“Thật sự là gặp quỷ.” Mạc Nhật Căn nói, “A Thái rốt cuộc đang ở đâu đây?”
Cừu Vĩnh Tư thở dốc nói: “Chẳng phải chuyện tốt sao? Chí ít hắn không gặp nguy hiểm.”
Hồng Tuấn cau mày: “Mọi người làm sao mà bị lừa đến đây?”
Nguyên lai, đêm đó mọi người sau khi chia nhau hành động, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư, Lý Cảnh Lung ba người còn chưa nhận được tin tức của Cá chép yêu, đều đã mắc bẫy. Một đầu đường hầm khác dẫn vào sông hộ thành, nhà dân cách không xa Đại Nhạn tháp, cùng sơn động ngoài thành, đều bố trí pháp trận y như A Thái cùng Hồng Tuấn gặp phải.
Chắc hẳn Cá chép yêu chỉ tìm được A Thái, liền đi dọc chung quanh đường sông tìm tung tích những người khác.
Cừu Vĩnh Tư và Mạc Nhật Căn giống nhau, đều rót pháp lực vào trận để kiểm tra, bị giọt máu kia tập kích. Còn Lý Cảnh Lung bị đánh lén, trong nháy mắt, Lý Cảnh Lung to gan nghĩ rằng, đã trốn không thoát thì cứ yếu thế giả vờ hôn mê, thế là tới đây.
Chỉ có Hồng Tuấn cùng A Thái nhấc cái chậu lên, thế là không bị pháp trận dịch chuyển đưa đến đây.
“Nhưng nếu là bình thường… thì đều đưa linh lực vào pháp trận kiểm tra một chút sao?” Mạc Nhật Căn nói.
“Đúng!” Hồng Tuấn nói, “Cho nên chúng ta không phải người bình thường. Ngươi mới biết sao? Nhưng Triệu Tử Long đi đâu rồi?”
Cá chép yêu nhìn bốn phía, mang theo túi gấm đựng đầy Ly hồn phấn, trên đường tối mịt chạy đi, đến bên ngoài Khu ma ti hô: “Hồng Tuấn! Ngươi đi đâu rồi!”
“Triệu Tử Long huynh?”
“Oa a ——” Cá chép yêu bị kinh hãi đến hồn phi phách tán, nhìn lại, đúng là A Thái.
Một nén nhang sau, một người một cá đứng trong sân.
“Lần này hay rồi.” A Thái nói, “Hồng Tuấn cũng mất tích.”
Trời đất bao la, Hồng Tuấn lớn như vậy mà để mất, không chừng lại còn nguy hiểm. Cá chép yêu nghĩ đến vạn nhất lão đại ở Diệu Kim cung kia biết được, quả thực người chết vì đao ta thành miếng cá, không biết sẽ bị xắt lát làm cá sống hay bị đem nhúng dầu thành cá rán đây, lập tức toàn bộ thân cá run lẩy bẩy.
“Sao ngươi không đi cùng Hồng Tuấn?” Cá chép yêu vừa gào vừa khóc.
“Ta buồn ngủ quá.” A Thái nói, “Một ngày một đêm không ngủ, ở dưới cầu nhắm mắt một lúc liền ngủ mất.”
Cá chép yêu: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a a a!”
A Thái khoát tay ra hiệu cho Cá chép yêu đừng hoảng loạn, dù sao tốt xấu thế nào trời cũng sập xuống thôi, tranh thủ thời gian đi tìm người.
“Đi.” A Thái nói, “Đã có chút manh mối.”
A Thái đem Cá chép yêu đến gầm cầu Cửu Khúc, Cá chép yêu ngẩng đầu nhìn pháp trận rối rắm dưới gầm cầu.
“Đây là một chỗ.” A Thái nói, “Lại theo ta.”
Một người một cá lội nước đi tiếp, Cá chép yêu nơm nớp lo sợ nói: “Ta chỉ là ngang qua Bình Khang phường, vào xem một chút…”
“Đừng nói nữa.” A Thái một tay đỡ trán, đáp, “Không ai trách ngươi, ngươi vốn cũng không phải Khu ma sư.”
“Nhưng sứ mệnh của ta là bảo hộ Hồng Tuấn!” Cá chép yêu đột nhiên như thần kinh kêu lên, “Bảo các ngươi bảo vệ hắn cho tốt, bảo vệ kiểu gì vậy?”
A Thái: “…”
“Đừng nói nữa, ngươi nhìn chỗ này.” A Thái dừng bước, trước mặt cũng có một cái pháp trận.
Cá chép yêu nhìn qua pháp trận, A Thái lại dẫn nó đến đường hầm kia, theo thứ tự tìm đến bốn pháp trận, Cá chép yêu chú ý tới dấu chân Hồng Tuấn, cuối cùng bọn hắn lần theo đường đi của Hồng Tuấn, tới một sơn động trống trải.
A Thái nhìn cái chậu, bên trong trống rỗng.
Cá chép yêu đần độn nhìn nửa ngày, giơ một chân, bước thử một bước lên, không có dị trạng gì. A Thái nhớ tới hôm đó, chính hắn cùng Hồng Tuấn phát hiện pháp trận này lần đầu tiên, hiện tại nghĩ ra, chắc chắn có liên quan đến việc mọi người mất tích. Không đợi Cá chép yêu hỏi nửa câu, A Thái rót pháp lực vào trận.
Pháp trận tỏa sáng, nhưng ở giữa thiếu đi một giọt máu, thông đạo không thể nào mở ra được.
Cùng lúc đó, pháp trận trên nóc động tỏa ra ánh sáng, mấy người Khu ma ti như gặp đại địch, cầm sẵn pháp bảo, nhìn chằm chằm pháp trận kia.
“… Không được…” Mơ hồ truyền đến giọng nói của A Thái, “… Không có mắt trận điều khiển, pháp trận không kích phát được.”
“A Thái!” Lý Cảnh Lung quát, “Đừng đi, cũng đừng đến gần!”
Lại nghe giọng của Cá chép yêu: “Hình như ta nghe thấy giọng của quỷ xui xẻo?”
Lý Cảnh Lung: “…”
A Thái: “Là ngươi tưởng tượng ra thôi…”
Đám người bước lên phía trước, Cừu Vĩnh Tư hô: “A Thái! Chú ý sau lưng!”
“Còn có đại ngốc tử kia.” Cá chép yêu thanh âm nói.
Cừu Vĩnh Tư đỡ trán, nói: “Thế mà còn đặt biệt hiệu cho chúng ta.”
“Triệu Tử Long!” Hồng Tuấn hô.
“Hồng Tuấn! Là Hồng Tuấn ——!”
Cá chép yêu suýt nữa vui mừng múa may, lần này A Thái cũng nghe thấy, vội vàng hô: “Hồng Tuấn, các ngươi ở bên trong sao?”
Pháp lực xuyên qua trận dịch chuyển, mặc dù không thể đưa người đi, nhưng có thể nghe thấy nhau. Cá chép yêu vội hỏi: “Hồng Tuấn ngươi không bị thương chứ?”
Hồng Tuấn che mang tai vừa mới được cầm máu xong, hô: “Không sao! Các ngươi có việc gì không? Ngươi đi đâu vậy?”
Cá chép yêu: “Ta đi chợ phía Tây tiện mua thức ăn… Ban đêm muốn ăn gì?”
“Triệu Tử Long ngươi mau tránh ra!” A Thái lo lắng nói, “Trưởng sử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Cảnh Lung tiến lên, nói toàn bộ sự việc, A Thái đáp, “Như vậy chúng ta phải đi tìm giọt máu…”
“Không, không!” Cừu Vĩnh Tư nói, “Pháp trận này bây giờ chỉ vào chứ không ra được, ngươi mà vào thì cũng sẽ bị nhốt như chúng ta.”
Lúc Quắc Quốc phu nhân cùng Bá Hạ rời đi, cũng không sử dụng pháp trận này, mà tiện tay vẽ một cái phù rồi biến mất, chắc hẳn muốn rời đi phải dùng phương pháp khác.
“A Thái, các ngươi đi tìm Quắc Quốc phu nhân.” Lý Cảnh Lung phân phó, “Sau khi tìm thấy, thì quan sát bà ta, thế nào cũng phải ngăn bà ta lại. Chúng ta sẽ ở đây nghĩ cách thoát ra.”
A Thái đáp ứng, cùng Cá chép yêu rời đi.
Hôm nay Trường An nổi gió, lạnh thấu xương, A Thái cõng Cá chép yêu, đến phủ Quắc Quốc phu nhân lại nhận được tin, hoàng thượng cùng quý phi, Quắc Quốc phu nhân đã đến Ly sơn. A Thái đành đi thuê ngựa, rồi giục ngựa, vội vàng phi đến Ly sơn.
Trong động, thời gian chầm chậm trôi, không ai nói một lời, tự vận khí chữa thương.
Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, hỏi: “Khôi phục thế nào rồi?”
Hồng Tuấn là khôi phục nhanh nhất, hiện tại một thân tu vi đã hồi được gần hai thành, cũng có thể điều khiển phi đao. Cừu Vĩnh Tư nói: “Các ngươi có nhớ phù chú Quắc Quốc phu nhân vẽ trước khi đi không? Có thể thử một lần xem sao.”
Lý Cảnh Lung dựa vào trí nhớ, vẽ lại phù chú kia trên mặt đất, nói: “Ta không hiểu phù pháp, không biết có đúng hay không.”
Cừu Vĩnh Tư xem xét cẩn thận một lát, sau đó vén lên tay áo, xoay bút một cái, thử bùa lên không trung.
Hồng Tuấn thì khoanh chân ngồi cạnh huyết trì, lại nhớ đến lời nói trước khi đi của Quắc Quốc phu nhân.
“Phụ thân của hắn, giết muội muội ta. Hôm nay có thể tính toán tất cả đều trong tay ta…”
Mà trước đây, lúc gặp Dương Ngọc Hoàn, thấy quý phi dường như rất kinh ngạc, nói cách khác, quý phi cùng Quắc Quốc phu nhân đều biết phụ thân hắn? Việc này là Trọng Minh giao phó, dù không phải chính người nói ra, nhưng Hồng Tuấn cũng phải điều tra rõ nguyên nhân cái chết của phụ mẫu mình. Dần dần, hắn lại nhớ đến ảo giác khi ngửi phải Ly hồn phấn ngày hôm đó…
Kia là cha mẹ ta sao? Hồng Tuấn nhíu chặt lông mày,
“Hồng Tuấn?” Cừu Vĩnh Tư kéo Hồng Tuấn trở về từ trong đám suy nghĩ hỗn độn kia.
Lý Cảnh Lung cau mày: “Cậu ấy rất mệt rồi.”
Hồng Tuấn ngẩng đầu, thấy ba người đều mê man nhìn hắn, Mạc Nhật Căn hỏi, “Có pháp thuật gì có thể đột phá hư không?”
Cừu Vĩnh Tư nâng bút, vẽ một đạo phù chú, phù chú kia chỉ lóe lên, không đưa người đi được. Nhớ lại lúc Quắc Quốc phu nhân giơ tay vẽ phù, chiếc nhẫn bỗng sáng lên, có thể ở bên ngoài có pháp bảo nào đó đang hô ứng pháp thuật này.
“Phù chú này mượn sức mạnh hỗ trợ thì mới đưa người ra ngoài được.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Ở đây có huyết trì, dùng một giọt máu, có thể hỗ trợ nhau, như chìa khóa và ổ khóa, giọt máu là chìa khóa, mà bể máu này là ổ khóa, khi pháp trận mở ra có thể đem người đưa vào.”
Hồng Tuấn không nghĩ rằng chỉ chốc lát mà Cừu Vĩnh Tư đã nhìn ra nguyên lý, nói: “Như vậy chúng ta cũng cần có một chìa khóa ở bên ngoài.”
Cừu Vĩnh Tư gật đầu, “Ngươi có thể cảm nhận được là Quắc Quốc phu nhân đang giữ Ngũ Sắc Thần Quang không?”
Hồng Tuấn đáp: “Để ta thử một chút.”
Hồng Tuấn đặt tay lên mu bàn tay Cừu Vĩnh Tư, trầm ngâm một lát, cau mày nói, “Không được.”
Mọi người lại trầm tư, Mạc Nhật Căn hỏi: “Ly Hồn Phấn của Triệu Tử Long có thể dùng được không?”
“Nhất định phải là pháp bảo nguyên bộ.” Cừu Vĩnh Tư lo nghĩ, “Còn phải có tương hỗ tương ứng với nhau…”
Hồng Tuấn: “Có!”
Mọi người nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn hơi cười cười, nói: “Trảm Tiên Phi Đao! Bốn thanh là một bộ, thanh còn thiếu nhất định ở trên người Quắc Quốc phu nhân! Để ta đặt vào!”
Hồng Tuấn xắn tay áo, Lý Cảnh Lung lập tức nói: “Phải chuẩn bị thật tốt rồi hãy đi ra, nếu gặp phải Quắc Quốc phu nhân, không cần nhiều lời, động thủ trước. Nếu bà ta phản kháng thì chứng minh rõ ràng là yêu quái, chạy không thoát được. Không phản kháng thì càng may mắn hơn. Mặc kệ mọi việc, nhất định sẽ có một trận đại chiến.”
Ly sơn, Hoa Thanh trì, đang lúc hoàng hôn.
Lý Long Cơ ngâm mình ở trong ao, thở một hơi thật dài, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi.
Dương Ngọc Hoàn bên cạnh, lấy một thanh đao màu bạc cạo bột trân châu, thấp giọng hỏi, “Bệ hạ còn đang nghĩ chuyện lúc trước ư?”
“Ta đang phiền lòng lắm đây.” Lý Long Cơ thở dài, “Quốc gia đại sự, còn có thể phó thác, nhưng nàng nói xem, chuyện yêu ma quỷ quái phải ứng phó thế nào?”
Dương Ngọc Hoàn mỉm cười nói: “Đã có di mệnh của Địch công lại có Lý Cảnh Lung phụ tá, chắc hẳn không có trở ngại gì.”
“Yêu quái đều đến trước mặt cả rồi.” Lý Long Cơ nói, “Trẫm nhớ hôm ấy, không nhịn được mà sợ.”
Dương Ngọc Hoàn ôn nhu nói: “Đây chính là nhờ phúc bệ hạ, trời phù hộ Đại Đường ta, có những người này giúp kịp thời trừ bỏ yêu ma.”
Lý Long Cơ liền cười, lại tự nhủ: “Sau cái ngày phá được hồ yêu chi hoạn, Quốc Trung nói với trẫm mấy câu, nghe xong lại càng lo lắng.”
“Nói cái gì?” Dương Ngọc Hoàn kinh ngạc nói, “Khu ma ti tuy nói là do hắn quản, nhưng hắn cũng không để trong lòng.”
“Hắn nói…” Lý Long Cơ dừng như rất xúc động, “Khu ma ti từng người bản lĩnh cao cường, binh sĩ bình thường không phải đối thủ. Chỉ riêng tiếng đàn của Y Tư Ngải thôi, đã có thể lấy một địch một trăm rồi. Nhưng người này nếu trung thành tuyệt đối, sẽ là tấm gương sáng cho tướng sĩ. Nhưng nếu một ngày, bọn họ không còn trung thành nữa?”
Dương Ngọc Hoàn lặng im không nói.
“Đã là người, sẽ có thất tình lục dục.” Lý Long Cơ còn nói, “Năm đó ta cắt giảm quyền lực của Môn hạ tỉnh, chính là ví Trung thư, Thượng thư, Môn hạ tam tỉnh có thể đối chọi lẫn nhau. Khu ma ti bây giờ quan viên không nhiều, nhưng nếu chuyện gì xảy ra, ai ngăn được?”
Dương Ngọc Hoàn trầm ngâm một lát, sau đó đáp: “Lý Cảnh Lung cùng đứa trẻ kia, ánh mắt trong sạch, một thân chưa nhiễm khói lửa nhân gian, chắn hẳn sẽ không vi họa triều cương.”
“Là nói vậy thôi.” Lý Long Cơ tiếp lời, “Nhưng mười năm sau, trăm năm sau, thậm chí ngàn năm sau thì sẽ thế nào? Đạo trị quốc không thể lấy tướng mạo mà phán đoán được, đây là điều trẫm lo lắng nhất.”
Dương Ngọc Hoàn mỉm cười nói: “Việc gì đến sẽ đến, luôn có cách giải quyết thôi, không chừng, Hữu tướng cùng Khu ma ti trưởng sử, cũng nghĩ như vậy…”
Đang lúc nói chuyện, thanh tiểu đao trong tay Dương Ngọc Hoàn bỗng phát sáng, cả Dương Ngọc Hoàn cùng Lý Long Cơ đều giật mình.
Dương Ngọc Hoàn cau mày: “Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa nói sao… liền…”
“Mau buông xuống!” Lý Long Cơ nói, “Nàng lấy từ đâu đến?”
“Cái này... Ta cũng quên…” Dương Ngọc Hoàn buông phi đao kia xuống, đáp, “Lần trước tại thấy trong phủ đại tỷ, chính là lúc cần điều chế phấn trân châu, liền tiện tay cầm lấy!”
“Nàng có hỏi qua không?” Lý Long Cơ cả kinh nói, “Đây là pháp khí gì?”
Ngân đao ngày càng sáng, từ từ bay lên, lưỡi đao không ngừng chấn động, hướng phía Lý Long Cơ. Dương Ngọc Hoàn không chần chờ, nhảy vào trong ao chắn trước người hoàng thương.
Tóc mây ướt đẫm, trường sam dính sát người, Dương Ngọc Hoàn lưng tựa Lý Long Cơ, hai người cùng nhau nhìn phi đao kia, Dương Ngọc Hoàn không ngừng thở dốc.
Ngân đao ngày một sáng, còn mang theo điện quang, Lý Long Cơ xoay người cầm một cái đèn lưu ly định chụp phi đao lại. Nhưng ngay sau đó, trong hào quang sáng rực của ngân đao, điện quang bắn ra tứ phía, “ông” một tiếng, Lý Cảnh Lung vọt ra.
Lý Cảnh Lung cả người đầy máu, “ùm” một tiếng rơi vào ao. Dương Ngọc Hoàn hét to, “Người đâu!”
Lý Long Cơ quát to: “Người đâu! Mau đến!”
“Nơi này là…”
Sau một khắc, Cừu Vĩnh Tư cùng Mạc Nhật Căn rầm rầm rơi vào ao, ngay sau đó trong ánh sáng chói mắt, Hồng Tuấn lại cắm đầu chìm vào trong ao nước.
“Đau quá!!” Vết thương trên tai Hồng Tuấn chưa khép lại, lại thấm nước từ suối nước nóng, đau đến co rút cả miệng, lảo đảo từ trong ao đứng dậy, mấy người bổ nhào vào ao đến bốn lần, Hồng Tuấn không cẩn thận dẫm phải chân Dương Ngọc Hoàn, quý phi thét lên: “Là ai?!”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi!” Hồng Tuấn vội nói, “Đại thúc…”
“Là bệ hạ!” Lý Cảnh Lung lập tức hô.
Lý Long Cơ trừng mắt, nửa ngày không nói được một lời. Lý Cảnh Lung lần này quỳ không được, mà đứng cũng không xong, vội vàng khom người hành lễ, không nghĩ tới lúc đi ra lại ngã vào hồ nước, phun ra một miệng nước.
Mạc Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư vội vàng, mặt không đổi sắc, kéo Hồng Tuấn tiến lên.
“Có thích khách ——!”
“Bắt thích khách!”
Thần võ quân toàn bộ lao đến, trong tay là cường nỏ, không hỏi nguyên nhân sẵn sàng bắn tên.
“Chờ đã…” Lý Cảnh Lung còn chưa kịp mở miệng, Lý Long Cơ hô một tiếng: “Dừng tay! Đều hạ vũ khí xuống cho ta!”
Lý Cảnh Lung thở dốc, lảo đảo ra khỏi ao, nói: “Bệ hạ, để thần bẩm báo…”
“Các ngươi thế nào?” Dương Ngọc Hoàn lại lo lắng mà hỏi, “Bị thương sao?”
“Ngay khi đuổi bắt hồ yêu…” Lý Cảnh Lung đang muốn nói, chợt thấy Quắc Quốc phu nhân vội vàng đến đây, hai bên vừa vặn đối mặt.
“Động thủ!” Lý Cảnh Lung không để ý Lý Long Cơ cùng Dương Ngọc Hoàn, quát.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạc Nhật Căn rút tên giương cung, Cừu Vĩnh Tư vung bút một cái, Đinh Đầu Thất Tiễn gào thét phóng ra, nương theo vết mực, cùng bay đi, “soát” một tiếng mặt ao Hoa Thanh nhanh chóng biến thành một bức tranh thủy mặc.
Quắc Quốc phu nhân không nghĩ ngợi, phất ống tay áo một cái, Đinh đầu thất tiễn lập tức bay ngược trở về, ngay sau đó hai mắt lấp lóe cường quang, một đạo kình khí bỗng nhiên nổ tung.
“Giết bọn hắn.” Quắc Quốc phu nhân lạnh lùng nói.
Trước Hoa Thanh trì, tất cả Thần võ tướng sĩ đồng thời giương nỏ lắp tên, “bá” một tiếng, rợp trời mưa tên bao phủ đám người Lý Cảnh Lung, thậm chí Lý Long Cơ vẫn còn trong ao.
Đúng lúc đó, A Thái cõng Cá chép yêu, giục ngựa phi như điên đến Ly sơn. Đột nhiên nghe thấy phía xa nổ vang một tiếng, toàn bộ Thần võ quân hướng phía Hoa Thanh cung chạy đến.
“Bảo hộ bệ hạ ——!”
Tiếng hò hét ầm ầm nổi lên bốn phía, A Thái vẫy vạt áo, vọt vào trong Hoa Thanh cung, tên bay tứ tung, Cá chép yêu sau lưng A Thái hô lớn, “Oaaaa, ngươi cẩn thận tên bay! Ta không phải lá chắn đâu!”
“Chuyện gì xảy ra vậy?!” A Thái nói, “Người một nhà đánh lẫn nhau?”
Trong điện hỗn loạn, khắp nơi đều là Thần võ quân binh sĩ tàn sát lẫn nhau. Bỗng có tiếng vang rất to bên Hoa Thanh trì, hình như có cái gì đó vừa gãy đổ, nóc nhà kinh thiên động địa mà sụp xuống.
“Quắc Quốc phu nhân ý đồ mưu sát trẫm!” Lý Long Cơ trong lúc hỗn loạn khẩn cấp vẫn đưa ra mệnh lệnh chuẩn xác vô cùng, quát, “Giết ngay tại chỗ!”
Lý Cảnh Lung nói: “Bệ hạ, chuyện quá khẩn cấp, nếu có đánh nhau…”
Lý Long Cơ choàng long bào, tóc tai rối bời, một tay túm lấy Lý Cảnh Lung, quát: “Nói ngắn gọn!”
“Ta sợ hủy, hủy, hủy…”
“Cứ việc hủy!”
Lý Long Cơ vung tay lên, đám người như được đại xá. Lý Cảnh Lung hô: “Cố gắng đừng đả thương huynh đệ Thần võ quân! Động thủ bắt yêu!”
Hồng Tuấn, Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn cùng nhau tiến lên, đuổi sát Quắc Quốc phu nhân.
Lúc này vô cùng hỗn loạn rồi, từ ngoài điện ngày càng nhiều Thần võ quân xông vào, tới trước Quắc Quốc phu nhân, chưa kịp động thủ đã thất thần rồi hướng về nhóm người Khu ma ti.
Cừu Vĩnh Tư hô: “Ta đi trước! Các ngươi đuổi theo! Cứ việc hủy! Bệ hạ đã nói!”
Ngay sau đó Cừu Vĩnh Tư lấy bút lông vung lên….
….toàn bộ Hoa Thanh cung ầm ầm chấn động, lan can điêu khắc, tranh sơn thủy sị thú, thậm chí tranh vẽ nữ sĩ, nhà sư, chim ưng, tôm cá, kể cả rồng cuộn cũng nhao nhao bay ra, thần quang vạn đạo, phóng về phía đám binh lính đứng trước Quắc Quốc phu nhân.
Thân võ quân lập tức bị cuốn lấy, con rồng kia mặc dù không thể phun lửa, nhưng thân thể to lớn, xoay quanh đánh tới, đẩy ngã đám binh sĩ như cỏ rạp.
“Còn có chiêu này?!” Lý Cảnh Lung quát, “Sao không dùng sớm!”
Cừu Vĩnh Tư gào lên đáp lại: “Ta còn muốn dùng hơn! Trong sơn động có cái tranh gì dùng được sao?”
Chỉ thấy Quắc Quốc phu nhân thét một tiếng, thân thể hồ yêu hiển hiện, đụng ngã cột trụ, trong miệng phun lửa đen, xoắn tròn trên mặt đất. Thần võ quân trong biển lửa không ngừng kêu gào.
“Được rồi! Cứ việc hủy!”
Mạc Nhật Căn vọt lên, đạp vào mấy xà ngang đã đổ xuống, phi thân giữa không trung, lộn vòng một cái, trường cung giương lên như một mảnh trăng tròn, nháy mắt bảy mũi tên liên tiếp bay đi, toàn bộ bắn về phía hồ yêu.
“Xuất thủ sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Chờ một chút!” Hồng Tuấn vẫn đang đếm đuôi hồ yêu kia, một, hai, ba… Tám đuôi? Sao lại thiếu một?
Hồ yêu gào thét, hiển nhiên rất sợ Đinh Đầu Thất Tiễn của Mạc Nhật Căn, né tránh tứ phía trong Hoa Thanh cung, quay người lại quệt đổ một cây cột sơn đỏ, mọi người nhảy lên nóc phòng, đuổi sát theo.
Hồng Tuấn mấy bước nhảy lên, Lý Cảnh Lung hô: “Hồng Tuấn! Đang làm gì đây! Mau phóng phi đao!”
Hồng Tuấn hướng Lý Cảnh Lung ra hiệu, Lý Cảnh Lung không hiểu chuyện gì, hai người nhìn nhau, Hồng Tuấn gật đầu mạnh một cái, chỉ chỉ hắn, vẻ mặt lo lắng.
Lý Cảnh Lung quay đầu, nhìn thiên hồ tám đuôi kia đang buộc một mảnh Khổng Tước Linh bằng ngọc bích trên cổ.
“Mau cướp Ngũ Sắc Thần Quang về!” Lý Cảnh Lung gào lên: “Trên cổ hồ yêu!”
Cừu Vĩnh Tư thở dốc nói: “Chẳng phải chuyện tốt sao? Chí ít hắn không gặp nguy hiểm.”
Hồng Tuấn cau mày: “Mọi người làm sao mà bị lừa đến đây?”
Nguyên lai, đêm đó mọi người sau khi chia nhau hành động, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư, Lý Cảnh Lung ba người còn chưa nhận được tin tức của Cá chép yêu, đều đã mắc bẫy. Một đầu đường hầm khác dẫn vào sông hộ thành, nhà dân cách không xa Đại Nhạn tháp, cùng sơn động ngoài thành, đều bố trí pháp trận y như A Thái cùng Hồng Tuấn gặp phải.
Chắc hẳn Cá chép yêu chỉ tìm được A Thái, liền đi dọc chung quanh đường sông tìm tung tích những người khác.
Cừu Vĩnh Tư và Mạc Nhật Căn giống nhau, đều rót pháp lực vào trận để kiểm tra, bị giọt máu kia tập kích. Còn Lý Cảnh Lung bị đánh lén, trong nháy mắt, Lý Cảnh Lung to gan nghĩ rằng, đã trốn không thoát thì cứ yếu thế giả vờ hôn mê, thế là tới đây.
Chỉ có Hồng Tuấn cùng A Thái nhấc cái chậu lên, thế là không bị pháp trận dịch chuyển đưa đến đây.
“Nhưng nếu là bình thường… thì đều đưa linh lực vào pháp trận kiểm tra một chút sao?” Mạc Nhật Căn nói.
“Đúng!” Hồng Tuấn nói, “Cho nên chúng ta không phải người bình thường. Ngươi mới biết sao? Nhưng Triệu Tử Long đi đâu rồi?”
Cá chép yêu nhìn bốn phía, mang theo túi gấm đựng đầy Ly hồn phấn, trên đường tối mịt chạy đi, đến bên ngoài Khu ma ti hô: “Hồng Tuấn! Ngươi đi đâu rồi!”
“Triệu Tử Long huynh?”
“Oa a ——” Cá chép yêu bị kinh hãi đến hồn phi phách tán, nhìn lại, đúng là A Thái.
Một nén nhang sau, một người một cá đứng trong sân.
“Lần này hay rồi.” A Thái nói, “Hồng Tuấn cũng mất tích.”
Trời đất bao la, Hồng Tuấn lớn như vậy mà để mất, không chừng lại còn nguy hiểm. Cá chép yêu nghĩ đến vạn nhất lão đại ở Diệu Kim cung kia biết được, quả thực người chết vì đao ta thành miếng cá, không biết sẽ bị xắt lát làm cá sống hay bị đem nhúng dầu thành cá rán đây, lập tức toàn bộ thân cá run lẩy bẩy.
“Sao ngươi không đi cùng Hồng Tuấn?” Cá chép yêu vừa gào vừa khóc.
“Ta buồn ngủ quá.” A Thái nói, “Một ngày một đêm không ngủ, ở dưới cầu nhắm mắt một lúc liền ngủ mất.”
Cá chép yêu: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a a a!”
A Thái khoát tay ra hiệu cho Cá chép yêu đừng hoảng loạn, dù sao tốt xấu thế nào trời cũng sập xuống thôi, tranh thủ thời gian đi tìm người.
“Đi.” A Thái nói, “Đã có chút manh mối.”
A Thái đem Cá chép yêu đến gầm cầu Cửu Khúc, Cá chép yêu ngẩng đầu nhìn pháp trận rối rắm dưới gầm cầu.
“Đây là một chỗ.” A Thái nói, “Lại theo ta.”
Một người một cá lội nước đi tiếp, Cá chép yêu nơm nớp lo sợ nói: “Ta chỉ là ngang qua Bình Khang phường, vào xem một chút…”
“Đừng nói nữa.” A Thái một tay đỡ trán, đáp, “Không ai trách ngươi, ngươi vốn cũng không phải Khu ma sư.”
“Nhưng sứ mệnh của ta là bảo hộ Hồng Tuấn!” Cá chép yêu đột nhiên như thần kinh kêu lên, “Bảo các ngươi bảo vệ hắn cho tốt, bảo vệ kiểu gì vậy?”
A Thái: “…”
“Đừng nói nữa, ngươi nhìn chỗ này.” A Thái dừng bước, trước mặt cũng có một cái pháp trận.
Cá chép yêu nhìn qua pháp trận, A Thái lại dẫn nó đến đường hầm kia, theo thứ tự tìm đến bốn pháp trận, Cá chép yêu chú ý tới dấu chân Hồng Tuấn, cuối cùng bọn hắn lần theo đường đi của Hồng Tuấn, tới một sơn động trống trải.
A Thái nhìn cái chậu, bên trong trống rỗng.
Cá chép yêu đần độn nhìn nửa ngày, giơ một chân, bước thử một bước lên, không có dị trạng gì. A Thái nhớ tới hôm đó, chính hắn cùng Hồng Tuấn phát hiện pháp trận này lần đầu tiên, hiện tại nghĩ ra, chắc chắn có liên quan đến việc mọi người mất tích. Không đợi Cá chép yêu hỏi nửa câu, A Thái rót pháp lực vào trận.
Pháp trận tỏa sáng, nhưng ở giữa thiếu đi một giọt máu, thông đạo không thể nào mở ra được.
Cùng lúc đó, pháp trận trên nóc động tỏa ra ánh sáng, mấy người Khu ma ti như gặp đại địch, cầm sẵn pháp bảo, nhìn chằm chằm pháp trận kia.
“… Không được…” Mơ hồ truyền đến giọng nói của A Thái, “… Không có mắt trận điều khiển, pháp trận không kích phát được.”
“A Thái!” Lý Cảnh Lung quát, “Đừng đi, cũng đừng đến gần!”
Lại nghe giọng của Cá chép yêu: “Hình như ta nghe thấy giọng của quỷ xui xẻo?”
Lý Cảnh Lung: “…”
A Thái: “Là ngươi tưởng tượng ra thôi…”
Đám người bước lên phía trước, Cừu Vĩnh Tư hô: “A Thái! Chú ý sau lưng!”
“Còn có đại ngốc tử kia.” Cá chép yêu thanh âm nói.
Cừu Vĩnh Tư đỡ trán, nói: “Thế mà còn đặt biệt hiệu cho chúng ta.”
“Triệu Tử Long!” Hồng Tuấn hô.
“Hồng Tuấn! Là Hồng Tuấn ——!”
Cá chép yêu suýt nữa vui mừng múa may, lần này A Thái cũng nghe thấy, vội vàng hô: “Hồng Tuấn, các ngươi ở bên trong sao?”
Pháp lực xuyên qua trận dịch chuyển, mặc dù không thể đưa người đi, nhưng có thể nghe thấy nhau. Cá chép yêu vội hỏi: “Hồng Tuấn ngươi không bị thương chứ?”
Hồng Tuấn che mang tai vừa mới được cầm máu xong, hô: “Không sao! Các ngươi có việc gì không? Ngươi đi đâu vậy?”
Cá chép yêu: “Ta đi chợ phía Tây tiện mua thức ăn… Ban đêm muốn ăn gì?”
“Triệu Tử Long ngươi mau tránh ra!” A Thái lo lắng nói, “Trưởng sử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Cảnh Lung tiến lên, nói toàn bộ sự việc, A Thái đáp, “Như vậy chúng ta phải đi tìm giọt máu…”
“Không, không!” Cừu Vĩnh Tư nói, “Pháp trận này bây giờ chỉ vào chứ không ra được, ngươi mà vào thì cũng sẽ bị nhốt như chúng ta.”
Lúc Quắc Quốc phu nhân cùng Bá Hạ rời đi, cũng không sử dụng pháp trận này, mà tiện tay vẽ một cái phù rồi biến mất, chắc hẳn muốn rời đi phải dùng phương pháp khác.
“A Thái, các ngươi đi tìm Quắc Quốc phu nhân.” Lý Cảnh Lung phân phó, “Sau khi tìm thấy, thì quan sát bà ta, thế nào cũng phải ngăn bà ta lại. Chúng ta sẽ ở đây nghĩ cách thoát ra.”
A Thái đáp ứng, cùng Cá chép yêu rời đi.
Hôm nay Trường An nổi gió, lạnh thấu xương, A Thái cõng Cá chép yêu, đến phủ Quắc Quốc phu nhân lại nhận được tin, hoàng thượng cùng quý phi, Quắc Quốc phu nhân đã đến Ly sơn. A Thái đành đi thuê ngựa, rồi giục ngựa, vội vàng phi đến Ly sơn.
Trong động, thời gian chầm chậm trôi, không ai nói một lời, tự vận khí chữa thương.
Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, hỏi: “Khôi phục thế nào rồi?”
Hồng Tuấn là khôi phục nhanh nhất, hiện tại một thân tu vi đã hồi được gần hai thành, cũng có thể điều khiển phi đao. Cừu Vĩnh Tư nói: “Các ngươi có nhớ phù chú Quắc Quốc phu nhân vẽ trước khi đi không? Có thể thử một lần xem sao.”
Lý Cảnh Lung dựa vào trí nhớ, vẽ lại phù chú kia trên mặt đất, nói: “Ta không hiểu phù pháp, không biết có đúng hay không.”
Cừu Vĩnh Tư xem xét cẩn thận một lát, sau đó vén lên tay áo, xoay bút một cái, thử bùa lên không trung.
Hồng Tuấn thì khoanh chân ngồi cạnh huyết trì, lại nhớ đến lời nói trước khi đi của Quắc Quốc phu nhân.
“Phụ thân của hắn, giết muội muội ta. Hôm nay có thể tính toán tất cả đều trong tay ta…”
Mà trước đây, lúc gặp Dương Ngọc Hoàn, thấy quý phi dường như rất kinh ngạc, nói cách khác, quý phi cùng Quắc Quốc phu nhân đều biết phụ thân hắn? Việc này là Trọng Minh giao phó, dù không phải chính người nói ra, nhưng Hồng Tuấn cũng phải điều tra rõ nguyên nhân cái chết của phụ mẫu mình. Dần dần, hắn lại nhớ đến ảo giác khi ngửi phải Ly hồn phấn ngày hôm đó…
Kia là cha mẹ ta sao? Hồng Tuấn nhíu chặt lông mày,
“Hồng Tuấn?” Cừu Vĩnh Tư kéo Hồng Tuấn trở về từ trong đám suy nghĩ hỗn độn kia.
Lý Cảnh Lung cau mày: “Cậu ấy rất mệt rồi.”
Hồng Tuấn ngẩng đầu, thấy ba người đều mê man nhìn hắn, Mạc Nhật Căn hỏi, “Có pháp thuật gì có thể đột phá hư không?”
Cừu Vĩnh Tư nâng bút, vẽ một đạo phù chú, phù chú kia chỉ lóe lên, không đưa người đi được. Nhớ lại lúc Quắc Quốc phu nhân giơ tay vẽ phù, chiếc nhẫn bỗng sáng lên, có thể ở bên ngoài có pháp bảo nào đó đang hô ứng pháp thuật này.
“Phù chú này mượn sức mạnh hỗ trợ thì mới đưa người ra ngoài được.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Ở đây có huyết trì, dùng một giọt máu, có thể hỗ trợ nhau, như chìa khóa và ổ khóa, giọt máu là chìa khóa, mà bể máu này là ổ khóa, khi pháp trận mở ra có thể đem người đưa vào.”
Hồng Tuấn không nghĩ rằng chỉ chốc lát mà Cừu Vĩnh Tư đã nhìn ra nguyên lý, nói: “Như vậy chúng ta cũng cần có một chìa khóa ở bên ngoài.”
Cừu Vĩnh Tư gật đầu, “Ngươi có thể cảm nhận được là Quắc Quốc phu nhân đang giữ Ngũ Sắc Thần Quang không?”
Hồng Tuấn đáp: “Để ta thử một chút.”
Hồng Tuấn đặt tay lên mu bàn tay Cừu Vĩnh Tư, trầm ngâm một lát, cau mày nói, “Không được.”
Mọi người lại trầm tư, Mạc Nhật Căn hỏi: “Ly Hồn Phấn của Triệu Tử Long có thể dùng được không?”
“Nhất định phải là pháp bảo nguyên bộ.” Cừu Vĩnh Tư lo nghĩ, “Còn phải có tương hỗ tương ứng với nhau…”
Hồng Tuấn: “Có!”
Mọi người nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn hơi cười cười, nói: “Trảm Tiên Phi Đao! Bốn thanh là một bộ, thanh còn thiếu nhất định ở trên người Quắc Quốc phu nhân! Để ta đặt vào!”
Hồng Tuấn xắn tay áo, Lý Cảnh Lung lập tức nói: “Phải chuẩn bị thật tốt rồi hãy đi ra, nếu gặp phải Quắc Quốc phu nhân, không cần nhiều lời, động thủ trước. Nếu bà ta phản kháng thì chứng minh rõ ràng là yêu quái, chạy không thoát được. Không phản kháng thì càng may mắn hơn. Mặc kệ mọi việc, nhất định sẽ có một trận đại chiến.”
Ly sơn, Hoa Thanh trì, đang lúc hoàng hôn.
Lý Long Cơ ngâm mình ở trong ao, thở một hơi thật dài, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi.
Dương Ngọc Hoàn bên cạnh, lấy một thanh đao màu bạc cạo bột trân châu, thấp giọng hỏi, “Bệ hạ còn đang nghĩ chuyện lúc trước ư?”
“Ta đang phiền lòng lắm đây.” Lý Long Cơ thở dài, “Quốc gia đại sự, còn có thể phó thác, nhưng nàng nói xem, chuyện yêu ma quỷ quái phải ứng phó thế nào?”
Dương Ngọc Hoàn mỉm cười nói: “Đã có di mệnh của Địch công lại có Lý Cảnh Lung phụ tá, chắc hẳn không có trở ngại gì.”
“Yêu quái đều đến trước mặt cả rồi.” Lý Long Cơ nói, “Trẫm nhớ hôm ấy, không nhịn được mà sợ.”
Dương Ngọc Hoàn ôn nhu nói: “Đây chính là nhờ phúc bệ hạ, trời phù hộ Đại Đường ta, có những người này giúp kịp thời trừ bỏ yêu ma.”
Lý Long Cơ liền cười, lại tự nhủ: “Sau cái ngày phá được hồ yêu chi hoạn, Quốc Trung nói với trẫm mấy câu, nghe xong lại càng lo lắng.”
“Nói cái gì?” Dương Ngọc Hoàn kinh ngạc nói, “Khu ma ti tuy nói là do hắn quản, nhưng hắn cũng không để trong lòng.”
“Hắn nói…” Lý Long Cơ dừng như rất xúc động, “Khu ma ti từng người bản lĩnh cao cường, binh sĩ bình thường không phải đối thủ. Chỉ riêng tiếng đàn của Y Tư Ngải thôi, đã có thể lấy một địch một trăm rồi. Nhưng người này nếu trung thành tuyệt đối, sẽ là tấm gương sáng cho tướng sĩ. Nhưng nếu một ngày, bọn họ không còn trung thành nữa?”
Dương Ngọc Hoàn lặng im không nói.
“Đã là người, sẽ có thất tình lục dục.” Lý Long Cơ còn nói, “Năm đó ta cắt giảm quyền lực của Môn hạ tỉnh, chính là ví Trung thư, Thượng thư, Môn hạ tam tỉnh có thể đối chọi lẫn nhau. Khu ma ti bây giờ quan viên không nhiều, nhưng nếu chuyện gì xảy ra, ai ngăn được?”
Dương Ngọc Hoàn trầm ngâm một lát, sau đó đáp: “Lý Cảnh Lung cùng đứa trẻ kia, ánh mắt trong sạch, một thân chưa nhiễm khói lửa nhân gian, chắn hẳn sẽ không vi họa triều cương.”
“Là nói vậy thôi.” Lý Long Cơ tiếp lời, “Nhưng mười năm sau, trăm năm sau, thậm chí ngàn năm sau thì sẽ thế nào? Đạo trị quốc không thể lấy tướng mạo mà phán đoán được, đây là điều trẫm lo lắng nhất.”
Dương Ngọc Hoàn mỉm cười nói: “Việc gì đến sẽ đến, luôn có cách giải quyết thôi, không chừng, Hữu tướng cùng Khu ma ti trưởng sử, cũng nghĩ như vậy…”
Đang lúc nói chuyện, thanh tiểu đao trong tay Dương Ngọc Hoàn bỗng phát sáng, cả Dương Ngọc Hoàn cùng Lý Long Cơ đều giật mình.
Dương Ngọc Hoàn cau mày: “Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa nói sao… liền…”
“Mau buông xuống!” Lý Long Cơ nói, “Nàng lấy từ đâu đến?”
“Cái này... Ta cũng quên…” Dương Ngọc Hoàn buông phi đao kia xuống, đáp, “Lần trước tại thấy trong phủ đại tỷ, chính là lúc cần điều chế phấn trân châu, liền tiện tay cầm lấy!”
“Nàng có hỏi qua không?” Lý Long Cơ cả kinh nói, “Đây là pháp khí gì?”
Ngân đao ngày càng sáng, từ từ bay lên, lưỡi đao không ngừng chấn động, hướng phía Lý Long Cơ. Dương Ngọc Hoàn không chần chờ, nhảy vào trong ao chắn trước người hoàng thương.
Tóc mây ướt đẫm, trường sam dính sát người, Dương Ngọc Hoàn lưng tựa Lý Long Cơ, hai người cùng nhau nhìn phi đao kia, Dương Ngọc Hoàn không ngừng thở dốc.
Ngân đao ngày một sáng, còn mang theo điện quang, Lý Long Cơ xoay người cầm một cái đèn lưu ly định chụp phi đao lại. Nhưng ngay sau đó, trong hào quang sáng rực của ngân đao, điện quang bắn ra tứ phía, “ông” một tiếng, Lý Cảnh Lung vọt ra.
Lý Cảnh Lung cả người đầy máu, “ùm” một tiếng rơi vào ao. Dương Ngọc Hoàn hét to, “Người đâu!”
Lý Long Cơ quát to: “Người đâu! Mau đến!”
“Nơi này là…”
Sau một khắc, Cừu Vĩnh Tư cùng Mạc Nhật Căn rầm rầm rơi vào ao, ngay sau đó trong ánh sáng chói mắt, Hồng Tuấn lại cắm đầu chìm vào trong ao nước.
“Đau quá!!” Vết thương trên tai Hồng Tuấn chưa khép lại, lại thấm nước từ suối nước nóng, đau đến co rút cả miệng, lảo đảo từ trong ao đứng dậy, mấy người bổ nhào vào ao đến bốn lần, Hồng Tuấn không cẩn thận dẫm phải chân Dương Ngọc Hoàn, quý phi thét lên: “Là ai?!”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi!” Hồng Tuấn vội nói, “Đại thúc…”
“Là bệ hạ!” Lý Cảnh Lung lập tức hô.
Lý Long Cơ trừng mắt, nửa ngày không nói được một lời. Lý Cảnh Lung lần này quỳ không được, mà đứng cũng không xong, vội vàng khom người hành lễ, không nghĩ tới lúc đi ra lại ngã vào hồ nước, phun ra một miệng nước.
Mạc Nhật Căn cùng Cừu Vĩnh Tư vội vàng, mặt không đổi sắc, kéo Hồng Tuấn tiến lên.
“Có thích khách ——!”
“Bắt thích khách!”
Thần võ quân toàn bộ lao đến, trong tay là cường nỏ, không hỏi nguyên nhân sẵn sàng bắn tên.
“Chờ đã…” Lý Cảnh Lung còn chưa kịp mở miệng, Lý Long Cơ hô một tiếng: “Dừng tay! Đều hạ vũ khí xuống cho ta!”
Lý Cảnh Lung thở dốc, lảo đảo ra khỏi ao, nói: “Bệ hạ, để thần bẩm báo…”
“Các ngươi thế nào?” Dương Ngọc Hoàn lại lo lắng mà hỏi, “Bị thương sao?”
“Ngay khi đuổi bắt hồ yêu…” Lý Cảnh Lung đang muốn nói, chợt thấy Quắc Quốc phu nhân vội vàng đến đây, hai bên vừa vặn đối mặt.
“Động thủ!” Lý Cảnh Lung không để ý Lý Long Cơ cùng Dương Ngọc Hoàn, quát.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạc Nhật Căn rút tên giương cung, Cừu Vĩnh Tư vung bút một cái, Đinh Đầu Thất Tiễn gào thét phóng ra, nương theo vết mực, cùng bay đi, “soát” một tiếng mặt ao Hoa Thanh nhanh chóng biến thành một bức tranh thủy mặc.
Quắc Quốc phu nhân không nghĩ ngợi, phất ống tay áo một cái, Đinh đầu thất tiễn lập tức bay ngược trở về, ngay sau đó hai mắt lấp lóe cường quang, một đạo kình khí bỗng nhiên nổ tung.
“Giết bọn hắn.” Quắc Quốc phu nhân lạnh lùng nói.
Trước Hoa Thanh trì, tất cả Thần võ tướng sĩ đồng thời giương nỏ lắp tên, “bá” một tiếng, rợp trời mưa tên bao phủ đám người Lý Cảnh Lung, thậm chí Lý Long Cơ vẫn còn trong ao.
Đúng lúc đó, A Thái cõng Cá chép yêu, giục ngựa phi như điên đến Ly sơn. Đột nhiên nghe thấy phía xa nổ vang một tiếng, toàn bộ Thần võ quân hướng phía Hoa Thanh cung chạy đến.
“Bảo hộ bệ hạ ——!”
Tiếng hò hét ầm ầm nổi lên bốn phía, A Thái vẫy vạt áo, vọt vào trong Hoa Thanh cung, tên bay tứ tung, Cá chép yêu sau lưng A Thái hô lớn, “Oaaaa, ngươi cẩn thận tên bay! Ta không phải lá chắn đâu!”
“Chuyện gì xảy ra vậy?!” A Thái nói, “Người một nhà đánh lẫn nhau?”
Trong điện hỗn loạn, khắp nơi đều là Thần võ quân binh sĩ tàn sát lẫn nhau. Bỗng có tiếng vang rất to bên Hoa Thanh trì, hình như có cái gì đó vừa gãy đổ, nóc nhà kinh thiên động địa mà sụp xuống.
“Quắc Quốc phu nhân ý đồ mưu sát trẫm!” Lý Long Cơ trong lúc hỗn loạn khẩn cấp vẫn đưa ra mệnh lệnh chuẩn xác vô cùng, quát, “Giết ngay tại chỗ!”
Lý Cảnh Lung nói: “Bệ hạ, chuyện quá khẩn cấp, nếu có đánh nhau…”
Lý Long Cơ choàng long bào, tóc tai rối bời, một tay túm lấy Lý Cảnh Lung, quát: “Nói ngắn gọn!”
“Ta sợ hủy, hủy, hủy…”
“Cứ việc hủy!”
Lý Long Cơ vung tay lên, đám người như được đại xá. Lý Cảnh Lung hô: “Cố gắng đừng đả thương huynh đệ Thần võ quân! Động thủ bắt yêu!”
Hồng Tuấn, Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn cùng nhau tiến lên, đuổi sát Quắc Quốc phu nhân.
Lúc này vô cùng hỗn loạn rồi, từ ngoài điện ngày càng nhiều Thần võ quân xông vào, tới trước Quắc Quốc phu nhân, chưa kịp động thủ đã thất thần rồi hướng về nhóm người Khu ma ti.
Cừu Vĩnh Tư hô: “Ta đi trước! Các ngươi đuổi theo! Cứ việc hủy! Bệ hạ đã nói!”
Ngay sau đó Cừu Vĩnh Tư lấy bút lông vung lên….
….toàn bộ Hoa Thanh cung ầm ầm chấn động, lan can điêu khắc, tranh sơn thủy sị thú, thậm chí tranh vẽ nữ sĩ, nhà sư, chim ưng, tôm cá, kể cả rồng cuộn cũng nhao nhao bay ra, thần quang vạn đạo, phóng về phía đám binh lính đứng trước Quắc Quốc phu nhân.
Thân võ quân lập tức bị cuốn lấy, con rồng kia mặc dù không thể phun lửa, nhưng thân thể to lớn, xoay quanh đánh tới, đẩy ngã đám binh sĩ như cỏ rạp.
“Còn có chiêu này?!” Lý Cảnh Lung quát, “Sao không dùng sớm!”
Cừu Vĩnh Tư gào lên đáp lại: “Ta còn muốn dùng hơn! Trong sơn động có cái tranh gì dùng được sao?”
Chỉ thấy Quắc Quốc phu nhân thét một tiếng, thân thể hồ yêu hiển hiện, đụng ngã cột trụ, trong miệng phun lửa đen, xoắn tròn trên mặt đất. Thần võ quân trong biển lửa không ngừng kêu gào.
“Được rồi! Cứ việc hủy!”
Mạc Nhật Căn vọt lên, đạp vào mấy xà ngang đã đổ xuống, phi thân giữa không trung, lộn vòng một cái, trường cung giương lên như một mảnh trăng tròn, nháy mắt bảy mũi tên liên tiếp bay đi, toàn bộ bắn về phía hồ yêu.
“Xuất thủ sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Chờ một chút!” Hồng Tuấn vẫn đang đếm đuôi hồ yêu kia, một, hai, ba… Tám đuôi? Sao lại thiếu một?
Hồ yêu gào thét, hiển nhiên rất sợ Đinh Đầu Thất Tiễn của Mạc Nhật Căn, né tránh tứ phía trong Hoa Thanh cung, quay người lại quệt đổ một cây cột sơn đỏ, mọi người nhảy lên nóc phòng, đuổi sát theo.
Hồng Tuấn mấy bước nhảy lên, Lý Cảnh Lung hô: “Hồng Tuấn! Đang làm gì đây! Mau phóng phi đao!”
Hồng Tuấn hướng Lý Cảnh Lung ra hiệu, Lý Cảnh Lung không hiểu chuyện gì, hai người nhìn nhau, Hồng Tuấn gật đầu mạnh một cái, chỉ chỉ hắn, vẻ mặt lo lắng.
Lý Cảnh Lung quay đầu, nhìn thiên hồ tám đuôi kia đang buộc một mảnh Khổng Tước Linh bằng ngọc bích trên cổ.
“Mau cướp Ngũ Sắc Thần Quang về!” Lý Cảnh Lung gào lên: “Trên cổ hồ yêu!”
Danh sách chương