Thái độ của những nhân vật Côn Luân phái như vậy đã rõ, hoặc bọn Giả Trụ phải liều một phen sống còn để tìm đường tháo chạy hoặc để bọn Côn Luân phái giam giữ tất cả!
Nhìn bọn Côn Luân phái càng lúc Tiểu Thiên càng có ác cảm với bốn chữ “Danh môn chánh phái!”
Nếu không phải cần tiềm phục lâu dài trong Tam trang, có lẽ Tiểu Thiên sẽ ra mặt, cho bọn Côn Luân phái này một phen vỡ mật kinh tâm.
Một nhân vật Côn Luân phái chợt lên tiếng :
- Thế nào, Giả Trụ? Sống hoặc chết ngươi chỉ có một con đường để chọn? Nếu muốn sống, ngươi phải ly khai Ngũ Hành bang, tạm thời chấp thuận cho bọn ta giam giữ. Còn ngược lại...
Một nhân vật Côn Luân khác lên tiếng :
- Đại sư huynh hà tất phải phí lời với bọn Ngũ Hành bang! Tội của chúng đáng phải chết trăm lần! Buông tha cho chúng, tất sau này chúng ta tự gánh lấy hậu họa!
Nhấc kiếm lên khoa thành vòng, nhân vật nọ nhanh chóng phát lệnh :
- Đừng để phí thời gian nữa! Đánh!
Giả Trụ thật sự hốt hoảng :
- Bọn ngươi vừa bảo ta phải chọn một trong hai con đường, sao chưa gì bọn ngươi đã muốn ra tay? Nhân vật vừa được gọi là đại sư huynh vụt cười lớn :
- Không phải Tư Mã Đằng ta đã nói rồi sao? Nhị sư đệ ta bình sinh rất ít nhẫn nại, chính Giả Trụ ngươi đã tạo cơ hội cho sự việc xảy ra! Ha... Ha...
Giả Trụ kêu thật to :
- Dừng tay!
Tên nhị sư đệ của Tư Mã Đằng cười lạnh :
- Được, dừng thì dừng? Nhưng nếu Giả Trụ ngươi không có ngay một giao phó rõ ràng, đừng trách Tây Môn Tụy ta cố ý dồn ngươi vào chỗ chết!
Giả Trụ đưa mắt nhìn quét qua đồng bọn!
Nếu tính luôn Tiểu Thiên, phía của y có nhân số chỉ mười hai người và đều là những kẻ có võ công không hơn gì Giả Trụ, nếu không muốn nói là kém hơn!
Trong khi đó, phe của bọn Côn Luân phái tuy ít hơn hai người nhưng mười người của họ là mười tay kiếm ít nhiều đã có uy danh trên giang hồ.
Giả Trụ chưa biết phải định liệu thế nào thì Tây Môn Tụy với tánh kém nhẫn nại bỗng quát lên :
- Ngươi muốn kéo dài thời gian ư, Giả Trụ?
Bị dồn ép, Giả Trụ đột nhiên tỏ lộ khí phách chẳng khác nào bậc đại trượng phu :
- Ngươi chớ quá xem thường ta. Chết thì chết, ta quyết không chịu nhục! Đánh!
Tây Môn Tụy cũng loang kiếm gầm vang :
- Bọn ngươi muốn chết! Ha... Ha...
Véo... Véo...
Thái độ của Giả Trụ, hành vi của Tây Môn Tụy, ngay tức khắc làm cho cục diện biến chuyển.
Kể từ khi bọn Côn Luân phái do Tư Mã Đằng dẫn đầu xuất hiện và có ý cầm giữ bọn Giả Trụ, như Tiểu Thiên nhìn thấy, bọn Giả Trụ đã bị dụ vào thế dồn sát chân tường!
Do đó, dù biết khó có thể đối đầu với bọn Côn Luân phái, bọn Giả Trụ đến lúc cuối cùng bỗng tỏ lộ khí phách khiến Tiểu Thiên cũng phải thán phục!
Cùng với Giả Trụ, Tiểu Thiên và mười người còn lại đều hăm hở xông ra, quyết cùng bọn Côn Luân liều chết một phen!
Tiếng huyên náo vang động cả một góc trời tạo cho Tiểu Thiên một sự phấn khích chưa từng có!
Bị phấn khích, nếu Tiểu Thiên không biết tự kềm nén, chắc chắn sẽ để lộ một thân thủ cao minh mà ngay từ đầu Tiểu Thiên đã cố tình che giấu.
Do phải kềm nén, Tiểu Thiên như đang chịu một nhục hình, buộc phải vận dụng chỉ một phần công lực trong khi bản thân có thể vận dụng nhiều hơn, lợi hại hơn!
Và điều đó đã khiến Tiểu Thiên phải một phen khốn đốn vì suýt bị kiếm chiêu của một gã đệ tử Côn Luân phái vây hãm.
Giả Trụ cũng đang thất điên bát đảo dưới kiếm chiêu lợi hại của Tây Môn Tụy, tuy nhiên, lúc phát hiện Tiểu Thiên lâm nguy, hành vi của Giả Trụ ngay lập tức tạo cho Tiểu Thiên nhiều thiện cảm.
Giả Trụ tìm cách tránh kiếm của Tây Môn Tụy và tức tốc lao về phía Tiểu Thiên.
Lúc đến đủ gần, Giả Trụ bật lên một tiếng gầm thịnh nộ :
- Cửu Trùng Thiên, ngươi đừng lo! Thất phu! Đỡ!
Vù... Vù...
Gã đệ tử Côn Luân phái đang đắc ý vì sắp bức dồn Tiểu Thiên vào tử địa, tiếng gầm của Giả Trụ khiến gã phẫn nộ.
Gã quay lại, phạt nhanh một kiếm vào Giả Trụ :
- Chính ngươi nên lo cho bản thân ngươi thì hơn. Xem kiếm!
Véo... Véo...
Với thân thủ cao minh nên mục lực khá tinh tường, Tiểu Thiên biết cách ứng cứu của Giả Trụ là hành động liều lĩnh.
Và nếu cứ để như thế này chính Giả Trụ sẽ khó lòng toàn mạng dưới kiếm chiêu đầy uy lực của gã kia.
Đang có thiện cảm với Giả Trụ, Tiểu Thiên đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn Giả Trụ mất mạng!
Tuy nhiên, nếu ra tay thì bộc lộ thân phận, Tiểu Thiên bối rối vì vô kế khả thi!
Bất chợt chính lúc đó có tiếng cười sằng sặc của Tây Môn Tụy vang lên :
- Nạp mạng nào! Ha... Ha...
Tức thì một tiếng thét bi thảm vang lên.
A... A...
Biết Tây Môn Tụy vừa đắc thủ, một đồng bọn của Giả Trụ đã mất mạng, Tiểu Thiên phẫn nộ đến tột cùng! Phẫn nộ vì sự ra tay quá độc ác của Tây Môn Tụy, phẫn nộ vì không có cách nào dùng chân tài thực học mà vẫn không bộc lộ thân phận. Tất cả những điều này tạo cho Tiểu Thiên một sự liều lĩnh chưa từng có.
Nghiến răng ken két, Tiểu Thiên vừa lao vào gã Côn Luân phái đang dùng kiếm đối phó với Giả Trụ, vừa rít lên căm phẫn :
- Bọn ngươi thật độc ác! Cửu Trùng Thiên này quyết liều chết với ngươi!
Vút!
Tiểu Thiên cố ý lao đến và dùng hai tay ôm giữ phần hạ thân của gã nọ!
Bị Tiểu Thiên ôm giữ một cách bất ngờ, chiêu kiếm của gã nọ thoáng khựng lại!
Dù đó chỉ là sự việc xảy ra trong một thoáng nhưng bao nhiêu đó cũng quá đủ cho Giả Trụ.
Giả Trụ cũng nghiến răng trợn mắt, nhấn thêm chân lực vào chưởng kình :
- Nạp mạng!
Ào... Ào...
Gã nọ cảm thấy nguy và mối nguy xuất phát từ sự liều lĩnh của Tiểu Thiên.
Gã bật ngửa về phía sau theo tư thế Thiết bản kiều, cố làm cho chiêu chưởng của Giả Trụ khi quật vào chỉ có một uy lực giới hạn.
Ầm!
Phản ứng linh hoạt kịp lúc đã giúp gã nọ toàn mạng, chưởng của Giả Trụ chỉ làm gã nọ đẩy về phía sau!
Nhân đà bị đẩy, gã tung ngược người về phía sau theo tư thế Lý Ngư Đả Đỉnh.
Vút!
Với tư thế này, đầu dưới chân trên, gã làm cho Tiểu Thiên cũng bị hất ngược lên cao.
Chờ khi Tiểu Thiên bị hất lên hết đà mà vẫn còn ôm giữ hai chân của gã, tả chưởng của gã liền quật vào Tiểu Thiên một kình chí mạng :
- Tiểu tử muốn chết!
Vù... Vù...
Bị ngọn chưởng này uy hiếp sinh mạng, mục quang của Tiểu Thiên bất ngờ lóe lên những tia nhìn tinh quái!
Ầm!
Tiểu Thiên giả vờ buông tay! Và khi bị chưởng kình đẩy bay về phía sau, Tiểu Thiên cũng vờ kêu lên một tiếng bi thảm :
A... A...
Tận mắt mục kích Tiểu Thiên bị hại, Giả Trụ phẫn nộ gầm vang :
- Ác ma! Hãy đền mạng cho Cửu Trùng Thiên.
Vù... Vù...
Trong khi đó, thân hình của Tiểu Thiên không hiểu sao cứ bay đi, bay mãi đến một chỗ thật khuất mới chịu hạ xuống. Ngay lúc thân hình chạm đất, Tiểu Thiên nở một nụ cười bí ẩn và định ngồi bật dậy để thực hiện những điều đã dự định.
Một tiếng gầm cực lớn bỗng vang lên, khiến Tiểu Thiên vì nghe thấy phải bỏ dở ý định :
- Hay cho bọn Côn Luân, dám động thủ sát hại môn hạ bổn đường ngay trên trụ sở của bổn đường. Hãy xem đây!
Ào... Ào...
Ngay lập tức, hàng loạt những tiếng quát cũng được phát ra :
- Giết hết bọn Côn Luân!
- Hãy cho bọn chúng nếm mùi lợi hại của Mộc Hành đường!
- Vì Ngũ Hành bang, giết!
Tiểu Thiên len lén đưa mắt nhìn, cục diện đang hoàn toàn thay đổi. Người của Mộc Hành đường xuất hiện có đến hai mươi, và nếu tính luôn bọn Giả Trụ thì đây là một nhân số đáng kể!
Đã thế, chính tiếng kêu mừng rỡ liền sau đó của Giả Trụ càng khiến bọn Côn Luân rúng động tâm can :
- Đường chủ đến rất đúng lúc! Bọn thuộc hạ vừa bị bọn chúng sát hại hết hai người!
Nhân vật mặc y phục toàn xanh và ở giữa thân áo có thêu một hình Ngũ Hành khá lớn, sau khi nghe Giả Trụ nói như vậy liền bật lên tràng cười ngạo mạn :
- Giả Trụ ngươi chớ lo! Bổn Đường chủ sẽ bắt chúng trả lại gấp mười! Xem đây! Ha... Ha...
Một trường thảm sát liền được khai diễn với sự thất thủ hoàn toàn nghiêng về phía bọn Côn Luân!
Tiếng gầm thét của Tư Mã Đằng và Tây Môn Tụy vang lên càng lúc càng ít đi, cho thấy bước đường cùng của bọn Côn Luân phái đã đến gần.
Tuy cũng muốn bọn Côn Luân phái gặp thảm bại nhưng phải nhìn bọn chúng bị thảm sát như thế này, Tiểu Thiên thật không nỡ.
Bất chợt, từ phía xa có một loạt những tiếng cười vang lên :
- Ha... Ha...
- Ha... Ha...
Tư Mã Đằng cố ý gào to, ngay khi biết những tiếng cười kia mang theo ẩn ý gì :
- Sư phụ! Mau đến đây ứng cứu đồ nhi!
Tây Môn Tụy thì mừng, đến độ hô hoán loạn xạ :
- Trang bá bá! Sư phụ! Hãy còn Đường chủ Mộc Hành đường ở đây! Nhanh lên nào!
Đường chủ Mộc Hành đường bật quát :
- Hoa Sơn phái cũng đến sao? Được! Giết!
Ào... Ào...
Vù...
Ầm! Ầm!
Khi bọn Côn Luân phái mười người chỉ còn lại sáu, giữa đương trường liền xuất hiện hai nhân vật!
Vút! Vút!
Cả hai đối diện với Đường chủ Mộc Hành đường, một người nâng cao thanh kiếm :
- Thất đại phái đã tiến đến tận Tổng đàn quý bang. Dương đường chủ liệu còn vùng vẫy được bao lâu?
Đường chủ Mộc Hành đường mặt không hề đổi sắc :
- Nếu là vậy, sao Khương Vũ, Trang Hồi Nhạn, cả hai cũng là Chưởng môn nhân, cho đến giờ vẫn còn ở đây? Tổng đàn bổn bang đã có Tổng hộ pháp trấn giữ, phải chăng nhị vị muốn Dương Hùng này tin Tổng hộ pháp đã bị thất đại phái các ngươi sát hại?
Người đang nâng cao kiếm khẽ cười lạnh :
- Hà Kỉnh Chi tuy chưa mất mạng, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian! Khương Vũ ta vẫn nghe Dương Hùng ngươi là trợ thủ đắc lực nhất của họ Hà! Xin được lãnh giáo!
Dương Hùng cười dài :
- Đến lúc này Khương Vũ ngươi cần gì phải có lời khách sáo? Không lẽ chỉ có một mình ngươi ra tay, còn Trang Hồi Nhạn chịu khoanh tay đứng nhìn? Hà tất phải làm bộ làm tịch nữa. Hai ngươi nên cùng một lúc ra tay thì hơn! Ha... Ha...
Sắc mặt thoáng biến đổi, KhươngVũ bật rít lên :
- Với tuyệt học Côn Luân phái, một mình ta đã quá đủ lấy mạng ngươi! Xem kiếm!
Véo... Véo...
Dương Hùng lùi lại, cố ý nhượng cho chiêu kiếm của Khương Vũ lao sượt qua!
Và bất ngờ Dương Hùng động thân lao về phía Trang Hồi Nhạn :
- Tuyệt học Hoa Sơn phái đâu, hãy cho Dương mỗ thưởng thức nào?
Vù... Vù...
Bị Dương Hùng cố tình đặt vào tình thế phải giao đấu, Trang Hồi Nhạn bật lên tiếng quát :
- Nếu họ Dương ngươi đã muốn vậy Khương huynh, hai chúng ta đừng để y thất vọng! Đánh!
Vù... Vù...
Sau mẩu đối thoại vừa rồi, Tiểu Thiên biết Ngũ Hành bang đang bị thất đại phái đặt vào tình thế hiểm nghèo! Tuy nhiên, thái độ vẫn bình thản của Dương Hùng lại làm cho Tiểu Thiên hoang mang.
Và nếu căn cứ theo thái độ của Dương Hùng, Ngũ Hành bang dường như vẫn vững như bàn thạch, bất luận có hay không có sự vây hãm của thất đại phái!
Tuy chưa biết phải tin vào lời nói của ai, nhưng vì lo lắng cho Bang Ngũ Hành, Tiểu Thiên nhanh chóng biến hình cải dạng.
Lột bỏ y phục của Mộc Hành đường, sau khi dùng vuông lụa che kín diện mạo, Tiểu Thiên lấy ra thanh liễu kiếm.
Tung bổng toàn thân lên không như cánh hạc xung thiên, Tiểu Thiên phát ra một tràng cười vang dội :
- Là ai muốn đối đầu với Ngũ Hành bang? Ha... Ha... Ha...
Vút!
Trầm người xuống, kiếm của Tiểu Thiên lập tức chiếu xạ vào KhươngVũ.
Véo... Véo...
Khương Vũ đang phát kiếm, hiệp lực với Trang Hồi Nhạn, chiêu kiếm của nhân vật che mặt làm cho lão kêu thất thanh :
- Vô Danh Nhân? Tôn giá là người đã cùng Trương Đống giao thủ? Dừng tay!
Miệng kêu “dừng tay” nhưng chính Khương Vũ phải khoa kiếm để ngăn chận chiêu kiếm đang ập đến của Tiểu Thiên.
Véo...
Choang!
Phát hiện tay cầm kiếm của Khương Vũ phải run lên do không chịu nổi áp lực từ chiêu kiếm của người che mặt, Trang Hồi Nhạn vừa quật mạnh vào Dương Hùng một chưởng vừa nhảy lùi lại :
- Mau dừng tay!
Vù! Ầm!
Tiểu Thiên lần lượt đưa mắt nhìn Khương Vũ và Trang Hồi Nhạn :
- Được cùng lúc hội kiến với nhị vị Chưởng môn nhân, đâu phải lúc nào tại hạ cũng có sự hân hạnh này!
Trang Hồi Nhạn gườm gườm nhìn Tiểu Thiên :
- Trang mỗ có nghe nói về tôn giá! Cho hỏi, giữa tôn giá và Ngũ Hành bang thực sự có quan hệ như thế nào?
Tiểu Thiên khẽ nheo mắt :
- Trước khi đáp lời, tại hạ muốn biết tại sao thất đại phái cứ phải đối đầu với Ngũ Hành bang?
Khương Vũ trầm giọng :
- Có lý nào tôn giá không biết Ngũ Hành bang đã lần lượt gây thảm họa cho thất đại phái?
Tiểu Thiên gằn giọng :
- Thảm họa nào? Ở đâu? Có gì làm bằng cớ?
Kể từ lúc Tiểu Thiên xuất hiện dưới lốt một nhân vật thần bí, Giả Trụ đã len lén tiến đến gần Đường chủ Ngũ Hành đường.
Và có lẽ Dương Hùng đã biết nhân vật thần bí đó có lập trường như thế nào nên lập tức ứng tiếng kêu lên, ngay khi nghe Tiểu Thiên hỏi như thế :
- Tôn giá đừng tin vào những gì họ sắp nói! Họ chỉ có dụng ý...
Tiểu Thiên quắc mắt nhìn Dương Hùng :
- Tại hạ chỉ muốn nghe sự thật, dù đó là sự thật như thế nào! Dương đường chủ nếu không muốn nghe, có thể tự ý bỏ đi, đừng ngăn trở tại hạ!
Dương Hùng lập tức lùi lại và tiếp tục cùng Giả Trụ thầm thì to nhỏ.
Trong khi đó, Khương Vũ không bỏ lỡ cơ hội nói những gì lão muốn nói :
- Đã có quá nhiều thảm họa và tất cả đều do Ngũ Hành bang gây ra! Nếu tôn giá có thật sự có liên quan đến Ngũ Hành bang, có lý nào không hề nghe biết đến?
Tiểu Thiên cau mày :
- Chưởng môn tin chắc tất cả đều do Ngũ Hành bang gây ra?
Trang Hồi Nhạn lạnh giọng :
- Không sai! Cũng như những phái kia, bổn phái đã từng bị Ngũ Hành bang gây họa khiến tám đệ tử phải uổng mạng!
Tiểu Thiên giật mình :
- Có chuyện này sao?
Dương Hùng lại lên tiếng :
- Bọn họ gây hấn trước! Là bọn họ tự chuốc họa, không phải do bổn bang muốn tạo hiềm khích!
Khương Vũ nhếch môi, cười khinh khỉnh :
- Ngươi định lừa ai thế, Dương Hùng? Thất đại phái đường đường là danh môn chánh phái, có lý nào tự gây hấn với Ngũ Hành bang? Huống chi vào lúc đó Ngũ Hành bang đã tự triệt thoái khỏi giang hồ!
Dương Hùng cười lạt :
- Danh môn chính phái? Hừ! Vì nghĩ bổn bang đã tự triệt thoái nên bọn thất đại phái các ngươi cho bổn bang không còn đủ lợi hại như thuở nào! Bọn ngươi đừng quên đã có thời lão Bang chủ tiền nhiệm của bổn bang được thất đại phái các ngươi suy tôn làm Minh chủ!
Tiểu Thiên thoáng hoang mang :
- Minh chủ võ lâm?
Dương Hùng gật đầu :
- Không sai! Nếu tôn giá muốn biết rõ hơn hãy hỏi họ! Họ sẽ phải thừa nhận là đã bị tuyệt học của lão Bang chủ đả bại như thế nào!
Tiểu Thiên chưa kịp hỏi như Dương Hùng gợi ý thì đã nghe Trang Hồi Nhạn quát lớn :
- Lão Bang chủ của ngươi chỉ giỏi dùng kế trá ngụy, có đáng gì để ngươi khoe khoang chứ?
Dương Hùng cười dài :
- Kế trá ngụy? Ha... Ha... Ha... Bảo là kế trá ngụy sao bấy lâu nay thất đại phái các ngươi cứ ngấp nghé muốn chiếm đoạt tuyệt học Càn Khôn của lão Bang chủ?
Trang Hồi Nhạn phẫn nộ, bật tung người lao về phía Dương Hùng :
- Chỉ là một thứ công phu bang môn tả đạo, ai nói với ngươi bọn ta muốn chiếm đoạt? Đỡ!
Vút!
Vù... Vù...
Dương Hùng lập tức phản công :
- Không muốn chiếm, cớ sao bọn ngươi đã mấy lần liên thủ, tiến đánh Tổng đàn bổn bang? Đỡ thì đỡ! Xem đây!
Vù... Vù...
Tiểu Thiên có phần hoang mang nên cứ đứng yên nhìn Dương Hùng và Trang Hồi Nhạn động thủ.
Thái độ của Tiểu Thiên khiến Khương Vũ vì cẩn trọng vẫn phải bất động, chờ xem phản ứng của Tiểu Thiên.
Ầm!
Dương Hùng lại cười, do vừa chiếm được phần thắng :
- Không cần tuyệt học của lão Bang chủ, Dương Hùng ta vẫn có thể thắng được ngươi! Tiếp chiêu!
Ào... Ào...
Trang Hồi Nhạn gầm vang :
- Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang vận dụng võ học Thanh Trúc trang! Hãy tiếp thử một chưởng Truy Phong Phục Ma của ta!
Nghe rõ lời cáo giác của Trang Hồi Nhạn, vừa bảo Dương Hùng cũng là người của Tam trang, Tiểu Thiên càng lúc càng nghĩ ra nguyên ủy của sự việc.
Sắc mặt thay đổi của Tiểu Thiên, do để lộ qua ánh mắt, khiến Khương Vũ xuất kỳ bất ý tung ra một kiếm :
- Nhất định ngươi cũng là người của Tam trang! Đỡ!
Véo... Véo...
Quá bất ngờ, Tiểu Thiên vội dịch người thật nhanh :
- Lão...
Tiểu Thiên tuy nhanh nhưng suýt nữa vẫn bị kiếm của Khương Vũ gây thương tích!
Động nộ, Tiểu Thiên bạt kiếm :
- Tự xưng là danh môn chính phái, thái độ của Chưởng môn làm tại hạ quá thất vọng!
Đỡ!
Véo...
Đang kinh ngạc vì cách tránh chiêu quá nhanh của Tiểu Thiên, Khương Vũ càng thêm thất sắc khi nhìn thấy cách phát kiếm tiếp đó cũng của Tiểu Thiên.
Lão quát :
- Thiểm Điện kiếm bấy lâu bị thất truyền, không ngờ bây giờ lại tái hiện! Ngươi thật sự là ai? Đỡ!
Véo...
Choang! Choang! Choang!
Tiếng chạm kiếm vang lên bất tận khiến Tiểu Thiên phải thán phục kiếm pháp của Khương Vũ :
- Tôn giá quả không hổ danh là Chưởng môn một kiếm phái! Nhưng có gì làm bằng đây là Thiểm Điện kiếm như tôn giá bảo? Xem đây!
Véo... Véo...
Khương Vũ nghiêng người và thầm hoảng sợ trước lối phát kiếm liên tu bất tận của Tiểu Thiên.
Ngay khi có thể hoàn thủ, Khương Vũ quát :
- Phải hay không phải Thiểm Điện kiếm, ngươi cứ đỡ Liên Hoàn Thất Tuyệt kiếm của ta!
Véo...Véo...
Có vẻ như Khương Vũ đang vận dụng tuyệt kỹ Côn Luân, kiếm của lão cứ trùng trùng điệp điệp, vây bức tứ bề Tiểu Thiên.
Tuy có ỷ trượng vào nội lực thâm hậu hơn nhưng Tiểu Thiên cũng phải thừa nhận muốn hóa giải hết những chiêu kiếm liên hoàn của Khương Vũ không phải chuyện dễ!
Chứng tỏ kiếm pháp do Tiên kiếm lưu lại chưa phải thiên hạ đệ nhất kiếm như Tiểu Thiên từng nghĩ.
Có phần thận trọng, Tiểu Thiên đem những hiểu biết về kiếm pháp áp dụng vào thực tiễn, chỉ mong sao sẽ có những nhận thức chuẩn xác hơn nữa về bản lãnh thực thụ của bản thân!
Véo...
Choang! Choang! Choang!
Như nhận ra Tiểu Thiên đang có phần kiêng dè, Khương Vũ cười lớn :
- Hóa ra ngươi cũng không phải có bản lãnh cao thâm gì cho lắm? Suýt nữa ta đã bị ngươi qua mặt! Đỡ! Ha... Ha...
Véo... Véo...
Tiểu Thiên vẫn thản nhiên, cứ giương mắt nhìn thật kỹ từng chiêu kiếm của Khương Vũ!
Gặp chiêu, chiết chiêu, đó là đối sách hiện giờ của Tiểu Thiên :
- Tại hạ cũng đâu bảo tại hạ có bản lãnh cao thâm! Nhưng, muốn đả bại tại hạ cũng không dễ! Xem đây!
Véo...
Choang! Choang! Choang!
Lần đầu được cùng người giao kiếm, và người đó lại là một nhân vật có thể xem là đại kiếm gia của võ lâm hiện nay, càng chạm chiêu Tiểu Thiên càng phấn khích!
Vì qua đó, Tiểu Thiên mới dễ thức ngộ những biến hóa về kiếm pháp mà trước kia do chỉ luyện một mình nên Tiểu Thiên khó lòng lĩnh hội.
Cũng tương tự như vậy, dù Khương Vũ đang nóng lòng, muốn thắng Tiểu Thiên càng nhanh càng tốt, nhưng qua một lúc giao đấu với Tiểu Thiên, ít nhiều lão cũng mở rộng tầm mắt trước kiếm pháp hoàn toàn xa lạ đang được Tiểu Thiên thi triển!
Đó là tâm trạng thường có ở bất kỳ ai có lòng say mê võ học, nhất là thứ võ học phù hợp với sở trường!
Do vậy, lời lẽ và thái độ của Khương Vũ đối với Tiểu Thiên đã bớt đi nhiều sự khinh mạn.
Lão luôn kêu :
- Hảo kiếm pháp! Thử hóa giải chiêu này xem!
Véo... Véo...
Hoặc :
- Hay lắm! Chi tiếc ta không biết danh xưng của kiếm pháp này là gì! Đỡ!
Véo... Véo...
Tiểu Thiên cũng có ít nhiều hảo cảm với Khương Vũ :
- Cứ tạm gọi là Vô Danh kiếm cũng được! Quan trọng gì đến danh xưng? Xem đây!
Véo...
Choang! Choang!
Khương Vũ cười dài :
- Tôn giá nói không sai! Danh xưng là dùng để gọi, chỉ có chiêu thức và lối biến chiêu mới đáng kể! Tiếp kiếm!
Véo...
Tiểu Thiên cũng bật cười :
- Kiếm pháp của quí phái cũng rất lợi hại! Tại hạ được một phen mở rộng tầm mắt! Xem chiêu!
Véo... Véo...
Choang! Choang! Choang!
Sự việc có lẽ sẽ còn kéo dài nếu như không có tiếng hô hoán bất ngờ vang lên :
- Mộc đường chủ! Không xong rồi! Tổng đàn đang bị vây hãm, Đường chủ phải mau đến tiếp trợ!
Dường Hùng lập tức gầm lên một tiếng kinh thiên động địa :
- Tất cả, lui! Lão Trang! Đỡ!
Cũng có tiếng gọi đích danh Khương Vũ :
- Hãy kết thúc mau đi, Khương Vũ! Cơ hội tiêu diệt Ngũ Hành bang đã đến rồi!
Nghe rõ lời này, Tiểu Thiên phải kinh nghi khi nhìn thấy sắc mặt của Khương Vũ chợt biến đối một cách kỳ lạ!
Lão có vẻ miễn cưỡng khi phải tuân theo mệnh lệnh ngấm ngầm trong lời nói kia.
Và kiếm chiêu của lão cũng thay đổi cho dù lời nói của lão vẫn có chiều hướng tiếc nuối :
- Hãy cẩn trọng! Ta dốc toàn lực đây!
Véo... Véo...
Vầng kiếm quang do Khương Vũ vừa phát động bỗng chốc tràn đầy những sát khí, không như nãy giờ kiếm chiêu của lão luôn được lão thi triển với tư cách một bậc Đại tôn sư về kiếm thuật!
Tuy chưa hiểu rõ nguyên do khiến toàn bộ con người của Khương Vũ phải biến đổi nhưng Tiểu Thiên do quan tâm đến chuyện sống còn của Ngũ Hành bang nên kiếm chiêu cũng phải đổi thay.
Tiểu Thiên loang nhanh một kiếm :
- Xin thất lễ! Đỡ!
Véo...
Một tia kiếm vụt lóe lên như ánh chớp, chiếu xạ vào vầng kiếm quang của Khương Vũ!
Sát khí của vầng kiếm cứ như áng mây mờ vừa bị một tia sáng chiếu vào, chúng bị uy lực của tia kiếm làm cho tan biến...
Choang!
Sau tiếng chạm kiếm, bất kể kết quả như thế nào, Tiểu Thiên bỗng tung người lao đi thật nhanh!
Vút!
Tuy ngơ ngác nhưng Khương Vũ cũng phải lạnh lùng buông hiệu lệnh :
- Đi!
Sau hiệu lệnh này, Khương Vũ đã tự động thân lao đi trước!
Vút!
Tây Môn Tụy và Tư Mã Đằng đành thu kiếm, cùng những đệ tử Côn Luân phái còn lại triệt thoái!
Vút! Vút!
Phát hiện sự thể, Dương Hùng xua tay :
- Chạy mau!
Không như Trang Hồi Nhạn đang chạy đuổi theo Khương Vũ, Dương Hùng và lũ thuộc hạ lại chạy theo hướng khác!
Giả Trụ đang định chạy theo chợt nghe có tiếng người thều thào gọi :
- Hương chủ...
Đưa mắt nhìn về phía có tiếng gọi, Giả Trụ nhìn thấy một người đang lảo đảo đi ra từ một nơi ẩn khuất. Giả Trụ kêu lên mừng rỡ :
- Cửu Trùng Thiên! Ngươi còn sống ư?
Giả Trụ vội chạy đến...
Nhìn bọn Côn Luân phái càng lúc Tiểu Thiên càng có ác cảm với bốn chữ “Danh môn chánh phái!”
Nếu không phải cần tiềm phục lâu dài trong Tam trang, có lẽ Tiểu Thiên sẽ ra mặt, cho bọn Côn Luân phái này một phen vỡ mật kinh tâm.
Một nhân vật Côn Luân phái chợt lên tiếng :
- Thế nào, Giả Trụ? Sống hoặc chết ngươi chỉ có một con đường để chọn? Nếu muốn sống, ngươi phải ly khai Ngũ Hành bang, tạm thời chấp thuận cho bọn ta giam giữ. Còn ngược lại...
Một nhân vật Côn Luân khác lên tiếng :
- Đại sư huynh hà tất phải phí lời với bọn Ngũ Hành bang! Tội của chúng đáng phải chết trăm lần! Buông tha cho chúng, tất sau này chúng ta tự gánh lấy hậu họa!
Nhấc kiếm lên khoa thành vòng, nhân vật nọ nhanh chóng phát lệnh :
- Đừng để phí thời gian nữa! Đánh!
Giả Trụ thật sự hốt hoảng :
- Bọn ngươi vừa bảo ta phải chọn một trong hai con đường, sao chưa gì bọn ngươi đã muốn ra tay? Nhân vật vừa được gọi là đại sư huynh vụt cười lớn :
- Không phải Tư Mã Đằng ta đã nói rồi sao? Nhị sư đệ ta bình sinh rất ít nhẫn nại, chính Giả Trụ ngươi đã tạo cơ hội cho sự việc xảy ra! Ha... Ha...
Giả Trụ kêu thật to :
- Dừng tay!
Tên nhị sư đệ của Tư Mã Đằng cười lạnh :
- Được, dừng thì dừng? Nhưng nếu Giả Trụ ngươi không có ngay một giao phó rõ ràng, đừng trách Tây Môn Tụy ta cố ý dồn ngươi vào chỗ chết!
Giả Trụ đưa mắt nhìn quét qua đồng bọn!
Nếu tính luôn Tiểu Thiên, phía của y có nhân số chỉ mười hai người và đều là những kẻ có võ công không hơn gì Giả Trụ, nếu không muốn nói là kém hơn!
Trong khi đó, phe của bọn Côn Luân phái tuy ít hơn hai người nhưng mười người của họ là mười tay kiếm ít nhiều đã có uy danh trên giang hồ.
Giả Trụ chưa biết phải định liệu thế nào thì Tây Môn Tụy với tánh kém nhẫn nại bỗng quát lên :
- Ngươi muốn kéo dài thời gian ư, Giả Trụ?
Bị dồn ép, Giả Trụ đột nhiên tỏ lộ khí phách chẳng khác nào bậc đại trượng phu :
- Ngươi chớ quá xem thường ta. Chết thì chết, ta quyết không chịu nhục! Đánh!
Tây Môn Tụy cũng loang kiếm gầm vang :
- Bọn ngươi muốn chết! Ha... Ha...
Véo... Véo...
Thái độ của Giả Trụ, hành vi của Tây Môn Tụy, ngay tức khắc làm cho cục diện biến chuyển.
Kể từ khi bọn Côn Luân phái do Tư Mã Đằng dẫn đầu xuất hiện và có ý cầm giữ bọn Giả Trụ, như Tiểu Thiên nhìn thấy, bọn Giả Trụ đã bị dụ vào thế dồn sát chân tường!
Do đó, dù biết khó có thể đối đầu với bọn Côn Luân phái, bọn Giả Trụ đến lúc cuối cùng bỗng tỏ lộ khí phách khiến Tiểu Thiên cũng phải thán phục!
Cùng với Giả Trụ, Tiểu Thiên và mười người còn lại đều hăm hở xông ra, quyết cùng bọn Côn Luân liều chết một phen!
Tiếng huyên náo vang động cả một góc trời tạo cho Tiểu Thiên một sự phấn khích chưa từng có!
Bị phấn khích, nếu Tiểu Thiên không biết tự kềm nén, chắc chắn sẽ để lộ một thân thủ cao minh mà ngay từ đầu Tiểu Thiên đã cố tình che giấu.
Do phải kềm nén, Tiểu Thiên như đang chịu một nhục hình, buộc phải vận dụng chỉ một phần công lực trong khi bản thân có thể vận dụng nhiều hơn, lợi hại hơn!
Và điều đó đã khiến Tiểu Thiên phải một phen khốn đốn vì suýt bị kiếm chiêu của một gã đệ tử Côn Luân phái vây hãm.
Giả Trụ cũng đang thất điên bát đảo dưới kiếm chiêu lợi hại của Tây Môn Tụy, tuy nhiên, lúc phát hiện Tiểu Thiên lâm nguy, hành vi của Giả Trụ ngay lập tức tạo cho Tiểu Thiên nhiều thiện cảm.
Giả Trụ tìm cách tránh kiếm của Tây Môn Tụy và tức tốc lao về phía Tiểu Thiên.
Lúc đến đủ gần, Giả Trụ bật lên một tiếng gầm thịnh nộ :
- Cửu Trùng Thiên, ngươi đừng lo! Thất phu! Đỡ!
Vù... Vù...
Gã đệ tử Côn Luân phái đang đắc ý vì sắp bức dồn Tiểu Thiên vào tử địa, tiếng gầm của Giả Trụ khiến gã phẫn nộ.
Gã quay lại, phạt nhanh một kiếm vào Giả Trụ :
- Chính ngươi nên lo cho bản thân ngươi thì hơn. Xem kiếm!
Véo... Véo...
Với thân thủ cao minh nên mục lực khá tinh tường, Tiểu Thiên biết cách ứng cứu của Giả Trụ là hành động liều lĩnh.
Và nếu cứ để như thế này chính Giả Trụ sẽ khó lòng toàn mạng dưới kiếm chiêu đầy uy lực của gã kia.
Đang có thiện cảm với Giả Trụ, Tiểu Thiên đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn Giả Trụ mất mạng!
Tuy nhiên, nếu ra tay thì bộc lộ thân phận, Tiểu Thiên bối rối vì vô kế khả thi!
Bất chợt chính lúc đó có tiếng cười sằng sặc của Tây Môn Tụy vang lên :
- Nạp mạng nào! Ha... Ha...
Tức thì một tiếng thét bi thảm vang lên.
A... A...
Biết Tây Môn Tụy vừa đắc thủ, một đồng bọn của Giả Trụ đã mất mạng, Tiểu Thiên phẫn nộ đến tột cùng! Phẫn nộ vì sự ra tay quá độc ác của Tây Môn Tụy, phẫn nộ vì không có cách nào dùng chân tài thực học mà vẫn không bộc lộ thân phận. Tất cả những điều này tạo cho Tiểu Thiên một sự liều lĩnh chưa từng có.
Nghiến răng ken két, Tiểu Thiên vừa lao vào gã Côn Luân phái đang dùng kiếm đối phó với Giả Trụ, vừa rít lên căm phẫn :
- Bọn ngươi thật độc ác! Cửu Trùng Thiên này quyết liều chết với ngươi!
Vút!
Tiểu Thiên cố ý lao đến và dùng hai tay ôm giữ phần hạ thân của gã nọ!
Bị Tiểu Thiên ôm giữ một cách bất ngờ, chiêu kiếm của gã nọ thoáng khựng lại!
Dù đó chỉ là sự việc xảy ra trong một thoáng nhưng bao nhiêu đó cũng quá đủ cho Giả Trụ.
Giả Trụ cũng nghiến răng trợn mắt, nhấn thêm chân lực vào chưởng kình :
- Nạp mạng!
Ào... Ào...
Gã nọ cảm thấy nguy và mối nguy xuất phát từ sự liều lĩnh của Tiểu Thiên.
Gã bật ngửa về phía sau theo tư thế Thiết bản kiều, cố làm cho chiêu chưởng của Giả Trụ khi quật vào chỉ có một uy lực giới hạn.
Ầm!
Phản ứng linh hoạt kịp lúc đã giúp gã nọ toàn mạng, chưởng của Giả Trụ chỉ làm gã nọ đẩy về phía sau!
Nhân đà bị đẩy, gã tung ngược người về phía sau theo tư thế Lý Ngư Đả Đỉnh.
Vút!
Với tư thế này, đầu dưới chân trên, gã làm cho Tiểu Thiên cũng bị hất ngược lên cao.
Chờ khi Tiểu Thiên bị hất lên hết đà mà vẫn còn ôm giữ hai chân của gã, tả chưởng của gã liền quật vào Tiểu Thiên một kình chí mạng :
- Tiểu tử muốn chết!
Vù... Vù...
Bị ngọn chưởng này uy hiếp sinh mạng, mục quang của Tiểu Thiên bất ngờ lóe lên những tia nhìn tinh quái!
Ầm!
Tiểu Thiên giả vờ buông tay! Và khi bị chưởng kình đẩy bay về phía sau, Tiểu Thiên cũng vờ kêu lên một tiếng bi thảm :
A... A...
Tận mắt mục kích Tiểu Thiên bị hại, Giả Trụ phẫn nộ gầm vang :
- Ác ma! Hãy đền mạng cho Cửu Trùng Thiên.
Vù... Vù...
Trong khi đó, thân hình của Tiểu Thiên không hiểu sao cứ bay đi, bay mãi đến một chỗ thật khuất mới chịu hạ xuống. Ngay lúc thân hình chạm đất, Tiểu Thiên nở một nụ cười bí ẩn và định ngồi bật dậy để thực hiện những điều đã dự định.
Một tiếng gầm cực lớn bỗng vang lên, khiến Tiểu Thiên vì nghe thấy phải bỏ dở ý định :
- Hay cho bọn Côn Luân, dám động thủ sát hại môn hạ bổn đường ngay trên trụ sở của bổn đường. Hãy xem đây!
Ào... Ào...
Ngay lập tức, hàng loạt những tiếng quát cũng được phát ra :
- Giết hết bọn Côn Luân!
- Hãy cho bọn chúng nếm mùi lợi hại của Mộc Hành đường!
- Vì Ngũ Hành bang, giết!
Tiểu Thiên len lén đưa mắt nhìn, cục diện đang hoàn toàn thay đổi. Người của Mộc Hành đường xuất hiện có đến hai mươi, và nếu tính luôn bọn Giả Trụ thì đây là một nhân số đáng kể!
Đã thế, chính tiếng kêu mừng rỡ liền sau đó của Giả Trụ càng khiến bọn Côn Luân rúng động tâm can :
- Đường chủ đến rất đúng lúc! Bọn thuộc hạ vừa bị bọn chúng sát hại hết hai người!
Nhân vật mặc y phục toàn xanh và ở giữa thân áo có thêu một hình Ngũ Hành khá lớn, sau khi nghe Giả Trụ nói như vậy liền bật lên tràng cười ngạo mạn :
- Giả Trụ ngươi chớ lo! Bổn Đường chủ sẽ bắt chúng trả lại gấp mười! Xem đây! Ha... Ha...
Một trường thảm sát liền được khai diễn với sự thất thủ hoàn toàn nghiêng về phía bọn Côn Luân!
Tiếng gầm thét của Tư Mã Đằng và Tây Môn Tụy vang lên càng lúc càng ít đi, cho thấy bước đường cùng của bọn Côn Luân phái đã đến gần.
Tuy cũng muốn bọn Côn Luân phái gặp thảm bại nhưng phải nhìn bọn chúng bị thảm sát như thế này, Tiểu Thiên thật không nỡ.
Bất chợt, từ phía xa có một loạt những tiếng cười vang lên :
- Ha... Ha...
- Ha... Ha...
Tư Mã Đằng cố ý gào to, ngay khi biết những tiếng cười kia mang theo ẩn ý gì :
- Sư phụ! Mau đến đây ứng cứu đồ nhi!
Tây Môn Tụy thì mừng, đến độ hô hoán loạn xạ :
- Trang bá bá! Sư phụ! Hãy còn Đường chủ Mộc Hành đường ở đây! Nhanh lên nào!
Đường chủ Mộc Hành đường bật quát :
- Hoa Sơn phái cũng đến sao? Được! Giết!
Ào... Ào...
Vù...
Ầm! Ầm!
Khi bọn Côn Luân phái mười người chỉ còn lại sáu, giữa đương trường liền xuất hiện hai nhân vật!
Vút! Vút!
Cả hai đối diện với Đường chủ Mộc Hành đường, một người nâng cao thanh kiếm :
- Thất đại phái đã tiến đến tận Tổng đàn quý bang. Dương đường chủ liệu còn vùng vẫy được bao lâu?
Đường chủ Mộc Hành đường mặt không hề đổi sắc :
- Nếu là vậy, sao Khương Vũ, Trang Hồi Nhạn, cả hai cũng là Chưởng môn nhân, cho đến giờ vẫn còn ở đây? Tổng đàn bổn bang đã có Tổng hộ pháp trấn giữ, phải chăng nhị vị muốn Dương Hùng này tin Tổng hộ pháp đã bị thất đại phái các ngươi sát hại?
Người đang nâng cao kiếm khẽ cười lạnh :
- Hà Kỉnh Chi tuy chưa mất mạng, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian! Khương Vũ ta vẫn nghe Dương Hùng ngươi là trợ thủ đắc lực nhất của họ Hà! Xin được lãnh giáo!
Dương Hùng cười dài :
- Đến lúc này Khương Vũ ngươi cần gì phải có lời khách sáo? Không lẽ chỉ có một mình ngươi ra tay, còn Trang Hồi Nhạn chịu khoanh tay đứng nhìn? Hà tất phải làm bộ làm tịch nữa. Hai ngươi nên cùng một lúc ra tay thì hơn! Ha... Ha...
Sắc mặt thoáng biến đổi, KhươngVũ bật rít lên :
- Với tuyệt học Côn Luân phái, một mình ta đã quá đủ lấy mạng ngươi! Xem kiếm!
Véo... Véo...
Dương Hùng lùi lại, cố ý nhượng cho chiêu kiếm của Khương Vũ lao sượt qua!
Và bất ngờ Dương Hùng động thân lao về phía Trang Hồi Nhạn :
- Tuyệt học Hoa Sơn phái đâu, hãy cho Dương mỗ thưởng thức nào?
Vù... Vù...
Bị Dương Hùng cố tình đặt vào tình thế phải giao đấu, Trang Hồi Nhạn bật lên tiếng quát :
- Nếu họ Dương ngươi đã muốn vậy Khương huynh, hai chúng ta đừng để y thất vọng! Đánh!
Vù... Vù...
Sau mẩu đối thoại vừa rồi, Tiểu Thiên biết Ngũ Hành bang đang bị thất đại phái đặt vào tình thế hiểm nghèo! Tuy nhiên, thái độ vẫn bình thản của Dương Hùng lại làm cho Tiểu Thiên hoang mang.
Và nếu căn cứ theo thái độ của Dương Hùng, Ngũ Hành bang dường như vẫn vững như bàn thạch, bất luận có hay không có sự vây hãm của thất đại phái!
Tuy chưa biết phải tin vào lời nói của ai, nhưng vì lo lắng cho Bang Ngũ Hành, Tiểu Thiên nhanh chóng biến hình cải dạng.
Lột bỏ y phục của Mộc Hành đường, sau khi dùng vuông lụa che kín diện mạo, Tiểu Thiên lấy ra thanh liễu kiếm.
Tung bổng toàn thân lên không như cánh hạc xung thiên, Tiểu Thiên phát ra một tràng cười vang dội :
- Là ai muốn đối đầu với Ngũ Hành bang? Ha... Ha... Ha...
Vút!
Trầm người xuống, kiếm của Tiểu Thiên lập tức chiếu xạ vào KhươngVũ.
Véo... Véo...
Khương Vũ đang phát kiếm, hiệp lực với Trang Hồi Nhạn, chiêu kiếm của nhân vật che mặt làm cho lão kêu thất thanh :
- Vô Danh Nhân? Tôn giá là người đã cùng Trương Đống giao thủ? Dừng tay!
Miệng kêu “dừng tay” nhưng chính Khương Vũ phải khoa kiếm để ngăn chận chiêu kiếm đang ập đến của Tiểu Thiên.
Véo...
Choang!
Phát hiện tay cầm kiếm của Khương Vũ phải run lên do không chịu nổi áp lực từ chiêu kiếm của người che mặt, Trang Hồi Nhạn vừa quật mạnh vào Dương Hùng một chưởng vừa nhảy lùi lại :
- Mau dừng tay!
Vù! Ầm!
Tiểu Thiên lần lượt đưa mắt nhìn Khương Vũ và Trang Hồi Nhạn :
- Được cùng lúc hội kiến với nhị vị Chưởng môn nhân, đâu phải lúc nào tại hạ cũng có sự hân hạnh này!
Trang Hồi Nhạn gườm gườm nhìn Tiểu Thiên :
- Trang mỗ có nghe nói về tôn giá! Cho hỏi, giữa tôn giá và Ngũ Hành bang thực sự có quan hệ như thế nào?
Tiểu Thiên khẽ nheo mắt :
- Trước khi đáp lời, tại hạ muốn biết tại sao thất đại phái cứ phải đối đầu với Ngũ Hành bang?
Khương Vũ trầm giọng :
- Có lý nào tôn giá không biết Ngũ Hành bang đã lần lượt gây thảm họa cho thất đại phái?
Tiểu Thiên gằn giọng :
- Thảm họa nào? Ở đâu? Có gì làm bằng cớ?
Kể từ lúc Tiểu Thiên xuất hiện dưới lốt một nhân vật thần bí, Giả Trụ đã len lén tiến đến gần Đường chủ Ngũ Hành đường.
Và có lẽ Dương Hùng đã biết nhân vật thần bí đó có lập trường như thế nào nên lập tức ứng tiếng kêu lên, ngay khi nghe Tiểu Thiên hỏi như thế :
- Tôn giá đừng tin vào những gì họ sắp nói! Họ chỉ có dụng ý...
Tiểu Thiên quắc mắt nhìn Dương Hùng :
- Tại hạ chỉ muốn nghe sự thật, dù đó là sự thật như thế nào! Dương đường chủ nếu không muốn nghe, có thể tự ý bỏ đi, đừng ngăn trở tại hạ!
Dương Hùng lập tức lùi lại và tiếp tục cùng Giả Trụ thầm thì to nhỏ.
Trong khi đó, Khương Vũ không bỏ lỡ cơ hội nói những gì lão muốn nói :
- Đã có quá nhiều thảm họa và tất cả đều do Ngũ Hành bang gây ra! Nếu tôn giá có thật sự có liên quan đến Ngũ Hành bang, có lý nào không hề nghe biết đến?
Tiểu Thiên cau mày :
- Chưởng môn tin chắc tất cả đều do Ngũ Hành bang gây ra?
Trang Hồi Nhạn lạnh giọng :
- Không sai! Cũng như những phái kia, bổn phái đã từng bị Ngũ Hành bang gây họa khiến tám đệ tử phải uổng mạng!
Tiểu Thiên giật mình :
- Có chuyện này sao?
Dương Hùng lại lên tiếng :
- Bọn họ gây hấn trước! Là bọn họ tự chuốc họa, không phải do bổn bang muốn tạo hiềm khích!
Khương Vũ nhếch môi, cười khinh khỉnh :
- Ngươi định lừa ai thế, Dương Hùng? Thất đại phái đường đường là danh môn chánh phái, có lý nào tự gây hấn với Ngũ Hành bang? Huống chi vào lúc đó Ngũ Hành bang đã tự triệt thoái khỏi giang hồ!
Dương Hùng cười lạt :
- Danh môn chính phái? Hừ! Vì nghĩ bổn bang đã tự triệt thoái nên bọn thất đại phái các ngươi cho bổn bang không còn đủ lợi hại như thuở nào! Bọn ngươi đừng quên đã có thời lão Bang chủ tiền nhiệm của bổn bang được thất đại phái các ngươi suy tôn làm Minh chủ!
Tiểu Thiên thoáng hoang mang :
- Minh chủ võ lâm?
Dương Hùng gật đầu :
- Không sai! Nếu tôn giá muốn biết rõ hơn hãy hỏi họ! Họ sẽ phải thừa nhận là đã bị tuyệt học của lão Bang chủ đả bại như thế nào!
Tiểu Thiên chưa kịp hỏi như Dương Hùng gợi ý thì đã nghe Trang Hồi Nhạn quát lớn :
- Lão Bang chủ của ngươi chỉ giỏi dùng kế trá ngụy, có đáng gì để ngươi khoe khoang chứ?
Dương Hùng cười dài :
- Kế trá ngụy? Ha... Ha... Ha... Bảo là kế trá ngụy sao bấy lâu nay thất đại phái các ngươi cứ ngấp nghé muốn chiếm đoạt tuyệt học Càn Khôn của lão Bang chủ?
Trang Hồi Nhạn phẫn nộ, bật tung người lao về phía Dương Hùng :
- Chỉ là một thứ công phu bang môn tả đạo, ai nói với ngươi bọn ta muốn chiếm đoạt? Đỡ!
Vút!
Vù... Vù...
Dương Hùng lập tức phản công :
- Không muốn chiếm, cớ sao bọn ngươi đã mấy lần liên thủ, tiến đánh Tổng đàn bổn bang? Đỡ thì đỡ! Xem đây!
Vù... Vù...
Tiểu Thiên có phần hoang mang nên cứ đứng yên nhìn Dương Hùng và Trang Hồi Nhạn động thủ.
Thái độ của Tiểu Thiên khiến Khương Vũ vì cẩn trọng vẫn phải bất động, chờ xem phản ứng của Tiểu Thiên.
Ầm!
Dương Hùng lại cười, do vừa chiếm được phần thắng :
- Không cần tuyệt học của lão Bang chủ, Dương Hùng ta vẫn có thể thắng được ngươi! Tiếp chiêu!
Ào... Ào...
Trang Hồi Nhạn gầm vang :
- Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang vận dụng võ học Thanh Trúc trang! Hãy tiếp thử một chưởng Truy Phong Phục Ma của ta!
Nghe rõ lời cáo giác của Trang Hồi Nhạn, vừa bảo Dương Hùng cũng là người của Tam trang, Tiểu Thiên càng lúc càng nghĩ ra nguyên ủy của sự việc.
Sắc mặt thay đổi của Tiểu Thiên, do để lộ qua ánh mắt, khiến Khương Vũ xuất kỳ bất ý tung ra một kiếm :
- Nhất định ngươi cũng là người của Tam trang! Đỡ!
Véo... Véo...
Quá bất ngờ, Tiểu Thiên vội dịch người thật nhanh :
- Lão...
Tiểu Thiên tuy nhanh nhưng suýt nữa vẫn bị kiếm của Khương Vũ gây thương tích!
Động nộ, Tiểu Thiên bạt kiếm :
- Tự xưng là danh môn chính phái, thái độ của Chưởng môn làm tại hạ quá thất vọng!
Đỡ!
Véo...
Đang kinh ngạc vì cách tránh chiêu quá nhanh của Tiểu Thiên, Khương Vũ càng thêm thất sắc khi nhìn thấy cách phát kiếm tiếp đó cũng của Tiểu Thiên.
Lão quát :
- Thiểm Điện kiếm bấy lâu bị thất truyền, không ngờ bây giờ lại tái hiện! Ngươi thật sự là ai? Đỡ!
Véo...
Choang! Choang! Choang!
Tiếng chạm kiếm vang lên bất tận khiến Tiểu Thiên phải thán phục kiếm pháp của Khương Vũ :
- Tôn giá quả không hổ danh là Chưởng môn một kiếm phái! Nhưng có gì làm bằng đây là Thiểm Điện kiếm như tôn giá bảo? Xem đây!
Véo... Véo...
Khương Vũ nghiêng người và thầm hoảng sợ trước lối phát kiếm liên tu bất tận của Tiểu Thiên.
Ngay khi có thể hoàn thủ, Khương Vũ quát :
- Phải hay không phải Thiểm Điện kiếm, ngươi cứ đỡ Liên Hoàn Thất Tuyệt kiếm của ta!
Véo...Véo...
Có vẻ như Khương Vũ đang vận dụng tuyệt kỹ Côn Luân, kiếm của lão cứ trùng trùng điệp điệp, vây bức tứ bề Tiểu Thiên.
Tuy có ỷ trượng vào nội lực thâm hậu hơn nhưng Tiểu Thiên cũng phải thừa nhận muốn hóa giải hết những chiêu kiếm liên hoàn của Khương Vũ không phải chuyện dễ!
Chứng tỏ kiếm pháp do Tiên kiếm lưu lại chưa phải thiên hạ đệ nhất kiếm như Tiểu Thiên từng nghĩ.
Có phần thận trọng, Tiểu Thiên đem những hiểu biết về kiếm pháp áp dụng vào thực tiễn, chỉ mong sao sẽ có những nhận thức chuẩn xác hơn nữa về bản lãnh thực thụ của bản thân!
Véo...
Choang! Choang! Choang!
Như nhận ra Tiểu Thiên đang có phần kiêng dè, Khương Vũ cười lớn :
- Hóa ra ngươi cũng không phải có bản lãnh cao thâm gì cho lắm? Suýt nữa ta đã bị ngươi qua mặt! Đỡ! Ha... Ha...
Véo... Véo...
Tiểu Thiên vẫn thản nhiên, cứ giương mắt nhìn thật kỹ từng chiêu kiếm của Khương Vũ!
Gặp chiêu, chiết chiêu, đó là đối sách hiện giờ của Tiểu Thiên :
- Tại hạ cũng đâu bảo tại hạ có bản lãnh cao thâm! Nhưng, muốn đả bại tại hạ cũng không dễ! Xem đây!
Véo...
Choang! Choang! Choang!
Lần đầu được cùng người giao kiếm, và người đó lại là một nhân vật có thể xem là đại kiếm gia của võ lâm hiện nay, càng chạm chiêu Tiểu Thiên càng phấn khích!
Vì qua đó, Tiểu Thiên mới dễ thức ngộ những biến hóa về kiếm pháp mà trước kia do chỉ luyện một mình nên Tiểu Thiên khó lòng lĩnh hội.
Cũng tương tự như vậy, dù Khương Vũ đang nóng lòng, muốn thắng Tiểu Thiên càng nhanh càng tốt, nhưng qua một lúc giao đấu với Tiểu Thiên, ít nhiều lão cũng mở rộng tầm mắt trước kiếm pháp hoàn toàn xa lạ đang được Tiểu Thiên thi triển!
Đó là tâm trạng thường có ở bất kỳ ai có lòng say mê võ học, nhất là thứ võ học phù hợp với sở trường!
Do vậy, lời lẽ và thái độ của Khương Vũ đối với Tiểu Thiên đã bớt đi nhiều sự khinh mạn.
Lão luôn kêu :
- Hảo kiếm pháp! Thử hóa giải chiêu này xem!
Véo... Véo...
Hoặc :
- Hay lắm! Chi tiếc ta không biết danh xưng của kiếm pháp này là gì! Đỡ!
Véo... Véo...
Tiểu Thiên cũng có ít nhiều hảo cảm với Khương Vũ :
- Cứ tạm gọi là Vô Danh kiếm cũng được! Quan trọng gì đến danh xưng? Xem đây!
Véo...
Choang! Choang!
Khương Vũ cười dài :
- Tôn giá nói không sai! Danh xưng là dùng để gọi, chỉ có chiêu thức và lối biến chiêu mới đáng kể! Tiếp kiếm!
Véo...
Tiểu Thiên cũng bật cười :
- Kiếm pháp của quí phái cũng rất lợi hại! Tại hạ được một phen mở rộng tầm mắt! Xem chiêu!
Véo... Véo...
Choang! Choang! Choang!
Sự việc có lẽ sẽ còn kéo dài nếu như không có tiếng hô hoán bất ngờ vang lên :
- Mộc đường chủ! Không xong rồi! Tổng đàn đang bị vây hãm, Đường chủ phải mau đến tiếp trợ!
Dường Hùng lập tức gầm lên một tiếng kinh thiên động địa :
- Tất cả, lui! Lão Trang! Đỡ!
Cũng có tiếng gọi đích danh Khương Vũ :
- Hãy kết thúc mau đi, Khương Vũ! Cơ hội tiêu diệt Ngũ Hành bang đã đến rồi!
Nghe rõ lời này, Tiểu Thiên phải kinh nghi khi nhìn thấy sắc mặt của Khương Vũ chợt biến đối một cách kỳ lạ!
Lão có vẻ miễn cưỡng khi phải tuân theo mệnh lệnh ngấm ngầm trong lời nói kia.
Và kiếm chiêu của lão cũng thay đổi cho dù lời nói của lão vẫn có chiều hướng tiếc nuối :
- Hãy cẩn trọng! Ta dốc toàn lực đây!
Véo... Véo...
Vầng kiếm quang do Khương Vũ vừa phát động bỗng chốc tràn đầy những sát khí, không như nãy giờ kiếm chiêu của lão luôn được lão thi triển với tư cách một bậc Đại tôn sư về kiếm thuật!
Tuy chưa hiểu rõ nguyên do khiến toàn bộ con người của Khương Vũ phải biến đổi nhưng Tiểu Thiên do quan tâm đến chuyện sống còn của Ngũ Hành bang nên kiếm chiêu cũng phải đổi thay.
Tiểu Thiên loang nhanh một kiếm :
- Xin thất lễ! Đỡ!
Véo...
Một tia kiếm vụt lóe lên như ánh chớp, chiếu xạ vào vầng kiếm quang của Khương Vũ!
Sát khí của vầng kiếm cứ như áng mây mờ vừa bị một tia sáng chiếu vào, chúng bị uy lực của tia kiếm làm cho tan biến...
Choang!
Sau tiếng chạm kiếm, bất kể kết quả như thế nào, Tiểu Thiên bỗng tung người lao đi thật nhanh!
Vút!
Tuy ngơ ngác nhưng Khương Vũ cũng phải lạnh lùng buông hiệu lệnh :
- Đi!
Sau hiệu lệnh này, Khương Vũ đã tự động thân lao đi trước!
Vút!
Tây Môn Tụy và Tư Mã Đằng đành thu kiếm, cùng những đệ tử Côn Luân phái còn lại triệt thoái!
Vút! Vút!
Phát hiện sự thể, Dương Hùng xua tay :
- Chạy mau!
Không như Trang Hồi Nhạn đang chạy đuổi theo Khương Vũ, Dương Hùng và lũ thuộc hạ lại chạy theo hướng khác!
Giả Trụ đang định chạy theo chợt nghe có tiếng người thều thào gọi :
- Hương chủ...
Đưa mắt nhìn về phía có tiếng gọi, Giả Trụ nhìn thấy một người đang lảo đảo đi ra từ một nơi ẩn khuất. Giả Trụ kêu lên mừng rỡ :
- Cửu Trùng Thiên! Ngươi còn sống ư?
Giả Trụ vội chạy đến...
Danh sách chương