Sau tiếng rống này, thân thể Lưu Vân Tiên Tôn tỏa ra vạn luồng sáng, trong ánh sáng này, một thân hình rực rỡ từ từ hiện lên, không còn dáng vẻ tuổi già sức yếu nữa, không ngờ người đi ra lại là một cô gái dung mạo tuyệt mỹ, đầu đội vòng hoa, thân mặc áo hoa, tay cầm trượng hoa, dưới chân là bệ đỡ từ vạn hoa, cánh hoa không ngừng rơi xuống, tạo thành một con sông dài bằng hoa, kéo dài tới tận chân trời, khí thế dâng cao, uy nghiêm tới mức không thể nhìn thẳng vào, chẳng khác gì nữ đế.
Đây mới là hình dạng thật của Lưu Vân Tiên Tôn.
Lưu Vân Tiên Tôn có thể coi là thế hệ cao tuổi nhất trong số tu tiên giả của Vạn Hoa cốc, nhưng khổ nỗi tư chất có hạn, mãi vẫn không thể đột phá cảnh giới Vô Cấu. Bà ta mong được trường sinh, không thể không phong ấn bản thân, giữ mình trong trạng thái già nua.
Nhưng khi bà ta thật sự giải phóng bản ngã, không chỉ khôi phục dung nhan năm xưa mà chiến lực còn tăng gấp bội. Chỉ có điều hành động này sẽ tiêu hao tuổi thọ của bà ta, vì vậy không dễ dàng sử dụng.
Lúc này thấy Lưu Vân Tiên Tôn tự giải phong ấn, chiến lực tăng vọt, Nhạc Tâm Thiện không khỏi cau mày.
Nhưng hắn lên tiếng đã tuyên bố, lúc này tuyệt đối không thể từ bỏ.
Đúng lúc này, một luồng hỏa phù đưa thư từ chân trời bay tới.
Lần này là đưa cho Nhạc Tâm Thiện.
Nhạc Tâm Thiện nhận được tin, lập tức biến sắc: “Mộc Khôi tông tập kích thiên lao!”
Bây giờ rốt cuộc hắn cũng biết mục đích của Mộc Khôi tông là gì.
Thần Mộc phường.
Đây là một cửa hàng chủ yếu bán vật liệu bằng gỗ, đa số hàng hóa trong đó đến từ Vân Tích sơn mạch. Vân Tích sơn mạch là một trong bảy dãy núi lớn trong khu vực Mặc châu, chủ nhân của nó chính là Thanh Mộc Lão Tổ, vì vậy Thanh Mộc Lão Tổ còn có một danh hiệu là Chủ Nhân Vân Tích.
Do là đệ tử của Thanh Mộc Lão Tổ, Trì Vãn Ngưng có thể coi là thiếu chủ nhân của Thần Mộc phường.
Lúc này cô trực tiếp đi vào, đám hạ nhân thấy Trì Vãn Ngưng, dồn dập hành lễ.
Trì Vãn Ngưng không nói nhiều, dẫn đám người Khâu Mộng Sơn, Công Tôn Điệp đi thẳng tới một khu rừng trúc xanh.
Trì Vãn Ngưng nói: “Rừng trúc này là do sư phụ Trì Vãn Ngưng trồng trong Thần Mộc phường, bên trong có một Thông Dẫn trúc được đưa từ dãy núi Vân Tích đến đây. Chỉ cần bước vào đây là trực tiếp xuất hiện trong dãy núi Vân Tích, dẫu là đại trận thủ hộ của Chấp Tử thành cũng không thể ngăn cản.”
Tuy chạy tới dãy núi Vân Tích hơi xa nhưng dù sao cũng tốt hơn bị bao vây trong Chấp Tử thành. Chỉ cần ra khỏi Chấp Tử thành, trời đất bao la, hắn muốn tiêu dao ra sao chẳng được?
Khâu Mộng Sơn vui mừng, kêu lên: “Được, mau dẫn ta vào!”
Trì Vãn Ngưng chỉ dùng ánh mắt thông cảm nhìn hắn, không nói một lời.
Khâu Mộng Sơn biết ý của cô, không nói linh tinh nữa: “Ta giải độc cho ngươi ngay đây.”
Nói xong đã huyễn hóa ra một chỉ ảnh đánh vào lưng Trì Vãn Ngưng, chỉ trong phút chốc đã điểm cả trăm ngàn phát lên Trì Vãn Ngưng. Trì Vãn Ngưng cảm thấy thân thể quay cuồng, một luồng độc kình u ám bộc phát trong cơ thể, chỉ chớp mắt đã quét khắp toàn thân.
Tam Thi độc!
Tam Thi độc vẫn ẩn nấp trong cơ thể nàng, không ngờ lại bị Khâu Mộng Sơn dùng thủ pháp này kích hoạt.
Khâu Mộng Sơn đã nhét một viên đan dược vào trong miệng Trì Vãn Ngưng: “Ăn đi, muốn giải độc thì đầu tiên phải khiến độc phát. Tiếp đó làm theo mệnh lệnh của ta, vận chuyển pháp lực, thần hộ khai khuyết, liệt cung nhập vị...”
Công Tôn Dạ nhìn Công Tôn Điệp một hồi, lạnh nhạt nói: “Liên quan gì tới ngươi?”
“Hỏi chơi thôi mà.” Công Tôn Điệp nhéo lên người một cái: “Nghe nói Công Tôn thượng sư xuất thân từ Công Tôn thế gia ở Nam Thủy. Công Tôn thế gia có thể coi là danh gia vọng tộc trong Mặc châu, hôm nay thượng sư hành động như vậy chẳng lẽ không sợ sẽ ảnh hưởng tới Công Tôn thế gia hay sao?”
Công Tôn Dạ lạnh nhạt nói: “Ta còn ước gì người của Công Tôn thế gia chết sạch cơ.”
Công Tôn Điệp che miệng cười nói: “Quả nhiên lời đồn không sai.”
Đây mới là hình dạng thật của Lưu Vân Tiên Tôn.
Lưu Vân Tiên Tôn có thể coi là thế hệ cao tuổi nhất trong số tu tiên giả của Vạn Hoa cốc, nhưng khổ nỗi tư chất có hạn, mãi vẫn không thể đột phá cảnh giới Vô Cấu. Bà ta mong được trường sinh, không thể không phong ấn bản thân, giữ mình trong trạng thái già nua.
Nhưng khi bà ta thật sự giải phóng bản ngã, không chỉ khôi phục dung nhan năm xưa mà chiến lực còn tăng gấp bội. Chỉ có điều hành động này sẽ tiêu hao tuổi thọ của bà ta, vì vậy không dễ dàng sử dụng.
Lúc này thấy Lưu Vân Tiên Tôn tự giải phong ấn, chiến lực tăng vọt, Nhạc Tâm Thiện không khỏi cau mày.
Nhưng hắn lên tiếng đã tuyên bố, lúc này tuyệt đối không thể từ bỏ.
Đúng lúc này, một luồng hỏa phù đưa thư từ chân trời bay tới.
Lần này là đưa cho Nhạc Tâm Thiện.
Nhạc Tâm Thiện nhận được tin, lập tức biến sắc: “Mộc Khôi tông tập kích thiên lao!”
Bây giờ rốt cuộc hắn cũng biết mục đích của Mộc Khôi tông là gì.
Thần Mộc phường.
Đây là một cửa hàng chủ yếu bán vật liệu bằng gỗ, đa số hàng hóa trong đó đến từ Vân Tích sơn mạch. Vân Tích sơn mạch là một trong bảy dãy núi lớn trong khu vực Mặc châu, chủ nhân của nó chính là Thanh Mộc Lão Tổ, vì vậy Thanh Mộc Lão Tổ còn có một danh hiệu là Chủ Nhân Vân Tích.
Do là đệ tử của Thanh Mộc Lão Tổ, Trì Vãn Ngưng có thể coi là thiếu chủ nhân của Thần Mộc phường.
Lúc này cô trực tiếp đi vào, đám hạ nhân thấy Trì Vãn Ngưng, dồn dập hành lễ.
Trì Vãn Ngưng không nói nhiều, dẫn đám người Khâu Mộng Sơn, Công Tôn Điệp đi thẳng tới một khu rừng trúc xanh.
Trì Vãn Ngưng nói: “Rừng trúc này là do sư phụ Trì Vãn Ngưng trồng trong Thần Mộc phường, bên trong có một Thông Dẫn trúc được đưa từ dãy núi Vân Tích đến đây. Chỉ cần bước vào đây là trực tiếp xuất hiện trong dãy núi Vân Tích, dẫu là đại trận thủ hộ của Chấp Tử thành cũng không thể ngăn cản.”
Tuy chạy tới dãy núi Vân Tích hơi xa nhưng dù sao cũng tốt hơn bị bao vây trong Chấp Tử thành. Chỉ cần ra khỏi Chấp Tử thành, trời đất bao la, hắn muốn tiêu dao ra sao chẳng được?
Khâu Mộng Sơn vui mừng, kêu lên: “Được, mau dẫn ta vào!”
Trì Vãn Ngưng chỉ dùng ánh mắt thông cảm nhìn hắn, không nói một lời.
Khâu Mộng Sơn biết ý của cô, không nói linh tinh nữa: “Ta giải độc cho ngươi ngay đây.”
Nói xong đã huyễn hóa ra một chỉ ảnh đánh vào lưng Trì Vãn Ngưng, chỉ trong phút chốc đã điểm cả trăm ngàn phát lên Trì Vãn Ngưng. Trì Vãn Ngưng cảm thấy thân thể quay cuồng, một luồng độc kình u ám bộc phát trong cơ thể, chỉ chớp mắt đã quét khắp toàn thân.
Tam Thi độc!
Tam Thi độc vẫn ẩn nấp trong cơ thể nàng, không ngờ lại bị Khâu Mộng Sơn dùng thủ pháp này kích hoạt.
Khâu Mộng Sơn đã nhét một viên đan dược vào trong miệng Trì Vãn Ngưng: “Ăn đi, muốn giải độc thì đầu tiên phải khiến độc phát. Tiếp đó làm theo mệnh lệnh của ta, vận chuyển pháp lực, thần hộ khai khuyết, liệt cung nhập vị...”
Công Tôn Dạ nhìn Công Tôn Điệp một hồi, lạnh nhạt nói: “Liên quan gì tới ngươi?”
“Hỏi chơi thôi mà.” Công Tôn Điệp nhéo lên người một cái: “Nghe nói Công Tôn thượng sư xuất thân từ Công Tôn thế gia ở Nam Thủy. Công Tôn thế gia có thể coi là danh gia vọng tộc trong Mặc châu, hôm nay thượng sư hành động như vậy chẳng lẽ không sợ sẽ ảnh hưởng tới Công Tôn thế gia hay sao?”
Công Tôn Dạ lạnh nhạt nói: “Ta còn ước gì người của Công Tôn thế gia chết sạch cơ.”
Công Tôn Điệp che miệng cười nói: “Quả nhiên lời đồn không sai.”
Danh sách chương