Phong Ngọc Yên kiêu ngạo ngửa đầu: “Ngươi định nói ta là con gái của Phong Đông Lâm, không thiếu tiền của à? Không sai, ta không thiếu linh thạch, nhưng tự mình kiếm với phụ thân cho đâu có giống nhau?”  

             Nói xong, Phong Ngọc Yên lớn tiếng kể tiếp: “Người khác chỉ biết ta là con gái của Phong điện chủ, có vô số tài nguyên, chứ không biết ta ghét nhất là cái này! Tuy ta là con gái của ông ấy nhưng Phong Ngọc Yên là Phong Ngọc Yên, Phong Đông Lâm là Phong Đông Lâm! Không dựa vào ông ấy thì tự ta cũng có thể đi lên được!”  

             Ninh Dạ đã hiểu: “Vì vậy ngươi không muốn linh thạch mà muốn chứng minh bản thân? Chứng minh mình không dựa vào phụ thân cũng có thể trưởng thành?”  

             “Không sai!” Phong Ngọc Yên lớn tiếng đáp lại.  

             Ninh Dạ cười phá lên: “Suy nghĩ rất hay, nhưng có một vấn đề.”  

             “Cái gì?”  

             “Nếu ngươi muốn hoàn toàn dựa vào mình, sao ngươi lại thông qua Phong điện chủ để đi cùng với ta? Ngươi nên tự nghĩ cách tham gia nhiệm vụ lần này chứ?”  

             Phong Ngọc Yên ngớ người.  

             “Còn nữa.” Ninh Dạ tiếp tục: “Muốn chứng minh bản thân là chuyện tốt, thế nhưng chứng minh bản thân mà bán phụ thân lại là vấn đề. Ngươi quên ta là người mà phụ thân ngươi để ý à? Cách làm của ngươi chính là chống đối lại cha mình. Chẳng lẽ thanh danh của ngươi còn quan trọng hơn sự nghiệp của Phong điện chủ?”  

             Thân thể Phong Ngọc Yên run rẩy, hét lớn: “Ta không cần ngươi dạy ta cách sống!”  

             Rõ ràng là không nói lý.  

             Mỗi khi nói lý không được là lại chơi xấu, quan trọng nhất là không nghĩ bản thân chơi trò vô lại.  

             Kiếp trước đã chứng kiến nhiều rồi, Ninh Dạ cũng chẳng lấy làm lạ.  

             Bèn cười nói: “Được, ta không dạy ngươi cách sống, ngươi muốn làm sao là chuyện của ngươi, nhưng đừng có trêu vào ta. Nếu ngươi đã trêu chọc ta, vậy phải trả giá rất lớn.”  

             “Ngươi làm gì được ta cơ chứ?” Phong Ngọc Yên kiêu ngạo hất cằm: “Ta là con gái của Phong Đông Lâm.”  

             “Lúc này lại nhớ mình là con gái của ông ấy à?” Ninh Dạ cười.  

             Cho dù Phong Ngọc Yên tùy tiện đến đâu thì lúc này cũng không khỏi đỏ mặt. Nhưng cô nàng vẫn mạnh miệng, thi triển tuyệt kỹ tất sát của nữ giới trong cả vạn năm qua: “Không cần ngươi quan tâm!”  

             “Ta đâu có quan tâm, khổ nỗi ngươi nhất quyết bắt ta quan tâm đấy chứ!” Ninh Dạ giơ Lưu Ảnh thạch trong tay lên: “Ngươi đã thích cứng không thích mềm, thế thì tuy ta không thích dùng thứ này nhưng đành phải dùng thôi.”  

             Phong Ngọc Yên ý thức được điều gì, mặt mày thê thảm.  

             Ninh Dạ nói: “Ngươi đoán ra sau này ta sẽ làm gì rồi đúng không? Phong đại tiểu thư bị Hà đại thiếu gia khinh bạc, he he, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, chắc không phải tin tốt lành gì đâu.”  

             Phong Ngọc Yên lớn tiếng quát: “Ngươi dám.”  

             Chát!  

             Ninh Dạ đánh thẳng vào mông Phong Ngọc Yên, Phong Ngọc Yên như con thỏ con kinh hãi nhảy bật lên.  

             “Bây giờ ngươi biết ta dám chưa?” Ninh Dạ cười.  

             Y cúi đầu nhìn Hà Nguyên Thánh: “Hà thiếu gia, đừng giả chết nữa. Nếu chuyện này bại lộ, Phong đại tiểu thư chỉ mất danh tiếng thôi, còn ngươi sẽ bị chưởng giáo đánh cho nát mông.”  

             Hà Nguyên Thánh hậm hực bò dậy: “Ninh Dạ, ngươi giỏi lắm, ngươi to gan lắm. Nhưng đừng tưởng chỉ có vậy đã uy hiếp được ta, đằng nào ta cũng bị ngươi mê hoặc, còn chưa làm gì Yên tỷ. Hôm nay ngươi trêu vào ta, đợi lúc về...”  

             Hắn không cần thể diện đã quen rồi, đừng nhìn Hà Nguyên Thánh phạm lỗi nghiêm trọng hơn Phong Ngọc Yên, hắn lại chẳng e ngại hậu quả của chuyện này bằng Phong Ngọc Yên.  

             Ninh Dạ trừng mắt: “Nếu không dám thì ta đã chẳng làm như vậy. Hà thiếu gia, ta phụng lệnh chưởng giáo kiềm chế ngươi, nếu ngươi không phục cứ việc trở về bảo chưởng giáo phạt ta, nhưng bây giờ ngươi mà dám làm loạn, đừng trách ta không khách khí với ngươi.”  

             Hà Nguyên Thánh hoảng hốt: “Ngươi đã nắm nhược điểm của ta rồi, còn muốn thế nào nữa?”  

             “Nhược điểm phải có tác dụng mới được. Xem ra bây giờ ngươi vẫn rất cứng đầu. Ta đã phụng lệnh kiềm chế ngươi, còn nắm nhược điểm của ngươi mà của còn cứng rắn như vậy, chẳng trách chưởng giáo bó tay với ngươi. Nhưng ta cũng là người cứng rắn, ngươi càng như vậy ta càng muốn hàng phục nhà ngươi.”  


             Nhát cắn này cực kỳ đau đớn.  

             Sao lại như vậy?  

             Hà Nguyên Thánh kinh hãi.  

             Sát Khí đao dùng vạn vật làm đao, có thể ngưng quang thành vũ, ảo giác tuy là ảo giác nhưng vẫn có thứ do vật chất ngưng tụ thành, vì vậy ảo trận của Ninh Dạ kết hợp với Sát Khí đao là có lực sát thương thật sự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện