Thương Lang và Bạch Lộc xông lên đón loạn quân, lao vào tấn công, lại xoay người một cái, chạy theo Hồng Tuấn, Hồng Tuấn tóm lấy sừng hươu nhảy lên lưng Lục Hứa, Bạch Lộc huýt dài một tiếng đạp không bay lên, Thương Lang chạy lấy đà rồi nhảy lên gò núi.

“Cảnh Lung!” Hồng Tuấn ôm lấy Lý Cảnh Lung, dáng người gầy gò ốm yếu của Lý Cảnh Lung lập tức đè lên người Hồng Tuấn.

“Tâm Đăng…” Lý Cảnh Lung run giọng nói, “Tâm Đăng…”

Hồng Tuấn và mọi người quay lại, ma binh dưới trướng An Lộc Sơn chỉ còn cách ngàn bước nhưng không một Khu ma sư nào định lùi lại, chỉ lạnh lùng nhìn một màn trước mắt này.

Mạc Nhật Căn lôi Thực Nguyệt Cung, trầm giọng nói: “Trưởng sử, nói đi.”

Trước mắt Lý Cảnh Lung chỉ toàn màu máu, chỉ lờ mờ nhìn thấy một làn sóng màu đen cuồn cuộn vọt tới Trường An.

“Bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì?” Lục Hứa trầm giọng nói.

Mọi người cửu biệt trùng phùng không hề vui sướng cũng không hề ôn chuyện, chỉ kinh ngạc nhìn một màn này trước mắt. Hồng Tuấn miêu tả sơ lược lại tình hình, lo lắng kiểm tra hai mắt Lý Cảnh Lung.

“Thôn Địa thú.” Lý Cảnh Lung nghe xong nói ra, “Muốn dùng… Thôn Địa thú, trực tiếp xông lên… tường thành…”

“Hạ lệnh đi, trưởng sử.” Mạc Nhật Căn trầm giọng nói.

“Giữ vững… nơi này.” Lý Cảnh Lung ôm chặt Hồng Tuấn.

Mọi người quay đi, mặt hướng đại quân ma binh, A Thái sử dụng Cụ Phong Phiến, Mạc Nhật Căn giương Thực Nguyệt Cung, Lục Hứa giơ song chưởng, trong lòng bàn tay hiện ra ánh sáng trắng xanh.

A Sử Na Quỳnh cầm sẵn phi đao.

Năm trăm bước.

Hồng Tuấn hít sâu một hơi, mở Ngũ Sắc Thần Quang.

Lý Cảnh Lung nói: “Hồng Tuấn, Tâm Đăng của ta…”

Thanh âm của Thiên quân vạn mã che lấp toàn bộ thế gian, vang vọng bên tai bọn họ, Lý Cảnh Lung thấp giọng cầu khẩn, nhưng không ai nghe thấy hắn nói cái gì.

Ba trăm bước, hai trăm bước, trăm bước, năm mươi bước —

Một tiếng rồng ngâm vang lên, sương khói nơi chân trời lập tức bị quét sạch, băng long lướt qua, mọi người kêu to! Cừu Vĩnh Tư điều khiển Huyền Minh, bay qua chiến trận, hô: “Ta đến rồi!”

Khi dòng thủy triều đen hướng về phía gò núi, Huyền Minh phun một ngụm băng màu chàm, quét qua toàn bộ tiền tuyến. Ma binh ở phía trước lập tức bị đông cứng, vỡ vụn, kẻ trước ngã xuống, đằng sau lại tiến lên càng nhiều! Lam Long lao tới, kinh thiên động địa, phía trước hắc triều hóa thành băng, trên chiến trường mênh mông, ma binh càng ngày càng nhiều, dưới hơi thở rét lạnh của Băng Long dung hợp bọn chúng thành một tường băng cực lớn

Tường băng như Vạn Lý Trường Thành, đại quân trực tiếp tấn công,  nhưng tường băng vẫn sừng sững bất động, tiếng va đập liên tục vang lên, ma binh chen lấn lẫn nhau giẫm đạp, nhất quyết không lùi.

Cừu Vĩnh Tư đáp xuống, vung Bút Sơn Hà, hô: “Cuối cùng cũng đuổi kịp! Trưởng sử, ngươi làm sao thế này?”

Mọi người ngẩng đầu, thấy Huyền Minh phun băng xong lập tức bay cao rời đi, Mạc Nhật Căn quyết định nhanh chóng: “Rút lui! Về thủ Trường An!”

Tường băng ngăn cản ma binh, nhưng không cản được mây đen cuồn cuộn, tiếng gầm thét của An Lộc Sơn vọng tới, Hồng Tuấn một tay đỡ lấy Lý Cảnh Lung, đang định hô lên rút lui, ma khí đã bao phủ chiến trường ngoài thành.

Một chớp mắt yên lặng như tờ, chỉ có giọng nói trầm thấp của Lý Cảnh Lung vang lên.

“…Ta nguyện dùng thân thể chuộc lại tội nghiệt đời này, chỉ cầu Tâm Đăng quay về…”

“Cảnh Lung?!” Hồng Tuấn đột nhiên gọi.

Ngay sau đó, Lý Cảnh Lung giơ một tay, mắt hắn đã mù, từ mũi miệng ứa ra máu tươi, toàn thân chồng chất vết thương, thân trên để trần, nơi trái tim lại có bạch quang sáng lên.

Bạch quang ngày càng rực rỡ, chiếu rọi bóng đêm, sau đó thần linh cao lớn hiển hiện sau lưng hắn, đội trời đạp đất.

Pháp tướng Nhiên Đăng lại xuất hiện, ánh sáng vạn dặm, tay trái Lý Cảnh Lung giơ thẳng, tay phải nằm ngang, đẩy Đăng ấn về phía trước, một luồng bạch quang dịu dàng xóa tan đêm tối, An Lộc Sơn đau đớn rú lên, mây đen nhanh chóng rút về đằng sau tường băng.

“Cảnh Lung!” Hồng Tuấn hô lớn.

Lý Cảnh Lung không chống đỡ được nữa, ngã vào trong lòng Hồng Tuấn.

Ma binh, Ma vân nhanh chóng thối lui, nhãn lực Lục Hứa rất tốt, lập tức hô: “Đại Lang! Ở chính giữa!”

Giữa bầu trời, hắc khí tụ lại thành một gương mặt, Mạc Nhật Căn giương cung cài tên, dùng Thực Nguyệt Cung bắn một mũi tên! Mũi tên kia bay đi, nhắm thẳng về phía mây đen, mang theo kim quang vạn trượng xuyên thủng tầng mây, một tiếng vang lớn, ma khí bạo tán, bóng đen lùi bước.

Nhưng ma khí chỉ lùi lại mười dặm, không hề biến mất.

“Không được.” Mạc Nhật Căn nói, “Chỉ có một pháp khí, sức mạnh chưa đủ!”

Cổng thành vang tiếng chuông, thành Trường An mở cổng, Hồng Tuấn nói: “Đi mau!”

Mọi người quay đi, tiến vào Trường An.

Ơ cổng thành, Lý Hanh vội vàng đi xuống, mọi người nhìn thấy nhóm Khu ma sư đẩy lùi được mười vạn đại quân, chen chúc đi đến, vây bọn họ vào giữa.

“Mau tránh ra!” Hồng Tuấn ôm Lý Cảnh Lung, hô hoán đám người. Mạc Nhật Căn không nói gì, trực tiếp hóa thành Thương Lang đi trước mở đường, chở Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung về Khu ma ti.

Trời làm mưa xuống, tí tách tí tách, xối ướt cả đám người.

Khu ma ti vẫn như cũ, mọi thứ chẳng thay đổi gì, dường như có người ở lại, Hồng Tuấn đi vào phong xong, lập tức đặt Lý Cảnh Lung nằm xuống quỳ gối bên người hắn, nghiêng tai nghe nhịp tim.

“Kinh mạch hao tổn.” Lục Hứa đi theo sau nói, “Bao nhiêu thuốc bảo mệnh ngươi để lại đều cho hắn ăn hết rồi!”

Hồng Tuấn lập tức nói: “Trước tiên cho huynh ấy thuốc trị ứ máu!”

Bên ngoài Khu ma ti nhốn nháo như sắp phá cửa đến nơi, nhưng không ai đi vào được, Cừu Vĩnh Tư tiến đến bắt mạch cho Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn ấn ngực hắn, truyền chân khí cuồn cuồn đi vào. Lục Hứa mang thuốc đến, một lát sau Lý Cảnh Lung há miệng, phun một ngụm máu, dây trên ngực, bắn vào cả người Hồng Tuấn.

Sau khi phun ngụm máu tím đen kia, Lý Cảnh Lung chậm chạp thở, hơi thở yếu ớt nhưng nhịp tim đã trở lại.

“Sao lại bị thương nặng như vậy?” HỒng Tuấn nói.

Cừu Vĩnh Tư mờ mịt: “Ta sao biết được? Ta vừa đến mà! Cả đệ cũng không biết sao?”

Cá chép yêu: “Ta cũng không biết! Ta vừa mới hội hợp với bọn họ…”

Hồng Tuấn: “Không hỏi ngươi!”

Lục Hứa: “Đại Lang! Mũi tên cuối cùng kia có tác dụng sao?”

Mạc Nhật Căn: “Có không? Em hỏi ta, ta biết hỏi ai?”

Đặc Lan Đóa: “Tên khốn Thái Cách Lạp này! Bình thường nịnh hót như vậy mà bao lần bỏ rơi ta rồi…”

A Thái: “Con của ta…”

A Sử Na quỳnh: “…”

Ngoài cửa có tiếng Lý Quy Niên: “Nhã Đan hầu ở đây không?! Mọi người về rồi sao?”

Lý Bạch: “Nên đi uống rượu thôi…”

Người mang công văn đến: “Lý Cảnh Lung ra tiếp chỉ! Lý Cảnh Lung đâu?”

Trong sảnh đã loạn cào cào, Lục Hứa hỏi thăm Mạc Nhật Căn chuyện Thực Nguyệt Cung, A Thái và Đặc Lan Đóa ôm nhau khóc, Hồng Tuấn lo lắng trị thương cho Lý Cảnh Lung, cuối cùng là A Sử Na Quỳnh ra mở cửa

“Hai người! Người một nhà, mau vào đi!” A Sử Na Quỳnh để Lý Bạch và Lý Quy Niên đi vào, lại nói với người đưa tin, “Nhã Đan hầu bây giờ không đi gặp lão Hoàng đế của các ngươi đâu, người đưa tin tới một thì giết một, mau cút!”

A Sử Na Quỳnh dẫn hai người đi vào, Lý Quy Niên thấy Lý Cảnh Lung bị trọng thương lập tức hốt hoảng, tình hình lại càng hỗn loạn hơn, Mạc Nhật Căn bị hoa mắt chóng mặt, nói: “Chờ một chút… chờ chút!”

Mọi người im lặng.

“Hồng Tuấn, đệ cần bao lâu nữa?” Mạc Nhật Căn nói.

Trên mặt Lý Cảnh Lung khôi phục một chút huyết sắc, Hồng Tuấn nói: “Bị thương quá nặng, nguyên thần hao tổn kịch liệt, chỉ sợ sẽ không tỉnh lại một thời gian.”

Hồng Tuấn cầm tay Lý Cảnh Lung, nhẹ nhàng hôn lên.

Mạc Nhật Căn trầm mặc một lát, lại hỏi: “Một thời gian là khoảng bao lâu?”

“Lần trước bất tỉnh bao lâu?” Hồng Tuấn nói, “So với lần trước sẽ dài hơn.”

Lần trước, kinh mạch toàn thân Lý Cảnh Lung đứt đoạn, hôn mê tròn năm ngày năm đêm, lần này hắn cưỡng ép sử dụng Tâm Đăng, sức mạnh của Tâm Đăng đi khắp toàn thân lại từ tâm mạch phóng ra ngoài, nghiền nát kinh mạch thành mảnh nhỏ, may mắn sau khi được Lục Hứa cứu về, dùng toàn bộ số thuốc bảo mệnh Hồng Tuấn để lại cho hắn ăn vào mới kéo dài được sinh mệnh thêm bảy ngày.

Mọi người im lặng, A Thái trên đường đi toàn bộ tâm ý đặt tại an nguy của Đặc Lan Đóa, không nghĩ tình thế của Lý Cảnh Lung nghiêm trọng như vậy. Những người còn lại mới tới, chỉ có A Sử Na Quỳnh và Lục Hứa biết tình huống Lý Cảnh Lung nguy hiểm thế nào.

Nhưng Hồng Tuấn không khóc, cũng chẳng tuyệt vọng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve trán Lý Cảnh Lung, thấp giọng nói: “Huynh vất vả rồi.” Vừa nói vừa nhìn Mạc Nhật Căn, hạ giọng: “Huynh xem, huynh ấy chính là như thế, hành hạ bản thân thê thảm như vậy, nhưng chỉ muốn bảo vệ mọi người.”

Trong khoảnh khắc hốc mắt mọi người đều đỏ ửng.

Mạc Nhật Căn biết lời này là hắn đánh giá hành động của Lý Cảnh Lung khi đi cùng Hồng Tuấn.

An Lộc Sơn, Sử Tư Minh phản loạn, dọc đường đi sinh linh đồ thán, bách tính trôi dạt khắp nơi, bị chết, bị thương, nhưng thời gian trôi qua, tất cả mọi người trong Khu ma ti đều bình yên vô sự. Chỉ có duy nhát Lý Cảnh Lung biến thành phế nhân, mất ý thức, hôn mê trên giường.

Hắn dùng chấp nhất mạnh mẽ, dù mất đi mọi thứ cũng không tiếc, thậm chí trả giá bằng chính sinh mệnh của mình, dùng niềm tin này, bảo vệ tất cả mọi người ở đây.

“Cần người truyền chân khí liên tục cho huynh ấy.” Hồng Tuấn nói, “Bảo vệ tâm mạch, chờ chữa trị.”

“Thay phiên nhau.” Lục Hứa nói.

Hồng Tuấn: “Ta bồi huynh ấy trước, hai canh giờ sau phiền ngươi, Lục Hứa.”

Lục Hứa khẽ gật đầu, Hồng Tuấn ôm Lý Cảnh Lung, thân thể hắn nhẹ bẫng, gầy đáng sợ, từ sau trận ở Lạc Dương, hắn càng ngày càng gầy. So với lần đầu tiên Hồng Tuấn khiêng hắn đến Bình Khang, nặng bao nhiêu, thì giờ rất nhẹ, dáng người cao chín thước nhưng nặng chưa đến một trăm cân.

“Này.” Hồng Tuấn nhỏ giọng, nói với Lý Cảnh Lung đã hôn mê, “Chúng ta về nhà rồi.”

Hắn ôm Lý Cảnh Lung, rời khỏi sảnh đường, đám Khu ma sư nghe vậy, nước mắt trào ra, không ai không khóc, Cừu Vĩnh Tư nén nước mắt, nắm chặt tay. Nắm tay Mạc Nhật Căn đặt trước mũi cố nén bi thương. Lục Hứa rời khỏi sảnh, dựa vào tường, xuất thần nhìn bầu trời ảm đạm, lớn tiếng thở dài, mặc cho nước mắt tuôn ra.

“Thật tốt.” A Thái nức nở nói, “Ta còn tưởng đời này sẽ không gặp lại nữa…”

Đặc Lan Đóa không ngừng rơi lệ, tựa ở vai A Thái, mà A Sử Na Quỳnh cũng ngồi, không ngừng nghẹn ngào.

“Gió giật trời xa, vượn gào ai.” Lý Quy Niên hát, “Đảo xanh cát trắng, chim bay về…”

Mọi người đều khóc, đó không phải là tuyệt vọng và đau khổ, mà khi Hồng Tuấn nói hai chữ “về nhà”, mọi người xúc động, mừng rỡ, kích động, bi thương… đủ loại tình cảm trộn lẫn.

“Vô vàn hoa lá rơi xào xạc, Trường Giang vô tận… cuồn cuộn trôi.” Lý Bạch tang thương nói.

“Thu buồn, ngàn xa khách não lòng. Đài cao trăm bệnh thân còm cõi…”

“Gian nan khổ hận tóc mai đã bạc,  Già cả ốm yếu đành từ chén thôi.”

(Đăng cao – Đỗ Phủ)

Hồng Tuấn ở trong phòng, cầm tay Lý Cảnh Lung, đan mười ngón tay vào nhau, bên trên ngón cái gầy như que củi của Lý Cảnh Lung còn đeo ban chỉ mà Hồng Tuấn tặng, giữa ngón tay hai người, Ngũ Sắc Thần Quang lóng lánh, thế gian vô cùng an tĩnh, rộng lớn đến trống trải, lại nhỏ bé chỉ đúng bằng hai người bọn họ.

Nhóm Khu ma sư dựa vào góc phòng, nước mắt khô dần, tiếng ca của Lý Quy Niên, gặp lại, như một ngọn lửa bùng lên giữa đêm tối bao trùm bọn họ, khiến đàn sói ẩn nấp xung quanh dần thối lui.

“Ngươi lại còn làm thơ.” Cừu Vĩnh Tư cười nói.

Lý Bạch đáp: “Một bằng hữu cũ, Đỗ Phủ sáng tác.”

Lý Quy Niên tháo Thần Hỏa Giới, đặt lên bàn, nói với A Thái: “Sư đệ, hiện giờ đệ cần nó hơn ta.”

A Thái gật đầu nhận lấy, hai tay ôm lấy pháp khí, thì thào niệm cầu rồi cẩn thận đeo lên.

“Chúng ta đi.” Lý Bạch nói, “Thiên tử di giá Đại Minh Cung, bảo ta và Quy Niên hộ tống.”

Mọi người lập tức đánh thót trong lòng, A Sử Na Quỳnh cau mày nói: “Cẩu hoàng đế muốn chạy trốn?”

Mạc Nhật Căn khoát tay, ra hiệu không cần nhiều lời, Lý Bạch không trả lời bọn họ, cùng Lý Quy Niên cáo từ.

“Mọi người nghỉ ngơi trước.” Mạc Nhật Căn dùng ngón trỏ và ngón cái xoa bóp mi tâm, phân phó, “Sau đó thay Hồng Tuấn, ai cũng cần nghỉ ngơi, dù là ma gì thì cứ ngủ đã rồi nói.”

Mọi người tản đi, chỉ có Cừu Vĩnh Tư vừa về, bụng đầy nghi vấn cũng không dám hỏi nhiều, đứng dậy ra ngoài viện tử, nhìn sắc trời.

“Chuyện này chỉ sợ quá hoàn hảo.” Cừu Vĩnh Tư tự nhủ, “Ma khí cường thịnh như vậy.”

Lúc đó, Lục Hứa đang múc nước trong giếng, khom người uống một trận, Mạc Nhật Căn ở đằng sau nói: “Cho ta uống một chút.”

Lục Hứa đưa bát, Mạc Nhật Căn ngửa cổ uống một hơi, như uống rượu mạnh, uống xong ba chén mới thở phào một hơi.

“Được rồi.” Mạc Nhật Căn nói, “Vừa đi mấy tháng, ta biết ngay có chuyện xấu.”

Lục Hứa vẫn lãnh đạm như cũ, đáp: “Nói sau như vậy có ích gì, không nói thì có người suýt nữa cũng giao mạng mình vào miệng rắn độc.”

Mạc Nhật Căn cười khổ, sau đó khẽ giật mình: “Sao em lại biết? Chẳng phải em mới gặp lại Hồng Tuấn… còn chưa nói được mấy câu sao?”

Cừu Vĩnh Tư: “Rồi rồi, hai người đừng cãi nhau, nói xem chuyện gì xảy ra. Sao lại lớn thành như vậy?”

“Chưa nhận được thư sao?” Mạc Nhật Căn nói.

Lúc trước, cứ qua một thời gian nhóm Khu ma sư sẽ đưa thư đến Giang Nam, mới đầu Cừu Vĩnh Tư đọc thấy cũng bình thường, cho đến khi xảy ra chuyện ở Lạc Dương. Nhưng khi đó vì hiệp trợ mọi người, Cừu Vĩnh Tư luyện tập công pháp Hàng Long Tiên Tôn, đúng vào lúc quan trọng nhất. Đến khi đọc được thư vội vàng đi phía Bắc thì kinh mạch Lý Cảnh Lung đã hủy mất rồi.

Cừu Vĩnh Tư dốc toàn lực, đuổi đến Trường An, thấy tình thế không đúng, lập tức dùng vảy rồng triệu hồi Huyền Minh, tạm thời ngăn cản thế tiến công.

“Tu luyện gì lâu như vậy?” Mạc Nhật Căn cau mày nói, “Thời điểm này đừng khiến người ta hồi hộp.”

“Cấm pháp Hàng Long Tiên Tôn, triệu hồi Hung Giao bị trục xuất.” Cừu Vĩnh Tư giải thích, “Nếu như vảy rồng gọi được Long Vương, Giao cũng có thể triệu hồi. Nhưng không thể dùng thường xuyên, lại cực kỳ hung hiểm, ta sợ mọi người không chống được mới phải mạo hiểm luyện pháp thuật này.”

Mạc Nhật Căn nghe vậy lông mày giãn ra một chút, nếu thật như thế, không chừng trận này vẫn còn hy vọng.

_____________________________________

Khoát biệt trùng phùng: lâu ngày gặp lại.

(╥﹏╥) trời ơi thương Cảnh Lung dã man ấy, kiểu vừa mới đỡ đỡ được một tí lại đi đánh trận, đánh trận này xong thì tính mạng chẳng cầm cự được bao lâu (╥﹏╥) lần nào đọc đến chương này nước mắt nước mũi tèm lem luôn dù đọc QT ấy các chế ạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện