Hàn Tuyết Âm chỉ lưu lại một tờ truyền âm phù, tỉ mỉ dặn dò mấy người Thuấn Giai. Phía này có Tư Đồ Nghệ Mưu trấn thủ, nàng cũng không quá lo lắng. Cứ như thế, Hàn Tuyết Âm dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía Băng Nguyên Trấn.
Tưởng chừng sẽ tốn chút thời gian vòng đi vòng lại, không ngờ mọi thứ trôi chảy hơn nàng nghĩ. Đốm sáng xanh nhạt vòng vèo phía trên lành nhỏ, thân ảnh Hàn Tuyết Âm theo sau xuất hiện trên không.
Nàng chân đạp Băng Sương kiếm, mặt không cảm xúc nhìn làng nhỏ phía dưới. Cũng không làm nhiều dừng lại, Hàn Tuyết Âm lại tiếp tục hoá thành đốm sáng biến mất.
Đốm sáng xẹt qua giữa màn đêm như một vì sao băng phiêu đãng giữa biển ngân hà. Chỉ trong mấy tức hô hấp, thân ảnh Hàn Tuyết Âm lại một lần nữa xuất hiện phía trên Băng Nguyên Trấn.
Hàn Tuyết Âm bấm tay tính tính canh giờ, đã gần tới nữa đêm. Nàng cũng không vội tiến vào, ngược lại đáp xuống một ngọn cây gần đó lặng lẽ chờ đợi.
Tinh không vạn lý, chẳng mấy chốc bị che khuất sau từng án mây. Chỉ còn vầng trăng khó khăn lấp ló, gắng gượng chiếu xuống vài tia sáng nho nhỏ. Giữa lúc trời đất tối tăm, hàng trăm đốm lửa xanh dần dần từ dưới mặt đất hiện lên. Hàng trăm ngọn ma trơi đồng loạt xuất hiện vừa quỷ dị lại lạnh lẽo.
Cảnh tượng bách quỷ dạ hành một lần nữa xuất hiện. Hàn Tuyết Âm triệu hồi Thiên Ma Xích, phía sau nàng ngay lập tức xuất hiện bộ ba quỷ tướng cùng mười mấy con quỷ linh mặt mũi dữ tợn.
Chỉ là nàng tập trung mục đích phía trước, cũng không hề để ý tới một bên Tương Sinh Ngọc lập loè. Mà núp trong tuyết trắng, có một cái đầu nhỏ lặng lẽ theo phía sau.
Cũng không phải tự nhiên Hàn Tuyết Âm lại triệu hồi Thiên Ma Xích. Bảo vật càng mạnh thì linh lực yêu cầu càng cao, Thiên Ma Xích cũng không ngoại lệ. Tuy nói Hàn Tuyết Âm hiện giờ cũng coi như là Hắc Diệm Vương đời thứ tám, nhưng điều động Thiên Ma Xích quá lâu đối với nàng cũng có chút quá sức.
Hiện tại, nàng chỉ có thể điều động Thiên Ma Xích trong vòng hai canh giờ. Ngẫm đi ngẫm lại, Hại Thiên Thu lúc trước là cỡ nào tài hoa kinh người mới có thể liên tục dùng Thiên Ma Xích đại chiến? Trở lại chuyện chính, Thiên Ma Xích vốn là vật mang âm khí nặng, lại có thể khiển vạn quỷ. Hàn Tuyết Âm sở dĩ triệu hồi nó cũng chỉ vì thuận tiện trà trộn vào đàn quỷ.
Hàn Tuyết Âm cùng mười mấy quỷ linh theo đàn quỷ một lần nữa tiến vào Băng Nguyên Trấn. Càng tới gần trấn, trời đất càng tối sầm. Đợi tới lúc Hàn Tuyết Âm mơ hồ thấy được tấm biển "Băng Nguyên Trấn", xung quanh đã là một mảnh đen nghìn nghịt.
Trong khi đó, những đốm ma trơi từ khi nào đã huyễn hoá thành hình người. Cảnh tượng người tới người đi nườm nượp lấy một loại không khí quỷ dị dần dần hiện ra.
Ánh xanh bao phủ lạnh lẽo, khiến người ta cảm giác như đi giữa cõi u minh. Hàn Tuyết Âm lặng lẽ đi tới, giống như bản thân là một thành phần trong đó.
Cố Hàm đi theo sau, âm thầm quan sát xung quanh: "Ở đây âm khí đặc biệt nặng, nhìn qua có vẻ sắp đủ để hình thành một Tiểu Âm Giới."
Tiểu Âm Giới, ứng theo tên gọi của nó, chính là một thế giới chỉ dành cho người âm. Thường xuất hiện ở nơi có nhiều người chết oan, linh hồn không được siêu thoát. Dần dà bọn họ sẽ mắc kẹt ở đó, ngày qua ngày tái hiện lại duy nhất một cảnh tượng. Giống như một vở kịch lập đi lập lại, mà người diễn kịch lẫn người xem đều không hề hay biết.
Hàn Tuyết Âm tất nhiên cũng cảm nhận được điều này, phân phó nói: "Chúng ta chia nhau ra, tìm hiểu xem trong thời gian này có chuyện gì xảy ra." Dừng một chút nàng lại nói: "Lưu xem trong khoảng thời gian này có người nào họ Đông đi ngang qua nơi này."
Ba tên quỷ tướng vội ứng, lập tức chia thành ba nhóm nhỏ, nhanh chóng lẩn vào đàn quỷ. Còn Hàn Tuyết Âm vẫn cứ tiếp tục đi theo hàng dài vào trấn.
Không trung đen kịt, xung quanh bao phủ bởi vô vàng oan hồn. Tiếng nói cười không dứt khiến cho người ta không khỏi nổi da gà.
"Nghe thấy gì không? Mùa đông năm nay sẽ lạnh hơn rất nhiều."
"Ta thấy bầu trời vẫn trong xanh, không phải là đoán bừa chứ?"
"Không hề, ta nghe bảo là do một vị đạo sĩ danh vọng tiên đoán! Lão gia nhà ta, mấy ngày gần đây cũng lo tích trữ thật nhiều thức ăn."
Hàn Tuyết Âm đứng trong hàng đợi vào trấn, không khỏi nghe được những tin này. Nàng suy nghĩ một chút, tuyết tai dẫn tới dịch bệnh cũng không phải không có lý. Trong lịch sử ghi lại, cũng không ít những đợt tuyết tai kèm tho dịch phổi hay ho lao gì đó.
Lại chăm chú nghe, Hàn Tuyết Âm rất nhanh bắt được thêm một thông tin nữa.
"Gần đây có một dược đường mới, đại phu ở đó quả thật mát tay vô cùng."
"Ta còn nghe bảo là một nữ đại phu, dung mạo cũng thật xinh đẹp! Hắc hắc!"
"Ngươi đừng mơ tưởng! Nhân gia là con gái nhà lành, lại chưa hôn phối. Người cầu hôn đã xếp hàng dài tới cửa trấn. Thậm chí Lã viên ngoại còn cử bà mối tới."
Hàn Tuyết Âm nghe tới đây, triệu ra một tờ phù, lên tiếng: "Xin hỏi, dược đường các vị vừa nói nằm ở hướng nào?"
Bị giọng nói đánh gãy, đám oan hồn như bị giựt mình, lửa xanh bùng lên một cái, lại bay tán loạn vòng quanh Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm thở dài, lại triệu ra một tờ an thần phù, lúc này mới coi như ổn định mấy đóm ma trơi. Nàng nói: "Ta không hề có ý xấu, chỉ muốn hỏi một chút các vị mà thôi."
Mấy đốm lửa ngập ngừng chớp tắt, lại qua một lúc mới có lời đáp lại. Giọng nói hơi cao, có vẻ như là một nữ nhân: "Cô nương muốn tìm Tầm Y dược đường, chỉ cần đi thẳng vào cổng trấn, quẹo trái, rồi quẹo phải, rồi đi thẳng và quẹo trái là tới."
Hàn Tuyết Âm nghe đóm ma trơi nói xong, chỉ cảm giác sọ não đau. Chỉ như vậy chẳng thà không chỉ. Nàng xoa xoa thái dương, lạnh băng nói: "Có thể chỉ chi tiết hơn không?"
"Ai! Ta đã chỉ thật chi tiết rồi!" Ma trơi tiếp tục lập loè nói: "Như thế này đi, ta sẽ làm mẫu một lần, cô nương nhìn cho kỹ."
Sau đó là một quang cảnh quỷ dị như thế này. Một tiên tử bạch y phiêu phiêu, đứng nhìn một đóm lửa xanh bay qua bay lại, múa may quay cuồng.
Đóm lửa xanh bay một hồi, làm như mệt cực kỳ hỏi: "Ngươi hiểu chưa?"
Hiểu hay không Hàn Tuyết Âm không rõ. Nhưng nàng rõ ràng một điều, xúc động muốn cho oan hồn này hồn phi phách tán là thật sự.
Mà cái đầu nhỏ xa xa nhìn một màng này, vừa âm thầm ôm bụng cười chảy nước mắt, vừa lặng lẽ vì oan hồn nọ thắp ba cây nhan. Oan hồn nhỏ dám giở trò trước mặt Hàn Băng Sơn cũng quá dũng cảm đi á ha ha ha! Cười chết nàng ha ha ha!
Nhưng ông bà ta nói đúng, cười người hôm trước hôm sau người cười. Bởi vì cái đầu nhỏ động tỉnh quá lớn, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy có một đạo ánh mắt lạnh lẽo thấu xương bắn về phía này.
Cái đầu nhỏ vội vàng lấy tay bịt miệng, làm như không có chuyện gì chuẩn bị xoay lưng tẩu thoát. Hàn Tuyết Âm nào có dễ dàng cho nàng như nguyện, một tay nắm lấy đóm oan hồn, một tay túm cổ áo người trước mặt: "Cười vui sao?"
Giọng nói ôn nhu bình ổn, lại khiến người ta cảm giác như ngâm mình giữa hồ băng. Hạ Thiên Thu mồ hồi đầy đầu, khăn tay nữa che mặt: "Đạo hữu nói gì ta không hiểu. Đạo hữu nhìn lầm người rồi, hãy thả ta đi đi."
"Ha." Hàn Tuyết Âm cười lạnh một tiếng: "Ta thật nhầm người thì đạo hữu vẫn sẽ bám theo ta. Chi bằng chúng ta cùng nhau đồng hành, đỡ cho đạo hữu phải mất công."
Mấy câu sau làm như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra. Khiến cho Hạ Thiên Thu á khẩu không dám cãi một lời. Hàn Tuyết Âm cũng không thèm quan tâm mấy thứ quanh co lòng vòng trong bộ não của nàng, một tay xách lên Hạ Thiên Thu tiến về cửa trấn.
Đáng thương Hạ nhị thế tổ của chúng ta, một đường bị ôm ngang như xách bao tải, chỉ biết cắn khăn tay khóc thút thít. Theo dõi người khác, lại bị phát hiện do cười quá lớn đại khái trước giờ cũng chỉ có mình nàng. Thật quá mất mặt hức hức!
Mất mặt về mất mặt, nhưng còn một vấn đề lớn hơn Hạ Thiên Thu cần phải đối mặt. Chính là Hàn Tuyết Âm đang động nộ!
Nàng giơ tay bụm mặt, từ khẽ tay len lén liết nhìn Hàn Tuyết Âm. Tuy Hàn Tuyết Âm vẻ mặt như cũ lãnh đạm, không nói một lời. Hạ Thiên Thu lại có thể từ đó nhìn ra đây chỉ là sự im lặng trước cơn bão dữ. Hạ Thiên Thu trái tim nhỏ bùm bùm đập: "Chết con bê!"
"Tại sao không nói lời nào?" Hàn Tuyết Âm vừa bước nhanh, vừa liếc mắt nhìn nàng, ngữ khí phải nói có bao nhiêu băng giá liền có bấy nhiêu băng giá.
Hạ Thiên Thu thầm cảm thấy không xong tới cực điểm, tay trái nắm tay phải, tay phải nắm tay trái, loạn thành một nùi: "Ta... ta.. ta chỉ là lo lắng cho ngươi!"
Hàn Tuyết Âm dừng chân, ánh mắt chắm chú nhìn Hạ Thiên Thu.
Hạ Thiên Thu bị nàng nhìn da gà đều đồng loạt nổi lên, mắt hết liếc sang trái lại liếc sang phải, không dám hé răng.
Hàn Tuyết Âm: "Ngươi dám nhìn thẳng vào mắt ta lặp lại lần nữa?"
Hạ Thiên Thu mặt ngoài cố tỏ ra kiên định, nội tâm kỳ thật đã chạy tám trăm dặm. Nói giỡn! Nàng dám mới là lạ! Cuối cùng chỉ đành khe khẽ bĩu môi, đưa lên một lóng tay: "Kỳ thật là khoản nhiêu đây đi, cỡ tầm này nè."
Hàn Tuyết Âm hừ lạnh. Người khác không rõ, nàng mới không tin vào lời ma quỷ của Hạ Thiên Thu. Hàn Tuyết Âm nhìn nàng, rồi lại thở dài. Hiện giờ nàng có chút hoài niệm Hạ Thiên Thu lúc còn là người câm.
Nói đi cũng nói lại, Hàn Tuyết Âm cũng hiểu biết Hạ Thiên Thu mạnh miệng, kỳ thực các nàng đều như nhau. Đều lo lắng đối phương chỉ là cách làm quả thật khó dung hòa. Hàn Tuyết Âm đặt Hạ Thiên Thu xuống, thay nàng buộc chặt áo choàng, lại phủi đi bông tuyết.
Nhìn Hạ Thiên Thu khuôn mặt trắng nõn, cái mũi hơi hồng do gió lạnh. Đường nét non nớt chưa hoàn toàn thành niên, lại từ đó có thể mơ hồ thấy được đại ma đầu của nhiều năm về trước. Hàn Tuyết Âm chăm chú nhìn, thẳng tới Hạ Thiên Thu cảm thấy trong lòng nao nao.
Đang muốn mở miệng, tiếp đón nàng lại là một cái ôm đầy cõi lòng. Hàn Tuyết Âm ôm nàng, ôm chặt tới mức Hạ Thiên Thu mơ hồ cảm đau, tiếp theo sau đầu vai vô hình truyền tới một trận ấm áp. Trong phút chốc, Hạ Thiên Thu như bị đánh vựng, ngốc ngốc không biết phản ứng làm sao cho phải.
Qua lớp vải dệt dày nặng, Hạ Thiên Thu có thể rõ ràng cảm giác Hàn Tuyết Âm đang run rẩy. Có trong giây phút đó, trái tim Hạ Thiên Thu như bị chặn lại, lời nói tới miệng cũng không biết như thế nào nói ra. Hàn Tuyết Âm của nàng đáng lý phải đứng trên vạn người, bễ ngễ nhìn khắp thiên hạ chứ không phải lo được lo mất như thế này.
Nhưng hôm nay Hàn Tuyết Âm một lần nữa rơi lệ, cũng chỉ vì một mình Hạ Thiên Thu. Từng giọt từng giọt thắm vào vai như thấm vào chính trái tim của Hạ Thiên Thu. Nàng chỉ cảm giác như có thứ gì đó vừa tô vừa ngứa, như có hàng nghìn con kiến bò qua đầu quả tim. Cuống họng lăng qua lộn lại một lúc, Hạ Thiên Thu mới giang tay ôm hồi Hàn Tuyết Âm. Nàng chậm rãi vỗ nhẹ lưng Hàn Tuyết Âm, tí tách nụ hôn rơi trên má, nhẹ nhàng như đối xử với vật trân quý nhất thế gian. Tiếng nói thâm tình phiêu vu trong gió tuyết: "Ta đã về rồi liền sẽ không đi nữa, tiểu nha đầu. Chúng ta sẽ không lại tách ra, ta hứa với ngươi."
—————
Tác giả: Hôm nay đăng chương cũng là vừa bắt đầu một năm mới. Chúc các đạo hữu một năm mới suôn sẻ và hạnh phúc, mọi thứ đều như ý. Như ông bà ta hay khấn: "Cầu cho trời yên đất lặng, mưa thuận gió hòa." Thì hy vọng các đạo hữu dù cho làm bất cứ việc gì thì cũng ứng với câu trên, suôn sẻ tốt đẹp.
Cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ hành trình của cặp đôi Hàn Hại suốt năm qua và hy vọng trong năm nay cũng như thế. Hy vọng sẽ có thêm nhiều người bị dụ vào hố và một ngày nào đó chúng ta sẽ có dịp gặp nhau. :>>>