Chín tầng lầu lâm vào một mảnh tĩnh mịch, đám họa sĩ đều rời đi cả, thời điểm cuối năm, bọn họ đều quay về Hà Tây, ăn tết với gia đình.
Lúc chạng vạng tối, Lý Cảnh Lung tỉnh dậy trước, Hồng Tuấn vẫn còn ngủ mê mệt, vô thức ôm Lý Cảnh Lung. Bên ngoài tiếng bước chân vang lên, Mạc Nhật Căn bước nhanh đến, thủ thế với Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung híp mắt, biết có chuyện quan trọng liền rón rén ra ngoài.
“Thế nào rồi?” Mạc Nhật Căn nhỏ giọng hỏi.
“Đợi hắn tỉnh rồi nói chuyện.” Lý Cảnh Lung đáp, “Có chuyện gì?”
“Quỷ Vương muốn rời đi.” Mạc Nhật Căn đáp.
Lý Cảnh Lung nhanh chóng ra ngoài, Quỷ Vương cùng đám thân vệ đứng chờ ngoài cửa, chào từ biệt.
“Còn có việc muốn thỉnh giáo, người hãy ở lại vài ngày đã.” Lý Cảnh Lung vội vàng nói.
Quỷ Vương dường như hiểu được ý tứ của Lý Cảnh Lung, đáp: “Ta không biết con Phượng Hoàng ở Diệu Kim cung có ý gì, nhưng Tâm Đăng ở trên người ngươi, ắt hẳn không phải chuyện ngẫu nhiên.”
Lý Cảnh Lung: “!!!”
Quỷ Vương đặt một tay lên vai Lý Cảnh Lung, nói: “Giải Ngục chưa chết, Lưu Phi thù lớn chưa trả, nhưng Thiên Ma phục sinh hay chưa, vẫn còn chưa rõ.”
Lý Cảnh Lung dường như thấy một tia hy vọng, hỏi: “Ma chủng trong cơ thể Hồng Tuấn, có thể kiềm chế?”
Quỷ Vương buông tay, đáp: “Vấn đề này ta không biết giải đáp cho ngươi thế nào.”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, Quỷ Vương còn nói: “Người cùng yêu, vốn khác đường, với thân phận của ta không thể trợ giúp cho ngươi được bao nhiêu. Nhưng chúng ta có thể tạm thời làm trao đổi.”
Lý Cảnh Lung ngước mắt, nhìn Quỷ Vương, Quỷ Vương đáp: “Lần này Chiến Tử Thi Quỷ là mối họa nhân gian, tuy nói là bị Tâm Ma của Bạch Lộc khống chế, nhưng ta và Lưu Phi không thoát được tội nghiệt này.”
Lý Cảnh Lung đáp: “Tội nghiệt là ở trên người Giải Ngục, không phải các ngươi.”
“Nhưng người trở lại triều đình, thì báo cáo thế nào?” Quỷ Vương nói: “Tướng lĩnh thủ hộ biên quan sẽ mặc kệ hai mươi vạn Thi Quỷ ngủ say ở Nhã Đan sao?”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, rồi nói: “Lưu Phi đã chết, tội của hắn đã đền rồi.”
Quỷ Vương khẽ gật đầu, Lý Cảnh Lung còn nói: “Về việc Nhã Đan, cư nhiên ta sẽ có cách, sẽ không có ai dám đến quấy nhiễu giấc ngủ của các ngươi đâu. Trước đây bệ hạ từng hứa phong đất cho ta, ta sẽ chọn Nhã Đan, nhờ cữu cữu của Hồng Tuấn ở Ngọc Môn quan trấn thủ, không ai dám đến cả.”
“Như vậy.” Quỷ Vương nói, “Ngươi giữ nó đi.”
Quỷ Vương đưa cho Lý Cảnh Lung một phiến giáp đã rỉ sét, còn nói: “Mối thù với Giải Ngục, ta sẽ toàn lực tương trợ. Trừ việc đó, ngươi có thể thống lĩnh đại quân dưới trướng ta một lần, giúp ngươi tác chiến.”
Lý Cảnh Lung nhận lấy phiến giáp, ôm quyền cảm tạ, Quỷ Vương không nói lời nào, lên ngựa rời đi, cùng đám thân vệ biến mất trong ánh tà dương.
Lý Cảnh Lung trở về, mọi người cũng đã tỉnh lại, chỉ riêng mình hắn còn ngáp dài.
Lý Cảnh Lung nhìn một lượt, nói: “Không ngờ lại tụ họp đầy đủ như vậy.”
Ngay cả chính bản thân hắn cũng bất ngờ, Cừu Vĩnh Tư tựa bên giường nói: “Sắp sang năm mới ta còn chạy tới đây giúp cái ngươi đánh nhau, ngươi nói có dễ hay không?”
Lý Cảnh Lung nhớ ra hôm nay đã là cuối năm, nói: “Được thôi, mặc kệ việc khác, nấu cơm ăn tết đã!”
A Thái cười nói: “Lần trước ăn tết với người Hán các ngươi cũng đã năm năm trước, có rượu không?”
Lý Cảnh Lung sớm đã chuẩn bị xong xuôi, phân công mỗi người mỗi việc, lúc này Lục Hứa đến, mọi người đều nhìn hắn.
Lục Hứa bất an dò xét Lý Cảnh Lung, Mạc Nhật Căn vỗ vỗ vai Lục Hứa, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
“Hắn không sao.” Lục Hứa nhìn Lý Cảnh Lung liền biết muốn hỏi thăm Hồng Tuấn nói, “Nhưng có việc ngươi trực tiếp hỏi hắn tốt hơn là hỏi ta.”
Lý Cảnh Lung gật đầu nói, “Ta đi giết gà, lát nữa hãy đánh thức Hồng Tuấn, để hắn ngủ thêm một lát.”
Mọi người rục rịch làm việc, A Thái tìm A Quỳnh đi nhào bột, chuẩn bị bữa tất niên thịnh soạn. Mạc Nhật Căn cùng Lúc Hứa đi lột vỏ hạt dẻ, Cừu Vĩnh Tư với Cá chép yêu phụ trách đi sửa soạn dọn dẹp.
“Ai, sao một đám người lại chạy đến chỗ chim không đẻ được trứng này ăn tết cơ chứ.” Cừu Vĩnh Tư dở khóc dở cười, nói với Cá chép yêu, “Nghĩ quẩn quá rồi.”
Cá chép yêu đáp: “Đúng nha, cá cũng không có lấy một con.”
Cừu Vĩnh Tư nghe thấy như vậy liền nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi? Năm nào cũng có cá, giờ làm sao đây?”
Cá chép yêu: “…”
Mạc Nhật Căn ngồi đối diện Lục Hứa, cả hai đều trầm mặc không nói gì, lực tay Mạc Nhật Căn rất lớn, bấm một cái vỏ hạt dẻ đã tách ra, ném tới chỗ Lục Hứa để Lục Hứa lột vỏ.
“Lục Hứa.” Mạc Nhật Căn nói, “Ngươi còn giận ta sao?”
Nghe Hồng Tuấn nói qua, Mạc Nhật Căn mới biết, kỳ thực Lục Hứa đi theo hắn đúng là muốn hắn tới đây cứu Lục Hứa. Thương Lang đã từng là hy vọng của Lục Hứa khi bị giam cầm trong bích họa.
“Trước kia ta đã thề,” Lục Hứa hờ hững nói, “Thừa lúc bọn chúng không để ý, đã hứa với A Di Đà Tịnh Thổ.”
“Hứa cái gì?” Mạc Nhật Căn nhìn hắn.
“Hứa rằng, ai đến cứu ta ra ngoài, ta nguyện cả đời đi theo hắn.” Lục Hứa cúi đầu nhìn hạt dẻ trắng nõn trong tay, ném đến chiếc giỏ bên cạnh.
Mạc Nhật Căn: “…”
Lục Hứa ngước lên nhìn Mạc Nhật Căn không nói gì,
“Khi đó ta không biết.” Mạc Nhật Căn nói.
“Giờ thì ngươi biết.” Lục Hứa đáp.
Mạc Nhật Căn thấp giọng: “Lục Hứa, sứ mệnh cả đời này của ta chính là tìm được ngươi.”
Lục Hứa nói: “Ta mặc kệ con mẹ nó sứ mệnh của ngươi, cuối cùng ngươi cũng đâu có tới.”
Mạc Nhật Căn đáp: “Ngươi nói như vậy không công bằng! Ta không biết đó là ngươi!”
“Thế làm sao Hồng Tuấn lại biết?” Lục Hứa hỏi ngược lại.
Mạc Nhật Căn bóp hạt dẻ trong tay kêu ‘ken két’, cau mày: “Việc này không công bằng!”
Lục Hứa lại nói: “Ngươi chẳng qua vì ta là Bạch Lộc chuyển sinh mới đến tìm ta, đúng không? Ta là Bạch Lộc, hay ai là Bạch Lộc đối với ngươi cũng như nhau cả thôi.”
Mạc Nhật Căn nói: “Không giống nhau, việc này không giống nhau! Lục Hứa!”
Mạc Nhật Căn nhìn Lục Hứa, cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết tại sao lại không nói được thành lời.
Mạc Nhật Căn: “Ta cứ nghĩ, Bạch Lộc là một cô nương xinh đẹp…”
“Ta không xinh đẹp cũng không phải cô nương.” Lục Hứa đáp.
Mạc Nhật Căn nói: “Ta nghĩ, nàng sẽ không biết nàng là Bạch Lộc, sau khi tìm được nàng, ta sẽ yêu nàng, chiều chuộng nàng….”
Lông mày Lục Hứa nhướn lên, ra hiệu Mạc Nhật Căn mau bóc vỏ hạt dẻ, chờ nửa buổi không thấy động tĩnh gì. Mạc Nhật Căn ném hạt dẻ cho hắn, còn nói, “… Nhưng những việc xảy ra nhanh quá, ta còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, ta chưa từng nghĩ tới việc hai chúng ta đều là nam nhân, cũng không ngờ Bạch Lộc là ngươi.”
“Rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì?” Lục Hứa hỏi.
“Hai ta, mệnh trung chú định là ở cùng nhau!” Mạc Nhật Căn cuối cùng cũng nói được câu kia.
“Sao ta lại không biết?” Lục Hứa nhìn Mạc Nhật Căn, “Ai muốn mệnh trung chú định với ngươi cả đời hả!”
Mạc Nhật Căn nói: “Nếu không sao ngươi lại đến Du Lâm tìm ta?”
“Khi đó đầu óc ta không tỉnh táo!” Lục Hứa nói, “Hiện giờ không được thanh tỉnh hả?”
Mạc Nhật Căn không nhịn nổi nữa: “Ngươi có ý gì? Ta cũng đánh cược mạng sống đến cứu ngươi, không thể vì người tìm đến ngươi là Hồng Tuấn, liền…”
“Này, hai ngươi lột nhiều hạt dẻ như vậy, muốn làm bao nhiêu món?” A Sử Na Quỳnh tay đầy bột mì, nhìn một giỏ hạt dẻ đầy ự nói.
“Câm miệng!” Lục Hứa và Mạc Nhật Căn cùng gào lên, Lục Hứa xoay người rời đi.
Hồng Tuấn ngủ được nửa giấc, bị tiếng gà giãy chết ở bên ngoài đánh thức, Lý Cảnh Lung chưa từng giết gà, cắt cổ gà mấy lần liền đều không đúng chỗ, khiến con gà kêu la oai oái, đập cánh, nghiêng đầu, kéo một đường máu tươi chạy khắp nơi.
Hồng Tuấn gắt một tiếng: “Có yên tĩnh được không!”
Hắn mở mắt, còn đang rất buồn ngủ, nhìn thấy Lý Cảnh Lung đang đuổi gà, lấy phi đao ném vèo một cái, con gà ‘cục’ một tiếng, ngã xuống đất, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lý Cảnh Lung hai tay đầy máu gà, ngẩng đầu lên nói: “Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn đã biến mất ở tầng ba, Lý Cảnh Lung bước nhanh đi theo, Hồng Tuấn lại xuống tầng hai, nhặt con gà, Lý Cảnh Lung lại đi xuống. Hai người nhìn nhau, Lý Cảnh Lung có chút ngượng ngùng.
“Đang làm gì vậy?”Hồng Tuấn cau mày nói.
“Chuẩn bị ăn tết.” Lý Cảnh Lung đáp.
Hồng Tuấn gật đầu, không nói gì, Lý Cảnh Lung đi đun nước, ngồi trong nội viện, vặt lông gà.
Tay phải Lý Cảnh Lung vẫn còn run rẩy, đêm qua bị Giải Ngục cắn bị thương, lại tổn thương kinh mạch, Hồng Tuấn suy nghĩ một hồi cũng không dám hỏi ra miệng.
Hồng Tuấn không nhịn được lại nhìn Lý Cảnh Lung, mấy ngày này Lý Cảnh Lung dường như ý thức rằng đang bị Hồng Tuấn xa lánh, nên giờ cẩn thận từng tí một, chỉ sợ Hồng Tuấn nổi giận.
Hốc mắt còn vết bầm hôm qua, Hồng Tuấn cảm thấy có chút áy náy.
“Còn giận ta sao?” Lý Cảnh Lung vẫn cúi đầu vặt lông gà, nói.
Hồng Tuấn nghe thấy, bỗng nhiên trong lòng chua xót.
Lý Cảnh Lung còn nói: “Là do ta vô dụng, chắc ngươi còn khó chịu hơn?”
Lý Cảnh Lung ngẩng đầu nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn đáp: “Không khó chịu, ngươi lo lắng cho ta làm gì? Không bằng tự cho chính mình.”
Lý Cảnh Lung lật gà, tiếp tục vặt lông: “Lo lắng ngươi không được sao?”
Hồng Tuấn nói: “Ta có thể tự chăm sóc chính mình.”
Lý Cảnh Lung đột nhiên nói: “Ta sợ ngươi khó chịu, nhưng cái gì ngươi cũng không nói với ta, dù với Mạc Nhật Căn với A Thái, nếu ta đoán không sai, gặp Vĩnh Tư, ngươi cũng thoải mái hơn bây giờ.” Nói xong hắn lại ngẩng lên nhìn Hồng Tuấn: “Kể cả Lục Hứa, ngươi cũng nguyện ý trò chuyện với hắn. Ta không rõ là ta đã làm sai điều gì ư?”
Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung, lúc này, lời nói kia làm hắn thực sự xúc động. Nhưng nói ra, có ích gì? Lý Cảnh Lung đã quên, sau khi biết được chắc chắn sẽ day dứt lắm. Hắn biết nói gì đây? “Ta với Lục Hứa, kỳ thật đã quen biết từ lâu.” Hồng Tuấn đáp.
“Hắn nói cho ta biết.” Lý Cảnh Lung thản nhiên nói, “Việc này thực tốt.” Lý Cảnh Lung vừa nói vừa lật gà, cả hai người cùng nhìn con gà đã bị Lý Cảnh Lung vặt sạch lông.
“Từ sau khi tỉnh lại,” Lý Cảnh Lung lại nói, “Ngươi liền giận vì ta giấu diếm ngươi, đúng không?”
“Không phải.” Hồng Tuấn đáp.
Lý Cảnh Lung chỉ hốc mắt tím bầm, nghiêng đầu nói: “Chỗ này để ngươi đánh một quyền? Ca ca không muốn ngươi sợ hãi, không muốn ngươi nghĩ bản thân mang phiền phức đến cho mọi người.”
“Thật không phải.” Hồng Tuấn kiên trì nói.
Lý Cảnh Lung nghiêm túc hỏi: “Như vậy rốt cuộc là vì sao?”
Hồng Tuấn không lên tiếng, Lý Cảnh Lung vẫn nhổ lông gà, hạ ánh mắt xuống, nói: “Hồng Tuấn, ngươi có thấy ta thông minh không?”
“Rất thông minh.” Hồng Tuấn đáp, “Ngươi là người thông minh nhất ta từng gặp.”
“Nhưng ta không đoán được tại sao ngươi giận ta.” Lý Cảnh lung ngước mắt, nhìn Hồng Tuấn, sâu trong ánh mắt mang theo cảm giác chua xót.
“Ta không có giận ngươi.” Hồng Tuấn đáp.
“Có.” Lý Cảnh Lung nói, “Từ sau khi ngươi tỉnh ngủ, không giống như trước nữa. Ta thừa nhận ta vô dụng, từ ngày đó ở Lương Châu, ta đều làm sai cả. Ta hận không thể quay ngược thời gian, trở lại đêm hôm ấy, ta sẽ không ra ngoài.”
Hồng Tuấn trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ta phải đi.”
“Đi đâu?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn đáp: “Về nhà.”
Lý Cảnh Lung: “Ta đáp ứng ngươi, cùng đi với ngươi về Diệu Kim cung.”
Hồng Tuấn đang muốn cự tuyệt, hắn thực sự không quên được mộng cảnh kia, cũng không thể nói, đành yên lặng.
“Này.” A Sử Na Quỳnh từ tầng hai nhìn xuống, nói, “Họ Lý, ngươi còn muốn nhổ lông gà tiếp sao? Nhổ sạch hơn cả mặt quý phi các ngươi rồi đó!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn đứng lên rời đi, Lý Cảnh Lung trong lòng muốn đánh cho A Sử Na Quỳnh một trận.
Cừu Vĩnh Tư cùng Cá chép yêu ngồi song song với nhau cạnh một sông băng, trên mặt sông đực một cái lỗ, đều cầm cành cây câu cá.
Cá chép yêu nói: “Vì sao ta là cá mà cũng phải đi câu cá?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Không thì phải làm sao đây? Cơm tất niên không có cá sẽ xúi quẩy cả năm, cũng không thể nấu ngươi thành đồ ăn được?”
Cá chép yêu đành phải ngậm miệng.
Màn đêm buông xuống, Lý Cảnh Lung sắp xếp bàn ăn, mở rượu trong Mạc Cao Quật sợ xúc phạm Bồ Tát, đành chuyển đến góc xa, chỗ tụ tập của đám họa sĩ, cùng ăn tất niên.
“Thế nào?” Mạc Nhật Căn hỏi Lý Cảnh Lung, tiến lên giúp một tay, mang bàn trà đi, tay phải Lý Cảnh Lung vẫn chưa hết run rẩy.
“Vẫn còn giận.” Lý Cảnh Lung nói, “Không hỏi được gì, ngươi thì sao?”
Mạc Nhật Căn nói: “Chính bản thân ta còn chưa thông suốt được.”
Đang nói chuyện, Lục Hứa đi vào, nhìn hai người, cả hai đành im lặng.
Hồng Tuấn ngửi thấy mùi đồ ăn, hắn một ngày một đêm chưa bỏ gì vào bụng, đói đến mức da bụng dính vào da lưng, cái gì mà ma chủng, ác mộng, yêu ma đều bị ném ra sau đầu, nhanh chóng ngồi xuống. Cừu Vĩnh Tư cười ha ha, tiến lên bám lên lưng Hồng Tuấn, Hồng Tuấn quát to một tiếng muốn lôi hắn xuống đánh cho một trận.
“Nhớ chết đi được!” Cừu Vĩnh Tư cười nói.
Hồng Tuấn nói: “Ngươi cũng đến nữa!”
Cừu Vĩnh Tư vỗ lưng Hồng Tuấn, thân thiết ôm hắn, nói: “Còn đến rất đúng lúc.” Sau đó ghé sát tai hắn, thấp giọng nói.
“Đừng sợ, dù chuyện gì xảy ra, mọi người đều sẽ bồi ngươi.”
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn ngẩng đầu nhìn Cừu Vĩnh Tư, Cừu Vĩnh Tư ấm áp mỉm cười, quay người đến bên cạnh ngồi xuống. A Thái cùng A Sử Na Quỳnh cũng đến, A Thái dùng ánh mắt mập mờ ra hiệu cho Hồng Tuấn, Hồng Tuấn liền cười.
Tất cả mọi người đều thức thời không nhắc đến việc ma chủng nữa, Lục Hứa ngồi cạnh Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung nói: “Hôm nay nấu hơi nhiều đồ ăn, không biết nên chia thế nào cứ bày thành một bàn, mọi người tự nhiên!”
“Triệu Tử Long đâu?” Hồng Tuấn hỏi.
“Chỗ này.” Cá chép yêu nằm trong đĩa, đáp.
Đám người: “…”
Cá chép yêu nằm trong một cái mâm, giật giật đuôi, trên người còn có ít hành gừng tỏi, chỉ là không nấu chín nó.
“Năm mới dư dả, làm tượng trưng thôi.”
Lúc chạng vạng tối, Lý Cảnh Lung tỉnh dậy trước, Hồng Tuấn vẫn còn ngủ mê mệt, vô thức ôm Lý Cảnh Lung. Bên ngoài tiếng bước chân vang lên, Mạc Nhật Căn bước nhanh đến, thủ thế với Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung híp mắt, biết có chuyện quan trọng liền rón rén ra ngoài.
“Thế nào rồi?” Mạc Nhật Căn nhỏ giọng hỏi.
“Đợi hắn tỉnh rồi nói chuyện.” Lý Cảnh Lung đáp, “Có chuyện gì?”
“Quỷ Vương muốn rời đi.” Mạc Nhật Căn đáp.
Lý Cảnh Lung nhanh chóng ra ngoài, Quỷ Vương cùng đám thân vệ đứng chờ ngoài cửa, chào từ biệt.
“Còn có việc muốn thỉnh giáo, người hãy ở lại vài ngày đã.” Lý Cảnh Lung vội vàng nói.
Quỷ Vương dường như hiểu được ý tứ của Lý Cảnh Lung, đáp: “Ta không biết con Phượng Hoàng ở Diệu Kim cung có ý gì, nhưng Tâm Đăng ở trên người ngươi, ắt hẳn không phải chuyện ngẫu nhiên.”
Lý Cảnh Lung: “!!!”
Quỷ Vương đặt một tay lên vai Lý Cảnh Lung, nói: “Giải Ngục chưa chết, Lưu Phi thù lớn chưa trả, nhưng Thiên Ma phục sinh hay chưa, vẫn còn chưa rõ.”
Lý Cảnh Lung dường như thấy một tia hy vọng, hỏi: “Ma chủng trong cơ thể Hồng Tuấn, có thể kiềm chế?”
Quỷ Vương buông tay, đáp: “Vấn đề này ta không biết giải đáp cho ngươi thế nào.”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, Quỷ Vương còn nói: “Người cùng yêu, vốn khác đường, với thân phận của ta không thể trợ giúp cho ngươi được bao nhiêu. Nhưng chúng ta có thể tạm thời làm trao đổi.”
Lý Cảnh Lung ngước mắt, nhìn Quỷ Vương, Quỷ Vương đáp: “Lần này Chiến Tử Thi Quỷ là mối họa nhân gian, tuy nói là bị Tâm Ma của Bạch Lộc khống chế, nhưng ta và Lưu Phi không thoát được tội nghiệt này.”
Lý Cảnh Lung đáp: “Tội nghiệt là ở trên người Giải Ngục, không phải các ngươi.”
“Nhưng người trở lại triều đình, thì báo cáo thế nào?” Quỷ Vương nói: “Tướng lĩnh thủ hộ biên quan sẽ mặc kệ hai mươi vạn Thi Quỷ ngủ say ở Nhã Đan sao?”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát, rồi nói: “Lưu Phi đã chết, tội của hắn đã đền rồi.”
Quỷ Vương khẽ gật đầu, Lý Cảnh Lung còn nói: “Về việc Nhã Đan, cư nhiên ta sẽ có cách, sẽ không có ai dám đến quấy nhiễu giấc ngủ của các ngươi đâu. Trước đây bệ hạ từng hứa phong đất cho ta, ta sẽ chọn Nhã Đan, nhờ cữu cữu của Hồng Tuấn ở Ngọc Môn quan trấn thủ, không ai dám đến cả.”
“Như vậy.” Quỷ Vương nói, “Ngươi giữ nó đi.”
Quỷ Vương đưa cho Lý Cảnh Lung một phiến giáp đã rỉ sét, còn nói: “Mối thù với Giải Ngục, ta sẽ toàn lực tương trợ. Trừ việc đó, ngươi có thể thống lĩnh đại quân dưới trướng ta một lần, giúp ngươi tác chiến.”
Lý Cảnh Lung nhận lấy phiến giáp, ôm quyền cảm tạ, Quỷ Vương không nói lời nào, lên ngựa rời đi, cùng đám thân vệ biến mất trong ánh tà dương.
Lý Cảnh Lung trở về, mọi người cũng đã tỉnh lại, chỉ riêng mình hắn còn ngáp dài.
Lý Cảnh Lung nhìn một lượt, nói: “Không ngờ lại tụ họp đầy đủ như vậy.”
Ngay cả chính bản thân hắn cũng bất ngờ, Cừu Vĩnh Tư tựa bên giường nói: “Sắp sang năm mới ta còn chạy tới đây giúp cái ngươi đánh nhau, ngươi nói có dễ hay không?”
Lý Cảnh Lung nhớ ra hôm nay đã là cuối năm, nói: “Được thôi, mặc kệ việc khác, nấu cơm ăn tết đã!”
A Thái cười nói: “Lần trước ăn tết với người Hán các ngươi cũng đã năm năm trước, có rượu không?”
Lý Cảnh Lung sớm đã chuẩn bị xong xuôi, phân công mỗi người mỗi việc, lúc này Lục Hứa đến, mọi người đều nhìn hắn.
Lục Hứa bất an dò xét Lý Cảnh Lung, Mạc Nhật Căn vỗ vỗ vai Lục Hứa, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
“Hắn không sao.” Lục Hứa nhìn Lý Cảnh Lung liền biết muốn hỏi thăm Hồng Tuấn nói, “Nhưng có việc ngươi trực tiếp hỏi hắn tốt hơn là hỏi ta.”
Lý Cảnh Lung gật đầu nói, “Ta đi giết gà, lát nữa hãy đánh thức Hồng Tuấn, để hắn ngủ thêm một lát.”
Mọi người rục rịch làm việc, A Thái tìm A Quỳnh đi nhào bột, chuẩn bị bữa tất niên thịnh soạn. Mạc Nhật Căn cùng Lúc Hứa đi lột vỏ hạt dẻ, Cừu Vĩnh Tư với Cá chép yêu phụ trách đi sửa soạn dọn dẹp.
“Ai, sao một đám người lại chạy đến chỗ chim không đẻ được trứng này ăn tết cơ chứ.” Cừu Vĩnh Tư dở khóc dở cười, nói với Cá chép yêu, “Nghĩ quẩn quá rồi.”
Cá chép yêu đáp: “Đúng nha, cá cũng không có lấy một con.”
Cừu Vĩnh Tư nghe thấy như vậy liền nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi? Năm nào cũng có cá, giờ làm sao đây?”
Cá chép yêu: “…”
Mạc Nhật Căn ngồi đối diện Lục Hứa, cả hai đều trầm mặc không nói gì, lực tay Mạc Nhật Căn rất lớn, bấm một cái vỏ hạt dẻ đã tách ra, ném tới chỗ Lục Hứa để Lục Hứa lột vỏ.
“Lục Hứa.” Mạc Nhật Căn nói, “Ngươi còn giận ta sao?”
Nghe Hồng Tuấn nói qua, Mạc Nhật Căn mới biết, kỳ thực Lục Hứa đi theo hắn đúng là muốn hắn tới đây cứu Lục Hứa. Thương Lang đã từng là hy vọng của Lục Hứa khi bị giam cầm trong bích họa.
“Trước kia ta đã thề,” Lục Hứa hờ hững nói, “Thừa lúc bọn chúng không để ý, đã hứa với A Di Đà Tịnh Thổ.”
“Hứa cái gì?” Mạc Nhật Căn nhìn hắn.
“Hứa rằng, ai đến cứu ta ra ngoài, ta nguyện cả đời đi theo hắn.” Lục Hứa cúi đầu nhìn hạt dẻ trắng nõn trong tay, ném đến chiếc giỏ bên cạnh.
Mạc Nhật Căn: “…”
Lục Hứa ngước lên nhìn Mạc Nhật Căn không nói gì,
“Khi đó ta không biết.” Mạc Nhật Căn nói.
“Giờ thì ngươi biết.” Lục Hứa đáp.
Mạc Nhật Căn thấp giọng: “Lục Hứa, sứ mệnh cả đời này của ta chính là tìm được ngươi.”
Lục Hứa nói: “Ta mặc kệ con mẹ nó sứ mệnh của ngươi, cuối cùng ngươi cũng đâu có tới.”
Mạc Nhật Căn đáp: “Ngươi nói như vậy không công bằng! Ta không biết đó là ngươi!”
“Thế làm sao Hồng Tuấn lại biết?” Lục Hứa hỏi ngược lại.
Mạc Nhật Căn bóp hạt dẻ trong tay kêu ‘ken két’, cau mày: “Việc này không công bằng!”
Lục Hứa lại nói: “Ngươi chẳng qua vì ta là Bạch Lộc chuyển sinh mới đến tìm ta, đúng không? Ta là Bạch Lộc, hay ai là Bạch Lộc đối với ngươi cũng như nhau cả thôi.”
Mạc Nhật Căn nói: “Không giống nhau, việc này không giống nhau! Lục Hứa!”
Mạc Nhật Căn nhìn Lục Hứa, cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết tại sao lại không nói được thành lời.
Mạc Nhật Căn: “Ta cứ nghĩ, Bạch Lộc là một cô nương xinh đẹp…”
“Ta không xinh đẹp cũng không phải cô nương.” Lục Hứa đáp.
Mạc Nhật Căn nói: “Ta nghĩ, nàng sẽ không biết nàng là Bạch Lộc, sau khi tìm được nàng, ta sẽ yêu nàng, chiều chuộng nàng….”
Lông mày Lục Hứa nhướn lên, ra hiệu Mạc Nhật Căn mau bóc vỏ hạt dẻ, chờ nửa buổi không thấy động tĩnh gì. Mạc Nhật Căn ném hạt dẻ cho hắn, còn nói, “… Nhưng những việc xảy ra nhanh quá, ta còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, ta chưa từng nghĩ tới việc hai chúng ta đều là nam nhân, cũng không ngờ Bạch Lộc là ngươi.”
“Rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì?” Lục Hứa hỏi.
“Hai ta, mệnh trung chú định là ở cùng nhau!” Mạc Nhật Căn cuối cùng cũng nói được câu kia.
“Sao ta lại không biết?” Lục Hứa nhìn Mạc Nhật Căn, “Ai muốn mệnh trung chú định với ngươi cả đời hả!”
Mạc Nhật Căn nói: “Nếu không sao ngươi lại đến Du Lâm tìm ta?”
“Khi đó đầu óc ta không tỉnh táo!” Lục Hứa nói, “Hiện giờ không được thanh tỉnh hả?”
Mạc Nhật Căn không nhịn nổi nữa: “Ngươi có ý gì? Ta cũng đánh cược mạng sống đến cứu ngươi, không thể vì người tìm đến ngươi là Hồng Tuấn, liền…”
“Này, hai ngươi lột nhiều hạt dẻ như vậy, muốn làm bao nhiêu món?” A Sử Na Quỳnh tay đầy bột mì, nhìn một giỏ hạt dẻ đầy ự nói.
“Câm miệng!” Lục Hứa và Mạc Nhật Căn cùng gào lên, Lục Hứa xoay người rời đi.
Hồng Tuấn ngủ được nửa giấc, bị tiếng gà giãy chết ở bên ngoài đánh thức, Lý Cảnh Lung chưa từng giết gà, cắt cổ gà mấy lần liền đều không đúng chỗ, khiến con gà kêu la oai oái, đập cánh, nghiêng đầu, kéo một đường máu tươi chạy khắp nơi.
Hồng Tuấn gắt một tiếng: “Có yên tĩnh được không!”
Hắn mở mắt, còn đang rất buồn ngủ, nhìn thấy Lý Cảnh Lung đang đuổi gà, lấy phi đao ném vèo một cái, con gà ‘cục’ một tiếng, ngã xuống đất, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lý Cảnh Lung hai tay đầy máu gà, ngẩng đầu lên nói: “Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn đã biến mất ở tầng ba, Lý Cảnh Lung bước nhanh đi theo, Hồng Tuấn lại xuống tầng hai, nhặt con gà, Lý Cảnh Lung lại đi xuống. Hai người nhìn nhau, Lý Cảnh Lung có chút ngượng ngùng.
“Đang làm gì vậy?”Hồng Tuấn cau mày nói.
“Chuẩn bị ăn tết.” Lý Cảnh Lung đáp.
Hồng Tuấn gật đầu, không nói gì, Lý Cảnh Lung đi đun nước, ngồi trong nội viện, vặt lông gà.
Tay phải Lý Cảnh Lung vẫn còn run rẩy, đêm qua bị Giải Ngục cắn bị thương, lại tổn thương kinh mạch, Hồng Tuấn suy nghĩ một hồi cũng không dám hỏi ra miệng.
Hồng Tuấn không nhịn được lại nhìn Lý Cảnh Lung, mấy ngày này Lý Cảnh Lung dường như ý thức rằng đang bị Hồng Tuấn xa lánh, nên giờ cẩn thận từng tí một, chỉ sợ Hồng Tuấn nổi giận.
Hốc mắt còn vết bầm hôm qua, Hồng Tuấn cảm thấy có chút áy náy.
“Còn giận ta sao?” Lý Cảnh Lung vẫn cúi đầu vặt lông gà, nói.
Hồng Tuấn nghe thấy, bỗng nhiên trong lòng chua xót.
Lý Cảnh Lung còn nói: “Là do ta vô dụng, chắc ngươi còn khó chịu hơn?”
Lý Cảnh Lung ngẩng đầu nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn đáp: “Không khó chịu, ngươi lo lắng cho ta làm gì? Không bằng tự cho chính mình.”
Lý Cảnh Lung lật gà, tiếp tục vặt lông: “Lo lắng ngươi không được sao?”
Hồng Tuấn nói: “Ta có thể tự chăm sóc chính mình.”
Lý Cảnh Lung đột nhiên nói: “Ta sợ ngươi khó chịu, nhưng cái gì ngươi cũng không nói với ta, dù với Mạc Nhật Căn với A Thái, nếu ta đoán không sai, gặp Vĩnh Tư, ngươi cũng thoải mái hơn bây giờ.” Nói xong hắn lại ngẩng lên nhìn Hồng Tuấn: “Kể cả Lục Hứa, ngươi cũng nguyện ý trò chuyện với hắn. Ta không rõ là ta đã làm sai điều gì ư?”
Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung, lúc này, lời nói kia làm hắn thực sự xúc động. Nhưng nói ra, có ích gì? Lý Cảnh Lung đã quên, sau khi biết được chắc chắn sẽ day dứt lắm. Hắn biết nói gì đây? “Ta với Lục Hứa, kỳ thật đã quen biết từ lâu.” Hồng Tuấn đáp.
“Hắn nói cho ta biết.” Lý Cảnh Lung thản nhiên nói, “Việc này thực tốt.” Lý Cảnh Lung vừa nói vừa lật gà, cả hai người cùng nhìn con gà đã bị Lý Cảnh Lung vặt sạch lông.
“Từ sau khi tỉnh lại,” Lý Cảnh Lung lại nói, “Ngươi liền giận vì ta giấu diếm ngươi, đúng không?”
“Không phải.” Hồng Tuấn đáp.
Lý Cảnh Lung chỉ hốc mắt tím bầm, nghiêng đầu nói: “Chỗ này để ngươi đánh một quyền? Ca ca không muốn ngươi sợ hãi, không muốn ngươi nghĩ bản thân mang phiền phức đến cho mọi người.”
“Thật không phải.” Hồng Tuấn kiên trì nói.
Lý Cảnh Lung nghiêm túc hỏi: “Như vậy rốt cuộc là vì sao?”
Hồng Tuấn không lên tiếng, Lý Cảnh Lung vẫn nhổ lông gà, hạ ánh mắt xuống, nói: “Hồng Tuấn, ngươi có thấy ta thông minh không?”
“Rất thông minh.” Hồng Tuấn đáp, “Ngươi là người thông minh nhất ta từng gặp.”
“Nhưng ta không đoán được tại sao ngươi giận ta.” Lý Cảnh lung ngước mắt, nhìn Hồng Tuấn, sâu trong ánh mắt mang theo cảm giác chua xót.
“Ta không có giận ngươi.” Hồng Tuấn đáp.
“Có.” Lý Cảnh Lung nói, “Từ sau khi ngươi tỉnh ngủ, không giống như trước nữa. Ta thừa nhận ta vô dụng, từ ngày đó ở Lương Châu, ta đều làm sai cả. Ta hận không thể quay ngược thời gian, trở lại đêm hôm ấy, ta sẽ không ra ngoài.”
Hồng Tuấn trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ta phải đi.”
“Đi đâu?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn đáp: “Về nhà.”
Lý Cảnh Lung: “Ta đáp ứng ngươi, cùng đi với ngươi về Diệu Kim cung.”
Hồng Tuấn đang muốn cự tuyệt, hắn thực sự không quên được mộng cảnh kia, cũng không thể nói, đành yên lặng.
“Này.” A Sử Na Quỳnh từ tầng hai nhìn xuống, nói, “Họ Lý, ngươi còn muốn nhổ lông gà tiếp sao? Nhổ sạch hơn cả mặt quý phi các ngươi rồi đó!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn đứng lên rời đi, Lý Cảnh Lung trong lòng muốn đánh cho A Sử Na Quỳnh một trận.
Cừu Vĩnh Tư cùng Cá chép yêu ngồi song song với nhau cạnh một sông băng, trên mặt sông đực một cái lỗ, đều cầm cành cây câu cá.
Cá chép yêu nói: “Vì sao ta là cá mà cũng phải đi câu cá?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Không thì phải làm sao đây? Cơm tất niên không có cá sẽ xúi quẩy cả năm, cũng không thể nấu ngươi thành đồ ăn được?”
Cá chép yêu đành phải ngậm miệng.
Màn đêm buông xuống, Lý Cảnh Lung sắp xếp bàn ăn, mở rượu trong Mạc Cao Quật sợ xúc phạm Bồ Tát, đành chuyển đến góc xa, chỗ tụ tập của đám họa sĩ, cùng ăn tất niên.
“Thế nào?” Mạc Nhật Căn hỏi Lý Cảnh Lung, tiến lên giúp một tay, mang bàn trà đi, tay phải Lý Cảnh Lung vẫn chưa hết run rẩy.
“Vẫn còn giận.” Lý Cảnh Lung nói, “Không hỏi được gì, ngươi thì sao?”
Mạc Nhật Căn nói: “Chính bản thân ta còn chưa thông suốt được.”
Đang nói chuyện, Lục Hứa đi vào, nhìn hai người, cả hai đành im lặng.
Hồng Tuấn ngửi thấy mùi đồ ăn, hắn một ngày một đêm chưa bỏ gì vào bụng, đói đến mức da bụng dính vào da lưng, cái gì mà ma chủng, ác mộng, yêu ma đều bị ném ra sau đầu, nhanh chóng ngồi xuống. Cừu Vĩnh Tư cười ha ha, tiến lên bám lên lưng Hồng Tuấn, Hồng Tuấn quát to một tiếng muốn lôi hắn xuống đánh cho một trận.
“Nhớ chết đi được!” Cừu Vĩnh Tư cười nói.
Hồng Tuấn nói: “Ngươi cũng đến nữa!”
Cừu Vĩnh Tư vỗ lưng Hồng Tuấn, thân thiết ôm hắn, nói: “Còn đến rất đúng lúc.” Sau đó ghé sát tai hắn, thấp giọng nói.
“Đừng sợ, dù chuyện gì xảy ra, mọi người đều sẽ bồi ngươi.”
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn ngẩng đầu nhìn Cừu Vĩnh Tư, Cừu Vĩnh Tư ấm áp mỉm cười, quay người đến bên cạnh ngồi xuống. A Thái cùng A Sử Na Quỳnh cũng đến, A Thái dùng ánh mắt mập mờ ra hiệu cho Hồng Tuấn, Hồng Tuấn liền cười.
Tất cả mọi người đều thức thời không nhắc đến việc ma chủng nữa, Lục Hứa ngồi cạnh Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung nói: “Hôm nay nấu hơi nhiều đồ ăn, không biết nên chia thế nào cứ bày thành một bàn, mọi người tự nhiên!”
“Triệu Tử Long đâu?” Hồng Tuấn hỏi.
“Chỗ này.” Cá chép yêu nằm trong đĩa, đáp.
Đám người: “…”
Cá chép yêu nằm trong một cái mâm, giật giật đuôi, trên người còn có ít hành gừng tỏi, chỉ là không nấu chín nó.
“Năm mới dư dả, làm tượng trưng thôi.”
Danh sách chương