Dịch: Ly Hạ
***
Đến tỉnh thì đã là buổi trưa, hai người tìm một quán mỳ ven đường, ăn một chút cho buổi trưa.
Giáo sư Hà không hiểu vì sao đột nhiên phải lên tỉnh, Tra Nghiêm Vân chỉ hỏi: "Không biết giáo sư có người quen làm trong giao thông tỉnh không?"
Giáo sư Hà nói: "Cái này thì có, Triệu sở trưởng chính là bạn của thằng con tôi. Nhưng để làm gì?"
Tra Nghiêm Vân gật đầu một cái nói: "Tôi cần một số thông tin thêm mới xác định được, xế chiều chúng ta tới chỗ Triệu sở trưởng. Dưới sự an bài của giáo sư có ổn không?"
Giáo sư Hà biết Tra Nghiêm Vân từ trước đến giờ làm việc rất cẩn thận, ông gật đầu đáp ứng. Hai người sau khi ăn cơm xong, liền gọi xe chạy thẳng tới chỗ Triệu sở trưởng.
Đến nơi, giáo sư Hà thuận lợi tìm được Triệu sở trưởng, sau một hồi hàn huyên, giới thiệu Tra Nghiêm Vân. Triệu sở trưởng cũng là người hào sảng, liền hỏi Tra Nghiêm Vân muốn thông tin về xe nào.
Tra Nghiêm Vân nói: "Một chiếc xe chở khách trong tỉnh, biển số là AXXXXX."
Thời đó bắt đầu có máy tính, nhưng vẫn hết sức cồng kềnh chậm chạp. Triệu sở trưởng nhập biển số xe vào hệ thống, phải tới khoảng mười lăm phút sau mới có kết quả, khi nhìn thấy thông tin về chiếc xe, Triệu sở trưởng cau mày hỏi: "Hai người muốn tìm thông tin về xe này chắc có vấn đề gì hả? Chiếc xe này vào ba năm trước đã gặp tai nạn nghiêm trọng, chết tới bảy người. Thông tin của sở quy nó vào diện phương tiện bị hỏng!"
"Bị hỏng?"
"Đúng vậy, bị hỏng!"
Tra Nghiêm Vân gật đầu một cái lại hỏi: "Vậy Triệu sở trưởng, căn cứ theo quy định, loại phương tiện đã được xét vào diện bị hỏng thì xử lý thế nào?"
Triệu sở trưởng nhấp một hớp trà, nhìn giáo sư Hà một chút, lại nhìn chằm chằm Tra Nghiêm Vân nói: "Loại xe như thế này khi được báo hỏng sẽ bị cưỡng chế đưa tới nhà máy tái chế, cũng không loại trừ trường hợp có người cố ý đem nó đi sửa chữa, rồi vẫn sử dụng. Hai người thấy chiếc xe này ở đâu phải không?"
Tra Nghiêm Vân nói: "Không sai, tôi nhìn thấy chiếc xe này ở một nhà tang lễ trong huyện."
Triệu sở trưởng hỏi: "Anh định tố cáo sao? Nếu như ở trong nhà tang lễ, nói thật rằng tôi cũng khó xử lý. Bọn họ thuộc quản lý của sở dân chính, chắc chắn là có quan hệ sâu xa."
Tra Nghiêm Vân nói: "Tôi không phải tới tố cáo, chẳng qua là thấy cái xe kia có chút vấn đề, cho nên tới hỏi một chút. Không sao rồi, cám ơn Triệu sở trưởng. Vậy anh cứ làm việc tiếp, chúng tôi đi ra ngoài trước!"
Hắn nói xong cũng đứng dậy, ý muốn giáo sư Hà đi cùng.
Giáo sư Hà đứng muốn đứng dậy cáo từ, nhưng Triệu sở trưởng muốn Giáo sư Hà buổi tối ở lại ăn cơm, qua một hồi từ chối. Giáo sư Hà nhìn Tra Nghiêm Vân, hỏi ý kiến của hắn. Triệu sở trưởng thấy vậy cảm thấy khác lạ, giáo sư Hà cũng là người đức cao vọng trọng trong tỉnh, lúc này lại tôn trọng với người này tới vậy nên có chút tò mò. Triệu sở trưởng níu lấy giáo sư, nhỏ giọng đất hỏi: "Chú, người trẻ tuổi này bối cảnh không đơn giản hả?"
Giáo sư Hà bật cười: "Không phải, nhưng hắn là một thần nhân. Hai người chú buổi chiều có việc gấp, hẹn cháu hôm khác."
Nói xong, giáo sư cũng cùng Tra Nghiêm Vân cáo từ.
Triệu sở trưởng bình thường cũng mê phong thủy, nghe nói đây là một thần nhân, lập tức muốn làm thân. Hắn cầm một túi tiền trên bàn đưa cho giáo sư Hà, nói: "Hai người đi thong thả, nếu có bất cứ vấn đề gì liên quan tới xe cộ. Cứ việc gọi cháu tới, sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Giáo sư Hà năm nay cũng đã cao tuổi, hay là để cháu đưa mọi người đi luôn."
Tra Nghiêm Vân nhìn Triệu sở trưởng một cái, gật đầu đáp ứng.
Triệu sở trưởng vui vẻ giống như một đứa bé, lập tức lái một chiếc Volkswagen Santana, chở hai người chạy thẳng về quê Vương phu nhân.
Ba người trên đường trở về, Triệu sở trưởng qua giáo sư Hà biết Tra Nghiêm Vân là một đạo sĩ, hắn liền hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới phong thủy, huyền học. Cũng không biết là do đi đường quá mệt mỏi hay là lười trả lời mà Tra Nghiêm Vân chẳng hề quan tâm, cứ thế gục đầu vào cửa kính ô tô mà ngủ. Giáo sư Hà cảm thấy vẫn tương đối tốt, bèn cùng Triệu sở trưởng kể lại một số chuyện về Tra Nghiêm Vân. Triệu sở trưởng nghe vô cùng hưng phấn, cảm thấy chuyến này quả thật không phí công, lại còn gặp được một vị đạo sĩ đã từng trừ tà cho đội khảo cổ của tỉnh. Phen này sau khi về phải thổi phồng với đám đồng nghiệp ở sở mới được.
Sau khi tới nơi, Tra Nghiêm Vân lập tức sang nhà Trương lão hán.
Sau khi được hỏa táng thì tro cốt của bà Trương đã được đưa trở lại.
Tới nơi rồi, Triệu sở trưởng cũng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đúng như giáo sư Hà kể: Trong quan tài là một người giả bằng rơm, một đám người vây quanh đó khóc sướt mướt! Cảnh tượng đó không hề tức cười, ngược lại có chút quỷ dị.
Mọi người thấy Tra Nghiêm Vân trở lại, hỏi hắn tiếp theo làm thế nào.
Tra Nghiêm Vân để cho Trương lão hán nhẹ nhàng ôm lấy hộp tro cốt, bỏ vào trong quan tài, chuẩn bị tối nay làm đại liệm.
Làm đại liệm cho người giả? Điều này khiến mọi người thấy khó hiểu, cả Triệu sở trưởng mới tới cũng vậy.
Tra Nghiêm Vân nói làm đại liệm chính là mọi người trong nhà phải khiêng người giả, theo lệ làm lễ “vượt tiên kiều”.
Lúc này thì có chuyện nhỏ khiến mọi người được mở rộng tầm mắt:
Người giả làm bằng rơm rạ nặng như thế nào chắc mọi người cũng biết. Trương lão hán mặc dù sáu mươi tuổi, nhưng cũng không thể không khiêng nổi một người giả bằng rơm chứ. Nhưng thực tế thì khi làm lễ, lúc khiêng người giả trên vai, Trương lão hán trán đầy mồ hôi, mấy lần tỏ ý bảo Tra Nghiêm Vân dừng lại nghỉ ngơi một hồi. Cũng có đứa cháu nội của bà Trương không tin, đi tới khiêng người giả thì thấy nặng thật. Điều này khiến mọi người như hít phải khí lạnh, ai cũng có cảm giác như bà Trương đã nhập vào người giả kia vậy.
Bận rộn tới quá nửa đêm, Tra Nghiêm Vân mới đi về nghỉ, Triệu sở trưởng thì kích động nguyên cả một đêm. Dẫu sao loại chuyện này hắn lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt, hắn biết Tra Nghiêm Vân mệt mỏi không trả lời, liền quấn Giáo sư Hà hỏi không ngừng. Mãi cho tới khi giáo sư Hà phải trừng mắt, hắn mới bất đắc dĩ đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, cả nhà Trương lão hán theo Tra Nghiêm Vân lên núi hạ táng. Chẳng qua là lần này chôn quan tài khác với bình thường một chút, quan tài không được để nằm, mà được để dựng đứng trong đất.
Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy phương thức hạ táng như thế này, nhất là Triệu sở trưởng. Khi trở về hắn liền quấn lấy Tra Nghiêm Vân đòi giải thích, Tra Nghiêm Vân vốn muốn nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy vị sở trưởng này hết sức phiền phức, lại không thể đuổi đi, chỉ có thể giải thích một chút: Thường nhân sau khi chết, thân xác từ từ thối rữa, cho dù chỉ còn lại một bộ xương, hồn phách cũng có thể biết đó chính là nơi chôn cất thân xác của bản thân. Bởi vì đó dù sao cũng là thân thể của họ, nhưng người giả bằng rơm rạ thì lại khác. Dù sao cũng chỉ là vật thay thế, chẳng thể nào không bị phân hủy, mà dù có thì cũng nhanh hơn rất nhiều so với thân xác con người. Vì vậy để phòng ngừa biến cố hồn phách người chết biến thành cô hồn dã quỷ, không có nơi để trú ngụ, chỉ có thể hạ táng thẳng đứng, coi như là nhốt chặt bà Trương ở bên trong.
Mọi người đều biết một câu: Khi sống thì đứng, khi chết thì nằm. Người bình thường chết thì phải để nằm, nếu để thẳng đứng thì có nghĩa là người này khi sống đại hung.
Phương thức hạ táng này của Mao Sơn được gọi là "chuồn chuồn chấm nước", giống như con chuồn chuồn khi đẻ trứng sẽ chấm đuôi của nó vào nước vậy. Phương pháp hạ táng này thích hợp an táng lái buôn hoặc hoạn quan, đời sau sẽ không phải khổ như chuồn chuồn, hậu nhân ắt sẽ được tiền tài như nước, quan vận suông sẻ, gặp nạn cũng có thể hữu kinh vô hiểm, chuyển nguy thành an. Hơn nữa yêu cầu khi hạ táng phải có mạch nước ở phía dưới, phong thủy như vậy cũng thuộc dạng bảo huyệt, hết sức khó tìm.
Đó gọi là "trong âm có dương", trước mộ phần sẽ có ba viên đá làm ký hiệu. Bia đá viết tên thì phải là hình vuông, phần nhô ra đúng một thước. Người chết nếu là nam, bia mộ sẽ được đặt lệch về bên trái, nếu là nữ thì bia mộ được đặt lệch phía bên phải. Đúng với câu nam tả nữ hũu. Ở đỉnh mộ phần thì được đặt một bầu rượu giả, bên trên dùng một hòn đá nhỏ đậy lại được gọi là "Vạn niên hồ".
Thật ra thì phong thủy ở đây giống như yêu cầu, nhưng tại sao Tra Nghiêm Vân lại phải dùng phương thức hạ táng phức tạp như vậy, tự nhiên cũng có đạo lý của hắn
***
Đến tỉnh thì đã là buổi trưa, hai người tìm một quán mỳ ven đường, ăn một chút cho buổi trưa.
Giáo sư Hà không hiểu vì sao đột nhiên phải lên tỉnh, Tra Nghiêm Vân chỉ hỏi: "Không biết giáo sư có người quen làm trong giao thông tỉnh không?"
Giáo sư Hà nói: "Cái này thì có, Triệu sở trưởng chính là bạn của thằng con tôi. Nhưng để làm gì?"
Tra Nghiêm Vân gật đầu một cái nói: "Tôi cần một số thông tin thêm mới xác định được, xế chiều chúng ta tới chỗ Triệu sở trưởng. Dưới sự an bài của giáo sư có ổn không?"
Giáo sư Hà biết Tra Nghiêm Vân từ trước đến giờ làm việc rất cẩn thận, ông gật đầu đáp ứng. Hai người sau khi ăn cơm xong, liền gọi xe chạy thẳng tới chỗ Triệu sở trưởng.
Đến nơi, giáo sư Hà thuận lợi tìm được Triệu sở trưởng, sau một hồi hàn huyên, giới thiệu Tra Nghiêm Vân. Triệu sở trưởng cũng là người hào sảng, liền hỏi Tra Nghiêm Vân muốn thông tin về xe nào.
Tra Nghiêm Vân nói: "Một chiếc xe chở khách trong tỉnh, biển số là AXXXXX."
Thời đó bắt đầu có máy tính, nhưng vẫn hết sức cồng kềnh chậm chạp. Triệu sở trưởng nhập biển số xe vào hệ thống, phải tới khoảng mười lăm phút sau mới có kết quả, khi nhìn thấy thông tin về chiếc xe, Triệu sở trưởng cau mày hỏi: "Hai người muốn tìm thông tin về xe này chắc có vấn đề gì hả? Chiếc xe này vào ba năm trước đã gặp tai nạn nghiêm trọng, chết tới bảy người. Thông tin của sở quy nó vào diện phương tiện bị hỏng!"
"Bị hỏng?"
"Đúng vậy, bị hỏng!"
Tra Nghiêm Vân gật đầu một cái lại hỏi: "Vậy Triệu sở trưởng, căn cứ theo quy định, loại phương tiện đã được xét vào diện bị hỏng thì xử lý thế nào?"
Triệu sở trưởng nhấp một hớp trà, nhìn giáo sư Hà một chút, lại nhìn chằm chằm Tra Nghiêm Vân nói: "Loại xe như thế này khi được báo hỏng sẽ bị cưỡng chế đưa tới nhà máy tái chế, cũng không loại trừ trường hợp có người cố ý đem nó đi sửa chữa, rồi vẫn sử dụng. Hai người thấy chiếc xe này ở đâu phải không?"
Tra Nghiêm Vân nói: "Không sai, tôi nhìn thấy chiếc xe này ở một nhà tang lễ trong huyện."
Triệu sở trưởng hỏi: "Anh định tố cáo sao? Nếu như ở trong nhà tang lễ, nói thật rằng tôi cũng khó xử lý. Bọn họ thuộc quản lý của sở dân chính, chắc chắn là có quan hệ sâu xa."
Tra Nghiêm Vân nói: "Tôi không phải tới tố cáo, chẳng qua là thấy cái xe kia có chút vấn đề, cho nên tới hỏi một chút. Không sao rồi, cám ơn Triệu sở trưởng. Vậy anh cứ làm việc tiếp, chúng tôi đi ra ngoài trước!"
Hắn nói xong cũng đứng dậy, ý muốn giáo sư Hà đi cùng.
Giáo sư Hà đứng muốn đứng dậy cáo từ, nhưng Triệu sở trưởng muốn Giáo sư Hà buổi tối ở lại ăn cơm, qua một hồi từ chối. Giáo sư Hà nhìn Tra Nghiêm Vân, hỏi ý kiến của hắn. Triệu sở trưởng thấy vậy cảm thấy khác lạ, giáo sư Hà cũng là người đức cao vọng trọng trong tỉnh, lúc này lại tôn trọng với người này tới vậy nên có chút tò mò. Triệu sở trưởng níu lấy giáo sư, nhỏ giọng đất hỏi: "Chú, người trẻ tuổi này bối cảnh không đơn giản hả?"
Giáo sư Hà bật cười: "Không phải, nhưng hắn là một thần nhân. Hai người chú buổi chiều có việc gấp, hẹn cháu hôm khác."
Nói xong, giáo sư cũng cùng Tra Nghiêm Vân cáo từ.
Triệu sở trưởng bình thường cũng mê phong thủy, nghe nói đây là một thần nhân, lập tức muốn làm thân. Hắn cầm một túi tiền trên bàn đưa cho giáo sư Hà, nói: "Hai người đi thong thả, nếu có bất cứ vấn đề gì liên quan tới xe cộ. Cứ việc gọi cháu tới, sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Giáo sư Hà năm nay cũng đã cao tuổi, hay là để cháu đưa mọi người đi luôn."
Tra Nghiêm Vân nhìn Triệu sở trưởng một cái, gật đầu đáp ứng.
Triệu sở trưởng vui vẻ giống như một đứa bé, lập tức lái một chiếc Volkswagen Santana, chở hai người chạy thẳng về quê Vương phu nhân.
Ba người trên đường trở về, Triệu sở trưởng qua giáo sư Hà biết Tra Nghiêm Vân là một đạo sĩ, hắn liền hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới phong thủy, huyền học. Cũng không biết là do đi đường quá mệt mỏi hay là lười trả lời mà Tra Nghiêm Vân chẳng hề quan tâm, cứ thế gục đầu vào cửa kính ô tô mà ngủ. Giáo sư Hà cảm thấy vẫn tương đối tốt, bèn cùng Triệu sở trưởng kể lại một số chuyện về Tra Nghiêm Vân. Triệu sở trưởng nghe vô cùng hưng phấn, cảm thấy chuyến này quả thật không phí công, lại còn gặp được một vị đạo sĩ đã từng trừ tà cho đội khảo cổ của tỉnh. Phen này sau khi về phải thổi phồng với đám đồng nghiệp ở sở mới được.
Sau khi tới nơi, Tra Nghiêm Vân lập tức sang nhà Trương lão hán.
Sau khi được hỏa táng thì tro cốt của bà Trương đã được đưa trở lại.
Tới nơi rồi, Triệu sở trưởng cũng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đúng như giáo sư Hà kể: Trong quan tài là một người giả bằng rơm, một đám người vây quanh đó khóc sướt mướt! Cảnh tượng đó không hề tức cười, ngược lại có chút quỷ dị.
Mọi người thấy Tra Nghiêm Vân trở lại, hỏi hắn tiếp theo làm thế nào.
Tra Nghiêm Vân để cho Trương lão hán nhẹ nhàng ôm lấy hộp tro cốt, bỏ vào trong quan tài, chuẩn bị tối nay làm đại liệm.
Làm đại liệm cho người giả? Điều này khiến mọi người thấy khó hiểu, cả Triệu sở trưởng mới tới cũng vậy.
Tra Nghiêm Vân nói làm đại liệm chính là mọi người trong nhà phải khiêng người giả, theo lệ làm lễ “vượt tiên kiều”.
Lúc này thì có chuyện nhỏ khiến mọi người được mở rộng tầm mắt:
Người giả làm bằng rơm rạ nặng như thế nào chắc mọi người cũng biết. Trương lão hán mặc dù sáu mươi tuổi, nhưng cũng không thể không khiêng nổi một người giả bằng rơm chứ. Nhưng thực tế thì khi làm lễ, lúc khiêng người giả trên vai, Trương lão hán trán đầy mồ hôi, mấy lần tỏ ý bảo Tra Nghiêm Vân dừng lại nghỉ ngơi một hồi. Cũng có đứa cháu nội của bà Trương không tin, đi tới khiêng người giả thì thấy nặng thật. Điều này khiến mọi người như hít phải khí lạnh, ai cũng có cảm giác như bà Trương đã nhập vào người giả kia vậy.
Bận rộn tới quá nửa đêm, Tra Nghiêm Vân mới đi về nghỉ, Triệu sở trưởng thì kích động nguyên cả một đêm. Dẫu sao loại chuyện này hắn lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt, hắn biết Tra Nghiêm Vân mệt mỏi không trả lời, liền quấn Giáo sư Hà hỏi không ngừng. Mãi cho tới khi giáo sư Hà phải trừng mắt, hắn mới bất đắc dĩ đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, cả nhà Trương lão hán theo Tra Nghiêm Vân lên núi hạ táng. Chẳng qua là lần này chôn quan tài khác với bình thường một chút, quan tài không được để nằm, mà được để dựng đứng trong đất.
Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy phương thức hạ táng như thế này, nhất là Triệu sở trưởng. Khi trở về hắn liền quấn lấy Tra Nghiêm Vân đòi giải thích, Tra Nghiêm Vân vốn muốn nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy vị sở trưởng này hết sức phiền phức, lại không thể đuổi đi, chỉ có thể giải thích một chút: Thường nhân sau khi chết, thân xác từ từ thối rữa, cho dù chỉ còn lại một bộ xương, hồn phách cũng có thể biết đó chính là nơi chôn cất thân xác của bản thân. Bởi vì đó dù sao cũng là thân thể của họ, nhưng người giả bằng rơm rạ thì lại khác. Dù sao cũng chỉ là vật thay thế, chẳng thể nào không bị phân hủy, mà dù có thì cũng nhanh hơn rất nhiều so với thân xác con người. Vì vậy để phòng ngừa biến cố hồn phách người chết biến thành cô hồn dã quỷ, không có nơi để trú ngụ, chỉ có thể hạ táng thẳng đứng, coi như là nhốt chặt bà Trương ở bên trong.
Mọi người đều biết một câu: Khi sống thì đứng, khi chết thì nằm. Người bình thường chết thì phải để nằm, nếu để thẳng đứng thì có nghĩa là người này khi sống đại hung.
Phương thức hạ táng này của Mao Sơn được gọi là "chuồn chuồn chấm nước", giống như con chuồn chuồn khi đẻ trứng sẽ chấm đuôi của nó vào nước vậy. Phương pháp hạ táng này thích hợp an táng lái buôn hoặc hoạn quan, đời sau sẽ không phải khổ như chuồn chuồn, hậu nhân ắt sẽ được tiền tài như nước, quan vận suông sẻ, gặp nạn cũng có thể hữu kinh vô hiểm, chuyển nguy thành an. Hơn nữa yêu cầu khi hạ táng phải có mạch nước ở phía dưới, phong thủy như vậy cũng thuộc dạng bảo huyệt, hết sức khó tìm.
Đó gọi là "trong âm có dương", trước mộ phần sẽ có ba viên đá làm ký hiệu. Bia đá viết tên thì phải là hình vuông, phần nhô ra đúng một thước. Người chết nếu là nam, bia mộ sẽ được đặt lệch về bên trái, nếu là nữ thì bia mộ được đặt lệch phía bên phải. Đúng với câu nam tả nữ hũu. Ở đỉnh mộ phần thì được đặt một bầu rượu giả, bên trên dùng một hòn đá nhỏ đậy lại được gọi là "Vạn niên hồ".
Thật ra thì phong thủy ở đây giống như yêu cầu, nhưng tại sao Tra Nghiêm Vân lại phải dùng phương thức hạ táng phức tạp như vậy, tự nhiên cũng có đạo lý của hắn
Danh sách chương