Để đảm bảo không có gì sai lầm, Ninh Dạ cố gắng thực hiện mỗi bộ phận của kế hoạch một cách riêng biệt, đảm bảo nếu có khâu nào trong kế hoạch xảy ra bất trắc, sẽ không ảnh hưởng tới khâu khác.
Ngọc Hoàng Cốt chính là khâu cuối cùng.
Vốn dĩ, theo ý Ninh Dạ, y định mượn chuyện Ngọc Hoàng Cốt dạy cho Lạc Cầu Chân một bài học, ít nhất cũng phải khiến hắn mất chức đường chủ Giám Sát đường.
Nhưng lần này nhận được Vạn Tượng đồ, năng lực huyễn thuật của Ninh Dạ được tăng cường, y cảm thấy kế hoạch có thể thay đổi một chút.
‘‘Ồ?’‘ Trì Vãn Ngưng nhìn y: “Chàng định làm thế nào?’‘
Ninh Dạ nói nhỏ bên tai cô.
Trì Vãn Ngưng nghe vậy hai mắt sáng rực lên: “Thú vị lắm, nhưng như vậy chẳng quá lợi cho Lạc Cầu Chân à?”
“Tăng cường bản thân mới là căn bản, Lạc Cầu Chân là một con rắn, đánh rắn không chết lại có hại cho mình, kế hoạch ban đầu không thể đánh chết hắn, chẳng bằng từ bỏ, chuyển thành cường hóa bản thân, để hắn kinh hãi một chút là được.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.
“May là chúng ta đã ghi lại trận chiến vừa rồi.” Trì Vãn Ngưng cười nói: “Vậy mục tiêu thì sao?”
“Thì Huyền Cơ quan đi, có vài thứ... cũng nên thu hồi.”
Huyền Cơ quan là một đạo quán nhỏ tại Chấp Tử thành, bản thân nó có thể tính là một tiểu môn phái.
Nhưng khác với đại đa số môn phái của Mặc châu, Huyền Cơ quan hoàn toàn không độc lập.
Quan chủ Thanh Tâm là đại đệ tử của Thiên Thủ Lão Tổ, do hắn là người bái sư khi đã có tài nghệ, vì vậy sau khi tu luyện thành công đã trở lại kế thừa Huyền Cơ quan của phụ thân.
Tuy thực lực của Huyền Cơ quan không mạnh nhưng có một đặc điểm, đó là am hiểu cơ quan trận pháp.
Trong ba môn phái am hiểu cơ quan trận pháp nhất Mặc châu, Huyền Cơ quan xếp thứ ba, người đứng đầu đương nhiên là Thiên Cơ môn.
Sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, thật ra Huyền Cơ quan cũng nhận được lợi ích rất lớn - bọn chúng cũng phái người tham gia chiến đấu, đả kích Thiên Cơ môn. Tuy công sức bọn chúng bị nhấn chìm trong quầng sáng của Nhạc Tâm Thiện, nhưng trong việc cướp bóc của cải của Thiên Cơ môn, Huyền Cơ quan bỏ rất nhiều công sức.
Mãi tới tận bây giờ, vẫn có không ít bảo vật của Thiên Cơ môn đang nằm trong tay Huyền Cơ quan, vì chỉ có bọn họ mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Sau khi Thiên Cơ môn mất đi Thiên Cơ điện, vốn dĩ có ba bảo vật trấn môn, lần lượt là Thiên Cơ côn, Vụ Hoa bàn và Vân Thủy Ngọc Lộ.
Trong đó Thiên Cơ côn là vật dụng của chưởng môn, nằm trong tay Ninh Dạ, còn Vụ Hoa bàn và Vân Thủy Ngọc Lộ đang ở Huyền Cơ quan.
Thật ra tác dụng của Vụ Hoa bàn rất giống Côn Lôn kính, đều để phụ trợ quan sát thiên cơ. Vân Thủy Ngọc Lộ là một giọt lệ, nghe nói là là giọt lệ của thượng cổ thần thú ngưng đọng lại, rốt cuộc có phải thật không, không ai biết.
Nhưng nó có một tác dụng kỳ diệu, đó là có thể dùng để luyện bảo. Lấy nó làm vật dẫn để chế tạo bảo vật, bảo vật sẽ có một số ký hiệu đặc biệt.
Ninh Dạ không theo con đường luyện bảo, lại có Côn Lôn kính, vì vậy hai thứ này đều không có tác dụng gì với y. Nhưng đã là đồ của Thiên Cơ môn, đương nhiên vẫn phải thu hồi.
Huyền Cơ quan.
Bấy giờ đã là đêm khuya, Huyền Cơ quan vẫn đèn đuốc sáng choang.
Hắc Bạch thần cung còn đang lục soát Chấp Tử thành, tất cả tu sĩ thần cung người trên kẻ dưới, không để sót chỗ nào, không bỏ qua bất cứ đâu.
Trong tình huống này, đương nhiên Huyền Cơ quan không dám coi thường, châm lửa đốt đèn, phối hợp lục soát.
Có điều Thanh Tâm đạo nhân không ngờ được, có một số việc không phải hắn nghĩ không có là sẽ không xảy ra.
Ánh trăng trong trẻo, mát mẻ quang đãng.
Huyền Cơ quan vốn thanh tịnh đột nhiên bừng sáng như ban ngày.
Sau đó là một tiếng gầm điên cuồng:
“Khâu Mộng Sơn, chết đi cho ta!”
Không ngờ lại là giọng của Thanh Mộc Lão Tổ.
Âm thanh đó như tiếng sấm nổ trên bầu trời.
Chỉ trong phút chốc, ánh sáng màu xanh quét qua khắp nơi.
Bên dưới có một bóng người lao lên không trung, tỏa ra khí thế ngập trời, chính là hình ảnh của Khâu Mộng Sơn.
Trên bầu trời, Thanh Mộc Lão Tổ và Khâu Mộng Sơn giao chiến ác liệt, thiên địa mênh mông, cây xanh trùng trùng, chỉ chớp mắt đã tỏa ánh sáng xanh vô tận, thể hiện thần uy mênh mông của một dại năng cảnh giới Vô Cấu, khiến đám người bên dưới run run rẩy rẩy.
Do khoảng cách quá xa, không thể trực tiếp quan sát chiến đấu, nhưng thần thông của hai người đều có đặc điểm riêng, chỉ nhìn một cái là lập tức phân biệt được.
“Tìm ra Khâu Mộng Sơn rồi!”
“Mau tới hỗ trợ!”
‘‘Giết!’‘
Ngọc Hoàng Cốt chính là khâu cuối cùng.
Vốn dĩ, theo ý Ninh Dạ, y định mượn chuyện Ngọc Hoàng Cốt dạy cho Lạc Cầu Chân một bài học, ít nhất cũng phải khiến hắn mất chức đường chủ Giám Sát đường.
Nhưng lần này nhận được Vạn Tượng đồ, năng lực huyễn thuật của Ninh Dạ được tăng cường, y cảm thấy kế hoạch có thể thay đổi một chút.
‘‘Ồ?’‘ Trì Vãn Ngưng nhìn y: “Chàng định làm thế nào?’‘
Ninh Dạ nói nhỏ bên tai cô.
Trì Vãn Ngưng nghe vậy hai mắt sáng rực lên: “Thú vị lắm, nhưng như vậy chẳng quá lợi cho Lạc Cầu Chân à?”
“Tăng cường bản thân mới là căn bản, Lạc Cầu Chân là một con rắn, đánh rắn không chết lại có hại cho mình, kế hoạch ban đầu không thể đánh chết hắn, chẳng bằng từ bỏ, chuyển thành cường hóa bản thân, để hắn kinh hãi một chút là được.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.
“May là chúng ta đã ghi lại trận chiến vừa rồi.” Trì Vãn Ngưng cười nói: “Vậy mục tiêu thì sao?”
“Thì Huyền Cơ quan đi, có vài thứ... cũng nên thu hồi.”
Huyền Cơ quan là một đạo quán nhỏ tại Chấp Tử thành, bản thân nó có thể tính là một tiểu môn phái.
Nhưng khác với đại đa số môn phái của Mặc châu, Huyền Cơ quan hoàn toàn không độc lập.
Quan chủ Thanh Tâm là đại đệ tử của Thiên Thủ Lão Tổ, do hắn là người bái sư khi đã có tài nghệ, vì vậy sau khi tu luyện thành công đã trở lại kế thừa Huyền Cơ quan của phụ thân.
Tuy thực lực của Huyền Cơ quan không mạnh nhưng có một đặc điểm, đó là am hiểu cơ quan trận pháp.
Trong ba môn phái am hiểu cơ quan trận pháp nhất Mặc châu, Huyền Cơ quan xếp thứ ba, người đứng đầu đương nhiên là Thiên Cơ môn.
Sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, thật ra Huyền Cơ quan cũng nhận được lợi ích rất lớn - bọn chúng cũng phái người tham gia chiến đấu, đả kích Thiên Cơ môn. Tuy công sức bọn chúng bị nhấn chìm trong quầng sáng của Nhạc Tâm Thiện, nhưng trong việc cướp bóc của cải của Thiên Cơ môn, Huyền Cơ quan bỏ rất nhiều công sức.
Mãi tới tận bây giờ, vẫn có không ít bảo vật của Thiên Cơ môn đang nằm trong tay Huyền Cơ quan, vì chỉ có bọn họ mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Sau khi Thiên Cơ môn mất đi Thiên Cơ điện, vốn dĩ có ba bảo vật trấn môn, lần lượt là Thiên Cơ côn, Vụ Hoa bàn và Vân Thủy Ngọc Lộ.
Trong đó Thiên Cơ côn là vật dụng của chưởng môn, nằm trong tay Ninh Dạ, còn Vụ Hoa bàn và Vân Thủy Ngọc Lộ đang ở Huyền Cơ quan.
Thật ra tác dụng của Vụ Hoa bàn rất giống Côn Lôn kính, đều để phụ trợ quan sát thiên cơ. Vân Thủy Ngọc Lộ là một giọt lệ, nghe nói là là giọt lệ của thượng cổ thần thú ngưng đọng lại, rốt cuộc có phải thật không, không ai biết.
Nhưng nó có một tác dụng kỳ diệu, đó là có thể dùng để luyện bảo. Lấy nó làm vật dẫn để chế tạo bảo vật, bảo vật sẽ có một số ký hiệu đặc biệt.
Ninh Dạ không theo con đường luyện bảo, lại có Côn Lôn kính, vì vậy hai thứ này đều không có tác dụng gì với y. Nhưng đã là đồ của Thiên Cơ môn, đương nhiên vẫn phải thu hồi.
Huyền Cơ quan.
Bấy giờ đã là đêm khuya, Huyền Cơ quan vẫn đèn đuốc sáng choang.
Hắc Bạch thần cung còn đang lục soát Chấp Tử thành, tất cả tu sĩ thần cung người trên kẻ dưới, không để sót chỗ nào, không bỏ qua bất cứ đâu.
Trong tình huống này, đương nhiên Huyền Cơ quan không dám coi thường, châm lửa đốt đèn, phối hợp lục soát.
Có điều Thanh Tâm đạo nhân không ngờ được, có một số việc không phải hắn nghĩ không có là sẽ không xảy ra.
Ánh trăng trong trẻo, mát mẻ quang đãng.
Huyền Cơ quan vốn thanh tịnh đột nhiên bừng sáng như ban ngày.
Sau đó là một tiếng gầm điên cuồng:
“Khâu Mộng Sơn, chết đi cho ta!”
Không ngờ lại là giọng của Thanh Mộc Lão Tổ.
Âm thanh đó như tiếng sấm nổ trên bầu trời.
Chỉ trong phút chốc, ánh sáng màu xanh quét qua khắp nơi.
Bên dưới có một bóng người lao lên không trung, tỏa ra khí thế ngập trời, chính là hình ảnh của Khâu Mộng Sơn.
Trên bầu trời, Thanh Mộc Lão Tổ và Khâu Mộng Sơn giao chiến ác liệt, thiên địa mênh mông, cây xanh trùng trùng, chỉ chớp mắt đã tỏa ánh sáng xanh vô tận, thể hiện thần uy mênh mông của một dại năng cảnh giới Vô Cấu, khiến đám người bên dưới run run rẩy rẩy.
Do khoảng cách quá xa, không thể trực tiếp quan sát chiến đấu, nhưng thần thông của hai người đều có đặc điểm riêng, chỉ nhìn một cái là lập tức phân biệt được.
“Tìm ra Khâu Mộng Sơn rồi!”
“Mau tới hỗ trợ!”
‘‘Giết!’‘
Danh sách chương