Hồng Tuấn và Quỷ Vương, Ngọc Tảo Vân ẩn thân sau một bức tường sụp, nhìn ra bên ngoài, Hồng Tuấn cầm Thiên Cơ liên trong tay, thấy lưng Viên Côn quay về phía bọn họ, đi xuống tế đàn.

“Bọn chúng có phát hiện ra không?” Hồng Tuấn hỏi Ngọc Tảo Vân.

Ngọc Tảo Vân cực kỳ nghi hoặc, chậm rãi lắc đầu, đáp: “Hình như không có, lúc động thủ quá hỗn loạn.”

Hồng Tuấn lại nhìn về hướng nhóm Khu ma sư rút lui, do dự một chút, Ngọc Tảo Vân nói: “Đuổi theo bọn họ?”

Trong đầu Hồng Tuấn chỉ toàn hình ảnh khi Lý Cảnh Lung liều chết xông lên, gia hỏa này đầu nghĩ cái gì? Sao lại có lúc mất bình tĩnh như vậy? Hồng Tuấn quay đầu nhìn Quỷ Vương, nói: “Thương thế của Quỷ Vương quan trọng, chúng ta đi trước!”

Ngọc Tảo Vân hóa thành người, cùng Hồng Tuấn đỡ Quỷ Vương, vội vàng rời đi.

Khu ma ti Lạc Dương.

“Ngươi điên rồi sao!” Mạc Nhật Căn phẫn nộ nói.

Trên mặt, trên người Lý Cảnh Lung toàn là máu, mệt mỏi ngồi thở dốc trước bậc thang Khu ma ti, ánh mắt nghi hoặc.

Cừu Vĩnh Tư nói: “Không cứu được người cũng đừng liều mạng như vậy chứ, trưởng sử, tỉnh lại đi.”

“Ta đã biết.” Lý Cảnh Lung nhắm mắt lại, nói.

“Theo kế hoạch của Hồ Vương.” A Thái nói, “Lúc này có lo lắng cũng vô dụng.”

Lý Cảnh Lung tựa vào cột trụ, đưa tay ấn lên mi tâm, chậm rãi nói, “Tướng quân Quách Tử Nghi đang trên đường đến Lạc Dương, ta sợ chỉ bằng một phong thư không khuyên giải nổi, tốt nhất lúc này phải tiêu diệt bọn hắn.”

Cánh tay Lục Hứa bị thương, là khi giao thủ với Viên Côn, bị kiếm sượt qua làm bị thương ngoài da. Mạc Nhật Căn đang băng bó cho hắn.

“Không phải đã nói là thăm dò sao?” Lục Hứa nói, “Làm sao lại thành động thủ?”

“Hỏi hắn ấy.” Mạc Nhật Căn bất đắc dĩ nói.

Lý Cảnh Lung nói: “Có nhớ làm thế nào hắn phát hiện được chúng ta không?”

Đám người ẩn nấp cực kỳ chu đáo, căn cứ theo tình báo của Ngọc Tảo Vân, bọn họ tránh khỏi đám chim chóc, cũng không gây ra tiếng động nào, cứ thế tiếp cận điện Diên Khánh, mà Thanh Hùng không biết bọn họ tới, ngay cả lúc đang thảm vấn Hồng Tuấn. Nhưng khi Lý Cảnh Lung động thủ, Viên Côn nhờ pháp lực mà biết bọn họ đánh lén, đi đến tế đàn, vạch trần chỗ ẩn nấp của Lý Cảnh Lung.

“Hắn nhìn thấy.” Lý Cảnh Lung nhíu mày, trầm giọng nói, “Viên Côn từ đầu đến cuối đều đang canh chừng chúng ta.”

Pháp trận địa mạch, pháp bảo đã biến mất, Thanh Hùng nhìn tình cảnh trước mặt, không dám tin vào mắt mình.

“Ở đâu đã gây ra biến số?” Thanh Hùng run giọng nói.

“Không thể nào.” Viên Côn ấn ba ngón tay lên trán, một tay chống trượng gỗ, thở dốc nói, “Hôm nay Lý Cảnh Lung phải chết! Làm sao hắn lại chạy thoát?”

Thanh Hùng đột nhiên quay lại, nhìn chăm chú Viên Côn, hỏi: “Pháp bảo đâu?”

“Ta chỉ nhìn thấy tương lai, không thấy được quá khứ.” Viên Côn chậm rãi nói, “Ở dưới pháp trận này, nhất định đã có chuyện gì xảy ra.”

“Lúc trước ngươi nói với ta thế nào?” Thanh Hùng không bình tĩnh nổi nữa, bắt đầu căng thẳng.

Viên Côn nói: “Sự tồn tại của Hồng Tuấn sẽ là một cái bẫy, ngươi nói cho hắn thời điểm xét xử là mùng ba tháng ba, tức là hai ngày sau, Hồ Vương sẽ vì hắn mà báo tin cho Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung quyết định ra tay sớm, thừa dịp lần hai khi ngươi thẩm vấn Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung sẽ dồn toàn lực, đến đây cứu hắn…”

“Lúc phát động pháp trận, ngoại trừ Lý Cảnh Lung.” Thanh Hùng trầm giọng nói, “Ngươi thấy cái gì?”

“Ta thấy cái chết của hắn.” Viên Côn nói, “Ta thấy Lý Cảnh Lung bỏ mạng ở tế đàn, Quỷ Vương và Hồ Vương đến lấy trộm Trảm Tiên Phi Đao bị địa mạch thiêu chết.”

“Nhưng không có!” Thanh Hùng gần như gầm lên, “Hạn Bạt đi đầu rồi?”

Viên Côn đáp: “Đó đúng là tương lai ta nhìn thấy, lại bị sửa đổi. Không có khả năng! Rốt cuộc là vì sao?”

Thanh Hùng trầm giọng nói: “Ta mặc kệ chuyện gì đã thay đổi! Nói cho ta, sau đây phải làm thế nào?”

Viên Côn từ khi ở Thánh sơn Nhược Nhĩ Cái bị Lý Cảnh Lung đánh lén, pháp lực suy yếu đến cực hạn, hắn lảo đà lảo đảo đứng không vững, trầm giọng nói: “Muốn sử dụng pháp thuật, cần thêm thời gian, ngày sau trước khi hành hình, ta có thể nhìn trộm thiên đạo một lần, ngươi muốn xem cái gì?”

Thanh HÙng nhìn kỹ Viên Côn, lúc này Viên Côn ném lại vấn đề cho hắn, pháp lực của Viên Côn bây giờ chỉ có thể nhìn thêm một lần nữa.

Thanh Hùng không trả lời, xoay người rời khỏi pháp trận dưới lòng đất.

Lạc Dương, trong phòng lớn một nhà dân.

“Bọn họ ở phế tích Khu ma ti.” Ngọc Tảo Vân thấp giọng nói, “Đi qua chứ?”

Đêm qua Hồng Tuấn ở trong Khu ma ti, hôm nay Lý Cảnh Lung lại dẫn mọi người đến, Hồng Tuấn đỡ Quỷ Vương chạy khỏi Lạc Dương cung, chọn nhà dân này làm chỗ nghỉ chân tạm thời.

Hồng Tuấn trầm ngâm một lát, vẫn quyết định, không gặp Lý Cảnh Lung vội, dù sao ai cũng không rõ Viên Côn có thể lường trước chuyện tương lai sẽ xảy ra thế nào, nhưng ít nhất qua lần thăm dò này, hắn hiểu được một việc – Viên Côn chỉ có thể nhìn thấy ‘sự thực’ sắp xảy ra, nhưng không thấy được toàn bộ hành động của tất cả mọi người ở chỗ nào khi nào.

Giống như khi hắn tập trung vào nhóm Khu ma sư, sẽ không để ý tới việc Hồng Tuấn và Ngọc Tảo Vân, Quỷ Vương trộm đi Trảm Tiên Phi Đao. Thế cục trước mắt vẫn có lợi cho bọn họ, chỉ cần trước lúc hành quyết không hội hợp với Lý Cảnh Lung. Viên Côn sẽ không phát hiện ‘Hồng Tuấn’ hiện tại là Đỗ Hàn Thanh giả mạo.

Mà một khi Lý Cảnh Lung biết ‘Hồng Tuấn’ trong tay Thanh Hùng là giả, có lẽ hắn sẽ để lộ đầu mối hành động.

“Cho nên, hôm nay Hàn Thanh yêu cầu gặp Thanh Hùng.” Hồng Tuấn hỏi Ngọc Tảo Vân, “Đều là do Cảnh Lung an bài?”

Ngọc Tảo Vân ‘ừ’ một tiếng, đáp: “Đêm qua, ta giữ lại chuyện ngươi đã thoát thân, để hắn nghĩ cách thayc húng ta.”

Ngọc Tảo Vân trước một ngày một đêm đã kể lại sự việc cho Lý Cảnh Lung, chỉ nói Hồng Tuấn bị cầm tù, không phá nổi Thiên Cơ liên, để Lý Cảnh Lung hỗ trợ. Thế là Lý Cảnh Lung mới chuẩn bị lời dẫn dụ cho ‘Hồng Tuấn’, cũng thừa cơ cùng đám Cừu Vĩnh Tư, mạo hiểm đến cứu người.

“Nói cách khác.” Hồng Tuấn đột nhiên nói, “Nếu hôm nay không có Hàn Thanh, tình huống sẽ là…”

Nghĩ đến đây, lưng Hồng Tuấn rét lạnh, nếu như không có Đỗ Hàn Thanh giả mạo, hắn sẽ không đi cùng Quỷ Vương và Ngọc Tảo Vân, hai Yêu Vương có lẽ sẽ bị pháp trận ở địa mạch thiêu chết, Lý Cảnh Lung tới cứu hắn cũng sẽ chết ở tế đàn.

“Đây chính là cạm bẫy mà Thanh Hùng nói tới?” Hồng Tuấn lẩm bẩm, “Thế vì sao mọi người đều còn sống?”

“Vì ngươi.” Quỷ Vương thản nhiên nói, “Không phải mọi chuyện đều đã xảy ra rồi sao?”

Hồng Tuấn lắc đầu xua tay, hắn cảm thấy mờ mịt, dường như bắt được một ý niệm trong đầu, nhưng nói không ra được.

“Viên Côn phải chăng không ngờ một màn này.” Cừu Vĩnh Tư và Lý Cảnh Lung sóng vai ngồi trong viện.

Lục HỨa nói: “Người đầu óc không đủ dùng suốt ngày phải nghe các ngươi nói chuyện Côn Thần, quá mệt mỏi, ta không muốn hiểu.”

Vũ Châu nói: “Ta nghe cũng không hiểu, quá phức tạp.”

Mạc Nhật Căn đành đuổi hai người đi trước, còn Lý Cảnh Lung, A Thái, Cừu Vĩnh Tư và Mạc Nhật Căn là bốn người, ở trong phế tích ngồi ngẫm nghĩ. Đúng lúc này, một đám lông màu trắng vô thanh vô tức đi vào trong viện, Ngọc Tảo Vân tới, ngồi xuống lẳng lặng nhìn Lý Cảnh Lung.

“Hồ vương?”

“Hồ Vương.” Mọi người lên tiếng chào.

Ngọc Tảo Vân nói: “Ta đến nói với các vị một câu.”

Lý Cảnh Lung nhướn mày, ra hiệu Ngọc Tảo Vân có lời cứ nói, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nàng.

“Viên Côn nhìn thấy một màn đánh lén của các ngươi hôm nay.” Ngọc Tảo Vân chậm rãi nói.

“Chắc chắn.” Cừu Vĩnh Tư đáp, “Nếu không sẽ không có tế đàn kia và đột nhiên có pháp trận ngưng đọng thời gian, hắn và Thanh Hùng chờ chính là lúc này.”

Mạc Nhật Căn: “Nhưng trước đó hắn cũng không nói cho Thanh Hùng mà là lựa chọn thời điểm chúng ta động thủ mới xuất hiện cảnh báo.”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Vì hắn muốn đề phòng tất cả khả năng sẽ tạo ra biến số, càng nhiều người biết thì càng dễ…”

Lý Cảnh Lung ra hiệu mọi người yên lặng, lắng nghe Ngọc Tảo Vân nói.

Ngọc Tảo Vân gật đầu: “Chúng ta suy đoán, hắn đoán được đối thoại của Hồng Tuấn và Thanh Hùng hôm nay, đoán được các ngươi sẽ đánh lén, nhưng một khắc cuối cùng, hắn không đoán ra mọi người sẽ thành công rút lui.”

Lý Cảnh Lung nói: “Không tồi! Chúng ta đang thảo luận việc này! Một khắc cuối cùng, là có người…”

“Suỵt!” Đột nhiên Ngọc Tảo Vân nói.

Mọi người nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nhướn mày, biểu tình cực kỳ vi diệu.

Cừu Vĩnh Tư đột nhiên hỏi: “Các ngươi lấy được phi đao rồi?”

“Lấy được.” Ngọc Tảo Vân bình tĩnh nói, “Ta và Quỷ Vương vốn nghĩ, chsng ta sẽ chết trong pháp trận địa mạch, đây là việc chúng ta không thông suốt được.”

Lý Cảnh Lung đột nhiên im lặng, trong nội viện bỗng nhiên yên ắng rât lâu.

Cuối cùng Ngọc Tảo Vân nói: “Chúng ta không nghĩ ra, ngươi cố gắng suy xét cho tốt, ta đi.”

Nói xong, Ngọc Tảo Vân quay người, rời khỏi phế tích Khu ma ti.

Đám người nhìn nhau, Mạc Nhật Căn hỏi: “Một khắc cuối cùng kia là thế nào?”

Khi Viên Côn triển khai pháp thuật nghịch thiên kia, mọi  người bị thời gian giam cầm, Mạc Nhật Căn nhìn chằm chằm bầu trời không thể nào quay đầu, Lục Hứa, Cừu Vĩnh Tư chăm chú nhìn về phía Hồng Tuấn trên tế đàn, chưa ai nhìn ra được việc xảy ra trong cơn gió lốc.

“Có người phá vỡ nhân quả.” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm. “Cứu được chúng ta và hai vị Yêu Vương.”

“Là ai?” Mạc Nhật Căn cau mày nói.

Lý Cảnh Lung nói: “Là ai không quan trọng, mấu chốt là… Ta muốn… Ta hiểu rồi! Giống như Trang Chu mộng điệp… ta quay về quá khứ lần thứ nhất, thay đổi chuyện người thừa kế sáu khi, đây là lần thứ hai…  mau tìm ‘tiết điểm’ kia ra!”

“Thành công sao?” A Thái mờ mịt nói, “Dù sao chúng ta đều còn sống.”

“Không.” Lý Cảnh Lung nói, “Chúng ta chưa thực sự sống sót, hiện giờ chúng ta đang đặt bản thân vào trong một ‘khả năng’, chỉ cần định đoạt triệt để mới có thể biến nó thành tất nhiên!”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Nếu không định đoạt triệt để sẽ thế nào?”

“Ta không biết.” Lý Cảnh Lung buông tay, nói, “Có lẽ chúng ta vẫn sẽ chết.”

“Chờ một chút…” Ngay cả Mạc Nhật Căn cũng cảm thấy đầu óc không đủ dùng rồi, nói: “Các ngươi đang nói cái gì?”

A Thái nói: “Từ lúc Ngọc Tảo Vân xuất hiện, ta nghe không hiểu rồi.”

Ban đầu bốn Khu ma sư đều tâm kế hạng nhất, nhưng lúc này trí tuệ Lý Cảnh Lung và Cừu Vĩnh Tư đã phân cao thấp rõ ràng. Nhưng lần này Lý Cảnh Lung không tỏ ra thần bí, dù sao can hệ trọng đại. Hắn lấy một cành cây, trên nền đất vẽ một vòng tròn, viết vào bên trong ‘Sáu pháp khí’.

“Viên Côn đã từng thay đổi số mệnh của chúng ta một lần.” Lý Cảnh Lung giải thích, “Hắn thông qua việc Hồng Tuấn mang Tâm Đăng đến cho ta, khiến pháp khí của Bất Động Minh Vương không tập hợp trên người ta được…”

Mạc Nhật Căn ở bên ngồi xuống: “Ngươi đã nói qua. Viên Côn đầu tiên thay đổi vận mệnh, sau đó lại dùng Trang Chu Mộng Điệp, đưa ngươi về quá khứ.”

Cừu Vĩnh Tư trầm ngâm: “Quá trình này, chúng ta cũng đã thảo luận qua, chỉ thay đổi ‘quá trình’ thì không được, cần phải thay đổi cả số mệnh liên tiếp xảy ra sau đó, lại quay về ban đầu, đặt vững nền móng.”

“Nhân quả, nhân quả.” Lý Cảnh Lung nói, “Ngoài nhân còn quả.” Hắn giải thích với A Thái, “Ngươi có thể coi như, số mệnh mỗi người đều là một cuốn sách đã viết xong, muốn thay đổi một đoạn trong đó, sửa chữa, viết lại, còn phải quay về ban đầu, đặt một con dấu. Quá trình Viên Côn tặng ta Tâm Đăng là sửa chữa, mà lấy Trang Chu Mộng Điệp đưa ta quay về quá khứ, ấn định số mệnh này sẽ xảy ra, chính là…” Nói xong, hắn thủ thế như đóng một ‘con dấu’: “Chính là động tác đóng ấn này.”

A Thái đại khái đã hiểu, nói: “Nhưng chuyện này với hiện tại, có liên quan thế nào.”

“Lần thứ nhất thay đổi số mệnh đã hoàn thành.” Lý Cảnh Lung nói, “Viên Côn thay đổi một lần, phân tán sáu pháp khí, dẫn đến việc Hồng Tuấn còn sống, và suy yếu sức mạnh của Khu ma ti. Hiện giờ hắn muốn tiêu diệt chúng ta, mà có người trong quá trình này, lại lấy đạo của người trả lại, thay đổi lần thứ hai. Mục đích khiến chúng ta sống sót, chiến thắng Viên Côn và Thanh Hùng. Mà bây giờ, chúng ta đang trong lần thay đổi thứ hai.”

“Cho nên, hiện tại phải tìm được ‘con dấu’ kia.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Cũng như chúng ta nói ‘tiết điểm’ mới có thể ấn định được nhân quả một cách hoàn chỉnh. Giống như việc Hồng Tuấn sống sót tách rời ma chủng, ‘điểm trọng yếu’ chính là ban đầu Lý Cảnh Lung thỉnh cầu Bất Động Minh Vương tách rời sáu pháp khí, hiện giờ chúng ta trở về được, cũng có một ‘tiết điểm’ như vậy.”

Mạc Nhật Căn và A Thái đã hiểu, Mạc Nhật Căn nói: “Ta cảm thấy, phải hỏi người đã tạo ra thay đổi kia. Rốt cuộc là ai?”

Lý Cảnh Lung lắc đầu: “Nếu có thể nói cho chúng ta, Ngọc Tảo Vân đã nói. Không nói, ắt hẳn có lý do.”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Ngược lại ta cảm thấy, phỏng theo ánh mắt nàng, có khi nàng cũng chưa nghĩ kỹ.”

Lý Cảnh Lung lẩm bẩm: “Việc đó không quan trọng, đêm qua chúng ta đã giải thích với Ngọc Tảo Vân, nhất định nàng phải giấu chuyện gì đó, mới lừa được Viên Côn.”

A Thái nói: “Nhưng dù ngươi tìm được ‘tiết điểm’ kia, làm sao quay lại được thời gian để ấn định mọi chuyện?”

“Ừm…” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm nói, “Đứng vậy… chỉ có Viên Côn mới đưa chúng ta về quá khứ nhờ mộng, chuyện này do hắn quyết định.”

Cừu Vĩnh Tư đột nhiên nói: “Cảnh Lung, có nhớ rõ không? Quá khứ ngươi quay về cũng không phải thực sự là quá khứ.”

“Đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng.” Lý Cảnh Lung chân thành nói: “Mộng này không ảnh hưởng được người khác.”

Vấn đề này mọi người không chỉ mới thảo luận một lần, thuật Trang Chu Mộng Điệp của Viên Côn không phải thay đổi toàn bộ tuyến thời gian, mà là đưa Lý Cảnh Lung quay về bản thân của rất nhiều năm trước. Lúc tỉnh mộng, phụ mẫu Hồng Tuấn vẫn chết, về một ý nghĩa nào đó, hắn không thay đổi quá khứ.

Nói là ‘sửa đổi’, không bằng nói là ‘định đoạt’, Viên Côn đã thay đổi hoàn toàn nhân quả, chỉ chờ thời khắc Lý Cảnh Lung ‘định đoạt’ sự thực này. Hắn ở trước tượng Bất Động Minh Vương hứa hẹn, trở thành căn nguyên,mà hành động này chỉ có thể do Lý Cảnh Lung làm.

“Cho nên.” Lý Cảnh Lung lẩm bẩm, “ ‘Tiết điểm’ này, vẫn là do ta đặt ra mới đúng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện