Hồng Tuấn để lông Phượng lại cho Lý Cảnh Lung, hắn ra ngoài đi dạo, thấy bên ngoài Đồng Quan dựng mấy nồi lớn, mùi thơm nức mũi, ngỡ là Đường quân nấu cơm, không để dân chúng chết đói, hắn lập tức muốn tới lấy ít đồ ăn cho đồng bạn.

Chen đến gần, thấy không ít dân chúng đang bưng bát ăn canh, người nấu lại là một tráng hán.

“Có cấp đồ ăn sao.” Hồng Tuấn nói, “Mua được không?”

“Tiền?” Tráng hán đáp, “Tiền mà so được với đồ ăn giữa trời đông giá rét thế này sao? Chuộc được hết tội lỗi của ta sao?”

Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn, không biết đáp lại thế nào, tráng hán kia lại nói: “Đại Đường sắp tàn rồi! Tàn rồi!”

Bách tính xung quanh vẻ mặt ngây ngô, không nói, tráng hán lại bảo: “Ngươi muốn đồ ăn? Mang bát đến đây!”

Hồng Tuấn nhìn quanh không biết có ý gì, hắn nhặt được cái bát, tráng hán múc đồ ăn trong nồi ra, có mấy miếng thịt còn nguyên cả da, Hồng Tuấn nhìn thấy lập tức hiểu ra chuyện gì. Hắn ném cả bát cả đồ ăn rồi xoay người rời đi.

Tráng hán đằng sau còn gọi hắn quay lại, sau đó trào phúng cười to.

Nhưng Hồng Tuấn không nghe thấy, trong đầu đều là hình ảnh lúc hắn và Lục Hứa ở trong biển lửa Lạc Dương, cứu được đứa nhỏ, lưu lại ấn ký trên ngực đứa bé.

Hắn cảm thấy choáng váng, mê man đi giữa đám người, lệ khí cuồn cuộn giữa đất trời vọt tới, ác mộng của mười vạn người trở về từ cõi chết, nỗi đau mất người thân, trăm vạn thi thể trùng điệp trên quan đạo còn lưu lại oán hận không tan, đều tiến vào lồng ngực hắn.

Trái tim Hồng Tuấn co thắt lại vì đau đớn, dường như không thở được, hắn loạng choạng.

“Hồng Tuấn…”

Lục Hứa phát hiện, như một cơn gió lao đến, thấy cả người Hồng Tuấn tỏa ra hắc khí, bách tính xung quanh sợ hãi hô to.

“Hắn làm sao vậy?!”

Trên trán Lục Hứa hiện ra cặp sừng nhỏ, hắn để tay lên trán Hồng Tuấn, hắc khí đi dọc theo cánh tay hắn lan lên, Lục Hứa quát: “Hồng Tuấn!”

Trong giây lát, Hồng Tuấn hơi tỉnh táo lại, trái tim lại co rút một trận, hắn quỳ trên đất ôm lấy một chân Lục Hứa. Lục Hứa vội dìu hắn đứng dậy, đỡ hắn đi qua chỗ khác, không đếm xỉa đến những ánh mắt sợ hãi xung quanh.

“Hồng Tuấn, nghe thấy ta không?” Lục Hứa nói, “Mau tỉnh lại! Hồng Tuấn!”

Hồng Tuấn cố gắng trấn định, ngẩng đầu nhìn Lục Hứa.

“Cố gắng, kiên trì lên!” Giọng nói của Lục Hứa lúc gần lúc xa, trong đầu Hồng Tuấn trời đất quay cuồng, hắn cố gắng điều chỉnh nhịp thở, đè nén thống khổ và bi thương trong lòng xuống.

“Ta…” Hồng Tuấn run giọng nói.

“Sinh giả vị quá khách, tử giả vị quy nhân.” Lục Hứa thấp giọng nói, “Thiên địa nhất nghịch lữ, đồng bi vạn cổ trần. Cái chết đến, khổ đau gì cũng kết thúc.”

Hồng Tuấn nghe được, nội tâm dễ chịu hơn một chút, Lục Hứa còn nói: “Chấp niệm, xét đến cùng chỉ là dục vọng chấp nhất với chuyện sống còn, và sợ hãi cái chết thôi.”

“Ai nói với ngươi lời này?” Hồng Tuấn mê man nói.

“Ngươi nói.” Lục Hứa đáp.

Hắn từng nghe Hồng Tuấn giảng qua, Thanh Hùng dùng chú ngôn này làm pháp thuật phong ấn ma chủng trong người hắn, giờ đây cực kỳ có hiệu quả.

Hồng Tuấn nghỉ một lát: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Lục Hứa dẫn hắn đi về phía xe trượt tuyết, mọi người thấy sắc mặt Hồng Tuấn không tốt, Lý cảnh Lung hỏi: “Làm sao thế này?”

“Vừa có người đến định cướp đồ ăn.” Mạc Nhật Căn nói, “Đều bị Triều Vân đuổi đi rồi.”

Rất nhiều người già, trẻ em, phụ nhân chết đói ven đường, lúc này chạy nạn đến Đồng Quan đều là thanh niên trai tráng, bọn họ đói đến xanh mắt, lại gặp hai trận tuyết chỉ sợ không chịu nổi đến khi vào thành. Vừa rồi động thủ định cướp lương thực, Triều Vân động thủ, đánh bọn họ một trận.

Cả nhóm chờ một lát, thấy trời tối dần, xác định hôm nay không vào được thành.

“Rốt cuộc là phải chờ đến bao giờ?” Mạc Nhật Căn cau mày.

Dân chúng bị kiểm tra rất kỹ càng, nên tốn nhiều thời gian, đại môn không mở, chỉ mở hai cửa hông, ai cũng phải trình bày, một canh giờ chỉ có bảy trăm người được vào, một ngày mười hai canh giờ, quan binh kiểm tra luân phiên, đi vào bên trong chưa được một vạn người.

Bên ngoài thì có hơn mười vạn người tụ tập, tốc độ kia đúng như rùa bò.

“Không mở đại môn được sao?” Hồng Tuấn cau mày.

“Không thể.” Lục Hứa đáp, “Đại môn mà mở, bách tính chen vào lỡ như có gian tế thì làm sao đây?”

Khi Lục Hứa còn ở Lương Châu, ở Gia Dự Quan cũng gặp chuyện này, Hồ tộc ở tái ngoại phái năm trăm chiến sĩ cường tráng khỏe mạnh, cải trang xen lẫn vào đám dân chúng. Vào quan nội xong, nhân lúc đêm khuya nội ứng ngoại hợp cắt đứt cổ vệ binh thành, Gia Dự Quan chịu cảnh huyết tẩy thê thảm.

Ở đây hơn mười vạn người, cũng toàn thanh niên trai tráng, có cài năm ngàn gian tế, cũng khó mà phát hiện.

“Cứ từ từ chờ thôi.” Lý Cảnh Lung nói.

Sau khi bị Triều Vân đánh, bách tính xung quanh tự lùi ra, duy trì khoảng cách. Trên xe toàn người trẻ tuổi nhưng rất khó gây chuyện.

Có người suy đoán lai lịch bọn họ, Hồng Tuấn nghỉ một lát, rồi hỏi Triều Vân: “Tình hình thế nào rồi?”

Lý Cảnh Lung đáp: “Bọn họ đi cáo trạng vệ binh rồi, chờ xem.”

Lục Hứa nói: “Chắc không bắt chúng ta chứ?”

“Lệnh bài rơi mất.” Mạc Nhật Căn nói, “Chỉ dụ cũng không có?”

Mọi người lục lọi nửa ngày không thấy văn thư chứng minh thân phận, lát nữa đành tùy cơ ứng biến.

Thủ vệ Đồng Quan cũng không bỏ bê công việc, bọn bọ phái không ít người đi tuần tra, đề phòng hỗn loạn, thấy hai người trung niên vừa bị đánh, mặt sưng như đầu heo, dẫn hai vệ binh đến.

“Ai!” Thủ vệ nói, “Mới vừa rồi… Hầu gia?”

Thủ vệ kia là người đi theo Lý Cảnh Lung chiến đấu lúc ở Lạc Dương! Hai người tiến lên hành lễ, kinh ngạc: “Hầu gia bị làm sao thế này?”

“Nói ra dài lắm.” Lý Cảnh Lung cười khổ.

“Mau mau! Đón Hầu gia vào!” Thủ vệ vội đi mở đường, mọi người cảm ơn trời đất, cuối cùng những ngày sống không bằng chết này cũng kết thúc.

Vốn là, khi thành Lạc Dương bị phá có mười mấy kỵ binh dẫn bách tính rời thành, đi đến đâu dân chúng đi theo đến đó.

Quan nội bây giờ đã chao đảo, ven các huyện nhỏ ở đâu cũng trưng binh, Cao Tiên Chi tiếp quản Đồng Quan, mọi người cùng tính sẽ ở lại Đồng Quan một thời gian, tùy theo tình hình mà xuất chiến, báo thù cho những đồng đội đã chết. Bọn họ là đào binh, theo quân luật phải chém đầu, nhưng Cao Tiên Chi nể tình tướng thủ thành Lạc Dương đã đầu hàng địch rồi chết, đám binh sĩ này bảo vệ bách tính rút lui, liền mở một đường cho họ lập công chuộc tội.

“Đại nhân Phong Thường Thanh sắp xếp chỗ cho chúng tiểu nhân thành một đội…”

Thủ vệ dẫn bọn họ vào Đồng Quan, vừa đi vừa giải thích.

“Tốt quá rồi!” Hòn đá trong lòng Lý Cảnh Lung cuối cùng cũng hạ xuống, nói, “Mau dẫn ta đi gặp biểu huynh.”

Phong Thường Thanh đang họp bàn với Cao Tiên Chhi, biết Lý Cảnh Lung tới, nhưng không vội triệu kiến để bọn họ nghỉ ngơi trước, lại đổi một nhóm vệ binh dẫn bọn họ tới nơi nghỉ, đã thấy A Sử Na Quỳnh đang ngồi ngoài viện nghịch phi đao.

“Lão đại!” A Sử Na Quỳnh thấy mọi người, thảng thốt kêu lên.

“Ai!” Cá chép yêu kích động cực kỳ.

“Không gọi ngươi!” A Sử Na Quỳnh nói với Lý Cảnh Lung, “Mọi người trốn ra được rồi!”

A Thái nghe tiếng cũng nhanh chóng đi ra, mọi người cửu biệt trùng phùng, lệ nóng doanh tròng, Hồng Tuấn nhìn thấy bọn họ, lòng an ổn lại, chỉ nói: “Tốt quá rồi… mọi người đều còn sống!”

Đồng Quan tuyết rơi,  tòa thành nhỏ bé này bỗng nhiên náo nhiệt hẳn, bách tính chạy nạn, vật tư cho quân đội cũng được chuyển đến, tiểu thương buôn bán, lao dịch được điều động để chuẩn bị chống địch, gần bốn mươi vạn người tụ tập ở nơi đây, khiến con đường lầy lội hẳn.

Lúc trước A Thái, A Sử Na Quỳnh và Đặc Lan Đóa đến đây, tìm tới Phong Thường Thanh, Phong Thường Thanh sắp xếp cho bọn họ một căn phòng lớn để Khu ma ti sở dụng, chờ Lsy cảnh Lung. Dù sao nghe nói An Lộc Sơn sắp dẫn quân đến, phần lớn người dân đã trốn đi không biết tung tích.

Mọi người buồn bực phiền muộn, kích động hồi lâu mới bình tĩnh lại.

“Tẩu tử đâu?” Hồng Tuấn hỏi.

“Động thai khí.” A Thái nói, “Đang nghỉ ngơi, đệ đến xem cho nàng xem.”

Ngay lúc pháp trận ở Lạc Dương sụp đổ, năng lượng địa mạch hỗn loạn, Đặc Lan Đóa cảm thấy không ổn đã rút lui ngay, nhưng vì bị năng lương xung kích vẫn đông thai khí. May mà không sao, sau khi chạy đến Đồng Quan, A Thái không dám đi đâu cả, chỉ một mực ở bên cạnh nàng. A Sử Na Quỳnh ra ngoài tìm mấy lần, hỏi thăm bách tính ven đường cũng không biết Lý Cảnh Lung ở đâu.

Mọi người ở ngoài viện sắp xếp, Hồng Tuán đi vào phòng, Đặc Lan Đóa vừa tỉnh dậy, cười nói: “Mọi người đều vô sự! Ta còn định bảo Thái Cách Lạp và Quỳnh ca đi tìm, cuối cùng cũng tới rồi, tốt quá rồi!”

Hồng Tuấn không rành phụ khoa, chỉ xem mạch cho nàng, mạch tượng bình ổn, không vấn đề gì, hắn đáp: “Mọi người có thể bảo vệ tốt chính mình… mới là quan trọng nhất, là lỗi của ta, thật xin lỗi…”

Đặc Lan Đóa mỉm cười: “Nói lời này là thế nào! Đệ đâu có nợ nần gì thế gian này, mà thế gian này mới thiếu nợ đệ, còn xin lỗi chúng ta làm gì?”

Hồng Tuấn nghĩ cũng phải, thở dài, bụng Đặc Lan Đóa đã lộ rõ hơn, Hồng Tuấn nhìn đơn thuốc của đại phu thấy không sao, nói: “Tẩu tử yên tâm đi, không sao đâu.”

Đặc Lan Đóa vỗ vỗ bụng nói: “Tiểu gia hỏa không ngoan tí nào.”

Hồng Tuấn lần đầu tiếp xúc với thai phụ, hiếu kỳ nói: “Nó nghe được chúng ta nói chuyện sao?”

Đặc Lan Đóa nói: “Không biết nữa, đệ đến gần nghe thử xem?”

Hồng Tuấn hướng phía bụng Đặc Lan Đóa nói: “Này!” Lại ghé tai nghe ngóng, không thấy động tĩnh gì, hai người nhìn nhau mỉm cười.

“Đáng tiếc chúng ta không có hài tử.” Hồng Tuấn đáp, hắn vốn rất thích tiểu hài nhi, đột nhiên nhớ tới tương lai mà hắn từng thấy – Lý Cảnh Lung ôm đứa bé, ghé tai nói chuyện. Bọn họ cuối cùng cũng tách ra, giống như Lý Cảnh Lung từng nói, khi đối phương mới rời đi có lẽ rất đau khổ, nhưng vài năm hoặc mười mấy năm sau cũng sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới.

Nghĩ đến đây hắn cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí còn cảm nhận được ma khí trùng điệp trong lòng sắp không khống chế được mà tràn ra. Nhưng lại có một sức mạnh kỳ lạ đối chọi lại nó, đây không phải Tâm Đăng cũng không phải Bất Động Minh Vương. Hai cỗ sức mạnh này tranh đấu lẫn nhau, ma khí tạo ra oán hận, giống như một giọng nói vang lên: “Vì sao ta phải chấp nhận số mệnh này? Ta đã làm sai chuyện gì?”

Cỗ sức mạnh còn lại thì nói cho hắn, vì Lý Cảnh Lung vì mọi người, đều xứng đáng.

“Tuấn?” Đặc Lan Đóa lo âu nhìn hắn.

Hồng Tuấn giật mình tỉnh lại, Đặc Lan Đóa hoài nghi hỏi: “Đệ không sao chứ?”

Hồng Tuấn bình tĩnh lại vội nói: “Tỷ nói xem bảo bảo này sẽ là nam hay nữ?”

“Ta muốn nam hài như Thái Cách Lạp.” Đặc Lan Đóa cười nói: “Nhưng hắn lại muốn một tiểu công chúa.”

Đứa nhỏ sinh ra không phải vương tử cũng là công chúa, dù sao vẫn là người kế thừa vương triều Tát San sau này. Hồng Tuấn nói: “Ta đoán là nam hài, không biết vì sao, chỉ cảm thấy vậy.”

Đặc Lan Đóa nói: “Vậy là được rồi, nhưng tiếc quá, tẩu tử từ giờ không giúp mọi người đánh nhau được

Hồng Tuấn vội nói thân thể quan trọng để Đặc Lan Đóa nghỉ ngơi cho tốt, trong lòng rất nhiều suy tư không gạt đi được.

Lúc quay lại chính sảnh, hai tên nô bộc đang bày tiệc, mọi người chờ Hồng Tuấn đến mới bắt đầu. Bỗng nhiên mọi người đều quên việc đào vong chật vật khi trước, cũng quên thảm bại trong thành Lạc Dương chỉ có vui vẻ gặp lại, vui vẻ chuyện trò.

“Bọn họ là bách tính chúng ta cứu ở Lạc Dương.” A Thái nói, “Muốn qua báo ân trưởng sử, ta bảo không cần.”

Hồng Tuấn nhìn thấy đồ ăn mắt đã sáng rực lên, cố gắng kiềm chế, vội nói: “Mọi người ăn đi!”

Cả đám reo hò, bắt đầu động đũa, Hồng Tuấn cầm bát, ngồi bên cạnh Lý Cảnh Lung giúp hắn ăn cơm, Lý Cảnh Lung nói: “Em ăn trước đi, ta tự làm được.”

Bàn tay cầm đũa của Lý Cảnh Lung run rẩy, Hồng Tuấn nói: “Ta chưa đói.”

Đói nhất là Mạc Nhật Căn, chỉ hân không nướng nguyên một đàn dê, hắn cáo lỗi xong vùi đầu ăn như hổ, vẫn không quên gắp đồ ăn cho Hồng Tuấn, nhóm đào vong đều như quỷ đói. Hồng Tuấn dùng thìa cầm bát, đút cơm cho Lý Cảnh Lung.

Ăn được một nửa, Lý Cảnh Lung đột nhiên thở dài, nhìn Hồng Tuấn, ánh mắt đầy vẻ áy náy.

“Động tác của ngươi rất quen thuộc vậy.” Lục Hứa nói.

Lục Hứa bất ngờ nói một câu như vậy khiến cả đám suýt phun cơm, bầu không khí nặng nề nhẹ đi không ít.

“Khi còn bé, thi thoảng Trọng Minh còn phải đuổi theo ta đút cơm.” Hồng Tuấn đáp, “Lúc ấy Triệu Tử Long còn chưa đến.”

Mọi người không nhịn được, nghĩ đến cảnh tiểu Hồng Tuấn chạy lăng xăng khắp núi, Trọng Minh đuổi theo đằng sau cầm bát đút cơm, rốt cuộc đều cười vang.

“Dưỡng phụ không phải Phượng Hoàng sao?” Lục Hứa hỏi.

“Đúng vậy.” Hồng Tuấn nói, “Nhưng tại đồ ăn ở nhà khó nuốt.”

Đút cho Lý Cảnh Lung xong, Hồng Tuấn mới bắt đầu ăn như chết đói, mọi người đã ăn xong nhìn Hồng Tuấn, hốc mắt đỏ lên, đau lòng vô cùng.

Lý Cảnh Lung im lặng một lát sau đó nói: “Sau đây ta cần thương lượng với Phong tướng quân, rồi quên định xem có về Trường An không, mọi người muốn về nhà không?”

“Chiến sự đang như này rồi.” A Sử Na Quỳnh nói: “Về Trường An thì để làm gì?”

A Thái nói, “Ta muốn tìm một chỗ yên ổn, để Đặc Lan Đóa ở.”

Vừa nói xong, Đặc Lan Đóa khẽ cười, nói: “Ta thu dọn, huynh đệ mấy người cứ trò chuyện đi.”

Hồng Tuấn ăn xong, mọi người cuốn quít đứng dậy động tay động chân dọn dẹp, để Đặc Lan Đóa nghỉ ngơi, Đặc Lan Đóa đi nghỉ rồi, Mạc Nhật Căn gọi nô bộ chuẩn bị bàn trà, trải bản đồ Đại Đường ra.

“Hay ta xem, tạm thời cứ ở Đồng Quan.” Mạc Nhật Căn, “Đã chạy đi chạy lại lao lực cả năm trời, không muốn đi nữa.”

Lục Hứa nói: “Chỗ này rất gần An Lộc Sơn, thủ quan cũng vừa vặn hỗ trợ nhau.”

Lý Cảnh Lung vui vẻ gật đầu, mọi người đều không muốn bôn ba, thực tế từ ngày rời Hàng Châu dến  giờ, chưa thực sự nghỉ ngơi được chút nào.

“Chúng ta gửi tin cho Vĩnh Tư.” A Sử Na Quỳnh nói, “Để hắn mau đến.”

Đến bây giờ, mọi người mới thực sự có hi vọng tề tựu đầy đủ lần nữa, Hồng Tuấn lần đầu cảm nhận rõ ràng, chỉ khi nào cả nhóm Khu ma sư tập hợp mới đủ dũng khí đối đầu địch nhân, thiếu một người cũng không được.

____________________________________

An doanh trát trại: Tạm dừng chân lập doanh trại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện