Cũng may những lời này đã đả động Lưu Vân Tiên Tôn.  

             Thật ra nếu Cố Tiêu Tiêu nói nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với Thiên Cơ môn, ngược lại bà ta còn thấy đệ tử này vô tình vô nghĩa. Giờ Cố Tiêu Tiêu nói rõ ý đồ, Lưu Vân Tiên Tôn lại cảm thấy tính cách của cô gái này rất tốt.  

             Quan trọng nhất là Vạn Hoa cốc và Thiên Cơ môn không có thù oán gì, có thể hợp tác - Khâu Mộng Sơn là người mà Vạn Hoa cốc căm thù tới nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần có cơ hội, dù thế nào Vạn Hoa cốc cũng không bỏ qua cho hắn. Còn xây dựng quan hệ với Thiên Cơ môn chẳng khác nào mai phục hậu chiêu quan trọng trong Hắc Bạch thần cung.  

             Lúc này bà ta cầm Thiên Cơ côn nói: “Được rồi, ta tin ngươi lần này.”  

             Lưu Vân Tiên Tôn cũng là người quyết đoán, lập tức bố trí cấm chế trên Tri Vi giới, tuy không thể khống chế trăm phần trăm nhưng ít nhất cũng có thể lý giải tình hình của Tri Vi giới.  

             Cố Tiêu Tiêu huýt sáo một cái, một con rối đã xuất hiện bên cạnh, chính là con rối Thần Cơ mà Thiên Cơ đang chiếm cứ.  

             Cố Tiêu Tiêu ném Tri Vi giới cho con rối Thần Cơ rồi nói với Lưu Vân Tiên Tôn: “Kính xin sư tôn xuất thủ, chuyển nó tới Chấp Tử thành.”  

             Lưu Vân Tiên Tôn hừ lạnh một tiếng: “Nếu mất đồ, ta sẽ phạt nặng ngươi.”  

             “Sư phụ cứ yên tâm đi.” Cố Tiêu Tiêu trả lời tự tin: “Mọi chuyện đều trong lòng bàn tay.”  

             Lúc này Lưu Vân Tiên Tôn mới ra tay, một dòng không gian xuất hiện, dịch chuyển con rối Thần Cơ khỏi nơi này, không ngờ lại là năng lực dịch chuyển không gian. Thủ pháp không gian của Lưu Vân Tiên Tôn kém xa con khỉ lông trắng nhưng cũng đủ dịch chuyển một con rối.  

             Lúc này, mọi việc đã xong xuôi, vừa bay không được bao lâu đã nghe thấy đằng xa có giọng nói vọng lại: “Kế Lưu Vân, tất cả thần vật trong địa giới Mặc châu đều thuộc về Hắc Bạch thần cung, để thần vật lại, các ngươi có thể đi khỏi.”  

             “Nhạc Tâm Thiện?” Lưu Vân Tiên Tôn biến sắc.  

             Chỉ thấy phương xa đã xuất hiện Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm, ba vị lão tổ cùng hàng loạt Nhân Ma.  

             Trong số đại năng đông đảo này, có một bóng người không đáng chú ý nhưng lại khiến Lưu Vân Tiên Tôn chú ý.  

             “Ninh Dạ? Các ngươi đến đây ngay lúc này, chắc không phải trùng hợp?” Bà ta nhìn Ninh Dạ, hung hăng nói.  

             Ninh Dạ mỉm cười: “Vạn Hoa cốc muốn đối phó với Yên Vũ lâu, đây đâu phải bí mật gì. Nếu ta không chuẩn bị chẳng thẹn với trọng trách mà thần cung đã giao phó?”  

             Lưu Vân Tiên Tôn hừ lạnh: “Quả nhiên các ngươi định chơi trò bọ ngựa bắt ve?”  

             Ninh Dạ lại lắc đầu: “Tiên tôn nói câu này sai rồi, Yên Vũ lâu trộm đồ của Hắc Bạch thần cung ta, vốn dĩ vật nên về với chủ cũ.”  

             Lưu Vân Tiên Tôn bèn nói: “Vậy các ngươi tìm sai người rồi, chúng ta chỉ lấy được Tri Vi giới, những thứ khác đã bị Khâu Mộng Sơn mang đi.”  

             Ninh Dạ giả vờ ngạc nhiên: “Các ngươi để hắn chạy à?”  

             Lưu Vân Tiên Tôn tức giận hừ lạnh: “Người của Mộc Khôi tông đã cứu Khâu Mộng Sơn.”  

             Ninh Dạ gật đầu: “Đúng là Lưỡng Nghi Càn Khôn tán không nằm trên người bọn họ.”  


             Ninh Dạ trả lời: “Bên nào cũng có lợi và hại. Nếu chọn phương án đầu tiên, may mắn thì chúng ta sẽ nhận được Tri Vi giới trước, sau đó quay lại đối phó với Mộc Khôi tông... Nếu Mộc Khôi tông tới Chấp Tử thành, chắc chắn bọn chúng còn có hành động khác, chắc cũng kịp thời gian. Nhưng vấn đề chính là ở đây, nếu bây giờ ở lại cướp Tri Vi giới, có thể sẽ lỡ mất thời gian. Một khi Mộc Khôi tông làm gì đó với thần cung, rất có thể chúng ta không kịp ngăn cản. Nếu hỏi ý kiến của ta, ta nghiêng theo hướng ổn thỏa hơn, truy đuổi Mộc Khôi tông, ít nhất không thể để bọn chúng làm gì nguy hiểm đối với thần cung.”  

             Trong tình huống bình thường, mọi chuyện đúng là như vậy, đã biết Mộc Khôi tông đi tới Chấp Tử thành, phải mau chóng ra tay ngăn cản.  

             Nhưng đây lại là cái mông quyết định cái đầu.  

             Đối với bọn Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm, mất đi Lưỡng Nghi Càn Khôn tán là lỗi lầm của bọn họ, dẫu có đẩy Ninh Dạ ra cũng vô dụng, sự thật là bọn họ làm việc không tốt.  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện