Trong hậu viện, Hồng Tuấn cầm kéo đến, Lục Hứa quát to một tiếng, ôm chặt Mạc Nhật Căn không cho Hồng Tuấn chạm vào hắn.

“Ta phải rửa vết thương cho hắn thì mới băng bó được.” Hồng Tuấn cảm nhận được Lục Hứa không bình thường như mọi người, kiên nhẫn giải thích với hắn, “Ngươi xem, đây là thuốc cả.”

Lục Hứa trên mặt vẫn đầy vẻ nghi hoặc, Hồng Tuấn đưa hắn xem thuốc cầm máu, Lục Hứa chần chừ một lát, Hồng Tuấn đưa cho hắn một viên đan dược, nói, “Ngươi nuốt đi, cái này chuyên trị ngoại thương, bảo vệ tâm mạch, công hiệu tức thời.”

Cá chép yêu ở bên cạnh nói thêm: “Hồng Tuấn ngươi đừng dùng nhiều quá, viên này là viên thứ hai rồi.”

Hồng Tuấn gật đầu, đan dược này là Phượng Bạch Thiên Sa phối với bảy mươi hai loại dược liệu quý hiếm mà chế thành, Phượng Bạch Thiên Sa mang theo sức mạnh chân hỏa, có thể bảo hộ tâm mạch, giúp vết thương sớm lành.

Lục Hứa cau mày, nghe tên đan dược, cực khì nghi ngờ, nhìn Hồng Tuấn ý hỏi đây là thuốc gì? “Phân của cha hắn!” Cá chép yêu cướp lời.

Hồng Tuấn gầm một tiếng: “Triệu, Tử, Long! Muốn chết hả!”

Cá chép yêu: “Không phải Phượng Bạch là phân Phượng Hoàng sao.”

Lục Hứa: “…”

Mạc Nhật Căn rên một tiếng, dường như rất đau, Lục Hứa nhìn Cá chép yêu, lại nhìn Hồng Tuấn, cuối cùng bóp vụn đan dược, đút cho Mạc Nhật Căn, lại đút cho hắn một ngụm nước. Hồng Tuấn liền cầm kéo cắt bỏ y phục Mạc Nhật Căn, Cá chép yêu còn lải nhà lải nhải bên cạnh: “Trưởng sử ở Đại Minh cung, có phải cũng nếm qua thứ kia…”

Hồng Tuấn đạp Cá chép yêu bay ra ngoài cửa.

Lục Hứa nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn nói: “Đi lấy nước đến đây, có phải ngươi là đệ đệ của hắn không?”

Hồng Tuấn biết Mạc Nhật Căn có năm đệ đệ, nhưng cảm giác Lục Hứa không phải. Lục Hứa lại “ừ” một tiếng, liền đi múc nước, thuốc bắt đầu có công hiệu, Mạc Nhật Căn hơi tỉnh, rên rỉ nói, “Hắn là ta cứu được trên đường, tên là Lục Hứa, hắn không giỏi nói chuyện đâu.

Hồng Tuấn cởi quần áo Mạc Nhật Căn xuống, để hắn ở trần, Mặc Nhật Căn nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Lạnh..”

Lục Hứa mang nước đến, Mạc Nhật Căn còn nói: “Cứ để Hồng Tuấn làm, Lục Hứa ngươi đi nghỉ một lát đi.”

Lục Hứa hơi giật mình nhưng vẫn nghe lời Mạc Nhật Căn, đặt chậu nước xuống, trong mắt còn mang theo một chút thất vọng, quay người ra ngoài nhưng không hề rời đi.

Hồng Tuấn lau sạch thân thể cho Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn miễn cưỡng cười một tiếng, nói: “Không lạ nên không xấu hổ.”

Hồng Tuấn dở khóc dở cười nói: “Sao lại không xấu hổ cơ.”

Mạc Nhật Căn nói: “Trong Hoa Thanh trì, hai ta đều thấy cả rồi.”

Hồng Tuấn nhìn lồng ngực Mạc Nhật Căn, chồng chất toàn vết thương, đâu cũng toàn vết đao kiếm, nhìn thấy mà đau lòng. Hồng Tuấn bôi thuốc cho hắn, liền kéo cổ hắn, nghiêng đầu xoa tai hắn, coi như an ủi, lại đắp cho Mạc Nhật Căn một tấm chăn mềm.

Trong sảnh, Lý Cảnh Lung kể xong toàn bộ sự việc, lần này dù Ca Thư Hàn có tin hay không thì cũng đã tận mắt chứng kiến.

“Lão tướng quân còn cần chứng cứ sao?” Lý Cảnh Lung nói, “Huynh đệ ta mang về nửa bộ thi thể, ngay bên ngoài, ra xem là hiểu.”

“Mang vào.” Ca Thư Hàn nói.

Đám binh sĩ như gặp đại dịch, kéo bao vải đến, thi thể trong bao vải không ngừng giãy dụa vặn vẹo, đám người cầm binh khí trong tay, cảnh giác nhìn thi thể kia. Lý Cảnh Lung ra hiệu không sao, để người đứng chắn trước mặt Ca Thư Hàn, tay cầm Trí Tuệ kiếm, vung một cái.

Bao vải bị lật ra.

Đám người: “…”

Lý Cảnh Lung thầm nghĩ, con mẹ nó bắt nhầm rồi.

Thương Lang trong loạn quân đúng là tóm được nữa cỗ thi thể, nhưng vội vàng không tóm nửa trên mà lại tóm nhầm nửa dưới.

Thi thể kia bị đứt ngang hông, hai cái chân còn lắc lắc theo một tư thế kỳ quái, lăn lộn tứ phía. Mọi người nhìn thấy cảnh kia đều cảm thấy quỷ dị, cũng thấy cực kỳ hoang đường, không nhịn được run rẩy cả người.

Chân thì chân, chứng minh rõ mọi việc là được, Lý Cảnh Lung cầm kiếm, ra hiệu cho Ca Thư Hàn nhìn xem. Ca Thư Hàn trợn hai mắt, dù một đời thân kinh bách chiến, cũng suýt nữa bị hù dọa.

“Mau giết nó!” Tần Lượng nói, “Lý trưởng sử!”

Binh sĩ trong sảnh trong mắt ngập tràn sợ hãi, thấy cặp chân kia uốn éo, lại di chuyển không tùy ý trong sảnh, nó tới gần ai, người đó lập tức hô to. Lý Cảnh Lung rót sức mạnh Tâm Đăng vào Trí Tuệ kiếm. Trí Tuệ kiếm phát sáng, muốn giết nó mà không biết phải làm thế nào.

“Lý Cảnh Lung! Ra tay đi!” Ca Thư Hàn quát.

Lý Cảnh Lung nhìn tới nhìn lui, cuối cùng không biết làm thế nào, đành dùng kiếm đâm hạ bộ giữa hai chân.

Cái chân kia rốt cuộc cũng nằm im, đã chết hẳn rồi.

Lý Cảnh Lung đỡ trán, nói: “Không cần trả lại trong sạch cho ta, dù sao cũng quen bị người đời dị nghị rồi. Việc còn lại, lão tướng quân tự xem xét xử lý đi, nếu là ra trận thu yêu, nếu cần giúp cái gì, cứ phân phó chúng ta một tiếng là được.”

Bầu không khí trong sảnh trở nên cực kỳ quỷ dị, Lý Cảnh Lung bỏ lại đám người, đeo kiếm lên lưng đến hậu viện xem xét tình hình Mạc Nhật Căn.

Hồng Tuấn sóng vai ngồi cạnh Lục Hứa, cả hai mỗi người bưng một cái bát to, bên trong có cơm trắng nóng hỏi, có rau xanh có cả thịt, hai người đều đói cồn cào, Hồng Tuấn vừa ăn vừa giải thích quan hệ của hắn với Mạc Nhật Căn. Lục Hứa dường như vẫn còn chút địch ý với Hồng Tuấn. Khi Lý Cảnh Lung đi đến, Lục Hứa lại đề phòng mà quan sát hắn.

“Đây là trưởng sử của chúng ta.” Hồng Tuấn giới thiệu.

Lý Cảnh Lung đẩy cửa bước vào, thấy Mạc Nhật Căn đã ngủ, liền nói với Lục Hứa: “Vị tiểu ca này, tối nay phiền ngươi trông nom…”

Hồng Tuấn nói: “Ta làm cho, mọi người đều mệt rồi.”

Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi ôm lắm việc như vậy làm gì? Đi đi đi!”

Đêm đến, trong phủ tướng quân đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên không ai ngủ được. Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn ở chung một căn phòng có hai giường, Lý Cảnh Lung nhấc bút viết thư gửi về cho Thái tử ở Trường An, lần này hạ bút như thần, không do dự viết hết sự việc vào, Hồng Tuấn vẫn như đêm qua, cuộn tròn trong chăn như một miếng trứng cuộn, nói: “Đừng viết nữa, ngủ đi.”

Lý Cảnh Lung dán thư lại, đóng dấu hỏa cấp, trên người hắn có không ít vết bầm tím, lại còn có hai vết đao, sau khi cởi áo đắp thuốc, định tắt đèn thì Hồng Tuấn hỏi: “Ngươi không đi giúp bọn họ giải quyết công việc sao?”

Lý Cảnh Lung dừng động tác, nói: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì? Vừa bảo ta đi ngủ lại bảo ta đi trợ giúp người khác?”

Hồng Tuấn vội nói: “Vẫn là đi ngủ, ta chỉ lo lắng Thi Quỷ lại đến, mặc kệ bọn chúng, chúng lại đi đồ thành thì biết làm sao?”

Lý Cảnh Lung đáp: “Đánh thì không lại, đuổi theo bọn chúng khắp nơi, ta mệt muốn chết. Ca Thư Hàn đã phân bố phòng vệ rồi, đang triệu tập mưu sĩ, thông báo bách tính trong huyện Hà Tây rút lui, chuyển vào trong đại thành. Bọn hắn đang thương nghị đối sách, chuyện này đã xong rồi chúng ta không phải lo lắng, ngươi yên tâm, có khi chỉ ngủ được đêm nay mai liền phân phó chúng ta làm việc ngay ấy mà.”

Hồng Tuấn còn lo lắng mãi về quân đoàn Thi Quỷ đến đông đến mười vạn kia, Lý Cảnh Lung nằm xuống, Hồng Tuấn lại bất hỏi: “Trưởng sử… hôm nay có nhiều người chết không?”

“Ngươi lần đầu ra trận?” Lý Cảnh Lung hỏi

Hồng Tuấn “Ừ!’ một tiếng, sau trận đánh hôm nay, chết chưa không đến một vạn, cũng phải ngàn người, thi thể sao đưa về, xử lý ra làm sao. Trên chiến trường gió tanh mưa máu, hai bên chiến đấu đứt tay lìa chân, chất chồng như vậy, cứ nhớ lại hắn khó mà ngủ được.

Lý Cảnh Lung nói: “Ta cũng lần đâu ra trận, đừng sợ.”

Hồng Tuấn thở dài, gió bên ngoài lại rào rào thổi, Lý Cảnh Lung nói: “Quái quỷ, sao mùa đông phía bắc lại lạnh như vậy cơ chứ!”

“Sang đây đi.” Hồng Tuấn nói, “Chỗ ta ấm hơn này.”

Lý Cảnh Lung đứng dậy, ôm chăn đệm sang bên giường Hồng Tuấn, hai người ngủ chung cũng ấm áp hơn.

Trong đêm tối, từ bốn phương tám hướng, đại quân Thi Quỷ vô thanh vô tức tiếp cận thành Lương Châu, tiếng vó ngựa lặng dần. Giữa đồng không mông quạnh chỉ còn tiếng gió lạnh rít gào, một tướng lĩnh cao lớn cưỡi ngựa lên gò núi nhỏ ngoài thành.

Thân hình cao lớn, mặc toàn thân giáp đen, lại đội mũ giáp hình sư tử, giáp chiến chỉ che lồng ngực cường tráng cùng hai vai, lộ ra cánh tay rắn chắc. So với đám thi binh héo quắt thực sự khác biệt, sắc da xám xanh, như tinh huyết trong mạch máu đều bị đông lạnh lại, sau khi đông lại ẩn hiện màu xanh xám dưới da. Hai mắt sâu, con ngươi vẫn y như khi còn sống, gương mặt nguyên vẹn, lông mày, tóc tai, móng tay đều không thay đổi gì.

Hắn như một pho tượng sáp, điểm duy nhất chứng minh hắn không còn sống là khi bông tuyết đậu trên da thịt hắn đều không tan. Cơ thể hắn như một hòn đá xám phủ tuyết, sừng sững đứng trên đỉnh gò, trầm mặc nhìn về thành Lương Châu phía xa.

Tuyết rơi xuống ngày càng nhiều, trong từng bông tuyết đang bay xuống, truyền tới một giọng nữ đầy mê hoặc.

“Cuối cùng cũng muốn động thủ rồi?”

Một giọng nam cà lơ phất phơ, trầm thấp đáp lại: “Chiến Tử Thi Quỷ đều đã tới, ngươi mau nói đi.”

Sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì toàn thành đã vang lên tiếng: “Đông – đông – đông” của chuông cảnh giới.  Hồng Tuấn bị đánh thức, liền quơ tay một cái, bàn tay bị Lý Cảnh Lung nắm lại.

Hai người ngủ cùng một chỗ, Lý Cảnh Lung hiển nhiên là bị đánh thức sớm hơn một chút, nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại bên ngoài. Lý Cảnh Lung để tay Hồng Tuấn trên ngực mình.

“Không cần lo lắng.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn đã tỉnh ngủ, nói: “Bọn chúng tới rồi.”

Lý Cảnh Lung nói: “Ta ra ngoài xem tình hình thế nào…”

Nói xong lúc đứng dậy, Lý Cảnh Lung thấy tim đau thắt lại, tay chống giường mà thở dốc, Hồng Tuấn ngồi xuống, thấp giọng, “Để ta xem xem.”

Đêm qua ngoại trừ tính mệnh bách tính cùng tướng sĩ, Hồng Tuấn còn lo lắng Tâm Đăng sẽ ảnh hưởng Lý Cảnh Lung, cả hai đều đang mặc trung y, Hồng Tuấn cởi áo Lý Cảnh Lung, kiểm tra. Trên khuôn ngực trần, ấn ký Côn Thần để lại đã mờ đi nhiều.

“Yêu lực Côn Thần có hạn.” Hồng Tuấn nói, “Không còn bao nhiêu nữa.”

“Được đến đâu hay đến đó vậy.” Lý Cảnh Lung đáp, “Không còn các nào khác.”

Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lại nói: “Để ta thử xem có được không?”

Thần sắc Lý Cảnh Lung khẽ rung động, Hồng Tuấn dùng hai ngón tay đặt lên ấn ký trên ngực Lý Cảnh Lung, đầu ngón tay mang theo ánh sáng của pháp lực, hắn thấp giong: “Ta đã hiểu… hóa ra là  như vậy.”

“Ý gì cơ?” Lý Cảnh Lung nghiêng đầu, ghé sát bên cạnh Hồng Tuấn, giọng nói trầm thấp, hô hấp giao hòa, hai tai Hồng Tuấn đỏ lựng lên, nói: “Ngươi đừng nghịch.”

“Côn Thần hạ ấn chú này.” Hồng Tuấn giải thích, “Là để bảo vệ tâm mạch của ngươi, linh lực rót vào phải là yêu… phải là yêu lực.” Nói đến đây Hồng Tuấn hơi hồi hộp, liếc Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung nói, “Vì vậy, ngươi cũng có thể gia cố lại ấn chú này?”

Hồng Tuấn gật đầu một cái, nói: “Nếu ngươi không chê…”

“Sao lại ghét bỏ ngươi được?” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn liền đưa yêu lực rót vào ấn ký, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: “Về đan dược của ta, mặc kệ Triệu Tử Long nói gì, ngươi tuyệt đối không được tín hắn.”

Lý Cảnh Lung: “???”

“Được rồi.” Hồng Tuấn dùng ngón tay ấn trên ngực Lý Cảnh Lung dẫn yêu lực vào ấn ký Côn Thần lưu lại, ở ngực trái Lý Cảnh Lung lại hiện ra phù văn ngoằn ngoèo màu xanh.

“Nhìn xấu quá.” Hồng Tuấn cau mày, “Để ta sửa lại hình dạng nó một chút…” Nói xong định dùng yêu lực sửa lại hình dáng ấn ký, Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười nói: “Ngoài ngươi ra còn có ai thấy đâu. Đi thôi!”

Trong gió tuyết, Lý Cảnh Lung bước lên thành lâu ở thành Lương Châu, nhìn về phía xa.

Ca Thư Hàn, Trương Hạo, tướng sĩ Hà Tây, đám người Tần Lượng cũng đã đến đông đủ, thấy bốn phía ngoài thành đều là Thi Quỷ

Lý Cảnh Lung lẩm bẩm: “Sao lại nhiều như vậy?”

Ca Thư Hàn hít sâu một hơi, đáp: “Ta lại muốn nhìn xem, đám yêu quái này định dùng cách nào để hạ thành trì vững chắc như đồng này! Trương Hạo, thả bồ câu đưa tin, ta không quan tâm ngươi dùng cách nào, nhất định phải triệu tập toàn bộ binh lực Hà Tây đến đây, cùng ta chiến đấu với đám quái vật này!”

Lý Cảnh Lung biến sắc, đang định khuyên can thì thấy Tần Lượng nhát mắt ra hiệu, Ca Thư Hàn nhìn Lý Cảnh Lung, nói: “Lý Cảnh Lung, đi theo ta, đang có việc cần hỏi ngươi.”

Trời rét căm căm, trong phủ tướng quân ngoài mấy hòn giả sơn thì đều là cây tùng, không ít cành cây bị tuyết nặng đè gãy, rôm rốp rơi xuống.

Mặc Nhật Căn uống thuốc xông thì vết thương bắt đầu kết vảy, lại hơi sốt, Hồng Tuấn đút cho hắn một ít cháo loãng rồi để hắn ngủ tiếp, chắc cũng mệt mỏi lắm rồi. Hắn mang bát ra ngoài, cùng Lục Hứa ngồi xổm dưới mái hiên ăn cơm.

Lục Hứa đang ăn cơm thì khát nước, muốn vốc tuyết ăn, Hồng Tuấn vội vàng đi lấy nước cho hắn.

“Này, không phải thằng ngốc trên núi tuyết sao?” Trong phủ tướng quân có một thủ vệ nhận ra hắn.

Hồng Tuấn nhìn Lục Hứa, lại nhìn thủ vệ kia, ánh mắt Lục Hứa cực kỳ cảnh giác, thủ vệ thấy hai thiếu niên gầy yêu ngồi xổm nhìn hắn, cũng không nói gì, giống hai con chó con, liền tiến đến nói: “Đồ ngu, ta là cha ngươi đấy, mau gọi cha đi.”

Lục Hứa nhìn tên thủ vệ kia, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Trong thính đường phủ tướng quân.

Ca Thư Hàn không ngừng ho khan, Lý Cảnh Lung mở ra cuốn sách của Hồng Tuấn, nói với mọi người: “Các vị, quái vật này tên là ‘Thi Quỷ’, chính là qua từng triều đại, các tướng sĩ chết trận hóa thân mà thành, hay còn gọi là ‘Chiến Tử Thi Quỷ’.”

Ca Thư Hàn nói: “Trong sách cũng không ghi rõ, từ đâu mà ngươi biết được?”

Lý Cảnh Lung nhìn Tần Lượng, thấy Tần Lượng im lặng, chỉ ho khan vài tiếng. Lý Cảnh Lung hiểu ý hắn không muốn tiết lộ, liền tự nhiên đáp lại: “Trong hồ sơ cũ của Khu ma tư có ghi lại.”

“Nhưng có cách nào phá địch không?” Ca Thư Hàn lại hỏi.

“Không có.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói, “Đám Chiến Tử Thi Quỷ này, hôm qua rút lui là do nhận được một hiệu lệnh nào đó, cho nên ti chức suy đoán, bọn chúng có thủ lĩnh. Chỉ cần bắt được tên cầm đầu không chừng có thể ép bọn chúng rút quân.

Đúng lúc này, hậu viện truyền đến tiếng ồn ào, xen lẫn cả tiếng Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung giật mình, vội vàng chạy như bay đến. Ca Thư Hàn cau mày, mọi người đứng dậy đi ra xem có chuyện gì xảy ra.

Trong hậu viện, Hồng Tuấn một cước đá bay tên thủ vệ kia ngã sấp mặt xuống hành lạnh, thủ vệ suýt nữa hộc máu.

“Ngươi dám ức hiếp hắn, bắt hắn gọi ngươi là cha!” Hồng Tuấn nói: “Xem ta có đánh chết ngươi không!”

“Đừng động thủ!” Lý Cảnh Lung nói, “Không phải đã nói không đánh phàm nhân sao?”

Mấy người đến đỡ tên thủ vệ kia dậy, Ca Thư Hàn cả giận nói: “Ai động thủ trước?”

Lý Cảnh Lung vừa nhìn liền biết, ắt hẳn tên thủ vệ kia khi dễ Lục Hứa, Hồng Tuấn không nhịn được ra tay giáo huấn hắn, vội nói: “Không có gì, lão tướng quân, dàn xếp một chút là được rồi.

Ca Thư Hàn ho khan vài tiếng, ngón tay giơ lên chỉ Hồng Tuấn, như định nói gì đó, Hồng Tuấn đột nhiên biến sắc, trầm giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Ca Thư Hàn nửa ngày không nói được một câu. Lục Hứa trốn ra sau lưng Hồng Tuấn, tò mò nhìn Ca Thư Hàn.

“Chết rồi.” Lục Hứa nói.

Câu nói kia như một nhát búa, nện lên lồng ngực mọi người, thấy Ca Thư Hàn mũi miệng hộc máu, ngã ngửa ra đằng sau.0

“Tướng quân!”

“Quốc công!”

Tất cả mọi người bối rối hô to, vội vàng tiến đến đỡ Ca Thư Hàn.

__________________________

Hắc khải sư khôi: Giáp đen mũ giáp sư tử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện