Mạc Nhật Căn đẩy Hồng Tuấn, ra hiệu hắn mau đi lấy Thực Nguyệt Cung. Hồng Tuấn nghĩ đến yêu quái đã trốn rồi, pháp trận giờ cũng vô dụng, liền quay người đến trước bệ đá, hít sâu một hơi.
Nội tâm cự tuyệt Bất Động Minh Vương, nhưng lại không thể không cầu trợ.
Nếu ngươi nghe thấy tiếng lòng của ta, hãy giao Thực Nguyệt Cung cho ta. Hồng Tuấn nghĩ tầm, dù sao ta cũng dùng nó tự giết chính mình, chẳng có bao nhiêu tư tâm.
Nghĩ vậy xong, hắn giơ tay tóm lấy Thực Nguyệt Cung.
Trong chốc lát, năng lượng địa mạch điên cuồng xoay tròn, truyền vào thân thể hắn!
Hồng Tuấn thống khổ kêu to, năng lượng địa mạch quấn quanh toàn thân, sau đó bay ra, ma chủng trong ngực phát ra hắc khí, giống như khi Lý Cảnh Lung chạm vào Khổn Yêu Thằng, địa mạch ngăn cản hắn khống chế Thực Nguyệt Cung!
Mạc Nhật Căn lảo đảo, hướng về phía Hồng Tuấn, Hồng Tuấn sống chết nắm chặt Thực Nguyệt Cung không buông, đau đớn không chịu nổi, tranh đoạt với năng lượng kia. Mạc Nhật Căn bị sức mạnh kia truyền qua người một cái, tỉnh táo hơn hẳn, hô: “Hồng Tuấn!”
Lục Hứa hô: “Hồng Tuấn! Buông tay!”
Thân hình Lục Hứa mơ hồ dần.
Hồng Tuấn: “Đau quá...”
“Chờ chút! Không được thì buông ra đã!” Mạc Nhật Căn nói.
“Ta không thả ra được!” Hồng Tuấn kêu, “Nó hút ta vào!”
Lục Hứa ở giữa ánh sáng kia hô hào gì đó, Mạc Nhật Căn tóm lấy Hồng Tuấn kéo hắn ra ngoài. Trong miệng Hồng Tuấn toàn mùi máu tươi, kinh mạch bị năng lượng của địa mạch tấn công, toàn thân đau đớn. Mạc Nhật Căn không gỡ hắn ra được, chỉ sợ thân thể Hồng Tuấn bị đốt thành tro, tóm lấy cổ tay Hồng Tuấn, cố tách từng ngón tay hắn ra.
Nhưng khi Mạc Nhật Căn chạm vào Thực Nguyệt Cung, kim quang sáng chói, dưới đất lập lòe, bệ đá đổ sụp, Thực Nguyệt Cung rơi vào tay Mạc Nhật Căn, kim quang truyền toàn thân hắn, sau đó năng lượng từ pháp trận tứ tán, hai người ngã sấp mặt.
Hồng Tuấn: “...”
Mạc Nhật Căn nắm lấy Thực Nguyệt Cung, bất tỉnh nhân sự. Hồng Tuấn thoát khốn, Lục Hứa lại xuất hiện.
Lục Hứa: “Chuyện gì… chuyện gì xảy ra?”
Hồng Tuấn: “Căn ca? Căn ca!”
Hồng Tuấn lay hắn, Mạc Nhật Căn ngất đi rồi. Đỉnh động bắt đầu đổ sụp, vụn băng và đá bắt đầu rơi xuống, Hồng Tuấn vội kéo tay Mạc Nhật Căn, vắt qua vai, nửa kéo nửa ôm, lôi Mạc Nhật Căn đi. Lục Hứa chạy đến trước cửa hang, hô: “Ở đây!”
Trong gầm núi vang vọng tiếng đất đá đổ sụp, bên trong một vùng tăm tối.
“Có dòng nước ngầm!” Lục Hứa hô.
“Ta không biết bơi.” Hồng Tuấn lo lắng nói.
“Đừng sợ! Xuống nước!” Lục Hứa hô, “Không sâu!”
Bình minh đến, Hồng Tuấn nhô đầu khỏi nước, thở mạnh một hơi, cực kì ngạc nhiên.
“Ta biết bơi rồi?”
Hồ nước lớn này chỉ sâu có năm thước, trên mặt hồ toàn là vụn băng, Hồng Tuấn mới phát hiện, hắn đi từ cuối thông đạo đến đây đều dẫm lên đáy hồ, vội vàng kéo Mạc Nhật Căn lên bờ, ghé tai vào ngực hắn vẫn nghe được nhịp tim đều đều.
“Mau…” Hồng Tuấn ôm Mạc Nhật Căn đến xe trượt tuyết. Xe trượt tuyết được Mạc Nhật Căn giấu sau núi, mấy con chó vẫn ở đây, còn đang sủa loạn với đám rắn.
“Quay về!” Hồng Tuấn ném phi đao chém rắn, nói, “Đưa chủ nhân các ngươi đi thôi.”
Mấy chú chó là tự tay Mạc Nhật Căn chăm nuôi, rất có linh tính, thấy thế lập tức kéo xe chạy về phía thành đá.
Tảng sáng, chân trời phía Đông sáng dần.
“Ta phải đi rồi.” Lục Hứa nói.
“Đừng đi!” Hồng Tuấn hô, “Lục Hứa!”
“Không được! Trời sáng rồi!” Lục Hứa nói, “Chăm sóc hắn cho tốt, Hồng Tuấn! Ngươi làm được!”
Ánh nắng chiếu đến, đêm tối đi qua, Bạch Lộc hóa thành bụi sáng, đón ánh rạng đông rồi tan biến.
Ngày hai mươi hai tháng giêng, Đồng Quan, Vệ phủ.
“Tuyệt đối không thể xuất binh!” Lý Cảnh Lung phẫn nộ quát.
“Lý Hầu gia.” Biên Lệnh Thành bưng chén trà, chậm rãi vừa uống vừa nói: “Ngươi biến mất một lần gần hai năm, trên dưới triều đình nói gì về ngươi, chắc hẳn ngươi cũng không biết, không tranh thủ thời gian về bẩm báo Thái tử, giờ này còn ở đây can thiệp quân chính?”
Lý Cảnh Lung ngồi ghế khách bên phải, Biên Lệnh Thành ngồi ở chủ tọa, Cao Tiên Chi, Phong Thường Thanh ngồi ghế khách bên trái, sắc mặt tái xanh.
Lý Cảnh Lung tức giận phát run, trầm giọng nói: “Ta có nhiệm vụ đặc biệt phải làm, lúc này không tiện hồi kinh.”
“Ngươi làm nhiệm vụ của ngươi.” Biên Lệnh Thành lạnh lùng nói, “Ta quản quân của ta, mọi người nước sông không phạm nước giếng, đây lại là chỉ dụ của bệ hạ đích thân viết, ngươi còn muốn kháng mệnh sao?”
Lý Cảnh Lung: “Tướng lĩnh tại ngoại…”
Phong Thường Thanh: “Lý Cảnh Lung! Ngươi câm miệng cho ta!”
Phong Thường Thanh gầm lên giận dữ, Biên Lệnh Thành dừng động tác, hai mắt mang theo ý cười tàn nhẫn, nhìn Cao Tiên Chi, nói: “Cao tướng quân, nếu ngươi không tuân mệnh, đành phải…”
Không chờ Biên Lệnh Thành nói đến câu “áp giải hồi kinh”, Cao Tiên Chi hít một hơi, nói: “Chiến, bệ hạ có lệnh, không thể kháng!”
Lý Cảnh Lung nhíu mày, nghe Cao Tiên Chi nói: “Khu ma ti có bao nhiêu người?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Ba người.”
Đặc Lan Đóa ngoài biên chế, lại mang thai, tình huống ở Lạc Dương đặc biệt, vốn không nên điều động nàng, tất nhiên không thể chiến. Cừu Vĩnh Tư chưa tới, Hồng Tuấn và Mạc Nhật Căn đi Tắc Bắc, có thể tham chiến chỉ có Lục Hứa, A Thái và A Sử Na Quỳnh.
Đang lúc nói chuyện, Trí Tuệ kiếm nằm ngang đầu gối của Lý Cảnh Lung đột nhiên phát sáng.
“Khi nào xuất chiến?” Biên Lệnh Thành lạnh lùng nói.
“Bàn bạc công việc xong, sẽ xuất chiến.” Phong Thường Thanh cứng nhắc mà lãnh đạm nói, sau đó đứng dậy cáo từ.
Biên Lệnh Thành nói: “Cho ta một ngày ước định.”
Cao Tiên Chi đáp: “Thế cục không rõ, ta không dám ước định.”
Cao Tiên Chi cũng đứng dậy rời đi, biểu tình Biên Lệnh Thành trở nên dữ tợn kinh khủng, lại nới với Lý Cảnh Lung, “Hầu gia, không ngờ ngươi ở đây, trong triều có một đạo tử mệnh là mau chóng tìm ngươi, áp giải hồi kinh…”
“Nói cho Dương tướng.” Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói, “Giải quyết xong việc An Lộc Sơn, ta sẽ đi gặp hắn. Thứ lỗi không phụng bồi.”
Lý Cảnh Lung quay người định rời đi nốt, Biên Lệnh Thành cười quái dị: “Đừng trách ta không nhắc ngươi, chỉ sợ lúc đó, mọi chuyện đã muộn…”
Đột nhiên Trí Tuệ kiếm xuất vỏ, Lý Cảnh Lung cầm kiếm trong tay, quay người, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu Biên Lệnh Thành. Hắn lập tức câm miệng.
“Ngươi dám giết mệnh quan triều đình?” Biên Lệnh Thành lạnh lùng nói.
“Ngươi dám nói câu nữa xem?” Ngữ khí Lý Cảnh Lung rét lạnh, làm cho người ta không dám hoài nghi, Biên Lệnh Thành mở miệng thì thanh kiếm này lập tức sẽ xuyên họng hắn.
Lý Cảnh Lung cả ngày nén giận, nhịn đến nghẹn lúc này mới được xả ra, lãnh đạm nói: “Xuất chiến không chỉ binh lính Đồng Quan, còn có thuộc hạ của ta. Muốn bóp chết ngươi dễ như giết con giun con dế, đừng lên mặt phách lối với ta.”
Biên Lệnh Thành sớm biết ở Trường An đồn đại Lý Cảnh Lung cậy tài khinh người, tiếng xấu đồn xa, không sợ trời không sợ đất, mấy năm trước không biết tại sao thu liễm lại, một bước lên mây, hiện tại tiếp xúc mới biết rõ tính nết hắn ra sao.
Biên Lệnh Thành im lặng, Lý Cảnh Lung quay người rời đi, lúc ra khỏi Vệ phủ, khí huyết cuồn cuộn suýt nữa nôn ra máu, toàn thân đau đớn kịch liệt, run run rẩy rẩy, thất tha thất thểu lên xe ngựa về Khu ma ti.
“Hồng Tuấn lấy được một pháp khí nữa.” Lý Cảnh Lung triệu tập A Thái và A Sử Na Quỳnh, nói: “Trí Tuệ kiếm cảm nhận được.”
Ngày trước ở Trấn Long tháp, khi lấy được Khổn Yêu Thằng, hai người không để ý, nhưng lúc này phát hiện ra, dường như Trí Tuệ kiếm có cộng minh với pháp khí khác.
“Sự thật có lẽ không như ngươi nghĩ.” Lục Hứa vào phòng nói.
Lý Cảnh Lung nhíu mày, nhìn Lục Hứa, Lục Hứa ngồi xuống, trầm ngâm một lát nói: “Bên Căn ca có xảy ra mấy việc, có lẽ chưa về ngay được.”
Mọi ngưỡi kinh hãi, Lý Cảnh Lung nói: “Làm sao?”
Thất Vi tộc cách quá xa, hiện giờ bọn họ có lo lắng cũng chỉ phí công, Lục Hứa nghĩ tới nghĩ lui đành nói: “Sự việc trong tộc.”
A Thái cùng A Sử Na Quỳnh trao đổi ánh mắt, Cá chép yêu ở bên cạnh hỏi: “Hồng Tuấn đã có hai món pháp khí sao?”
“Chúng ta có Thực Nguyệt Cung.” Lục Hứa đổi cách nói, đồng thời trong lòng không ngờ rằng, cuối cùng người lấy được Thực Nguyệt Cung lại là Mạc Nhật Căn.
A Sử Na Quỳnh kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết được!”
“Ta và Căn ca…” Lục Hứa nghĩ nghĩ nói, “Thương Lang Bạch Lộc, tự nhiên có cảm ứng lẫn nhau.”
Lý Cảnh Lung lại hỏi về Hồng Tuấn, Lục Hứa biết nói nhiều cũng chỉ khiến bọn họ phí công lo lắng, Lý Cảnh Lung không giúp được gì, cũng chỉ thông báo tình huống bọn họ đã ổn đinh, Lý Cảnh Lung nhìn ra nhưng không truy vấn, bắt đàu bàn bạc sự tình chiến trận.
“Sao mà đánh được?” A Sử Na Quỳnh nói, “Có bốn người chúng ta, trưởng sử còn đang… trưởng sử ngươi ổn chứ?”
“Không có.” Lý Cảnh Lung không có cách nào, đáp: “Vừa mới đi được.”
“Còn có ta đây! Còn có ta đây!” Cá chép yêu ở bên cạnh nói.
Lục Hứa: “Ngươi ở nhà đợi cho ta.”
Cá chép yêu đưa vảy rồng, Lý Cảnh lung tâm phiền ý loạn nói: “Chỉ triệu hồi Long Vương được một lần thôi.”
A Thái: “Ngươi không phải cần vào việc khác sao?”
Cá chép yêu nói: “Vẫn là ưu tiên bảo vệ mọi người đi.”
“Chỗ ta cũng có một mảnh.” Lục Hứa nói, “Không được lấy ra dùng hết một lần.”
Lý Cảnh Lung cau mày: “KHông phải là không muốn dùng bùa hộ thân này, mà là… Nói thật, nếu An Lộc Sơn đích thân đến, Long Vương chưa chắc là đối thủ của nó.”
Tình hình bây giờ còn chưa rõ ràng, Biên Lệnh Thành phụng chỉ Lý Long Cơ, yêu cầu Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh mau chóng hội chiến, thu lại Thiểm Quận. Nhưng trận này không như chiến dịch Lạc Dương, sẽ là lần đầu tiên Đường quân chính diện đối đầu với phản quân.
Chiến thắng, An Lộc Sơn lui về U Châu; chiến bại, tổn thất của Đại Đường còn thảm hơn.
“Nếu thua trận, Đồng Quan còn giữ nổi sao?” A Thái hỏi.
“Không được bại.” Lý Cảnh Lung nói, “Không thể bại.”
A Thái, A Sử Na Quỳnh, Lục Hứa đều nhìn Lý Cảnh Lung.
A Sử Na Quỳnh nói: “Ta đánh trận được, trưởng sử, nhưng không dám cầm chắc sẽ thắng, nếu ngươi dám chắc. Ta nguyện ý xông pha khói lửa vì Khu ma ti, nhưng không dám hứa hẹn là ta đánh thắng được.”
Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, bầu không khí căng thẳng hẳn, nhưng cuối cùng hắn vẫn khắc chế mình, nói: “Ngươi nói đúng.”
“Ta đề nghị thế này.” A Thái nói, “Mọi người tập hợp đủ, chúng ta mới có sĩ khí.”
A Sử Na Quỳnh nói: “Sức mạnh của Khu ma ti, không thể thiếu bất kỳ ai.”
Lục Hứa nói: “Vĩnh Tư ca chưa trở lại, Đại Lang và Hồng Tuấn còn ở Tắc Bắc. Hiện giờ cảm thấy, nếu mọi người đều ở đây, ta tin rằng có thể thắng.”
Lý Cảnh Lung nói: “Như vậy chúng ta chạy trốn? Không đánh?”
Mọi người đều không nói gì, Lý Cảnh Lung gian nan đứng dậy, Lục Hứa định đỡ, Lý Cảnh Lung lắc đầu, đến dưới hiên. A Thái nói: “Chờ tình báo của Phong tướng đi, nhỡ đâu kéo dài thêm một chút, Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn, Hòng Tuấn trở về, việc gì cũng dễ làm.”
Lý Cảnh Lung đành gật đầu, nói: “Lục Hứa ngươi qua đây.”
Lục Hứa chậm rì rì đi qua, Lý Cảnh Lung nói: “Thành thật khai báo, ở Tắc Bắc xảy ra chuyện gì?”
“Thật không có chuyện gì…” Lục Hứa đang định mơ hồ cho qua, Lý Cảnh Lung nghiêm túc, trầm giọng nói, “Lục Hứa, ngươi nghĩ cho kỹ, vạn nhất liên quan đến toàn cục, một khi ngươi giấu diếm, hậu quả không thể vãn hồi.”
Lục Hứa bị nói như vậy đành khai báo kỹ càng, Lý Cảnh Lung nghe được một nửa, run giọng nói: “Nguy rồi!”
Lục Hứa mới nói đến nữ Tát Mãn kia, kinh ngạc nói: “Thế nào?”
Lý Cảnh Lung nói: “Liên lạc Hồng Tuấn! Xác nhận một chuyện, yêu quái kia có thể liên lạc được với Thiên Ma không!”
Lục Hứa bị nói lập tức lo lắng, đáp: “Chưa đến ban đêm, ta không vào được trong mộng của hắn!”
Lý Cảnh Lung hít sâu, nhìn bầu trời, trầm giọng nói: “Cầu trời phù hộ Đại Đường…”
Hồng Tuấn dẫn theo Mạc Nhật Căn, trở lại thạch bảo, lúc này bên trên thạch bảo bao trùm hắc khí.
“Căn ca!” Hồng Tuấn nói, “Tỉnh lại! Chịu đựng một lát!”
Mạc Nhật Căn nhắm hai mắt, cuộn mình nói: “Lạnh…”
Hồng Tuấn dùng hết mọi cách, nhưng nọc rắn này hắn chưa gặp qua, chờ không được đến lúc mặt trời lặn, hắn nhất định phải vào thành lấy thuốc giải. Mà Mạc Nhật Căn nói, thuốc giải có trong phòng hắn, nhưng người ở đây thường xuyên đi săn, tiết trời mùa xuân thường xuyên gặp phải loài rắn này, có lẽ thuốc giải nhà nào cũng có? Hồng Tuấn thầm nghĩ, sao mình thông minh như vậy rồi?
Hồng Tuấn giấu kỹ Mạc Nhật Căn ở một nơi hẻo lánh ngoài thành, dùng chăn lông gói kỹ hắn, lại thả lông Phượng trong ngực hắn. Tường bên ngoài thạch bảo cao chừng ba trượng, vượt nóc băng tường xưa nay chưa làm khó được Hồng Tuấn, nhất là sau khi có Khổn Yêu Thằng. Hồng Tuấn nhẹ nhàng linh hoạt leo vào.
Dưới mặt trời tây, trên chợ ồn ào, Hồng Tuấn tìm tới một gia đình thợ săn, ngoài cổng còn treo lông thú. Bày biện trong nhà của người Thất Vi hắn biết qua trí nhớ Lục Hứa, dược vật đều để trong hộp dưới gầm giường, nhà nào cũng có một hộp da thú, là thuốc Tát Mãn tặng cho.
Bên ngoài có tiếng người vang lên, Hồng Tuấn không tìm nữa, trực tiếp ôm cả hộp thuốc, xoay người nhảy khỏi cửa sổ, trèo tường mấy lần đã ra khỏi thành, đến chỗ vắng kia, đột nhiên phát hiện…
Mạc Nhật Căn đã biến mất!
Hồng Tuấn: “...”
Nội tâm cự tuyệt Bất Động Minh Vương, nhưng lại không thể không cầu trợ.
Nếu ngươi nghe thấy tiếng lòng của ta, hãy giao Thực Nguyệt Cung cho ta. Hồng Tuấn nghĩ tầm, dù sao ta cũng dùng nó tự giết chính mình, chẳng có bao nhiêu tư tâm.
Nghĩ vậy xong, hắn giơ tay tóm lấy Thực Nguyệt Cung.
Trong chốc lát, năng lượng địa mạch điên cuồng xoay tròn, truyền vào thân thể hắn!
Hồng Tuấn thống khổ kêu to, năng lượng địa mạch quấn quanh toàn thân, sau đó bay ra, ma chủng trong ngực phát ra hắc khí, giống như khi Lý Cảnh Lung chạm vào Khổn Yêu Thằng, địa mạch ngăn cản hắn khống chế Thực Nguyệt Cung!
Mạc Nhật Căn lảo đảo, hướng về phía Hồng Tuấn, Hồng Tuấn sống chết nắm chặt Thực Nguyệt Cung không buông, đau đớn không chịu nổi, tranh đoạt với năng lượng kia. Mạc Nhật Căn bị sức mạnh kia truyền qua người một cái, tỉnh táo hơn hẳn, hô: “Hồng Tuấn!”
Lục Hứa hô: “Hồng Tuấn! Buông tay!”
Thân hình Lục Hứa mơ hồ dần.
Hồng Tuấn: “Đau quá...”
“Chờ chút! Không được thì buông ra đã!” Mạc Nhật Căn nói.
“Ta không thả ra được!” Hồng Tuấn kêu, “Nó hút ta vào!”
Lục Hứa ở giữa ánh sáng kia hô hào gì đó, Mạc Nhật Căn tóm lấy Hồng Tuấn kéo hắn ra ngoài. Trong miệng Hồng Tuấn toàn mùi máu tươi, kinh mạch bị năng lượng của địa mạch tấn công, toàn thân đau đớn. Mạc Nhật Căn không gỡ hắn ra được, chỉ sợ thân thể Hồng Tuấn bị đốt thành tro, tóm lấy cổ tay Hồng Tuấn, cố tách từng ngón tay hắn ra.
Nhưng khi Mạc Nhật Căn chạm vào Thực Nguyệt Cung, kim quang sáng chói, dưới đất lập lòe, bệ đá đổ sụp, Thực Nguyệt Cung rơi vào tay Mạc Nhật Căn, kim quang truyền toàn thân hắn, sau đó năng lượng từ pháp trận tứ tán, hai người ngã sấp mặt.
Hồng Tuấn: “...”
Mạc Nhật Căn nắm lấy Thực Nguyệt Cung, bất tỉnh nhân sự. Hồng Tuấn thoát khốn, Lục Hứa lại xuất hiện.
Lục Hứa: “Chuyện gì… chuyện gì xảy ra?”
Hồng Tuấn: “Căn ca? Căn ca!”
Hồng Tuấn lay hắn, Mạc Nhật Căn ngất đi rồi. Đỉnh động bắt đầu đổ sụp, vụn băng và đá bắt đầu rơi xuống, Hồng Tuấn vội kéo tay Mạc Nhật Căn, vắt qua vai, nửa kéo nửa ôm, lôi Mạc Nhật Căn đi. Lục Hứa chạy đến trước cửa hang, hô: “Ở đây!”
Trong gầm núi vang vọng tiếng đất đá đổ sụp, bên trong một vùng tăm tối.
“Có dòng nước ngầm!” Lục Hứa hô.
“Ta không biết bơi.” Hồng Tuấn lo lắng nói.
“Đừng sợ! Xuống nước!” Lục Hứa hô, “Không sâu!”
Bình minh đến, Hồng Tuấn nhô đầu khỏi nước, thở mạnh một hơi, cực kì ngạc nhiên.
“Ta biết bơi rồi?”
Hồ nước lớn này chỉ sâu có năm thước, trên mặt hồ toàn là vụn băng, Hồng Tuấn mới phát hiện, hắn đi từ cuối thông đạo đến đây đều dẫm lên đáy hồ, vội vàng kéo Mạc Nhật Căn lên bờ, ghé tai vào ngực hắn vẫn nghe được nhịp tim đều đều.
“Mau…” Hồng Tuấn ôm Mạc Nhật Căn đến xe trượt tuyết. Xe trượt tuyết được Mạc Nhật Căn giấu sau núi, mấy con chó vẫn ở đây, còn đang sủa loạn với đám rắn.
“Quay về!” Hồng Tuấn ném phi đao chém rắn, nói, “Đưa chủ nhân các ngươi đi thôi.”
Mấy chú chó là tự tay Mạc Nhật Căn chăm nuôi, rất có linh tính, thấy thế lập tức kéo xe chạy về phía thành đá.
Tảng sáng, chân trời phía Đông sáng dần.
“Ta phải đi rồi.” Lục Hứa nói.
“Đừng đi!” Hồng Tuấn hô, “Lục Hứa!”
“Không được! Trời sáng rồi!” Lục Hứa nói, “Chăm sóc hắn cho tốt, Hồng Tuấn! Ngươi làm được!”
Ánh nắng chiếu đến, đêm tối đi qua, Bạch Lộc hóa thành bụi sáng, đón ánh rạng đông rồi tan biến.
Ngày hai mươi hai tháng giêng, Đồng Quan, Vệ phủ.
“Tuyệt đối không thể xuất binh!” Lý Cảnh Lung phẫn nộ quát.
“Lý Hầu gia.” Biên Lệnh Thành bưng chén trà, chậm rãi vừa uống vừa nói: “Ngươi biến mất một lần gần hai năm, trên dưới triều đình nói gì về ngươi, chắc hẳn ngươi cũng không biết, không tranh thủ thời gian về bẩm báo Thái tử, giờ này còn ở đây can thiệp quân chính?”
Lý Cảnh Lung ngồi ghế khách bên phải, Biên Lệnh Thành ngồi ở chủ tọa, Cao Tiên Chi, Phong Thường Thanh ngồi ghế khách bên trái, sắc mặt tái xanh.
Lý Cảnh Lung tức giận phát run, trầm giọng nói: “Ta có nhiệm vụ đặc biệt phải làm, lúc này không tiện hồi kinh.”
“Ngươi làm nhiệm vụ của ngươi.” Biên Lệnh Thành lạnh lùng nói, “Ta quản quân của ta, mọi người nước sông không phạm nước giếng, đây lại là chỉ dụ của bệ hạ đích thân viết, ngươi còn muốn kháng mệnh sao?”
Lý Cảnh Lung: “Tướng lĩnh tại ngoại…”
Phong Thường Thanh: “Lý Cảnh Lung! Ngươi câm miệng cho ta!”
Phong Thường Thanh gầm lên giận dữ, Biên Lệnh Thành dừng động tác, hai mắt mang theo ý cười tàn nhẫn, nhìn Cao Tiên Chi, nói: “Cao tướng quân, nếu ngươi không tuân mệnh, đành phải…”
Không chờ Biên Lệnh Thành nói đến câu “áp giải hồi kinh”, Cao Tiên Chi hít một hơi, nói: “Chiến, bệ hạ có lệnh, không thể kháng!”
Lý Cảnh Lung nhíu mày, nghe Cao Tiên Chi nói: “Khu ma ti có bao nhiêu người?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Ba người.”
Đặc Lan Đóa ngoài biên chế, lại mang thai, tình huống ở Lạc Dương đặc biệt, vốn không nên điều động nàng, tất nhiên không thể chiến. Cừu Vĩnh Tư chưa tới, Hồng Tuấn và Mạc Nhật Căn đi Tắc Bắc, có thể tham chiến chỉ có Lục Hứa, A Thái và A Sử Na Quỳnh.
Đang lúc nói chuyện, Trí Tuệ kiếm nằm ngang đầu gối của Lý Cảnh Lung đột nhiên phát sáng.
“Khi nào xuất chiến?” Biên Lệnh Thành lạnh lùng nói.
“Bàn bạc công việc xong, sẽ xuất chiến.” Phong Thường Thanh cứng nhắc mà lãnh đạm nói, sau đó đứng dậy cáo từ.
Biên Lệnh Thành nói: “Cho ta một ngày ước định.”
Cao Tiên Chi đáp: “Thế cục không rõ, ta không dám ước định.”
Cao Tiên Chi cũng đứng dậy rời đi, biểu tình Biên Lệnh Thành trở nên dữ tợn kinh khủng, lại nới với Lý Cảnh Lung, “Hầu gia, không ngờ ngươi ở đây, trong triều có một đạo tử mệnh là mau chóng tìm ngươi, áp giải hồi kinh…”
“Nói cho Dương tướng.” Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói, “Giải quyết xong việc An Lộc Sơn, ta sẽ đi gặp hắn. Thứ lỗi không phụng bồi.”
Lý Cảnh Lung quay người định rời đi nốt, Biên Lệnh Thành cười quái dị: “Đừng trách ta không nhắc ngươi, chỉ sợ lúc đó, mọi chuyện đã muộn…”
Đột nhiên Trí Tuệ kiếm xuất vỏ, Lý Cảnh Lung cầm kiếm trong tay, quay người, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu Biên Lệnh Thành. Hắn lập tức câm miệng.
“Ngươi dám giết mệnh quan triều đình?” Biên Lệnh Thành lạnh lùng nói.
“Ngươi dám nói câu nữa xem?” Ngữ khí Lý Cảnh Lung rét lạnh, làm cho người ta không dám hoài nghi, Biên Lệnh Thành mở miệng thì thanh kiếm này lập tức sẽ xuyên họng hắn.
Lý Cảnh Lung cả ngày nén giận, nhịn đến nghẹn lúc này mới được xả ra, lãnh đạm nói: “Xuất chiến không chỉ binh lính Đồng Quan, còn có thuộc hạ của ta. Muốn bóp chết ngươi dễ như giết con giun con dế, đừng lên mặt phách lối với ta.”
Biên Lệnh Thành sớm biết ở Trường An đồn đại Lý Cảnh Lung cậy tài khinh người, tiếng xấu đồn xa, không sợ trời không sợ đất, mấy năm trước không biết tại sao thu liễm lại, một bước lên mây, hiện tại tiếp xúc mới biết rõ tính nết hắn ra sao.
Biên Lệnh Thành im lặng, Lý Cảnh Lung quay người rời đi, lúc ra khỏi Vệ phủ, khí huyết cuồn cuộn suýt nữa nôn ra máu, toàn thân đau đớn kịch liệt, run run rẩy rẩy, thất tha thất thểu lên xe ngựa về Khu ma ti.
“Hồng Tuấn lấy được một pháp khí nữa.” Lý Cảnh Lung triệu tập A Thái và A Sử Na Quỳnh, nói: “Trí Tuệ kiếm cảm nhận được.”
Ngày trước ở Trấn Long tháp, khi lấy được Khổn Yêu Thằng, hai người không để ý, nhưng lúc này phát hiện ra, dường như Trí Tuệ kiếm có cộng minh với pháp khí khác.
“Sự thật có lẽ không như ngươi nghĩ.” Lục Hứa vào phòng nói.
Lý Cảnh Lung nhíu mày, nhìn Lục Hứa, Lục Hứa ngồi xuống, trầm ngâm một lát nói: “Bên Căn ca có xảy ra mấy việc, có lẽ chưa về ngay được.”
Mọi ngưỡi kinh hãi, Lý Cảnh Lung nói: “Làm sao?”
Thất Vi tộc cách quá xa, hiện giờ bọn họ có lo lắng cũng chỉ phí công, Lục Hứa nghĩ tới nghĩ lui đành nói: “Sự việc trong tộc.”
A Thái cùng A Sử Na Quỳnh trao đổi ánh mắt, Cá chép yêu ở bên cạnh hỏi: “Hồng Tuấn đã có hai món pháp khí sao?”
“Chúng ta có Thực Nguyệt Cung.” Lục Hứa đổi cách nói, đồng thời trong lòng không ngờ rằng, cuối cùng người lấy được Thực Nguyệt Cung lại là Mạc Nhật Căn.
A Sử Na Quỳnh kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết được!”
“Ta và Căn ca…” Lục Hứa nghĩ nghĩ nói, “Thương Lang Bạch Lộc, tự nhiên có cảm ứng lẫn nhau.”
Lý Cảnh Lung lại hỏi về Hồng Tuấn, Lục Hứa biết nói nhiều cũng chỉ khiến bọn họ phí công lo lắng, Lý Cảnh Lung không giúp được gì, cũng chỉ thông báo tình huống bọn họ đã ổn đinh, Lý Cảnh Lung nhìn ra nhưng không truy vấn, bắt đàu bàn bạc sự tình chiến trận.
“Sao mà đánh được?” A Sử Na Quỳnh nói, “Có bốn người chúng ta, trưởng sử còn đang… trưởng sử ngươi ổn chứ?”
“Không có.” Lý Cảnh Lung không có cách nào, đáp: “Vừa mới đi được.”
“Còn có ta đây! Còn có ta đây!” Cá chép yêu ở bên cạnh nói.
Lục Hứa: “Ngươi ở nhà đợi cho ta.”
Cá chép yêu đưa vảy rồng, Lý Cảnh lung tâm phiền ý loạn nói: “Chỉ triệu hồi Long Vương được một lần thôi.”
A Thái: “Ngươi không phải cần vào việc khác sao?”
Cá chép yêu nói: “Vẫn là ưu tiên bảo vệ mọi người đi.”
“Chỗ ta cũng có một mảnh.” Lục Hứa nói, “Không được lấy ra dùng hết một lần.”
Lý Cảnh Lung cau mày: “KHông phải là không muốn dùng bùa hộ thân này, mà là… Nói thật, nếu An Lộc Sơn đích thân đến, Long Vương chưa chắc là đối thủ của nó.”
Tình hình bây giờ còn chưa rõ ràng, Biên Lệnh Thành phụng chỉ Lý Long Cơ, yêu cầu Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh mau chóng hội chiến, thu lại Thiểm Quận. Nhưng trận này không như chiến dịch Lạc Dương, sẽ là lần đầu tiên Đường quân chính diện đối đầu với phản quân.
Chiến thắng, An Lộc Sơn lui về U Châu; chiến bại, tổn thất của Đại Đường còn thảm hơn.
“Nếu thua trận, Đồng Quan còn giữ nổi sao?” A Thái hỏi.
“Không được bại.” Lý Cảnh Lung nói, “Không thể bại.”
A Thái, A Sử Na Quỳnh, Lục Hứa đều nhìn Lý Cảnh Lung.
A Sử Na Quỳnh nói: “Ta đánh trận được, trưởng sử, nhưng không dám cầm chắc sẽ thắng, nếu ngươi dám chắc. Ta nguyện ý xông pha khói lửa vì Khu ma ti, nhưng không dám hứa hẹn là ta đánh thắng được.”
Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, bầu không khí căng thẳng hẳn, nhưng cuối cùng hắn vẫn khắc chế mình, nói: “Ngươi nói đúng.”
“Ta đề nghị thế này.” A Thái nói, “Mọi người tập hợp đủ, chúng ta mới có sĩ khí.”
A Sử Na Quỳnh nói: “Sức mạnh của Khu ma ti, không thể thiếu bất kỳ ai.”
Lục Hứa nói: “Vĩnh Tư ca chưa trở lại, Đại Lang và Hồng Tuấn còn ở Tắc Bắc. Hiện giờ cảm thấy, nếu mọi người đều ở đây, ta tin rằng có thể thắng.”
Lý Cảnh Lung nói: “Như vậy chúng ta chạy trốn? Không đánh?”
Mọi người đều không nói gì, Lý Cảnh Lung gian nan đứng dậy, Lục Hứa định đỡ, Lý Cảnh Lung lắc đầu, đến dưới hiên. A Thái nói: “Chờ tình báo của Phong tướng đi, nhỡ đâu kéo dài thêm một chút, Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn, Hòng Tuấn trở về, việc gì cũng dễ làm.”
Lý Cảnh Lung đành gật đầu, nói: “Lục Hứa ngươi qua đây.”
Lục Hứa chậm rì rì đi qua, Lý Cảnh Lung nói: “Thành thật khai báo, ở Tắc Bắc xảy ra chuyện gì?”
“Thật không có chuyện gì…” Lục Hứa đang định mơ hồ cho qua, Lý Cảnh Lung nghiêm túc, trầm giọng nói, “Lục Hứa, ngươi nghĩ cho kỹ, vạn nhất liên quan đến toàn cục, một khi ngươi giấu diếm, hậu quả không thể vãn hồi.”
Lục Hứa bị nói như vậy đành khai báo kỹ càng, Lý Cảnh Lung nghe được một nửa, run giọng nói: “Nguy rồi!”
Lục Hứa mới nói đến nữ Tát Mãn kia, kinh ngạc nói: “Thế nào?”
Lý Cảnh Lung nói: “Liên lạc Hồng Tuấn! Xác nhận một chuyện, yêu quái kia có thể liên lạc được với Thiên Ma không!”
Lục Hứa bị nói lập tức lo lắng, đáp: “Chưa đến ban đêm, ta không vào được trong mộng của hắn!”
Lý Cảnh Lung hít sâu, nhìn bầu trời, trầm giọng nói: “Cầu trời phù hộ Đại Đường…”
Hồng Tuấn dẫn theo Mạc Nhật Căn, trở lại thạch bảo, lúc này bên trên thạch bảo bao trùm hắc khí.
“Căn ca!” Hồng Tuấn nói, “Tỉnh lại! Chịu đựng một lát!”
Mạc Nhật Căn nhắm hai mắt, cuộn mình nói: “Lạnh…”
Hồng Tuấn dùng hết mọi cách, nhưng nọc rắn này hắn chưa gặp qua, chờ không được đến lúc mặt trời lặn, hắn nhất định phải vào thành lấy thuốc giải. Mà Mạc Nhật Căn nói, thuốc giải có trong phòng hắn, nhưng người ở đây thường xuyên đi săn, tiết trời mùa xuân thường xuyên gặp phải loài rắn này, có lẽ thuốc giải nhà nào cũng có? Hồng Tuấn thầm nghĩ, sao mình thông minh như vậy rồi?
Hồng Tuấn giấu kỹ Mạc Nhật Căn ở một nơi hẻo lánh ngoài thành, dùng chăn lông gói kỹ hắn, lại thả lông Phượng trong ngực hắn. Tường bên ngoài thạch bảo cao chừng ba trượng, vượt nóc băng tường xưa nay chưa làm khó được Hồng Tuấn, nhất là sau khi có Khổn Yêu Thằng. Hồng Tuấn nhẹ nhàng linh hoạt leo vào.
Dưới mặt trời tây, trên chợ ồn ào, Hồng Tuấn tìm tới một gia đình thợ săn, ngoài cổng còn treo lông thú. Bày biện trong nhà của người Thất Vi hắn biết qua trí nhớ Lục Hứa, dược vật đều để trong hộp dưới gầm giường, nhà nào cũng có một hộp da thú, là thuốc Tát Mãn tặng cho.
Bên ngoài có tiếng người vang lên, Hồng Tuấn không tìm nữa, trực tiếp ôm cả hộp thuốc, xoay người nhảy khỏi cửa sổ, trèo tường mấy lần đã ra khỏi thành, đến chỗ vắng kia, đột nhiên phát hiện…
Mạc Nhật Căn đã biến mất!
Hồng Tuấn: “...”
Danh sách chương