Tiểu Hắc đem hắc xà to lớn tung thẳng lên trời, một kích phi thân cắn đứt đôi hắc xà. Sau khi diệt xong hắc xà, Tiểu Hắc lập tức trở lại lượn quanh Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu một thân y phục đen, tóc vàng theo mưa rền sóng dữ tung bay. Nàng cẩn thận đem Hàn Tuyết Âm hộ phía sau, lặng lẽ nhìn về phía Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy nhìn từng con hắc xà đại bại, vẻ mặt hoàn toàn không lộ chút biểu tình. Trong khi đó giọng nói của Lưu công tử thì vẫn luôn vang lên: "Mau gϊếŧ bọn chúng! Mau gϊếŧ bọn chúng!"

Tiếng nói vừa dứt, oán niệm từ bốn phương tám hướng lập tức tăng mạnh. Phương Tiểu Thúy đem lệnh bài cầm trong tay giơ lên cao, không nói lời nào mạnh mẽ khảm vào vị trí nơi trái tim.

"Nàng…" Hại Thiên Thu nhìn thấy cảnh này vô cùng bất ngờ, muốn ngăn cũng không ngăn kịp.

Hàn Tuyết Âm tay giữ chặt túi thơm kia, nhìn linh thức lưu động trong đó không khỏi lắc đầu: "Thật không ngờ nàng lại cường ngạnh như thế. Lần này thật sự bọn ta không còn cách khác. Xin thứ lỗi."

Trong khi đó, oán niệm cùng tử khí trong lệnh bài đồng loạt bao lấy Tiểu Thúy. Dòng khí màu đen thâm nhập vào trong từng mạch máu của nàng, đem lệnh bài khảm sâu vào trong ngực Tiểu Thúy. 

Tiểu Thúy từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng, bỗng nhiên cười to, nụ cười ghê rợn lại mang theo chua sót không thể tả: "Năm ta tám tuổi, Mộng Xuyên xảy ra đại nạn, một đêm tán gia bại sản. Phụ thân từ đó ham mê cờ bạc. Mẫu thân vì hắn, sớm chiều vất vả nhưng đổi lại được gì?" 

Nàng trừng đôi mắt đã đầy tơ máu về phía hai người kia: "Chính là một thân bệnh tật! Mà tên Phương Viễn Chi tới phút cuối cùng cũng không thèm nhìn tới nàng một lần. Tưởng chừng tìm được như ý lang quân nhưng thì sao? Cũng không phải đều bị hắn hại chết sao?"

Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm vẫn im lặng không nói.

Tiểu Thúy lại nói tiếp: "Suốt ngày một đám người mở miệng đóng miệng đều là tiên nhân. Nhưng lúc dân chúng đói khổ nhất các ngươi ở đâu? Xác người chết đói nằm khắp nẻo đường, còn có những hài tử vừa chào đời liền bị gϊếŧ lấy thịt. Các người lúc đó đang ở đâu?!"

Nói tới đây hai hàng nước mắt của nàng cũng không kiềm nỗi mà trào ra: "Nói gì mà trưng thu thuế giúp trảm yêu trừ ma. Thực chất chỉ là một bọn ngụy quân tử, rút máu của người dân."

"Tiên nhân cũng không phải kẻ vạn năng." Hại Thiên Thu bất ngờ đánh gãy lời nói của Tiểu Thúy: "Kẻ tu đạo mang tiếng là vô lo vô nghĩ. Nhưng thật ra lại tự mua dây buộc mình. Đời người làm gì có nhiều cái đúng cái sai như vậy. Ngươi đúng khi hận Phương Viễn Chi, nhưng ngươi sai khi đem hàng vạn bách tính ở Mộng Xuyên đẩy vào hố lửa!"

Lời nói vang vọng của Hại Thiên Thu vừa dứt, giọng nói của Lưu công tử liền gào lên trong đầu Tiểu Thúy: "Gϊếŧ!"

"A!" Tiểu Thúy la lên một tiếng thống khổ, cả người hoàn toàn bủa vây bởi oán niệm. Oán niệm kia ăn mòn thân xác của nàng, đem nàng hòa làm một với hắc xà dưới chân.

Hắc xà được tiếp thêm sức mạnh, gào lên một tiếng. Ban đầu chỉ có một đôi con ngươi màu đỏ như máu, nay liền trở thành sáu đôi. Lớp vảy đen cứng rắn cũng dần mọc ra những chiếc gai nhọn. Trên đầu nó từ một cái sừng cũng biến thành chín cái sừng. Mà phong ba gió lốc cũng cuồn cuộn nổi lên, tạo thành chín cái vòi rồng giữa nền trời u ám.

Bên này mưa rền gió dữ, bên kia các tòa thành cũng không được yên ổn. Huyện lệnh đại nhân liên tục nhận được tin yêu quái công thành, rồi tới tin đê chỗ kia sắp vỡ. Cấp báo dồn dập cũng muốn làm cho cả phủ huyện lệnh nổ tung theo.

"Mau chóng cho người lấy cát đấp lại đê." Huyện lệnh đại nhân mặt mũi phờ phạt, vội vàng nói với sai nha.

Sai nha kia một thân ướt đẫm nước mưa, lắc đầu nói: "Không kịp nữa rồi, một bên đê đã bị vỡ."

Huyện lệnh vò đầu bứt tai, giận dữ quát: "Đã vậy còn không mau di dân?! Thuyền đâu sao còn không tới vớt người?! Huyện nha nuôi một đám các ngươi để làm cảnh à?"

"Dạ, dạ." Sai nha nọ vội vã gật đầu lia lịa: "Thuộc hạ liền đi ngay." Nói rồi hắn lập tức mang theo mười mấy sai nha khác, chạy ra khỏi phủ.

Huyện lệnh đi qua đi lại mấy vòng, nôn nóng hỏi: "Thư cấp báo đã đi rồi chứ?"

Sư gia bình tĩnh gật đầu: "Đã đi rồi. Chi viện rất nhanh sẽ tới, hiện giờ chúng ta chỉ cần tập trung cứu nạn là được."

Huyện lệnh nhìn sư gia già nua, lại nhìn ra bầu trời đen ngòm thở dài: "Đúng là… đại họa mà."

Trong lúc đó, Tư Đồ Nghệ Mưu dẫn theo bốn người Thuấn Giai thẳng tiến hồ Tam Ngã. Bọn họ từ đằng xa đã nhìn thấy cảnh long xà đánh nhau tưng bừng. Hầu như là nước cùng cây cối đều bị bọn chúng đánh bay tứ tung.

Bốn tên kia nhìn hắc xà mà cũng muốn sợ ngây người. Chưa kể còn có thượng cổ thần long, quả thật là một màn đặc sắc chưa từng có.

Tư Đồ Nghệ Mưu thì không có rảnh rỗi như bọn hắn, phóng càng nhanh tới gần hồ. Phải biết một điều, chính là hắc xà càng lớn thì oán niệm càng sâu. Dựa theo kích thước hắc xà hiện tại, nàng đoán rằng triệt để tiêu diệt nó là điều không thế. Cách duy nhất là đem oán niệm phong ấn lại, đợi qua nghìn năm vạn năm để nó tự tiêu tan.

Hại Thiên Thu phi kiếm điêu luyện, lượn quanh hắc xà. Theo sau nàng là hàng chục thanh kiếm khí vàng chói, theo hiệu lệnh không ngừng phóng ra.

Hàn Tuyết Âm tranh thủ bay lên cao, từ trên không ngưng tụ một trận phù chú. Nước mưa xuyên qua vòng tròn màu xanh biết, lập tức ngưng tụ thành băng kiếm. Hơn trăm băng kiếm không ngừng đổ xuống đầu hắc xà như bão táp.

Hai phía giáp công, lại thêm Tiểu Hắc không ngừng quấn lấy khiến cho hắc xà bỗng rơi vào thế yếu. Kiếm khí chi chít đâm vào người nó sau đó tan biến, để lại trên lớp vẩy đầy lỗ nhỏ. Hắc xà phẫn nộ kêu lên, oán niệm lại tiếp tục tập trung về thay nó chữa thương.

Khi cảm thấy sức mạnh đã trở lại, hắc xà lập tức phản công. Đuôi dài to lớn vẩy một cái, sóng lớn mãnh liệt hình thành đánh úp về phía Hàn Tuyết Âm. Còn cái đầu đầy sừng nhọn thì nhanh như chớp bổ về phía Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc vội vã né tránh nhưng cũng không khỏi bị rạch một đường dài trên thân. Mà trên cổ Hại Thiên Thu cũng cùng lúc xuất hiện một vết thương dài, từ cổ kéo tới tận qua xương quai xanh. Nàng khẽ hừ một tiếng, phi kiếm dưới chân lập tức chao đảo. 

Hàn Tuyết Âm vừa thoát khỏi sóng thần, nhanh như chớp bay sang bắt lấy nàng. Nhìn vết thương xanh tím trên cổ Hại Thiên Thu, Hàn Tuyết Âm gấp gáp hỏi: "Không sao chứ?"

Hại Thiên Thu lắc đầu, nói: "Không sao, chỉ là có chút choáng. Điều tức một chút là ổn."

Hàn Tuyết Âm nhìn nàng một chút, chân mày bất giác cũng nhăn lại. Nếu nàng đoán đúng, thì thần long cùng Hại Thiên Thu chính là mang khế ước Hồn Phệ Linh Thú. Cũng có nghĩa là cả hai đều tâm linh tương thông, quan hệ chặt chẽ vô cùng. Linh thú có liên kết với chủ nhân càng mạnh thì uy lực xuất kích càng cao. Mà Hồn Phệ Linh Thú chính là linh thú ký kết khế ước cao cấp nhất.

Đây là loại khế ước trói buộc bằng linh hồn, vậy nên uy lực cũng khỏi phải bàn. Nhưng có một điều, chính là giữa chủ sở hữu và linh thú không chỉ tâm linh tương thông. Mà đến cả thể chất cũng tương thông. Điển hình như Hại Thiên Thu hiện tại, thương tích Tiểu Hắc gặp phải cũng sẽ đồng thời xuất hiện trên người nàng.

Tuy Hại Thiên Thu bảo là không sao, nhưng độc rắn nào dễ áp chế như vậy. Để Tiểu Hắc tiếp tục quần đấu, chỉ sợ rằng nàng cũng không tránh khỏi thương tích. Mà nếu như thu lại Tiểu Hắc, thì các nàng ngay lập tức sẽ thất thủ.

Trong lúc Hàn Tuyết Âm đang cau mày suy nghĩ, bỗng nhiên nàng cảm thấy trong tay áo có chút động đậy. Sờ tới thì ra chính là tàn hồn của Lưu công tử trong túi thơm đang không ngừng chuyển động. Hàn Tuyết Âm ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Nàng cầm chặt túi thơm, quay đầu nói với Hại Thiên Thu: "Ta có cách rồi, ngươi ở đây tạm lánh một chút."

"Ngươi muốn làm gì?" Hại Thiên Thu trở tay nắm lấy vạt áo của nàng: "Chẳng lẽ ngươi muốn một mình tiếp cận hắc xà, đem phần hồn của Lưu công tử cảm hóa Tiểu Thúy?"

Hàn Tuyết Âm gật gật đầu: "Không sai."

"Không được!" Hại Thiên Thu vừa nghe tới Hàn Tuyết Âm xác nhận, không hiểu vì sao liền tức giận: "Việc này quá nguy hiểm. Chi viện cũng sắp tới rồi, ngươi đừng đi làm chuyện ngu ngốc."

“Đợi người tới cứu thì đã muộn.” Hàn Tuyết Âm nói rồi gỡ tay Hại Thiên Thu ra, hướng thẳng hắc xà mà xông tới.

“Hàn Tuyết Âm!” Hại Thiên Thu chậc một tiếng, nhanh chóng điều động linh lực, làm thành kết giới bao xung quanh Hàn Tuyết Âm.

Còn bản thân nàng liền tập trung linh khí, triệu gọi ra Thiên Ma Xích. Linh khí vàng óng hòa cùng hắc hỏa đen kịt, hai thứ vừa như tương phản lại vừa như hòa hợp. Hại Thiên Thu bấm một hồi thủ quyết, phía sau nàng liền xuất hiện hơn trăm vòng sáng vàng đen lẫn lộn. Nàng giơ cao mộc kiếm trên tay, uy phong lẫm liệt chỉ về phía Hắc Xà: “Vô Hạn Cực Kiếm!”

Tiếng hô mãnh liệt vừa dứt, kiếm khí từ trong những vòng tròn kia liền xuất hiện, tạo thành một màn mưa kiếm khí phóng về phía hắc xà.

Hắc xà cũng không chịu thua, rống lớn một tiếng. Vòi rồng cuồn cuộn lập tức xuất hiện, nghênh đón trận kiếm khí của Hại Thiên Thu.

Tiểu Hắc uốn lượn trên mặt nước, mạnh mẽ rẽ nước xông về phía hắc xà. Đồng thời cũng dùng thân hình to lớn của bản thân, cản bớt vòi rồng, mở ra một đường máu cho Hàn Tuyết Âm tiến lên.

Hàn Tuyết Âm tuyệt nhiên sẽ không để lỡ cơ hội, phi kiếm nhanh theo Tiểu Hắc. Nàng điều khiển phi kiếm lách trái lách phải, rồi lại đạp bước trên người hắc long. Chẳng mấy chốc, Hàn Tuyết Âm liền đối diện đầu rắn kinh người kia.

Nàng bật người lên không trung, linh khí dồn dập đem Kỳ Lân Quyết thuận lợi thi triển. Hắc xà há to miệng tính một hơi ngoạm lấy người trước mặt, nhưng lại bị Kỳ Lân của Hàn Tuyết Âm chắn lại. 

Kỳ Lân cùng hắc xà khổng lồ đọ sức, không bên nào chịu thua bên nào. Còn Hàn Tuyết Âm thì nhân cơ hội, một đường bay thẳng vào cái hàm đang há lớn kia. Nàng vừa vào tới, Kỳ Lân cũng liền bị hắc xà mạnh mẽ làm cho tan biến.

Miệng rắn bên trong nhớp nháp, đen ngòm. Cả thân thể của Tiểu Thúy được bao phủ giữa lớp lớp cơ hàm bên trong, chỉ lộ mỗi thân trước cùng cái đầu.

Hàn Tuyết Âm nhờ có kết giới của Hại Thiên Thu, thành công lại gần Tiểu Thúy. Nàng lấy từ trong tay áo ra túi thơm rách nát, đem đặt lên gần Tiểu Thúy.

Túi thơm nhỏ tỏa ra ánh sáng xanh nhạt dịu nhẹ, mơn trớn khuôn mặt người đối diện. 

Tiểu Thúy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chỉ nghe tiếng kêu gào đầy phẫn hận. Tiếng của những người nàng yêu thương, còn có tiếng của những người lạ mặt. Từng tiếng như đang nhấn chìm nàng trong bể hận không lối thoát.

"Tiểu Thúy, gϊếŧ hết bọn chúng thôi ha ha ha…" Tiếng nói của Lưu công tử vừa dứt, một tràng cảnh bắt đầu xuất hiện trước mặt Tiểu Thúy. 

Trong cảnh chính là hình ảnh cuồng phong bạo nổi, hắc long điên cuồng tấn công. Ở ngoài xa xa, còn có một nữ tử tóc vàng, không ngừng niệm chú.

Nhưng cảnh tượng này không kéo dài được bao lâu lại bị một cảnh khác chen vào. Lúc này không còn mưa rền sóng dữ, mà chính là bờ sông êm đềm nơi thành nhỏ. Nam tử đứng ngược nắng trông về nơi sóng nước xa xa. Hắn lặng lẽ đứng đó như một bức họa đẹp nhất, khi quay đầu lại thì khiến cho Tiểu Thúy nước mắt rơi như mưa.

Nam tử nhẹ nhàng cất tiếng: “Thúy nhi.”

Đôi mắt của Phương Tiểu Thúy đều phủ kín nước mắt. Nàng tiến gần lại phía nam tử kia, tay run run áp lên mặt nam tử. Đây không phải là Lưu công tử của nàng thì còn là ai nữa? Lưu công tử vĩnh viễn là bộ dáng hiền lành như trong trí nhớ của Tiểu Thúy. Hắn cũng cầm lại tay nàng, ánh mắt đầy chân thành nói: “Thúy nhi, theo ta có được không?”

Tiểu Thúy nghe ôn thanh của người trước mắt, nước mắt càng chảy dữ dội. Nàng liên tục gật đầu: “Chàng muốn đi đâu, ta liền theo chàng. Đừng bỏ ta lại ta ở đây.”

“Sẽ không.” Lưu công tử nói rồi liền gắt gao ôm lấy nữ tử gầy nhỏ trước mặt.

Phương Tiểu Thúy cũng gắt gao ôm lấy hắn, trước mắt cũng dần tối đi. Trong đầu nàng không ngừng xuất hiện những ký ức nhỏ vụn, đẹp có vui có, mà buồn cũng có khổ cũng có. Những hình ảnh đại diện cho một đời người, những thứ làm nên Phương Tiểu Thúy của hiện tại. Tất cả đều lần lượt xuất hiện.

Bên ngoài, Hàn Tuyết Âm gắt gao vận chuyển linh lực bảo vệ túi thơm cùng Tiểu Thúy. Tà khí cùng vách miệng rắn không ngừng chèn ép khiến cho cả người nàng cũng muốn phát đau. Nhưng Hàn Tuyết Âm cũng không vì thế mà buông xuôi. Nhìn thấy tà khí muốn nuốt chửng lấy ánh sáng yếu ớt kia, nàng lại càng ra sức bảo vệ nó.

Trong tình thế cấp bách, Hàn Tuyết Âm liền cắn nát đầu ngón tay, vẽ lên trước mặt Tiểu Thúy một tràng cổ tự. Đây tuy chỉ là loại phù chú cấp thấp, nhưng tính ra uy lực vẫn còn mạnh hơn so với các loại bình thường. Phù văn vừa phát huy tác dụng, lập tức tạo thành tường chắn bao bọc túi thơm nhỏ kia.

Tà khí trong nháy mắt bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy lùi. Từng cỗ khí đen như những oan hồn, phẫn nộ bay loạn trong khoang miệng chật hẹp. 

Hàn Tuyết Âm bị những luồng khí này xẹt qua, tạo thành không ít vết thương. Vết nào cũng to dài, có vết còn muốn lộ cả xương. Đau đớn là thế, nhưng ngoại trừ cái trán đã phủ đầy mồ hôi lạnh ra, thì nàng vẫn là một bộ dạng quật cường. Nếu đã làm tới bước này rồi, nếu nàng thất thủ thì hậu quả thật không thể lường nổi.

Hại Thiên Thu ở ngoài xa, nhìn thấy động tác hắc xà đã dần chậm lại, vội vàng thu lại kiếm trận. Tay ngọc nhanh như chớp lại tiếp tục bấm một bộ thủ quyết khác. Lần này xung quanh nàng dần xuất hiện ra một sợi xích dài vạn trượng, đen tuyền, khí lạnh tỏa ra tới kinh người. Hại Thiên Thu cầm lấy một đầu của sợi xích, còn một đầu thảy qua cho Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, lên!”

Tiểu Hắc nhận lệnh, thoắt một cái liền dùng hai chân trước tóm lấy đầu xích còn lại. Một người một rồng bay nhanh vòng quanh hắc xà, đem nó trói chặt. Hại Thiên Thu hô lớn một tiếng, hai tay mạnh mẽ dùng lực, song song cùng Tiểu Hắc vật ngã hắc xà to lớn.

Hắc xà bị trăm vòng xích sắt trói chặt, ngã xuống mặt nước tạo thành từng đợt sóng lớn. Nó đầy tức giận, còn muốn vùng vẫy thoát ra. Nhưng đúng lúc này lại bị một lực đạo kinh người khác đánh úp.

Tư Đồ Nghệ Mưu bay nhanh như gió, từ trên không đem ra một cây búa khổng lồ, sức nặng tựa nghìn cân bổ xuống giữa người hắc xà. Nàng ta đứng trên cán búa dựng đứng, hai tay vung mở, đem sáu tường chắn bằng linh khí lần lượt cắm quanh hắc xà: “Hại Thiên Thu, ta tới cứu viện đây!”

Đám Thuấn Giai theo sau, nhìn cảnh này mà cũng muốn toát cả mồ hôi lạnh. Người ta nói tú bà đều là cường nữ quả không sai.

Hại Thiên Thu khẽ gật đầu với Tư Đồ Nghệ Mưu một cái, thân thủ nhanh chóng tiếp cận đầu hắc xà. Nàng ra lệnh cho Tiểu Hắc nắm lấy đầu hắc xà giở lên, còn bản thân lại dùng kiếm gỗ chém một đường ngay bên dưới hàm của nó. Sau đó nàng đem hắc hỏa cùng linh khí hóa thành hai bàn tay to lớn, cường ngạnh tách mở một lỗ ngay dưới miệng rắn.

Hắc xà đau đớn, đuôi lớn không ngừng đập. Nhưng cứ mỗi lần vùng lên lại bị một lực lượng khác bá đạo đè xuống. Cuối cùng chỉ có máu đen nhuộm đầy mặt nước, còn bản thân lại bất lực.

Hại Thiên Thu cũng không ngại mùi hôi đang xốc ra từ khe hở, thẳng tay mò vào bên trong. Nàng nhiếp thả linh lực vào bụng rắn, dò tìm Hàn Tuyết Âm. Tới khi cảm nhận thấy một đóm linh lực băng hệ lam sắc, nàng liền đem linh khí bao bọc lấy người trong đó, một hơi kéo ra.

Hàn Tuyết Âm vòng eo được một sợi linh lực bao lấy, kéo thẳng ra ngoài. Trong nháy mắt khi tiếp xúc với không khí, nàng liền ho kịch liệt. 

Hại Thiên Thu ôm lấy Hàn Tuyết Âm, nhanh chóng kiểm tra nàng ấy từ trên xuống dưới. Thấy không có vết thương nào trí mạng, lúc này nàng mới dám thở ra một hơi. Hại Thiên Thu để cho Tiểu Hắc đem Hàn Tuyết Âm đưa lại chỗ bọn Thuấn Giai, còn bản thân đi hội họp với Tư Đồ Nghệ Mưu.

Bọn Thuấn Giai thấy đại sư tỷ trở về, líu ríu gọi đại sư tỷ. Hàn Tuyết Âm tuy vẫn còn thanh tỉnh, nhưng sức lực để động cũng không còn, liền tùy ý cho bọn hắn lăn qua lăn lại.

Trương Vô Minh nhìn tình hình trước mắt, nói: “Mau đi thôi, tìm chỗ lánh trước đã.”

Thuấn Giai gật đầu, cõng Hàn Tuyết Âm trên lưng, dẫn đầu bay đi.

Hắc xà mất đi ký chủ, uy lực trong nháy mắt đại giảm. Giờ đây nó chỉ có thể yếu ớt nhìn lên hai cường giả trên không, ánh mắt đầy vẻ không cam tâm.

Hại Thiên Thu cùng Tư Đồ Nghệ Mưu song song đứng đối diện nhau. Cả hai người không ai nói một lời, nhưng lại như hiểu rõ hoàn toàn ý nhau. Hai người đồng thời nhắm mắt lại, bắt đầu chuyên tâm thi triển trận pháp.

Linh khí màu hồng của Tư Đồ Nghệ Mưu hòa cùng hắc hỏa và kim quang của Hại Thiên Thu. Ba cổ lực lượng tạo thành một vòng tròn pháp dưới chân hai người, trận này chồng lên trận kia, linh quang tỏa sáng một vùng trời. Trận pháp cứ lớn dần, tới khi hoàn toàn phủ hết hồ Tam Ngã.

Cuối cùng từ trên trời dần xuất hiện năm thiết trụ to lớn. Thiết trụ sáng bóng, bên trên có khắc hình bạch liên thanh khiết. Năm trụ lớn cao chục trượng, chia nhau ra cắm xuống xung quanh hồ tạo thành từng tiếng “uỳnh uỳnh”. Tới khi cột trụ cuối cùng được cắm xuống, năm trụ liền nối với nhau bằng xích dài.

Hại Thiên Thu cùng Tư Đồ Nghệ Mưu đồng loạt mở mắt: “Khai!”

Linh quang chói mắt càng tỏa ra dữ dội, đem oán niệm vây nhốt bên trong đó triệt để đè xuống. Mà bản thân đại diện cho những oán niệm đó, hắc xà thì trực tiếp gào một tiếng thê lương, rồi dần dần hóa thành tro bụi.

-----------------

Tác giả: dân chơi nói là làm :>

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện