Dù sao không chỉ có mình Ninh Dạ đến, còn có Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên và Lao Huyền Minh. Còn nếu Hà Nguyên Thánh đến đây, Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã và gần trăm bí vệ thần cung cũng có mặt. Công Tôn thế gia vững như thành đồng vách sắt.  

             Công Tôn Trường Sách ngồi trên ghế trên của Công Tôn thế gia đích thân xuống dưới chúc rượu liên tục.  

             Hôm qua Ninh Dạ lên tiếng nói giúp hắn, hắn hết sức cảm kích Ninh Dạ.  

             “Có Ninh tuần tra viên và Hà đại thiếu gia ở đây, hôm nay tên Công Tôn Dạ kia sẽ đến được mà chẳng về được...” Mấy lời nịnh nọt vô nghĩa được tuôn ra không ngừng.  

             Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ gõ bàn, nhắm mắt dưỡng thần.  

             Thời gian từ từ trôi qua.  

             Thấy đã sắp tới thời điểm giao hẹn, không ngờ trong Công Tôn thế gia lại chẳng có chuyện gì xảy ra.  

             Chuyện này khiến mọi người càng lúc càng nóng ruột.  

             “Sao còn chưa tới?” Công Tôn Trường Sách gấp rút hỏi nhỏ.  

             Lúc này hắn mới ý thức được, hóa ra cảm giác dày vò vì kẻ địch không tới còn khiến người ta khó chịu hơn kẻ địch đã tới.  

             Phong Ngọc Yên cũng cảm thấy kỳ lạ.  

             Đó là một cảm giác không có lý do, cứ như có điều gì sai lầm.  

             Nhớ lại những lời Ninh Dạ nói ban ngày, Phong Ngọc Yên cảm thấy hình như mình quên cái gì.  

             Lại nhìn sang phía Ninh Dạ, chỉ thấy y vẫn ngồi rất bình tĩnh, không ngờ gương mặt lại mỉm cười thần bí.  

             Nụ cười này khiến Phong Ngọc Yên có cảm giác sởn cả tóc gáy.  

             Không đúng!  

             Ninh Dạ có âm mưu gì đó!  

             Như đang chú ý tới ánh mắt quan sát của Phong Ngọc Yên, Ninh Dạ nhìn về phía cô.  

             Y nói: “Cô đã phát hiện có vấn đề rồi à? Đã nghĩ kỹ chưa?”  

             Phong Ngọc Yên giật mình nhìn y.  

             Ninh Dạ mỉm cười: “Còn chưa nghĩ ra à?”  

             Thân thể Phong Ngọc Yên run rẩy: “Ngươi định nói với ta mấy lời đó không phải để làm hòa? Ngươi đang lợi dụng ta? Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”  

             Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Chắc bây giờ bọn Nhạc Lăng Không đang ở Linh Lung tháp đúng không? Đúng là to gan đấy, vì cơ hội thắng lợi cuối cùng mà không ngại đặt mình vào trận chiến của đại năng Vô Cấu. Đáng tiếc, bọn họ buộc phải thất vọng rồi.”  

             Cái gì?  

             Phong Ngọc Yên thầm run rẩy, ngay cả đám người Hà Nguyên Thánh, Lao Huyền Minh, Minh Tứ Dã cũng nhìn y với vẻ khó hiểu.  

             Minh Tứ Dã đang định nói gì đó, Ninh Dạ đã giơ ngón tay: “Suỵt!”  

             Tiếng ‘suỵt’ này có vẻ bỡn cợt nhưng lại khiến đám người cùng tập trung lắng nghe.  

             Nhưng thật ra không cần tập trung.  

             Vì động tĩnh tiếp theo rất lớn, chỉ trong chớp mắt đã lan khắp toàn thành.  

             Ầm!  

             Tiếng nổ điên cuồng vang lên trên bầu trời của Lạc thành.  

             Đám người cùng lao ra ngoài đại sảnh, chỉ thấy trên bầu trời đằng xa đã xuất hiện ánh sáng ngũ sắc, không ngờ lại là phía Linh Lung tháp.  

             Nhìn khí thế đó, rõ ràng là đại năng cấp bậc Vô Cấu đang giao thủ.  

             “Sao lại như vậy?” Phong Ngọc Yên run rẩy.  

             Nếu là điệu hổ ly sơn, vậy phải tấn công Công Tôn thế gia trước rồi mới hạ thủ với Linh Lung tháp chứ?  

             Sao bên phía Lung Linh tháp lại giao chiến trước?  

             Phong Ngọc Yên còn chưa hiểu, lại nghe một tràng cười điên cuồng: “Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên, quả nhiên các ngươi đang ở đây. Tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay ta sẽ dùng mạng của các ngươi tế lễ anh linh của Lạc Đông Du và Khâu Mộng Sơn!”  

             Nói đoạn, một bàn tay lớn như bầu trời đã từ trên không giáng xuống.  

             “Trịnh Ngọc Huy?” Phong Ngọc Yên lập tức nhận ra người vừa tới là một trong bảy đại đô sứ của Yên Vũ lâu, tề danh cùng Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du.  

             Cho dù tất cả mọi người ở đây gộp lại cũng không phải đối thủ của cường giả như vậy.  

             Phong Đông Lâm quay đầu lại trừng mắt nhìn con gái một cái: “Nha đầu thối này, xem chuyện tốt mà con làm đi, lúc về sẽ tính sổ với con!”  

             Lần này Phong Ngọc Yên đã hiểu.  

             Cô trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Chúng ta mới là mồi nhử?”  

             Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Ta đã nói với ngươi từ đầu rồi mà, Yên Vũ lâu muốn đòi lại thể diện, nhất định phải tìm được mục tiêu giá trị nhất. Còn trong Lạc thành này, thật ra mục tiêu có giá trị nhất chính là hai vị! Đa tạ hai vị đã đi theo ta, cho Ninh Dạ này cơ hội thể hiện bản thân!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện