Thanh Hùng kéo Hồng Tuấn từ trên lưng xuống, cù hắn một hồi, Hồng Tuấn liền cười ha hả. Thanh Hùng giữ hắn đứng vững, hỏi: “Lại gây ra họa gì?”
Hồng Tuấn vừa rồi trên tay toàn là bụi than, bôi lên mặt Thanh Hùng, thấy vẻ mặt Thanh Hùng thực buồn cười, chỉ vào hắn nhịn không nổi mà cười to. Thanh Hùng không hiểu ra làm sao, Hồng Tuấn liền sinh động miêu tả kể lại như thật chuyện lúc trước, Thanh Hùng biết được Trọng Minh thất thố cũng không nhịn được mà cười.
Hai người cười cợt một lúc, Hồng Tuấn nghiêm mặt hỏi: “Người trở về có mang gì theo không? Mau cho con!”
Thanh Hùng đáp: “Không có.”
Hồng Tuấn không tin, liền tiến lên lục soát người Thanh Hùng. Thanh Hùng vốn ở trần bên trên, nếu có giữ đồ vật gì thì chỉ có cách nhét trong túi quần, Hồng Tuấn chưa ngưng ý định tìm kiếm, Thanh Hùng nghiêm trang đáp lại: “Thật là không có.”
“Sách không có mà đồ ăn cũng không có.” Sắc mặt Hồng Tuấn liền xịu xuống.
Thanh Hùng cười nói: “Lần trước chép cho con mấy quyển truyền kỳ, đã xem xong chưa?”
Hồng Tuấn đáp: “Đã xem nát rồi.”
Thanh Hùng thấy Hồng Tuấn vẻ mặt thập phần thất vọng, đành nhịn không đùa nữa, lại hỏi: “Triệu Tử Long của con đâu?”
“Ở đây.” Hồng Tuấn hô lên, Cá chép yêu liền nhảy từng bước tới gần. Năm năm trước Hồng Tuấn vô tình tìm thấy nó tại Thái Hành sơn, lúc này nó chưa thành tinh hoàn toàn mới chỉ biến đổi thành hình nửa người nửa cá này. Sau Thanh Hùng cho hắn cuốn “Tam quốc diễn nghĩa”, Hồng Tuấn liền xúc cảm mà gọi con cá chép yêu này là “Triệu Tử Long”. Như muốn khích lệ nó vượt vũ môn hóa thành rồng.
Thanh Hùng lấy ra một vật, ngón tay nắm lấy sợi dây xích, từ dây xích rơi xuống một bảo vật, dừng trước ánh mắt Hồng Tuấn.
“Đây là cái gì?!” Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi.
Chỉ thấy vật kia được chế tác cực kì khéo léo, là một mặt dây chuyền. Mặt dây chuyền được làm bằng vàng, trên mặt bọc một lớp ngọc, ở chính giữa có một viên thủy tinh. Từ viên thủy tinh tỏa ra một đạo bạch quang ấm áp như ẩn như hiện, tựa như một ngọn đèn nhỏ. Khi Thanh Hùng đưa mặt dây chuyền ra, cả đình viện bỗng chốc ngập tràn trong ánh sáng, thứ ánh sáng đó đẹp rực rỡ như ánh mặt trời nhưng lại thêm vài phần dịu dàng.
“Cho con giữ nó đó.” Thanh Hùng đem mặt dây chuyền đặt vào lòng bàn tay Hồng Tuấn, thả sợi xích vàng, cười nó, “Chưa thể dạy con cách dùng nó được, nếu không sẽ bị cha con mắng mất!”
Hồng Tuấn nhìn đồ vật tinh xảo trong tay muốn đi nghiên cứu nó một phen, liền gật đầu. Thanh Hùng lại dặn: “Ngàn vạn lần không được sơ suất làm vỡ nó, lớp ngọc này rất dễ vỡ, lát nữa quay lại ta sẽ chỉ con cách sử dụng.”
Hồng Tuấn vội lên tiếng trả lời, mang vòng cổ rời đi.
“Mười sáu tuổi.”
Khi Thanh Hùng bước vào thiên điện, thì Trọng Minh đang ngồi uống trà, Thanh Hùng liền ngồi xổm trước án, hướng Trọng Minh mà nhìn.
“Hôm nay lại gây ra rắc rối, bị ta phạt nặng rồi.” Trọng Minh hờ hững đáp
Thanh Hùng đáp: “Vốn là thiếu niên, gây rắc rối là chuyện bình thường. Năm đó chúng ta cùng với Khổng Tuyên cũng thường gây họa đó thôi”
Trọng Minh nhướn mày, “Nó còn chưa sẵn sàng đâu.”
Thanh Hùng đáp: “Đêm qua ta nhận được phong thư này, là Khu ma ti ở nhân gian gửi đến. Từ giờ đến lúc Thiên Ma hiện thế còn chưa đầy bốn năm. Hoàng đế đang triệu tập nhân tài về Trường An, theo ta suy đoán chắc là chuẩn bị vì sự kiện đó…”
Thanh Hùng đưa cho Trọng Minh một phong thư, Trọng Minh không thèm nhìn tới, đầu ngón tay búng ra một tia lửa, bay về phía bức thư. Thanh Hùng không muốn bức thư bị đốt đành thu lại.
“Trọng Minh, thế gian hiện giờ yêu tộc hoành hành. Đại Đường nhân tài ít ỏi, không kịp nữa rồi.”
Trọng Minh nghiêng đầu nhìn thẳng Thanh Hùng, gằn từng chữ một: “Ngươi đừng quên, chúng ta cũng là yêu tộc.”
“Ngươi còn nhớ rõ?” Thanh Hùng đáp, “Ta cứ nghĩ ngươi đã sớm quên, Yêu Vương bệ hạ.”
Trong nháy mắt từ người Trọng Minh tản mát một cỗ khí thế cường đại, phảng phất như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bên trong cơ thể, hắn nhíu mày, mang theo vài tia tức giận nhìn thẳng Thanh Hùng.
Trong thư phòng, Hồng Tuấn ban đầu dùng hai thanh phi đao mà cậy, lại dùng kéo cắt, đều không thể mở được mặt dây chuyền kia, cuối cùng lại dùng búa đập, đập đến mồ hôi đầy đầu mà vẫn không thể lấy được cái vật trong mặt dây chuyền kia.
“A a a ——” Hồng Tuấn tóm lấy quai chiếc bình đồng, nâng lên ngang tầm mắt mà đập xuống.
“Hà cớ gì mà người cứ phải cố chấp như vậy?” Cá chép yêu ở bên cạnh hỏi, “Thanh Hùng điện hạ đã dặn ngươi là không được đập vỡ nó rồi mà.”
“Ta muốn lấy nó ra.” Hồng Tuấn nói, “Đem trang trí trên đao của ta.”
“Nhìn thứ ánh sáng này chắc chắn không phải vật tầm thường.” Cá chép yêu bò lên bàn, chân dẫm lên một quyển sách, nằm úp sấp mà nhìn chăm chú. Trong mắt nó phản chiếu ánh sáng rực rỡ của vật kia.
“Bên ngoài có một vòng chú.” Hồng Tuấn dè dặt nói, “Vì sao mà phải phong ấn nó? Thứ ánh sáng này nhìn thật là thích mắt.”
“Chính là nhìn thấy liền cảm thấy ấm áp. Tâm tình cũng tốt hơn hẳn.” Cá chép yêu đáp.
Hồng Tuấn cầm lấy mặt dây chuyền, dứt khoát nói “Đi hỏi Thanh Hùng.”
“Ngươi bị phạt đứng còn chưa xong đâu!” Cá chép yêu mở miệng nhắc nhở, Hồng Tuấn đã cầm mặt dây chuyền kia, kích động mà đi rồi.
Tà dương đỏ như máu, chìm sau những rặng núi, trong ánh nắng chiều trên núi cao, tiếng chim hót vang từng hồi truyền đến.
Khi Hồng Tuấn bước vào thiên điện, chợt nghe thấy trong điện vang lên tiếng tranh chấp kịch liệt, liền hoảng sợ núp vào sau một cột trụ.
“Hắc Giao kia tại vị bất chính, hắn vĩnh viễn không phải là Yêu Vương! Cái thứ bò sát trong rãnh nước mà cũng xứng?!”
“Nhưng chúng ta đã thua, đây là sự thật!” Thanh Hùng trầm giọng nói. “Trừ phi quay lại nhân gian, triệt để tiêu diệt hắn, nếu không khi Thiên Ma hồi sinh, hắn thống lĩnh yêu tộc sẽ khiến nhân gian sinh linh đồ thán!”
“Sinh linh đồ thán can hệ gì đến ta?!” Trong Minh quát lớn, “Nhân tộc thấy lợi quên nghĩa, vong ân phụ bạc! Bọn chúng đem lão tam đi, lại đem một đứa trẻ nhân tộc ném lại cho ta nuôi dưỡng mười hai năm nay! Ta vì cái gì mà phải nuôi một tên cô nhi mang nửa huyết mạch nhân tộc kia?!”
“Đó là hài tử của Khổng Tuyên!” Thanh Hùng thanh âm trầm thấp, ý tứ trách cứ rõ ràng. “Khi xưa lúc Khổng Tuyên rời đi, ngươi không có nửa điểm hối hận sao?!”
“Ta có cái gì mà phải hối hận?!” Trong Minh lại gào lên, “Nếu không phải tại người kia hại chết Khổng Tuyên, thì giờ Hồng Tuấn đã không phải chịu cảnh không cha không mẹ?!”
“Nhân tộc có kẻ vong ân phụ nghĩa, có hạng thấy lợi quên ân, nhưng cũng có những kẻ như Địch Nhân Kiệt quả thực là bằng hữu.”
“Bằng hữu?” Trọng Minh lạnh giọng cười nói, “Hắn sẽ không vì nhân tộc mà làm bất cứ chuyện gì! Tuyệt đối không!”
Giọng Thanh Hùng run rẩy “Khổng Tuyên chính là thần ma nhất thể, Hồng Tuấn kế thừa Ngũ Sắc Thần Quang của cha hắn, có thể thay yêu tộc diệt trừ Hắc Giao kia, vì cha hắn báo thù, tiêu diệt Thiên Ma. Huống chi ngươi cứ giữ hắn cả đời ở đây, sớm muộn rồi hắn cũng biết chân tướng thôi!”
“Ngày đó khi rời khỏi trung nguyên”, Trọng Minh trầm giọng nói, “Ta đã nói qua, yêu tộc sống chết ta không quan tâm. Thiên Ma? Ta chỉ mong hắn mau chóng sống lại, đem đám người đáng chết đó diệt sạch!”
“Ngươi không thể thành thật sao? Trọng Minh!” Thanh Hùng bỗng nhiên tiến lên một bước, khí thế trên người tản ra, khoảnh khắc trong điện tràn ngập một cỗ khí thế cực kì hung hiểm. Khi cả hai đang giằng co, chén trà trên bàn không ngừng chấn động, phát ra tiếng lách cách, cửa sổ cũng rung lên bần bật.
Đột nhiên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Thanh Hùng và Trọng Minh đồng thời thu liễm khí lực, nhìn ra bên ngoài.
Thanh Hùng đuổi theo, nhìn thấy bóng dáng Hồng Tuấn phía xa.
“Ngày ấy khi Khổng Tuyên bỏ đi, một câu ngăn cản ngươi cũng không nói. Hôm nay lại tái diễn như thế?” Thanh Hùng thở dài. “Ngươi lưu lại cho hắn một chữ “Cút” từ đấy về sau liền âm dương cách biệt.”
Nói xong, Thanh Hùng nhanh chóng rời khỏi thiên điện, để lại Trọng Minh một mình nhìn ra hoàng hôn bên ngoài, lẳng lặng xuất thần.
Về đêm, trên trời đầy sao, đỉnh núi Thái Hành lấp lánh một dải ngân hà như thác đổ.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, Hồng Tuấn vẫn nằm im trên một phiến đá bằng phẳng cạnh vách đá. Những tảng đá dốc về phía trước, lỡ xảy chân vô ý sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng kia.
Thanh Hùng tiến đến, nằm cạnh Hồng Tuấn. Cả hai im lặng xuất thần nhìn lên bầu trời đêm cùng dải ngân hà rực rỡ.
“Có thật không?” Hồng Tuấn đột nhiên hỏi.
“Là thật hay giả, trong lòng con vốn sớm đã có đáp án.” Thanh Hùng đáp
Hồng Tuấn không ngừng nức nở, Thanh Hùng đưa tay chặn ngang mặt hắn, đè lên hai mắt, Hồng Tuấn nắm tay Thanh Hùng cọ hết nước mắt lên đó.
“Có phải cha con hận con lắm không?” Hồng Tuấn nức nở.
“Miệng hắn nói ra và suy nghĩ trong lòng, thường là hai thứ chẳng liên quan.” Thanh Hùng xuất thần mà nói, “Con đừng để bụng những gì hắn nói. Nếu thật hắn không nguyện ý, trên thế gian này có ai ép buộc được hắn sao? Hôm ấy ta đưa con cho hắn, liệu con còn sống đến bây giờ không?”
Hồng Tuấn run rẩy lấy ra mặt dây chuyền kia.
“Con không muốn xuống nhân gian sao?” Thanh Hùng tiếp lấy mặt dây chuyền, từ mặt dây chuyền một đạo ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả nửa đỉnh núi, cùng bầu trời đầy tinh tú kia sáng lấp lánh, Hồng Tuấn nằm dưới luồng sáng kia, từ từ bình tĩnh lại.
“Mỗi lần ta đến chẳng náo loạn nhất định đòi ta đưa con xuống nhân gian sao? Hiện giờ đã lớn thế này rồi.” Thanh Hùng nói tiếp, “Ta hỏi này, còn có cái gì phải sợ sao?”
Hồng Tuấn ban đầu vui vẻ, chợt nghĩ đến Trọng Minh, biểu tình lại chuyển sang ảm đạm, kinh ngạc mà nhìn Thanh Hùng.
Thanh Hùng nhìn mặt dây đang lóe sáng kia, lẩm bẩm nói: “Nhân gian có rất nhiều đồ ăn, có nhiều thứ vui vẻ, có cô nương xinh đẹp như hoa, có rượu ngon có bạn bè, có tiếng đàn ca truyền xa mười dặm, có đèn dầu không bao giờ tắt, đi thôi. Đi đến nơi đó, vạn trượng hồng trần, con tuyệt đối sẽ không hối hận đâu.”
Hôm sau, bên trong thiên điện đã dọn dẹp xong.
Hồng Tuấn đi vào thiên điện, ba vương tọa đã bị dịch chuyển đến đây, Trọng Minh ngồi chính giữa, Thanh Hùng ngồi bên trái. Biểu tình Trọng Minh vẫn lạnh lùng trước sau như một, Hồng Tuấn gọi một tiếng “Cha”, rồi quy củ đứng ở trong góc.
“Ta không phải cha ngươi.” Trên vương tọa, thanh âm Trọng Minh lạnh lùng không chút cảm xúc.
Hồng Tuấn đứng ở dưới, cảm xúc rối bời, nhìn Trọng Minh mà nói: “Người là, người chính là cha con.” Trọng Minh lại dời ánh mắt đi, nhìn đến vương tọa thứ ba trống rỗng.
“Cha ngươi tên là Khổng Tuyên.” Trọng Minh trầm giọng nói, “Cùng với ta và Thanh Hùng là người đứng đầu Diệu Kim Cung. Ngươi đã từng hỏi ta, một ghế trống này là dành cho ai, hôm nay ta sẽ trả lời ngươi.”
“Người ngồi đây năm xưa, chính là cha ngươi. Năm đó sau khi Khổng Tuyên chết, Thanh Hùng ôm ngươi đến Diệu Kim cung. Hiện giờ ngươi đã trưởng thành rồi, cũng nên trở về đi.”
“Về đâu cơ?” Hồng Tuấn hỏi.
“Đến từ đâu liền trở về nơi đó đi.” Trọng Minh thản nhiên nói.
“Con là người nơi đây.” Hồng Tuấn còn nói, “Con không đi đâu cả.”
Hồng Tuấn vừa rồi trên tay toàn là bụi than, bôi lên mặt Thanh Hùng, thấy vẻ mặt Thanh Hùng thực buồn cười, chỉ vào hắn nhịn không nổi mà cười to. Thanh Hùng không hiểu ra làm sao, Hồng Tuấn liền sinh động miêu tả kể lại như thật chuyện lúc trước, Thanh Hùng biết được Trọng Minh thất thố cũng không nhịn được mà cười.
Hai người cười cợt một lúc, Hồng Tuấn nghiêm mặt hỏi: “Người trở về có mang gì theo không? Mau cho con!”
Thanh Hùng đáp: “Không có.”
Hồng Tuấn không tin, liền tiến lên lục soát người Thanh Hùng. Thanh Hùng vốn ở trần bên trên, nếu có giữ đồ vật gì thì chỉ có cách nhét trong túi quần, Hồng Tuấn chưa ngưng ý định tìm kiếm, Thanh Hùng nghiêm trang đáp lại: “Thật là không có.”
“Sách không có mà đồ ăn cũng không có.” Sắc mặt Hồng Tuấn liền xịu xuống.
Thanh Hùng cười nói: “Lần trước chép cho con mấy quyển truyền kỳ, đã xem xong chưa?”
Hồng Tuấn đáp: “Đã xem nát rồi.”
Thanh Hùng thấy Hồng Tuấn vẻ mặt thập phần thất vọng, đành nhịn không đùa nữa, lại hỏi: “Triệu Tử Long của con đâu?”
“Ở đây.” Hồng Tuấn hô lên, Cá chép yêu liền nhảy từng bước tới gần. Năm năm trước Hồng Tuấn vô tình tìm thấy nó tại Thái Hành sơn, lúc này nó chưa thành tinh hoàn toàn mới chỉ biến đổi thành hình nửa người nửa cá này. Sau Thanh Hùng cho hắn cuốn “Tam quốc diễn nghĩa”, Hồng Tuấn liền xúc cảm mà gọi con cá chép yêu này là “Triệu Tử Long”. Như muốn khích lệ nó vượt vũ môn hóa thành rồng.
Thanh Hùng lấy ra một vật, ngón tay nắm lấy sợi dây xích, từ dây xích rơi xuống một bảo vật, dừng trước ánh mắt Hồng Tuấn.
“Đây là cái gì?!” Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi.
Chỉ thấy vật kia được chế tác cực kì khéo léo, là một mặt dây chuyền. Mặt dây chuyền được làm bằng vàng, trên mặt bọc một lớp ngọc, ở chính giữa có một viên thủy tinh. Từ viên thủy tinh tỏa ra một đạo bạch quang ấm áp như ẩn như hiện, tựa như một ngọn đèn nhỏ. Khi Thanh Hùng đưa mặt dây chuyền ra, cả đình viện bỗng chốc ngập tràn trong ánh sáng, thứ ánh sáng đó đẹp rực rỡ như ánh mặt trời nhưng lại thêm vài phần dịu dàng.
“Cho con giữ nó đó.” Thanh Hùng đem mặt dây chuyền đặt vào lòng bàn tay Hồng Tuấn, thả sợi xích vàng, cười nó, “Chưa thể dạy con cách dùng nó được, nếu không sẽ bị cha con mắng mất!”
Hồng Tuấn nhìn đồ vật tinh xảo trong tay muốn đi nghiên cứu nó một phen, liền gật đầu. Thanh Hùng lại dặn: “Ngàn vạn lần không được sơ suất làm vỡ nó, lớp ngọc này rất dễ vỡ, lát nữa quay lại ta sẽ chỉ con cách sử dụng.”
Hồng Tuấn vội lên tiếng trả lời, mang vòng cổ rời đi.
“Mười sáu tuổi.”
Khi Thanh Hùng bước vào thiên điện, thì Trọng Minh đang ngồi uống trà, Thanh Hùng liền ngồi xổm trước án, hướng Trọng Minh mà nhìn.
“Hôm nay lại gây ra rắc rối, bị ta phạt nặng rồi.” Trọng Minh hờ hững đáp
Thanh Hùng đáp: “Vốn là thiếu niên, gây rắc rối là chuyện bình thường. Năm đó chúng ta cùng với Khổng Tuyên cũng thường gây họa đó thôi”
Trọng Minh nhướn mày, “Nó còn chưa sẵn sàng đâu.”
Thanh Hùng đáp: “Đêm qua ta nhận được phong thư này, là Khu ma ti ở nhân gian gửi đến. Từ giờ đến lúc Thiên Ma hiện thế còn chưa đầy bốn năm. Hoàng đế đang triệu tập nhân tài về Trường An, theo ta suy đoán chắc là chuẩn bị vì sự kiện đó…”
Thanh Hùng đưa cho Trọng Minh một phong thư, Trọng Minh không thèm nhìn tới, đầu ngón tay búng ra một tia lửa, bay về phía bức thư. Thanh Hùng không muốn bức thư bị đốt đành thu lại.
“Trọng Minh, thế gian hiện giờ yêu tộc hoành hành. Đại Đường nhân tài ít ỏi, không kịp nữa rồi.”
Trọng Minh nghiêng đầu nhìn thẳng Thanh Hùng, gằn từng chữ một: “Ngươi đừng quên, chúng ta cũng là yêu tộc.”
“Ngươi còn nhớ rõ?” Thanh Hùng đáp, “Ta cứ nghĩ ngươi đã sớm quên, Yêu Vương bệ hạ.”
Trong nháy mắt từ người Trọng Minh tản mát một cỗ khí thế cường đại, phảng phất như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bên trong cơ thể, hắn nhíu mày, mang theo vài tia tức giận nhìn thẳng Thanh Hùng.
Trong thư phòng, Hồng Tuấn ban đầu dùng hai thanh phi đao mà cậy, lại dùng kéo cắt, đều không thể mở được mặt dây chuyền kia, cuối cùng lại dùng búa đập, đập đến mồ hôi đầy đầu mà vẫn không thể lấy được cái vật trong mặt dây chuyền kia.
“A a a ——” Hồng Tuấn tóm lấy quai chiếc bình đồng, nâng lên ngang tầm mắt mà đập xuống.
“Hà cớ gì mà người cứ phải cố chấp như vậy?” Cá chép yêu ở bên cạnh hỏi, “Thanh Hùng điện hạ đã dặn ngươi là không được đập vỡ nó rồi mà.”
“Ta muốn lấy nó ra.” Hồng Tuấn nói, “Đem trang trí trên đao của ta.”
“Nhìn thứ ánh sáng này chắc chắn không phải vật tầm thường.” Cá chép yêu bò lên bàn, chân dẫm lên một quyển sách, nằm úp sấp mà nhìn chăm chú. Trong mắt nó phản chiếu ánh sáng rực rỡ của vật kia.
“Bên ngoài có một vòng chú.” Hồng Tuấn dè dặt nói, “Vì sao mà phải phong ấn nó? Thứ ánh sáng này nhìn thật là thích mắt.”
“Chính là nhìn thấy liền cảm thấy ấm áp. Tâm tình cũng tốt hơn hẳn.” Cá chép yêu đáp.
Hồng Tuấn cầm lấy mặt dây chuyền, dứt khoát nói “Đi hỏi Thanh Hùng.”
“Ngươi bị phạt đứng còn chưa xong đâu!” Cá chép yêu mở miệng nhắc nhở, Hồng Tuấn đã cầm mặt dây chuyền kia, kích động mà đi rồi.
Tà dương đỏ như máu, chìm sau những rặng núi, trong ánh nắng chiều trên núi cao, tiếng chim hót vang từng hồi truyền đến.
Khi Hồng Tuấn bước vào thiên điện, chợt nghe thấy trong điện vang lên tiếng tranh chấp kịch liệt, liền hoảng sợ núp vào sau một cột trụ.
“Hắc Giao kia tại vị bất chính, hắn vĩnh viễn không phải là Yêu Vương! Cái thứ bò sát trong rãnh nước mà cũng xứng?!”
“Nhưng chúng ta đã thua, đây là sự thật!” Thanh Hùng trầm giọng nói. “Trừ phi quay lại nhân gian, triệt để tiêu diệt hắn, nếu không khi Thiên Ma hồi sinh, hắn thống lĩnh yêu tộc sẽ khiến nhân gian sinh linh đồ thán!”
“Sinh linh đồ thán can hệ gì đến ta?!” Trong Minh quát lớn, “Nhân tộc thấy lợi quên nghĩa, vong ân phụ bạc! Bọn chúng đem lão tam đi, lại đem một đứa trẻ nhân tộc ném lại cho ta nuôi dưỡng mười hai năm nay! Ta vì cái gì mà phải nuôi một tên cô nhi mang nửa huyết mạch nhân tộc kia?!”
“Đó là hài tử của Khổng Tuyên!” Thanh Hùng thanh âm trầm thấp, ý tứ trách cứ rõ ràng. “Khi xưa lúc Khổng Tuyên rời đi, ngươi không có nửa điểm hối hận sao?!”
“Ta có cái gì mà phải hối hận?!” Trong Minh lại gào lên, “Nếu không phải tại người kia hại chết Khổng Tuyên, thì giờ Hồng Tuấn đã không phải chịu cảnh không cha không mẹ?!”
“Nhân tộc có kẻ vong ân phụ nghĩa, có hạng thấy lợi quên ân, nhưng cũng có những kẻ như Địch Nhân Kiệt quả thực là bằng hữu.”
“Bằng hữu?” Trọng Minh lạnh giọng cười nói, “Hắn sẽ không vì nhân tộc mà làm bất cứ chuyện gì! Tuyệt đối không!”
Giọng Thanh Hùng run rẩy “Khổng Tuyên chính là thần ma nhất thể, Hồng Tuấn kế thừa Ngũ Sắc Thần Quang của cha hắn, có thể thay yêu tộc diệt trừ Hắc Giao kia, vì cha hắn báo thù, tiêu diệt Thiên Ma. Huống chi ngươi cứ giữ hắn cả đời ở đây, sớm muộn rồi hắn cũng biết chân tướng thôi!”
“Ngày đó khi rời khỏi trung nguyên”, Trọng Minh trầm giọng nói, “Ta đã nói qua, yêu tộc sống chết ta không quan tâm. Thiên Ma? Ta chỉ mong hắn mau chóng sống lại, đem đám người đáng chết đó diệt sạch!”
“Ngươi không thể thành thật sao? Trọng Minh!” Thanh Hùng bỗng nhiên tiến lên một bước, khí thế trên người tản ra, khoảnh khắc trong điện tràn ngập một cỗ khí thế cực kì hung hiểm. Khi cả hai đang giằng co, chén trà trên bàn không ngừng chấn động, phát ra tiếng lách cách, cửa sổ cũng rung lên bần bật.
Đột nhiên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Thanh Hùng và Trọng Minh đồng thời thu liễm khí lực, nhìn ra bên ngoài.
Thanh Hùng đuổi theo, nhìn thấy bóng dáng Hồng Tuấn phía xa.
“Ngày ấy khi Khổng Tuyên bỏ đi, một câu ngăn cản ngươi cũng không nói. Hôm nay lại tái diễn như thế?” Thanh Hùng thở dài. “Ngươi lưu lại cho hắn một chữ “Cút” từ đấy về sau liền âm dương cách biệt.”
Nói xong, Thanh Hùng nhanh chóng rời khỏi thiên điện, để lại Trọng Minh một mình nhìn ra hoàng hôn bên ngoài, lẳng lặng xuất thần.
Về đêm, trên trời đầy sao, đỉnh núi Thái Hành lấp lánh một dải ngân hà như thác đổ.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, Hồng Tuấn vẫn nằm im trên một phiến đá bằng phẳng cạnh vách đá. Những tảng đá dốc về phía trước, lỡ xảy chân vô ý sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng kia.
Thanh Hùng tiến đến, nằm cạnh Hồng Tuấn. Cả hai im lặng xuất thần nhìn lên bầu trời đêm cùng dải ngân hà rực rỡ.
“Có thật không?” Hồng Tuấn đột nhiên hỏi.
“Là thật hay giả, trong lòng con vốn sớm đã có đáp án.” Thanh Hùng đáp
Hồng Tuấn không ngừng nức nở, Thanh Hùng đưa tay chặn ngang mặt hắn, đè lên hai mắt, Hồng Tuấn nắm tay Thanh Hùng cọ hết nước mắt lên đó.
“Có phải cha con hận con lắm không?” Hồng Tuấn nức nở.
“Miệng hắn nói ra và suy nghĩ trong lòng, thường là hai thứ chẳng liên quan.” Thanh Hùng xuất thần mà nói, “Con đừng để bụng những gì hắn nói. Nếu thật hắn không nguyện ý, trên thế gian này có ai ép buộc được hắn sao? Hôm ấy ta đưa con cho hắn, liệu con còn sống đến bây giờ không?”
Hồng Tuấn run rẩy lấy ra mặt dây chuyền kia.
“Con không muốn xuống nhân gian sao?” Thanh Hùng tiếp lấy mặt dây chuyền, từ mặt dây chuyền một đạo ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả nửa đỉnh núi, cùng bầu trời đầy tinh tú kia sáng lấp lánh, Hồng Tuấn nằm dưới luồng sáng kia, từ từ bình tĩnh lại.
“Mỗi lần ta đến chẳng náo loạn nhất định đòi ta đưa con xuống nhân gian sao? Hiện giờ đã lớn thế này rồi.” Thanh Hùng nói tiếp, “Ta hỏi này, còn có cái gì phải sợ sao?”
Hồng Tuấn ban đầu vui vẻ, chợt nghĩ đến Trọng Minh, biểu tình lại chuyển sang ảm đạm, kinh ngạc mà nhìn Thanh Hùng.
Thanh Hùng nhìn mặt dây đang lóe sáng kia, lẩm bẩm nói: “Nhân gian có rất nhiều đồ ăn, có nhiều thứ vui vẻ, có cô nương xinh đẹp như hoa, có rượu ngon có bạn bè, có tiếng đàn ca truyền xa mười dặm, có đèn dầu không bao giờ tắt, đi thôi. Đi đến nơi đó, vạn trượng hồng trần, con tuyệt đối sẽ không hối hận đâu.”
Hôm sau, bên trong thiên điện đã dọn dẹp xong.
Hồng Tuấn đi vào thiên điện, ba vương tọa đã bị dịch chuyển đến đây, Trọng Minh ngồi chính giữa, Thanh Hùng ngồi bên trái. Biểu tình Trọng Minh vẫn lạnh lùng trước sau như một, Hồng Tuấn gọi một tiếng “Cha”, rồi quy củ đứng ở trong góc.
“Ta không phải cha ngươi.” Trên vương tọa, thanh âm Trọng Minh lạnh lùng không chút cảm xúc.
Hồng Tuấn đứng ở dưới, cảm xúc rối bời, nhìn Trọng Minh mà nói: “Người là, người chính là cha con.” Trọng Minh lại dời ánh mắt đi, nhìn đến vương tọa thứ ba trống rỗng.
“Cha ngươi tên là Khổng Tuyên.” Trọng Minh trầm giọng nói, “Cùng với ta và Thanh Hùng là người đứng đầu Diệu Kim Cung. Ngươi đã từng hỏi ta, một ghế trống này là dành cho ai, hôm nay ta sẽ trả lời ngươi.”
“Người ngồi đây năm xưa, chính là cha ngươi. Năm đó sau khi Khổng Tuyên chết, Thanh Hùng ôm ngươi đến Diệu Kim cung. Hiện giờ ngươi đã trưởng thành rồi, cũng nên trở về đi.”
“Về đâu cơ?” Hồng Tuấn hỏi.
“Đến từ đâu liền trở về nơi đó đi.” Trọng Minh thản nhiên nói.
“Con là người nơi đây.” Hồng Tuấn còn nói, “Con không đi đâu cả.”
Danh sách chương