- Trương lão sư, tiền mua Hàn Dương Mẫu thảo, ta tạm thời không có nhiều như thế, ta giao cho ngươi một ít trước, xem như Bạch Ngọc thành chúng ta mua, cũng không thể để ngươi lao tâm lao lực vì tiểu thư, còn gặp rủi ro...

Không biết nội tâm của hắn biến hóa, Diêu Hàn tiến lên phía trước, hắn móc hai vạn kim tệ trong ngực ra.

- Không cần, một gốc dược liệu thôi mà, không tính là gì!

Trương Huyền lắc đầu.

Vừa mới cảm thấy có trách nhiệm và cảm giác của một lão sư, làm sao có thể cầm tiền của học viên chứ? Hơn nữa, chỉ là một gốc Hàn Dương Mẫu thảo mà thôi, Hàn Dương thảo cũng chỉ có một trăm đồng tiền vàng tệ một gốc, mẫu thảo cũng không quý hơn bao nhiêu, hắn thân gia trăm vạn, làm sao quan tâm chứ.

Vấn đề then chốt nằm ở chỗ hắn cũng giả vờ mới có được gốc dược liệu này, không cần phải dùng tiền mua, nên đem tặng cũng không đau lòng.

- Chuyện này...

Thấy thái độ đối phương kiên quyết, Diêu Hàn không thể làm gì khác hơn đành thu tiền về, không nhịn được cảm khái:

- Trương lão sư, tùy tiện tặng người khác một gốc dược liệu trị giá mười vạn đồng tiền vàng, lòng dạ như vậy, thật sự khiến người ta bội phục. Điều đáng buồn cười hơn cả, là ta còn cảm thấy ngươi muốn bắt nạt lừa gạt tiểu thư nhà chúng ta...

- Cái gì? Một gốc dược liệu giá mười vạn?

Môi Trương Huyền run run.

Hàn Dương Mẫu thảo có giá trị mười vạn?

Thật hay giả?

Sớm biết là mười vạn, cho dù thế nào cũng phải cầm một ít!

Người khác đều là học viên hiếu kính lão sư, vậy mà tại sao bản thân mình lại đi làm ngược lại chứ...

- Đúng đấy!

Diêu Hàn cảm thấy kỳ quái ngó Trương Huyền:

- Lẽ nào Trương lão sư không biết giá cả?

- Ta...

Nội tâm nhỏ máu, nhưng hắn biết một khi đã nói thì không thể thu hồi, Trương Huyền lập tức nghiêm mặt, tỏ vẻ kiêu ngạo của thế ngoại cao nhân xem thường trần tục:

- Đương nhiên không phải, tiền tài với ta không là gì cả. Triệu Nhã là học viên của ta, chỉ cần hữu dụng với nàng, đừng nói chỉ là một gốc dược liệu giá mười vạn, cho dù là hai mươi vạn, ba mươi vạn cũng không đáng nhắc tới!

Chuyện đã rồi, hắn chỉ có thể thuận nước mà đẩy thuyền thôi.

- Tiểu thư thật sự tìm được lão sư tốt!

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Diêu Hàn bái phục muôn phần.

Khó trách tiểu thư liên tục ca ngợi, phẩm chất như vậy thật sự vô cùng đáng ca ngợi.

Văn Tuyết đứng gần đó mặt đỏ tưng bừng, hận không thể tìm khe nứt nào đó mà chui vào.

Người ta là lão sư, hơn nữa còn là lão sư có sư đức cao thượng như thế, bản thân mình còn cứ cho rằng người ta kiếm cớ theo đuổi, còn chê cười người ta... Thực sự quá buồn cười!

May mà hắn đại nhân đại lượng nên không quan tâm, nếu không, dựa vào thân phận Luyện đan học đồ thì hắn cũng thừa sức khai trừ bản thân, muốn quay trở lại để làm cũng không được.

- Thôi các ngươi về đi, ta phải chuẩn bị để ngày mai luận đan!

Giả vờ giả vịt, mười vạn đồng tiền vàng không còn... Nói thật cầm số tiền này cũng không có gì, là tiền do Bạch Ngọc thành bỏ ra, cũng không phải của Triệu Nhã...

Cố nén không chảy nước mắt, Trương Huyền đi ra ngoài.

Cơm nước xong, lúc quay về học viện đã là mười hai giờ khuya.

- Hiện tại không buồn ngủ, ta cũng nên nghiên cứu làm sao đột phá Tích Huyệt cảnh đi!

Kiếp trước, hắn là người thích ngủ muộn, hiện tại có tu vi, thân thể càng tốt hơn, hôm nay dù đã khuya nhưng không cảm thấy buồn ngủ.

Ngày hôm nay thi triển lộ tu vi trong Học Tâm tháp, nắm giữ thực lực Tích Huyệt cảnh, chẳng mấy chốc kiểu gì học viện chẳng có hành động, sẽ cho mình trở thành trưởng lão.

Trở thành trưởng lão, hắn có cơ hội đi Tàng Thư các dành cho trưởng lão để đọc sách.

Đến thời điểm đó gần như chắc chắn có thể tìm được bí tịch võ giả lục trọng, hoàn thiện Thiên Đạo thần công.

Đương nhiên, trước đó, nghiên cứu một chút là được.

Dù sao lúc ở gia môn Lục Trầm đại sư hắn cũng đã để Thiên Đạo Thư Viện Quán sao chép mười mấy bản bí tịch, tuy rằng chỉ có đôi câu vài lời, cũng không kết nối với nhau, nhưng vẫn có thể nghiên cứu một chút.

Tinh thần khẽ động, mười mấy bản bí tịch trong gia môn Lục Trầm đại sư liền xuất hiện trong đầu hắn.

- Kỳ thực tu luyện Tích Huyệt cảnh rất đơn giản, chính là trình tự mở huyệt đạo.

Đọc lướt qua những thư tịch này một lượt, Trương Huyền hiểu ra.

Nghe nói, thân thể có tổng cộng một trăm lẻ tám huyệt đạo. Tuy chỉ có thể mở bảy mươi hai huyệt đạo, hơn nữa khi mở những huyệt đạo này cũng cần phải có trình tự. Thể chất mỗi người không giống nhau, cần trình tự không giống nhau mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Nếu không tìm được phương pháp, chỉ sợ cả đời chỉ có thể mở ra ba bốn mươi huyệt đạo, cũng không thể tiến bộ chút nào.

Giống như dọn dẹp bùn dưới lòng sông, chậm rãi dọn dẹp từ thượng du xuống hạ du thì có thể dọn dẹp sạch sẽ. Nếu dọn dẹp từ giữa sang hai đầu sông, không những dọn không sạch, không cẩn thận còn có thể làm dòng sông bế tắc.

Chính vì như thế, mở huyệt đạo đầu tiên rất trọng yếu, một khi sai lầm sẽ ảnh hưởng phía sau.

- Bản Kim Hóa Công này, nơi mở ra đầu tiên là Thần Lực huyệt, có sức mạnh mới có thể mở các huyệt đạo quan trọng hơn. Bản Dịch Dương Huyết này lại mở Trung Xu huyệt, bởi vì nằm ở giữa thân thể...

Mười mấy cuốn thư tịch, mở huyệt đạo đầu tiên không giống nhau, mỗi bản đều có đạo lý riêng của nó.

Người khác xem tới đây sẽ hoa mắt, nhưng Trương Huyền có Thiên Đạo Đồ Thư Quán, có thể phân biệt sai lầm và khuyết điểm, sau khi xem một lượt liền biết tất cả đều sai lầm!

- Không tìm ra huyệt đạo đầu tiên để mở một cách thật chính xác, giống như không tìm được thượng du của dòng song. Một khi tính sai, việc tu luyện sau này sẽ phiền phức, coi như xong.

Lại nghiên cứu một hồi, phát hiện những bí tịch này đều nêu mở huyệt đạo đầu tiên không chính xác, Trương Huyền đang định từ bỏ, đột nhiên có một ý nghĩ xuất hiện.

- Những thư tịch này đều ghi chép huyệt đạo sai lầm. Thân thể con người có tổng cộng một trăm lẻ tám huyệt đạo, ta lần lượt thử từng cái một, chẳng phải sẽ biết mở cái nào đầu tiên, cái nào thứ hai sao?

Phương pháp mở huyệt đạo rất đơn giản, điều động chân khí xung kích là được, then chốt là trình tự. Nếu tất cả những gì ghi chép trong sách là sai lầm, thì một trăm lẻ tám huyệt đạo đó kiểu gì cũng phải có một cái chính xác!

Người khác không dám thí nghiệm, nhưng bản thân hắn thì đó không phải là vấn đề.

Nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, có thể bài trừ sai lầm, những thứ còn lại sẽ là chính xác.

- Thử xem sao!

Nghĩ đến điểm này, Trương Huyền không chút do dự đứng dậy tìm giấy bút. Hắn liệt kê ra một trăm lẻ tám huyệt đạo của cơ thể, đồng thời cũng lược bỏ những huyệt đạo sai lầm trong mười mấy bản bí tịch kia để tìm ra huyệt đạo chính xác.

Sau khi loại bỏ, một trăm lẻ tám huyệt đạo còn lại hơn hai mươi cái.

Nhưng cũng không gấp gáp lắm, Trương Huyền tiện tay sao chép một cuốn bí tịch, cũng ghi chép cả phần mở huyệt đạo đầu tiên, hắn lần lượt thay đổi hai mươi huyệt đạo này.

Ầm!

Thiên Đạo Đồ Thư Quán xuất hiện bí tịch mới, cho thấy sai lầm và khuyết điểm trong đó.

Thời điểm thí nghiệm lần thứ mười ba, đầu óc chấn động, bí tịch ghi chép mở huyệt đạo đầu tiên không còn một chút sai lầm nào.

- Ha ha, thành công rồi!

Thiên Đạo Đồ Thư Quán biểu hiện không có sai lầm, chứng tỏ hắn sẽ mở huyệt đạo này đầu tiên và tiến vào Tích Huyệt cảnh!

- Tâm Khiếu huyệt, đây là huyệt đạo ẩn giấu sâu nhất, chân khí không tinh khiết, võ giả ngũ trọng đỉnh phong không thể mở ra. Khó trách những thư tịch này không có...

Xác định mở được huyệt đạo đầu tiên, nội tâm Trương Huyền vô cùng hưng phấn.

Tâm Khiếu huyệt, nó nằm sâu trong trái tim, là một trong ba mươi sáu huyệt đạo không thể mở ra, chân khí không tinh khiết, không chỉ không thể mở ra, nếu không cẩn thận sẽ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.

Nếu như không có Thiên Đạo Đồ Thư Quán xác định, hắn không dám tin đây là huyệt đạo đầu tiên.

Khó trách trên đời nhiều bí tịch như vậy, đều không tìm ra trình tự chính xác, thì ra huyệt đạo chính xác lại là... một trong ba mươi sáu khiếu huyệt không thể mở ra.

Giờ xem ra, cái gọi là không thể mở ra ấy sự thực cũng không phải là như vậy, chỉ cần tìm ra đúng trình tự thì sẽ có thể thành công!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện