"Sư tôn, ngày kia là Luận Kiếm Đại Hội. Hiện tại Phong Hào không thể tham gia, chúng ta bỏ qua năm nay?" Hàn Tuyết Âm nhìn Phong Hào được hai đệ tử nội môn đưa đi liền lên tiếng hỏi Lam Mạnh Khải.
"Luận Kiếm Đại Hôi năm năm mới tổ chức một lần. Nếu bỏ qua lần này cũng không biết còn mặt mũi nhìn các môn phái khác hay không." Lam Mạnh Khải vừa cười cười vừa nhìn đám Hại Thiên Thu hồ nháo đáp.
Hàn Tuyết Âm cũng theo ánh mắt của hắn nhìn về phía bọn người ồn ào nói tiếp: "Yêu cầu cần phải có một nhóm bốn người. Đã đăng ký tên Phong Hào cũng không kịp đổi lại. Như vậy chúng ta sẽ bị đánh không hợp lệ."
"Phong Hào không đi được nhưng không có nghĩa không thể kiếm người thay thế hắn!" Nói rồi Lam Mạnh Khải liền làm một cái nháy mắt với Hàn Tuyết Âm, sau đó lại cười "ha ha" đi trước.
Hàn Tuyết Âm đi theo Lam Mạnh Khải từ lúc nàng còn nhỏ, ngay lập tức hiểu được ý của hắn. Nhưng đem một người không có nửa điểm tu vi vào Luận Kiếm Đại Hội được sao? Bất quá sư tôn đã nói vậy tất nhiên sẽ có lý lẽ riêng của người. Nàng cũng không cần phải bận tâm, nhanh chóng thực hiện xong việc là tốt rồi.
Thuấn Giai đang dặn dò hai đệ tử nội môn liền bị Hàn Tuyết Âm kéo sang một bên nói nhỏ. Hắn nghe xong mang vẻ mặt hết sức ngạc nhiên hỏi lại: "Được không?"
Hàn Tuyết Âm vẫn mặt lạnh như cũ đáp: "Ý của sư tôn."
Thuấn Giai nghe vậy cũng lôi kéo Lâm Chí Hàn qua một bên thuật lại. Lâm Chí Hàn nghe Thuấn Giai nói liên tục gật đầu. Sau đó hắn bước lại chỗ Hại Thiên Thu vỗ nhẹ vai nàng nói: "Thiên Thu, hình như ngươi đang tính đi Mộc Thiên Sơn phải không?"
Hại Thiên Thu đang thu thập đống chai lọ ngổn ngang của nàng, nghe vậy liền quay đầu vui vẻ đáp: "Ừ, đi Mộc Thiên Sơn chơi vài ngày. Có chuyện gì sao?"
Lâm Chí Hàn cười cười với nàng: "Luận Kiếm Đại Hội, ngươi hứng thú không?"
"Luận Kiếm Đại Hội nghe nói rất thú vị. Nếu được ta cũng muốn tới xem một chút!" Hại Thiên Thu hai mắt sáng bừng, hào hứng trả lời. Nhưng một lúc sau thần sắc của nàng liền trở nên ảm đạm nói tiếp: "Nhưng ta chỉ là một người thường, muốn vào xem cũng khó. Ngươi xem hội luận kiếm lớn như vậy, tu hành giả đã khó tới xem nói gì tới một người như ta."
"Việc đó người không cần phải lo lắng. Ngươi đáp ứng giúp bọn ta một việc, bọn ta liền giúp ngươi vào xem. Thấy sao?" Lâm Chí Hàn mắt thấy mưu đồ sắp đạt thành, hai con mắt nhất thời sáng lên.
Hại Thiên Thu nghe tới có người giúp nàng vào xem Luận Kiếm Đại Hội nhất thời mừng rỡ, đứng phắt dậy: "Thật sao?! Không gạt ta chứ?." Nàng thầm cảm kích, quen được đám đệ tử Trúc Vân môn thật là may mắn mà. Nhưng Hại Thiên Thu tội nghiệp lại không ngờ đám bằng hữu nàng thầm khen này, chính là đang từng bước đào hố cho nàng nhảy vào. Nếu lúc này mà nàng nhận ra thì dù có chết cũng quyết không đi Luận Kiếm Đại Hội! Lâm Chí Hàn thấy nàng đáp ứng, quay đầu lại nhìn Thuấn Giai cùng Hàn Tuyết Âm, bật ngón cái. Thuấn Giai cùng Hàn Tuyết Âm thấy thế liền đồng loạt gật gật đầu.
"Bất quá chuyện các ngươi muốn ta làm là gì vậy? Rồi làm sao đi Mộc Thiên Sơn?" Đột nhiên Hại Thiên Thu nhìn ba người kia liếc mắt ra hiệu với nhau, mơ hồ cảm thấy có gì đó mờ ám, nhịn không được liền lên tiếng hỏi.
Lâm Chí Hàn quay đầu lại, cấp cho Hại Thiên Thu một nụ cười vô cùng khả ái nói: "Đừng lo, không phải chuyện gì lớn đâu. Còn đi thì tất nhiên là bằng đường chim bay."
Lâm Chí Hàn nói xong, Hàn Tuyết Âm liền bước tới trước mặt Hại Thiên Thu. Nàng bấm thủ quyết một cái, toàn bộ người Hại Thiên Thu liền vô lực.
Hại Thiên thu đầu đầy dấu chấm hỏi, mờ mịt lên tiếng: "Hả... hả... sao ta cảm thấy toàn thân vô lực? Ngươi vừa làm gì?"
Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn không thèm đếm xỉa tới câu hỏi của Hại Thiên Thu, mỗi người một bên, nắm vai áo Hại Thiên Thu lần lược triệu hồi phi kiếm.
"A á aaaaaaaaa..." Hại Thiên Thu không kịp phản ứng, nàng chỉ có thể kinh hô một tiếng. Sau đó nàng lại thấy bản thân lơ lửng trên không trung, bay đi với tốc độ chóng mặt. Trong lòng nàng lại một trận sầu não. Không thể cho nàng đi đường bộ được hay sao?!
-----------------------
Dưới chân núi Mộc Thiên Sơn, Mộc thành.
Luận Kiếm Đại Hội năm năm tổ chức một lần, địa điểm tổ chức mỗi lần cũng mỗi khác. Lần này, Mộc Thiên Sơn của Mộc Thiên phái liền được chỉ định là nơi tổ chức đại hội. Điều này khiến cho Mộc thành dưới chân núi nhất thời nhộn nhịp hẳn lên. Hiển nhiên các khách điếm trong thành cũng sẽ chật kín do số lượng tu hành giả khổng lồ tập trung tới đây. Những người có thể ở phòng trọ đa phần đều là đặt trước hoặc là người có gia thế địa vị. Còn phần đông tu hành giả tự do đều đành phải ở tạm nơi hoang sơ hoặc miếu hoang.
"Nhìn kìa, là Lam Mạnh Khải tiên tử." Một nam nhân to con đứng bên đường hô to hào hứng.
"Trời má ơi, cả đời cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy thần thái của tiên tử. Quả thật là bất phàm!" Một người khác lại lên tiếng.
Một nam nhân khác lại lên tiếng: "Mau nhìn, là đại đệ tử của Lam Mạnh Khải tiên tôn. Hàn Tuyết Âm!"
Trên đường phố nhất thời một trận náo nhiệt, người người đều đổ xô ra đường chỉ để được ngắm nhìn nhung nhan của Lam Mạnh Khải cùng đám đệ tử của hắn. Lam Mạnh Khải râu tóc bạc phơ tung bay trong gió, bước đi nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần uy nghiêm ngập trời.
Hàn Tuyết Âm vẫn là vẻ đẹp băng sơn lạnh lùng, không nhiễm chút bụi trần theo phía sau sư phụ. Mỗi một cử chỉ, mỗi một ánh nhìn của nàng cũng đủ khiến cho trái tim của đám nam nhân rớt ra ngoài.
Theo sau Hàn Tuyết Âm là ba nam tử tuấn tú, nhất thời khiến cho các cô nương trong thành một trận ồn ào không kém. Đi giữa là nam nhân có nước da ngâm đen, thân hình cường tráng, một thân khí thế bừng bừng. Bên trái lại thêm một nam tử có vẻ nhỏ tuổi hơn, vẻ ngoài khả ái, nụ cười ngây ngô còn mang theo chút nghịch ngợm. Cuối cùng là một người đúng chuẩn thư sinh, vẻ mặt kiều mỵ, dáng người hơi gầy nhưng lại mang vẻ thanh nhã không tả nổi.
Hại Thiên Thu sóng vai cùng Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn, mắt không ngừng phóng tia lửa về phía hai tên này. Lâm Chí Hàn cùng Thuấn Giai thì vẫn trước sau như một, cật lực mà giả ngu. Một kẻ giả bộ không thấy ánh mắt đầy phẫn nộ đang bắn tới, một kẻ thì giả vờ lơ đễnh cười cười với các cô nương trên đường. Cái bộ dạng của bọn hắn càng khiến cho Hại Thiên Thu tức tới hộc máu.
Hai ngày trước không nói một lời liền xách nàng ngự kiếm phi hành tới Mộc Thiên Sơn khiến nàng một trận nôn mữa đã đành. Còn có cái việc nhỏ mà bọn hắn nói nữa. Cái việc nhỏ chính là bắt nàng nữ phẫn nam trang thế chỗ tên Phong Hào. Nhắc tới nữ phẫn nam trang thì Hại Thiên Thu càng muốn khóc ròng. Cái vùng đồi núi của nàng, ôi thật bi ai. Đã nhỏ rồi nay còn bằng phẳng hơn trong tưởng tượng của nàng nữa.
Mà người vui vẻ nhất ở đây phải nói tới Lam Mạnh Khải. Sáng nay liền phải đến đỉnh Mộc Thiên Sơn, nhưng hắn nhất quyết không chịu dùng truyền tống trận Mộc Thiên Sơn đưa tới. Hắn nhất quyết phải đi đường bộ ra khỏi thành! Phải để cho thiên hạ nhìn thấy cái khí chất bất phàm của người Trúc Vân môn. Nghĩ tới đây, lại nhìn một đám đồ đệ toàn mỹ nam mỹ nữ theo sau, hắn thật không khỏi cười to một trận trong bụng.
Hại Thiên Thu làm sao mà không nhìn ra được vị tiên tử trước mắt đang thầm cười tới hả hê. Nét cười trên mặt cũng muốn lộ hết ra luôn rồi kìa. Nàng lấy cùi chỏ huýt nhẹ Thuấn Giai một cái hỏi: "Hình như sư tôn nhà các ngươi rất thích cái loại chuyện khoe nét đẹp của đệ tử? Tự nhiên không xài truyền tống trận, lại đi bộ trên đường cho người ta ngắm."
Thuấn Giai thở dài một hồi liền đáp: "Ngươi không biết đâu, sư tôn là người quan trọng ngoại hình và cái đẹp. Quy tắc thu đồ đệ của môn phái bọn ta cũng ghi rõ. Phàm là người có ngoại hình xấu xí mà linh căn tốt cũng không được phép gia nhập. Đệ tử ăn mặc thiếu chỉnh tề cũng sẽ bị phạt đi làm tạp vụ, ít thì vài tháng, nhiều thì vài năm."
Hại Thiên Thu hít khí lạnh một cái, kinh ngạc nhìn về phía Lam Mạnh Khải đầy kinh ngạc: "Thật không ngờ sư tôn nhà các ngươi lại là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, thật bái phục."
Lâm Chí Hàn ở một bên cũng chen vô nói nhỏ: "Nhờ vậy mà Trúc Vân môn bọn ta luôn đứng trong bảng các môn phái có nhiều mỹ nam mỹ nữ nhất. Đại sư tỷ năm rồi cũng vừa vặn lấy luôn vị trí đệ nhất mỹ nhân trong giới tu chân của Mộc Quốc."
"Bái phục bái phục, không ngờ có ngày ta được chứng kiến nhung nhan của đệ nhất mỹ nhân tu chân giới." Hại Thiên Thu nghe vậy cũng không khỏi cảm thán một trận.
Đi một hồi, Hàn Tuyết Âm nhìn sắc trời gần chính ngọ, nàng liền tiến tới cạnh Lam Mạnh Khải nói: "Sư tôn, sắp tới giờ mở màn Luận Kiếm Đại Hội, chúng ta không nên tới trễ."
Lam Mạnh Khải đang tính quay sang cười nói không sao. Dù gì hắn còn muốn khoe đệ tử một hồi nữa, cứ để cho đám người kia đợi thì có sao đâu.
Hàn Tuyết Âm xưa nay đều biết bản tính của sư phụ nàng, nếu nàng không tự chủ trương thì chắc tới năm sau bọn họ mới tới được đỉnh Mộc Thiên Sơn. Do vậy mà nàng nói xong cũng không thèm chờ lệnh của Lam Mạnh Khải, trực tiếp đem truyền tống trận ra khởi động. Một đoàn ánh sáng bao trùm năm người bọn họ, lóe một cái năm người liền đứng trước đại môn Mộc Sơn phái.
Lam Mạnh Khải nhìn niềm vui của mình bị tước đoạt, mặt tối sầm lại, sau một hồi lại chuyển sang vẻ mặt đáng thương như cún nhỏ. Hai mắt hắn rươm rướm nước mắt nhìn Hàn Tuyết Âm, hai tay vân vê ống tay áo, ủy khuất lên tiếng: "Tuyết Âm ~~~ Cái nha đầu này càng ngày càng không có phép tắc. Ngươi cư nhiên dám tự tiện quyết định hành động. Ngươi khinh ta là lão già mấy trăm tuổi có phải không? Nhớ lúc ngươi còn nhỏ ta đưa ngươi về sư môn có bao nhiêu khổ..."
Ba tên đằng sau đồng loạt nổi một tầng da gà. Hình tượng tiên tử tiên phong đạo cốt đâu mất rồi?! Để người ngoài nhìn thấy cảnh Lam Mạnh Khải làm nũng với đồ đệ, không bị cười vào mặt mới là lạ!
Hàn Tuyết Âm thì trực tiếp bỏ ngoài tai mấy lời nói nhảm của Lam Mạnh Khải. Nàng cứ như vậy mà lạnh lùng rải bước về phía trước.
Đi hết khoảng ba trăm bậc thang, Hại Thiên Thu cuối cùng cũng thở phì phà phì phò, đặt chân lên tới sân luyện võ của Mộc Sơn phái. Nàng ngước mắt nhìn xung quanh, nhất thời liền bị bất ngờ với cảnh tượng trước mắt. Một khoảng sân rộng mênh mộng, bao quanh là rừng núi trùng trùng điệp điệp. Xa xa lại có thêm vài cái thác nước không ngừng đổ xuống phát ra tiếng "ầm ầm" như hồi trống trận không dứt. Trên không trung cư nhiên là khán đài và chỗ ngồi cho đại diện các môn phái. Những khán đài này đều được nhất lên không trung bằng những khối cực phẩm linh thạch to bằng cả một căn phòng. Một tràng cảnh tượng vô cùng khí thế, chỉ có thể khiến cho người khác âm thầm mà khen ngợi!
Lam Mạnh Khải xoay một cái liền biến trở lại hình dạng tiên tử bất phàm của hắn. Hắn vuốt râu cười cười, dẫn đầu đi trước về phía sân chính.
Từ lối vào để tới sân chính cần phải đi qua một cái hồ vô cùng rộng lớn. Bắt ngang hồ tất nhiên cũng là một cây cầu to. Cây cầu to tới mức dòng người tấp nập cũng có thể di chuyển thoải mái, không lo bị ùn ứ trên cầu. Đám người Hại Thiên Thu đang xuôi theo dòng người thì nước trong hồ bỗng dậy sóng. Sau đó là một cột nước khổng lồ từ từ nhô lên trên. Đám người trên cầu dù bị ướt nhưng cũng không khỏi một trận nhao nhao hào hứng.
Một người rất nhanh hô lớn: "Là Thủy Long!"
Thủy Long ở giữa hồ vương cái cổ dài trăm thước lên khỏi mặt nước, lộ ra lớp vảy màu xanh biếc. Tuy một nữa thân hình vẫn còn ngâm trong nước, nhưng mọi người cũng có thể mơ hồ thấy được thân hình khổng lồ cùng tứ chi to lớn của nó. Sừng rồng màu xanh đậm, râu rồng màu trắng dài lại càng tôn thêm khí chất oai vệ của Thủy Long.
Thủy Long nhìn thấy sự sùng bái của đám người trên cầu, cổ khẽ động liền đưa đầu gần tới đám người trên cầu. Lão Thủy Long thở nhẹ một cái, cả đám người liền cảm giác một làng sương trắng mang theo hơi nước mát lạnh ùa tới. Làng sương khiến cho đám người nhất thời cảm thấy vô cùng khoang khái thoải mái. Lão Thủy Long thấy thế liền cười cười cất lên giọng nói trầm ổn: "Ha ha các vị tu hành giả trẻ tuổi nên mau chân lên đi thôi. Coi chừng trễ giờ đấy."
Đám người trên cầu đối diện trước sự ôn hòa mà đầy uy nghiêm của Thủy Long lại không khỏi một trận nhao nhao lớn. Bọn họ liền cung kính chắp tay với Lão Thủy Long rồi nhanh chân qua cầu. Vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Thủy Long, cố gắn khắc sau hình ảnh đáng nhớ này vào đầu mình.
Lam Mạnh Khải đưa đám Hại Thiên Thu tới sân chính, dặn dò một vài câu sau đó liền chuyển hướng đi tới chỗ ngồi dành cho đại diện. Hại Thiên Thu cũng rất quy cũ, đứng cạnh băng sơn nữ nhân Hàn Tuyết Âm. Lâu lâu nàng lại hướng Hàn Tuyết Âm bắt chuyện, nhưng Hàn Tuyết Âm vẫn chỉ gật đầu cho có lệ. Cuối cùng nàng thầm mắng Hàn Tuyết Âm vô vị, chạy sang chỗ Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn buôn dưa lê.
Lại qua khoảng một khắc, một cái đài hình tròn, đường kính khoảng hai ba thước được nâng lên không trung. Đứng trên đó là một nam tử, thoạt nhìn có lẽ là bốn mươi tuổi, tóc búi cao gọn gàng, diện mạo anh tuấn. Nam tử này chính là trưởng môn Mộc Sơn phái, Bạch Vô Ngôn.
Bạch Vô Ngôn đứng trên đài, dùng nội lựng dõng dạt nói: "Tại hạ Bạch Vô Ngôn, môn chủ Mộc Sơn phái xin ra mắt các vị tu hành giả. Lần này Mộc Sơn phái rất vinh hạnh được triều đình chọn làm nơi tổ chức Luận Kiếm Đại Hội, người trong sơn môn còn chưa có nhiều kinh nghiệm, nếu có sai sót mong chư vị niệm tình bỏ qua. Phần thưởng lần này cũng sẽ do đương kim hoàng thượng tự mình trao. Vậy nên tại hạ cũng không thể tiết lộ chi tiết cho các vị. Còn sau đây sẽ là quy chế thi đấu của kỳ này."
Bạch Vô Ngôn nói rồi liền phất tay cho một trưởng lão trong Mộc Sơn phái đứng dậy nói tiếp. Đại khái thể lệ thi là một mỗi một môn phái chỉ có thể có một nhóm dự thi. Mỗi nhóm có bốn người, mỗi người thay phiên nhau lên sàn đấu đối kháng. Bên nào đã chiếm được ba trận thắng trước, liền được phân định là thắng. Nếu mỗi nhóm chỉ thiếu một thành viên cũng sẽ bị mất tư cách thi đấu. Năm nay tham gia Luận Kiếm Đại Hội có tổng cộng hơn hai trăm nhóm, tính cả các nhóm tu hành giả tự do. Các nhóm sẽ được trao một thẻ trúc có đánh số thứ tự. Sau đó các số sẽ được ghép ngẫu nhiên để các đội đối kháng với nhau.
Trưởng lão Mộc Sơn phái phổ biến xong thì bắt đầu cho các nhóm bốc thăm thẻ trúc. Lại mất thêm một khoảng thời gian dài để sắp xếp ngẫu nhiên các thẻ. Xong hết mọi thứ thì cũng đã tới chiều tà. Đệ tử ngoài môn của Mộc Sơn phái liền thay phiên nhau dẫn người của các đội về nơi ở. Mỗi đội được cấp cho một căn biệt viện nhỏ, mỗi biệt viện có ba phòng, ở cũng tương đối thoải mái.
Đám người Hại Thiên Thu theo chân một vị đệ tử tới khu biệt viện đã sắp xếp trước. Tới nơi Thuấn Giai liền bắt đầu chia phòng. Lam Mạnh Khải một phòng, Hại Thiên Thu và Hàn Tuyết Âm một phòng, hắn và Lâm Chí Hàn một phòng.