Nạn giang trành ở đất Mộng Xuyên, tưởng chừng như chỉ là một vụ án ma quái bình thường. Lại không ngờ kéo tới chuyện cái chết của công tử họ Lưu. Người chết không thấy xác, hồn oan không hiện về. Tưởng chừng như kẻ gây án chính là tên nghiện bạc Phương Viễn Chi, nào ngờ hắn ta lại chỉ là kẻ vũ phu vô hại.
Phương Viễn Chi là một người bình thường, hắn hoàn toàn không có khả năng xuất hiện ở hai nơi cùng một lúc. Lại nói những người qua cầu đêm đó, đều xác nhận bóng đen thứ ba trên cầu chính là hắn. Mà người ở sòng bạc cũng xác nhận, hắn quả thật đánh bạc cả đêm không về.
Hại Thiên Thu cũng vì điểm này mà nghĩ mãi không ra. Nếu người trên cầu không phải là Phương Viễn Chi, vậy thì đó rốt cuộc là ai? Giả sử Lưu công tử vì cuộc tranh chấp ngày đó mà tự tử. Thì người có khả năng làm một công tử thương hộ lớn như vậy uất ức chắc chắn phải là người có miệng lưỡi khó lường. Trong khi đó phụ thân của Tiểu Thúy hoàn toàn là kẻ vô học, có thể đả động gì được hắn.
Dòng suy nghĩ miên mang, Hại Thiên Thu bỗng dưng cảm thấy phi kiếm đang hạ xuống. Nhìn quanh một vòng, chỉ thấy một mặt hồ rộng lớn cùng cỏ cây um tùm. Hại Thiên Thu nhịn không được hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Hồ Tam Ngã." Hàn Tuyết Âm vừa thu kiếm vừa nói: "Theo trong ghi chép ở nha môn, rất có thể nơi này chính là vị trí trọng yếu xảy ra trận đánh Đoạn Duyên."
Hại Thiên Thu gật gật nói: "Xém thì quên mất, chế ngự giang trành vẫn là việc trọng yếu."
Hồ Tam Ngã rộng lớn vô cùng, từ chỗ nhóm người Hại Thiên Thu đứng, phóng tầm mắt cũng khó thấy được bờ bên kia. Xung quanh hồ là sỏi đá trắng đen, đủ loại hình dạng. Xa xa còn có thác nước to lớn, tiếng nước chảy "ầm ầm" vang dội trong không gian yên tĩnh.
Lâm Chí Hàn ngồi cạnh bờ hồ, nhặt một viên sỏi vừa tay, quăng vào trong hồ. Viên sỏi nhỏ lướt trên mặt nước ba cái rồi bắt đầu chìm xuống. Lâm Chí Hàn chờ đợi lắng nghe tiếng sỏi chạm đáy, qua một lúc nói: "Hồ có vẻ rất sâu, nếu bế khí bình thường sợ không thể lặn xuống nổi."
"Nếu sử dụng ống thở thì sao?" Thuấn Giai gợi ý.
Lâm Chí Hàn lắc đầu: "Chỉ sợ không tới nửa đường thì đã gãy rồi. Dù sao ống thở cũng chỉ làm bằng tre, sức chịu đựng kém. Đây là chưa nói tới ống càng dài càng vướng víu."
Trương Vô Minh cau mày: "Vậy không còn cách nào sao?"
Lâm Chí Hàn nhìn mặt hồ yên ả nói: "Vẫn còn một cách, đó là sử dụng Ngư Châu. Nhưng mà Ngư Châu giá thành không rẻ, lại quý hiếm, hiện giờ muốn tìm ngay cũng khó."
"Ngư Châu?" Hại Thiên Thu đột nhiên nhớ ra gì đó nói: "Hình như thứ này ta có, đợi một chút." Nói rồi nàng liền mở hộp gỗ gia bảo ra, bắt đầu một hồi lục lọi.
Đừng nghĩ cái hộp gỗ mục này của nàng là hàng phế phẩm, kỳ thật nó bền vô cùng nha. Nào là dùng để đánh quỷ, nào là dùng để trừ ma, dùng hoài cũng đâu có sức mẻ miếng nào. Đây là chưa nói tới Hại Thiên Thu đã luyện hóa nó, để có thể thông với trữ vật giới của Thiên Ma Xích. Lúc cần, nàng có thể trực tiếp mở hộp gỗ ra lấy đồ, vừa không bị lộ lại vừa tiện lợi.
Hàn Tuyết Âm đứng một bên, bị nàng đưa cho cầm hết thứ này tới thứ khác. Nào là Xích Luyện Đan, nào là Cửu Trùng Bí Kíp, nào là Vô Trụ Linh Thạch... Toàn là những món tùy tiện bán liền kiếm ra khối tiền.
Nàng cảm thấy cần phải bắt Hại Thiên Thu giao nộp mấy món này, làm giàu ngân khố của sư môn mới được. Dù gì mấy ngày nay ăn ở, tiêu xài phung phí của Hại Thiên Thu đều tính vào trong sư môn. Hôm trước sổ sách đưa tới, đã thiếu mất một khoảng lớn rồi.
Lục lọi một lúc lâu, Hại Thiên Thu cuối cùng lấy ra một cái hộp gấm. Mở ra, bên trong là ba viên châu màu xanh lưu ly, tỏa linh quang rực rỡ. Vừa nhìn qua liền biết là Ngư Châu cực phẩm, phẩm cấp ít nhất cũng ngũ giai.
Sở dĩ gọi là Ngư Châu vì khi người ngậm châu này, liền có thể lặn xuống nước mà không sợ ngạt khí cùng áp lực nước. Phẩm chất châu càng cao, thời gian lặn càng dài. Tuy vậy, nguyên lý hoạt động của loại châu này vẫn còn là một ẩn số. Chỉ có tương truyền rằng, loại châu này vốn được một tộc người ở gần bờ biển Tây phát hiện. Bọn họ ban đầu thấy những viên châu lạ trong những con cá cực lớn đánh bắt được. Lại nhận ra được công dụng của nó, từ đó gọi tên là Ngư Châu, châu ngọc từ loài cá.
Tìm ra được Ngư Châu, đám người Hại Thiên Thu liền nhanh chóng bơi thuyền ra giữa hồ. Hôm nay gió mát trời trong, mặt hồ yên tĩnh không tiếng động, chỉ có sóng nước không ngừng lưu chuyển đập vào mạn thuyền.
Hàn Tuyết Âm cùng Thu Hà thay phiên nhau phóng bảo kiếm xuống nước, thăm dò trước một vòng. Tổ hợp bốn tên tay sai Lâm Chí Hàn, Thuấn Giai, Phong Hào và Trương Vô Minh vẫn như cũ đảm nhiệm công việc lặn. Đội ngủ hai kẻ rỗi hơi Hại Thiên Thu và Giang Mi cũng vẫn như cũ, thành thành thật thật ngồi một bên ăn bánh uống trà.
Tuy Ngư Châu có ba, nhưng Trương Vô Minh vẫn đề nghị mỗi lần xuống chỉ hai người. Thứ nhất là để cho thời lượng nghỉ ngơi được đồng đều, thứ hai là để tiện bề yểm trợ nhau.
Để phòng ngừa bất trắc, Hàn Tuyết Âm còn đưa thêm cho mỗi người một tờ truyền tống phù. Trong trường hợp xấu nhất liền có thể lập tức truyền tống về thành.
Lâm Chí Hàn giãn gân cốt một chút, sau đó lập tức cùng Thuấn Giai nhảy xuống nước.
Hại Thiên Thu ngồi nghiên, tựa vào cạnh thuyền, cảm nhận con thuyền lắc lư theo nhịp sóng. Nàng cho tay xuống nước, vẫy vẫy tạo nên mấy cái bong bóng. Thời gian trôi dần, mày liễu càng ngày càng nhíu chặt.
Hàn Tuyết Âm ngồi một bên, nhịn không được hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Hại Thiên Thu thu tay nói: "Chỉ là... ngươi có thấy lạ không. Nước trong cùng mát lạnh, rong tảo cũng không có vẻ là ít. Môi trường tốt như vậy mà lại không có cá thì quả là hiếm thấy."
"Ngươi nói đúng." Hàn Tuyết Âm nhìn xung quanh nói: "Quả thật từ nãy tới giờ chưa hề thấy một con cá nào. Phải chăng là bên dưới có gì đó?"
Hại Thiên Thu gật gật đầu, ngã cổ ra sau tựa đầu vào mạn thuyền nhìn trăng sáng: "Cứ đợi bọn kia trở lên thử coi sao. Còn việc của Lưu công tử ngươi thấy như thế nào?"
"Ta đang nghĩ đến một khả năng." Hàn Tuyết Âm hạ mi mắt nói: "Kẻ trên cầu ngày hôm đó có lẽ không phải là Phương Viễn Chi. Mà là một người khác giả trang thành, sau đó bằng cách nào đó bức Lưu công tử tự vẫn. Nhưng mà nếu vậy thì mục đích là gì?"
Hại Thiên Thu lặng lẽ khép lại đôi mắt, cảm nhận từng cơn gió nhẹ. Gió đêm mát lạnh, thật là làm cho lòng người sảng khoái. Qua một lúc nàng lại chuyển sang truyền âm cho Hàn Tuyết Âm: "Cách đây vài ngày, ta nhận được tin tức rằng có người nhúng tay vào việc này. Còn mục đích là gì, có lẽ cần phải chờ xem thứ bên dưới lòng hồ kia."
Lời nói vừa dứt, một loạt tiếng nước bắt đầu truyền tới. Lâm Chí Hàn và Thuấn Giai không biết từ lúc nào đã trồi lên khỏi mặt nước, chân tay run rẩy trèo lên thuyền.
Trong cặp mắt khó hiểu của những người còn lại, Lâm Chí Hàn thở hồng hộc, đi thẳng một mạch sang kéo tay Hại Thiên Thu: "Tiền bối, không ổn rồi. Lần này người phải đích thân đi xem!"
-------------------
Bên trong căn nhà đổ nát, Tiểu Thúy một mình ngồi trên giường. Trong phòng tối ôm, không có lấy nổi một tia sáng. Nàng ngồi bất động một hồi lâu, cuối cùng khẽ thì thầm: "Bọn họ liệu có tra ra được gì không?"
"Ha ha ha..." Tiếng cười quỷ dị không biết từ đâu vang lên, vọng thẳng vào trong đầu của Tiểu Thúy: "Ngươi cần gì phải lo. Dù cho bọn chúng tìm ra manh mối thì mọi chuyện cũng đã muộn rồi."
Tiểu Thúy vẻ mặt khó xử, hai tay siết chặt lấy vạt áo: "Nhưng mà..."
Âm thanh vừa quỷ dị vừa quen thuộc lại vang lên: "Không nhưng gì cả. Chẳng lẽ nàng đã quên mất ai là kẻ bức ta tự tử?! Ai là kẻ khiến cho ta thành một oan hồn vất vưởng không thể đầu thai?!"
Dừng một chút giọng nói của Lưu công tử lại tiếp tục: "Nàng đừng lo gì cả. Hôm trước bọn họ theo dõi nàng, ta còn có thể giúp nàng tránh né mà. Như thế còn sợ gì nữa chứ? Nàng phải giúp ta, chỉ cần ta trở nên cường đại liền có thể bảo hộ mẫu tử các nàng."
"Chàng..." Tiểu Thúy con mắt ám trầm tính nói thêm gì nữa, nhưng không ngờ bên ngoài lại truyền tới một trận ho khan.
Nàng nghe rõ ràng đó chính là tiếng ho của Lạc thị, vội vội vàng vàng chạy ra. Vừa mở cửa ra, quả nhiên nàng liền thấy nương đang ngồi trong sân, ôm ngực ho không ngừng.
Tiểu Thúy vội vàng chạy lại đỡ nàng, đưa tay vuốt lưng giúp Lạc thị thuận khí. Nhìn những giọt máu đỏ tươi thấm qua kẽ tay của mẫu thân, mặt nàng càng thêm tái nhợt, vội nói: "Nương, nương! Người sao vậy? Tại sao lại ho ra nhiều máu như vậy?"
Lạc thị nhìn nữ nhi, khẽ lắc đầu, yếu ớt nói: "Thúy nhi, mẫu thân có lỗi với con."
"Người đừng nói vậy." Tiểu Thúy cầm chặt tay nàng nói: "Để hài nhi đưa người vào phòng nghỉ, lại đi mời đại phu. Người nhất định sẽ không sao!"
Tiểu Thúy nói rồi lập tức đem tay Lạc Thị vòng qua cổ bản thân, để cho cả người nàng tựa vào mình, dìu đỡ nàng vào trong phòng.
Nàng đặt Lạc thị trên giường, đắp kín chăn cho nàng xong lập tức chạy trở về phòng. Nàng mở rương đồ ra, lấy ra năm lượng bạc đã tích góp nhiều năm. Cầm chặt bạc trong tay, nàng một hơi hướng cửa lớn chạy ra.
Đang lúc Tiểu Thúy tính mở cửa, thì Phương Viễn Chi đã trước một bước mở ra. Hắn đầu tóc bù xù, một thân lấm lem bụi đất. Vừa nhìn thấy nữ nhi, hắn lập tức nhớ lại cảnh tượng hôm qua bị Lưu công tử tới tìm. Lòng vừa sợ lại vừa ức, một bụng tức giận không chỗ phát tiết ngay lập tức bùng nổ: "Ngươi đây là cầm bạc đi đâu?"
"Cha!" Tiểu Thúy ánh mắt sợ hãi nhìn Phương Viễn Chi: "Nương sắp không xong rồi, ta đi mời đại phu."
Phương Viễn Chi hừ lạnh một tiếng nói: "Ta còn lạ gì nàng. Hôm nay không bệnh thì ngày mai cũng bệnh, căn bản vẫn sống đó thôi, cần gì mời đại phu. Cha của ngươi có thứ cần dùng hơn, mau đưa bạc cho ta."
Tiểu Thúy ôm chặt túi tiền nhỏ, mắt bắt đầu có thêm một tầng hơi nước. Nàng lắc đầu, nói lời cầu xin: "Cha, nương thật sự sắp không xong. Nữ nhi cầu người, để cho nữ nhi đi mời đại phu có được không?" Nàng chỉ hy vọng giờ phút này, Phương Viễn Chi còn có chút nể tình phu thê nhiều năm, để cho nương nàng một con đường sống.
Mà Phương Viễn Chi thì nào có tâm trạng quan tâm tới điều đó. Hiện tại hắn chỉ muốn đi mua giấy tiền vàng mã, đốt cho cái tên quỷ chết đuối kia, sau đó đi uống vài bầu rượu xả xui mà thôi.
Lại nhìn thấy sự chống cự của nữ nhi, cơn giận cuối cùng bộc phát. Hắn dùng tay hung hăng tát một cái vào mặt Tiểu Thúy: "Nghiệt súc! Lời của phụ thân mà ngươi còn dám cãi. Nếu không phải tại ngươi bày đặt tư tình với tên họ Lưu kia, thì hắn cũng không tới mức bám theo ta."
Tiểu Thúy nhận một cái tát như trời giáng, thân hình mảnh mai ngã rạp trên đất. Nàng ôm bên má sưng tấy, nói: "Đều là lỗi của nữ nhi. Xin người cho ta đi mời đại phu, ngày sau ta liền nghe lời người. Một câu cũng không cãi."
"Hừ." Phương Viễn Chi mặt lạnh càng thêm lạnh, giơ tay đoạt lấy túi tiền nói: "Đã muộn rồi. Bạc này ta lấy, nàng ta để một hai hôm nữa cũng có chết đâu." Nói rồi hắn lập tức xoay người đi.
Tiểu Thúy vội vàng níu lấy ống quần của hắn: "Cha! Ta cầu xin người! Nương dù gì cũng là thê tử của người mà!"
Phương Viễn Chi nhăn mày nhìn nữ nhi chật vật dưới đất, giơ chân đạp mấy cước vào người nàng.
Tiểu Thúy ăn đau, nằm rạp trên đất, tay vẫn gắt gao bám lấy ống quần của hắn.
Phương Viễn Chi lại đạp một cước vào cánh tay của nàng. Cánh tay gầy trơ xương chịu không nổi, lập tức buôn lỏng. Hắn liếc nhìn nàng một cái, quay đầu đi thẳng ra cửa.
Tiểu Thúy như chết lạnh, nằm trên đất mà nhìn cánh cửa nát lạnh lùng đóng lại. Tâm nàng giờ phút này đã như tro tàn.
Bên trong phòng, tiếng ho của Lạc thị lại tiếp tục vang dội. Tiểu Thúy nghe thấy, luống cuống lê thân tàn, nhanh chóng đến bên cạnh nàng. Nàng ngồi tựa mép giường của Lạc thị, cầm chặt tay nàng như sợ một khắc nữa, người nằm trên giường sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.
Lạc thị ánh mắt trìu mến nhìn nữ nhi: "Thúy nhi ngoan, con là một cô nương tốt... khụ... khụ..." Nàng khó khăn vươn bàn tay còn lại, áp lên bên má đã sưng đỏ của Tiểu Thúy nói: "Con người sống chết có số, chỉ trách nương đoản mệnh, không thể đợi tới lúc nhìn thấy con lên kiệu hoa... khụ... khụ... khụ..."
"Nương... người đừng nói vậy. Người nhất định sẽ không sao." Tiểu Thúy càng nói, giọng càng nghẹn ngào.
"Tiểu Thúy, hứa với nương, nhất định phải sống tốt. Cũng đừng trách cha của ngươi, hắn dù gì cũng là thân sinh phụ thân của ngươi." Lời nói của Lạc thị cũng càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ còn lại âm thanh bé như tiếng muỗi kêu: "Nương mệt mỏi rồi, nên ngủ rồi." Nói rồi nàng khẽ khép lại đôi mắt. Hai tay nàng buông lỏng, rơi vào trên giường gỗ tạo thành tiếng vang đầy đau nhói.
Tiểu Thúy nước mắt như vỡ đê, ào ạt tuôn ra, nhỏ xuống gương mặt của người đang nằm trên giường. Tại sao tay của nương lại lạnh như thế? Nhất định là lại ở ngoài trời gió lạnh lâu nên mới như vậy. Nàng dùng hai tay chà sát đôi tay lạnh như băng của Lạc thị, dù chỉ là một hơi ấm nhỏ nhoi, nàng cũng hy vọng có thể truyền tới cho nàng.
Nhưng dù cho Tiểu Thúy có cố gắng tới đâu, thì người đã lạnh cũng không thể một lần nữa ấm áp trở lại. Lạc thị đã chết, đó sự thật mà nàng bắt buộc phải đối mặt. Những giọt nước mắt từ người thiếu nữ độ mới lớn, lặng lẽ rơi trong căn phòng nhỏ.
Từng kỷ niệm nhỏ, từng cái ôm, từng nụ cười của mẫu thân. Còn có từng việc nhỏ mà người đang nằm trên giường kia đã dốc sức vì nàng. Giờ đây tất cả đều đồng loạt ùa về, khiến cho con tim Tiểu Thúy vốn đã vết thương chồng chất, càng thêm máu me đầm đìa.
"Đã muộn rồi." Tiếng nói của Lưu công tử lại bất chợt vang lên.
Tiểu Thúy hai mắt đẫm lệ, tựa đầu vào vai của Lạc thị. Nàng lí nhí nói: "Chàng nói đúng, đã muộn rồi." Tất cả đã quá muộn, nàng không cứu được người nàng yêu, nàng cũng không cứu được người thân duy nhất của mình.
Phương Viễn Chi, nàng thật không ngờ hắn lại vô tình như thế. Tiểu Thúy xoa xoa hai mắt đau nhức, lòng bàn tay siết chặt mơ hồ lộ ra gân xanh. Nương đã mất, vậy thì tên súc vật kia cũng đừng mong sống nữa! -------------------
Tác giả: như tên chương :> tui thật sự chưa nghĩ ra tên chương :>