“Tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng còn chưa giải quyết hoàn toàn.” Hồng Tuấn thấp giọng nói, “Chúng ta bây giờ vẫn có thể gặp phải nguy hiểm, Thanh Hùng, mặc dù nhân tộc nhỏ bé yếu ớt, cuộc đời chỉ dài trăm năm, nhưng có rất nhiều chuyện chúng ta phải học tập.”
Thanh Hùng nhìn vào mắt Hồng Tuấn, im lặng thật lâu, hắn dường như có lời gì muốn nói với Hồng Tuấn nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
“Nói đúng.” Thanh Hùng thản nhiên nói, “Chúng ta cũng nên học tập nhân loại.”
Ánh mắt Thanh Hùng lướt qua Hồng Tuấn, rơi vào Lý Cảnh Lung vào điện từ bao giờ, Hồng Tuấn quay đầu, thấy Lý Cảnh Lung trầm mặc đứng đấy.
“Cứ như vậy đi.” Thanh Hùng trầm ngâm một lát, nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Cùng chung kẻ địch.”
Hồng Tuấn thấy sắc mặt Lý Cảnh Lung không đúng lắm, theo hắn quay người ròi đi, Lý Cảnh Lung không nói lời nào, Hồng Tuấn thì trăm mối rối ren trong lòng, có mấy lời không biết có nên nói cho đồng bạn không, Thanh Hùng muốn, thì nhân tộc không thể cho được.
“Sao vậy?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn lắc đầu, Lý Cảnh Lung nói: “Có vài việc nên bàn bạc cùng tất cả mọi người.”
Hồng Tuấn lo lắng thấp thỏm, hắn biết có mấy lời càng nói sớm ra thì càng tốt, đang nghĩ xem giải thích với đồng bạn thế nào, Lý Cả Lung đã đưa hắn đến chỗ Triều Vân đang ngủ say: một con rắn quấn quanh Cá chép yêu, quanh đó Khu ma sư dựng chỗ ở tạm thời, cũng không có dự định vào Diệu Kim cung ở lại.
Hồng Tuấn thường nói: “Mời mọi người đến nhà ta chơi”, nhưng nhìn đồng bạn ở trong hang động thế này lại có chút xấu hổ, nói: “Hay là chuyển vào trong đi… mọi người thế nào?”
Sắc mặt mọi người đều rất nghiêm túc, nhất là Cừu Vĩnh Tư.
“Bên A Thái có chút chuyện xảy ra.” Cừu Vĩnh Tư nói. “Mọi người đang bàn đối sách.”
Hồng Tuấn giật mình, quên luôn việc của bản thân. Trước lúc chia tay, Cừu Vĩnh Tư cùng A Thái, A Sử Na Quỳnh có dùng pháp bảo ‘Huyết gia’ để làm phương thức liên lạc, đây là một loại côn trùng kì lạ, tại phạm vi nhất định có thể nhờ pháp thuật mà truyền lời, Lý Cảnh Lung khi dẫn bọn họ tác chiến ở Trường An có sử dụng nó. Nhưng A Thái rời khỏi Trung Nguyên quá xa, lúc tây tiến, Huyết gia trùng không thể dùng trò chuyện được.
Dù như vậy, pháp bảo này vốn là một căp thư – hùng, bọn chúng có liên kết, chỉ cần A Thái giữ bên người, tiếp tục truyền pháp lực cho nó, trùng đực sẽ có phản ứng. Mà mới đây, khi Cừu Vĩnh Tư mở hộp, phát hiện trùng đực đang nôn nóng muốn bò ra ngoài, mấy lần muốn chui ra khỏi hộp bay đi, trên lưng xuất hiện hoa văn kỳ lạ.
“Thế này là bọn họ đang gặp nguy hiểm.” Cừu Vĩnh Tư giải thích, “Thư hùng Huyết gia cần dùng pháp lực nuôi dưỡng, một bên không nhận được pháp lực trong thời gian dài sẽ chết đói, bên kia cảm giác được nguy hiểm, dù có cách bao xa cũng sẽ tìm các đi cứu.”
Trước khi chia tay, Cừu Vĩnh Tư đặc biệt nhắc nhở A Thái, nhóm Khu ma sư bình thường cà lơ phất phơ, nhưng khi gặp chuyện quan trọng lại rất rõ ràng, tự nhiên sẽ không có chuyện quên chăm sóc hoặc làm mất đồ. Giải thích duy nhất là: A Thái và A Sử Na Quỳnh có một khoảng thời gian không tiếp xúc pháp bảo.
“Đường đi đã thương lượng qua.” Lý Cảnh Lung chỉ lên địa đồ tây bắc cho bọn họ nắm rõ hành trình, rời Dương Quan đến chỗ này, hắn cau mày, “Chỗ mất liên lạc, là ở vùng này.” Sau đó hắn dùng bút khoanh Hàm Hải và Đát La Tư.
“Đi nhanh như vậy?” Lục Hứa lẩm bẩm nói.
“Xe nhẹ quen đường.” Lý Cảnh Lung nói, “Ta chỉ cho bọn họ ở lại hai tháng.” Hắn nói nhìn về phía Hồng Tuấn, “Có thể để cầm tộc dưới trướng em đi dò xét phong thanh không>:
Hồng Tuấn đang định nhờ Thanh Hùng, Cừu Vĩnh Tư lại nói: “Chờ chút, bàn bạc kỹ rồi hành động cũng không muộn.”
Gặp tình thế này nhất định phải đi một chuyến, nói không chừng còn đi gấp trong đêm, nhanh chóng lên đường. HỒng Tuấn chưa đến, Lý Cảnh Lung và Mạc Nhật Căn còn đang không biết có nên thông báo cho Đặc Lan Đóa hay không. Cũng muốn để Hồng Tuấn đi cùng hay không.
“Đương nhiên ta sẽ đi cùng!” Hồng Tuấn nói.
Lục Hứa: “Ta bảo rồi, huynh ấy sẽ không ở lại.”
“Đệ vừa nhậm chức Yêu Vương.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Không nên cứ thế mà đi.”
Lý Cảnh Lung ý vị thâm sâu nhìn Hồng Tuấn, đồng bạn dường như có sự ăn ý lạ kỳ, tâm niệm Hồng Tuấn thay đổi nhanh, biết nhóm Khu ma sư đều là nhân tinh, người này còn thông minh hơn người kia, hơn phân nửa đã cảm thấy Thanh Hùng khác biệt thế nào. Hồng Tuấn ở lại, có lẽ sẽ ổn định yêu tộc, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng dù hắn chờ đợi ở thánh địa, không đi đâu cả, nhưng Thanh Hùng muốn đưa hắn đi, thì Hồng Tuấn cũng không có cách nào.
Cuối cùng Lý Cảnh Lung nói với Mạc Nhật Căn: “Mọi người vân nên đi cùng nhau, chiếu ứng lẫn nhau được.”
Mọi người gật đầu, Cừu Vĩnh Tư hỏi: “Nói cho đệ muội chứ?”
Đặc Lan Đóa từng ở nhà đại thương nhân Thổ Dục Hồn và Đát La Tư, thương lộ kéo dài đến phía tây, Hàn Quốc Lan chờ sinh ý ở thiên triều, cùng Đặc Lan Đóa đến nói chuyện, không chừng hai người tìm được trợ giúp. Nhưng với tính tình Đặc Lan Đóa, nói không chừng sẽ tự mình đi lại còn dễ gặp nguy hiểm.
“Nhất định phải nói cho nàng.”
Lời này là quyết định của Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung đành nói: “Như vậy, sáng mai mọi người về thành Du Châu, chia nhau chuẩn bị.”
Hồng Tuấn nói: “Ta đi thu xếp, đêm nay lên đường.”
Màn đêm buông xuống, Hồng Tuấn triệu tập bốn Yêu vương, bàn giao tình hình, Thanh Hùng để Hồng Tuấn quyết, cử vài chim cắt để bọn chúng bay bằng tốc độ nhanh nhất đến An Tây Đô hộ phủ điều tra. Chiến Tử Thi Quỷ Vương im lặng một lát rồi nói: “Một vùng Hàm hải, xưa nay cũng có yêu tộc chiếm cứ, không chừng có thể xin bọn họ giúp đỡ.”
Ở Thần Châu, quản hạt của Yêu Vương cũng chỉ tới DƯơng Quan, đây là quy củ các triều đại hình thành, rời khỏi phía tây Dương Quan không có người cũng chẳng có yêu. Xuôi theo hướng tây An Tây Đô hộ phủ, chính là mảng lớn sa mạc. Kéo dài theo hướng Tây nam, tới chỗ có bình nguyên mới có người ở, vượt qua cao nguyên đến cố hương Ba Tư của A Thái, được người Sắc Mục gọi là Tiểu Á Tế Á.
Bằng ký ức của Quỷ vương, vùng yêu tộc kia huyết thống tương đối hỗn tạp, có yêu quái từ phía tây, cũng có yêu quái phía đông du hành đến vùng Hàm Hải, Đát La Tư định cư lại.
“Ngươi có thể tìm một tiền bối gọi là ‘Hạn Bạt’.” Quỷ vương giao cho Hồng Tuấn một miếng ngọc cong màu đỏ rực, giải thích nói, “Kia là một vị mỹ nam tử, nếu hắn có ở đây.”
Thanh Hùng: “Mỹ nam tử?”
“À.” Ngọc Tảo Vân hoài nghi nhìn Quỷ Vương.
Quỷ Vương: “…”
Hồng Tuấn: “?”
Hồng Tuấn ghi lại lời của Quỷ Vương, thánh địa vẫn cần xây dựng, tứ đại Yêu vương không đi lung tung được, đây lại là chuyện của Khu ma ti, Lý Cảnh Lung cũng không cầu ngoại viện. Nghị định xong, Hồng Tuấn cáo biệt mọi người, dự định tối nay xuất phát về Du Châu. Vừa mới rời đi, Hồng Tuấn cũng cảm thấy kỳ quá – “Mỹ nam tử” ba chữ này không kỳ quái, lời từ miệng Ngọc Tảo Vân cũng không kỳ quái, chỉ từ miệng Quỷ Vương nói ra, lại cực kỳ quái lạ. Quỷ Vương ngày thường đâu ra đó, chẳng bao giờ xưng hô như vậy, dù nói đến Khổng Tuyên cũng không bảo là ‘mỹ nam tử’.
Hồng Tuấn: “Mỹ nam tử?” Hắn cũng hoài nghi nhìn chằm chằm Quỷ Vương.
Quỷ Vương nói: “Không cần đem ngọc đưa tới.”
Đương nhiên cần, Hồng Tuấn cẩn thận cất kỹ miếng ngọc, Quỷ Vương lại nói: “Tiện thì hỏi thăm thay ta vài lời.”
Lúc ra khỏi Thiên La sơn, trăng đã treo cao trên đầu, đám Khu ma sư ở phía tây Vu Hạp lên thuyề. Mạc Nhật Căn còn bàn bạc, đợi Hồng Tuấn đến lập tức dừng lại, chuẩn bị xuất phát.
“Xuất phát thôi!” Mạc Nhật Căn ở trên thuyền nói.
Hồng Tuấn đứng trên bến tàu, quay người nhìn Vu Hạp, trong đêm tối, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi sông núi đất Thục, đỉnh Thần Nữ sừng sững, nhìn về phía xa. Sau rặng núi, bên trong Thiên La sơn tụ tập rất nhiều yêu tộc, nhưng không có cảm giác yêu khí ngột ngạt như Trường An, mà cảm giác vừa kỳ ảo vừa thần bí.
Lý Cảnh Lung từ đầu tới cuối ở bên cạnh hắn, chuyện gì cũng không hỏi, nhưng hắn cảm thấy, mấy ngày này chủ đề nói chuyện của mọi người sẽ là yêu tộc, chỉ không muốn hắn lo lắng thôi.
Hắn thở dài, quay người lên thuyền.
Nước sông chảy xiết, thuyền đi ngược dòng, một ngày đêm sau đã quay lại Du Châu, Lý Cảnh Lung lập tức đi bái phỏng Hàn Quốc Lan, Hồng Tuấn và Lục Hứa tìm Đặc Lan Đóa.
“Tình hình là như vậy.” Hồng Tuấn nói với Đặc Lan Đóa.
Lục Hứa thay Đặc Lan Đóa đưa nôi, đứa nhỏ nhìn hắn cười, Trần Phụng ở bên cạnh, duỗi tay định bóp mặt đứa bé.
“Không được bóp.” Lục Hứa nắm tay Trần Phụng, “Dính nước miếng.”
Đặc Lan Đóa nghe xong, sau khi bình tĩnh nói: “Ta đã biết.”
Hồng Tuấn an ủi: “Tẩu tử đừng lo lắng, mọi người…”
“Ta cũng đã nghĩ sẽ bị bán đứng như thế.” Đặc Lan Đóa cau mày nói.
Hồng Tuấn: “!!!”
Quả nhiên tìm Đặc Lan Đóa là chính xác, có một số việc chỉ có nàng mới biết.
“Bị ai?” Lục Hứa cảnh giác hỏi.
“Gián điệp của Quỳnh.” Đặc Lan Đóa trầm ngâm một lát, rồi nói, “Hắc Y sẽ không bỏ qua hai người bọn họ. Ta viết một phong thư, ngươi đưa đến nhà ta, tìm phụ thân ta, để hắn nghĩ cách cứu viện cho A Thái và A Quỳnh.”
Vương triều Tát San của A Thái và A Sử Na Quỳnh ngày trước đã diệt vong nhưng vẫn còn người ở trong dân gian, năm đó Hắc Y Đại Thực quân dùng thế mạnh như gió thu quét lá vàng, thống nhất Tiểu Á Tế Á, sau khi Y Tư Ngải chết, tàn quan tứ tán, tất cả đều bị đại tướng Ba Tư đương nhiệm hợp nhất, cũng không thiếu chiến hữu của A Sử Na Quỳnh. Hậu duệ Tát San lưu vong Trung thổ, nhưng nhóm này dù bên ngoài quy hàng Ba Tư nhưng vẫn âm thầm liên lạc với A Sử Na Quỳnh, chỉ chờ Thái Cách Lạp quay về, sẽ vùng lên, cùng nhau hưởng ứng lật đổ Đại Thực.
“Tiện nhân An Mạn kia.” Đặc Lan Đóa vừa viết thư vừa lầm bầm nói, “Đã bảo Quỳnh đừng tin hắn rồi…”
Hồng Tuấn và Lục HỨa nhìn Đặc Lan Đóa, Lục Hứa hỏi: “Tình huống nguy hiểm sao?”
“Đương nhiên là nguy hiểm.” Đặc Lan Đóa thấp giọng nói, “Gia tộc Hồ Khắc Lạp Đạc đã bỏ Thần Hỏa, nhưng có biện pháp nào đâu? Khuyên cũng không nghe…” Nói xong, nàng thở dài.
“Thật xin lỗi, tẩu tử.” Hồng Tuấn đột nhiên cảm thấy rất áy náy.
Đặc Lan Đóa nghe vậy lại rất bất ngờ, cười, nói: “Không không, không liên quan chuyện của tiểu thúc thúc, chuyện tìm pháp khí ấy. Ta nói là việc phục quốc.”
Nguyện vọng lớn nhất của A Thái là phục quốc, đồng liêu Khu ma sư cũng rõ ràng, cũng hiểu Đặc Lan Đóa không muốn A Thái và A Sử Na Quỳnh chấp nhất mãi như thế, đem sinh mạng đánh cược một trận không có chút hy vọng thắng cuộc này làm gì. Thực tế Đặc Lan Đóa hiểu rõ, A Thái lần này quay về Đát La Tư ngoài việc tìm pháp khí, cũng còn ý nghĩ khác nữa.
Cuối cùng, Hồng Tuấn và Lục Hứa cầm thư ra, vừa lúc gặp Hàn Quốc Lan chuẩn bị xong xuôi cho bọn họ, còn phái một đội phiên dịch, sắp xếp xe, chuyển theo bốn rương tơ lụa, một rương trà, cải trang thân phận, đưa bọn họ đi về phía tây. Sau khi ra khởi Dương Quan, đến Đát La Tư thì đổi xe ngựa, nhanh một tháng là đến, hy vọng A Thái và A Sử Na Quỳnh chống đỡ được.
“Đến… cáo biệt mọi người nào.” Lý Cảnh Lung nói với Trần Phụng, tiện ôm hắn lên, xoa má hắn, Trần Phụng ăn vạ: “Con muốn đi theo cơ, con muốn đii…” Mọi người đều tâm sự nặng nề, không có kiên nhẫn trả lời hắn. Hồng Tuấn quỳ một chân trên đất, ôm Trần Phụng, xoa đầu nó, nói: “Ngoan, chúng ta sẽ về sớm thôi.”
Trần Phụng bày vẻ mặt hờn dỗi cực điểm nhìn Hồng Tuấn, nói: “Người không cần con nữa đúng không?”
Hồng Tuấn: “…”
Nghe như thế, cả người Hồng Tuấn nhũn ra, suýt chút nữa muốn đưa Trần Phụng đi cùng, nước mắt Trần Phụng còn rưng rưng, khóe miệng Cừu Vĩnh Tư co giật nói: “Đứa nhóc này gạt người! Đệ nhìn khóe miệng nó còn đang nhịn cười kìa.”
Trần Phụng vội nói: “Con không có!”
Hồng Tuấn: “Nó mới bốn tuổi, sao biết những chuyện này?”
Mạc Nhật Căn đang giúp đỡ thương đội xếp hàng lên xe, liếc Trần Phụng một cái, nói: “Ngày đó ta còn thấy con bàn bạc với Triệu Tử Long làm thế nào lừa cha con mua kẹo, tiểu tử đừng có giả vờ.”
Trần Phụng lập tức ôm mặt chạy đi, mọi người đều cười, không lâu sau đội xe đã xuất phát, Lý Cảnh Lung tìm thấy Trần Phụng trong một rương tơ lụa, mặc kệ hắn ăn vạ thế nào, cũng ôm ra, cùng Hồng Tuấn tìm Hàn Quốc Lan, giao phó tiểu tử này cho hắn.
“Nghe lời đại thúc.” Lý Cảnh Lung nói với Trần Phụng, “Mấy ngày nữa chúng ta quay về.”
Trần Phụng tội nghiệp nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn cười, hôn má nó, nói: “Sẽ mang quà về cho con, Triệu Tử Long sẽ đến chơi với con sớm thôi.”
Lý Cảnh Lung dặn đi dặn lại, để Hàn Quốc Lan trông chừng Trần Phụng thật kỹ trước khi bọn họ rời đi, tiểu tử này tinh ranh như quỷ, không để ý là sẽ trốn đi. Một khi đội xe rời đi, Trần Phụng biết không đuổi kịp, tự nhiên an phận, dù sao chờ một thời gian cho Triều Vân hồi phục, Cá chép yêu cũng rời Thiên La sơn tới Du Châu tìm Trần Phụng.
“Triệu Tử Long khi xưa làm bảo mẫu cho em.” Lý Cảnh Lung cảm thấy buồn cười, “Hiện giờ lại làm bảo mẫu cho Phụng.”
Đoàn xe khởi hành rời Du Châu đi về phía Bắc tiến vào Hán Trung, đến Lương Châu, Hồng Tuấn lần đầu đi xe thương đội, Hàn Quốc Lan giúp bọn họ ngụy trang, đặc biệt chuẩn bị xe ngựa, bên trong phủ thảm dày Tây Vực, không gian rộng rãi, mười phần xa hoa lại có phong tình dị vực. Cùng ngày xuất phát, Lý Cảnh Lung triệu tập nhóm Khu ma sư trao đổi tin tức, Hồng Tuấn đưa thư Đặc Lan Đóa viết bằng chữ Ba Tư ra Lý Cảnh Lung nói: “Nàng không nói tên gian tế cho em biết sao?”
Hồng Tuấn gãi đầu: “Quên mất rồi, đều là người ngoại quốc. Lục Hứa có nhwos không?”
Lục Hứa: “Ta không nghe, mải đùa với đứa nhỏ.”
Mọi người ôm đầu.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Hoặc là Hồ Khắc Lạp Đạc, hoặc là Tạp Tát Ba, hoặc là Ba Lý Tư…”
“Hồ Khắc Lạp Đạc!” Hồng Tuấn nhớ ra, nói, “Người kia gọi là An Mạn Hồ Khắc Lạp Đạc!”
CỪu Vĩnh Tư và Lý Cảnh Lung trao đổi ánh mắt, Lý Cảnh Lung nói, “Tát San quốc sư, về sau theo Đại Thực, là người trẻ tuổi, năm đó còn đánh qua một trận với An Tây Đô hộ phủ. Hiện giờ là đội trưởng cảnh vệ Cáp Lý Phát.”
“Ngươi cũng biết?” Lục Hứa kinh ngạc nói.
Lý Cảnh Lung nghĩ nghĩ, nói: “Muốn nghe ngóng vẫn có thể thăm dò được một chút.”
Hồng Tuấn nghĩ thầm lúc trước không nghe Lý Cảnh Lung nói qua, thậm chí cũng rất ít khi thảo luận sự việc các quốc gia vùng Tây Vực, Lý Cảnh Lung dường như đọc được suy nghĩ của hắn nói: “A Thái là huynh đệ, ở trước mặt hắn nói chuyện về Đại Thực và Tát San khó tránh lỡ lời, lộ nhiều chuyện không hay, nên mới không đề cập.”
Đát La Tư thành vốn là nơi phát triển của Hỏa giáo, cùng với phong hóa Phương Tây, Ba Cách Đạt cùng xưng với Tiểu Á Tế Á là một trong tam đại chủ thành. Hỏa giáo thời hưng thịnh bao trùm toàn bộ Tát San, sau đó Y Tư Lan khai chiến, Y Tư Lan chiến thắng, toàn bộ Hỏa giáo giáo đồ quy về dưới trướng Y Tư Lan.
Chiến tranh giữa Tát San và Đại Thực là chiến tranh tôn giáo. Cừu Vĩnh Tư giải thích, dù sao mọi người không giỏi phân tích. Dù sao chuyện này với Trung thổ cũng khác lạ rất nhiều, đối với việc Đại Đường nhiều dân tộc hỗn tạp, các giáo mọc lên như nấm mà nói, thật sự quá khó tưởng tượng.
“Chiến tranh Phật đạo cũng chưa từng có… tình hình nghiêm trọng như vậy.” Lục Hứa cau mày nói.
“Ta thấy Trường An Lạc Dương, miếu gì cũng có.” Hồng Tuấn nói, “Ngay cả trong Khu ma ti, mỗi người chúng ta đều là thuộc một tín ngưỡng riêng sao?”
Hồng Tuấn và Lục Hứa là Khổng Tước Đại Minh Vương và Lộc Vương, đều là đệ tử Phật gia, Cừu Vĩnh Tư kiêm tu Phập pháp Đạo pháp, Hàng Long chi thuật là chân truyền Đạo gia. Mạc Nhật Căn ở Thất Vi thờ phụng Tát Mãn, Lý Cảnh Lung không biết mình tin cái gì, Khu ma ti giáo phái hỗn tạp, mỗi khi lâm trận, đều triệu các thần xuất hiện.
“Đại Đường chưa bao giờ cưỡng chế thuyết pháp tôn giáo.” Mạc Nhật Căn thuận miệng nói, “Tin cái gì thì tin.”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Cho nên chúng ta mới lớn mạnh.”
___________________________
Phong ba tây khởi: Giông bão nổi phía tây
Thanh Hùng nhìn vào mắt Hồng Tuấn, im lặng thật lâu, hắn dường như có lời gì muốn nói với Hồng Tuấn nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
“Nói đúng.” Thanh Hùng thản nhiên nói, “Chúng ta cũng nên học tập nhân loại.”
Ánh mắt Thanh Hùng lướt qua Hồng Tuấn, rơi vào Lý Cảnh Lung vào điện từ bao giờ, Hồng Tuấn quay đầu, thấy Lý Cảnh Lung trầm mặc đứng đấy.
“Cứ như vậy đi.” Thanh Hùng trầm ngâm một lát, nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Cùng chung kẻ địch.”
Hồng Tuấn thấy sắc mặt Lý Cảnh Lung không đúng lắm, theo hắn quay người ròi đi, Lý Cảnh Lung không nói lời nào, Hồng Tuấn thì trăm mối rối ren trong lòng, có mấy lời không biết có nên nói cho đồng bạn không, Thanh Hùng muốn, thì nhân tộc không thể cho được.
“Sao vậy?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn lắc đầu, Lý Cảnh Lung nói: “Có vài việc nên bàn bạc cùng tất cả mọi người.”
Hồng Tuấn lo lắng thấp thỏm, hắn biết có mấy lời càng nói sớm ra thì càng tốt, đang nghĩ xem giải thích với đồng bạn thế nào, Lý Cả Lung đã đưa hắn đến chỗ Triều Vân đang ngủ say: một con rắn quấn quanh Cá chép yêu, quanh đó Khu ma sư dựng chỗ ở tạm thời, cũng không có dự định vào Diệu Kim cung ở lại.
Hồng Tuấn thường nói: “Mời mọi người đến nhà ta chơi”, nhưng nhìn đồng bạn ở trong hang động thế này lại có chút xấu hổ, nói: “Hay là chuyển vào trong đi… mọi người thế nào?”
Sắc mặt mọi người đều rất nghiêm túc, nhất là Cừu Vĩnh Tư.
“Bên A Thái có chút chuyện xảy ra.” Cừu Vĩnh Tư nói. “Mọi người đang bàn đối sách.”
Hồng Tuấn giật mình, quên luôn việc của bản thân. Trước lúc chia tay, Cừu Vĩnh Tư cùng A Thái, A Sử Na Quỳnh có dùng pháp bảo ‘Huyết gia’ để làm phương thức liên lạc, đây là một loại côn trùng kì lạ, tại phạm vi nhất định có thể nhờ pháp thuật mà truyền lời, Lý Cảnh Lung khi dẫn bọn họ tác chiến ở Trường An có sử dụng nó. Nhưng A Thái rời khỏi Trung Nguyên quá xa, lúc tây tiến, Huyết gia trùng không thể dùng trò chuyện được.
Dù như vậy, pháp bảo này vốn là một căp thư – hùng, bọn chúng có liên kết, chỉ cần A Thái giữ bên người, tiếp tục truyền pháp lực cho nó, trùng đực sẽ có phản ứng. Mà mới đây, khi Cừu Vĩnh Tư mở hộp, phát hiện trùng đực đang nôn nóng muốn bò ra ngoài, mấy lần muốn chui ra khỏi hộp bay đi, trên lưng xuất hiện hoa văn kỳ lạ.
“Thế này là bọn họ đang gặp nguy hiểm.” Cừu Vĩnh Tư giải thích, “Thư hùng Huyết gia cần dùng pháp lực nuôi dưỡng, một bên không nhận được pháp lực trong thời gian dài sẽ chết đói, bên kia cảm giác được nguy hiểm, dù có cách bao xa cũng sẽ tìm các đi cứu.”
Trước khi chia tay, Cừu Vĩnh Tư đặc biệt nhắc nhở A Thái, nhóm Khu ma sư bình thường cà lơ phất phơ, nhưng khi gặp chuyện quan trọng lại rất rõ ràng, tự nhiên sẽ không có chuyện quên chăm sóc hoặc làm mất đồ. Giải thích duy nhất là: A Thái và A Sử Na Quỳnh có một khoảng thời gian không tiếp xúc pháp bảo.
“Đường đi đã thương lượng qua.” Lý Cảnh Lung chỉ lên địa đồ tây bắc cho bọn họ nắm rõ hành trình, rời Dương Quan đến chỗ này, hắn cau mày, “Chỗ mất liên lạc, là ở vùng này.” Sau đó hắn dùng bút khoanh Hàm Hải và Đát La Tư.
“Đi nhanh như vậy?” Lục Hứa lẩm bẩm nói.
“Xe nhẹ quen đường.” Lý Cảnh Lung nói, “Ta chỉ cho bọn họ ở lại hai tháng.” Hắn nói nhìn về phía Hồng Tuấn, “Có thể để cầm tộc dưới trướng em đi dò xét phong thanh không>:
Hồng Tuấn đang định nhờ Thanh Hùng, Cừu Vĩnh Tư lại nói: “Chờ chút, bàn bạc kỹ rồi hành động cũng không muộn.”
Gặp tình thế này nhất định phải đi một chuyến, nói không chừng còn đi gấp trong đêm, nhanh chóng lên đường. HỒng Tuấn chưa đến, Lý Cảnh Lung và Mạc Nhật Căn còn đang không biết có nên thông báo cho Đặc Lan Đóa hay không. Cũng muốn để Hồng Tuấn đi cùng hay không.
“Đương nhiên ta sẽ đi cùng!” Hồng Tuấn nói.
Lục Hứa: “Ta bảo rồi, huynh ấy sẽ không ở lại.”
“Đệ vừa nhậm chức Yêu Vương.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Không nên cứ thế mà đi.”
Lý Cảnh Lung ý vị thâm sâu nhìn Hồng Tuấn, đồng bạn dường như có sự ăn ý lạ kỳ, tâm niệm Hồng Tuấn thay đổi nhanh, biết nhóm Khu ma sư đều là nhân tinh, người này còn thông minh hơn người kia, hơn phân nửa đã cảm thấy Thanh Hùng khác biệt thế nào. Hồng Tuấn ở lại, có lẽ sẽ ổn định yêu tộc, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng dù hắn chờ đợi ở thánh địa, không đi đâu cả, nhưng Thanh Hùng muốn đưa hắn đi, thì Hồng Tuấn cũng không có cách nào.
Cuối cùng Lý Cảnh Lung nói với Mạc Nhật Căn: “Mọi người vân nên đi cùng nhau, chiếu ứng lẫn nhau được.”
Mọi người gật đầu, Cừu Vĩnh Tư hỏi: “Nói cho đệ muội chứ?”
Đặc Lan Đóa từng ở nhà đại thương nhân Thổ Dục Hồn và Đát La Tư, thương lộ kéo dài đến phía tây, Hàn Quốc Lan chờ sinh ý ở thiên triều, cùng Đặc Lan Đóa đến nói chuyện, không chừng hai người tìm được trợ giúp. Nhưng với tính tình Đặc Lan Đóa, nói không chừng sẽ tự mình đi lại còn dễ gặp nguy hiểm.
“Nhất định phải nói cho nàng.”
Lời này là quyết định của Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung đành nói: “Như vậy, sáng mai mọi người về thành Du Châu, chia nhau chuẩn bị.”
Hồng Tuấn nói: “Ta đi thu xếp, đêm nay lên đường.”
Màn đêm buông xuống, Hồng Tuấn triệu tập bốn Yêu vương, bàn giao tình hình, Thanh Hùng để Hồng Tuấn quyết, cử vài chim cắt để bọn chúng bay bằng tốc độ nhanh nhất đến An Tây Đô hộ phủ điều tra. Chiến Tử Thi Quỷ Vương im lặng một lát rồi nói: “Một vùng Hàm hải, xưa nay cũng có yêu tộc chiếm cứ, không chừng có thể xin bọn họ giúp đỡ.”
Ở Thần Châu, quản hạt của Yêu Vương cũng chỉ tới DƯơng Quan, đây là quy củ các triều đại hình thành, rời khỏi phía tây Dương Quan không có người cũng chẳng có yêu. Xuôi theo hướng tây An Tây Đô hộ phủ, chính là mảng lớn sa mạc. Kéo dài theo hướng Tây nam, tới chỗ có bình nguyên mới có người ở, vượt qua cao nguyên đến cố hương Ba Tư của A Thái, được người Sắc Mục gọi là Tiểu Á Tế Á.
Bằng ký ức của Quỷ vương, vùng yêu tộc kia huyết thống tương đối hỗn tạp, có yêu quái từ phía tây, cũng có yêu quái phía đông du hành đến vùng Hàm Hải, Đát La Tư định cư lại.
“Ngươi có thể tìm một tiền bối gọi là ‘Hạn Bạt’.” Quỷ vương giao cho Hồng Tuấn một miếng ngọc cong màu đỏ rực, giải thích nói, “Kia là một vị mỹ nam tử, nếu hắn có ở đây.”
Thanh Hùng: “Mỹ nam tử?”
“À.” Ngọc Tảo Vân hoài nghi nhìn Quỷ Vương.
Quỷ Vương: “…”
Hồng Tuấn: “?”
Hồng Tuấn ghi lại lời của Quỷ Vương, thánh địa vẫn cần xây dựng, tứ đại Yêu vương không đi lung tung được, đây lại là chuyện của Khu ma ti, Lý Cảnh Lung cũng không cầu ngoại viện. Nghị định xong, Hồng Tuấn cáo biệt mọi người, dự định tối nay xuất phát về Du Châu. Vừa mới rời đi, Hồng Tuấn cũng cảm thấy kỳ quá – “Mỹ nam tử” ba chữ này không kỳ quái, lời từ miệng Ngọc Tảo Vân cũng không kỳ quái, chỉ từ miệng Quỷ Vương nói ra, lại cực kỳ quái lạ. Quỷ Vương ngày thường đâu ra đó, chẳng bao giờ xưng hô như vậy, dù nói đến Khổng Tuyên cũng không bảo là ‘mỹ nam tử’.
Hồng Tuấn: “Mỹ nam tử?” Hắn cũng hoài nghi nhìn chằm chằm Quỷ Vương.
Quỷ Vương nói: “Không cần đem ngọc đưa tới.”
Đương nhiên cần, Hồng Tuấn cẩn thận cất kỹ miếng ngọc, Quỷ Vương lại nói: “Tiện thì hỏi thăm thay ta vài lời.”
Lúc ra khỏi Thiên La sơn, trăng đã treo cao trên đầu, đám Khu ma sư ở phía tây Vu Hạp lên thuyề. Mạc Nhật Căn còn bàn bạc, đợi Hồng Tuấn đến lập tức dừng lại, chuẩn bị xuất phát.
“Xuất phát thôi!” Mạc Nhật Căn ở trên thuyền nói.
Hồng Tuấn đứng trên bến tàu, quay người nhìn Vu Hạp, trong đêm tối, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi sông núi đất Thục, đỉnh Thần Nữ sừng sững, nhìn về phía xa. Sau rặng núi, bên trong Thiên La sơn tụ tập rất nhiều yêu tộc, nhưng không có cảm giác yêu khí ngột ngạt như Trường An, mà cảm giác vừa kỳ ảo vừa thần bí.
Lý Cảnh Lung từ đầu tới cuối ở bên cạnh hắn, chuyện gì cũng không hỏi, nhưng hắn cảm thấy, mấy ngày này chủ đề nói chuyện của mọi người sẽ là yêu tộc, chỉ không muốn hắn lo lắng thôi.
Hắn thở dài, quay người lên thuyền.
Nước sông chảy xiết, thuyền đi ngược dòng, một ngày đêm sau đã quay lại Du Châu, Lý Cảnh Lung lập tức đi bái phỏng Hàn Quốc Lan, Hồng Tuấn và Lục Hứa tìm Đặc Lan Đóa.
“Tình hình là như vậy.” Hồng Tuấn nói với Đặc Lan Đóa.
Lục Hứa thay Đặc Lan Đóa đưa nôi, đứa nhỏ nhìn hắn cười, Trần Phụng ở bên cạnh, duỗi tay định bóp mặt đứa bé.
“Không được bóp.” Lục Hứa nắm tay Trần Phụng, “Dính nước miếng.”
Đặc Lan Đóa nghe xong, sau khi bình tĩnh nói: “Ta đã biết.”
Hồng Tuấn an ủi: “Tẩu tử đừng lo lắng, mọi người…”
“Ta cũng đã nghĩ sẽ bị bán đứng như thế.” Đặc Lan Đóa cau mày nói.
Hồng Tuấn: “!!!”
Quả nhiên tìm Đặc Lan Đóa là chính xác, có một số việc chỉ có nàng mới biết.
“Bị ai?” Lục Hứa cảnh giác hỏi.
“Gián điệp của Quỳnh.” Đặc Lan Đóa trầm ngâm một lát, rồi nói, “Hắc Y sẽ không bỏ qua hai người bọn họ. Ta viết một phong thư, ngươi đưa đến nhà ta, tìm phụ thân ta, để hắn nghĩ cách cứu viện cho A Thái và A Quỳnh.”
Vương triều Tát San của A Thái và A Sử Na Quỳnh ngày trước đã diệt vong nhưng vẫn còn người ở trong dân gian, năm đó Hắc Y Đại Thực quân dùng thế mạnh như gió thu quét lá vàng, thống nhất Tiểu Á Tế Á, sau khi Y Tư Ngải chết, tàn quan tứ tán, tất cả đều bị đại tướng Ba Tư đương nhiệm hợp nhất, cũng không thiếu chiến hữu của A Sử Na Quỳnh. Hậu duệ Tát San lưu vong Trung thổ, nhưng nhóm này dù bên ngoài quy hàng Ba Tư nhưng vẫn âm thầm liên lạc với A Sử Na Quỳnh, chỉ chờ Thái Cách Lạp quay về, sẽ vùng lên, cùng nhau hưởng ứng lật đổ Đại Thực.
“Tiện nhân An Mạn kia.” Đặc Lan Đóa vừa viết thư vừa lầm bầm nói, “Đã bảo Quỳnh đừng tin hắn rồi…”
Hồng Tuấn và Lục HỨa nhìn Đặc Lan Đóa, Lục Hứa hỏi: “Tình huống nguy hiểm sao?”
“Đương nhiên là nguy hiểm.” Đặc Lan Đóa thấp giọng nói, “Gia tộc Hồ Khắc Lạp Đạc đã bỏ Thần Hỏa, nhưng có biện pháp nào đâu? Khuyên cũng không nghe…” Nói xong, nàng thở dài.
“Thật xin lỗi, tẩu tử.” Hồng Tuấn đột nhiên cảm thấy rất áy náy.
Đặc Lan Đóa nghe vậy lại rất bất ngờ, cười, nói: “Không không, không liên quan chuyện của tiểu thúc thúc, chuyện tìm pháp khí ấy. Ta nói là việc phục quốc.”
Nguyện vọng lớn nhất của A Thái là phục quốc, đồng liêu Khu ma sư cũng rõ ràng, cũng hiểu Đặc Lan Đóa không muốn A Thái và A Sử Na Quỳnh chấp nhất mãi như thế, đem sinh mạng đánh cược một trận không có chút hy vọng thắng cuộc này làm gì. Thực tế Đặc Lan Đóa hiểu rõ, A Thái lần này quay về Đát La Tư ngoài việc tìm pháp khí, cũng còn ý nghĩ khác nữa.
Cuối cùng, Hồng Tuấn và Lục Hứa cầm thư ra, vừa lúc gặp Hàn Quốc Lan chuẩn bị xong xuôi cho bọn họ, còn phái một đội phiên dịch, sắp xếp xe, chuyển theo bốn rương tơ lụa, một rương trà, cải trang thân phận, đưa bọn họ đi về phía tây. Sau khi ra khởi Dương Quan, đến Đát La Tư thì đổi xe ngựa, nhanh một tháng là đến, hy vọng A Thái và A Sử Na Quỳnh chống đỡ được.
“Đến… cáo biệt mọi người nào.” Lý Cảnh Lung nói với Trần Phụng, tiện ôm hắn lên, xoa má hắn, Trần Phụng ăn vạ: “Con muốn đi theo cơ, con muốn đii…” Mọi người đều tâm sự nặng nề, không có kiên nhẫn trả lời hắn. Hồng Tuấn quỳ một chân trên đất, ôm Trần Phụng, xoa đầu nó, nói: “Ngoan, chúng ta sẽ về sớm thôi.”
Trần Phụng bày vẻ mặt hờn dỗi cực điểm nhìn Hồng Tuấn, nói: “Người không cần con nữa đúng không?”
Hồng Tuấn: “…”
Nghe như thế, cả người Hồng Tuấn nhũn ra, suýt chút nữa muốn đưa Trần Phụng đi cùng, nước mắt Trần Phụng còn rưng rưng, khóe miệng Cừu Vĩnh Tư co giật nói: “Đứa nhóc này gạt người! Đệ nhìn khóe miệng nó còn đang nhịn cười kìa.”
Trần Phụng vội nói: “Con không có!”
Hồng Tuấn: “Nó mới bốn tuổi, sao biết những chuyện này?”
Mạc Nhật Căn đang giúp đỡ thương đội xếp hàng lên xe, liếc Trần Phụng một cái, nói: “Ngày đó ta còn thấy con bàn bạc với Triệu Tử Long làm thế nào lừa cha con mua kẹo, tiểu tử đừng có giả vờ.”
Trần Phụng lập tức ôm mặt chạy đi, mọi người đều cười, không lâu sau đội xe đã xuất phát, Lý Cảnh Lung tìm thấy Trần Phụng trong một rương tơ lụa, mặc kệ hắn ăn vạ thế nào, cũng ôm ra, cùng Hồng Tuấn tìm Hàn Quốc Lan, giao phó tiểu tử này cho hắn.
“Nghe lời đại thúc.” Lý Cảnh Lung nói với Trần Phụng, “Mấy ngày nữa chúng ta quay về.”
Trần Phụng tội nghiệp nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn cười, hôn má nó, nói: “Sẽ mang quà về cho con, Triệu Tử Long sẽ đến chơi với con sớm thôi.”
Lý Cảnh Lung dặn đi dặn lại, để Hàn Quốc Lan trông chừng Trần Phụng thật kỹ trước khi bọn họ rời đi, tiểu tử này tinh ranh như quỷ, không để ý là sẽ trốn đi. Một khi đội xe rời đi, Trần Phụng biết không đuổi kịp, tự nhiên an phận, dù sao chờ một thời gian cho Triều Vân hồi phục, Cá chép yêu cũng rời Thiên La sơn tới Du Châu tìm Trần Phụng.
“Triệu Tử Long khi xưa làm bảo mẫu cho em.” Lý Cảnh Lung cảm thấy buồn cười, “Hiện giờ lại làm bảo mẫu cho Phụng.”
Đoàn xe khởi hành rời Du Châu đi về phía Bắc tiến vào Hán Trung, đến Lương Châu, Hồng Tuấn lần đầu đi xe thương đội, Hàn Quốc Lan giúp bọn họ ngụy trang, đặc biệt chuẩn bị xe ngựa, bên trong phủ thảm dày Tây Vực, không gian rộng rãi, mười phần xa hoa lại có phong tình dị vực. Cùng ngày xuất phát, Lý Cảnh Lung triệu tập nhóm Khu ma sư trao đổi tin tức, Hồng Tuấn đưa thư Đặc Lan Đóa viết bằng chữ Ba Tư ra Lý Cảnh Lung nói: “Nàng không nói tên gian tế cho em biết sao?”
Hồng Tuấn gãi đầu: “Quên mất rồi, đều là người ngoại quốc. Lục Hứa có nhwos không?”
Lục Hứa: “Ta không nghe, mải đùa với đứa nhỏ.”
Mọi người ôm đầu.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Hoặc là Hồ Khắc Lạp Đạc, hoặc là Tạp Tát Ba, hoặc là Ba Lý Tư…”
“Hồ Khắc Lạp Đạc!” Hồng Tuấn nhớ ra, nói, “Người kia gọi là An Mạn Hồ Khắc Lạp Đạc!”
CỪu Vĩnh Tư và Lý Cảnh Lung trao đổi ánh mắt, Lý Cảnh Lung nói, “Tát San quốc sư, về sau theo Đại Thực, là người trẻ tuổi, năm đó còn đánh qua một trận với An Tây Đô hộ phủ. Hiện giờ là đội trưởng cảnh vệ Cáp Lý Phát.”
“Ngươi cũng biết?” Lục Hứa kinh ngạc nói.
Lý Cảnh Lung nghĩ nghĩ, nói: “Muốn nghe ngóng vẫn có thể thăm dò được một chút.”
Hồng Tuấn nghĩ thầm lúc trước không nghe Lý Cảnh Lung nói qua, thậm chí cũng rất ít khi thảo luận sự việc các quốc gia vùng Tây Vực, Lý Cảnh Lung dường như đọc được suy nghĩ của hắn nói: “A Thái là huynh đệ, ở trước mặt hắn nói chuyện về Đại Thực và Tát San khó tránh lỡ lời, lộ nhiều chuyện không hay, nên mới không đề cập.”
Đát La Tư thành vốn là nơi phát triển của Hỏa giáo, cùng với phong hóa Phương Tây, Ba Cách Đạt cùng xưng với Tiểu Á Tế Á là một trong tam đại chủ thành. Hỏa giáo thời hưng thịnh bao trùm toàn bộ Tát San, sau đó Y Tư Lan khai chiến, Y Tư Lan chiến thắng, toàn bộ Hỏa giáo giáo đồ quy về dưới trướng Y Tư Lan.
Chiến tranh giữa Tát San và Đại Thực là chiến tranh tôn giáo. Cừu Vĩnh Tư giải thích, dù sao mọi người không giỏi phân tích. Dù sao chuyện này với Trung thổ cũng khác lạ rất nhiều, đối với việc Đại Đường nhiều dân tộc hỗn tạp, các giáo mọc lên như nấm mà nói, thật sự quá khó tưởng tượng.
“Chiến tranh Phật đạo cũng chưa từng có… tình hình nghiêm trọng như vậy.” Lục Hứa cau mày nói.
“Ta thấy Trường An Lạc Dương, miếu gì cũng có.” Hồng Tuấn nói, “Ngay cả trong Khu ma ti, mỗi người chúng ta đều là thuộc một tín ngưỡng riêng sao?”
Hồng Tuấn và Lục Hứa là Khổng Tước Đại Minh Vương và Lộc Vương, đều là đệ tử Phật gia, Cừu Vĩnh Tư kiêm tu Phập pháp Đạo pháp, Hàng Long chi thuật là chân truyền Đạo gia. Mạc Nhật Căn ở Thất Vi thờ phụng Tát Mãn, Lý Cảnh Lung không biết mình tin cái gì, Khu ma ti giáo phái hỗn tạp, mỗi khi lâm trận, đều triệu các thần xuất hiện.
“Đại Đường chưa bao giờ cưỡng chế thuyết pháp tôn giáo.” Mạc Nhật Căn thuận miệng nói, “Tin cái gì thì tin.”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Cho nên chúng ta mới lớn mạnh.”
___________________________
Phong ba tây khởi: Giông bão nổi phía tây
Danh sách chương