- Hả? - Tên nhóc này lại dám nói chuyện như vậy với Mặc Dương đại sư sao?
- Đại sư có lòng tốt giúp hắn lựa chọn bảo bối, vậy mà hắn dám nói đại sư là kẻ lừa gạt?
- Đúng là cái tên không biết trời cao đất rộng là gì!
Nghe xong những lời Trương Huyền vừa nói, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, ngây người ra một lát, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tên tiểu tử này... chẳng lẽ đầu óc thật sự có vấn đề sao?
Đại sư đã vất vả giúp hắn lựa chọn bảo bối, vậy mà hắn lại còn dám nói hắn ta... là kẻ giả dối, lừa gạt?
- Ngươi nói cái gì?
Ngay cả Mặc Dương đại sư cũng không ngờ tiểu tử kia có thể nói như vậy, hắn ta giận tái mặt nói:
- Có phải tiểu bằng hữu đây đã có hiểu lầm gì đó với Mặc Dương ta hay không?
- Hiểu lầm ư? Ta vừa nói cái gì chẳng lẽ ngươi không hiểu hay sao? Ngươi muốn lừa gạt ai cũng được, bởi vì chuyện này không liên quan đến ta nên ta không thèm quan tâm làm gì! Ta chọn bảo bối của ta, ngươi cứ lo lừa gạt những người khác đi, chúng ta việc ai nấy làm. Đừng có đứng trước mặt ta mà giả bộ làm người tài giỏi, thanh cao!
Trương Huyền phiền chán phất tay.
Đối phương là kẻ lừa đảo khiến hắn đã không có thiện cảm rồi, nếu như hắn ta không chọc hắn thì hắn cũng chẳng muốn vạch trần làm gì. Thế mà hắn ta lại còn dám giả bộ và tính toán muốn lừa gạt tiền của hắn. Đúng là muốn chết mà!
- Láo xược!
Sắc mặt Mặc Dương đại sư tái xanh, hắn phất tay áo, vẻ mặt chính trực nói:
- Mặc Dương ta từ 30 năm trước đã nhận được giấy chứng nhận là một Giám bảo sư. Từ trước đến nay ta luôn giúp người khác giám định bảo vật, thay họ giải quyết khó khăn, luôn không làm điều gì trái với lương tâm! Hơn nữa chưa bao giờ lừa gạt ai, các chư vị ở đây cũng có thể làm chứng cho ta, có phải ta chưa từng lừa gạt các người đúng không?
- Mặc Dương đại sư là người nhân từ, thường hay giúp người khác, làm sao có thể là kẻ lừa đảo được!
- Tiểu tử này ăn nói lung tung, ta thấy ngươi muốn chết có đúng không?
- Đại sư đừng tức giận làm gì, để ta thay ngài dạy dỗ hắn một trận, cho hắn biết được cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được...
....................
Chỉ một câu nói của Mặc Dương đại sư đã khiến mọi người xung quanh vô cùng tức giận. Ánh mắt họ nhìn về phía Trương Huyền như nhìn thấy kẻ thù giết cha.
- Ba mươi năm trước nhận được giấy chứng nhận Giám bảo sư? Không làm điều gì trái lương tâm?
Trương Huyền im lặng.
Ngươi chỉ là một người học nghề có địa vị nhỏ bé ở Giám bảo, vậy mà lại dám giả bộ là một Giám bảo sư cao cấp sao?
Hóa ra hắn ta còn mặt dày, vô sỉ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Hèn chi có thể trở thành kẻ lừa đảo bị truy nã ở nước Lưu Chu, không chỉ mặt dày mà phản ứng cũng rất nhanh nhạy đó chứ!
Nếu như là những kẻ lừa đảo khác, sau khi bị vạch trần chắc chắn sẽ rất hoảng sợ. Còn tên này thì ngược lại hoàn toàn, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã có thể khiến cho mọi người căm giận hắn, làm hắn có muốn rút lui cũng không được, chỉ đành “đâm lao phải theo lao” thôi.
Nếu như không có Thiên Đạo Đồ Thư Quán, khi nhìn thấy bộ dạng chính nghĩa như vậy của hắn ta, nhất định hắn sẽ rất nghi ngờ chính bản thân mình, rằng có phải hắn đã sai lầm rồi hay không. Thế nhưng hiện tại hắn có thư viện trong tay, hơn nữa trên quyển sách mà thư viện hình thành có ghi rõ hắn ta là kẻ lừa đảo. Vậy điều hắn vừa nói tuyệt đối là chính xác.
- Mọi người đừng ầm ĩ nữa!
Thấy mọi người đã bị mình kích động và đang phẫn nộ nhìn Trương Huyền, “Mặc Dương đại sư” hài lòng vì nắm được thế chủ động trong tay, hắn phất tay nói:
- Ta là người độ lượng, thế nên nếu như bây giờ ngươi nhận lỗi về những lời nói ban nãy, ta sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi. Còn nếu không, với tội danh sỉ nhục ta, tiếp theo sẽ nhận được sự trừng phạt thế nào, chắc là bản thân ngươi cũng hiểu rõ!
- Trừng phạt?
Trương Huyền lắc đầu:
- Muốn kiểm tra xem ngươi có phải là kẻ lừa đảo hoặc ta có phải đang nói dối hay không, thật ra rất đơn giản. Chỉ cần lấy những đồ vật mà bọn họ mới mua ban nãy ra làm sạch thì sẽ biết kết quả ngay thôi! Cứ ở đây nói nhảm nhiều như vậy thì cũng đâu có ích gì.
- Làm sạch các đồ vật kia?
“Mặc Dương đại sư” giống như đã đoán trước được lời nói của Trương Huyền, thế nên hắn ta thản nhiên đáp:
- Trước đó ta cũng đã nói rồi, đêm nay ta có việc phải rời khỏi Thiên Huyền thành. Mà những đồ vật ta chọn giúp bọn họ đều có kích thước rất lớn, ít nhất cũng cần thời gian nửa ngày mới có thể làm sạch được. Thế nhưng ta có việc rất gấp, không có nhiều thời lưu lại để chờ kết quả! Thế nào? Có phải ngươi lại tính nói rằng ta đang chột dạ nên mới viện cớ là có việc phải rời khỏi đây sớm đúng không? Lại tính mượn cớ này để vu oan cho ta ư?
Nói đến đây, hắn ta phất tay áo thật mạnh, vẻ mặt kiêu ngạo, tức giận nói:
- Mặc Dương ta là người ngay thẳng, sợ gì mấy lời vu khống đó của ngươi! Nhưng mà thật không ngờ ta tốt bụng giúp ngươi lựa chọn bảo vật, lại bị ngươi nói là kẻ lừa đảo. Không có chứng cứ chính là đang phỉ báng. Ngươi có biết phỉ báng một Giám bảo sư sẽ có hậu quả thế nào không?
Nghe đối phương nói như thế, lúc này Trương Huyền mới hiểu được, hóa ra hắn đã xem thường “trình độ vô sỉ” của hắn ta rồi.
Không hổ danh là người sống bằng nghề lừa đảo, hắn ta sớm đã chuẩn bị trước hết tất cả đường lui cho bản thân.
Trước đó nói đêm nay muốn rời khỏi Thiên Huyền thành, đây là đường lui thứ nhất. Sau đó khi hắn còn chưa mở miệng đã dùng lý do này để phản bác lại. Bây giờ dù cho có nói hắn ta không dám ở lại đây để chờ đợi bảo vật được làm sạch thì khẳng định cũng không có ai tin tưởng.
Đã vậy... còn dám nói ngược, bảo hắn là kẻ lừa đảo, bởi vì hắn không có chứng cứ?
Bí mật về Thiên Đạo Đồ Thư Quán chắc chắn không thể công khai cho bất cứ người nào biết, mà dù hắn có công khai sự thật về Thiên Đạo Đồ Thư Quán đi nữa thì cũng phải có người tin tưởng mới được.
- Nhóc con, lập tức quỳ xuống xin lỗi đại sư mau lên.
- Dám nói đại sư là kẻ lừa đảo, có tin ông đây chỉ cần vài phút là có thể giết chết ngươi hay không hả?
- Ở đâu ra cái thứ chó ghẻ không biết trời cao đất rộng là gì thế này, còn dám vu oan, hãm hại đại sư?
...................
Nhìn thấy dáng vẻ chính trực, ngay thẳng của “đại sư”, rất nhiều người đều tin tưởng những gì mà hắn ta nói, vì vậy lập tức nhìn Trương Huyền quát lớn.
Tất cả bọn họ đều đang rất phẫn nộ.
Đa số những người bị lừa gạt thông thường đều sẽ có tâm lý không thích nghe ai nói rằng mình đã bị lừa. Nếu có người nói ra điều đó, chắc chắn bọn họ lập tức sẽ có phản ứng rất dữ dội.
Đối với bọn họ, Mặc Dương đại sư là một người thanh cao, sao có thể là kẻ lừa đảo cho được.
Đùa cái gì vậy chứ!
- Nếu ngươi đã nói đại sư là kẻ lừa đảo, vậy khẳng định ngươi phải là người rất thông thạo trong lĩnh vực giám định bảo vật nhỉ? Có bản lĩnh như vậy thì thử chọn một cái cho chúng ta xem nào. Nếu như chọn nhầm thứ đồ vô dụng thì đừng có giả bộ mà đứng đây nói bậy nữa, mà mau cút ra ngoài cho ta!
Một giọng nói nghe không ra là của nam hay nữ phát ra trong đám người.
- Đúng đó, nếu ngươi đã nói ta là kẻ lừa đảo, không muốn để ta giúp ngươi chọn bảo vật, vậy chắc chắn ngươi cũng là người có kiến thức về việc giám bảo!
Nghe người kia nói như vậy, Mặc Dương đại sư gật đầu nói:
- Vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Chúng ta sẽ cùng lúc chọn ra một đồ vật đơn giản, cái mà có thể làm sạch trong thời gian ngắn. Chỉ cần ngươi có thể lựa chọn ra một đồ vật có giá trị, có thể kiếm tiền được, ta sẽ thừa nhận ngươi có chút bản lãnh, cũng sẽ không tính toán với ngươi về việc ngươi đã vu oan cho ta! Còn nếu như ngươi chọn ra một đồ vật vô dụng, không có giá trị, như vậy hãy mau mua bảo vật ta vừa chọn cho ngươi, sau đó quỳ xuống xin lỗi ta!
- Ngươi muốn đấu giám định bảo vật với ta?
Trương Huyền đang phiền não vì chưa nghĩ ra nên làm thế nào để có chứng cứ thì lại nghe được lời “Mặc Dương đại sư” vừa nói. Hắn hơi kinh ngạc, suýt chút nữa thì bật cười.
Lão già này... đầu óc có vấn đề hả?
Hắn có được Thiên Đạo Đồ Thư Quán trong tay, nếu nói mình là Đệ nhị Giám bảo sư thì chắc chắn không có ai dám tự xưng là Đệ nhất, vậy mà hắn ta lại muốn đấu với hắn... Đầu óc hắn bị lừa đá rồi à?
Nhưng mà chỉ cần suy nghĩ kỹ một lát, hắn cũng hiểu rõ tại sao hắn ta muốn làm như vậy.
Trong suy nghĩ của đối phương, hắn chỉ là một thiếu niên mới 18, 19 tuổi thì làm sao biết cái gì là giám bảo? Trong khi đó trước đó mấy ngày hắn ta đã giúp cho người khác kiếm tiền. Nếu cùng lúc giám bảo mà hắn lại không chọn được đồ tốt thì nhất định hắn ta sẽ nắm lấy cơ hội đó mà làm nổi bật danh tiếng của bản thân. Nói không chừng còn có thể lừa thêm được vài người ngu, điên cuồng bỏ tiền ra mua những gì mà hắn ta chỉ định.
- Sao nào? Không dám nhận lời hả?
Mặc Dương đại sư bình tĩnh nói.
- Được.
Nếu đối phương đã cố tình muốn đấu, hắn làm sao có thể từ chối đây?
- Vậy thì tốt, để ta lựa trước!
Mặc Dương đại sư phất tay áo, nhanh chân đi tới đài trưng bày bảo vật. Đi được một lát hắn ta liền ngừng lại, cầm lên một bảo vật lớn bằng bàn tay.
Thứ này đã bị nham thạch bao quanh dày đặc, ngay cả hình dáng bên ngoài thế nào cũng nhìn không ra, chứ đừng nói chi đến việc có biết được nó có trân quý hay không.
- Chủ quán, cái này bao nhiêu tiền?
Mặc Dương đại sư cầm lấy thứ này, mở miệng hỏi.
- Cái này chỉ là một vật nhỏ, cũng chẳng có linh khí, 200 đồng tiền vàng vậy!
Chủ quán đi tới.
- Được, bây giờ ngươi hãy tìm người làm sạch nó đi.
Đưa tiền xong, Mặc Dương đại sư thản nhiên nói.
- Vâng!
Chủ quán cầm bảo vật đưa ra phía sau, một lát sau, chủ quán đi ra, trong tay còn cầm theo một con cóc bằng vàng, vẻ mặt đầy hưng phấn kêu:
- Chúc mừng đại sư, đây chính là xác của Kim Thiềm Linh Tê!
- Kim Thiềm Linh Tê là cái gì?
- Kim Thiềm Linh Tê là một loại Man thú lục phẩm, thứ quan trọng nhất trên cơ thể nó chính là da, thế nhưng cả đời nó chỉ có thể lột da một lần. Thứ này có thể làm thuốc, giá trị cũng cực cao!
- Không hổ danh là Mặc Dương đại sư, mắt nhìn đồ thật tốt, chỉ nhìn sơ qua đã có thể chọn được đồ quý giá như vậy!
....................
Nghe được chủ quán nói đó là xác của Kim Thiềm Linh Tê, tất cả mọi người đều bàn tán sôi nổi.
- Rất nhiều người chưa biết thứ này, ngươi hãy nói thẳng ra giá cả của nó là bao nhiêu đi! Như vậy dễ phân xử hơn!
Mặc Dương đại sư ngẩng cao đầu, tỏ vẻ thanh cao, thản nhiên nói.
- Thứ này có giá là... 2.000 đồng tiền vàng!
Chủ quán cất cao giọng nói.
- 2.000 đồng tiền vàng?
- Chỉ bỏ ra có 200 đồng tiền vàng mà lại bán ra được đến 2.000? Tăng gấp 10 lần ư?
- Quá lợi hại rồi!
- Đúng là đại sư có khác, chỉ một món đồ nhỏ đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Mới vừa rồi ngài ấy đã giúp ta chọn một món bảo vật lớn như vậy, chẳng phải sẽ lời được rất nhiều tiền sao?
................
Thấy cảnh này, những người mới vừa nãy vẫn còn hơi lo lắng đã lại điên cuồng tin tưởng vị “đại sư” kia thêm lần nữa.
Đại sư đúng là tài giỏi, vừa ra tay đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi!
- Được rồi, đến ngươi đó!
Mặc Dương đại sư phất tay, lạnh lùng nhìn Trương Huyền.
- Ta...
Trương Huyền gật đầu.
Biết đối phương là kẻ lừa đảo, cũng đã đoán trước được hắn ta đã chuẩn bị đường lui thế nhưng không ngờ cái “đường lui” kia lại lợi hại đến như vậy.
Xem ra hắn nhất định phải chọn được một bảo vật có giá trị tương đương như vậy mới được.
- Ta có thể chọn bảo vật trước, chờ ngươi làm sạch xong, mới xác định giá cả và đưa tiền được không?
Trương Huyền vừa đi về phía trước thì đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền nhìn chủ quán hỏi.
- Không được! Ngươi phải đưa tiền mua đồ trước, chúng ta mới có thể làm sạch nó giúp ngươi! Đây là quy định từ lâu, chứ nếu lỡ như sau khi làm sạch, ngươi thấy vật đó không đáng tiền lại không chịu mua nữa thì sao? Lúc đó chúng ta có muốn bán nó đi cũng không được nữa.
Chủ quán lạnh lùng nói.
Trong lúc cược bảo, để phòng ngừa tranh cãi, nếu muốn lấy đồ vật nào thì đều phải trả tiền trước. Cái này giống như việc ký giấy cam kết, bất cứ ai cũng không thể quỵt được.
- Vậy được rồi...
Biết quy định này, Trương Huyền đành phải gật đầu. Sau một lúc, hắn ngẩng đầu, thở mạnh nói:
- Chủ quán, đến đây, giúp ta chỉ ra những đồ vật nào có giá từ 8 đồng tiền vàng trở xuống, để ta chọn một cái trong đó...
- Đại sư có lòng tốt giúp hắn lựa chọn bảo bối, vậy mà hắn dám nói đại sư là kẻ lừa gạt?
- Đúng là cái tên không biết trời cao đất rộng là gì!
Nghe xong những lời Trương Huyền vừa nói, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, ngây người ra một lát, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tên tiểu tử này... chẳng lẽ đầu óc thật sự có vấn đề sao?
Đại sư đã vất vả giúp hắn lựa chọn bảo bối, vậy mà hắn lại còn dám nói hắn ta... là kẻ giả dối, lừa gạt?
- Ngươi nói cái gì?
Ngay cả Mặc Dương đại sư cũng không ngờ tiểu tử kia có thể nói như vậy, hắn ta giận tái mặt nói:
- Có phải tiểu bằng hữu đây đã có hiểu lầm gì đó với Mặc Dương ta hay không?
- Hiểu lầm ư? Ta vừa nói cái gì chẳng lẽ ngươi không hiểu hay sao? Ngươi muốn lừa gạt ai cũng được, bởi vì chuyện này không liên quan đến ta nên ta không thèm quan tâm làm gì! Ta chọn bảo bối của ta, ngươi cứ lo lừa gạt những người khác đi, chúng ta việc ai nấy làm. Đừng có đứng trước mặt ta mà giả bộ làm người tài giỏi, thanh cao!
Trương Huyền phiền chán phất tay.
Đối phương là kẻ lừa đảo khiến hắn đã không có thiện cảm rồi, nếu như hắn ta không chọc hắn thì hắn cũng chẳng muốn vạch trần làm gì. Thế mà hắn ta lại còn dám giả bộ và tính toán muốn lừa gạt tiền của hắn. Đúng là muốn chết mà!
- Láo xược!
Sắc mặt Mặc Dương đại sư tái xanh, hắn phất tay áo, vẻ mặt chính trực nói:
- Mặc Dương ta từ 30 năm trước đã nhận được giấy chứng nhận là một Giám bảo sư. Từ trước đến nay ta luôn giúp người khác giám định bảo vật, thay họ giải quyết khó khăn, luôn không làm điều gì trái với lương tâm! Hơn nữa chưa bao giờ lừa gạt ai, các chư vị ở đây cũng có thể làm chứng cho ta, có phải ta chưa từng lừa gạt các người đúng không?
- Mặc Dương đại sư là người nhân từ, thường hay giúp người khác, làm sao có thể là kẻ lừa đảo được!
- Tiểu tử này ăn nói lung tung, ta thấy ngươi muốn chết có đúng không?
- Đại sư đừng tức giận làm gì, để ta thay ngài dạy dỗ hắn một trận, cho hắn biết được cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được...
....................
Chỉ một câu nói của Mặc Dương đại sư đã khiến mọi người xung quanh vô cùng tức giận. Ánh mắt họ nhìn về phía Trương Huyền như nhìn thấy kẻ thù giết cha.
- Ba mươi năm trước nhận được giấy chứng nhận Giám bảo sư? Không làm điều gì trái lương tâm?
Trương Huyền im lặng.
Ngươi chỉ là một người học nghề có địa vị nhỏ bé ở Giám bảo, vậy mà lại dám giả bộ là một Giám bảo sư cao cấp sao?
Hóa ra hắn ta còn mặt dày, vô sỉ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Hèn chi có thể trở thành kẻ lừa đảo bị truy nã ở nước Lưu Chu, không chỉ mặt dày mà phản ứng cũng rất nhanh nhạy đó chứ!
Nếu như là những kẻ lừa đảo khác, sau khi bị vạch trần chắc chắn sẽ rất hoảng sợ. Còn tên này thì ngược lại hoàn toàn, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã có thể khiến cho mọi người căm giận hắn, làm hắn có muốn rút lui cũng không được, chỉ đành “đâm lao phải theo lao” thôi.
Nếu như không có Thiên Đạo Đồ Thư Quán, khi nhìn thấy bộ dạng chính nghĩa như vậy của hắn ta, nhất định hắn sẽ rất nghi ngờ chính bản thân mình, rằng có phải hắn đã sai lầm rồi hay không. Thế nhưng hiện tại hắn có thư viện trong tay, hơn nữa trên quyển sách mà thư viện hình thành có ghi rõ hắn ta là kẻ lừa đảo. Vậy điều hắn vừa nói tuyệt đối là chính xác.
- Mọi người đừng ầm ĩ nữa!
Thấy mọi người đã bị mình kích động và đang phẫn nộ nhìn Trương Huyền, “Mặc Dương đại sư” hài lòng vì nắm được thế chủ động trong tay, hắn phất tay nói:
- Ta là người độ lượng, thế nên nếu như bây giờ ngươi nhận lỗi về những lời nói ban nãy, ta sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi. Còn nếu không, với tội danh sỉ nhục ta, tiếp theo sẽ nhận được sự trừng phạt thế nào, chắc là bản thân ngươi cũng hiểu rõ!
- Trừng phạt?
Trương Huyền lắc đầu:
- Muốn kiểm tra xem ngươi có phải là kẻ lừa đảo hoặc ta có phải đang nói dối hay không, thật ra rất đơn giản. Chỉ cần lấy những đồ vật mà bọn họ mới mua ban nãy ra làm sạch thì sẽ biết kết quả ngay thôi! Cứ ở đây nói nhảm nhiều như vậy thì cũng đâu có ích gì.
- Làm sạch các đồ vật kia?
“Mặc Dương đại sư” giống như đã đoán trước được lời nói của Trương Huyền, thế nên hắn ta thản nhiên đáp:
- Trước đó ta cũng đã nói rồi, đêm nay ta có việc phải rời khỏi Thiên Huyền thành. Mà những đồ vật ta chọn giúp bọn họ đều có kích thước rất lớn, ít nhất cũng cần thời gian nửa ngày mới có thể làm sạch được. Thế nhưng ta có việc rất gấp, không có nhiều thời lưu lại để chờ kết quả! Thế nào? Có phải ngươi lại tính nói rằng ta đang chột dạ nên mới viện cớ là có việc phải rời khỏi đây sớm đúng không? Lại tính mượn cớ này để vu oan cho ta ư?
Nói đến đây, hắn ta phất tay áo thật mạnh, vẻ mặt kiêu ngạo, tức giận nói:
- Mặc Dương ta là người ngay thẳng, sợ gì mấy lời vu khống đó của ngươi! Nhưng mà thật không ngờ ta tốt bụng giúp ngươi lựa chọn bảo vật, lại bị ngươi nói là kẻ lừa đảo. Không có chứng cứ chính là đang phỉ báng. Ngươi có biết phỉ báng một Giám bảo sư sẽ có hậu quả thế nào không?
Nghe đối phương nói như thế, lúc này Trương Huyền mới hiểu được, hóa ra hắn đã xem thường “trình độ vô sỉ” của hắn ta rồi.
Không hổ danh là người sống bằng nghề lừa đảo, hắn ta sớm đã chuẩn bị trước hết tất cả đường lui cho bản thân.
Trước đó nói đêm nay muốn rời khỏi Thiên Huyền thành, đây là đường lui thứ nhất. Sau đó khi hắn còn chưa mở miệng đã dùng lý do này để phản bác lại. Bây giờ dù cho có nói hắn ta không dám ở lại đây để chờ đợi bảo vật được làm sạch thì khẳng định cũng không có ai tin tưởng.
Đã vậy... còn dám nói ngược, bảo hắn là kẻ lừa đảo, bởi vì hắn không có chứng cứ?
Bí mật về Thiên Đạo Đồ Thư Quán chắc chắn không thể công khai cho bất cứ người nào biết, mà dù hắn có công khai sự thật về Thiên Đạo Đồ Thư Quán đi nữa thì cũng phải có người tin tưởng mới được.
- Nhóc con, lập tức quỳ xuống xin lỗi đại sư mau lên.
- Dám nói đại sư là kẻ lừa đảo, có tin ông đây chỉ cần vài phút là có thể giết chết ngươi hay không hả?
- Ở đâu ra cái thứ chó ghẻ không biết trời cao đất rộng là gì thế này, còn dám vu oan, hãm hại đại sư?
...................
Nhìn thấy dáng vẻ chính trực, ngay thẳng của “đại sư”, rất nhiều người đều tin tưởng những gì mà hắn ta nói, vì vậy lập tức nhìn Trương Huyền quát lớn.
Tất cả bọn họ đều đang rất phẫn nộ.
Đa số những người bị lừa gạt thông thường đều sẽ có tâm lý không thích nghe ai nói rằng mình đã bị lừa. Nếu có người nói ra điều đó, chắc chắn bọn họ lập tức sẽ có phản ứng rất dữ dội.
Đối với bọn họ, Mặc Dương đại sư là một người thanh cao, sao có thể là kẻ lừa đảo cho được.
Đùa cái gì vậy chứ!
- Nếu ngươi đã nói đại sư là kẻ lừa đảo, vậy khẳng định ngươi phải là người rất thông thạo trong lĩnh vực giám định bảo vật nhỉ? Có bản lĩnh như vậy thì thử chọn một cái cho chúng ta xem nào. Nếu như chọn nhầm thứ đồ vô dụng thì đừng có giả bộ mà đứng đây nói bậy nữa, mà mau cút ra ngoài cho ta!
Một giọng nói nghe không ra là của nam hay nữ phát ra trong đám người.
- Đúng đó, nếu ngươi đã nói ta là kẻ lừa đảo, không muốn để ta giúp ngươi chọn bảo vật, vậy chắc chắn ngươi cũng là người có kiến thức về việc giám bảo!
Nghe người kia nói như vậy, Mặc Dương đại sư gật đầu nói:
- Vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Chúng ta sẽ cùng lúc chọn ra một đồ vật đơn giản, cái mà có thể làm sạch trong thời gian ngắn. Chỉ cần ngươi có thể lựa chọn ra một đồ vật có giá trị, có thể kiếm tiền được, ta sẽ thừa nhận ngươi có chút bản lãnh, cũng sẽ không tính toán với ngươi về việc ngươi đã vu oan cho ta! Còn nếu như ngươi chọn ra một đồ vật vô dụng, không có giá trị, như vậy hãy mau mua bảo vật ta vừa chọn cho ngươi, sau đó quỳ xuống xin lỗi ta!
- Ngươi muốn đấu giám định bảo vật với ta?
Trương Huyền đang phiền não vì chưa nghĩ ra nên làm thế nào để có chứng cứ thì lại nghe được lời “Mặc Dương đại sư” vừa nói. Hắn hơi kinh ngạc, suýt chút nữa thì bật cười.
Lão già này... đầu óc có vấn đề hả?
Hắn có được Thiên Đạo Đồ Thư Quán trong tay, nếu nói mình là Đệ nhị Giám bảo sư thì chắc chắn không có ai dám tự xưng là Đệ nhất, vậy mà hắn ta lại muốn đấu với hắn... Đầu óc hắn bị lừa đá rồi à?
Nhưng mà chỉ cần suy nghĩ kỹ một lát, hắn cũng hiểu rõ tại sao hắn ta muốn làm như vậy.
Trong suy nghĩ của đối phương, hắn chỉ là một thiếu niên mới 18, 19 tuổi thì làm sao biết cái gì là giám bảo? Trong khi đó trước đó mấy ngày hắn ta đã giúp cho người khác kiếm tiền. Nếu cùng lúc giám bảo mà hắn lại không chọn được đồ tốt thì nhất định hắn ta sẽ nắm lấy cơ hội đó mà làm nổi bật danh tiếng của bản thân. Nói không chừng còn có thể lừa thêm được vài người ngu, điên cuồng bỏ tiền ra mua những gì mà hắn ta chỉ định.
- Sao nào? Không dám nhận lời hả?
Mặc Dương đại sư bình tĩnh nói.
- Được.
Nếu đối phương đã cố tình muốn đấu, hắn làm sao có thể từ chối đây?
- Vậy thì tốt, để ta lựa trước!
Mặc Dương đại sư phất tay áo, nhanh chân đi tới đài trưng bày bảo vật. Đi được một lát hắn ta liền ngừng lại, cầm lên một bảo vật lớn bằng bàn tay.
Thứ này đã bị nham thạch bao quanh dày đặc, ngay cả hình dáng bên ngoài thế nào cũng nhìn không ra, chứ đừng nói chi đến việc có biết được nó có trân quý hay không.
- Chủ quán, cái này bao nhiêu tiền?
Mặc Dương đại sư cầm lấy thứ này, mở miệng hỏi.
- Cái này chỉ là một vật nhỏ, cũng chẳng có linh khí, 200 đồng tiền vàng vậy!
Chủ quán đi tới.
- Được, bây giờ ngươi hãy tìm người làm sạch nó đi.
Đưa tiền xong, Mặc Dương đại sư thản nhiên nói.
- Vâng!
Chủ quán cầm bảo vật đưa ra phía sau, một lát sau, chủ quán đi ra, trong tay còn cầm theo một con cóc bằng vàng, vẻ mặt đầy hưng phấn kêu:
- Chúc mừng đại sư, đây chính là xác của Kim Thiềm Linh Tê!
- Kim Thiềm Linh Tê là cái gì?
- Kim Thiềm Linh Tê là một loại Man thú lục phẩm, thứ quan trọng nhất trên cơ thể nó chính là da, thế nhưng cả đời nó chỉ có thể lột da một lần. Thứ này có thể làm thuốc, giá trị cũng cực cao!
- Không hổ danh là Mặc Dương đại sư, mắt nhìn đồ thật tốt, chỉ nhìn sơ qua đã có thể chọn được đồ quý giá như vậy!
....................
Nghe được chủ quán nói đó là xác của Kim Thiềm Linh Tê, tất cả mọi người đều bàn tán sôi nổi.
- Rất nhiều người chưa biết thứ này, ngươi hãy nói thẳng ra giá cả của nó là bao nhiêu đi! Như vậy dễ phân xử hơn!
Mặc Dương đại sư ngẩng cao đầu, tỏ vẻ thanh cao, thản nhiên nói.
- Thứ này có giá là... 2.000 đồng tiền vàng!
Chủ quán cất cao giọng nói.
- 2.000 đồng tiền vàng?
- Chỉ bỏ ra có 200 đồng tiền vàng mà lại bán ra được đến 2.000? Tăng gấp 10 lần ư?
- Quá lợi hại rồi!
- Đúng là đại sư có khác, chỉ một món đồ nhỏ đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Mới vừa rồi ngài ấy đã giúp ta chọn một món bảo vật lớn như vậy, chẳng phải sẽ lời được rất nhiều tiền sao?
................
Thấy cảnh này, những người mới vừa nãy vẫn còn hơi lo lắng đã lại điên cuồng tin tưởng vị “đại sư” kia thêm lần nữa.
Đại sư đúng là tài giỏi, vừa ra tay đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi!
- Được rồi, đến ngươi đó!
Mặc Dương đại sư phất tay, lạnh lùng nhìn Trương Huyền.
- Ta...
Trương Huyền gật đầu.
Biết đối phương là kẻ lừa đảo, cũng đã đoán trước được hắn ta đã chuẩn bị đường lui thế nhưng không ngờ cái “đường lui” kia lại lợi hại đến như vậy.
Xem ra hắn nhất định phải chọn được một bảo vật có giá trị tương đương như vậy mới được.
- Ta có thể chọn bảo vật trước, chờ ngươi làm sạch xong, mới xác định giá cả và đưa tiền được không?
Trương Huyền vừa đi về phía trước thì đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền nhìn chủ quán hỏi.
- Không được! Ngươi phải đưa tiền mua đồ trước, chúng ta mới có thể làm sạch nó giúp ngươi! Đây là quy định từ lâu, chứ nếu lỡ như sau khi làm sạch, ngươi thấy vật đó không đáng tiền lại không chịu mua nữa thì sao? Lúc đó chúng ta có muốn bán nó đi cũng không được nữa.
Chủ quán lạnh lùng nói.
Trong lúc cược bảo, để phòng ngừa tranh cãi, nếu muốn lấy đồ vật nào thì đều phải trả tiền trước. Cái này giống như việc ký giấy cam kết, bất cứ ai cũng không thể quỵt được.
- Vậy được rồi...
Biết quy định này, Trương Huyền đành phải gật đầu. Sau một lúc, hắn ngẩng đầu, thở mạnh nói:
- Chủ quán, đến đây, giúp ta chỉ ra những đồ vật nào có giá từ 8 đồng tiền vàng trở xuống, để ta chọn một cái trong đó...
Danh sách chương