Tháng giêng đã trôi qua, bất tri bất giác hành trình từ Đôn Hoàng trở về đã hơn tháng trời, Hồng Tuấn mang theo bất an trong lòng tiến vào Thái Hành sơn, lo lắng càng ngày càng mãnh liệt. Có đôi khi, hắn đột nhiên nghĩ rằng trở về cùng Lý Cảnh Lung thế này, con đường cứ kéo dài mãi cũng được.

Dường như chỉ cần ngăn cách khỏi hồng trần nhân gian, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, không phải phiền não nữa.

Bọn họ để ngựa ở lại bãi cỏ bên ngoài, leo một đường theo Nhất tuyến thiên [1] của Thái Hành sơn, lại lần theo cổ đạo từ ngàn năm trước, gian nan leo lên đỉnh núi. Mảnh trời mênh mông chỉ có tiếng chim kêu, lương khô đã hết, Hồng Tuấn ở bên dòng suối dạy Lý Cảnh Lung bắt cá. Hồng Tuấn dùng phi đao chọc cá dưới nước, Lý Cảnh Lung bắt lên, nhóm lửa nướng cá, trong rừng có rất nhiều loại quả và nấm dại không biết tên, lúc trước Hồng Tuấn cú vậy mà xuống núi.

“Chính là ngọn núi kia.” Hồng Tuấn chỉ đỉnh núi đầy tuyết phía xa.

Đích đến cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Lý Cảnh Lung, dường như núi nào cũng giống nhau. Hai người chuẩn bị đủ đồ ăn cho ba ngày đường, Hồng Tuấn liền dẫn Lý Cảnh Lung vào rừng rẽ trái lách phải, tìm kiếm ký hiệu hắn để lại khi xuống núi, lại bám vào dây leo mà leo lên vách đá.

Gió thổi mạnh, đây là lần đầu Lý Cảnh Lung tay không leo núi, đặc biệt Diệu Kim cung là nơi chỉ có chim mới bay được đến. Hai người sóng vai đứng ở vách đá, Hồng Tuấn leo lên leo xuống đã vốn quen, chỉ sợ Lý Cảnh Lung dẫm sai chỗ, liền nắm chặt tay hắn.

Tới một chỗ hẹp bên vách đá, Lý Cảnh Lung lau mồ hôi, cùng Hồng Tuấn nhìn lên phía trên đỉnh đầu. Hồng Tuấn tung móc câu, treo ở mô đá bên sườn núi, leo lên một đoạn, đến nơi lại thả dây kéo Lý Cảnh Lung lên.

“Nhà ngươi ở chỗ cao như vậy sao!” Lý Cảnh Lung cứ nghĩ Diệu Kim cung là một tòa tháp cổ trên đỉnh núi cao, không nghĩ rằng đường đi lên còn không có.

Hồng Tuấn nói: “Phong cảnh phía trên đẹp lắm! Lên đi!”

Sau đó Hồng Tuấn lại tung móc câu, cứ ném một đoạn một mà leo lên, lúc này Lý Cảnh Lung mới biết công phu băng tường vượt nóc của Hồng Tuấn là làm thế nào mà luyện ra.

Khi càng tới gần tầng mây, phía trên đã là băng tuyết vạn năm ngưng đọng, chỗ đặt chân mượn lực bên sườn núi chỉ đứng vừa vặn một người. Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung dán sát vào một chỗ mà nghỉ, hai người đứng trên một phiến đá chìa ra chừng hai thước vuông mà thở dốc.

Hồng Tuấn lại quăng móc câu, móc vào khối băng trên đỉnh đầu khiến cả tảng băng to tướng kinh thiên động địa sụp xuống.

“Cẩn thận!” Lý Cảnh Lung lập tức xoay người ôm chặt Hồng Tuấn vào lòng, băng đá như thác đổ xuống, tim Hồng Tuấn đập thình thịch, hai người kề sát nhau, mũi chạm mũi, gấp gáp thở dốc.

Tảng băng vừa khéo sượt qua chỗ hai người rơi xuống vực sâu phía dưới, sau một hồi không nghe thấy âm thanh gì nữa, hai người hô hấp giao thoa, đối mặt đến nửa ngày Hồng Tuấn cảm giác được cả hắn cùng Lý Cảnh Lung đều có phản ứng. Vật kia của Lý Cảnh Lung bá đạo chạm vào hắn. Trong mắt Lý Cảnh Lung mang theo ý cười, hai tay ấn lên vách đá, xấu xa nhìn Hồng Tuấn.

“Bị ôm như vậy có cảm giác gì?” Lý Cảnh Lung vẫn còn tâm tình trêu chọc Hồng Tuấn, “Nói xem có phải sớm đã vừa ý ca ca rồi không?”

Hồng Tuấn đỏ bừng cả mặt, nói: “Đừng trêu ta nữa!”

Hồng Tuấn hơi cử động, Lý Cảnh Lung liền hô to, suýt chút nữa sảy chân rơi xuống. Hồng Tuấn vội vàng kéo lấy hắn, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ phía trên lại có băng tuyết rơi xuống, Lý Cảnh Lung lại ôm lấy Hồng Tuấn, hai người đứng một chỗ nhìn lên trên. Sau mấy lần, không thấy có thêm băng tuyết rơi xuống, Hồng Tuấn mới vung móc câu.

Lúc trước Hồng Tuấn xuống núi được Thanh Hùng đưa xuống, nhưng Hồng Tuấn vẫn quen thuộc con đường này, dù sao cũng bò qua bò lại không ít lần, nếu chỉ đi một mình, đã vượt qua rồi, nhưng còn mang theo Lý Cảnh Lung nên khó hơn mọi khi nhiều.

Mặt trời ngả về tây, Hồng Tuấn leo đến một vách đá rộng rãi đủ để nghỉ chân, thả dây thừng xuống, Lý Cảnh Lung cứ leo lên lại trượt xuống, gian nan mà lên.

“Phía trên đỡ hơn nhiều.” Hồng Tuấn nói, “Chúng ta đã đi qua tầng mây rồi, trên đỉnh không có băng, nghỉ một đêm đã.”

Tay phải của Lý Cảnh Lung sau trận chiến tại Mạc Cao Quật vẫn còn run rẩy, lúc này sóng vai ngồi cạnh Hồng Tuấn trên vách núi. Gió nhẹ nổi lên, biển mây tản ra dần dần, trời chiều kim quang vạn đạo, từ đỉnh núi phía tây nhìn ra chỉ thấy Thần Châu đại địa mênh mông rộng lớn, dãy núi trùng điệp uốn lượn, phía bên kia bình nguyên kéo dài ngàn dặm.

“Đẹp thật!” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm, “Không uổng công leo lên đến tận đây.”

Hồng Tuấn xuất thần: “Khi… còn nhỏ, nguyện vọng duy nhất của ta là xuống núi, đến nơi mà Thanh Hùng gọi là ‘Hồng Trần’ kia một lần.”

“Giờ thì cảm giác thế nào?” Lý Cảnh Lung nghiêng đầu nhìn Hồng Tuấn.

Gương mặt thiếu niên của Hồng Tuấn sáng rực, mang theo mơ ước nguyện vọng của người trẻ tuổi. Lý Cảnh Lung dường như thấy được Hồng Tuấn lúc ban đầu, ngây thơ trong sáng, sau khi rời khỏi Trường An, hắn trở nên sầu não phiền muộn. Chuyện này khiến Lý Cảnh Lung rối rắm trăm bề không biết giải làm sao, mà khi ngồi trên núi cao, nhìn trời chiều mênh mang, cảm giác như hắn đã trở về như xưa.

“Nhân gian rất tốt.” Hồng Tuấn lẩm bẩm nói, quay đầu, nở nụ cười.

Lý Cảnh Lung khoác vai Hồng Tuấn, nắng chiều chiếu đến.

“Tốt thế nào?” Lý Cảnh Lung lại hỏi.

Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, mê man nói: “Ta không biết.”

“Khi còn bé, ta muốn học bản lĩnh, tu tiên.” Lý Cảnh Lung xuất thần nói, “Muốn đến một ngọn núi không có phàm nhân, bái một vị sư phụ bản lĩnh cao cường. Ngươi thì lại muốn đến hồng trần nhân gian.”

“Thanh Hùng nói, ở trên núi tẻ nhạt.” Hồng Tuấn nói, “Nhân gian mới vui. Ngươi học được bản lĩnh không phải cũng sẽ quay về nhân  gian sao? Nếu không tại sao lại tu tiên? Cả một đời trường sinh, chờ đợi mòn mỏi ở đỉnh núi thì có ý nghĩa gì?”

Lý Cảnh Lung vội vàng nói: “Dĩ nhiên không phải muốn khoe khoang với phàm nhân mà đi học bản lĩnh.”

Hồng Tuấn nói: “Vì thủ hộ Thần Châu? Cũng không gặp yêu ma quấy nhiễu nhân gian, mấy năm nay, Thần Châu thái bình thịnh thế, chuyện gì khiến ngươi tin tưởng vào cuốn sách mà Địch Nhân Kiệt truyền lại kia?”

Trước đây Lý Cảnh Lung cũng đã trả lời qua, nhưng Hồng Tuấn hỏi lại, hắn cũng có chút nghi ngờ bản thân. Ý niệm này trước giờ hắn vẫn cực kỳ chấp nhất, dù bị người khác chế giễu việc tin vào quái lực loạn thần, lo bò trắng răng, hắn cũng chưa bao giờ thay đổi.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, thì vì cái gì đây? “Mệnh trung chú định vậy.” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu không sẽ không cùng ngươi gặp gỡ.”

Hồng Tuấn ‘Ừ’ một tiếng, dựa vào vai hắn, trời chiều chìm dần xuống bên kia đường chân trời, sao đêm bắt đầu xuất hiện. Hồng Tuấn cảm thấy cực kỳ bình yên, không còn phiền não nữa.

Hừng đông ngày hôm sau, hai người lại tiếp tục leo lên.

Du ngoạn Thái Hành sơn quả rất cực, đoạn đường cuối cùng này cũng chính là đoạn khó đi nhất, một vách đá cao đến năm sáu trượng, không một chỗ đặt chân, chỉ có khe đá nứt vỡ, Hồng Tuấn thử vài lần, lấy móc câu móc vào trong khe nứt, lại lấy phi đao cắm vào để làm chỗ bám tay, kéo Lý Cảnh Lung lên theo. Sau khi Lý Cảnh Lung bám được vào phi đao, lại một trượng rồi một trường mà trèo lên trên.

Thác mây vờn quanh, bay lên lượn xuống, Lý Cảnh Lung cố gắng nắm chặt phi đao, nói: “Hồng Tuấn… ta hỏi ngươi một câu cuối…”

“Cái gì?” Hồng Tuấn từ trên cao cúi đầu nhìn xuống.

“Ngươi chắc không… leo nhầm núi chứ?” Lý Cảnh Lung nhìn xuống dưới chân, lúc này một tay nắm lấy phi đao đang cắm vào vách đá, dưới chân sâu hun hút vạn trượng, mây tản ra liền nhìn không thấy mặt đất phía dưới.

Nếu mà ngã xuống chắc chắn thịt nát xương tan.

“Leo lên rồi không có cách nào xuống được!” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn: “…”

Hồng Tuấn còn không nghĩ đến chuyện này, lấy lại tinh thần liền nói: “Chắc là sẽ không…”

“… Hả?”

Lý Cảnh Lung nghe được câu này suýt chút nữa ngã xuống thật.

Hồng Tuấn một tay bám phi đao, một tay vung móc câu, móc vào đài cao chìa ra phía trên đỉnh, níu dây thừng một cái không thấy móc bị tuột xuống, Hồng Tuấn lại leo lên, đến khi đứng trên đài cao kia rồi, bị bất ngờ đến suýt chút nữa liền ngã xuống.

Trên đỉnh, một nam nhân đang đứng.

Cuồng phong thổi tới, hồng sắc vương bào bay lên, hai dải thắt lưng như lông phượng bay múa, một dải đã sớm đứt mất. Vương bào lỏng lẻo khoác trên vai, gương mặt lạnh lùng, hai con ngươi vàng kim nhìn chằm chằm Hồng Tuấn.

Đó chính là Trọng Minh.

Hồng Tuấn nhìn lại nửa ngày, quên mất định nói gì, cuối cùng nhỏ giọng gọi: “Cha.”

“Hồng Tuấn!”

Lý Cảnh Lung ở phía dưới hô, “Không sao chứ? Ngươi đâu rồi?”

Hồng Tuấn bừng tỉnh, vội vàng thả dây thừng kéo Lý Cảnh Lung lên. Đến nơi, Lý Cảnh Lung bắt đầu thở dốc, ngoại bào xộc xệch, dựa vào Hồng Tuấn, lúc ngẩng lên nhìn thấy Trọng Minh liền vội vàng,

“Trọng… Trọng Minh thế bá.” Lý Cảnh Lung vội vàng ôm quyền hành lễ.

“Còn biết đường về sao?” Trọng Minh vẫn chỉ nói chuyện với Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn trầm mặc đứng đấy, không nói lời nào, Trọng Minh nhìn hai người một chút, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi. Hồng Tuấn muốn đuổi theo đã thấy có thiếu niên đi tới, thấp giọng nói: “Điện hạ”

“Điện hạ, mời sang bên này.”

“Cha! Con có lời hỏi người!” Hồng Tuấn không để ý lời nói của người hầu, hướng Trọng Minh mà nói.

Trọng Minh dừng bước, trầm giọng nói, “Sẽ có cơ hội.” Sau đó tung cánh, hóa thành Phượng Hoàng mang theo liệt hỏa bay về cung điện phía xa,

Chỗ hai người trèo lên chính là bình đài bên ngoài Diệu Kim cung, trên bình đài có một hồ nước, bên cạnh trồng cây ngô đồng, Lý Cảnh Lung quấn kỹ dây thừng xong đã thấy một đám thiếu niên đến mời khách nhân vào trong nghỉ ngơi. Hồng Tuấn cảm thấy hơi mất mát, Lý Cảnh Lung liền khuyên: “Hồng Tuấn, cứ từ từ nói chuyện, đừng cãi nhau với cha ngươi.”

Hồng Tuấn gật đầu, thở dài.

Cho dù thế nào, cảm giác được về nhà vẫn thực tốt, hắn đưa Lý Cảnh Lung đến chủ điện, xuôi qua hành lang ở vườn hoa, Lý Cảnh Lung nhìn thấy một vườn toàn kỳ hoa dị thảo không rõ tên gọi liền hỏi: “Đều là ngươi trồng sao?””Trước kia loại.”

Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, nói, “Ta mang ngươi đi dạo nhé?”

“Về sửa sang một chút.” Lý Cảnh Lung cười nói, “Không vội.”

Diệu Kim cung rất rộng, trong cung toàn là chim chóc hóa thành người, hầu như toàn thiếu nam thiếu nữa, đến hơn một ngàn, cung điện dùng Hòa điền ngọc làm tường vậy. Hòa, Điền, Ngọc! Lý Cảnh Lung nhìn thấy đã choáng, Đại Minh cung, Hưng Khánh cung, Hoa Thanh cung… cung điện đế vương nhân gian có xa hoa đến mấy cũng đuổi không kịp. Toàn bộ Diệu Kim cung chia làm ba điện Đông, Tây, Trung, mỗi một điện lại có một hành lang xuyên qua, điêu lan ở đây có khi còn có sớm hơn cả thời Hán, đồ vật trang trí là từ ba triều đại thượng cổ đến thời Tùy.

Người hầu đưa Lý Cảnh Lung đến Tây điện, trên cửa điện có hình vẽ giống Khổng Tước Linh của Hồng Tuấn, ngay cả chén dùng uống nước cũng là chén lưu ly, không ít đồ mạ vàng, rèm lụa mềm mại, giá sách còn làm từ gỗ Tử Đàn.

“Lý trưởng sử.” Một thiếu niên đi vào, “Nước đã chuẩn bị xong, đây là y phục của ngài.”

Lý Cảnh Lung nhận y phục, xem xét một hồi, trong có một khắc mà Diệu Kim cung chế tác được một bộ võ bào y hệt, chỉ có gấm vóc sử dụng xem ra còn tốt hơn bộ cũ.

“Tự ta làm được.” Lý Cảnh Lung ngày trước dù cũng là gia đại nghiệp đại, nhưng chưa bao giờ trải qua xa hoa phô trương như thế này. Tắm xong, thay quần áo, trong Diệu Kim cung, thanh thiếu niên đều là chim chóc, ở trần, mặc mỗi quần dài để thuận tiện biến hóa. Nên y phục của Lý Cảnh Lung là một chiếc quần xanh đậm, áo ngắn, lại còn đặc biệt chuẩn bị cho hắn một đôi guốc gỗ.

Nói cũng kỳ quái, đỉnh núi Thái Hành không thấy lạnh, ấm áp như mùa xuân, mà nghĩ kỹ lại chắc là vì có Phượng Hoàng ở đây.

“Lý trưởng sử, mời sang bên này.” Một thiếu niên lại tới mời người đi.

Lý Cảnh Lung thầm nghĩ hẳn là Hồng Tuấn bảo bọn họ xưng hô như vậy, liền gật gật đầu, đi theo người dẫn đường, có võ phòng treo đầy bù nhìn để rèn cách dùng phi đao, còn có phòng thuốc, bên trong có đỉnh, cối giã thuốc, đủ loại.

Hồng Tuấn cũng vừa mới tắm xong, tóc bị cắt ngắn, cả đầu ướt nhẹp. Yêu tộc không giống phàm nhân, thân thể không phải tuân theo quy củ “thân thể cha mẹ ban cho không được làm thương tổn”, cắt tóc đi khiến hắn có tinh thần hơn một chút. Khi quay lại Diệu Kim cung, Hồng Tuấn mặc váy lụa màu xanh đen, thân trên để trần, một thiếu niên đang pha thuốc màu, vẽ một hoa văn màu xanh lên ngực hắn.

Da thịt Hồng Tuấn trắng nõn, đường nét cơ bụng rõ ràng, cơ ngực xinh đẹp, còn vẽ hoa văn càng lộ ra vẻ hấp dẫn của thiếu niên.

“…Chỗ chúng ta lúc nào đó cũng phải làm suối nước nóng mới được..”

Hồng Tuấn đang kể chuyện cho đám thiếu niên, nhưng không ai đáp lời. Hồng Tuấn cứ liến thoắng mà kể lại, muốn phổ cập kiến thức dưới nhân gian cho bọn họ, nhất là suối nước nóng ở Hoa Thanh cung, ngâm mình thực sự dễ chịu.

Các thiếu niên sợ nói chuyện với hắn sẽ khiến hắn gặp rắc rối, đành im lặng.

“Mà đồ ăn dưới núi rất ngon.” Hồng Tuấn còn nói, “Thi thoảng phải bảo đầu bếp thay đổi.”

Lý Cảnh Lung cười, nhìn hắn trong gương. Hồng Tuấn nhìn thấy, đỏ bừng cả mặt

“Bọn họ bình thường đều mặc như vậy.” Hồng Tuấn đáp, “Nếu không ta lại mặc áo vào vậy.”

Lý Cảnh Lung vội vàng khoát tay, không nói gì, nhìn Hồng Tuấn một lượt, Hồng Tuấn bị nhìn đến mất tự nhiên, lại có cảm giác hưng phấn kỳ lạ.

“Nhìn cái gì?” Hồng Tuấn dở khóc dở cười nói.

“Nhìn ngươi xem đẹp thế nào.” Lý Cảnh Lung nói.

Diệu Kim cung nhiều thiếu niên, đều tuấn mỹ trăm người mới có một, nhưng không thể so với Hồng Tuấn, gương mặt Hồng Tuấn, có cảm giác trong sáng khác hẳn.

Người hầu vẽ hoa văn trên ngực và vai trái Hồng Tuấn xong, lại mang đến một miếng ngọc bội để hắn đeo lên cổ, rồi có người đến truyền, bệ hạ mời khách dùng cơm

Mặt trời lặn về tây, Lý Cảnh Lung liền đi dùng cơm, tưởng rằng Hồng Tuấn vừa mới trở về muốn ở bên cạnh Trọng Minh nhiều hơn một chút, không nghĩ hắn sẽ đến bồi, nhưng chưa được một lúc đã thấy Hồng Tuấn chạy lại.

“Trọng Minh không biết đi đâu rồi.” Hồng Tuấn nói, “Ta ăn cùng ngươi.”

Người hầu mang đồ ăn lên, thấy một bát cơm kỳ quái, thêm canh cá nấu với đậu hũ, cuối cùng là rau xào trứng với thịt.

“Trứng gà.” Hồng Tuấn nhìn biểu tình của Lý Cảnh Lung, biết hắn đang nghĩ gì, liền nói, “Không phải trứng của cha ta.”

Lý Cảnh Lung: “…”

“Ngươi biết đẻ trứng sao?” Lý Cảnh Lung đột nhiên hỏi.

“Kể cả là yêu quái thì ta là công!” Hồng Tuấn dở khóc dở cười, nói, “Mẫu mới đẻ trứng!”

Lý Cảnh Lung chỉ đùa hắn, nói, “Nếu như ngươi sinh được một tiểu Hồng Tuấn, chắc sẽ vui lắm.”

Hồng Tuấn ra hiệu Lý Cảnh Lung mau ăn cơm, hai người đều đói mà bát ‘cơm’ kia bên trong lại không phải là gạo nấu bình thường, dù mùi rất thơm, nhưng lại rất thô.

“Cơm vẫn cứng như vậy.” Hồng Tuấn bị nghẹn đến duỗi cả cổ ra, Lý Cảnh Lung vội vàng lấy canh đưa cho hắn, sau đó ăn thử một miếng, nói: “Đây không phải trúc mễ[2] sao?”

Hồng Tuấn không biết trúc mễ là nguyên liệu nấu ăn trân quý thế nào, Lý Cảnh Lung thầm nghĩ, lấy trúc mễ nấu thành cơm trong thiên hạ này chắc chỉ có Phượng Hoàng dám làm. Mà nấu trúc mễ khó ăn như vậy cũng chỉ có thể là Diệu Kim cung.

“Đây là thịt gì?”

“Thịt thỏ.” Hồng Tuấn đáp, “Bắt dưới núi.”

Lý Cảnh Lung cuối cùng cũng biết tại sao Hồng Tuấn xuống núi ăn như quỷ đói, ăn mãi mà không đủ no, vì đồ ăn ở Diệu Kim cung nấu rất nhạt, gần như không có tí dầu muối nào, dù là nấm thông xào với thịt thỏ, cũng chỉ dùng mỡ có sẵn trọng thịt, không cho thêm tương cũng không xào lửa lớn.

“Con thỏ đáng yêu như thế.” Hồng Tuấn nói, “Sao có thể làm thành đồ khó ăn như vậy, quá là phung phí rồi.”

Lý Cảnh Lung: “…”

Mấy thiếu niên đứng hầu bên cạnh, nghe Hồng Tuấn phàn nàn. Hồng Tuấn chỉ ăn một ít rồi ngừng, hỏi: “Các ngươi có nếm qua không?”

Lời này cuối cùng cũng có người đáp lại, mọi người đều trả lời là có nếm qua, Hồng Tuấn liền bảo bọn họ lui ra, không cần ở lại, Lý Cảnh Lung cũng không cần phục vụ, đám chim chóc vội vàng xòe cánh bay đi.

“Triệu Tử Long cũng không về cùng.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn nói: “May mắn không hại nó bị mắng theo.” Nói xong Hồng Tuấn ra ngoài tìm trà, tìm được nửa bao trà Trúc Diệp Thanh, dùng nước nóng ngâm trong chén lưu ly rồi đưa cho Lý Cảnh Lung một chén. Hai người ngồi dưới mái hiên ngắm trăng. Đêm nay vừa đúng ngày trăng tròn, trên đỉnh núi Thái Hành mặt trăng vừa to vừa tròn, gió mát thổi tới như tiên cảnh đêm hè.

“Nơi này thật đẹp.” Lý Cảnh Lung nói.

“Thời gian cũng trôi qua nhanh lắm.” Hồng Tuấn thấp giọng đáp, chưa về nhà thì không muốn về, về rồi lại không nỡ rời đi.

“Mà bình thường ngươi giết thời gian thế nào?” Lý Cảnh Lung hỏi, “Pháp thuật là Trọng Minh dạy sao?”

“Đọc sách rồi gây họa.” Hồng Tuấn đáp, “Trọng Minh thích ngủ ở chính điện. Khi nào Thanh Hùng tới sẽ chơi với ta mấy ngày.”

“Nhiều chim chóc như vậy không ai là bằng hữu của ngươi sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.

“Bọn họ không nói chuyện.” Hồng Tuấn nói, “Không phải không hiểu mà là… tu luyện mới chỉ mấy chục năm, linh tính chưa khai thông, chỉ dựa vào linh lực của cha ta mà hóa thành người. Mọi người chỉ giúp được chút việc vặt, không thông tuệ như đám hồ ly. Dạy bọn ho nói cái gì là biết cái đó. Bình thường chúng ta gặp qua đều là đại yêu quái, Quỷ Vương là người biến thành không cần tu linh, Ôn Thần, Huyền Nữ đều đã tu luyện hai ba trăm năm, lệ khí còn chưa hết.”

“Triệu Tử Long không nói chuyện với ngươi?” Lý Cảnh Lung lại hỏi.

“Nó sợ bị mắng, toàn xúi ta gây họa.” Hồng Tuấn đùa cợt nói, “Cha ta bảo, nó mà dậy hư ta sẽ đem nó đi nướng.”

Lý Cảnh Lung cảm giác khi đi qua cung điện lưu kim ngọc thế này, còn thấy được bóng dáng Hồng Tuấn khi nhỏ chạy qua chạy lại.

Hồng Tuấn đặt chén lưu ly trong tay xuống, nước trà xanh biếc phản chiếu vầng trăng tròn trên trời, gió khe khẽ thổi, chuông gió dưới mái hiên lao xao rung động.

Hồng Tuấn: “Cảm ơn ngươi cùng ta trở về, trưởng sử.”

Hắn đứng dậy, không nói gì cứ thế đi qua hành lang nhuốm đầy ánh trăng, ánh sáng bàng bạc phủ lên nửa thân ở trần của Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung không quay đầu, đột nhiên lên tiếng: “Hồng Tuấn!”

Hồng Tuấn ở cuối hành lang quay đầu, nhìn về phía bóng lưng vẫn ngồi im của Lý Cảnh Lung,

Lý Cảnh Lung trầm mặc hồi lâu, dường như có chút hồi hộp, ngón tay thon dài mân mê chén lưu ly, trong chén cũng phản chiếu một mặt trăng nho nhỏ.

“Ngươi sẽ theo ta về Trường An chứ?” Lý Cảnh Lung có chút đa cảm cười nói, “Luôn cảm giác rằng sau khi ngươi trở về lần này, sẽ không đi nữa.”

“Chắc chắn.” Hồng Tuấn không nghĩ ngợi, nói luôn.

Lý Cảnh Lung đang định ngẩng đầu, Hồng Tuấn đã mất dạng ở cuối hành lang rồi.

Hồng Tuấn đi qua tầng tầng cây ngô đồng, đi qua bức tường hắn hay bị phạt úp mặt khi xưa, không khỏi ngừng lại, trái tim đập mạnh một nhịp, không biết phải làm thế nào.

Hắn nhìn bức tường, ngơ ngác, không biết tại sao lại đồng ý.

“Điện hạ.” Một thiếu niên nói, “Bệ hạ cho mời.”

Hồng Tuấn vội xoay người, chạy về phía chủ điện.

Chủ điện lần trước bị hắn đốt, đã tu sửa hoàn chỉnh, không khác biệt gì, trước điện vẫn có vài trụ đá, phía sau là một vầng trăng sáng dịu dàng, vương tọa trên cao vẫn rỗng tuếch, phía trước bình đài trên núi có một hồ nước nhỏ, bên hồ trồng một cây ngô đồng, Trọng Minh đang ngồi dưới gốc cây.

Hồng Tuấn đi chậm lại, đến phía đằng sau thân cây.

Khi còn bé, Trọng Minh thường thường dựa vào cây ngô đồng cạnh ao mà ngủ như vậy, Hồng Tuấn dựa vào lòng Trọng Minh cũng thiếp đi suốt một đêm.

Trọng Minh vẫn như xưa, thời gian dù có thay đổi cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Trọng Minh trầm giọng nói.

Hồng Tuấn đứng sau lưng Trọng Minh, thấp giọng nói: “Nguyên nhân cái chết của phụ mẫu, con đã tra rõ.”

Trọng Minh nói, “Tốt lắm, không phụ sự mong đợi của mọi người.”

____________________________

Thái Hành sơn điên: Đỉnh núi Thái Hành.

[1] Nhất tuyến thiên: Con đường nhỏ lên núi nằm giữa hai vách đá

1-1Z12G45203316

[2] Trúc mễ: một loại gạo mà thực ra là hạt từ hoa cây tre, rất hiếm và giàu dinh dưỡng.

GFP-ICD2013

(hoa tre nhìn nó thế này)

Thả một tấm fanart Trọng Minh

006EcQZygy1fwsbyp9pblj30u3190qv5
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện