Huyền Sách phủ.
Khi bọn Ninh Dạ tới, đám người Dương Tử Thu, Lê Sơn Hà, Dung Thành đã có mặt, còn có một nam tử mặt vuông tai lớn với dung mạo xa lạ, hắn chính là Nhạc Lăng Không.
Được Nhạc Lăng Không dẫn đầu, toàn bộ người trên kẻ dưới của Huyền Sách phủ đã xếp thành đội hình nghênh tiếp.
Nhạc Lăng Không cao giọng nói: “Tuần tra viên dưới trướng Huyền Sách Cửu Sứ - Nhạc Lăng Không tham kiến Hà thiếu gia, Phong cô nương, tham kiến Minh Kiếm Quân, tham kiến Lao sứ!”
Nhưng lại chẳng đề cập tới Ninh Dạ.
Không đợi Hà Nguyên Thánh lên tiếng, Ninh Dạ đã nói: “Nhạc Lăng Không, thi thể đệ cửu sứ ở đâu?”
Nhạc Lăng Không giả bộ không quen biết y: “Ngươi là ai?”
‘‘Ninh Dạ.’‘
“Hóa ra ngươi chính là Ninh Dạ.” Nhạc Lăng Không ra vẻ hiểu ra: “Ninh tuần tra viên định tới kiểm tra thi thể? Không cần đâu, ta đã kiểm tra rồi, muốn biết cái gì thì ta có thể nói cho ngươi.”
“Có cần hay không không phải do ngươi nói. Ta muốn biết, ta sẽ tự xem.” Ninh Dạ nói xong tự đi vào bên trong.
Trong lòng Nhạc Lăng Không bốc lửa, con mắt Hà Nguyên Thánh hơi chuyển động, đã kêu lên: “Nơi này là Huyền Sách phủ, Ninh Dạ, ngươi không thể tùy tiện xông bừa vào được.”
Ninh Dạ dừng bước: “Ta phụng lệnh tới đây điều tra vụ án này, giám sát tất cả, khám nghiệm tử thi là quyền lợi của ta. Hà thiếu gia, tuy ta đồng ý cho ngươi đối đầu với ta nhưng không có nghĩa là ngươi có thể tùy tiện can thiệp vào quyền lợi của ta. Ngươi nhất quyết muốn như vậy ư?”
Nói đoạn, ánh mắt y như cười như không nhìn Hà Nguyên Thánh. Hà Nguyên Thánh không khỏi nhớ lại cảnh bị y hành hạ lúc trước, bất giác rụt cổ về.
Tuy hắn còn chưa phục Ninh Dạ nhưng đã hơi sợ.
Nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt đám người Dương Tử Thu, Nhạc Lăng Không, khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Thế này là sao?
Hà Nguyên Thánh có vẻ sợ Ninh Dạ?
Để Hà Nguyên Thánh phối hợp với những kẻ khác, đối phó với mình đương nhiên sẽ gây thêm phiền phức nhưng mặt khác nếu đối phó không thành công ngược lại sẽ khiến Ninh Dạ càng uy phong.
Kẻ đich là chướng ngại vật cũng là đá kê chân.
Hà Nguyên Thánh không ngáng đường Ninh Dạ được, chỉ có thể để Ninh Dạ giẫm lên.
Thời khắc này những người khác không nói một câu, tuy thân phận của Ninh Dạ thấp nhưng đã như hạc đứng giữa bầy gà, thể hiện thanh thế, khiến mọi người cùng khó hiểu.
Thấy Ninh Dạ cứ thế đi vào trong phủ, Hà Nguyên Thánh tức giận mắng: “Ninh Dạ, ngươi đừng đắc ý, ta sẽ tuyệt đối không để ngươi trở thành Huyền Sách Sứ.”
Hắn công khai lập trường khiến mọi người thầm vui vẻ.
Ninh Dạ xua tay: “Trước hết ngươi nghĩ xem nên giúp ai đi đã.”
Đúng vậy!
Hà Nguyên Thánh ngớ người.
Ở đây ngoài Ninh Dạ còn bốn người nữa, mình nên đứng về phía ai đây?
Hắn còn đang suy nghĩ thì đám người Dương Tử Thu, Lê Sơn Hà, Dung Thành đã đi tới.
Bọn họ không hiểu quan hệ giữa Hà Nguyên Thánh và Ninh Dạ, nhưng nếu Hà Nguyên Thánh đã muốn đối phó với Ninh Dạ, đương nhiên đây là chuyện không thể tốt hơn, thời khắc này cả ba người cùng tới nịnh bợ. Nếu được Hà đại thiếu gia ủng hộ, chuyện này có thể thành công!
Thấy Dương Tử Thu cũng tới nịnh nọt Hà Nguyên Thánh, sắc mặt Phong Ngọc Yên hơi trầm xuống, trong lòng cực kỳ không vui.
Rõ ràng là cô nhận tiền mà không làm việc nhưng thời khắc này chỉ cảm thấy Dương Tử Thu ăn cây táo rào cây sung, lại có cảm giác bị bán đứng.
————————————————
Phòng chứa thi thể của Huyền Sách phủ.
Thi thể của Huyền Sách Sứ đệ cửu được đặt trong quan tài, đã dùng pháp thuật phong tỏa, giữ nguyên hiện trạng.
“Ngũ Dương phiên, Ảnh Sát thuật, quả nhiên là thủ đoạn đặc trưng của bọn họ.” Ninh Dạ hạ giọng lẩm bẩm.
“Bọn họ vốn không định che giấu thân phận. Khi Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp ám sát, vốn đã để lộ mặt. Đây không phải vụ án chưa giải quyết, không cần điều tra. Trách nhiệm của chúng ta cũng không phải chỉ ra hung thủ thật sự, mà chỉ là tìm ra kẻ đó đang ở đâu.”
“Lộ mặt chứng tỏ là bọn họ? Thế thì trên đời này cần gì pháp thuật huyễn hóa nữa?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
“Vì vậy ngươi cho rằng bọn chúng không phải người gây ra chuyện này?” Dương Tử Thu hỏi ngược lại.
“Không, ta chỉ nói lập luận của ngươi không hợp lý, không đủ đạo lý thôi.” Ninh Dạ cười nói.
Dương Tử Thu bị y chặn họng như vậy, tức tới mức mặt mũi đỏ bừng.
Khi bọn Ninh Dạ tới, đám người Dương Tử Thu, Lê Sơn Hà, Dung Thành đã có mặt, còn có một nam tử mặt vuông tai lớn với dung mạo xa lạ, hắn chính là Nhạc Lăng Không.
Được Nhạc Lăng Không dẫn đầu, toàn bộ người trên kẻ dưới của Huyền Sách phủ đã xếp thành đội hình nghênh tiếp.
Nhạc Lăng Không cao giọng nói: “Tuần tra viên dưới trướng Huyền Sách Cửu Sứ - Nhạc Lăng Không tham kiến Hà thiếu gia, Phong cô nương, tham kiến Minh Kiếm Quân, tham kiến Lao sứ!”
Nhưng lại chẳng đề cập tới Ninh Dạ.
Không đợi Hà Nguyên Thánh lên tiếng, Ninh Dạ đã nói: “Nhạc Lăng Không, thi thể đệ cửu sứ ở đâu?”
Nhạc Lăng Không giả bộ không quen biết y: “Ngươi là ai?”
‘‘Ninh Dạ.’‘
“Hóa ra ngươi chính là Ninh Dạ.” Nhạc Lăng Không ra vẻ hiểu ra: “Ninh tuần tra viên định tới kiểm tra thi thể? Không cần đâu, ta đã kiểm tra rồi, muốn biết cái gì thì ta có thể nói cho ngươi.”
“Có cần hay không không phải do ngươi nói. Ta muốn biết, ta sẽ tự xem.” Ninh Dạ nói xong tự đi vào bên trong.
Trong lòng Nhạc Lăng Không bốc lửa, con mắt Hà Nguyên Thánh hơi chuyển động, đã kêu lên: “Nơi này là Huyền Sách phủ, Ninh Dạ, ngươi không thể tùy tiện xông bừa vào được.”
Ninh Dạ dừng bước: “Ta phụng lệnh tới đây điều tra vụ án này, giám sát tất cả, khám nghiệm tử thi là quyền lợi của ta. Hà thiếu gia, tuy ta đồng ý cho ngươi đối đầu với ta nhưng không có nghĩa là ngươi có thể tùy tiện can thiệp vào quyền lợi của ta. Ngươi nhất quyết muốn như vậy ư?”
Nói đoạn, ánh mắt y như cười như không nhìn Hà Nguyên Thánh. Hà Nguyên Thánh không khỏi nhớ lại cảnh bị y hành hạ lúc trước, bất giác rụt cổ về.
Tuy hắn còn chưa phục Ninh Dạ nhưng đã hơi sợ.
Nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt đám người Dương Tử Thu, Nhạc Lăng Không, khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Thế này là sao?
Hà Nguyên Thánh có vẻ sợ Ninh Dạ?
Để Hà Nguyên Thánh phối hợp với những kẻ khác, đối phó với mình đương nhiên sẽ gây thêm phiền phức nhưng mặt khác nếu đối phó không thành công ngược lại sẽ khiến Ninh Dạ càng uy phong.
Kẻ đich là chướng ngại vật cũng là đá kê chân.
Hà Nguyên Thánh không ngáng đường Ninh Dạ được, chỉ có thể để Ninh Dạ giẫm lên.
Thời khắc này những người khác không nói một câu, tuy thân phận của Ninh Dạ thấp nhưng đã như hạc đứng giữa bầy gà, thể hiện thanh thế, khiến mọi người cùng khó hiểu.
Thấy Ninh Dạ cứ thế đi vào trong phủ, Hà Nguyên Thánh tức giận mắng: “Ninh Dạ, ngươi đừng đắc ý, ta sẽ tuyệt đối không để ngươi trở thành Huyền Sách Sứ.”
Hắn công khai lập trường khiến mọi người thầm vui vẻ.
Ninh Dạ xua tay: “Trước hết ngươi nghĩ xem nên giúp ai đi đã.”
Đúng vậy!
Hà Nguyên Thánh ngớ người.
Ở đây ngoài Ninh Dạ còn bốn người nữa, mình nên đứng về phía ai đây?
Hắn còn đang suy nghĩ thì đám người Dương Tử Thu, Lê Sơn Hà, Dung Thành đã đi tới.
Bọn họ không hiểu quan hệ giữa Hà Nguyên Thánh và Ninh Dạ, nhưng nếu Hà Nguyên Thánh đã muốn đối phó với Ninh Dạ, đương nhiên đây là chuyện không thể tốt hơn, thời khắc này cả ba người cùng tới nịnh bợ. Nếu được Hà đại thiếu gia ủng hộ, chuyện này có thể thành công!
Thấy Dương Tử Thu cũng tới nịnh nọt Hà Nguyên Thánh, sắc mặt Phong Ngọc Yên hơi trầm xuống, trong lòng cực kỳ không vui.
Rõ ràng là cô nhận tiền mà không làm việc nhưng thời khắc này chỉ cảm thấy Dương Tử Thu ăn cây táo rào cây sung, lại có cảm giác bị bán đứng.
————————————————
Phòng chứa thi thể của Huyền Sách phủ.
Thi thể của Huyền Sách Sứ đệ cửu được đặt trong quan tài, đã dùng pháp thuật phong tỏa, giữ nguyên hiện trạng.
“Ngũ Dương phiên, Ảnh Sát thuật, quả nhiên là thủ đoạn đặc trưng của bọn họ.” Ninh Dạ hạ giọng lẩm bẩm.
“Bọn họ vốn không định che giấu thân phận. Khi Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp ám sát, vốn đã để lộ mặt. Đây không phải vụ án chưa giải quyết, không cần điều tra. Trách nhiệm của chúng ta cũng không phải chỉ ra hung thủ thật sự, mà chỉ là tìm ra kẻ đó đang ở đâu.”
“Lộ mặt chứng tỏ là bọn họ? Thế thì trên đời này cần gì pháp thuật huyễn hóa nữa?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
“Vì vậy ngươi cho rằng bọn chúng không phải người gây ra chuyện này?” Dương Tử Thu hỏi ngược lại.
“Không, ta chỉ nói lập luận của ngươi không hợp lý, không đủ đạo lý thôi.” Ninh Dạ cười nói.
Dương Tử Thu bị y chặn họng như vậy, tức tới mức mặt mũi đỏ bừng.
Danh sách chương