Ninh Dạ nhẹ nhàng mỉm cười: “Không sai. Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao ta lại để cho Hà Nguyên Thánh đứng về phía bọn họ hay chưa?”
Nghĩ lại những lời Ninh Dạ đã nói và tình hình lúc trước, đương nhiên Dương Nhạc đã hiểu: “Bọn họ đều cho rằng chỉ cần được Hà thiếu gia ủng hộ thì mình sẽ nắm chắc chức Huyền Sách Sứ trong tay, cứ như vậy chắc chắn nội bộ sẽ có tranh chấp, không thể đoàn kết được nữa. Thủ đoạn rất hay!”
Một Hà Nguyên Thánh đã phá tan cục diện liên thủ của bốn người, Dương Nhạc cũng thật lòng bái phục.
“Nhưng dù sao Hà thiếu gia cũng là Hà thiếu gia, vạn nhất...” Dương Nhạc do dự nói.
“Hắn là cái quái gì!” Ninh Dạ coi thường: “Chuyện trong Hắc Bạch thần cung, hắn có thể quyết định từ lúc nào? Chưởng giáo có thể cho phép con trai mình hoành hành bá đạo nhưng xưa nay không cho hắn quyền xử lý sự việc. Vừa vặn ngược lại, người được hắn đề cử chắc chắn Hắc Bạch thần cung sẽ không chấp nhận!”
Địa vị và cách hành xử bá đạo của Hà Nguyên Thánh khiến mọi người có một ảo giác, đó là hắn có thể quyết định tất cả.
Nhưng sự thật là Hà Nguyên Thánh chỉ có thể quyết định mình hắn.
Thân phận con trai chưởng giáo là tấm bình phong vô địch của hắn, không ai dám động đến hắn.
Nhưng tăng phòng ngự quá nhiều, kết quả là lực tấn công thiếu hụt quá lớn.
Hễ là người có chút thực lực và địa vị trong Hắc Bạch thần cung, chắc chắn hắn không quyết định được, không ảnh hưởng tới được.
Ninh Dạ hiểu rất rõ vấn đề của hắn, thế nên y không sợ đẩy hắn cho bất cứ đối thủ nào. Hạng người như hắn, nếu lôi kéo chỉ gây thêm phiền phức cho mình chứ không giúp ích được gì.
Đằng này, y và Dương Nhạc đang bàn luận hăng say, Ngự Phong Tử bên cạnh nghe mà đổ mồ hôi.
Xin các ngươi đấy, Hắc Bạch thần cung các ngươi tranh đấu nội bộ, kéo ta vào làm gì?
Ta chỉ là người ngoài mà thôi!
Ngự Phong Tử không nghĩ nổi vì sao Ninh Dạ nhất quyết kéo mình đi theo, còn không quan tâm lão ta có đồng ý hay không, thậm chí bàn luận chuyện này ngay trước mặt lão.
Lão chỉ muốn chuồn êm nhưng Ninh Dạ lại không cho lão đi.
Lúc này y nhìn sang phía Ngự Phong Tử nói: “Ngươi kinh hãi lắm à?”
Ngự Phong Tử đổ mồ hôi như mưa: “Tiểu nhân chỉ là một trưởng lão của Liệt Phong môn, thật sự không nên ở đây.”
“Nhưng ngươi đã nghe được chuyện không nên nghe, ngươi nói xem nên làm thế nào đây?”
Mẹ nó, là ngươi ép ta nghe.
Ngự Phong Tử mắng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nió: “Lão đây tuyệt đối không dám tuyệt lộ bất cứ lời nào của tuần tra viên.”
Ninh Dạ thở dài: “Ta cũng muốn tin lời ngươi, khổ nỗi mấy lời vừa rồi của ta đúng là đại nghịch bất đạo.”
Ngự Phong Tử là người thông minh, lập tức khóc ròng: “Tuần tra viên muốn lão già này làm chuyện gì cứ trực tiếp giao phó, xin đừng dằn vặt lão già này nữa.”
Lúc này Ninh Dạ mới nói: “Ngươi đừng căng thẳng, ta thấy ngươi cũng thức thời, biết tiến thối, là người có thể sử dụng được cho nên mới dẫn ngươi tới đây. Ta muốn bắt hung thủ, bên cạnh lại không có ai giúp sức. Bản thân ta chỉ là tu sĩ cảnh giới Hoa Luân, thực lực không đủ, vì vậy mới để ý tới ngươi.”
Hóa ra chỉ muốn ta giúp ngươi ra tay bắt người thôi à?
Cái này thì không thành vấn đề.
“Nhưng Công Tôn Dạ từng là Nhân Ma, Vạn Pháp đỉnh phong, lão già này cũng không phải đối thủ.” Ngự Phong Tử nói.
“Đương nhiên không bảo ngươi đi đối phó với người mà ngươi không giải quyết được rồi. Yên tâm đi, chỉ cần nghe lời là ngươi sẽ không sao đâu.”
Ngự Phong Tử vội vàng nói: “Vâng, vâng!”
Đang định nói gì nữa, Ninh Dạ đột nhiên ngồi dậy trừng mắt với không trung: “Cút!”
Một chữ cút vang lên như sấm nổ bên tai, hóa thành lưỡi đao âm thanh đâm tới.
Chỉ nghe phía xa có tiếng rên, một vệt sáng lóe lên rồi biến mất.
Không ngờ có người lén lút đi tới định nghe trộm bọn họ trò chuyện?
Dương Nhạc và Ngự Phong Tử kinh ngạc.
Đặc biệt là Ngự Phong Tử.
Sân sau của Huyền Sách phủ.
Hà Nguyên Thánh ngồi trên ghế chủ, sắc mặt bướng bình cao ngạo.
Hắn chịu bực bội ở chỗ Ninh Dạ, rốt cuộc cũng được phát tiết.
“Chuyện xảy ra gần đây là như vậy. Công Tôn Dạ và Công Tôn Trường Sách có thù oán, năm xưa hắn là người của thần cung, không tiện xuống tay với Công Tôn Trường Sách, bây giờ hắn trốn sang Yên Vũ lâu chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù. Vì vậy chúng ta đoán hắn còn chưa bỏ đi mà đang tìm cơ hội.” Nhạc Lăng Không nói
Nghĩ lại những lời Ninh Dạ đã nói và tình hình lúc trước, đương nhiên Dương Nhạc đã hiểu: “Bọn họ đều cho rằng chỉ cần được Hà thiếu gia ủng hộ thì mình sẽ nắm chắc chức Huyền Sách Sứ trong tay, cứ như vậy chắc chắn nội bộ sẽ có tranh chấp, không thể đoàn kết được nữa. Thủ đoạn rất hay!”
Một Hà Nguyên Thánh đã phá tan cục diện liên thủ của bốn người, Dương Nhạc cũng thật lòng bái phục.
“Nhưng dù sao Hà thiếu gia cũng là Hà thiếu gia, vạn nhất...” Dương Nhạc do dự nói.
“Hắn là cái quái gì!” Ninh Dạ coi thường: “Chuyện trong Hắc Bạch thần cung, hắn có thể quyết định từ lúc nào? Chưởng giáo có thể cho phép con trai mình hoành hành bá đạo nhưng xưa nay không cho hắn quyền xử lý sự việc. Vừa vặn ngược lại, người được hắn đề cử chắc chắn Hắc Bạch thần cung sẽ không chấp nhận!”
Địa vị và cách hành xử bá đạo của Hà Nguyên Thánh khiến mọi người có một ảo giác, đó là hắn có thể quyết định tất cả.
Nhưng sự thật là Hà Nguyên Thánh chỉ có thể quyết định mình hắn.
Thân phận con trai chưởng giáo là tấm bình phong vô địch của hắn, không ai dám động đến hắn.
Nhưng tăng phòng ngự quá nhiều, kết quả là lực tấn công thiếu hụt quá lớn.
Hễ là người có chút thực lực và địa vị trong Hắc Bạch thần cung, chắc chắn hắn không quyết định được, không ảnh hưởng tới được.
Ninh Dạ hiểu rất rõ vấn đề của hắn, thế nên y không sợ đẩy hắn cho bất cứ đối thủ nào. Hạng người như hắn, nếu lôi kéo chỉ gây thêm phiền phức cho mình chứ không giúp ích được gì.
Đằng này, y và Dương Nhạc đang bàn luận hăng say, Ngự Phong Tử bên cạnh nghe mà đổ mồ hôi.
Xin các ngươi đấy, Hắc Bạch thần cung các ngươi tranh đấu nội bộ, kéo ta vào làm gì?
Ta chỉ là người ngoài mà thôi!
Ngự Phong Tử không nghĩ nổi vì sao Ninh Dạ nhất quyết kéo mình đi theo, còn không quan tâm lão ta có đồng ý hay không, thậm chí bàn luận chuyện này ngay trước mặt lão.
Lão chỉ muốn chuồn êm nhưng Ninh Dạ lại không cho lão đi.
Lúc này y nhìn sang phía Ngự Phong Tử nói: “Ngươi kinh hãi lắm à?”
Ngự Phong Tử đổ mồ hôi như mưa: “Tiểu nhân chỉ là một trưởng lão của Liệt Phong môn, thật sự không nên ở đây.”
“Nhưng ngươi đã nghe được chuyện không nên nghe, ngươi nói xem nên làm thế nào đây?”
Mẹ nó, là ngươi ép ta nghe.
Ngự Phong Tử mắng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nió: “Lão đây tuyệt đối không dám tuyệt lộ bất cứ lời nào của tuần tra viên.”
Ninh Dạ thở dài: “Ta cũng muốn tin lời ngươi, khổ nỗi mấy lời vừa rồi của ta đúng là đại nghịch bất đạo.”
Ngự Phong Tử là người thông minh, lập tức khóc ròng: “Tuần tra viên muốn lão già này làm chuyện gì cứ trực tiếp giao phó, xin đừng dằn vặt lão già này nữa.”
Lúc này Ninh Dạ mới nói: “Ngươi đừng căng thẳng, ta thấy ngươi cũng thức thời, biết tiến thối, là người có thể sử dụng được cho nên mới dẫn ngươi tới đây. Ta muốn bắt hung thủ, bên cạnh lại không có ai giúp sức. Bản thân ta chỉ là tu sĩ cảnh giới Hoa Luân, thực lực không đủ, vì vậy mới để ý tới ngươi.”
Hóa ra chỉ muốn ta giúp ngươi ra tay bắt người thôi à?
Cái này thì không thành vấn đề.
“Nhưng Công Tôn Dạ từng là Nhân Ma, Vạn Pháp đỉnh phong, lão già này cũng không phải đối thủ.” Ngự Phong Tử nói.
“Đương nhiên không bảo ngươi đi đối phó với người mà ngươi không giải quyết được rồi. Yên tâm đi, chỉ cần nghe lời là ngươi sẽ không sao đâu.”
Ngự Phong Tử vội vàng nói: “Vâng, vâng!”
Đang định nói gì nữa, Ninh Dạ đột nhiên ngồi dậy trừng mắt với không trung: “Cút!”
Một chữ cút vang lên như sấm nổ bên tai, hóa thành lưỡi đao âm thanh đâm tới.
Chỉ nghe phía xa có tiếng rên, một vệt sáng lóe lên rồi biến mất.
Không ngờ có người lén lút đi tới định nghe trộm bọn họ trò chuyện?
Dương Nhạc và Ngự Phong Tử kinh ngạc.
Đặc biệt là Ngự Phong Tử.
Sân sau của Huyền Sách phủ.
Hà Nguyên Thánh ngồi trên ghế chủ, sắc mặt bướng bình cao ngạo.
Hắn chịu bực bội ở chỗ Ninh Dạ, rốt cuộc cũng được phát tiết.
“Chuyện xảy ra gần đây là như vậy. Công Tôn Dạ và Công Tôn Trường Sách có thù oán, năm xưa hắn là người của thần cung, không tiện xuống tay với Công Tôn Trường Sách, bây giờ hắn trốn sang Yên Vũ lâu chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù. Vì vậy chúng ta đoán hắn còn chưa bỏ đi mà đang tìm cơ hội.” Nhạc Lăng Không nói
Danh sách chương