vẫn như cũ rung chuyển dữ dội. Còn đám cương thi thì không ngừng bao quanh phủ. Đến nổi kết giới bọn họ hợp lực dựng nên cũng muốn lung lay.

Bên trong phủ, đám người Trương Tam Mao cũng bắt đầu rơi vào hoảng sợ. Bọn họ ai nấy cũng rút kiếm, tùy cơ ứng chiến.

Hàn Tuyết Âm dẫn đầu đáp xuống sân trước, dọa cho bọn người Trương Tam Mao giật nảy mình. Trương Tam Mao thấy rõ người tới là ai, cau mày nói: "Các ngươi còn quay lại đây làm gì?"

Hàn Tuyết Âm trước thái độ thô lỗ của hắn cũng không mấy quan tâm, nàng vẫn giữ lễ ôm quyền: "Trương bộ đầu, bọn ta làm người trước nay chưa từng thẹn với lương tâm, chưa từng thẹn với giáo huấn của sư môn. Hiện tại nạn cương thi hoành hành mười phần hết chín phần là do người động tay động chân."

Dừng một chút nàng lại nói tiếp: "Hiện tại cương thi kích động, kết giới cũng trụ không được bao lâu. Chỉ còn một cách là phá vây liều chết xông ra ngoài."

"Vì sao bọn ta phải tin ngươi?" Trương Tam Mao như cũ vô cùng đề phòng nói: "Các ngươi mang theo một kẻ lai lịch bất thiện, ngang nhiên đi giữa cương thi. Lam sao bọn ta biết đây không phải do các ngươi dàn dựng?"

Hàn Tuyết Âm ánh mắt trầm tĩnh nói: "Đúng vậy, bọn ta không hề đáng tin. Tâm đã không tin, nói cỡ nào cũng sẽ không tin." Ánh mắt nàng bất ngờ lấp lóe, giọng điệu chắc nịch nói: "Nhưng có một thứ mọi người ở đây chắc chắn sẽ tin đi."

Lộc Hoài An đứng một bên, cười lạnh nói: "Là thứ gì? Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục bọn ta, ta liền gọi ngươi một tiếng nãi nãi."

Hàn Tuyết Âm không đáp lời, chỉ làm thế mời. Lộc Hoài An một bộ dạng kênh kiệu, nhấc chân đi sang. 

Mọi người ở hiện trường đều tò mò nhìn theo bóng dáng hai người. Chỉ thấy một đen một đỏ, chụm đầu vào nhau. Qua một lúc lâu, bỗng nhiên Lộc Hoài An liền quỳ xuống một cái "bịch", hô to: "Nãi nãi!"

-----------

Tác giả: chương mới đã có, hố mới cũng có :> mọi người vào ủng hộ nha :'>

Hố mới là một câu chuyện xưa của một tiểu công chúa và một nhân sĩ giang hồ. Tên hố là "Ta chỉ muốn làm giang hồ nhân sĩ". Mọi người có thể vào profile của tui để tìm và bắt đầu nhảy hố ahihihi

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện