Vừa nhìn liền biết, tiểu nhị này dáng người cũng coi như chất phát, có lẽ là lớn lên trong làng. Hắn một bên xoa rót trà, một bên nói: "Lúc trước cũng có thương nhân hay đoàn chuyển hàng đi ngang qua. Nhưng từ khi Băng Nguyên Trấn bị diệt, cũng không có người nguyện ý làm ăn buôn bán ở khu vực gần đây."

Hàn Tuyết Âm nhíu mày, hỏi: "Ngoài Băng Nguyên Trấn ra, không còn trấn nào gần đây nữa sao?"

"Đúng vậy." Tiểu nhị nói: "Gần đây nhất chỉ có Băng Nguyên Trấn, lại xa hơn nữa thì có Cổ Vân Trấn. Nhưng từ đây tới Cổ Vân Trấn cũng không thuận đường, nên chỉ yếu người đi ngang đây đều tới Băng Nguyên Trấn."

Thuấn Giai suy tư một chút, khó hiểu hỏi: "Vậy cũng không đúng. Bọn ta vừa từ một trấn khác thu mua đồ dùng, sau đó mới tới đây."

Tiểu nhị nghe hắn nói, không khỏi toát ra vẻ mặt sầu khổ: "Khách quan à, ta thề là ta không có nói dối. Từ trước tới giờ ngoài Băng Nguyên Trấn ở phía tây ra, trong vòng năm trăm dặm gần đây không hề có thành trấn khác!"

Chưởng quầy vừa lúc đem đồ ăn tới, nói: "Hắn nói đều là thật, bọn ta từ lúc sinh ra tới giờ đều sống tại đây. Băng Nguyên Trấn thực sự không còn người ở!"

Chưởng quầy vừa dứt lời, cả đại sảnh trong nháy mắt im phăng phắt. Không khí như động lại, gió tuyết rít gào như nỗi lòng bàng hoàng của từng người.

Lâm Chí Hàn nghe xong, cảm giác như té vào hầm băng, lạnh thấu cả người. Sau một lúc, hắn vội hô: "Nhu yếu phẩm đâu rồi?!"

"Thưa sư thúc, để ở sân sau." Một đệ tử vội lên tiếng.

Hàn Tuyết Âm đi trước, chỉ trong nháy mắt liền tới sân sau. Nàng phất tay, đem từng tấm bao hàng đều lật lên. Một trận mùi hôi thôi không khỏi bốc lên, khiến cho người buồn nôn.

Mấy người còn lại cũng vội vã theo sau, quả nhiên trên xe nào có hàng hóa. Chỉ là từng trận tanh tưởi xông ra, mà những tấm vải bông nguyên vẹn hiện giờ lại rách nát, đôi chỗ đen đặc như vết máu đông lại. Dược liệu thì khô héo mốc meo, không thể nhìn ra đâu với đâu.

Chưởng quần theo sau cũng nhìn tới một màn này cũng bị dọa cho ngồi bệch xuống đất. Tiểu nhị vội vàng đỡ hắn, không nói nên lời: "Đây..."

Hạ Thiên Thu chen qua đám đệ tử đang sợ tới mặt tái mét, đi tới cạnh Hàn Tuyết Âm: 'Bọn họ gặp ma dẫn đường?'

Hàn Tuyết Âm nói: "Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn đều là tu vi tiên tử, bị quỷ dẫn đường tới mức không thể phát hiện cũng không có khả năng." Lại hướng hai người Thuấn Giai hỏi: "Trong lúc các người ở trong trấn có cảm thấy gì kỳ quái không?"

Thuấn Giai nói: "Bọn ta ở trong trấn hơn ba canh giờ, cũng không thấy chuyện gì quá khác biệt. Mấy người trong trấn trừ không thích mở miệng, lại bộ dáng như đã đói rất lâu rồi, còn lại hoàn toàn không có gì lạ."

Hạ Thiên Thu lại hỏi chưởng quầy: 'Không biết là vì sao Băng Nguyên Trấn lại bị diệt?'

Chưởng quầy lau mồ hôi trên trán, do dự nửa ngày mới nói: "Là ôn dịch."

Tiểu nhị cũng nói thêm: "Cái này ta cũng chỉ nghe người khách kể lại. Lúc ban đầu chỉ có một người bị nổi hạch." Hắn đưa ngón tay biểu thị kích cỡ: "Chỉ nhỏ tí xíu như mũi kim, lại có màu đỏ tươi. Về sau một đốm đỏ này lại lang ra khắp người, cũng đồng thời phình lơn thật to. Cuối cùng... người nhiễm bệnh không chỉ đau đớn mà chết, dung mạo cũng không thể nhận ra."

Hạ Thiên Thu cau mày, hỏi Phong Hào: 'Người từng nghe thấy loại bệnh nào tương tự chưa?'

Phong Hào trầm ngâm một chút, nói: "Nghe qua thì có vẻ quen, nhưng nội tính về nổi hạch thì có biết bao nhiêu căn bệnh có chịu chứng tương tự. Chỉ bằng mấy câu này mà bảo ta nói chính xác, tiền bối cũng không khỏi đánh giá ta quá cao đi."

Nghĩ qua nghĩ lại, hắn nói cũng đúng. Hàn Tuyết Âm suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này quá mức kỳ quái. Lại nhìn trời đất đên kịt không một vầng trăng, lại có phong tuyết bay phấp phới, nàng nói: "Chuyện này cũng không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn trước đi, ngày mai chúng ta cùng nhau đi Băng Nguyên Trấn. Còn những thứ này, tạm thời để nơi này, ngày mai lại tìm một chỗ thiêu đi."

Nếu chưởng môn đã lên tiếng, bọn hắn cũng không thể nói gì hơn, lục tục trở lại bên trong khách điếm. Chỉ có điều không khí càng ngày càng thêm trầm lắng, không ai dám nói một tiếng.

--------------------------------

Về đêm, các đệ tử vì sợ hãi, đều chen chúc ngủ cùng nhau. Như vậy mấy người Hàn Tuyết Âm lại có dư phòng, mỗi người ngủ một gian. Cũng vì điều này mà Hàn Tuyết Âm không tiếc ghi hận đám đệ tử một bút.

Nằm trên giường nghĩ về ngày xương, người nọ tới đâu cũng nhất định phải dính chung với nàng. Lúc đó, nàng không tiếc đá người ta ra ngoài. Giờ nhìn đi, nàng muốn nhưng nhân gia không thèm nha!

Đã thế suốt ngày một bộ mặt không biến sắc, suốt ngày hai cái mặt than nhìn nhau. Chưa kể tới một kẻ không nói được, một kẻ ít nói, một ngày nói với nhau không quá năm câu. Hàn Tuyết Âm tâm thật mệt...

Cứ như thế, một bên suy nghĩ cách chữa lành đạo lữ, một bên hoài niệm ngày cũ, Hàn Tuyết Âm từ từ chìm vào giấc ngủ. Nàng cũng coi như là người không thường nằm mơ, có thể nói là mấy chục năm mới làm mộng một lần.

Hàn Tuyết Âm mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh là một đoàn sương trắng. Dưới chân nàng lại chỉ toàn tuyết trắng. Tuyết trắng lại cũng không hề lạnh, mà còn có chút ấm áp. Ánh tà dương trên đầu, lại cũng không thể nào bình định nghi hoặc trong lòng nàng.

Như có cảm giác ai đó lướt ngang sau lưng, Hàn Tuyết Âm vội vàng quay đầu. Tâm niệm vừa động, nhưng thử mấy lần Băng Sương Kiếm vẫn không hề hiện ra. Hàn Tuyết Âm cau mày, có chút khó hiểu, phải chăng là vị cao nhân nào đó cố tình cuốn nàng vào bí cảnh.

Nhưng không đợi Hàn Tuyết Âm suy tư lâu, tuyết trắng cùng sương mù đều bị cuốn theo gió lốc. Mà Hàn Tuyết Âm cũng cảm giác thân thể trầm xuống, sau đó không ngừng rơi xuống.

Đáng chết ở chỗ, mặc cho nàng muốn vận dụng linh lực tới đâu đều không thể ngăn lại. Hàn Tuyết Âm cứ rơi mãi, rơi mãi, chỉ có tiếng gió vù vù bên tai. Cho tới khi Hàn Tuyết Âm cảm giác bản thân rơi vào một cái ôm thật ấm áp, lại vô cùng quen thuộc.

Tại giờ phút đó, Hàn Tuyết Âm đỏ hốc mắt, cái ôm quen như hai trăm năm trước, nàng khàn khàn: "Ngươi..."

Không đợi Hàn Tuyết Âm dứt lời, hai bàn tay của người nọ bóp bóp hai cái: "Xúc cảm không tệ."

Hàn Tuyết Âm trong nháy mắt phát hỏa, lại một lần nữa cảm giác không trọng lực. Cứ như thế, cái mông của Hàn Tuyết Âm liền hung hăng tiếp xúc với mặt đất.

Mặt Hàn Tuyết Âm trong nháy mắt đen hơn đáy nồi, cư nhiên giọng nói kia vẫn cứ phá lên cười nói: "A ha ha! Cái này là trả thù lúc trước ngươi quăng bổn vương."

Hàn Tuyết Âm mặt như băng sương, đứng dậy, phủi phủi trên người bụi đất: "Vui không?"

Nhận thấy sát khí bắn ra bốn phía, giọng nói nọ có chút co quắp: "Không vui không vui."

Hàn Tuyết Âm nhìn xung quanh một lần, sau đó từ từ tới bước tới cạnh cây hoa mai gần đó. Theo từng bước của nàng, mai vàng phất phới trong gió, mà bên gốc cây cũng từ từ hiện lên một bộ bàn ghế.

Tay tiếp lấy cánh hoa, Hàn Tuyết Âm không khỏi lơ đãng nhìn về nơi xa. Giữa sương khói lượn lờ có một bóng người chầm chậm đi tới. Người nọ một thân tóc vàng như kim, thân khoát áo bào đen.

Mà Hàn Tuyết Âm cũng rõ ràng hoa văn trên đó, chính là cùng một hoa văn với nàng! Người nọ tuy có chút khác biệt, nhưng không thể nào lầm được chính là Hạ Thiên Thu phiên bản phóng to. Mà càng khiến Hàn Tuyết Âm cảm thấy nghẹn ngào, chính là điệu bộ thiếu đánh không khác Hại Thiên Thu một chút.

Hạ Thiên Thu dáng vẻ ung dung, mặt treo ý cười, lại như ẩn như hiện một tia giảo hoạt từng bước đi tới. Trên tay cầm một bầu rượu cùng hai cái chén, Hạ Thiên Thu cũng ngồi vào bàn đá.

Hai người không nói một lời, Hạ Thiên Thu cũng vừa treo ý cười vừa rót rượu, một chén đẩy tới chỗ Hàn Tuyết Âm, một chén tự giữ cho bản thân.

Mùi rượu mới nấu thơm ngào ngạt, Hàn Tuyết Âm bưng lên chum rượu khẽ hớp một ngụm. Quả nhiên mùi vị giống y hệt, đúng là người này không hiểu làm gì, chỉ hiểu nhất ăn chơi.

Hạ Thiên Thu nhìn nàng, nhướn nhướn mày: "Thế nào?"

"Quả nhiên giống y hệt." Hàn Tuyết Âm bình tĩnh nói: "Cũng không ngờ đường đường trưởng lão tối cao, cũng làm ra việc trái môn quy, tư tàng ngoại vật."

Hạ Thiên Thu cứng đờ.

Cái này cũng không thể trách Hàn Tuyết Âm nha. Môn quy có quy định không thể tư tàng rượu cùng bài bạt. Đợi tới khi Hàn Tuyết Âm đảm nhận Hàn Đảo, ngày đầu tiên liền tìm được dưới sàn nhà của Hàn Tuyết Âm hơn mười mấy bình rượu.

Không chỉ như thế, ngoài gốc mai cũng không thiếu, đến cả cây sơn trà của Hắc Diệm Vương đời trước nữa cũng chôn mười mấy vò. Lại nhìn Hạ Thiên Thu, Hàn Tuyết Âm có chút suy nghĩ có lẽ đây là di truyền đi, thầy nào trò nấy.

Hạ Thiên Thu vô cùng không cao hứng, bắt lấy cánh hoa ném nàng một cái: "Quỷ cứng nhắc, không thú vị."

Hàn Tuyết Âm tiếp lấy cánh hoa, đầu ngón tay mơn trớn từng sợi mịn màng, nói: "Thượng bất chính hạ tắc loạn, cũng không trách được ta."

"Được rồi được rồi." Hạ Thiên Thu bĩu môi nói: "Biết ngươi chưởng môn nghiêm túc rồi. Trở về việc chính đi."

Hàn Tuyết Âm nhướn mày nhìn nàng.

Hạ Thiên Thu đảo mắt một cái, nở nụ cười vô cùng thiếu đánh: "Mau mau tới cứu ta nha~" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện