“Ồ… Ồ…” Đám người này mới phản ứng lại được, Chử Tuấn Đào chỉ vào Tư Nhuế nói, “Hóa ra… Ngươi là nội gián à!?”

“Ha ha ha ha…” Tư Nhuế cười đến cành hoa run rẩy…

“Ồ… Thì ra là thế!” Khổng Vượng nhếch môi, “Ngươi dùng ngón tay truyền lại tin tức, ám chỉ cho Đường ca! Ngươi… Ngươi là tên phản đồ!!”

“Ha ha ha ha…” Tư Nhuế cười đến sắp đau xóc hông…

“Đường ca.” Lôi Nhất Đình nói, “Ngươi quá xấu!!! Đây… Đây rõ ràng là chơi bẩn mà!”

“Chẳng trách…” Lý Tiểu Tiên cũng híp mắt, nói với Chu Đường, “Bây giờ ta thật sự muốn đánh ngươi một trận!”

“Ha ha ha.” Chu Đường cũng mỉm cười, “Sao thế? Thật ra, ta chỉ muốn nói cho đám các ngươi một lý lẽ, có một vài thứ thoạt nhìn rất huyền diệu, thật ra đều là lừa người!”

“Mọi người đừng kích động như vậy, ha ha…” Cuối cùng Tư Nhuế đã ngừng cười, nói ra nguyên nhân, “Sở dĩ Đường ca tìm ta làm nằm vùng, cũng là vì ta có ngón tay như ngọc, hắn có thể nhìn càng rõ ràng hơn chút!”

“Nếu đổi thành lão Lôi.” Nàng chỉ vào Lôi Nhất Đình, “Ngón tay cứ như nắm đấm của người ta vậy, còn gian lận thế nào? Ha ha ha ha…”

Tư Nhuế cười một tiếng như thế, đám người cũng không nhịn được cười theo.

“Còn có.” Tư Nhuế lại nói, “Đường ca đã đồng ý với ta, chờ chơi thắng, hắn sẽ giao số búng trán mà các ngươi nợ cho ta chấp hành!”

“Đến đây.” Nàng duỗi tay ra túm lấy Lôi Nhất Đình, trực tiếp búng một cái lên trán của hắn, “Cứ bắt đầu từ ngươi đi!!”

“Ôi chao…” Lôi Nhất Đình vội vàng che trán kêu to, “Các ngươi chơi xấu, không tính, không thể tính!”

Ồ! Khổng Vượng và Chử Tuấn Đào thấy thế, vội vàng nhượng bộ lui binh…

“Đường ca.” Lý Tiểu Tiên nhìn Chu Đường, đôi mắt sáng lên hỏi, “Ngươi đột nhiên chơi trò chơi như thế, có phải là… Ngươi lại phát hiện manh mối gì quan trọng không?”

“Cũng như… Vụ án ngã lầu trước đó, ngươi đã làm ảo thuật cho ta xem?”

“Vậy thật sự không có.” Chu Đường cất lá bài poker đi, nói, “Ta chỉ thấy mọi người quá áp lực, muốn để mọi người thư giãn một chút mà thôi!”

“Nhìn đi…” Hắn chỉ vào đám thám viên, “Mọi người chơi rất vui vẻ đó?”

Nhưng thấy Tư Nhuế búng trán Lôi Nhất Đình xong, lại đi bắt hai người khác, đuổi đến mức hai người kia xoay vòng quanh cái bàn…

“Đổ mồ hôi!” Lý Tiểu Tiên mở to mắt, nhìn Chu Đường nói, “Ngươi thật sự thay đổi! Ta còn tưởng rằng, con người của ngươi căn bản không biết nói đùa chứ!”

“Chẳng lẽ… Ngươi thật sự xuyên qua?”

“Đúng vậy! Ha ha…” Chu Đường cũng không sợ bị người ta vạch trần, bởi vì cho đến bây giờ thứ xuyên qua này cũng không có chứng cứ, thể là mỉm cười thừa nhận, “Chẳng những ta xuyên qua, còn có hệ thống đấy!”

“Chỉ cần hôn ai một cái, người đó sẽ trẻ hơn một tuổi, ngươi muốn cải lão hoàn đồng không?”

“Ngươi… Lắm mồm…” Lý Tiểu Tiên nhíu mày, “Ta thật sự nghẹn lời!”

“Tư Nhuế, Tư Nhuế!” Lúc này, Chu Đường không tiếp tục lắm mồm nữa, mà đột nhiên gọi mỹ nữ Tư Nhuế, hỏi, “Sao nào? Chơi xong chưa?”

“Nói thật, còn thiếu một chút nữa.” Tư Nhuế chỉ vào Khổng Vượng và Chử Tuấn Đào nói, “Còn chưa búng trán hai người bọn họ đâu!”

“Được.” Chu Đường khẽ cười một tiếng, nói, “Ngươi đã chơi vui, vậy tiếp theo giúp ta xử lý việc chính đi!”

“…” Tư Nhuế im lặng hai giây, hỏi, “Chuyện gì thế?”

“Bây giờ ngươi đến văn phòng đội trưởng một chuyến đi!” Chu Đường nói, “Hỏi hắn lấy tư liệu tình tiết vụ án mạng kéo người mà tổ một đang làm!”

“Cái gì!?”

Vừa nói ra lời này, mọi người đều hoảng sợ!

“Đường ca, ngươi lại nói đùa cái gì đó?” Lý Tiểu Tiên ngăn cản, “Án mạng kéo người là vụ án của tổ một, hơn nữa đang trong lúc điều tra phá án, sao đội trưởng có thể đưa cho ngươi được?”

“Đúng vậy?” Tư Nhuế khó xử, “Ngươi là tổ trưởng, dù muốn tư liệu, cũng phải là ngươi đi thì thích hợp hơn chứ?”

“Không!” Chu Đường nghiêm túc nói, “Tư Nhuế là đội hoa, ngươi nhõng nhẽo một tí, tất nhiên hắn sẽ cho ngươi! Ta mà đi nũng nịu, thật sự không thích hợp!”

“…” Đám người lại im lặng.

“Cái gì đó!” Tư Nhuế bĩu môi, “Đây có vẻ không phải là vấn đề có làm nũng hay không?”

“Đúng vậy.” Chử Tuấn Đào nói xen vào, “Đường ca, tại sao ngươi lại muốn lấy tư liệu vụ án mạng kéo người chứ? Chẳng lẽ…”

“Tư Nhuế.” Chu Đường dựng thẳng một ngón tay lên, “Ngươi chỉ cần nói rõ ràng với đội trưởng lão đại một chút, hắn nhất định sẽ giao tư liệu cho ngươi!”

“Thứ nhất, ngươi nói cho hắn biết, vụ án mạng kéo người và vụ án lão hổ ăn thịt người, có thể cùng một hung thủ, phá được một vụ, hai vụ cùng được phá luôn!”

“Thứ hai.” Hắn duỗi hai ngón tay ra, “Lão hổ ăn thịt người không có nghĩa là kết thúc, đây là một vụ án giết người liên hoàn, trong thời gian ngắn, rất có thể hung thủ sẽ ra tay thêm lần nữa!”

“Thứ ba, ừ… Cứ như vậy đi!”

Đám người ngạc nhiên đến ngây người.

“Điều này…” Tư Nhuế nhíu mày, “Rốt cuộc là một điểm, hay là hai điểm?”

“Đi thôi!” Chu Đường mỉm cười, đẩy Tư Nhuế ra khỏi văn phòng, “Đừng quan tâm mấy điểm, nói rõ ràng với hắn, tất nhiên hắn sẽ đưa tư liệu cho ngươi!”

“Này này này…” Tư Nhuế còn muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng Chu Đường đã đóng cửa lại!

“Đường ca, đây là sao chứ?” Đám thám viên như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nhanh chóng đi tới vặn hỏi, “Vì sao ngươi lại cho rằng, hai vụ án này do cùng một người gây ra chứ?”

“Chờ một chút…” Chử Tuấn Đào nghĩ đến điều gì đó, vội vàng vỗ trán nói, “Ngày đó ta cũng nghe người của tổ một nhắc đến, hình như… Án mạng kéo người ở trấn Vân Thanh cũng có liên quan đến việc giết chó?”

“Ồ? Thật sao?” Lý Tiểu Tiên buồn bực, “Sao ta lại không nghe nói chứ?”

“Hình như…” Chử Tuấn Đào nuốt một ngụm nước bọt, “Bởi vì động cơ gây án quá nhạy cảm, vì vậy đã bảo mật tin tức đi? Khi người chết còn sống, hình như từng ngược đãi chó…”

“Đúng!” Lúc này, Chu Đường vỗ tay phát ra tiếng, nói lời thành thật, “Ta cũng phát hiện từ trong trí nhớ, người chết trong vụ án mạng kéo người kia, hình như từng có tiền án ngược đãi động vật!”

“Vì vậy.” Hắn chỉ vào máy tính, “Vừa rồi ta tìm kiếm trên mạng một chút, phát hiện hai năm trước người chết thật sự từng kéo chết một con chó cưng!”

“Lúc ấy đã bị dân mạng chụp lại chuyện này, còn lan truyền trên mạng một thời gian, nhưng cuối cùng bị phong tỏa!”

“Trời ạ!” Khổng Vượng kêu lên, “Chẳng lẽ… Hai vụ án này, tất cả đều vì chó mà ra sao?”

“Rất có thể!” Lôi Nhất Đình nói, “Người chết đã chết vì bị kéo đi, kiểu chết giống với con chó kia! Rõ ràng là báo thù mà!”

“Hung thủ… Không phải là chủ nhân của con chó bị kéo chết kia chứ?”

“Wow.” Chử Tuấn Đào hoảng sợ nói, “Nói như vậy, lão hổ ăn thịt người cũng giống như vậy rồi? Nam Ngọc Long trộm con chó của hung thủ đi, hơn nữa còn bán cho quán thịt chó, vì vậy mới khiến hung thủ trả thù?”

“Không!” Chu Đường lắc đầu nói, “Ta cảm thấy, chưa chắc đã là chó của hung thủ!”

“Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải vụ án này dễ điều tra à? Sao tổ một có thể kéo dài lâu như vậy cũng không phá án chứ?”

“Hả?” Lý Tiểu Tiên ngạc nhiên, “Nếu không phải động đến chó của hung thủ, sao hung thủ lại giết người chứ?”

“Sao lại không đến mức đó chứ?” Chu Đường nói, “Thế giới lớn như thế, có người gì không có?”

“Nếu không có mối liên quan trực tiếp giữa hung thủ và người chết.” Lý Tiểu Tiên tỏ vẻ lo lắng, “Vậy độ khó của vụ án này khá lớn!”

“Chu Đường!”

Đúng lúc này, trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng quát của đội trưởng Nghiêm Bân.

Mấy giây sau, cửa lớn văn phòng mở ra, Nghiêm Bân hùng hổ xuất hiện trước mặt mọi người. Đằng sau, còn có Tư Nhuế vẻ mặt ngập ngừng đi theo.

“Chu Đường.” Vừa vào cửa, Nghiêm Bân đã khí thế hung hăng đi về phía Chu Đường vặn hỏi, “Ngươi đang có ý gì? Ngươi dựa vào cái gì để cho rằng, đây là vụ án giết người liên hoàn!?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện