Khâu Mộng Sơn ở đằng xa đã cười ha hả: “Thanh Mộc, ngươi nghĩ ông đây không nhận ra ý đồ của ngươi chắc? Vừa rồi ta đã gieo vào người con bé này Tam Thi độc và Thị Huyết chú, đang đợi ngươi dùng chiêu này đấy, ngươi cứ chờ chết đi!”
Thanh Mộc vừa sợ vừa giận, thân thể bắt đầu bị kịch độc và chú thuật làm cho thối rữa.
Lão ta biết mình không sống được bao lâu, bèn hét lớn: “Ông đây liều mạng với ngươi!”
Đã hóa thành làn khói xanh vô biên ập về phía Khâu Mộng Sơn.
Khâu Mộng Sơn cũng không ngờ đối phương lại tàn nhẫn như vậy, trong lòng chấn động: “Chết tiệt, thả ta ra!”
Nhưng Thanh Mộc Lão Tổ dốc hết sức liều mạng, trong lúc nhất thời Khâu Mộng Sơn không thể tránh khỏi, hai bên dây dưa, đồng thời mất mạng.
“Hóa ra là vậy...” Dẫu thế nào chúng tiên cũng không ngờ kết cục lại như vậy, trong lòng bỗng kinh hãi.
Khâu Mộng Sơn này đúng là gian xảo tàn nhẫn tới cùng cực, nếu Thanh Mộc Lão Tổ không tham lam, đáng lẽ đã không chết.
Chuyện Thanh Mộc Lão Tổ định dùng Trì Vãn Ngưng làm lô đỉnh, thật ra không ít người trong thượng tầng vẫn biết, nhưng không ai coi đây là chuyện lớn.
Tiên lộ không có điểm cuối, pháp thuật lô đỉnh có thể tồn tại đến giờ vốn cũng có ý nghĩa riêng, chuyện này không có gì lạ.
Nhưng không ai ngờ mọi chuyện lại phát triển tới mức như vậy.
“Đúng là nghiệp chướng!” Nhạc Tâm Thiện nhắm mắt lại, phất ống tay áo một cái, xua tan hình ảnh trên trời.
Hình ảnh này chính là Ninh Dạ dùng Vạn Tượng đồ kết hợp với Lưu Ảnh thạch ghi lại cảnh hai người chiến đấu trước đây tạo ra, chỉ cần thay đổi một chút hình ảnh trong Lưu Ảnh tạch, tương đương với chế tạo thêm chút hiệu quả đặc biệt, thực hiện phối âm hậu kỳ, mọi chuyện đã được giải quyết.
Nhưng pháp thuật này có hai vấn đề.
Một là, Vạn Tượng đồ là mảnh vỡ, năng lực có hạn, không lừa được người như Nhạc Tâm Thiện, vì vậy Ninh Dạ không thể thi triển huyễn thuật ngay trước mặt Nhạc Tâm Thiện. Thế nhưng dùng để ứng phó điều tra sau này thì dễ lừa gạt hơn nhiều.
Nói thẳng ra thì chỉ là dùng pháp thuật Tố Nguyên, phục chế hiệu quả pháp thuật của huyễn thuật mà thôi.
Hai là đại năng Vô Cấu xuất thủ, trời đất biến đổi kịch liệt, hoàn cảnh cũng có biến hóa.
Vấn đề này chỉ có cách mời người của Mộc Khôi tông ra tay giúp đỡ.
Đằng nào cũng là phá hoại, cái này thì đơn giản.
Huyền Cơ quan là do Mộc Khôi tông ra tay giải quyết giúp, không thì đâu thể nào vừa đối mặt đã trực tiếp giết chết cường giả cảnh giới Vạn Pháp như Thanh Tâm.
Nhưng cứ như vậy, coi như Ninh Dạ lại nợ bọn họ một ân tình.
Y không để ý, cùng lắm lại bán vài người của Hắc Bạch thần cung.
Thời khắc này, Phong Đông Lâm nói: “Ngọc Hoàng Cốt đâu?”
Ninh Dạ lấy Ngọc Hoàng Cốt ra: “Khởi bẩm Phong điện chủ, may mắn không phụ mệnh lệnh!”
Nói xong đã quỳ rạp xuống đất: “Kính xin Phong điện chủ cứu Văn Ngưng!”
Phong Đông Lâm giơ tay, Trì Vãn Ngưng rơi vào tay hắn, sắc mặt hơi đổi rồi lắc đầu, đưa cô cho Nhạc Tâm Thiện.
Nhạc Tâm Thiện cũng kiểm tra, cảm nhận tình hình thân thể của Trì Vãn Ngưng, không khác gì trong hình ảnh kia, không khỏi thở dài một tiếng: “Máu tươi trong cơ thể con bé đã bị rút sạch, tuy kịp dùng Thuần Âm Nguyên Thủy chữa trị cho bản thân nhưng vẫn bị thương nghiêm trọng.”
“Chẳng lẽ không cứu được ư?” Ninh Dạ run rẩy nói.
Nhạc Tâm Thiện thở dài: “Trừ phi tìm được thiên địa linh bảo trong vòng ba ngày, bằng không, e là rất khó.”
Ninh Dạ là đại công thần trong chuyện lần này.
Chính y đã tìm lại Lưỡng Nghi Càn Khôn tán và Ngọc Hoàng Cốt, tuy trong chuyện này đã có nhiều rối loạn khiến cho Hắc Bạch thần cung tổn thất, nhưng đó không phải trách nhiệm của Ninh Dạ.
Phong Đông Lâm cũng nói: “Nghịch Sinh liên có thể kéo dài tính mạng, ta cho ngươi một bình Tâm Nguyên đan và ba phần Thiên Sinh tán, hy vọng sẽ bảo vệ được một phần tu vi của con bé.”
Tâm Nguyên đan và Thiên Sinh tán tuy không quý giá bằng Ngịch Sinh liên nhưng cũng là thuốc quý hiếm thấy, chủ yếu dùng để đền bù thương tích của bản thân sau khi chiến đấu, tránh làm tổn hại căn cơ, trong đó Tâm Nguyên đan bảo vệ nguyên thần, Thiên Sinh tán bảo vệ cơ thể.
Phong Đông Lâm nhấn mạnh chuyện mình bỏ vốn ra, hiển nhiên là không muốn Ninh Dạ bị Nhạc Tâm Thiện lôi kéo.
Ninh Dạ cũng hiểu ý: “Cám ơn Phong điện chủ, Ninh Dạ sẽ dốc hết sức lực làm việc cho Hắc Bạch thần cung!”
Thanh Mộc vừa sợ vừa giận, thân thể bắt đầu bị kịch độc và chú thuật làm cho thối rữa.
Lão ta biết mình không sống được bao lâu, bèn hét lớn: “Ông đây liều mạng với ngươi!”
Đã hóa thành làn khói xanh vô biên ập về phía Khâu Mộng Sơn.
Khâu Mộng Sơn cũng không ngờ đối phương lại tàn nhẫn như vậy, trong lòng chấn động: “Chết tiệt, thả ta ra!”
Nhưng Thanh Mộc Lão Tổ dốc hết sức liều mạng, trong lúc nhất thời Khâu Mộng Sơn không thể tránh khỏi, hai bên dây dưa, đồng thời mất mạng.
“Hóa ra là vậy...” Dẫu thế nào chúng tiên cũng không ngờ kết cục lại như vậy, trong lòng bỗng kinh hãi.
Khâu Mộng Sơn này đúng là gian xảo tàn nhẫn tới cùng cực, nếu Thanh Mộc Lão Tổ không tham lam, đáng lẽ đã không chết.
Chuyện Thanh Mộc Lão Tổ định dùng Trì Vãn Ngưng làm lô đỉnh, thật ra không ít người trong thượng tầng vẫn biết, nhưng không ai coi đây là chuyện lớn.
Tiên lộ không có điểm cuối, pháp thuật lô đỉnh có thể tồn tại đến giờ vốn cũng có ý nghĩa riêng, chuyện này không có gì lạ.
Nhưng không ai ngờ mọi chuyện lại phát triển tới mức như vậy.
“Đúng là nghiệp chướng!” Nhạc Tâm Thiện nhắm mắt lại, phất ống tay áo một cái, xua tan hình ảnh trên trời.
Hình ảnh này chính là Ninh Dạ dùng Vạn Tượng đồ kết hợp với Lưu Ảnh thạch ghi lại cảnh hai người chiến đấu trước đây tạo ra, chỉ cần thay đổi một chút hình ảnh trong Lưu Ảnh tạch, tương đương với chế tạo thêm chút hiệu quả đặc biệt, thực hiện phối âm hậu kỳ, mọi chuyện đã được giải quyết.
Nhưng pháp thuật này có hai vấn đề.
Một là, Vạn Tượng đồ là mảnh vỡ, năng lực có hạn, không lừa được người như Nhạc Tâm Thiện, vì vậy Ninh Dạ không thể thi triển huyễn thuật ngay trước mặt Nhạc Tâm Thiện. Thế nhưng dùng để ứng phó điều tra sau này thì dễ lừa gạt hơn nhiều.
Nói thẳng ra thì chỉ là dùng pháp thuật Tố Nguyên, phục chế hiệu quả pháp thuật của huyễn thuật mà thôi.
Hai là đại năng Vô Cấu xuất thủ, trời đất biến đổi kịch liệt, hoàn cảnh cũng có biến hóa.
Vấn đề này chỉ có cách mời người của Mộc Khôi tông ra tay giúp đỡ.
Đằng nào cũng là phá hoại, cái này thì đơn giản.
Huyền Cơ quan là do Mộc Khôi tông ra tay giải quyết giúp, không thì đâu thể nào vừa đối mặt đã trực tiếp giết chết cường giả cảnh giới Vạn Pháp như Thanh Tâm.
Nhưng cứ như vậy, coi như Ninh Dạ lại nợ bọn họ một ân tình.
Y không để ý, cùng lắm lại bán vài người của Hắc Bạch thần cung.
Thời khắc này, Phong Đông Lâm nói: “Ngọc Hoàng Cốt đâu?”
Ninh Dạ lấy Ngọc Hoàng Cốt ra: “Khởi bẩm Phong điện chủ, may mắn không phụ mệnh lệnh!”
Nói xong đã quỳ rạp xuống đất: “Kính xin Phong điện chủ cứu Văn Ngưng!”
Phong Đông Lâm giơ tay, Trì Vãn Ngưng rơi vào tay hắn, sắc mặt hơi đổi rồi lắc đầu, đưa cô cho Nhạc Tâm Thiện.
Nhạc Tâm Thiện cũng kiểm tra, cảm nhận tình hình thân thể của Trì Vãn Ngưng, không khác gì trong hình ảnh kia, không khỏi thở dài một tiếng: “Máu tươi trong cơ thể con bé đã bị rút sạch, tuy kịp dùng Thuần Âm Nguyên Thủy chữa trị cho bản thân nhưng vẫn bị thương nghiêm trọng.”
“Chẳng lẽ không cứu được ư?” Ninh Dạ run rẩy nói.
Nhạc Tâm Thiện thở dài: “Trừ phi tìm được thiên địa linh bảo trong vòng ba ngày, bằng không, e là rất khó.”
Ninh Dạ là đại công thần trong chuyện lần này.
Chính y đã tìm lại Lưỡng Nghi Càn Khôn tán và Ngọc Hoàng Cốt, tuy trong chuyện này đã có nhiều rối loạn khiến cho Hắc Bạch thần cung tổn thất, nhưng đó không phải trách nhiệm của Ninh Dạ.
Phong Đông Lâm cũng nói: “Nghịch Sinh liên có thể kéo dài tính mạng, ta cho ngươi một bình Tâm Nguyên đan và ba phần Thiên Sinh tán, hy vọng sẽ bảo vệ được một phần tu vi của con bé.”
Tâm Nguyên đan và Thiên Sinh tán tuy không quý giá bằng Ngịch Sinh liên nhưng cũng là thuốc quý hiếm thấy, chủ yếu dùng để đền bù thương tích của bản thân sau khi chiến đấu, tránh làm tổn hại căn cơ, trong đó Tâm Nguyên đan bảo vệ nguyên thần, Thiên Sinh tán bảo vệ cơ thể.
Phong Đông Lâm nhấn mạnh chuyện mình bỏ vốn ra, hiển nhiên là không muốn Ninh Dạ bị Nhạc Tâm Thiện lôi kéo.
Ninh Dạ cũng hiểu ý: “Cám ơn Phong điện chủ, Ninh Dạ sẽ dốc hết sức lực làm việc cho Hắc Bạch thần cung!”
Danh sách chương